Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
2247
Cuộc hội nghị này kéo dài đến một giờ chiều. Lúc một rưỡi, nhân viên sáng tác mới ăn cơm hộp tại phòng họp.
Một hộp cơm, bốn món ăn, một canh, một đồ ngọt, toàn là thức ăn cao cấp được làm rất tỉ mỉ, là loại cơm hộp dành cho các nhân tài. Nghe nói là do vị chủ tịch Nguỵ này mời mọi người ăn.
Mọi người trong phòng hội nghị đều đang cảm thán nhà sản xuất này thật hào phóng.
Có thể là được Lý Thức Xán nhắc nhở, cùng với việc lần đầu tiên gặp mặt vị chủ tịch Nguỵ này đã làm cô sợ hãi, vì thế Nguyễn Dụ không tham gia nói về đề tài này, vừa xoa cái cổ đau nhức của mình, vừa cắm đầu ăn cơm.
Ăn gần hết cơm, điện thoại cô rung lên.
Tưởng là Hứa Hoài Tụng đã tăng ca xong về đến nhà rồi, cô lấy điện thoại ra ngay lập tức, hoá ra lại là tin nhắn của Lý Thức Xán: “Chị còn ở tầng bảy không?”
Cô trả lời bằng một chữ “còn”, sau đó thì không nhận được tin nào nữa, một lát sau, cô thấy người chế tác Trịnh San và thứ kí xách một đống trà sữa đến, mời tất cả nhân viên sáng tác uống.
Mọi người đua nhau cám ơn, chỉ có Nguyễn Dụ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lý Thức Xán: “Cám ơn, làm cậu phải tiêu tốn rồi.”
Lý Thức Xán: “Có gì phải khách sáo.”
Cậu lại nói tiếp: “Sáng nay chủ tịch Nguỵ và vài đạo diễn đã gặp một số diễn viên nữ, tí nữa sẽ đến phòng hội nghị của bọn chị để tham khảo ý kiến.”
Nhuyễn Ngọc: “Tham khảo thế nào?”
Lý Thức Xán: “Chắc là đọc vài ba câu trong kịch bản để lấy lệ doạ người mới mà thôi, không phải dựa vào những cái này để chọn người.”
Nghĩ đến Tôn Diệu Hàm, Nguyễn Dụ hỏi: “Trên tầng mười chín cậu có nhìn thấy một cô gái tên là Tôn Diệu Hàm không?”
Lý Thức Xán: “Không để ý, em ngồi hong điều hoà cả một buổi sáng.”
Nguyễn Dụ không hỏi tại sao.
Tại sao một đại minh tinh như cậu lại tự mình đến bàn về hợp đồng, tại sao cậu ấy lại rảnh rỗi ngồi điều hoà trên tầng mười chín mà không đi làm những việc khác.
Cô nắm chặt điện thoại trầm ngâm một lát rồi hỏi tiếp: “Tôi quen biết với cô gái đó, nếu lát nữa chào hỏi trước mặt công chúng thì có sao không? Tôi không hiểu những quy tắc của giới giải trí cho lắm.”
Nguyễn Dụ biết cô không có quyền trong việc lựa chọn diễn viên, nhưng những ứng cử viên mới kia không chừng lại sẽ hiểu nhầm. Trong thời khắc lựa chọn mấu chốt này, nhỡ Tôn Diệu Hàm đến chào hỏi cô, sợ rằng sau này sẽ bị người ta dị nghị là đi cửa sau.
Tốt nhất không nên để bị thua thiệt kiểu này.
Lý Thức Xán: “Vậy chị đến phòng vệ sinh hoặc phòng trà né đi một lát, khi nào bọn họ xuống em sẽ nói với chị.”
Lấy được “tình báo” có người đang từ phòng mười chín xuống, Nguyễn Dụ cầm ly vào phòng trà ở cuối hành lang tầng bảy, đúng lúc này cô nhận được tin nhắn của Hứa Hoài Tụng: “Anh về đến nhà rồi. Họp xong chưa?”
Nguyễn Dụ đặt chiếc ly lên trên máy pha cà phê, gõ chữ trả lời: “Còn một nửa nữa, giờ em đang nghỉ ngơi ở phòng trà.”
Vừa gửi tin này đi, cô nhận được lời mời vào cuộc gọi video của Hứa Hoài Tụng.
