Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
2227
Nguyễn Dụ giật mình mở cửa phòng, xoè bàn tay ra: “Chiếc usb tôi lưu trữ đại cương không bị mất, điều này có nghĩa là gì?”
Ánh mắt Hứa Hoài Tụng ngưng trệ.
Giây phút đó, anh muốn tự tay tháo chiếc mặt nạ của mình xuống.
Thực ra không phải chỉ giây phút đó. Từ rất lâu rồi, từ lúc anh biết rõ còn cố tình hỏi cô sao cô lại biết anh là người Tô Châu, cả lúc anh cố ý muốn cô đọc về ‘giấc mơ’ kia, anh cũng từng nghĩ như vậy.
Anh nghĩ, nếu cô không tiếp tục diễn nữa, anh cũng có thể từ bỏ.
Nhưng cô vẫn cứ che giấu, mà những lời nói dối của anh lại như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, mỗi khi anh muốn bức bách mình, lại nghĩ đến việc sau khi cô biết chân tướng, sẽ sợ hãi trước bộ dạng trăm phương ngàn kế gần như điên cuồng của anh.
Trong sự trầm mặc của anh, Nguyễn Dụ tự tưởng tượng ra những khả năng khác.
Cô hỏi: “Lẽ nào có một tay cao thủ máy tính nào đó dùng kỹ thuật của mình thâm nhập vào máy tính của tôi không?”
“Trên lý thuyết thì có thể.”
“Thực tế thì sao?”
Hứa Hoài Tụng không muốn nói dối nữa, vì thế có sao nói vậy: “Ai lại nhàm chán như vậy?”
“Sầm Tư Tư chứ ai.” Nguyễn Dụ không coi lời nói của anh thành một lời phủ định, chỉ nghĩ rằng, ngay cả địa chỉ nhà cô cũng phải tìm ra bằng được, còn phát trực tiếp tự sát chỉ để công kích cô, còn có chuyện gì mà cô ta không làm ra được.
Lời thú nhận của Hứa Hoài Tụng vốn đã đến bên miệng, bị anh nuốt trở lại.
Thảo nào cô không đoán ra chân tướng.
Chuyện hoang đường như thế này mà cô cũng nghĩ ra được.
Chẳng qua, anh lại mất đi một cơ hội.
Bàn tay của anh nắm chặt rồi lại nới ra, cuối cùng xoay người về phòng khách.
Nguyễn Dụ lúc đó không nhận thấy sự khác lạ ở anh, đắm chìm trong thế giới giả thiết của mình.
Nếu như ngay cả đại cương cũng là do Sầm Tư Tư lấy trộm, vậy thì tác giả của “Ánh mắt cô ấy biết cười” - Tả Thi Nhân có vai trò gì trong chuyện này?
Nếu như cô ta là đồng bọn với Sầm Tư Tư, sao hôm đó lại chủ động gửi tình báo cho Lưu Mậu?
Cô không giải thích được sự mâu thuẫn này, sau khi thu dọn xong hành lí mang về nhà mới và tạm biệt Hứa Hoài Tụng, cô liên lạc với Lý Thức Xán.
Hôm qua cậu ấy có gọi cho cô, nhắc đến hướng đi của dư luận, nói rằng việc phát trực tiếp tự sát có ảnh hưởng tiêu cực đến xã hội, nên khi chuyện vừa xảy ra thì đã nhanh chóng bị chặn phát tán, còn chưa lan truyền quá rộng, vì thế công việc thu dọn của cậu cũng diễn ra rất thuận lợi, trên cơ bản, mọi chuyện đã được giải quyết rồi.
Lần này Nguyễn Dụ thật lòng biết ơn cậu ấy, hỏi qua điện thoại xem mình có thể làm gì.
Lý Thức Xán nói, không cần cô làm gì cả, mời cậu ăn một bữa coi như thù lao.
Món nợ mà cô nợ cậu ấy, không phải một bữa cơm là có thể trả được, đương nhiên cũng không thể từ chối yêu cầu đơn giản này được, đồng ý rằng khi nào cậu ấy kết thúc buổi hoà nhạc sẽ mời cậu ấy ăn cơm.
Nhưng bữa cơm này còn chưa mời, cô lại phải làm phiền cậu ta một lần nữa.
Vừa có người bắt máy, cô trực tiếp hỏi: “Học đệ, cậu có thể cho tôi số điện thoại ba của Sầm Tư Tư không?”
