Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
2249
Trong căn phòng yên tĩnh, lửa nóng tình yêu như tan biến, chỉ còn âm thanh thở dốc của hai người đan vào nhau, hòa quyện với tiếng nước chảy tí tách vọng lại từ phòng khách.
Hứa Hoài Tụng bất động trong giây lát, nới lỏng cánh tay lui về phía sau.
Mất đi chỗ dựa, cơ thể Nguyễn Dụ như nhũn ra, suýt nữa trượt xuống, được anh đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.
Nguyễn Dụ không hiểu tại sao anh đột nhiên mất kiểm soát, nhưng hơn một phút ngắn ngủi gần gũi đã giúp cô hiểu ra một chuyện ——-hiện tại không phải tám năm trước.
Không còn những năm tháng chỉ dắt tay nhau đi trên đường thôi đã coi đối phương là cả thế giới nữa rồi.
Có lẽ rất lâu trước kia, bắt đầu từ nụ hôn trong đêm anh rời đi, thứ tình cảm thuộc về thế giới người trưởng thành đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
Nhưng hai người xa nhau gần một tháng, cảm giác thân thể đã dần phai nhạt, nên khi gặp lại, Nguyễn Dụ nhất thời không kịp thích ứng, dưới tình huống bị anh tiến công đột ngột, cô vô thức kêu ngừng.
Mãi đến lúc này, cô mới phát hiện bản thân đang căng thẳng, có thứ gì đó trào ra từ trong cơ thể, xen lẫn cảm giác tê dại khác thường.
Mặt cô đỏ bừng, tầm mắt mông lung vô định, cuối cùng cô cụp mắt nhìn chằm chằm vào chóp mũi của mình.
Ánh mắt của Hứa Hoài Tụng, cùng với chiếc áo ngực đã bị cởi ra, khiến cô không biết phải làm sao.
Ngay lúc Nguyễn Dụ do dự không biết có nên cài lại áo ngực hay không, anh đã nhấc tay vòng qua lưng cô.
Lòng bàn tay anh nóng kinh người làm cô phải co người lại, nhưng động tác vẫn vô cùng chu đáo.
Khác với cơn “mưa rền gió dữ” ban nãy, cách lớp quần áo ướt nhẹp của cô, anh nhẹ nhàng đưa tay lần mò nút áo bra, định cài lại nó.
Trước đó, Nguyễn Dụ chưa hề nghĩ tới, trong tình huống thế này mà đàn ông lại không vội vã vào phòng tắm “làm” cho thân bình tĩnh hơn mà lại kiên nhẫn dọn dẹp “hậu trường” cho cô.
Cái tên ngốc dịu dàng này.
Trái tim Nguyễn Dụ hệt như bị nện một cú thật mạnh, đau, mà lại mềm mại.
Nghĩ rằng hành động ban nãy của mình đã làm Hứa Hoài Tụng bị thương, trong lúc anh còn đang mải mê chiến đấu với móc bra, cô đã dang tay ôm chặt lấy anh.
Hứa Hoài Tụng ngừng động tác, cúi đầu nhìn cô.
Nguyễn Dục nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thế này không cài được đâu...”
Tay Hứa Hoài Tụng vẫn cầm chặt móc bra không buông: “Cái gì?”
“Có thể...” cô vùi đầu trong ngực anh, giọng điệu ấp a ấp úng, “có thể cho tay vào cài...”
Yết hầu Hứa Hoài Tụng lên lên xuống xuống, khẽ “ừm” một tiếng, một lần nữa lần vào trong vạt áo của cô, lướt qua làn da trơn mịn, tìm đúng móc bra.
Nhưng dường như sợ nếu thân mật lần nữa sẽ lại bị cô từ chối, anh chần chừ mãi không làm.
Ở nơi yên lặng khiến người ta nghẹt thở này, trái tim Nguyễn Dụ đập loạn, cô cắn răng nói: “Cũng có thể chạm vào em...”
Hứa Hoài Tụng nuốt nước bọt, khẽ “ừ” một tiếng, đưa tay tìm kiếm.
Trong chớp mắt da thịt chạm nhau, hai người đều run rẩy.
Hứa Hoài Tụng cài lại bra, lui người, không giải thích gì về hành động lúc nãy, anh cúi đầu nói: “Em dậy tắm trước đi, anh dọn phòng khách đã, lâu không dọn sợ nước sẽ rỉ xuống tầng.”
Nguyễn Dụ gật đầu, xoay người đi.
Lúc cô tắm xong đã thấy phòng khách lộn xộn trở về bộ dạng ngăn nắp vốn có của nó.
Hứa Hoài Tụng cầm máy sấy tóc, đang sấy một chồng bản thảo có rất nhiều chú thích đặt trên bàn trà.
Thấy cô đầu tóc ướt nhẹp ra ngoài, anh tắt máy sấy, vẫy vẫy tay.
