Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
2257
Những cái gọi là tính rồi chỉ là giả, cái gọi là “có hơi đâu mà đâm vào Nguỵ Tiến nữa” cũng là giả.
Đã là chuyện ngoài ý muốn, đánh lái hay đâm vào thanh chắn bảo vệ cũng đều không liên quan đến mục đích ban đầu khi anh quyết định đuổi theo Nguỵ Tiến.
Thời khắc sinh tử, anh chỉ còn dư lại bản năng bảo vệ cô.
Những chuyện khác căn bản không kịp nghĩ.
Nguyễn Dụ dùng mu bàn tay lau nước mắt, mới phát hiện cô càng lau càng nhiều, càng chảy càng nóng.
Nhưng cái người làm cô khóc lại vẫn pha mỳ tôm như không có chuyện gì.
Cô đặt điện thoại xuống, đứng lên vào phòng bếp.
Hứa Hoài Tụng nhận ra có tiếng vang ngoài tiếng nước sôi reo, anh vừa định quay đầu hỏi “sao vậy”, cô đã ôm lấy anh từ đằng sau.
Động tác của anh khựng lại, cúi đầu nhìn vòng tay đang ôm lấy eo anh của cô.
Cô không nói gì mà thút thít nhẹ nhàng. Anh thấy áo sơ mi của mình như ẩm ướt rồi.
Lúc này, không cần cô phải nói anh cũng biết là vì sao.
Anh cụp mắt, tách vòng tay của cô ra, sau đó quay người.
Không vì nước mắt của cô mà biểu cảm của anh thả lỏng, ngược lại ngày càng cứng ngắc.
Anh nhắm mắt, như thể không muốn đối diện với nước mắt của cô, giọng nói mang một chút cầu xin: “Đừng khóc nữa được không?”
Nguyễn Dụ ngẩn ra, lại nấc lên.
Hứa Hoài Tụng thở dài.
Anh không muốn nhìn cô khóc.
Từ lúc mà túi khí an toàn phồng lên, anh vẫn luôn sợ hãi không thôi. Dù trông anh có vẻ rất bình tĩnh xử lí mọi chuyện, giờ cũng ung dung pha mỳ, nhưng nội tâm anh vẫn luôn kinh hoàng.
Rõ ràng là anh đã để cô rơi vào nguy hiểm, anh nợ cô một câu “xin lỗi”, nhưng bây giờ, cô lại dùng ánh mắt “từ nay về sau cái gì em cũng thể cho anh” để nhìn anh.
Ánh mắt của cô làm anh nói không ra lời.
Nguyễn Dụ ngước lên, lúc đầu cô còn không hiểu, rồi cô nhìn ra được cảm xúc giữa hai hàng lông mày của anh —— áy náy, tự trách, ăn năn.
Cô ngộ ra.
Ngay lúc anh định mở miệng nói gì, cô đã mở miệng, nín khóc mỉm cười: “Oa, Hứa Hoài Tụng, anh thật quá đáng.”
Cô nhìn vào ánh mắt anh: “Chiếc cầu này cao hơn bốn mươi mét, Nguỵ Tiến có nhảy xuống cũng cửu tử nhất sinh, hơn nữa con tin lại ở trong tay anh ta, rất có thể cảnh sát sẽ bắn anh ta để cứu con tin. Anh không thể để cho anh ta chết, vì thế khi cảnh sát không kịp tiếp cận anh mới đuổi theo, không nghĩ ngợi gì nhiều cả, em hiểu cho anh…”
Cô nói đến đây thì đổi giọng: “——- lúc này anh còn muốn em nói những lời này an ủi anh à?”
Hứa Hoài Tụng lại ngẩn ra, người luôn nhanh nhạy như anh cũng không kịp phản ứng, nói: “An ủi cũng không có tác dụng.”
Nguyễn Dụ lau nước mắt, hất cằm: “Đúng chưa? An ủi cũng không có tác dụng gì. Nghĩ theo cách khác đi, giả sử hôm nay anh không đuôi theo, mà Nguỵ Tiến lại chết, thì người áy náy sẽ là em. Anh có an ủi em thế nào thì em cũng sẽ nghĩ —— nếu không phải do em liên luỵ anh, sao anh có thể bỏ qua cơ hội bắt anh ta tốt như vậy.”
Cô nói đến đây thì cười: “Cuộc đời có rất nhiều khi chúng ta trở tay không kịp, nhưng những lúc then chốt ấy, không thể có sự lựa chọn tốt nhất được, bởi vì lựa chọn nào cũng có những tệ đoan. Nhưng hiện thực bây giờ là, Nguỵ Tiến đã bị bắt, anh và em đều không sao. Em có thể an ủi anh mà không phải áy náy, kết quả này quá có lời đối với em rồi!”
Ánh mắt của Hứa Hoài Tụng loé sáng, đưa tay nâng má cô lên.
Anh vuốt ve má cô, động tác rất nhẹ, bởi vì tình yêu khổng lồ trong anh không biết phải biểu đạt ra bằng cách nào.
Sau đó Nguyễn Dụ nói với anh: “À, thực ra lúc nãy em định nói, anh có thời gian ở đây tự trách, áy náy, mà không có thời gian hôn em một cái sao?”
Câu nói này của cô khiến những cảm xúc bị đè nén cả một buổi chiều trong anh như sụp đổ, Hứa Hoài Tụng cúi đầu hôn cô.