Cô bước đến cửa, thò đầu nhìn ra hướng phòng hội nghị, thấy những diễn viên đó đã đến rồi, đang tụ tập nói chuyện rất rôm rả, trên hành lang không có một ai, vì thế cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng trà lại, bắt máy, giơ điện thoại lên báo oán: “Họp gì mà họp đến mức đau cả cổ em rồi.”
Hứa Hoài Tụng cởi áo vest ra, nhiệt độ ban đêm ở San Francisco chỉ có mười mấy độ.
Anh cười nói: “Đợi anh về.”
“Về làm gì?”
“Xoa bóp.”
Thấy cách dùng từ của anh, cô cười rộ lên, vừa xoa cổ vừa nói: “Đợi anh về rồi thì còn có tác dụng gì nữa, cho em xin.”
Nói rồi cô bắt đầu vặn trái vặn phải cái cổ của mình.
Nhưng không biết là tác động đến chỗ nào, cô kêu lên “ai da”.
“Sao rồi?” Giọng của Hứa Hoài Tụng trở nên căng thẳng.
“Vặn quá đà rồi…”
Nói xong câu này, cô nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra.
Cô kinh ngạc quay lại, thấy Lý Thức Xán đang trợn mắt há mồm đứng ở đó, Hứa Hoài Tụng trong màn hình điện thoại cũng hơi ngẩn ra, hai người trực tiếp đối diện với nhau.
Một cuộc gặp gỡ xuyên quốc gia trong yên tĩnh nhưng lại cũng không kém phần kinh thiên động địa.
Chuyện xấu hổ như thế này lại bị bắt gặp nữa rồi…
Từng tế bào trong cơ thể Nguyễn Dụ đều đang rất ngượng ngùng, bàn tay cầm điện thoại không biết nên giơ lên hay đặt xuống.
Hai người này ai sẽ cứu cô?
Nhưng chẳng ai cứu cô cả, hai người nhìn nhau không nói gì, như nhìn thấy chiến hữu cách mạng gì quý giá lắm.
Cô chỉ đành tiếp tục cười ha ha giữ nguyên cái động tác đó, nói với Lý Thức Xán: “Xin lỗi vì đã chiếm dụng phòng trà, cậu có cần dùng không?”
Cậu ấy giật mình, lắc đầu giải thích: “Không, em nghe thấy tiếng vang ở gần đây, tưởng chị có chuyện gì mới đến…”
Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Nguyễn Dụ ngơ ngác, nghĩ đến những gì cậu nhắc nhở cô về chủ tịch Ngụy, lại liên tưởng đến tiếng kêu lúc nãy của mình và việc phòng trà khép kín, cô mới hiểu ra.
Cô đang định nói chuyện, Lý Thức Xán đã gật đầu với Hứa Hoài Tụng ở trong màn hình: “Làm phiền rồi.” Dứt lời cậu ra ngoài, đóng cửa lại.
Nguyễn Dụ quay đầu đối diện với điện thoại, nhìn Hứa Hoài Tụng.
Sắc mặt anh tuy rằng không phải khó coi, nhưng cũng tuyệt đối không dễ nhìn.
Anh không nhắc đến chuyện vừa rồi mà nói: “Thứ sáu tuần sau anh về, buổi tối sẽ đến nhà em.”
Bây giờ mới thứ hai, đến thứ sáu tuần sau cũng còn tận gần nửa tháng nữa. Nhưng do bận rộn với chuyện kịch bản, nên Nguyễn Dụ cũng không thấy thời gian trôi đi quá chậm.
Chớp mắt đã đến tháng tám. Chín giờ tối thứ sáu, cô kết thúc một cuộc họp kịch bản ở Hoàn Thị, vì không kịp chuyến xe buýt cuối cùng, cô đành bắt taxi về nhà.
Đúng lúc này Hứa Hoài Tụng gọi điện thoại đến, nói anh đã xuống cầu vượt, còn khoảng một tiếng nữa sẽ đến, nghe cô nói đã lên taxi mới bảo cô đừng tắt điện thoại.
Hai người nghe điện cả một chặng đường, nửa tiếng sau, Nguyễn Dụ xuống xe, điện thoại chỉ còn 5% pin.
