Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
2223
Hai hôm sau, phiên toà thuận lợi tiến hành. Ngay cả lập luận phản biện Sầm Tư Tư cũng không có, càng không cần nói đến ra toà, cả phiên toà chẳng qua chỉ là một quá trình.
Chứng cứ đầy đủ, bị cáo lại tự động từ bỏ, một tuần sau, toà tuyên án Nguyễn Dụ thắng kiện.
Cô đăng kết quả lên weibo, chấm dứt việc này một cách hoàn toàn. Tối hôm đó, Lưu Mậu hẹn cô đến trung tâm thành phố ăn cơm.
Bữa cơm này, lý do Lưu Mậu lấy là ‘chúc mừng’, nguyên nhân cô đồng ý là vì cảm ơn sự giúp đỡ của anh ta trong thời gian qua.
Còn về Hứa Hoài Tụng, cô nghĩ chắc rằng giờ này cậu ta đã ở Mỹ, vì thế trước khi xuất phát cô gửi một tin nhắn, nói kết quả phiên toà cho cậu, cũng cảm ơn cậu ta.
Hứa Hoài Tụng trả lời bằng tin nhắn thoại: “Tí nữa tôi cũng…”
Nói đến đây thì ngừng lại, bởi vì đằng sau xen vào một giọng nữ: “Hoài Tụng, anh xem…”
Vừa nói xong chữ ‘xem’, tin nhắn thoại kết thúc.
Ba giây sau, tin nhắn này được thu hồi.
Nguyễn Dụ mờ mịt, chuyện gì xảy ra?
Cô nhìn điện thoại đợi vài phút, không nhận được câu trả lời, mới giả vờ như chưa nghe được tin nhắn thoại lúc nãy, đánh chữ hỏi: “Luật sư Hứa, anh thu hồi gì vậy?’
Hứa Hoài Tụng: “Không có gì.”
Sau đó không có gì nữa.
Nguyễn Dụ không hiểu tại sao lại cảm thấy khó chịu, vì thế khi vào trong nhà hàng, cô có chút không chuyên tâm.
Giọng nữ đó rất trẻ, vì thế không phải là Đào Dung.
Cô ta gọi cậu là ‘Hoài Tụng’, vì thế có lẽ là người Trung Quốc.
Ngữ khí của cô ta rất thoải mái, vì thế Hứa Hoài Tụng rất thân với cô ta.
Vậy thì, người này có quan hệ gì với cậu.
Bản án đã được giải quyết, lúc mà mọi thứ đáng ra nên được kết thúc, Nguyễn Dụ mới nhận ra trong một tháng này, cô chưa từng biết Hứa Hoài Tụng có còn độc thân hay không.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, lúc trước gọi video với cậu ta, có lần cậu ấy nói phải đi ăn cơm, cuối cùng chỉ đi hai phút sau liền quay lại với một đĩa mỳ ‘đau lòng’. Như thế nghĩa là, bữa cơm tối ấy chắc chắn không phải do cậu ấy làm.
Cũng đồng nghĩa với việc, lúc đó cậu ta không phải chỉ ở nhà một mình.
Với cả con mèo nhỏ kia, cậu ấy nói mình không phải chủ nhân của nó. Lúc đó cô nghĩ rằng có thể là bạn bè gửi nuôi nhờ ở nhà cậu ấy, nhưng bây giờ xem ra, biết đâu lại là của nữ chủ nhân?
Nguyễn Dụ nghĩ lại những gì đã xảy ra, phát hiện bởi vì lúc đó hoang mang lo sợ nên bỏ qua quá nhiều thứ, đến tận lúc Lưu Mậu dùng tay lắc lắc trước mặt cô, hỏi cô: “Sao vậy?”
Cô lấy lại tinh thần, thấy mình ngồi rất lâu trước mặt anh ta, như một cái xác không hồn vậy.
Cười phục vụ đứng bên cạnh cười nhìn cô, có vẻ như đang đợi cô chọn món.