Tối hôm đó, Sầm Vinh Thận không cho cô số điện thoại. Hôm qua cô nhận được một khoản tiền bồi thường, nhưng số tài khoản vốn dĩ là do cô đã cung cấp cho bị cáo, chứ chưa từng liên lạc gì với nhà họ Sầm.
Trước khi trả lời, Lý Thức Xán hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Hai hôm trước ông ấy nói sẽ bài trừ nguy hiểm giúp tôi, tôi muốn hỏi tiến triển đến đâu rồi.” Tiện thể xác nhận xem có phải Sầm Tư Tư đã tìm người xâm nhập vào máy tính của cô không.
Lý Thức Xán nói: “Em có biết sơ qua chuyện này, trong quá trình chú Sầm điều tra những người mà cô ta đã liên lạc, không phát hiện thấy vấn đề gì, nhưng chú ấy làm gì cũng rất cẩn thận, vì thế chưa đưa ra câu trả lời cuối cùng cho chị, chú ấy định mời 1 nhà thôi miên ở nước ngoài thôi miên và đối thoại để tìm hiểu những hành vi Sầm Tư Tư đã làm. Nhưng bây giờ sức khoẻ của cô ta không tốt, tạm thời không thể ra nước ngoài được, vì thế mới bị chậm chễ.”
Tuy nói thế, cậu ấy vẫn cho cô số điện thoại của Sầm Vinh Thận , nhưng Nguyễn Dụ cũng đã hiểu được tình huống hiện tại, không vội vàng liên lạc với ông ấy nữa, quyết định đợi thêm 1 thời gian. Dù sao thì, là 1 người cha, ông ấy đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi, mà dưới góc độ cả người chịu trách nhiệm cho mọi chuyện, ông ấy cũng đã cố gắng hết sức.
Căn hộ chung cư mới của cô có hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh. Cô sắp xếp hành lí xong đã là hơn 2 giờ chiều, nghĩ ra mình còn chưa ăn cơm, cô xuống lầu mua thức ăn ngoài.
Không ngờ lúc ra khỏi trung cư, cô gặp cô gái bị kẹt trong thang máy với cô và Hứa Hoài Tụng mấy hôm trước.
Hôm nay cô ấy không trang điểm mà để mặt mộc sạch sẽ, trông xinh đẹp hơn hôm trước nhiều.
Tôn Diệu Hàm nhìn thấy cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Là chị à, chị cũng sống ở đây à?”
Nguyễn Dụ đang định nói cô cũng mới chuyển đến đây, cô gái ấy lại cầm chặt lấy hai tay cô, bộ dạng như thể nhìn thấy đồng hương, nói: “Chị và bạn trai của chị đúng là ngôi sao may mắn của em.”
Cô ấy nhấn mạnh vào mấy chữ cuối, nên trước khi giải thích “không phải là bạn trai”, Nguyễn Dụ khó hiểu hỏi: “Ngôi sao may mắn?”
“Hôm đó em đi thử vai ở Hoàn Thị, đến đó mới phát hiện lớp trang điểm bị hỏng rồi, muốn đi trang điểm lại, kết quả chưa kịp làm thì đã đến lượt mình, chỉ đành để mặt mộc ra…”
Nguyễn Dụ đã đoán được kết cục: “Trúng tuyển rồi?”
Tôn Diệu Hàm gật đầu: “Sau khi trúng tuyển em mới biết, gần đây họ đang tìm người thích hợp để mặt mộc.”
Nguyễn Dụ cười nói “chúc mừng”: “Là của em thì cuối cùng cũng thuộc về em thôi, đâu liên quan gì đến chị và bạn chị?”
“Ý?” Cô ấy chớp chớp mắt, “Vẫn chỉ là bạn thôi sao?”
Nguyễn Dụ kì quái gật đầu: “Không thì sao?”
“Tuy rằng hôm đó chị nói chị không có bạn trai, nhưng em tưởng trong thời khắc hoạn nạn thấy được chân tình ấy, anh ấy sẽ tỏ tình với chị!”
Nguyễn Dụ cười định giải thích rằng không có chuyện ấy, cười được một nửa thì khựng lại.
Tai cô như nghe được một tổ hợp từ ngữ ghép lại.
—-“Em đừng khóc, thực ra chị cũng chưa có bạn trai đâu, chị hai mươi sáu rồi…”
—-“Cô muốn có không?”