Cô nói với Hứa Hoài Tụng: “Lát nữa rồi gặp, không nói với anh nữa, em vào chung cư rồi, anh cứ yên tâm lái xe đi.”
Hứa Hoài Tụng nói ừ, tắt điện thoại.
Nguyễn Dụ bước vào đại sảnh chung cư, vừa lúc cửa thang máy đóng vào, cô vội nhanh bước ấn nút lên trên, đang định nói “xin lỗi” với người bên trong, đột nhiên cô khựng lại.
Đứng ở trong thang máy là một nam một nữ, là người mà cô biết.
Chủ tịch hội đồng Hoàn Thị Nguỵ Tiến và Tôn Diệu Hàm.
Tôn Diệu Hàm nhìn thấy cô thì mở to mắt ra, tỏ vẻ rất kinh sợ.
Nguỵ Tiến lại có vẻ không nhận ra cô, dựa lưng vào tay vịn, một tay vòng ngang eo Tôn Diệu Hàm, hơi híp mắt, tư thái nhàn nhã.
Khựng lại trong giây lát, cô nắm chặt túi bước vào trong một cách cứng ngắc, đứng im trong một góc thang máy, giả vờ như không nhận ra hai người.
Trong không gian nhỏ hẹp ấy, bầu không khí ngưng đọng đến nghẹt thở.
Cũng có thể chỉ một mình Nguyễn Dụ cảm thấy thế. Bởi vì cô liếc thấy chủ tịch Nguỵ nghiêng đầu, dùng chóp mũi ngửi mùi hương từ mái tóc Tôn Diệu Hàm, như thể không chút quan tâm đến việc ở đây còn có một người nữa.
Mãi đến khi thang máy dừng lại tầng năm nơi Tôn Diệu Hàm ở, Nguyễn Dụ mới nhận ra, cô quên ấn lên tầng mười hai của cô.
Nguỵ Tiến ôm người ra ngoài.
Nguyễn Dụ giơ tay ấn số “12”, đột nhiên cô thấy Tôn Diệu Hàm cứng ngắc quay đầu lại nhìn cô.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau ấy, cửa thang máy chầm chậm đóng lại, chạy tiếp lên tầng mười hai.
Nguyễn Dụ ra khỏi thang máy, lục tìm chìa khoá trong túi, run rẩy mở cửa phòng ra.
Trong bóng đêm, trước mắt cô như hiện ra ánh mắt lúc nãy của Tôn Diệu Hàm.
Nếu cô đoán không sai, dưới ánh sáng hành lang mờ ảo, ánh mắt ấy biểu đạt ——— sự sợ hãi, và cầu cứu.
Cô như người mất hồn bật điện phòng khách lên, dựa lưng vào cửa đứng rất lâu, sau đó cô lấy điện thoại ra gọi cho Lý Thức Xán, run run “a lô” một tiếng.
Ở đầu dây bên kia, Lý Thức Xán lập tức nhận ra sự khác biệt trong giọng nói của cô, nói: “Sao vậy học tỷ?”
“Lần trước cậu bảo tôi cách xa chủ tịch Ngụy ra, cụ thể là vì sao?”
Lý Thức Xán trầm mặc: “Đã xảy ra chuyện gì với chị sao?”
“Không, không phải tôi…” Cổ họng Nguyễn Dụ khô khốc, cô nuốt nước miếng nói, “cậu có thể nói kỹ cho tôi biết là vì quy tắc ngầm, hay là vì sao không?”
“Không phải quy tắc ngầm, chuyện tự nguyện với nhau trong giới là quá bình thường. Em từng nghe một số lời đồn, rằng anh ta có khuynh hướng bạo lực…” Nói đến đây, cậu ấy có vẻ khó mở miệng, “phương diện kia, hình như là… bạo lực tình dục.”
Nguyễn Dụ cứng họng.
“Nghe nói trước kia anh ta từng làm một nữ nghệ sĩ bị tàn phế, nhưng gia thế của cô ấy không cao, người nhà không có năng lực truy cứu, dùng tiền để ép xuống.” Nói đến đây cậu ấy ngập ngừng, “rốt cuộc chị sao vậy? Có chuyện gì cứ nói với em.”