Cô ‘a’ nhẹ một tiếng, nhìn một loạt món ăn đã được đánh dấu trên thực đơn, nói: “Đủ rồi, hai người sao ăn hết được.”
Lưu Mậu như rất kỳ quái: “Hai người?”
Lần này đến lượt Nguyễn Dụ thấy kỳ quái: “Không phải à?”
“Lúc nãy tôi nói rồi mà, lát nữa Hoài Tụng cũng sẽ đến.”
Vậy mà cô hoàn toàn không nghe thấy.
Cô cười ha ha: “Ý của tôi là, dạ dày tôi nhỏ, không tính tôi, hai người các anh sao ăn được nhiều như thế.”
Phục vụ cầm thực đơn đi.
Vì che giấu sự xấu hổ của mình, cô uống một ngụm nước, sau đó hỏi: “Chẳng phải anh ấy về Sanfranxico rồi sao?”
“Tối qua xử lí xong vụ án ở bên đó lại bay sang rồi.”
Nguyễn Dụ ‘ồ’ một tiếng, e hèm nói: “Cũng khá vất vả đấy nhỉ, lúc trước anh ấy cũng thường xuyên đi đi về về thế này à?”
Lưu Mậu cười cười: “Không, một năm về khoảng một lần.”
“À, vậy ở Mỹ anh ấy…”
Bốn chữ ‘đã kết hôn chưa’ còn chưa kịp nói ra, điện thoại của Nguyễn Dụ vang lên, là Thẩm Minh Anh.
Vì không hiểu được Thẩm Minh Anh gọi cuộc điện thoại này để làm gì, sợ lộ ra cái gì, cô đứng dậy bước ra cửa nhà mới nghe máy: “Minh Anh.”
Vừa nói xong, cô nhìn thấy xe của Hứa Hoài Tụng dừng lại trước cửa.
Nhưng cô không kịp để ý đến, bởi vì giọng của Thẩm Minh Anh nghe rất vội vàng: “Cậu lên weibo nhanh lên!”
“Sao vậy?”
“Sầm Tư Tư phát trực tiếp tự sát, có người nói là bị cậu ép!”
Cô kinh ngạc đến mức trượt chân xuống bậc thềm, lại có một đôi bàn tay đỡ lấy cô.
Hứa Hoài Tụng đứng đằng sau cô: “Làm sao thế?’
Cô ngơ ngác ngẩng đầu, bối rối nói: “Sầm Tư Tư tự sát…”
Vào ngày cô công bố giấy phán quyết, Sầm Tư Tư tự sát.
Nguyễn Dụ mở weibo ra, thấy nội dung phát trực tiếp đã bị che lại, gọi vào số của Sầm Tư Tư cũng không có ai nghe máy.
“Ai có thể liên lạc với người nhà của cô ta, cô nghĩ kĩ lại xem.” Giọng nói của Hứa Hoài Tụng vẫn rất bình tĩnh.
Đúng rồi, có một người.
Cô gọi cho Lý Thức Xán.
Trong giây lát đã có người nghe, giọng của Lý Thức Xán cũng rất bình tĩnh, thở gấp nói: “Em đã biết chuyện rồi, đã liên lạc với ba cô ta, nếu như thuận lợi, có lẽ đã được đưa đến bệnh viện thành phố rồi.”
Nguyễn Dụ không rõ tình hình cụ thể thế nào, hỏi: “Sao cô ấy…”
“Cắt cổ tay, uống thuốc, chị đừng gấp, chưa chắc đã là đường cùng.”
Bên phía Lý Thức Xán dường như cũng rất hỗn loạn, sau khi tắt điện thoại, Nguyễn Dụ ngơ ngác nhìn bậc thềm, mãi không lấy lại được tinh thần.
Âm lượng điện thoại của cô để khá to, Hứa Hoài Tụng đã nghe thấy lời của Lý Thức Xán, trầm ngâm nói: “Đi thôi.”