Giữa “cô muốn có” và “không” thiếu mất một bộ phận, chẳng lẽ lại là “bạn trai”?
Vậy thì câu tiếp theo sau “cô muốn có bạn trai không” sẽ là “cô cảm thấy tôi thế nào”, hay là “tôi giới thiệu cho cô một người”?
Thời khắc loé lên lúc ấy làm Nguyễn Dụ ngây người tại chỗ cả nửa ngày, mãi đến khi nghe thấy câu hỏi của Tôn Diệu Hàm: “Chị ơi, chị sao thế?”
Nguyễn Dụ hoàn hồn, lắc đầu: “Không… không có gì.” Nói xong cô ngơ ngác đi ra khỏi cửa.
Một phút sau, cô nhận ra mình lại vòng về dưới chung cư, mà trong tay cô lại không có chút thức ăn nào cả.
Hứa Hoài Tụng đang ngồi ở phòng khách trong khách sạn bàn chuyện công việc với Lữ Thắng Lam.
Lần này cô ấy vấp phải một vụ tranh chấp liên quan đến đầu tư nước ngoài, vì phải đến Trung Quốc điều tra sự tình bản án, vì thế cùng về nước với anh, bây giờ gặp phải mấy vấn đề khó, mới bàn với anh về then chốt của vụ án.
Hứa Hoài Tụng nghe xong không nói lời nào, mở laptop ra bắt đầu gõ, năm phút sau, anh quay màn hình sang phía cô ấy: “Liên lạc với người này, có thể sẽ có được cơ hội điều tra.”
Cô ấy gật đầu: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Thái độ của anh vẫn như cũ, chuyện công làm việc công, xa cách mà đạm mạc, nhưng Lữ Thắng Lam vẫn cảm thấy có điều gì đó khác thường. Nhìn sắc mặt không mấy khoẻ mạnh của anh, cô ấy hỏi: “Có phải anh lại đau dạ dày rồi không? Buổi trưa anh không ăn cơm à?”
Đúng là không ăn.
Lúc Nguyễn Dụ về nhà mới đã là thời gian ăn cơm, cô nói muốn mời anh ăn cơm để tỏ ý cảm ơn, nhưng lúc đó anh đang phiền muộn chuyện chiếc usb, vì thế nói “lần sau”.
Về đến khách sạn, anh liền quên mất chuyện ăn cơm.
Bây giờ quả thực đang rất đau.
Không đợi anh trả lời, Lữ Thắng Lam đứng lên: “Thuốc anh để ở đâu? Phòng ngủ phải không? Tôi đi lấy cho anh.”
“Không cần.” Hứa Hoài Tụng nhịn đau, đứng dậy: “Cô đi về lo vụ án đi, tôi tự lấy.” Dứt lời, anh đi vào phòng tắm bên trong phòng ngủ, chống tay vào bồn rửa mặt, mồ hôi lạnh rơi xuống từng giọt.
Nguyễn Dụ cũng để bụng đói ngồi trước laptop, mở ra đóng vào khung chat với Hứa Hoài Tụng, cuối cùng gửi cho Thẩm Minh Anh một tin nhắn: “Cậu nói xem, khi một người đàn ông hỏi một cô gái “cô muốn có bạn trai không”, hàm ý của anh ta rốt cuộc là “A, cô cảm thấy tôi thế nào”, hay là B, “tôi giới thiệu cho cô một người”?”
Tin nhắn được gửi đi, tạm thời không nhận được đáp án, cô vô thức bấm chọn chuột phải vào tin nhắn ấy, ấn chuyển tiếp, định hỏi thêm một người khác.
Có thể do lúc nãy cứ mở khung chat của Hứa Hoài Tụng, nên khi chọn bạn bè đầu óc cô như bị tạm ngừng, kết quả là ấn gửi cho cậu ấy.
Sau khi ấn chọn “xác định”, cô như bừng tỉnh, luống cuống thu hồi lại, nhìn thấy dòng “bạn vừa thu hồi một tin nhắn” mới thở ra một hơi, đột nhiên lại nhìn thấy tin nhắn: B.
Nguyễn Dụ thẫn thờ ngồi trước máy tính.
Lữ Thắng Lam ở đầu bên kia, dùng laptop của Hứa Hoài Tụng gửi B đi, sau đó vội vàng xoá lịch sử nhắn tin, nhìn về phía phòng ngủ nói: “Tôi đi trước đây, anh chú ý giữ gìn sức khoẻ.”