“Tôi… tôi nhìn thấy chủ tịch Ngụy vào nhà Tôn Diệu Hàm, hình như không phải cô ấy tự nguyện…”
Lý Thức Xán trầm mặc một lát mới nói: “Chuyện này chị đừng nhúng tay vào, chị cũng không can ngăn được đâu…”
“Cậu có cách nào…”
“Em không có cách nào.” Lý Thức Xán thở dài, “học tỷ, em có thể xông vào phòng trà, nhưng không thể vì một nữ nghệ sĩ không quen biết mà dính đến chuyện này. Chuyện không tốt kia chỉ là cái lời đồn thôi, chưa hẳn đã xảy ra chuyện gì, chị coi như không nhìn thấy đi, được không?”
Cậu ấy mới nói đến đây, điện thoại Nguyễn Dụ đã tự tắt nguồn vì hết pin.
Nhưng những nội dung nên nghe cô đều đã nghe rồi.
Nguyễn Dụ nắm chặt tay, móng tay đâm vào thịt, ánh mắt của Tôn Diệu Hàm cứ xuất hiện liên tục trước mắt cô.
Ánh mắt giống như những người đang sắp chết đuối, muốn ôm lấy cọng cỏ cuối cùng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Lý Thức Xán nói cậu ta không có cách nào.
Mà Hứa Hoài Tụng lại gần mười hai giờ mới tới. Không nói đến chuyện có thể anh ấy cũng không có cách xử lí và lập trường thích hợp, đến lúc đó mọi chuyện cũng đã như ván đóng thành thuyền, còn có tác dụng gì chứ?
Nguyễn Dụ nhắm mắt.
Coi như không nhìn thấy.
Có thể coi như không nhìn thấy sao?
Cô cắn răng, lần nữa mở mắt, cô dừng lại ở thiết báo cháy trên trần nhà.
Ánh mắt Nguyễn Dụ sáng lên.
Cô còn nhớ lần đó nói chuyện với Hứa Hoài Tụng, anh đã từng nói chỉ cần thiết bị báo cháy được kích hoạt, tất cả báo động của các phòng trong chung cư này đều vang lên.
Chỉ suy tư nửa phút, Nguyễn Dụ xoay người chạy vào phòng bếp.
Cuộc hội nghị này kéo dài đến một giờ chiều. Lúc một rưỡi, nhân viên sáng tác mới ăn cơm hộp tại phòng họp.
Một hộp cơm, bốn món ăn, một canh, một đồ ngọt, toàn là thức ăn cao cấp được làm rất tỉ mỉ, là loại cơm hộp dành cho các nhân tài. Nghe nói là do vị chủ tịch Nguỵ này mời mọi người ăn.
Mọi người trong phòng hội nghị đều đang cảm thán nhà sản xuất này thật hào phóng.
Có thể là được Lý Thức Xán nhắc nhở, cùng với việc lần đầu tiên gặp mặt vị chủ tịch Nguỵ này đã làm cô sợ hãi, vì thế Nguyễn Dụ không tham gia nói về đề tài này, vừa xoa cái cổ đau nhức của mình, vừa cắm đầu ăn cơm.
Ăn gần hết cơm, điện thoại cô rung lên.
Tưởng là Hứa Hoài Tụng đã tăng ca xong về đến nhà rồi, cô lấy điện thoại ra ngay lập tức, hoá ra lại là tin nhắn của Lý Thức Xán: “Chị còn ở tầng bảy không?”
Cô trả lời bằng một chữ “còn”, sau đó thì không nhận được tin nào nữa, một lát sau, cô thấy người chế tác Trịnh San và thứ kí xách một đống trà sữa đến, mời tất cả nhân viên sáng tác uống.
Mọi người đua nhau cám ơn, chỉ có Nguyễn Dụ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lý Thức Xán: “Cám ơn, làm cậu phải tiêu tốn rồi.”
Lý Thức Xán: “Có gì phải khách sáo.”
Cậu lại nói tiếp: “Sáng nay chủ tịch Nguỵ và vài đạo diễn đã gặp một số diễn viên nữ, tí nữa sẽ đến phòng hội nghị của bọn chị để tham khảo ý kiến.”
Nhuyễn Ngọc: “Tham khảo thế nào?”
Lý Thức Xán: “Chắc là đọc vài ba câu trong kịch bản để lấy lệ doạ người mới mà thôi, không phải dựa vào những cái này để chọn người.”