Nguyễn Dụ lúc này lại hoảng hốt lui về sau, bị anh hôn đến mức kêu “ô ô ô” liên tục, chỉ vào cửa sổ đằng sau nói: “Chưa, chưa kéo rèm cửa sổ…”
Hứa Hoài Tụng không quay lại kéo tầm rèm rắc rối ấy, ôm cô đi vào phòng.
Trong phòng tối đen. Nguyễn Dụ đi bật đèn, nhưng Hứa Hoài Tụng đã ngăn cô lại, ôm lấy mặt cô bắt đầu hôn tới tấp.
Nguyễn Dụ đáp lại nụ hôn của anh, bàn tay ôm lấy eo anh từ từ trượt lên trên ôm lấy cổ anh.
Hành động chủ động của cô kích thích Hứa Hoài Tụng, càng hôn sâu hơn.
Hình như anh đã quen với việc giải phóng cảm xúc trong bóng tối, nhưng bóng tối ấy lại làm Nguyễn Dụ nhớ đến cảnh tượng rợn người lúc chiều, và câu nói “hoàn toàn là nhờ vào vận may” của người bình luận.
Cô cũng như tìm được cảm giác an toàn trong sự thân mật này.
Tưởng chừng như ôm chặt đến mức nào đi chăng nữa cũng không đủ để cô chiếm được con người mà cô suýt nữa đã đánh mất.
Cô thấy một cái hôn đơn giản như vậy không thể thoả mãn cô, dán sát vào anh hơn nữa.
Nhưng lúc này Hứa Hoài Tụng lại tránh ra đằng sau.
Cô khó hiểu, tiếp tục tiến lên.
Anh lùi.
Cô tiến.
Sau đó “rầm” một tiếng.
Hai người ngã xuống giường với tư thế Nguyễn Dụ đè lên Hứa Hoài Tụng.
Bên dưới Hứa Hoài Tụng là đệm giường.
Nguyễn Dụ cảm nhận được thứ gì đó cứng như sắt.
“…” Phát hiện ra bí mật.
“…” Bí mật bị phát hiện.
Hai người nhìn nhau thở gấp trong bóng tối, không ai nói gì.
Nhưng có chút “thay đổi” cứ càng ngày càng lớn, lớn đến mức Nguyễn Dụ trợn mắt há mồm, thở cũng không dám thở nữa.
Cô cảm thấy bụng mình như có thêm một trái tim biết đập nữa…
Trong không khí tĩnh mịch ấy, Hứa Hoài Tụng đỡ vai cô tách cô ra, kết quả lại bởi vì tư thế này mà cô chạm phải anh, anh lại hít một hơi.
Anh ho nhẹ: “Em ăn mỳ đi, anh đi tắm.”
Nguyễn Dụ kéo lấy tay anh: “Tắm… tắm có tác dụng thật sao?”
“Có…” anh quay lưng lại với cô, “chăng…”
Dứt lời anh vào phòng tắm, có cảm giác như đang chạy trốn. Hơn hai mươi phút sau, anh ra ngoài thì không thấy Nguyễn Dụ đâu.
Trong phòng khách không có, phòng ngủ cũng không có, điện thoại không ở đây.
Hứa Hoài Tụng gọi cho cô: “Em đi đâu rồi?”
Nguyễn Dụ cười ha ha: “Mỳ không ngon, em ra ngoài mua ít đồ ăn…”
“Muốn ăn cái khác thì nói với anh, tối rồi còn ra ngoài làm gì?” Nói rồi anh định thay dép, “em ở đâu, anh đi tìm em.”
“Không cần đâu!” Nguyễn Dụ hoảng hồn ngắt lời anh, “em sẽ về nhanh thôi, anh ở nhà đợi em!”
Nguyễn Dụ không biết nói dối cho lắm, chỉ cần cô có tâm sự, khó mà thoát khỏi ánh mắt của anh.
Cũng giống như vài ngày trước, cô họp xong ở Hoàn Thị thì có gì đó lạ thường vậy.
Hứa Hoài Tụng ngừng thay giày, cụp mắt, giọng nói trở nên nhạt hơn: “Ừ, vậy em chú ý an toàn.”
Nguyễn Dụ tắt điện thoại, hoảng hốt vỗ ngực, thở ra một hơi, lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau: “Cô bé, mua bao cao su mà còn vụng trộm vậy à?”
Cô run lên, quay đầu lại, thấy một người phụ nữ trang điểm rất đậm nhìn cô nghi hoặc.
Cô đứng trước cửa hàng tiện lợi cười ha ha: “Cái đó, ừm…”
Người ta nhìn biểu cảm của cô thì như hiểu ra, chỉ vào giá hàng nhiều màu sắc nói: “Ồ… Có cần tôi giúp không?”
Nguyễn Dụ nuốt nước bọt, ánh mắt nói rõ là “cần”.
“Đây,” cô ấy lấy một hộp trên giá hàng, “lần đầu tiên có thể dùng loại này, dễ dùng.”
“Sao lại dễ dùng?”
Người ta nói rất nghiêm túc: “Bởi vì lớn.”
“…”
“Ồ, không lớn sao? Vậy dùng cái này,” cô ấy lại lấy một hộp, “bớt đau hơn.”
Nguyễn Dụ lại khiêm tốn học hỏi: “Tại sao lại bớt đau?”
“Bởi vì đủ trơn.”