Nguyễn Dụ giật mình mở cửa phòng, xoè bàn tay ra: “Chiếc usb tôi lưu trữ đại cương không bị mất, điều này có nghĩa là gì?”
Ánh mắt Hứa Hoài Tụng ngưng trệ.
Giây phút đó, anh muốn tự tay tháo chiếc mặt nạ của mình xuống.
Thực ra không phải chỉ giây phút đó. Từ rất lâu rồi, từ lúc anh biết rõ còn cố tình hỏi cô sao cô lại biết anh là người Tô Châu, cả lúc anh cố ý muốn cô đọc về ‘giấc mơ’ kia, anh cũng từng nghĩ như vậy.
Anh nghĩ, nếu cô không tiếp tục diễn nữa, anh cũng có thể từ bỏ.
Nhưng cô vẫn cứ che giấu, mà những lời nói dối của anh lại như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, mỗi khi anh muốn bức bách mình, lại nghĩ đến việc sau khi cô biết chân tướng, sẽ sợ hãi trước bộ dạng trăm phương ngàn kế gần như điên cuồng của anh.
Trong sự trầm mặc của anh, Nguyễn Dụ tự tưởng tượng ra những khả năng khác.
Cô hỏi: “Lẽ nào có một tay cao thủ máy tính nào đó dùng kỹ thuật của mình thâm nhập vào máy tính của tôi không?”
“Trên lý thuyết thì có thể.”
“Thực tế thì sao?”
Hứa Hoài Tụng không muốn nói dối nữa, vì thế có sao nói vậy: “Ai lại nhàm chán như vậy?”
“Sầm Tư Tư chứ ai.” Nguyễn Dụ không coi lời nói của anh thành một lời phủ định, chỉ nghĩ rằng, ngay cả địa chỉ nhà cô cũng phải tìm ra bằng được, còn phát trực tiếp tự sát chỉ để công kích cô, còn có chuyện gì mà cô ta không làm ra được.
Lời thú nhận của Hứa Hoài Tụng vốn đã đến bên miệng, bị anh nuốt trở lại.
Thảo nào cô không đoán ra chân tướng.
Chuyện hoang đường như thế này mà cô cũng nghĩ ra được.
Chẳng qua, anh lại mất đi một cơ hội.
Bàn tay của anh nắm chặt rồi lại nới ra, cuối cùng xoay người về phòng khách.
Nguyễn Dụ lúc đó không nhận thấy sự khác lạ ở anh, đắm chìm trong thế giới giả thiết của mình.
Nếu như ngay cả đại cương cũng là do Sầm Tư Tư lấy trộm, vậy thì tác giả của “Ánh mắt cô ấy biết cười” - Tả Thi Nhân có vai trò gì trong chuyện này?
Nếu như cô ta là đồng bọn với Sầm Tư Tư, sao hôm đó lại chủ động gửi tình báo cho Lưu Mậu?
Cô không giải thích được sự mâu thuẫn này, sau khi thu dọn xong hành lí mang về nhà mới và tạm biệt Hứa Hoài Tụng, cô liên lạc với Lý Thức Xán.
Hôm qua cậu ấy có gọi cho cô, nhắc đến hướng đi của dư luận, nói rằng việc phát trực tiếp tự sát có ảnh hưởng tiêu cực đến xã hội, nên khi chuyện vừa xảy ra thì đã nhanh chóng bị chặn phát tán, còn chưa lan truyền quá rộng, vì thế công việc thu dọn của cậu cũng diễn ra rất thuận lợi, trên cơ bản, mọi chuyện đã được giải quyết rồi.
Lần này Nguyễn Dụ thật lòng biết ơn cậu ấy, hỏi qua điện thoại xem mình có thể làm gì.
Lý Thức Xán nói, không cần cô làm gì cả, mời cậu ăn một bữa coi như thù lao.
Món nợ mà cô nợ cậu ấy, không phải một bữa cơm là có thể trả được, đương nhiên cũng không thể từ chối yêu cầu đơn giản này được, đồng ý rằng khi nào cậu ấy kết thúc buổi hoà nhạc sẽ mời cậu ấy ăn cơm.
Nhưng bữa cơm này còn chưa mời, cô lại phải làm phiền cậu ta một lần nữa.
Vừa có người bắt máy, cô trực tiếp hỏi: “Học đệ, cậu có thể cho tôi số điện thoại ba của Sầm Tư Tư không?”