Nguyễn Dụ đi về phía anh, định cầm lấy máy sấy thì thấy anh rụt tay lại, nói với cô: “Ngồi đó.”
Cô ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nói: “Anh sấy cho em à?”
Hứa Hoài Tụng khẽ “ừm” một tiếng, tay phải mở máy sấy, điều chỉnh độ nóng vừa phải, tay trái vuốt tóc cô, gỡ từng sợi, từng sợi cho thật mượt.
Nguyễn Dụ như mèo con được anh phục vụ, thoải mái lim dim mắt, nghiêng đầu dựa vào cánh tay anh.
Hứa Hoài Tụng cũng không hề bị ảnh hưởng, im lặng nghịch tóc cô.
Khi tiếng ồn của máy sấy tóc ngưng hẳn, cô mở mắt, ngẩng đầu gọi anh: “Hứa Hoài Tụng.”
Tâm trạng của anh trông có vẻ không mấy vui vẻ: “Ừ.”
“Anh thật tốt.”
Ánh mắt anh loé lên: “Có người còn tốt hơn, nhưng không có cơ hội được làm vậy với em đâu.”
Nguyễn Dụ nhăn mày, đang định hỏi anh nói vậy là ý gì, đã thấy anh đặt máy sấy xuống, nói: “Không còn sớm nữa, ngủ thôi.”
Cô thực sự rất buồn ngủ, ngáp một cái hỏi: “Vậy còn anh?”
“Anh tắm xong rồi ngủ.” Hứa Hoài Tụng chỉ vào phòng khách, “anh dọn xong rồi.”
Nguyễn Dụ nhìn theo hướng tay anh chỉ, thoáng ngẩn người, nhìn anh quay người bước vào nhà tắm, trái tim cô như bị đè ép.
Cô vào bếp hâm nóng một ly sữa, đợi anh tắm xong đưa cho anh, hỏi: “Có phải tâm trạng anh không tốt không? Ở Mỹ đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Nguyễn Dụ hỏi xong, không đợi anh trả lời tã tự phủ định câu hỏi của mình.
Sau khi cô đi tới tầng mười lăm anh mới không bình thường. Việc này không có liên quan gì tới chuyện trước đó.
Hứa Hoài Tụng xoa đầu cô, mỉm cười: “Không có gì, ngồi máy bay nên thấy hơi mệt.” Nói xong anh cầm cốc sữa đi tới phòng khách, “em nghỉ ngơi sớm đi.”
Nguyễn Dụ đi về phòng ngủ của mình, chui vào trong chăn định đi ngủ nhưng càng cảm thấy bức bối hơn, cô vò tóc nhăn mày, nằm một lúc lâu cũng không ngủ được, đành lần mò chiếc điện thoại đang sạc pin ở đầu giường, chạm vân tay mở khóa màn hình.
Mười bảy cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều của Lý Thức Xán.
Nguyễn Dụ ngẩn người.
Cô nhìn thời gian gọi đến, lại xem danh sách cuộc gọi, nhỏ giọng “a” một tiếng.
Lúc cô đi từ tầng mười lăm xuống, Hứa Hoài Tụng đang ở phòng ngủ của cô. Lý Thức Xán vừa hay cũng “call liên hoàn” cho cô.
Nhìn danh sách cuộc gọi này, cô hiểu ra tất cả.
Cô nhăn mặt, thở dài ảo não.
Nên nghĩ ra sớm mới phải.
Nguyễn Dụ ngồi một lát, cảm thấy chuyện này không thể cứ để như vậy được.
Người đàn ông thà soạn ba trăm hai mươi bảy tin nhắn cũng không chịu mở miệng nói một câu “anh thích em” như vậy, sao cô còn dám hi vọng xa vời rằng anh sẽ mở miệng hỏi cô về vấn đề này.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ đè nén bản thân trước, sau đó sẽ đè nén cô.
Nguyễn Dụ lấy tinh thần bước xuống giường, đang định mở cửa phòng thì chợt ngừng lại.
Anh ấy vừa ngồi máy bay nhiều giờ, đến nơi còn phải xử lí bao nhiêu công việc, xong lại dọn dẹp phòng khách, lúc này e rằng đã ngủ say rồi?
Cô cố gắng để động tác của mình trở nên nhẹ nhàng hơn, rón rén đi tới phòng khách, áp tai lên cửa nghe ngóng.
Cô đứng rất lâu cũng không nghe thấy gì, đang do dự có nên để đến mai mới nói không thì Hứa Bì Bì nửa đêm không ngủ đột ngột xuất hiện, đứng bên chân cô kêu dài một tiếng “meooo”.
Cô lập tức làm động tác “xuỵt”, nhưng Hứa Hoài Tụng đã nghe thấy, anh hỏi: “Sao thế?”
Cô khụ hai tiếng lấy giọng hỏi: “Em có thể vào trong không?”