Nguyễn Dụ cầm hai hộp, cau mày phân vân, cười ha ha, hỏi dò: “Vậy có loại nào vừa trơn vừa lớn không?”
Về đến nhà, Nguyễn Dụ thấy Hứa Hoài Tụng đang ăn mỳ một mình.
Cô ngẩn ra: “Em mua cơm hộp rồi, sao anh còn ăn?”
Anh ngước mắt nhìn túi đồ trong tay cô, nói: “Đói rồi.”
Nguyễn Dụ nói ừ: “Nếu không đủ thì ăn thêm cơm hộp.” Dứt lời, cô lấy suất cơm của mình ngồi vào cạnh anh, vừa ăn vừa liếc nhìn nơi khoá quần anh.
Thấy ánh mắt của cô, chiếc nĩa trên tay Hứa Hoài Tụng ngừng lại, nhưng nhìn lại lần nữa, anh lại thấy cô đang ăn trứng kho tàu một cách nghiêm túc.
Vì thế anh lại cúi đầu ăn mỳ.
Bởi vì căng thẳng, Nguyễn Dụ chẳng ăn mấy miếng đã đậy hộp cơm vào.
Hứa Hoài Tụng nhìn hộp cơm gần như còn nguyên của cô không nói lời nào.
Cô vứt hộp cơm đi, xử lí rác, lát sau mới nói: “Em đi tắm đây.”
Hứa Hoài Tụng nói ừ.
Nguyễn Dụ vào phòng tắm, vừa tắm vừa hít sâu. Lúc ra ngoài, cô thấy Hứa Hoài Tụng đan hai tay vào nhau, ngẩn người trên sofa, giống như đang suy tư điều gì, cảm xúc có vẻ cũng không được tốt lắm.
Cô khó hiểu lại gần: “Nghĩ gì thế, anh vẫn đang băn khoăn chuyện hồi chiều à?”
Anh lắc đầu nói: “Ngày mai anh đi Mỹ một mình nha.”
Nguyễn Dụ ngẩn ra. Anh còn có việc bên Mỹ, chắc chắn sẽ phải đi, nhưng tại sao lại muốn tách cô ra?
Hứa Hoài Tụng nói tiếp: “Vốn dĩ là bởi vì Nguỵ Tiến mới đưa em theo, giờ anh ta đã bị bắt, em không cần đi theo anh làm gì cho mệt.”
“Nhưng không phải vì Nguỵ Tiến em mới đi với anh,” Nguyễn Dụ cau mày, ngồi xuống cạnh anh, “là do em không muốn xa anh.”
Hứa Hoài Tụng nghiêng đầu nhìn sang, giữa hai hàng lông mày lộ ra sự giãy giụa: “Nếu em có sự lựa chọn nào tốt hơn, em đừng vì chuyện lúc chiều mà trói buộc bản thân với anh.”
Nguyễn Dụ mờ mịt, nhận thấy sự khác thường của anh.
Thực ra, anh đã có sự khác thường từ hôm trước rồi. Nhưng vì trong lòng Nguyễn Dụ cũng có tâm sự, vì vậy không có cảm giác gì đặc biệt với thái độ của anh.
Bây giờ cô nghĩ thoáng ra nhiều rồi, mới phát hiện trạng thái của anh vẫn rất tiêu cực, hơn nữa, hình như cũng không liên quan gì đến chuyện lúc chiều.
Cô sờ mu bàn tay anh: “Anh sao vậy? Có phải gần đây có chuyện gì không?”
Hứa Hoài Tụng hít một hơi rồi nói: “Là em có tâm sự mới đúng.”
Nguyễn Dụ ngẩn ra, gật đầu: “Ừ, là…”
Anh cầm bàn tay cô ra: “Hôm đó em định nói gì với anh nhưng lại bị anh cắt ngang, bây giờ nói đi.”
Hứa Hoài Tụng nói là buổi tối hôm cô họp xong ở Hoàn Thị về.
Trước khi trả lời, Nguyễn Dụ phát giác ra điều gì đó trong động tác xa cách này của anh.
Nói như vậy nghĩa là, hôm đó anh cố tình ngắt lời cô?
Cô hỏi: “Anh cố tình muốn đi ngủ sớm, sáng hôm sau lại cố tình đi Tô Châu công tác, đều bởi vì không muốn nghe em nói chuyện?”
“Ừ.” Hứa Hoài Tụng cụp mắt, “hôm đó anh không cần phải đi Tô Châu, sáng hôm đó anh đi dạo một vòng ở sông Tiền Đường.”
“…”
“Tại sao chứ?” Nguyễn Dụ mở to mắt, hỏi xong mới sắp xếp lại chuyện này trong đầu.
Hứa Hoài Tụng cố tình tránh né nói chuyện, có lẽ là hiểu lầm cô định nói chuyện gì không tốt. Vì thế hôm đó, sau khi từ sông Tiền Đường về, anh mới hỏi cô có muốn đi Mỹ với anh không.
Thực ra Nguỵ Tiến chỉ là cái cớ, anh sợ cô rời xa anh nên mới muốn đưa cô đi.
Nhưng tại sao anh lại hiểu lầm cô muốn rời xa anh chứ?
Trước khi Hứa Hoài Tụng trả lời, Nguyễn Dụ cũng đã hiểu ra.