Tối hôm đó, Sầm Vinh Thận không cho cô số điện thoại. Hôm qua cô nhận được một khoản tiền bồi thường, nhưng số tài khoản vốn dĩ là do cô đã cung cấp cho bị cáo, chứ chưa từng liên lạc gì với nhà họ Sầm.
Trước khi trả lời, Lý Thức Xán hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Hai hôm trước ông ấy nói sẽ bài trừ nguy hiểm giúp tôi, tôi muốn hỏi tiến triển đến đâu rồi.” Tiện thể xác nhận xem có phải Sầm Tư Tư đã tìm người xâm nhập vào máy tính của cô không.
Lý Thức Xán nói: “Em có biết sơ qua chuyện này, trong quá trình chú Sầm điều tra những người mà cô ta đã liên lạc, không phát hiện thấy vấn đề gì, nhưng chú ấy làm gì cũng rất cẩn thận, vì thế chưa đưa ra câu trả lời cuối cùng cho chị, chú ấy định mời 1 nhà thôi miên ở nước ngoài thôi miên và đối thoại để tìm hiểu những hành vi Sầm Tư Tư đã làm. Nhưng bây giờ sức khoẻ của cô ta không tốt, tạm thời không thể ra nước ngoài được, vì thế mới bị chậm chễ.”
Tuy nói thế, cậu ấy vẫn cho cô số điện thoại của Sầm Vinh Thận , nhưng Nguyễn Dụ cũng đã hiểu được tình huống hiện tại, không vội vàng liên lạc với ông ấy nữa, quyết định đợi thêm 1 thời gian. Dù sao thì, là 1 người cha, ông ấy đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi, mà dưới góc độ cả người chịu trách nhiệm cho mọi chuyện, ông ấy cũng đã cố gắng hết sức.
Căn hộ chung cư mới của cô có hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh. Cô sắp xếp hành lí xong đã là hơn 2 giờ chiều, nghĩ ra mình còn chưa ăn cơm, cô xuống lầu mua thức ăn ngoài.
Không ngờ lúc ra khỏi trung cư, cô gặp cô gái bị kẹt trong thang máy với cô và Hứa Hoài Tụng mấy hôm trước.
Hôm nay cô ấy không trang điểm mà để mặt mộc sạch sẽ, trông xinh đẹp hơn hôm trước nhiều.
Tôn Diệu Hàm nhìn thấy cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Là chị à, chị cũng sống ở đây à?”
Nguyễn Dụ đang định nói cô cũng mới chuyển đến đây, cô gái ấy lại cầm chặt lấy hai tay cô, bộ dạng như thể nhìn thấy đồng hương, nói: “Chị và bạn trai của chị đúng là ngôi sao may mắn của em.”
Cô ấy nhấn mạnh vào mấy chữ cuối, nên trước khi giải thích “không phải là bạn trai”, Nguyễn Dụ khó hiểu hỏi: “Ngôi sao may mắn?”
“Hôm đó em đi thử vai ở Hoàn Thị, đến đó mới phát hiện lớp trang điểm bị hỏng rồi, muốn đi trang điểm lại, kết quả chưa kịp làm thì đã đến lượt mình, chỉ đành để mặt mộc ra…”
Nguyễn Dụ đã đoán được kết cục: “Trúng tuyển rồi?”
Tôn Diệu Hàm gật đầu: “Sau khi trúng tuyển em mới biết, gần đây họ đang tìm người thích hợp để mặt mộc.”
Nguyễn Dụ cười nói “chúc mừng”: “Là của em thì cuối cùng cũng thuộc về em thôi, đâu liên quan gì đến chị và bạn chị?”
“Ý?” Cô ấy chớp chớp mắt, “Vẫn chỉ là bạn thôi sao?”
Nguyễn Dụ kì quái gật đầu: “Không thì sao?”
“Tuy rằng hôm đó chị nói chị không có bạn trai, nhưng em tưởng trong thời khắc hoạn nạn thấy được chân tình ấy, anh ấy sẽ tỏ tình với chị!”
Nguyễn Dụ cười định giải thích rằng không có chuyện ấy, cười được một nửa thì khựng lại.
Tai cô như nghe được một tổ hợp từ ngữ ghép lại.
—-“Em đừng khóc, thực ra chị cũng chưa có bạn trai đâu, chị hai mươi sáu rồi…”
—-“Cô muốn có không?”