Nhận được sự cho phép của anh, cô vặn nắm cửa, bước vào phòng.
Hứa Hoài Tụng ngồi dậy bật đèn đầu giường lên, vừa tính mở miệng hỏi đã thấy cô hít sâu một hơi, đóng cửa, nhảy lên giường anh.
Anh ngẩn người: “Không ngủ được à?”
Nguyễn Dụ gật đầu.
“Vậy phải làm sao?”
Cô đã trèo lên giường anh rồi, anh còn hỏi phải làm sao?
Nguyễn Dụ mặc kệ, cô hít sâu, nói: “Anh không mời em đắp chăn à...”
Hứa Hoài Tụng nằm dịch ra một chút, vén chăn lên.
Nguyễn Dụ chui vào.
Anh hỏi: “Như này là ngủ được?”
Cô gật đầu nằm xuống.
Đây là lần đầu tiên hai người chung giường chung chăn một cách đúng nghĩa. Nhưng sau khi Hứa Hoài Tụng tắt đèn, anh với cô luôn giữ khoảng cách nước sông không phạm nước giếng.
Nguyễn Dụ vô cùng bức bối, nghĩ ngợi nên mở miệng thế nào, một lát sau, cô nói: “Anh có biết tầng mười lăm xảy ra chuyện gì không?”
Anh chỉ “ừ”: “ Có thể đoán được, em làm tốt lắm.”
“Vậy anh biết đối phương là ai không?”
Hứa Hoài Tụng ngẩn người trong giây lát, nghiêng đầu qua: “Anh có quen sao?”
Cô lắc đầu: “Trước đây em chưa kể với anh, là nhà sản xuất phim của em.”
Hứa Hoài Tụng im lặng, trong bóng tối mà cô không nhìn thấy, anh cau chặt mày.
Trước đó, anh cho rằng đây chỉ là hành vi làm việc nghĩa mà thôi, không ngờ đối phương lại là nhà sản xuất phim của cô, như vậy thì chuyện này sẽ phức tạp hơn nhiều.
Nhưng Nguyễn Dụ lại đang suy nghĩ về một vấn đề khác.
Cô giải thích: “Lần trước Lý Thức Xán xông vào phòng trà là do em và chủ tịch Ngụy đó ở cùng một tầng. Cậu ấy từng nhắc nhở em không được quá gần gũi với anh ta. Vì vậy hôm nay gặp phải chuyện này, em nghĩ ngay đến việc gọi cho cậu ấy, hỏi cậu ấy vài vấn đề liên quan đến chủ tịch Ngụy.”
“Em nghĩ cậu ấy quen biết chủ tịch Ngụy, có lẽ sẽ có cách. Nếu không em cũng không gọi cậu ấy.”
Tay Hứa Hoài Tụng để trong chăn khẽ run lên, nắm chặt nắm đấm, nghiêng người nói với cô: “Sao em không nói cho anh biết sớm là có một người nguy hiểm như vậy?”
Anh cất cao giọng. Rất rõ ràng, nút thắt này đã được cởi.
Nguyễn Dụ thầm than đúng là không dễ qua mặt, bĩu môi nói: “Anh ở Mỹ, nói cho anh để thêm phiền phức cho anh à? Em giữ khoảng cách với anh ta là được! Anh xem, trước ngày hôm nay chẳng xảy ra chuyện gì cả, sau hôm nay thì em có anh bên cạnh rồi.”
Hứa Hoài Tụng nhắm mắt, tựa như còn sợ hãi chuyện gì đó, một lát sau, anh ôm cô vào lòng: “Những chuyện thế này, cho dù anh ở Mỹ hay Siberia đi chăng nữa cũng phải báo cho anh biết ngay.”
Nguyễn Dụ cúi đầu chạm nhẹ vào vai anh: “Anh đi Mỹ thôi chưa đủ à, lại còn muốn đi cả Siberia?”
“……”
Hứa Hoài Tụng nâng cằm cô lên, bày ra bộ dáng nghiêm túc: “Anh chỉ lấy ví dụ thôi, đang nói chuyện nghiêm túc với em đó.”
Nguyễn Dụ cười hì hì ôm chặt cổ anh: “Dạ, em biết rồi ạ, anh còn khó chịu nữa không?”
Hứa Hoài Tụng bị nói trúng tim đen, im lặng.
Đàn ông mà, ai mà không sĩ diện chứ. Thấy anh không trả lời, Nguyễn Dụ nhanh chóng chuyển chủ đề, nói: “Điều hòa phòng khách hỏng à? Anh để bao nhiêu độ mà nóng vậy?”
Nhưng chủ đề này không ổn tí nào.
Hứa Hoài Tụng lần nữa bị nói trúng tim đen, tiếp tục im lặng.
Nguyễn Dụ muốn đứng dậy tìm điều khiển nhưng bị anh kéo trở lại.