Nguyễn Dụ ngẩng đầu: “Đi đâu?”
“Bệnh viện thành phố, có kết quả là biết liền, tác dụng hơn là đứng ở đây.”
Nguyễn Dụ lên xe với Hứa Hoài Tụng.
Bệnh viện thành phố trông có vẻ rất yên tĩnh, không vì nhận được một ca cấp cứu tự sát mà nổi lên sóng gió gì.
Nhưng ngửi thấy mùi thuốc tiêu độc nồng nặc ở đây, bước chân của Nguyễn Dụ nặng nề đến mức không nhấc lên được.
Hứa Hoài Tụng bảo cô đứng đợi ở một chỗ, đi quầy lấy thông tin hỏi thăm, còn chưa hỏi ra được kết quả gì, đã nghe thấy tiếng ồn vọng vào từ cửa bệnh viện.
Anh và Nguyễn Dụ đồng thời quay đầu, thấy có một đám phóng viên cầm máy quay và micro, vây quanh một người đàn ông đeo khẩu trang, thi nhau hỏi đủ điều.
Vừa nhìn Nguyễn Dụ đã nhận ra người bị vây ở trung gian là Lý Thức Xán.
Lý Thức Xán cũng đã trông thấy cô, nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Năm giây sau, điện thoại của Nguyễn Dụ vang lên, nhận được tin nhắn của cậu: “Đừng ở đây, đi mau.”
Hứa Hoài Tụng liếc mắt nhìn tin nhắn này, cau mày, trong lúc đám phóng viên ấy kéo nhau ào ào vào đại sảnh, anh kéo Nguyễn Dụ đi về phía cửa sau của bệnh viện.
Nguyễn Dụ loạng choạng chạy theo anh, đầu óc vẫn đang xoay mòng mòng.
Trong tích tắc ấy, hình như cô đã hiểu ra, ngừng lại gần bãi đỗ xe: “Lý Thức Xán đang muốn tạo sự chú ý của dư luận?”
Bất luận Sầm Tư Tư có được cứu sống hay không, người bị hại như Nguyễn Dụ đối với dư luận cũng là nửa hung thủ.
Vì vậy Lý Thức Xán định công khai những khúc mắc giữa cậu với Sầm Tư Tư, tự hắt nước bẩn lên người mình.
Lực hấp dẫn của một ngôi sao nổi tiếng chắc chắn lớn hơn rất nhiều so với một nhà văn mạng nho nhỏ như cô.
Hứa Hoài Tụng không nói gì, như thể đang ngầm thừa nhận điều đó.
Nguyễn Dụ chớp mắt rút bàn tay ra khỏi tay anh, quay đầu trở lại.
Anh đuổi theo kéo lại cô: “Cô làm gì?”
“Không thể để cậu ấy tự huỷ tiền đồ của mình được.”
Đối với cô, “Ôn Hương” chỉ là bút danh, cho dù bút danh này bị huỷ, cô vẫn còn là Nguyễn Dụ.
Nhưng Lý Thức Xán vốn dĩ chỉ là Lý Thức Xán.
Hứa Hoài Tụng hít một hơi, nắm chặt cổ tay cô nói: “Cậu ta đã là người trưởng thành rồi, nên, và cũng có thể chịu trách nhiệm với hành vi và quyết định của mình.”
Hai người im lặng hai phút trong không khí cứng ngắc, loáng thoáng nghe được Lý Thức Xán đang trả lời những câu hỏi của phóng viên.
Nguyễn Dụ thở dài.
Hứa Hoài Tụng buông lỏng tay, cụp mắt: “Xin lỗi.”
Nguyễn Dụ căn bản không hiểu hàm ý đằng sau câu nói này, cúi đầu nhìn cổ tay bị cầm chặt đến mức đỏ lên của mình, nói: “Không sao.”
Hai người vào trong xe ngồi đợi tin tức.