Ngày hôm đó ở Hoàn Thị, Lý Thức Xán âm thầm đưa cô lên xe, sau đó lại gửi một tin nhắn cho cô. Mà trong thời khắc then chốt ấy, cô lạ hỏi Hứa Hoài Tụng một câu, nói rằng có phải cô rất ích kỷ không.
Ích kỉ có nghĩa là, chỉ nhận lại mà không cho đi.
Vì thế Hứa Hoài Tụng hiểu nhầm rằng, cô nói bản thân mình chỉ nhận sự giúp đỡ của Lý Thức Xán mà không hồi báo.
Anh hiểu lầm cô đang băn khoăn chuyện này, băn khoăn xem có phải hồi báo Lý Thức Xán không.
“…” Hiểu ra mọi chuyện Nguyễn Dụ đúng là không biết nói gì, cảm thấy bản thân mình thật là ngu ngốc.
Đương nhiên, Hứa Hoài Tụng càng ngốc hơn.
Cô kinh ngạc nói: “Lúc nãy em đến cửa hàng tiện lợi bảo anh đừng đến, có phải anh tưởng rằng…”
Tưởng rằng chuyện cô che che giấu giấu cũng liên quan đến Lý Thức Xán à?
Hứa Hoài Tụng không nói gì, có vẻ như chấp nhận.
Nguyễn Dụ vừa tức vừa buồn cười: “Hứa Hoài Tụng anh định làm em tức chết thật đấy à!”
Anh ngẩn ra, chớp chớp mắt.
Cô quay đầu đi lấy điện thoại, mở khung chat với Lữ Thắng Lam ra: “Này, anh nhìn cho rõ đi, rốt cục là vì sao em lại có tâm sự.”
Hứa Hoài Tụng kéo đọc lịch sử tin nhắn, nhíu mày: “Cô ta tìm em nói những gì?”
Vốn dĩ chuyện này Nguyễn Dụ cũng đang do dự phải nói làm sao, giờ cũng không thèm để ý nữa, kể lại toàn bộ câu chuyện một lượt.
Sau khi nghe xong, Hứa Hoài Tụng xoa xoa trán.
Nguyễn Dụ ảo não hỏi: “Anh làm sao, đau đầu?”
Anh lắc đầu: “Đau gan.”
Là bị tức.
“Em mới đau gan này!” Cô hít một hơi, “anh hiểu lầm em như vậy, cũng không cho em cơ hội giải thích đã định tội cho em rồi… Có chuyện gì không thể nói ra sao? Im lặng là vàng?”
Cô càng nói càng tức, cuối cùng đứng lên khỏi sofa, đi đi lại lại, như thể chỉ có như vậy mới có thể làm cho cục tức trong lòng mình tiêu tan.
Hứa Hoài Tụng cũng sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó đứng lên kéo cô lại: “Anh sai rồi, lần sau có chuyện anh sẽ không để trong lòng nữa.”
Nguyễn Dụ hít sâu: “Anh cứ cầu mong còn có lần sau đi.”
“Em đừng…” Anh kéo cô vào lòng, “anh thực sự biết lỗi rồi.”
Nguyễn Dụ nghiến răng, cắn một ngụm vào cằm anh.
Hứa Hoài Tụng kêu đau, nhuận họng rồi nói: “Vậy bây giờ anh cũng nói thẳng luôn, hỏi em một chuyện?”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Hỏi.”
“Nếu em không có quan hệ gì với Lý Thức Xán, lúc nãy em đi đâu? Em nói là đi mua đồ ăn, nhưng cũng chẳng thấy em ăn mấy miếng.”
“…”
Chết mất.
Nếu là dưới không khí thân mật lúc nãy, chuyện này nói ra cũng chẳng sao.
Nhưng dưới tình huống này, lẽ nào cô phải nói với anh là cô đi mua “đạo cụ trao thân”?
Không trao thân nữa, đánh chết cô cũng không trao thân nữa.
Cô còn đang tức đây.
Cô lắc đầu: “Chuyện này anh cứ để ở trong lòng đi.”
Hứa Hoài Tụng tức phát cười: “Lúc nãy còn bảo anh có chuyện gì cứ nói thẳng ra, anh hỏi em, em lại không nói.”
“Cứ không nói, thì sao?”
Hứa Hoài Tụng còn làm sao được. Anh điều chỉnh hô hấp, ánh mắt liếc qua tùi đồ cô vừa mua từ cửa hàng tiện lợi về.
Bị anh nhìn như vậy, Nguyễn Dụ căng thẳng.
Hứa Hoài Tụng nhạy bén phát hiện có gì khác thường, chớp mắt nói: “Có phải em mua cái gì rồi không?”
Nguyễn Dụ gào thét trong lòng, ngoài mặt lại lắc đầu: “Cái gì chứ, không có…”
Hứa Hoài Tụng bỏ cô ra, tự mình đi xem.
Cô vội vàng kéo anh lại: “Ai, anh làm gì đấy, không được xem, đây là tài sản cá nhân của em!”
Hứa Hoài Tụng không kiềm được nữa, cái gì mà dịu dàng phong độ, tất cả đều bị sự tò mò đánh bại, nhấc túi đồ lên.
Nguyễn Dụ muốn cướp lại nó.
Hai người kẻ đưa người đẩy, lăn lộn trên thảm, cuối cùng chiếc túi bị kéo rách, hai cái hộp nhiều màu sắc rơi ra.
“…” Phát hiện ra bí mật.
“…” Bí mật bị phát hiện.