Hứa Hoài Tụng cắn răng nói: “Không cần chỉnh đâu, 18 độ, thấp lắm rồi.”
“Vậy sao còn...”
Nguyễn Dụ hỏi được một nửa đành ngậm miệng.
Còn có thể vì sao chứ, nếu hỏi nữa thì đích thực là đần.
Một câu trả lời ai cũng biết vây quanh hai người.
Trong căn phòng yên tĩnh, hai trái tim đập chung một nhịp giống như đang thi chạy.
Nhưng ai cũng không muốn rời khỏi vòng tay của đối phương.
Cuối cùng, Hứa Hoài Tụng đã thắng.
Nguyễn Dụ lo lắng hỏi: “Tim anh đập nhanh như vậy, sẽ không đột tử chứ?”
“……”
Anh gõ nhẹ đầu cô: “Không chết được.”
Nguyễn Dụ kêu lên một tiếng, cảm nhận được cơ thể căng thẳng của anh, chắc anh khó chịu lắm, cô nói: “Em vẫn nên về phòng mình ngủ thì hơn!”
“Em nhìn thấy có con thỏ nào vào hang sói được thả ra chưa?”
“Nhưng sói chỉ giương mắt nhìn chứ không được ăn, như vậy chẳng phải phí của trời?”
Hứa Hoài Tụng nghẹn họng: “Đừng nói linh tinh.”
Nguyễn Dụ ngây người, cô nghe thấy tiếng anh thở dài: “Sói không mang dụng cụ.”
Nguyễn Dụ bị câu nói “không mang dụng cụ” đậm tính uy hiếp của anh dọa cho hoảng sợ. Mãi đến khi trời sáng, cô bị tiếng chuông cửa dồn dập đánh thức.
Cô mở mắt, mơ màng đẩy Hứa Hoài Tụng ra, hỏi: “Có người đang nhấn chuông sao?”
Mí mắt anh giật giật nhưng không sao nhấc lên được, không biết tối qua thức đến mấy giờ mới ngủ, nhăn mày đáp: “Ừ.”
Nguyễn Dụ dụi mắt, vừa vén chăn bước xuống giường vừa nói: “Mới sáng sớm ra ai tới không biết?”
Cuối cùng Hứa Hoài Tụng cũng chiến thắng cơn buồn ngủ bò dậy, ngăn cô lại: “Để anh.”
Anh đi dép lê ra ngoài, nhìn qua mắt mèo, sau đó quay lại nói với cô: “Là người ở tầng mười lăm.” Anh vừa nói vừa mở cửa.
Nguyễn Dụ đi nhanh tới, thấy Tôn Diệu Hàm mắt thâm quầng đứng ở ngoài cửa. Trông bộ dáng hai người còn đang ngái ngủ, cô ấy ngượng ngùng gật đầu: “Xin lỗi đã quấy rầy anh chị.”
Nguyễn Dụ lắc đầu tỏ vẻ không sao, mời cô ấy vào nhà: “Suy nghĩ xong rồi?”
Tối qua cô hỏi cô ấy định làm thế nào, có muốn báo án không, một là ở lại Hoàn Thị, hai là rời đi, Tôn Diệu Hoàn nói cô ấy cần thời gian suy nghĩ.
Cô ấy vào phòng cũng không ngồi, trực tiếp nói: “Chị, em nghĩ kỹ rồi, em không bị tổn hại gì, có báo án cũng vô dụng.”
Nguyễn Dụ liếc mắt nhìn Hứa Hoài Tụng.
Ánh mắt của anh nói cho cô biết, Tôn Diệu Hàm nói không sai.
“Vậy sau này thì sao?”
Tôn Diệu Hàm cụp mắt: “Em nghĩ có lẽ mình không hợp với giới giải trí, em không kí hợp đồng với Hoàn Thị nữa, em định rời khỏi Hàng Châu, về quê làm việc.”
Nguyễn Dụ im lặng, chỉ “ừ” một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Tôn Diệu Hàm cười cười: “Chị cũng đừng tiếc thay em, phim loại người đó làm ra liệu có thể nổi tiếng đến mức nào chứ? Em không quay nó không chừng còn là chuyện tốt.”
Nguyễn Dụ dường như còn chưa hiểu ý cô ấy: “Hả?”
“Tối qua em nghe thấy chủ tịch Ngụy nói với đạo diễn, IP đó bị cuốn vào vụ đạo văn đều do anh ta phát tán tin tức, sau đó anh ta còn định dùng chuyện này để hợp sức với Lý Thức Xán để tạo scandal.”
Nguyễn Dụ ngây người. Vụ đạo văn đó, chủ tịch Ngụy cũng nhúng tay vào?
Cô ngơ ngác chớp chớp mắt, nhìn sang phía Hứa Hoài Tụng, anh cũng đang nhíu mày.