Nửa non giờ sau, Lý Thức Xán gửi tin nhắn wechat đến: “Đã thoát khỏi nguy hiểm, phóng viên cũng bị đuổi ra khỏi bệnh viện rồi. Chị ở đâu, em đi tìm chị.”
Nguyễn Dụ nhìn Hứa Hoài Tụng: “Cậu ấy muốn đến tìm tôi.”
Anh ‘ừ’ một tiếng, khởi động xe: “Nói cho cậu ta biển số xe của tôi, bảo trợ lý của cậu ta lái xe của cậu ta ra ngoài, còn cậu ta thì tìm đường an toàn xuống hầm xe.”
Nguyễn Dụ hiểu được đây là kế điệu hổ ly sơn.
Xe chạy xuống dưới hầm để xe. Lý Thức Xán ở đó một mình, còn thay một bộ quần áo khác, ngồi lên ghế sau trên xe Hứa Hoài Tụng.
Sau khi đóng cửa xe, không khí trong xe rất trầm trọng.
Nguyễn Dụ quay đầu, đột nhiên không biết phải nói gì.
Còn Lý Thức Xán vẫn cứ cười ha ha nói: “Người đã cứu được rồi, biểu cảm này của chị là sao? Chị tưởng rằng người thật sự muốn chết sẽ gióng trống khua chiêng phát trực tiếp à?”
Nguyễn Dụ đương nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng mà: “Vậy còn cậu thì sao?”
“Cô ta có dự mưu từ lâu rồi, trước là chị, sau là em đều sẽ bị kéo xuống nước, vốn em cũng không thể bảo toàn được bản thân, không bằng tương kế tựu kế, không che không giấu gì cả, khống chế dư luận trước một bước.”
Cô cau mày, còn muốn nói gì đó, Lý Thức Xán lại nhìn về phía Hứa Hoài Tụng: “Vị này là luật sư Hứa đúng không?”
“Ừ.”
“Chuyện Sầm Tư Tư bị bóc phốt lúc trước, không phải do anh làm sao?”
Hứa Hoài Tụng lắc đầu: “Không phải.” Nói rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của cậu qua gương chiếu hậu.
Bốn mắt chạm vào nhau, hai người cuối cùng cũng đã hiểu được.
Thực ra lúc trước Lý Thức Xán chỉ làm bức ảnh trên weibo và khống chế một phần dư luận, không có vạch trần chuyện Sầm Tư Tư là học muội của “Ôn Hương”.
Ngày đó nhìn thấy Hứa Hoài Tụng trong video, cậu đoán người này có quan hệ đặc biệt với Nguyễn Dụ, lại nghe thấy cô gọi anh ta là ‘luật sư Hứa’, vì thế nghĩ rằng chuyện bóc phốt là tác phẩm của anh ta.
Về sau Nguyễn Dụ hỏi cậu, Lý Thức Xán thấy cô không biết, với tâm trạng “không muốn làm áo cưới thay cho người khác”, vì thế nói qua loa cho xong chuyện.
Còn Hứa Hoài Tụng cũng từ hôm gọi video đó, thấy Lý Thức Xán cực kỳ quen mắt, mới nghĩ đến thần tượng mà Hứa Hoài Thi ngày nào cũng nhắc đến, sau khi tìm hiểu ra thân phận của cậu ta, đương nhiên tưởng rằng một loạt chuyện trên mạng đều là do cậu ta làm.
Mà anh cũng vì lí do “không muốn làm áo cưới thay cho người khác”, nên không thảo luận sâu về chuyện này với Nguyễn Dụ.
Kết quả cuối cùng là, thì ra Sầm Tư Tư tự bóc phốt mình, chế tạo hình tượng ‘người bị hại’, làm chuẩn bị sẵn để ngày hôm nay ầm ĩ một trận.
Hứa Hoài Tụng và Lý Thức Xán nhìn nhau, sau đó lại cúi đầu xuống đồng thời xoa thái dương.