Những cái gọi là tính rồi chỉ là giả, cái gọi là “có hơi đâu mà đâm vào Nguỵ Tiến nữa” cũng là giả.
Đã là chuyện ngoài ý muốn, đánh lái hay đâm vào thanh chắn bảo vệ cũng đều không liên quan đến mục đích ban đầu khi anh quyết định đuổi theo Nguỵ Tiến.
Thời khắc sinh tử, anh chỉ còn dư lại bản năng bảo vệ cô.
Những chuyện khác căn bản không kịp nghĩ.
Nguyễn Dụ dùng mu bàn tay lau nước mắt, mới phát hiện cô càng lau càng nhiều, càng chảy càng nóng.
Nhưng cái người làm cô khóc lại vẫn pha mỳ tôm như không có chuyện gì.
Cô đặt điện thoại xuống, đứng lên vào phòng bếp.
Hứa Hoài Tụng nhận ra có tiếng vang ngoài tiếng nước sôi reo, anh vừa định quay đầu hỏi “sao vậy”, cô đã ôm lấy anh từ đằng sau.
Động tác của anh khựng lại, cúi đầu nhìn vòng tay đang ôm lấy eo anh của cô.
Cô không nói gì mà thút thít nhẹ nhàng. Anh thấy áo sơ mi của mình như ẩm ướt rồi.
Lúc này, không cần cô phải nói anh cũng biết là vì sao.
Anh cụp mắt, tách vòng tay của cô ra, sau đó quay người.
Không vì nước mắt của cô mà biểu cảm của anh thả lỏng, ngược lại ngày càng cứng ngắc.
Anh nhắm mắt, như thể không muốn đối diện với nước mắt của cô, giọng nói mang một chút cầu xin: “Đừng khóc nữa được không?”
Nguyễn Dụ ngẩn ra, lại nấc lên.
Hứa Hoài Tụng thở dài.
Anh không muốn nhìn cô khóc.
Từ lúc mà túi khí an toàn phồng lên, anh vẫn luôn sợ hãi không thôi. Dù trông anh có vẻ rất bình tĩnh xử lí mọi chuyện, giờ cũng ung dung pha mỳ, nhưng nội tâm anh vẫn luôn kinh hoàng.
Rõ ràng là anh đã để cô rơi vào nguy hiểm, anh nợ cô một câu “xin lỗi”, nhưng bây giờ, cô lại dùng ánh mắt “từ nay về sau cái gì em cũng thể cho anh” để nhìn anh.
Ánh mắt của cô làm anh nói không ra lời.
Nguyễn Dụ ngước lên, lúc đầu cô còn không hiểu, rồi cô nhìn ra được cảm xúc giữa hai hàng lông mày của anh —— áy náy, tự trách, ăn năn.
Cô ngộ ra.
Ngay lúc anh định mở miệng nói gì, cô đã mở miệng, nín khóc mỉm cười: “Oa, Hứa Hoài Tụng, anh thật quá đáng.”
Cô nhìn vào ánh mắt anh: “Chiếc cầu này cao hơn bốn mươi mét, Nguỵ Tiến có nhảy xuống cũng cửu tử nhất sinh, hơn nữa con tin lại ở trong tay anh ta, rất có thể cảnh sát sẽ bắn anh ta để cứu con tin. Anh không thể để cho anh ta chết, vì thế khi cảnh sát không kịp tiếp cận anh mới đuổi theo, không nghĩ ngợi gì nhiều cả, em hiểu cho anh…”
Cô nói đến đây thì đổi giọng: “——- lúc này anh còn muốn em nói những lời này an ủi anh à?”
Hứa Hoài Tụng lại ngẩn ra, người luôn nhanh nhạy như anh cũng không kịp phản ứng, nói: “An ủi cũng không có tác dụng.”
Nguyễn Dụ lau nước mắt, hất cằm: “Đúng chưa? An ủi cũng không có tác dụng gì. Nghĩ theo cách khác đi, giả sử hôm nay anh không đuôi theo, mà Nguỵ Tiến lại chết, thì người áy náy sẽ là em. Anh có an ủi em thế nào thì em cũng sẽ nghĩ —— nếu không phải do em liên luỵ anh, sao anh có thể bỏ qua cơ hội bắt anh ta tốt như vậy.”
Cô nói đến đây thì cười: “Cuộc đời có rất nhiều khi chúng ta trở tay không kịp, nhưng những lúc then chốt ấy, không thể có sự lựa chọn tốt nhất được, bởi vì lựa chọn nào cũng có những tệ đoan. Nhưng hiện thực bây giờ là, Nguỵ Tiến đã bị bắt, anh và em đều không sao. Em có thể an ủi anh mà không phải áy náy, kết quả này quá có lời đối với em rồi!”
Ánh mắt của Hứa Hoài Tụng loé sáng, đưa tay nâng má cô lên.
Anh vuốt ve má cô, động tác rất nhẹ, bởi vì tình yêu khổng lồ trong anh không biết phải biểu đạt ra bằng cách nào.
Sau đó Nguyễn Dụ nói với anh: “À, thực ra lúc nãy em định nói, anh có thời gian ở đây tự trách, áy náy, mà không có thời gian hôn em một cái sao?”
Câu nói này của cô khiến những cảm xúc bị đè nén cả một buổi chiều trong anh như sụp đổ, Hứa Hoài Tụng cúi đầu hôn cô.