Trong căn phòng yên tĩnh, lửa nóng tình yêu như tan biến, chỉ còn âm thanh thở dốc của hai người đan vào nhau, hòa quyện với tiếng nước chảy tí tách vọng lại từ phòng khách.
Hứa Hoài Tụng bất động trong giây lát, nới lỏng cánh tay lui về phía sau.
Mất đi chỗ dựa, cơ thể Nguyễn Dụ như nhũn ra, suýt nữa trượt xuống, được anh đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.
Nguyễn Dụ không hiểu tại sao anh đột nhiên mất kiểm soát, nhưng hơn một phút ngắn ngủi gần gũi đã giúp cô hiểu ra một chuyện ——-hiện tại không phải tám năm trước.
Không còn những năm tháng chỉ dắt tay nhau đi trên đường thôi đã coi đối phương là cả thế giới nữa rồi.
Có lẽ rất lâu trước kia, bắt đầu từ nụ hôn trong đêm anh rời đi, thứ tình cảm thuộc về thế giới người trưởng thành đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
Nhưng hai người xa nhau gần một tháng, cảm giác thân thể đã dần phai nhạt, nên khi gặp lại, Nguyễn Dụ nhất thời không kịp thích ứng, dưới tình huống bị anh tiến công đột ngột, cô vô thức kêu ngừng.
Mãi đến lúc này, cô mới phát hiện bản thân đang căng thẳng, có thứ gì đó trào ra từ trong cơ thể, xen lẫn cảm giác tê dại khác thường.
Mặt cô đỏ bừng, tầm mắt mông lung vô định, cuối cùng cô cụp mắt nhìn chằm chằm vào chóp mũi của mình.
Ánh mắt của Hứa Hoài Tụng, cùng với chiếc áo ngực đã bị cởi ra, khiến cô không biết phải làm sao.
Ngay lúc Nguyễn Dụ do dự không biết có nên cài lại áo ngực hay không, anh đã nhấc tay vòng qua lưng cô.
Lòng bàn tay anh nóng kinh người làm cô phải co người lại, nhưng động tác vẫn vô cùng chu đáo.
Khác với cơn “mưa rền gió dữ” ban nãy, cách lớp quần áo ướt nhẹp của cô, anh nhẹ nhàng đưa tay lần mò nút áo bra, định cài lại nó.
Trước đó, Nguyễn Dụ chưa hề nghĩ tới, trong tình huống thế này mà đàn ông lại không vội vã vào phòng tắm “làm” cho thân bình tĩnh hơn mà lại kiên nhẫn dọn dẹp “hậu trường” cho cô.
Cái tên ngốc dịu dàng này.
Trái tim Nguyễn Dụ hệt như bị nện một cú thật mạnh, đau, mà lại mềm mại.
Nghĩ rằng hành động ban nãy của mình đã làm Hứa Hoài Tụng bị thương, trong lúc anh còn đang mải mê chiến đấu với móc bra, cô đã dang tay ôm chặt lấy anh.
Hứa Hoài Tụng ngừng động tác, cúi đầu nhìn cô.
Nguyễn Dục nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thế này không cài được đâu...”
Tay Hứa Hoài Tụng vẫn cầm chặt móc bra không buông: “Cái gì?”
“Có thể...” cô vùi đầu trong ngực anh, giọng điệu ấp a ấp úng, “có thể cho tay vào cài...”
Yết hầu Hứa Hoài Tụng lên lên xuống xuống, khẽ “ừm” một tiếng, một lần nữa lần vào trong vạt áo của cô, lướt qua làn da trơn mịn, tìm đúng móc bra.
Nhưng dường như sợ nếu thân mật lần nữa sẽ lại bị cô từ chối, anh chần chừ mãi không làm.
Ở nơi yên lặng khiến người ta nghẹt thở này, trái tim Nguyễn Dụ đập loạn, cô cắn răng nói: “Cũng có thể chạm vào em...”
Hứa Hoài Tụng nuốt nước bọt, khẽ “ừ” một tiếng, đưa tay tìm kiếm.
Trong chớp mắt da thịt chạm nhau, hai người đều run rẩy.
Hứa Hoài Tụng cài lại bra, lui người, không giải thích gì về hành động lúc nãy, anh cúi đầu nói: “Em dậy tắm trước đi, anh dọn phòng khách đã, lâu không dọn sợ nước sẽ rỉ xuống tầng.”
Nguyễn Dụ gật đầu, xoay người đi.
Lúc cô tắm xong đã thấy phòng khách lộn xộn trở về bộ dạng ngăn nắp vốn có của nó.
Hứa Hoài Tụng cầm máy sấy tóc, đang sấy một chồng bản thảo có rất nhiều chú thích đặt trên bàn trà.
Thấy cô đầu tóc ướt nhẹp ra ngoài, anh tắt máy sấy, vẫy vẫy tay.