Nghĩ đến Tôn Diệu Hàm, Nguyễn Dụ hỏi: “Trên tầng mười chín cậu có nhìn thấy một cô gái tên là Tôn Diệu Hàm không?”
Lý Thức Xán: “Không để ý, em ngồi hong điều hoà cả một buổi sáng.”
Nguyễn Dụ không hỏi tại sao.
Tại sao một đại minh tinh như cậu lại tự mình đến bàn về hợp đồng, tại sao cậu ấy lại rảnh rỗi ngồi điều hoà trên tầng mười chín mà không đi làm những việc khác.
Cô nắm chặt điện thoại trầm ngâm một lát rồi hỏi tiếp: “Tôi quen biết với cô gái đó, nếu lát nữa chào hỏi trước mặt công chúng thì có sao không? Tôi không hiểu những quy tắc của giới giải trí cho lắm.”
Nguyễn Dụ biết cô không có quyền trong việc lựa chọn diễn viên, nhưng những ứng cử viên mới kia không chừng lại sẽ hiểu nhầm. Trong thời khắc lựa chọn mấu chốt này, nhỡ Tôn Diệu Hàm đến chào hỏi cô, sợ rằng sau này sẽ bị người ta dị nghị là đi cửa sau.
Tốt nhất không nên để bị thua thiệt kiểu này.
Lý Thức Xán: “Vậy chị đến phòng vệ sinh hoặc phòng trà né đi một lát, khi nào bọn họ xuống em sẽ nói với chị.”
Lấy được “tình báo” có người đang từ phòng mười chín xuống, Nguyễn Dụ cầm ly vào phòng trà ở cuối hành lang tầng bảy, đúng lúc này cô nhận được tin nhắn của Hứa Hoài Tụng: “Anh về đến nhà rồi. Họp xong chưa?”
Nguyễn Dụ đặt chiếc ly lên trên máy pha cà phê, gõ chữ trả lời: “Còn một nửa nữa, giờ em đang nghỉ ngơi ở phòng trà.”
Vừa gửi tin này đi, cô nhận được lời mời vào cuộc gọi video của Hứa Hoài Tụng.
Cô bước đến cửa, thò đầu nhìn ra hướng phòng hội nghị, thấy những diễn viên đó đã đến rồi, đang tụ tập nói chuyện rất rôm rả, trên hành lang không có một ai, vì thế cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng trà lại, bắt máy, giơ điện thoại lên báo oán: “Họp gì mà họp đến mức đau cả cổ em rồi.”
Hứa Hoài Tụng cởi áo vest ra, nhiệt độ ban đêm ở San Francisco chỉ có mười mấy độ.
Anh cười nói: “Đợi anh về.”
“Về làm gì?”
“Xoa bóp.”
Thấy cách dùng từ của anh, cô cười rộ lên, vừa xoa cổ vừa nói: “Đợi anh về rồi thì còn có tác dụng gì nữa, cho em xin.”
Nói rồi cô bắt đầu vặn trái vặn phải cái cổ của mình.
Nhưng không biết là tác động đến chỗ nào, cô kêu lên “ai da”.
“Sao rồi?” Giọng của Hứa Hoài Tụng trở nên căng thẳng.
“Vặn quá đà rồi…”
Nói xong câu này, cô nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra.
Cô kinh ngạc quay lại, thấy Lý Thức Xán đang trợn mắt há mồm đứng ở đó, Hứa Hoài Tụng trong màn hình điện thoại cũng hơi ngẩn ra, hai người trực tiếp đối diện với nhau.
Một cuộc gặp gỡ xuyên quốc gia trong yên tĩnh nhưng lại cũng không kém phần kinh thiên động địa.
Chuyện xấu hổ như thế này lại bị bắt gặp nữa rồi…
Từng tế bào trong cơ thể Nguyễn Dụ đều đang rất ngượng ngùng, bàn tay cầm điện thoại không biết nên giơ lên hay đặt xuống.
Hai người này ai sẽ cứu cô?
Nhưng chẳng ai cứu cô cả, hai người nhìn nhau không nói gì, như nhìn thấy chiến hữu cách mạng gì quý giá lắm.