Giữa “cô muốn có” và “không” thiếu mất một bộ phận, chẳng lẽ lại là “bạn trai”?
Vậy thì câu tiếp theo sau “cô muốn có bạn trai không” sẽ là “cô cảm thấy tôi thế nào”, hay là “tôi giới thiệu cho cô một người”?
Thời khắc loé lên lúc ấy làm Nguyễn Dụ ngây người tại chỗ cả nửa ngày, mãi đến khi nghe thấy câu hỏi của Tôn Diệu Hàm: “Chị ơi, chị sao thế?”
Nguyễn Dụ hoàn hồn, lắc đầu: “Không… không có gì.” Nói xong cô ngơ ngác đi ra khỏi cửa.
Một phút sau, cô nhận ra mình lại vòng về dưới chung cư, mà trong tay cô lại không có chút thức ăn nào cả.
Hứa Hoài Tụng đang ngồi ở phòng khách trong khách sạn bàn chuyện công việc với Lữ Thắng Lam.
Lần này cô ấy vấp phải một vụ tranh chấp liên quan đến đầu tư nước ngoài, vì phải đến Trung Quốc điều tra sự tình bản án, vì thế cùng về nước với anh, bây giờ gặp phải mấy vấn đề khó, mới bàn với anh về then chốt của vụ án.
Hứa Hoài Tụng nghe xong không nói lời nào, mở laptop ra bắt đầu gõ, năm phút sau, anh quay màn hình sang phía cô ấy: “Liên lạc với người này, có thể sẽ có được cơ hội điều tra.”
Cô ấy gật đầu: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Thái độ của anh vẫn như cũ, chuyện công làm việc công, xa cách mà đạm mạc, nhưng Lữ Thắng Lam vẫn cảm thấy có điều gì đó khác thường. Nhìn sắc mặt không mấy khoẻ mạnh của anh, cô ấy hỏi: “Có phải anh lại đau dạ dày rồi không? Buổi trưa anh không ăn cơm à?”
Đúng là không ăn.
Lúc Nguyễn Dụ về nhà mới đã là thời gian ăn cơm, cô nói muốn mời anh ăn cơm để tỏ ý cảm ơn, nhưng lúc đó anh đang phiền muộn chuyện chiếc usb, vì thế nói “lần sau”.
Về đến khách sạn, anh liền quên mất chuyện ăn cơm.
Bây giờ quả thực đang rất đau.
Không đợi anh trả lời, Lữ Thắng Lam đứng lên: “Thuốc anh để ở đâu? Phòng ngủ phải không? Tôi đi lấy cho anh.”
“Không cần.” Hứa Hoài Tụng nhịn đau, đứng dậy: “Cô đi về lo vụ án đi, tôi tự lấy.” Dứt lời, anh đi vào phòng tắm bên trong phòng ngủ, chống tay vào bồn rửa mặt, mồ hôi lạnh rơi xuống từng giọt.
Nguyễn Dụ cũng để bụng đói ngồi trước laptop, mở ra đóng vào khung chat với Hứa Hoài Tụng, cuối cùng gửi cho Thẩm Minh Anh một tin nhắn: “Cậu nói xem, khi một người đàn ông hỏi một cô gái “cô muốn có bạn trai không”, hàm ý của anh ta rốt cuộc là “A, cô cảm thấy tôi thế nào”, hay là B, “tôi giới thiệu cho cô một người”?”
Tin nhắn được gửi đi, tạm thời không nhận được đáp án, cô vô thức bấm chọn chuột phải vào tin nhắn ấy, ấn chuyển tiếp, định hỏi thêm một người khác.
Có thể do lúc nãy cứ mở khung chat của Hứa Hoài Tụng, nên khi chọn bạn bè đầu óc cô như bị tạm ngừng, kết quả là ấn gửi cho cậu ấy.
Sau khi ấn chọn “xác định”, cô như bừng tỉnh, luống cuống thu hồi lại, nhìn thấy dòng “bạn vừa thu hồi một tin nhắn” mới thở ra một hơi, đột nhiên lại nhìn thấy tin nhắn: B.
Nguyễn Dụ thẫn thờ ngồi trước máy tính.
Lữ Thắng Lam ở đầu bên kia, dùng laptop của Hứa Hoài Tụng gửi B đi, sau đó vội vàng xoá lịch sử nhắn tin, nhìn về phía phòng ngủ nói: “Tôi đi trước đây, anh chú ý giữ gìn sức khoẻ.”