Nguyễn Dụ đi về phía anh, định cầm lấy máy sấy thì thấy anh rụt tay lại, nói với cô: “Ngồi đó.”
Cô ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nói: “Anh sấy cho em à?”
Hứa Hoài Tụng khẽ “ừm” một tiếng, tay phải mở máy sấy, điều chỉnh độ nóng vừa phải, tay trái vuốt tóc cô, gỡ từng sợi, từng sợi cho thật mượt.
Nguyễn Dụ như mèo con được anh phục vụ, thoải mái lim dim mắt, nghiêng đầu dựa vào cánh tay anh.
Hứa Hoài Tụng cũng không hề bị ảnh hưởng, im lặng nghịch tóc cô.
Khi tiếng ồn của máy sấy tóc ngưng hẳn, cô mở mắt, ngẩng đầu gọi anh: “Hứa Hoài Tụng.”
Tâm trạng của anh trông có vẻ không mấy vui vẻ: “Ừ.”
“Anh thật tốt.”
Ánh mắt anh loé lên: “Có người còn tốt hơn, nhưng không có cơ hội được làm vậy với em đâu.”
Nguyễn Dụ nhăn mày, đang định hỏi anh nói vậy là ý gì, đã thấy anh đặt máy sấy xuống, nói: “Không còn sớm nữa, ngủ thôi.”
Cô thực sự rất buồn ngủ, ngáp một cái hỏi: “Vậy còn anh?”
“Anh tắm xong rồi ngủ.” Hứa Hoài Tụng chỉ vào phòng khách, “anh dọn xong rồi.”
Nguyễn Dụ nhìn theo hướng tay anh chỉ, thoáng ngẩn người, nhìn anh quay người bước vào nhà tắm, trái tim cô như bị đè ép.
Cô vào bếp hâm nóng một ly sữa, đợi anh tắm xong đưa cho anh, hỏi: “Có phải tâm trạng anh không tốt không? Ở Mỹ đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Nguyễn Dụ hỏi xong, không đợi anh trả lời tã tự phủ định câu hỏi của mình.
Sau khi cô đi tới tầng mười lăm anh mới không bình thường. Việc này không có liên quan gì tới chuyện trước đó.
Hứa Hoài Tụng xoa đầu cô, mỉm cười: “Không có gì, ngồi máy bay nên thấy hơi mệt.” Nói xong anh cầm cốc sữa đi tới phòng khách, “em nghỉ ngơi sớm đi.”
Nguyễn Dụ đi về phòng ngủ của mình, chui vào trong chăn định đi ngủ nhưng càng cảm thấy bức bối hơn, cô vò tóc nhăn mày, nằm một lúc lâu cũng không ngủ được, đành lần mò chiếc điện thoại đang sạc pin ở đầu giường, chạm vân tay mở khóa màn hình.
Mười bảy cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều của Lý Thức Xán.
Nguyễn Dụ ngẩn người.
Cô nhìn thời gian gọi đến, lại xem danh sách cuộc gọi, nhỏ giọng “a” một tiếng.
Lúc cô đi từ tầng mười lăm xuống, Hứa Hoài Tụng đang ở phòng ngủ của cô. Lý Thức Xán vừa hay cũng “call liên hoàn” cho cô.
Nhìn danh sách cuộc gọi này, cô hiểu ra tất cả.
Cô nhăn mặt, thở dài ảo não.
Nên nghĩ ra sớm mới phải.
Nguyễn Dụ ngồi một lát, cảm thấy chuyện này không thể cứ để như vậy được.
Người đàn ông thà soạn ba trăm hai mươi bảy tin nhắn cũng không chịu mở miệng nói một câu “anh thích em” như vậy, sao cô còn dám hi vọng xa vời rằng anh sẽ mở miệng hỏi cô về vấn đề này.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ đè nén bản thân trước, sau đó sẽ đè nén cô.
Nguyễn Dụ lấy tinh thần bước xuống giường, đang định mở cửa phòng thì chợt ngừng lại.
Anh ấy vừa ngồi máy bay nhiều giờ, đến nơi còn phải xử lí bao nhiêu công việc, xong lại dọn dẹp phòng khách, lúc này e rằng đã ngủ say rồi?
Cô cố gắng để động tác của mình trở nên nhẹ nhàng hơn, rón rén đi tới phòng khách, áp tai lên cửa nghe ngóng.
Cô đứng rất lâu cũng không nghe thấy gì, đang do dự có nên để đến mai mới nói không thì Hứa Bì Bì nửa đêm không ngủ đột ngột xuất hiện, đứng bên chân cô kêu dài một tiếng “meooo”.
Cô lập tức làm động tác “xuỵt”, nhưng Hứa Hoài Tụng đã nghe thấy, anh hỏi: “Sao thế?”
Cô khụ hai tiếng lấy giọng hỏi: “Em có thể vào trong không?”