Nguyễn Dụ lúc này lại hoảng hốt lui về sau, bị anh hôn đến mức kêu “ô ô ô” liên tục, chỉ vào cửa sổ đằng sau nói: “Chưa, chưa kéo rèm cửa sổ…”
Hứa Hoài Tụng không quay lại kéo tầm rèm rắc rối ấy, ôm cô đi vào phòng.
Trong phòng tối đen. Nguyễn Dụ đi bật đèn, nhưng Hứa Hoài Tụng đã ngăn cô lại, ôm lấy mặt cô bắt đầu hôn tới tấp.
Nguyễn Dụ đáp lại nụ hôn của anh, bàn tay ôm lấy eo anh từ từ trượt lên trên ôm lấy cổ anh.
Hành động chủ động của cô kích thích Hứa Hoài Tụng, càng hôn sâu hơn.
Hình như anh đã quen với việc giải phóng cảm xúc trong bóng tối, nhưng bóng tối ấy lại làm Nguyễn Dụ nhớ đến cảnh tượng rợn người lúc chiều, và câu nói “hoàn toàn là nhờ vào vận may” của người bình luận.
Cô cũng như tìm được cảm giác an toàn trong sự thân mật này.
Tưởng chừng như ôm chặt đến mức nào đi chăng nữa cũng không đủ để cô chiếm được con người mà cô suýt nữa đã đánh mất.
Cô thấy một cái hôn đơn giản như vậy không thể thoả mãn cô, dán sát vào anh hơn nữa.
Nhưng lúc này Hứa Hoài Tụng lại tránh ra đằng sau.
Cô khó hiểu, tiếp tục tiến lên.
Anh lùi.
Cô tiến.
Sau đó “rầm” một tiếng.
Hai người ngã xuống giường với tư thế Nguyễn Dụ đè lên Hứa Hoài Tụng.
Bên dưới Hứa Hoài Tụng là đệm giường.
Nguyễn Dụ cảm nhận được thứ gì đó cứng như sắt.
“…” Phát hiện ra bí mật.
“…” Bí mật bị phát hiện.
Hai người nhìn nhau thở gấp trong bóng tối, không ai nói gì.
Nhưng có chút “thay đổi” cứ càng ngày càng lớn, lớn đến mức Nguyễn Dụ trợn mắt há mồm, thở cũng không dám thở nữa.
Cô cảm thấy bụng mình như có thêm một trái tim biết đập nữa…
Trong không khí tĩnh mịch ấy, Hứa Hoài Tụng đỡ vai cô tách cô ra, kết quả lại bởi vì tư thế này mà cô chạm phải anh, anh lại hít một hơi.
Anh ho nhẹ: “Em ăn mỳ đi, anh đi tắm.”
Nguyễn Dụ kéo lấy tay anh: “Tắm… tắm có tác dụng thật sao?”
“Có…” anh quay lưng lại với cô, “chăng…”
Dứt lời anh vào phòng tắm, có cảm giác như đang chạy trốn. Hơn hai mươi phút sau, anh ra ngoài thì không thấy Nguyễn Dụ đâu.
Trong phòng khách không có, phòng ngủ cũng không có, điện thoại không ở đây.
Hứa Hoài Tụng gọi cho cô: “Em đi đâu rồi?”
Nguyễn Dụ cười ha ha: “Mỳ không ngon, em ra ngoài mua ít đồ ăn…”
“Muốn ăn cái khác thì nói với anh, tối rồi còn ra ngoài làm gì?” Nói rồi anh định thay dép, “em ở đâu, anh đi tìm em.”
“Không cần đâu!” Nguyễn Dụ hoảng hồn ngắt lời anh, “em sẽ về nhanh thôi, anh ở nhà đợi em!”
Nguyễn Dụ không biết nói dối cho lắm, chỉ cần cô có tâm sự, khó mà thoát khỏi ánh mắt của anh.
Cũng giống như vài ngày trước, cô họp xong ở Hoàn Thị thì có gì đó lạ thường vậy.
Hứa Hoài Tụng ngừng thay giày, cụp mắt, giọng nói trở nên nhạt hơn: “Ừ, vậy em chú ý an toàn.”
Nguyễn Dụ tắt điện thoại, hoảng hốt vỗ ngực, thở ra một hơi, lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau: “Cô bé, mua bao cao su mà còn vụng trộm vậy à?”
Cô run lên, quay đầu lại, thấy một người phụ nữ trang điểm rất đậm nhìn cô nghi hoặc.
Cô đứng trước cửa hàng tiện lợi cười ha ha: “Cái đó, ừm…”
Người ta nhìn biểu cảm của cô thì như hiểu ra, chỉ vào giá hàng nhiều màu sắc nói: “Ồ… Có cần tôi giúp không?”
Nguyễn Dụ nuốt nước bọt, ánh mắt nói rõ là “cần”.
“Đây,” cô ấy lấy một hộp trên giá hàng, “lần đầu tiên có thể dùng loại này, dễ dùng.”
“Sao lại dễ dùng?”
Người ta nói rất nghiêm túc: “Bởi vì lớn.”
“…”
“Ồ, không lớn sao? Vậy dùng cái này,” cô ấy lại lấy một hộp, “bớt đau hơn.”
Nguyễn Dụ lại khiêm tốn học hỏi: “Tại sao lại bớt đau?”
“Bởi vì đủ trơn.”