Người không biết rõ nội tình như Nguyễn Dụ cảm thấy hoang mang.
Nhưng hiển nhiên, hai người đều không có ý định giải thích.
Lý Thức Xán mở miệng trước: “Không sao, chỉ là chuyện nhỏ, đội của em sẽ giải quyết việc này, chị về sớm nghỉ ngơi đi, mấy hôm nay đừng lên weibo nữa.”
Nguyễn Dụ gật đầu, sau khi cậu ta đi rồi, cô dựa vào lưng ghế, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Hứa Hoài Tụng không nói gì, lái xe ra khỏi bãi, chạy về phía chung cư nhà cô. Đến dưới chung cư, bỗng nhìn thấy một chiếc xe cũng dừng ở đó.
Nguyễn Dụ vừa mở cửa xuống xe, Hứa Hoài Tụng lại nói: “Khoan đã.”
Cô ngừng lại, thấy Hứa Hoài Tụng tháo dây an toàn xuống xe, cùng lúc đó, một người đàn ông cũng từ trên ghế lái của chiếc xe kia bước xuống.
Chỉ mấy bước ông ta đã đến trước mặt Nguyễn Dụ: “Là cô Nguyễn có phải không?” Nói xong chỉ vào người đang ngồi sau xe: “Ba của cô Sầm muốn nói chuyện với cô.”
Hứa Hoài Tụng bước lên trước Nguyễn Dụ: “Có chuyện gì có thể nói với tôi.”
Ông ta tỏ vẻ nghi hoặc nhìn anh: “Anh là?”
“Tôi là luật sư của cô ây.”
Tài xế quay lại, Sầm Vinh Thận gật đầu xuống xe, cây trượng chạm đất, chậm rãi bước đến gần hai người, trong bóng đêm, đôi mắt như ưng sắc bén vô cùng.
Nguyễn Dụ vô thức trốn ra sau lưng Hứa Hoài Tụng.
Nhưng phút tiếp theo, sự giằng co như trong dự liệu cũng không xảy ra, người đàn ông đã qua tuổi năm mươi này trịnh trọng cúi người trước Hứa Hoài Tụng, đủ chín mươi độ, sau đó đứng thẳng dậy nói: “Cô Nguyễn, rất xin lỗi vì đã tạo ra phiền phức cho cô, tôi thay mặt Tư Tư xin lỗi cô, đồng thời cũng xin lỗi với tư cách là ba của Tư Tư. Do tôi bình thường ít quan tâm và quản giáo nó mới tạo thành cục diện hôm nay.”
Nguyễn Dụ không nghĩ đến lại là tình cảnh như thế này, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Hứa Hoài Tụng tránh ra một bước, không che trước mặt cô nữa.
Sầm Vinh Thận gật đầu với anh, như là để tỏ vẻ cảm ơn, nói tiếp: “Hôm nay tôi cũng mới nhận được báo cáo, xác nhận tình thần của Tư Tư có vấn đề nghiêm trọng, vì thế mới thường xuyên có những hành vi kích động quá mức, không chỉ nhắm riêng vào cô. Đương nhiên, tôi nói những chuyện này với cô không phải là hy vọng cô đồng tình hoặc là thông cảm, sai chính là sai, cô có quyền truy cứu, nhà họ Sầm cũng có trách nhiệm bồi thường. Tôi chỉ cho rằng, cô nên nhận được câu trả lời cho tất cả.”
Ánh mặt Nguyễn Dụ loé lên một cái, trầm mặc giây lát rồi gật đầu: “Cảm ơn ngài.”
Sầm Vinh Thận cười cười, có lẽ bình thường ông cũng là một người không hay cười, vì thế chỉ cần kéo khoé miệng lên, người khác sẽ thấy hơi kỳ lạ.