Nhận được sự cho phép của anh, cô vặn nắm cửa, bước vào phòng.
Hứa Hoài Tụng ngồi dậy bật đèn đầu giường lên, vừa tính mở miệng hỏi đã thấy cô hít sâu một hơi, đóng cửa, nhảy lên giường anh.
Anh ngẩn người: “Không ngủ được à?”
Nguyễn Dụ gật đầu.
“Vậy phải làm sao?”
Cô đã trèo lên giường anh rồi, anh còn hỏi phải làm sao?
Nguyễn Dụ mặc kệ, cô hít sâu, nói: “Anh không mời em đắp chăn à...”
Hứa Hoài Tụng nằm dịch ra một chút, vén chăn lên.
Nguyễn Dụ chui vào.
Anh hỏi: “Như này là ngủ được?”
Cô gật đầu nằm xuống.
Đây là lần đầu tiên hai người chung giường chung chăn một cách đúng nghĩa. Nhưng sau khi Hứa Hoài Tụng tắt đèn, anh với cô luôn giữ khoảng cách nước sông không phạm nước giếng.
Nguyễn Dụ vô cùng bức bối, nghĩ ngợi nên mở miệng thế nào, một lát sau, cô nói: “Anh có biết tầng mười lăm xảy ra chuyện gì không?”
Anh chỉ “ừ”: “ Có thể đoán được, em làm tốt lắm.”
“Vậy anh biết đối phương là ai không?”
Hứa Hoài Tụng ngẩn người trong giây lát, nghiêng đầu qua: “Anh có quen sao?”
Cô lắc đầu: “Trước đây em chưa kể với anh, là nhà sản xuất phim của em.”
Hứa Hoài Tụng im lặng, trong bóng tối mà cô không nhìn thấy, anh cau chặt mày.
Trước đó, anh cho rằng đây chỉ là hành vi làm việc nghĩa mà thôi, không ngờ đối phương lại là nhà sản xuất phim của cô, như vậy thì chuyện này sẽ phức tạp hơn nhiều.
Nhưng Nguyễn Dụ lại đang suy nghĩ về một vấn đề khác.
Cô giải thích: “Lần trước Lý Thức Xán xông vào phòng trà là do em và chủ tịch Ngụy đó ở cùng một tầng. Cậu ấy từng nhắc nhở em không được quá gần gũi với anh ta. Vì vậy hôm nay gặp phải chuyện này, em nghĩ ngay đến việc gọi cho cậu ấy, hỏi cậu ấy vài vấn đề liên quan đến chủ tịch Ngụy.”
“Em nghĩ cậu ấy quen biết chủ tịch Ngụy, có lẽ sẽ có cách. Nếu không em cũng không gọi cậu ấy.”
Tay Hứa Hoài Tụng để trong chăn khẽ run lên, nắm chặt nắm đấm, nghiêng người nói với cô: “Sao em không nói cho anh biết sớm là có một người nguy hiểm như vậy?”
Anh cất cao giọng. Rất rõ ràng, nút thắt này đã được cởi.
Nguyễn Dụ thầm than đúng là không dễ qua mặt, bĩu môi nói: “Anh ở Mỹ, nói cho anh để thêm phiền phức cho anh à? Em giữ khoảng cách với anh ta là được! Anh xem, trước ngày hôm nay chẳng xảy ra chuyện gì cả, sau hôm nay thì em có anh bên cạnh rồi.”
Hứa Hoài Tụng nhắm mắt, tựa như còn sợ hãi chuyện gì đó, một lát sau, anh ôm cô vào lòng: “Những chuyện thế này, cho dù anh ở Mỹ hay Siberia đi chăng nữa cũng phải báo cho anh biết ngay.”
Nguyễn Dụ cúi đầu chạm nhẹ vào vai anh: “Anh đi Mỹ thôi chưa đủ à, lại còn muốn đi cả Siberia?”
“……”
Hứa Hoài Tụng nâng cằm cô lên, bày ra bộ dáng nghiêm túc: “Anh chỉ lấy ví dụ thôi, đang nói chuyện nghiêm túc với em đó.”
Nguyễn Dụ cười hì hì ôm chặt cổ anh: “Dạ, em biết rồi ạ, anh còn khó chịu nữa không?”
Hứa Hoài Tụng bị nói trúng tim đen, im lặng.
Đàn ông mà, ai mà không sĩ diện chứ. Thấy anh không trả lời, Nguyễn Dụ nhanh chóng chuyển chủ đề, nói: “Điều hòa phòng khách hỏng à? Anh để bao nhiêu độ mà nóng vậy?”
Nhưng chủ đề này không ổn tí nào.
Hứa Hoài Tụng lần nữa bị nói trúng tim đen, tiếp tục im lặng.
Nguyễn Dụ muốn đứng dậy tìm điều khiển nhưng bị anh kéo trở lại.