Cô chỉ đành tiếp tục cười ha ha giữ nguyên cái động tác đó, nói với Lý Thức Xán: “Xin lỗi vì đã chiếm dụng phòng trà, cậu có cần dùng không?”
Cậu ấy giật mình, lắc đầu giải thích: “Không, em nghe thấy tiếng vang ở gần đây, tưởng chị có chuyện gì mới đến…”
Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Nguyễn Dụ ngơ ngác, nghĩ đến những gì cậu nhắc nhở cô về chủ tịch Ngụy, lại liên tưởng đến tiếng kêu lúc nãy của mình và việc phòng trà khép kín, cô mới hiểu ra.
Cô đang định nói chuyện, Lý Thức Xán đã gật đầu với Hứa Hoài Tụng ở trong màn hình: “Làm phiền rồi.” Dứt lời cậu ra ngoài, đóng cửa lại.
Nguyễn Dụ quay đầu đối diện với điện thoại, nhìn Hứa Hoài Tụng.
Sắc mặt anh tuy rằng không phải khó coi, nhưng cũng tuyệt đối không dễ nhìn.
Anh không nhắc đến chuyện vừa rồi mà nói: “Thứ sáu tuần sau anh về, buổi tối sẽ đến nhà em.”
Bây giờ mới thứ hai, đến thứ sáu tuần sau cũng còn tận gần nửa tháng nữa. Nhưng do bận rộn với chuyện kịch bản, nên Nguyễn Dụ cũng không thấy thời gian trôi đi quá chậm.
Chớp mắt đã đến tháng tám. Chín giờ tối thứ sáu, cô kết thúc một cuộc họp kịch bản ở Hoàn Thị, vì không kịp chuyến xe buýt cuối cùng, cô đành bắt taxi về nhà.
Đúng lúc này Hứa Hoài Tụng gọi điện thoại đến, nói anh đã xuống cầu vượt, còn khoảng một tiếng nữa sẽ đến, nghe cô nói đã lên taxi mới bảo cô đừng tắt điện thoại.
Hai người nghe điện cả một chặng đường, nửa tiếng sau, Nguyễn Dụ xuống xe, điện thoại chỉ còn 5% pin.
Cô nói với Hứa Hoài Tụng: “Lát nữa rồi gặp, không nói với anh nữa, em vào chung cư rồi, anh cứ yên tâm lái xe đi.”
Hứa Hoài Tụng nói ừ, tắt điện thoại.
Nguyễn Dụ bước vào đại sảnh chung cư, vừa lúc cửa thang máy đóng vào, cô vội nhanh bước ấn nút lên trên, đang định nói “xin lỗi” với người bên trong, đột nhiên cô khựng lại.
Đứng ở trong thang máy là một nam một nữ, là người mà cô biết.
Chủ tịch hội đồng Hoàn Thị Nguỵ Tiến và Tôn Diệu Hàm.
Tôn Diệu Hàm nhìn thấy cô thì mở to mắt ra, tỏ vẻ rất kinh sợ.
Nguỵ Tiến lại có vẻ không nhận ra cô, dựa lưng vào tay vịn, một tay vòng ngang eo Tôn Diệu Hàm, hơi híp mắt, tư thái nhàn nhã.
Khựng lại trong giây lát, cô nắm chặt túi bước vào trong một cách cứng ngắc, đứng im trong một góc thang máy, giả vờ như không nhận ra hai người.
Trong không gian nhỏ hẹp ấy, bầu không khí ngưng đọng đến nghẹt thở.
Cũng có thể chỉ một mình Nguyễn Dụ cảm thấy thế. Bởi vì cô liếc thấy chủ tịch Nguỵ nghiêng đầu, dùng chóp mũi ngửi mùi hương từ mái tóc Tôn Diệu Hàm, như thể không chút quan tâm đến việc ở đây còn có một người nữa.
Mãi đến khi thang máy dừng lại tầng năm nơi Tôn Diệu Hàm ở, Nguyễn Dụ mới nhận ra, cô quên ấn lên tầng mười hai của cô.
Nguỵ Tiến ôm người ra ngoài.
Nguyễn Dụ giơ tay ấn số “12”, đột nhiên cô thấy Tôn Diệu Hàm cứng ngắc quay đầu lại nhìn cô.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau ấy, cửa thang máy chầm chậm đóng lại, chạy tiếp lên tầng mười hai.