Ông ấy nói: “Trên giấy phán quyết có nhắc đến điều khoản bồi thường, tôi đã tìm hiểu rồi, ngoài ra, tôi muốn trả thêm cho cô một khoản phí tổn thất tinh thần, trừ những cái này, cô có còn cần bồi thường thêm gì không?”
Nguyễn Dụ lắc đầu: “Tôi chỉ mong lực ảnh hưởng của chuyện này giảm đến mức thấp nhất, cuộc sống của tôi, còn có Lý Thức Xán, được nhanh chóng trở lại bình thường.”
“Chuyện này không cần cô phải nói tôi cũng sẽ cố gắng.” Sầm Vinh Thận lần này cười tự nhiên hơn được một chút, “thằng nhóc Lý Thức Xán này cũng là một đứa cứng đầu… Cô yên tâm, tôi sẽ phối hợp nó làm rõ chân tướng sự việc, lúc cần thiết cũng sẽ công khai bệnh tình của con gái tôi.”
Nói đến đây, Sầm Vinh Thận nhìn Hứa Hoài Tụng, đại khái là đang trưng cầu ý kiến luật sư của Nguyễn Dụ.
Hứa Hoài Tụng cười ôn hoà, nói: “Chuyện bồi thường tôi không có ý kiến gì, nhưng xin hỏi ông Sầm, tối nay ngài tìm đến đây bằng cách nào?”
Sầm Vinh Thận lắc đầu tỏ vẻ mình hồ đồ rồi: “Già rồi, trí nhớ không còn tốt nữa, quên mất chuyện quan trọng nhất. Tôi đến đây còn là vì nhắc nhở cô Nguyễn, địa chỉ của cô tôi phát hiện ra trong nhật ký của Tư Tư, tôi không rõ lắm nó còn hành động cực đoan nào khác nữa không, hai ngày tiếp theo tôi sẽ lọc ra những người nó đã liên lạc gần đây, vì bảo đảm an toàn, mong cô tạm thời đừng ở đây, những phí dụng trong chuyện này sẽ do tôi lo liệu.”
Nguyễn Dụ ngẩng đầu nhìn dãy nhà 302 tối om một mảnh, khắc chế sự lo sợ, nói: “Được.”
Sầm Vinh Thận gật đầu chào hai người, quay người lên xe.
Nguyễn Dụ còn chưa kịp lấy lại tinh thần vì câu nói cuối cùng của ông ấy, đã nghe thấy Hứa Hoài Tụng nói: “Đi thôi, lên lầu lấy ít quần áo.”
“Hử?”
“Tối nay ngủ ở chỗ tôi đi.”
Hai hôm sau, phiên toà thuận lợi tiến hành. Ngay cả lập luận phản biện Sầm Tư Tư cũng không có, càng không cần nói đến ra toà, cả phiên toà chẳng qua chỉ là một quá trình.
Chứng cứ đầy đủ, bị cáo lại tự động từ bỏ, một tuần sau, toà tuyên án Nguyễn Dụ thắng kiện.
Cô đăng kết quả lên weibo, chấm dứt việc này một cách hoàn toàn. Tối hôm đó, Lưu Mậu hẹn cô đến trung tâm thành phố ăn cơm.
Bữa cơm này, lý do Lưu Mậu lấy là ‘chúc mừng’, nguyên nhân cô đồng ý là vì cảm ơn sự giúp đỡ của anh ta trong thời gian qua.
Còn về Hứa Hoài Tụng, cô nghĩ chắc rằng giờ này cậu ta đã ở Mỹ, vì thế trước khi xuất phát cô gửi một tin nhắn, nói kết quả phiên toà cho cậu, cũng cảm ơn cậu ta.
Hứa Hoài Tụng trả lời bằng tin nhắn thoại: “Tí nữa tôi cũng…”
Nói đến đây thì ngừng lại, bởi vì đằng sau xen vào một giọng nữ: “Hoài Tụng, anh xem…”
Vừa nói xong chữ ‘xem’, tin nhắn thoại kết thúc.