Nguyễn Dụ cầm hai hộp, cau mày phân vân, cười ha ha, hỏi dò: “Vậy có loại nào vừa trơn vừa lớn không?”
Về đến nhà, Nguyễn Dụ thấy Hứa Hoài Tụng đang ăn mỳ một mình.
Cô ngẩn ra: “Em mua cơm hộp rồi, sao anh còn ăn?”
Anh ngước mắt nhìn túi đồ trong tay cô, nói: “Đói rồi.”
Nguyễn Dụ nói ừ: “Nếu không đủ thì ăn thêm cơm hộp.” Dứt lời, cô lấy suất cơm của mình ngồi vào cạnh anh, vừa ăn vừa liếc nhìn nơi khoá quần anh.
Thấy ánh mắt của cô, chiếc nĩa trên tay Hứa Hoài Tụng ngừng lại, nhưng nhìn lại lần nữa, anh lại thấy cô đang ăn trứng kho tàu một cách nghiêm túc.
Vì thế anh lại cúi đầu ăn mỳ.
Bởi vì căng thẳng, Nguyễn Dụ chẳng ăn mấy miếng đã đậy hộp cơm vào.
Hứa Hoài Tụng nhìn hộp cơm gần như còn nguyên của cô không nói lời nào.
Cô vứt hộp cơm đi, xử lí rác, lát sau mới nói: “Em đi tắm đây.”
Hứa Hoài Tụng nói ừ.
Nguyễn Dụ vào phòng tắm, vừa tắm vừa hít sâu. Lúc ra ngoài, cô thấy Hứa Hoài Tụng đan hai tay vào nhau, ngẩn người trên sofa, giống như đang suy tư điều gì, cảm xúc có vẻ cũng không được tốt lắm.
Cô khó hiểu lại gần: “Nghĩ gì thế, anh vẫn đang băn khoăn chuyện hồi chiều à?”
Anh lắc đầu nói: “Ngày mai anh đi Mỹ một mình nha.”
Nguyễn Dụ ngẩn ra. Anh còn có việc bên Mỹ, chắc chắn sẽ phải đi, nhưng tại sao lại muốn tách cô ra?
Hứa Hoài Tụng nói tiếp: “Vốn dĩ là bởi vì Nguỵ Tiến mới đưa em theo, giờ anh ta đã bị bắt, em không cần đi theo anh làm gì cho mệt.”
“Nhưng không phải vì Nguỵ Tiến em mới đi với anh,” Nguyễn Dụ cau mày, ngồi xuống cạnh anh, “là do em không muốn xa anh.”
Hứa Hoài Tụng nghiêng đầu nhìn sang, giữa hai hàng lông mày lộ ra sự giãy giụa: “Nếu em có sự lựa chọn nào tốt hơn, em đừng vì chuyện lúc chiều mà trói buộc bản thân với anh.”
Nguyễn Dụ mờ mịt, nhận thấy sự khác thường của anh.
Thực ra, anh đã có sự khác thường từ hôm trước rồi. Nhưng vì trong lòng Nguyễn Dụ cũng có tâm sự, vì vậy không có cảm giác gì đặc biệt với thái độ của anh.
Bây giờ cô nghĩ thoáng ra nhiều rồi, mới phát hiện trạng thái của anh vẫn rất tiêu cực, hơn nữa, hình như cũng không liên quan gì đến chuyện lúc chiều.
Cô sờ mu bàn tay anh: “Anh sao vậy? Có phải gần đây có chuyện gì không?”
Hứa Hoài Tụng hít một hơi rồi nói: “Là em có tâm sự mới đúng.”
Nguyễn Dụ ngẩn ra, gật đầu: “Ừ, là…”
Anh cầm bàn tay cô ra: “Hôm đó em định nói gì với anh nhưng lại bị anh cắt ngang, bây giờ nói đi.”
Hứa Hoài Tụng nói là buổi tối hôm cô họp xong ở Hoàn Thị về.
Trước khi trả lời, Nguyễn Dụ phát giác ra điều gì đó trong động tác xa cách này của anh.
Nói như vậy nghĩa là, hôm đó anh cố tình ngắt lời cô?
Cô hỏi: “Anh cố tình muốn đi ngủ sớm, sáng hôm sau lại cố tình đi Tô Châu công tác, đều bởi vì không muốn nghe em nói chuyện?”
“Ừ.” Hứa Hoài Tụng cụp mắt, “hôm đó anh không cần phải đi Tô Châu, sáng hôm đó anh đi dạo một vòng ở sông Tiền Đường.”
“…”
“Tại sao chứ?” Nguyễn Dụ mở to mắt, hỏi xong mới sắp xếp lại chuyện này trong đầu.
Hứa Hoài Tụng cố tình tránh né nói chuyện, có lẽ là hiểu lầm cô định nói chuyện gì không tốt. Vì thế hôm đó, sau khi từ sông Tiền Đường về, anh mới hỏi cô có muốn đi Mỹ với anh không.
Thực ra Nguỵ Tiến chỉ là cái cớ, anh sợ cô rời xa anh nên mới muốn đưa cô đi.
Nhưng tại sao anh lại hiểu lầm cô muốn rời xa anh chứ?
Trước khi Hứa Hoài Tụng trả lời, Nguyễn Dụ cũng đã hiểu ra.