Hứa Hoài Tụng cắn răng nói: “Không cần chỉnh đâu, 18 độ, thấp lắm rồi.”
“Vậy sao còn...”
Nguyễn Dụ hỏi được một nửa đành ngậm miệng.
Còn có thể vì sao chứ, nếu hỏi nữa thì đích thực là đần.
Một câu trả lời ai cũng biết vây quanh hai người.
Trong căn phòng yên tĩnh, hai trái tim đập chung một nhịp giống như đang thi chạy.
Nhưng ai cũng không muốn rời khỏi vòng tay của đối phương.
Cuối cùng, Hứa Hoài Tụng đã thắng.
Nguyễn Dụ lo lắng hỏi: “Tim anh đập nhanh như vậy, sẽ không đột tử chứ?”
“……”
Anh gõ nhẹ đầu cô: “Không chết được.”
Nguyễn Dụ kêu lên một tiếng, cảm nhận được cơ thể căng thẳng của anh, chắc anh khó chịu lắm, cô nói: “Em vẫn nên về phòng mình ngủ thì hơn!”
“Em nhìn thấy có con thỏ nào vào hang sói được thả ra chưa?”
“Nhưng sói chỉ giương mắt nhìn chứ không được ăn, như vậy chẳng phải phí của trời?”
Hứa Hoài Tụng nghẹn họng: “Đừng nói linh tinh.”
Nguyễn Dụ ngây người, cô nghe thấy tiếng anh thở dài: “Sói không mang dụng cụ.”
Nguyễn Dụ bị câu nói “không mang dụng cụ” đậm tính uy hiếp của anh dọa cho hoảng sợ. Mãi đến khi trời sáng, cô bị tiếng chuông cửa dồn dập đánh thức.
Cô mở mắt, mơ màng đẩy Hứa Hoài Tụng ra, hỏi: “Có người đang nhấn chuông sao?”
Mí mắt anh giật giật nhưng không sao nhấc lên được, không biết tối qua thức đến mấy giờ mới ngủ, nhăn mày đáp: “Ừ.”
Nguyễn Dụ dụi mắt, vừa vén chăn bước xuống giường vừa nói: “Mới sáng sớm ra ai tới không biết?”
Cuối cùng Hứa Hoài Tụng cũng chiến thắng cơn buồn ngủ bò dậy, ngăn cô lại: “Để anh.”
Anh đi dép lê ra ngoài, nhìn qua mắt mèo, sau đó quay lại nói với cô: “Là người ở tầng mười lăm.” Anh vừa nói vừa mở cửa.
Nguyễn Dụ đi nhanh tới, thấy Tôn Diệu Hàm mắt thâm quầng đứng ở ngoài cửa. Trông bộ dáng hai người còn đang ngái ngủ, cô ấy ngượng ngùng gật đầu: “Xin lỗi đã quấy rầy anh chị.”
Nguyễn Dụ lắc đầu tỏ vẻ không sao, mời cô ấy vào nhà: “Suy nghĩ xong rồi?”
Tối qua cô hỏi cô ấy định làm thế nào, có muốn báo án không, một là ở lại Hoàn Thị, hai là rời đi, Tôn Diệu Hoàn nói cô ấy cần thời gian suy nghĩ.
Cô ấy vào phòng cũng không ngồi, trực tiếp nói: “Chị, em nghĩ kỹ rồi, em không bị tổn hại gì, có báo án cũng vô dụng.”
Nguyễn Dụ liếc mắt nhìn Hứa Hoài Tụng.
Ánh mắt của anh nói cho cô biết, Tôn Diệu Hàm nói không sai.
“Vậy sau này thì sao?”
Tôn Diệu Hàm cụp mắt: “Em nghĩ có lẽ mình không hợp với giới giải trí, em không kí hợp đồng với Hoàn Thị nữa, em định rời khỏi Hàng Châu, về quê làm việc.”
Nguyễn Dụ im lặng, chỉ “ừ” một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Tôn Diệu Hàm cười cười: “Chị cũng đừng tiếc thay em, phim loại người đó làm ra liệu có thể nổi tiếng đến mức nào chứ? Em không quay nó không chừng còn là chuyện tốt.”
Nguyễn Dụ dường như còn chưa hiểu ý cô ấy: “Hả?”
“Tối qua em nghe thấy chủ tịch Ngụy nói với đạo diễn, IP đó bị cuốn vào vụ đạo văn đều do anh ta phát tán tin tức, sau đó anh ta còn định dùng chuyện này để hợp sức với Lý Thức Xán để tạo scandal.”
Nguyễn Dụ ngây người. Vụ đạo văn đó, chủ tịch Ngụy cũng nhúng tay vào?
Cô ngơ ngác chớp chớp mắt, nhìn sang phía Hứa Hoài Tụng, anh cũng đang nhíu mày.