Nguyễn Dụ ra khỏi thang máy, lục tìm chìa khoá trong túi, run rẩy mở cửa phòng ra.
Trong bóng đêm, trước mắt cô như hiện ra ánh mắt lúc nãy của Tôn Diệu Hàm.
Nếu cô đoán không sai, dưới ánh sáng hành lang mờ ảo, ánh mắt ấy biểu đạt ——— sự sợ hãi, và cầu cứu.
Cô như người mất hồn bật điện phòng khách lên, dựa lưng vào cửa đứng rất lâu, sau đó cô lấy điện thoại ra gọi cho Lý Thức Xán, run run “a lô” một tiếng.
Ở đầu dây bên kia, Lý Thức Xán lập tức nhận ra sự khác biệt trong giọng nói của cô, nói: “Sao vậy học tỷ?”
“Lần trước cậu bảo tôi cách xa chủ tịch Ngụy ra, cụ thể là vì sao?”
Lý Thức Xán trầm mặc: “Đã xảy ra chuyện gì với chị sao?”
“Không, không phải tôi…” Cổ họng Nguyễn Dụ khô khốc, cô nuốt nước miếng nói, “cậu có thể nói kỹ cho tôi biết là vì quy tắc ngầm, hay là vì sao không?”
“Không phải quy tắc ngầm, chuyện tự nguyện với nhau trong giới là quá bình thường. Em từng nghe một số lời đồn, rằng anh ta có khuynh hướng bạo lực…” Nói đến đây, cậu ấy có vẻ khó mở miệng, “phương diện kia, hình như là… bạo lực tình dục.”
Nguyễn Dụ cứng họng.
“Nghe nói trước kia anh ta từng làm một nữ nghệ sĩ bị tàn phế, nhưng gia thế của cô ấy không cao, người nhà không có năng lực truy cứu, dùng tiền để ép xuống.” Nói đến đây cậu ấy ngập ngừng, “rốt cuộc chị sao vậy? Có chuyện gì cứ nói với em.”
“Tôi… tôi nhìn thấy chủ tịch Ngụy vào nhà Tôn Diệu Hàm, hình như không phải cô ấy tự nguyện…”
Lý Thức Xán trầm mặc một lát mới nói: “Chuyện này chị đừng nhúng tay vào, chị cũng không can ngăn được đâu…”
“Cậu có cách nào…”
“Em không có cách nào.” Lý Thức Xán thở dài, “học tỷ, em có thể xông vào phòng trà, nhưng không thể vì một nữ nghệ sĩ không quen biết mà dính đến chuyện này. Chuyện không tốt kia chỉ là cái lời đồn thôi, chưa hẳn đã xảy ra chuyện gì, chị coi như không nhìn thấy đi, được không?”
Cậu ấy mới nói đến đây, điện thoại Nguyễn Dụ đã tự tắt nguồn vì hết pin.
Nhưng những nội dung nên nghe cô đều đã nghe rồi.
Nguyễn Dụ nắm chặt tay, móng tay đâm vào thịt, ánh mắt của Tôn Diệu Hàm cứ xuất hiện liên tục trước mắt cô.
Ánh mắt giống như những người đang sắp chết đuối, muốn ôm lấy cọng cỏ cuối cùng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Lý Thức Xán nói cậu ta không có cách nào.
Mà Hứa Hoài Tụng lại gần mười hai giờ mới tới. Không nói đến chuyện có thể anh ấy cũng không có cách xử lí và lập trường thích hợp, đến lúc đó mọi chuyện cũng đã như ván đóng thành thuyền, còn có tác dụng gì chứ?
Nguyễn Dụ nhắm mắt.
Coi như không nhìn thấy.
Có thể coi như không nhìn thấy sao?
Cô cắn răng, lần nữa mở mắt, cô dừng lại ở thiết báo cháy trên trần nhà.
Ánh mắt Nguyễn Dụ sáng lên.
Cô còn nhớ lần đó nói chuyện với Hứa Hoài Tụng, anh đã từng nói chỉ cần thiết bị báo cháy được kích hoạt, tất cả báo động của các phòng trong chung cư này đều vang lên.
Chỉ suy tư nửa phút, Nguyễn Dụ xoay người chạy vào phòng bếp.