Ngày hôm đó ở Hoàn Thị, Lý Thức Xán âm thầm đưa cô lên xe, sau đó lại gửi một tin nhắn cho cô. Mà trong thời khắc then chốt ấy, cô lạ hỏi Hứa Hoài Tụng một câu, nói rằng có phải cô rất ích kỷ không.
Ích kỉ có nghĩa là, chỉ nhận lại mà không cho đi.
Vì thế Hứa Hoài Tụng hiểu nhầm rằng, cô nói bản thân mình chỉ nhận sự giúp đỡ của Lý Thức Xán mà không hồi báo.
Anh hiểu lầm cô đang băn khoăn chuyện này, băn khoăn xem có phải hồi báo Lý Thức Xán không.
“…” Hiểu ra mọi chuyện Nguyễn Dụ đúng là không biết nói gì, cảm thấy bản thân mình thật là ngu ngốc.
Đương nhiên, Hứa Hoài Tụng càng ngốc hơn.
Cô kinh ngạc nói: “Lúc nãy em đến cửa hàng tiện lợi bảo anh đừng đến, có phải anh tưởng rằng…”
Tưởng rằng chuyện cô che che giấu giấu cũng liên quan đến Lý Thức Xán à?
Hứa Hoài Tụng không nói gì, có vẻ như chấp nhận.
Nguyễn Dụ vừa tức vừa buồn cười: “Hứa Hoài Tụng anh định làm em tức chết thật đấy à!”
Anh ngẩn ra, chớp chớp mắt.
Cô quay đầu đi lấy điện thoại, mở khung chat với Lữ Thắng Lam ra: “Này, anh nhìn cho rõ đi, rốt cục là vì sao em lại có tâm sự.”
Hứa Hoài Tụng kéo đọc lịch sử tin nhắn, nhíu mày: “Cô ta tìm em nói những gì?”
Vốn dĩ chuyện này Nguyễn Dụ cũng đang do dự phải nói làm sao, giờ cũng không thèm để ý nữa, kể lại toàn bộ câu chuyện một lượt.
Sau khi nghe xong, Hứa Hoài Tụng xoa xoa trán.
Nguyễn Dụ ảo não hỏi: “Anh làm sao, đau đầu?”
Anh lắc đầu: “Đau gan.”
Là bị tức.
“Em mới đau gan này!” Cô hít một hơi, “anh hiểu lầm em như vậy, cũng không cho em cơ hội giải thích đã định tội cho em rồi… Có chuyện gì không thể nói ra sao? Im lặng là vàng?”
Cô càng nói càng tức, cuối cùng đứng lên khỏi sofa, đi đi lại lại, như thể chỉ có như vậy mới có thể làm cho cục tức trong lòng mình tiêu tan.
Hứa Hoài Tụng cũng sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó đứng lên kéo cô lại: “Anh sai rồi, lần sau có chuyện anh sẽ không để trong lòng nữa.”
Nguyễn Dụ hít sâu: “Anh cứ cầu mong còn có lần sau đi.”
“Em đừng…” Anh kéo cô vào lòng, “anh thực sự biết lỗi rồi.”
Nguyễn Dụ nghiến răng, cắn một ngụm vào cằm anh.
Hứa Hoài Tụng kêu đau, nhuận họng rồi nói: “Vậy bây giờ anh cũng nói thẳng luôn, hỏi em một chuyện?”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Hỏi.”
“Nếu em không có quan hệ gì với Lý Thức Xán, lúc nãy em đi đâu? Em nói là đi mua đồ ăn, nhưng cũng chẳng thấy em ăn mấy miếng.”
“…”
Chết mất.
Nếu là dưới không khí thân mật lúc nãy, chuyện này nói ra cũng chẳng sao.
Nhưng dưới tình huống này, lẽ nào cô phải nói với anh là cô đi mua “đạo cụ trao thân”?
Không trao thân nữa, đánh chết cô cũng không trao thân nữa.
Cô còn đang tức đây.
Cô lắc đầu: “Chuyện này anh cứ để ở trong lòng đi.”
Hứa Hoài Tụng tức phát cười: “Lúc nãy còn bảo anh có chuyện gì cứ nói thẳng ra, anh hỏi em, em lại không nói.”
“Cứ không nói, thì sao?”
Hứa Hoài Tụng còn làm sao được. Anh điều chỉnh hô hấp, ánh mắt liếc qua tùi đồ cô vừa mua từ cửa hàng tiện lợi về.
Bị anh nhìn như vậy, Nguyễn Dụ căng thẳng.
Hứa Hoài Tụng nhạy bén phát hiện có gì khác thường, chớp mắt nói: “Có phải em mua cái gì rồi không?”
Nguyễn Dụ gào thét trong lòng, ngoài mặt lại lắc đầu: “Cái gì chứ, không có…”
Hứa Hoài Tụng bỏ cô ra, tự mình đi xem.
Cô vội vàng kéo anh lại: “Ai, anh làm gì đấy, không được xem, đây là tài sản cá nhân của em!”
Hứa Hoài Tụng không kiềm được nữa, cái gì mà dịu dàng phong độ, tất cả đều bị sự tò mò đánh bại, nhấc túi đồ lên.
Nguyễn Dụ muốn cướp lại nó.
Hai người kẻ đưa người đẩy, lăn lộn trên thảm, cuối cùng chiếc túi bị kéo rách, hai cái hộp nhiều màu sắc rơi ra.
“…” Phát hiện ra bí mật.
“…” Bí mật bị phát hiện.