Ba giây sau, tin nhắn này được thu hồi.
Nguyễn Dụ mờ mịt, chuyện gì xảy ra?
Cô nhìn điện thoại đợi vài phút, không nhận được câu trả lời, mới giả vờ như chưa nghe được tin nhắn thoại lúc nãy, đánh chữ hỏi: “Luật sư Hứa, anh thu hồi gì vậy?’
Hứa Hoài Tụng: “Không có gì.”
Sau đó không có gì nữa.
Nguyễn Dụ không hiểu tại sao lại cảm thấy khó chịu, vì thế khi vào trong nhà hàng, cô có chút không chuyên tâm.
Giọng nữ đó rất trẻ, vì thế không phải là Đào Dung.
Cô ta gọi cậu là ‘Hoài Tụng’, vì thế có lẽ là người Trung Quốc.
Ngữ khí của cô ta rất thoải mái, vì thế Hứa Hoài Tụng rất thân với cô ta.
Vậy thì, người này có quan hệ gì với cậu.
Bản án đã được giải quyết, lúc mà mọi thứ đáng ra nên được kết thúc, Nguyễn Dụ mới nhận ra trong một tháng này, cô chưa từng biết Hứa Hoài Tụng có còn độc thân hay không.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, lúc trước gọi video với cậu ta, có lần cậu ấy nói phải đi ăn cơm, cuối cùng chỉ đi hai phút sau liền quay lại với một đĩa mỳ ‘đau lòng’. Như thế nghĩa là, bữa cơm tối ấy chắc chắn không phải do cậu ấy làm.
Cũng đồng nghĩa với việc, lúc đó cậu ta không phải chỉ ở nhà một mình.
Với cả con mèo nhỏ kia, cậu ấy nói mình không phải chủ nhân của nó. Lúc đó cô nghĩ rằng có thể là bạn bè gửi nuôi nhờ ở nhà cậu ấy, nhưng bây giờ xem ra, biết đâu lại là của nữ chủ nhân?
Nguyễn Dụ nghĩ lại những gì đã xảy ra, phát hiện bởi vì lúc đó hoang mang lo sợ nên bỏ qua quá nhiều thứ, đến tận lúc Lưu Mậu dùng tay lắc lắc trước mặt cô, hỏi cô: “Sao vậy?”
Cô lấy lại tinh thần, thấy mình ngồi rất lâu trước mặt anh ta, như một cái xác không hồn vậy.
Cười phục vụ đứng bên cạnh cười nhìn cô, có vẻ như đang đợi cô chọn món.
Cô ‘a’ nhẹ một tiếng, nhìn một loạt món ăn đã được đánh dấu trên thực đơn, nói: “Đủ rồi, hai người sao ăn hết được.”
Lưu Mậu như rất kỳ quái: “Hai người?”
Lần này đến lượt Nguyễn Dụ thấy kỳ quái: “Không phải à?”
“Lúc nãy tôi nói rồi mà, lát nữa Hoài Tụng cũng sẽ đến.”
Vậy mà cô hoàn toàn không nghe thấy.
Cô cười ha ha: “Ý của tôi là, dạ dày tôi nhỏ, không tính tôi, hai người các anh sao ăn được nhiều như thế.”
Phục vụ cầm thực đơn đi.
Vì che giấu sự xấu hổ của mình, cô uống một ngụm nước, sau đó hỏi: “Chẳng phải anh ấy về Sanfranxico rồi sao?”
“Tối qua xử lí xong vụ án ở bên đó lại bay sang rồi.”
Nguyễn Dụ ‘ồ’ một tiếng, e hèm nói: “Cũng khá vất vả đấy nhỉ, lúc trước anh ấy cũng thường xuyên đi đi về về thế này à?”
Lưu Mậu cười cười: “Không, một năm về khoảng một lần.”
“À, vậy ở Mỹ anh ấy…”
Bốn chữ ‘đã kết hôn chưa’ còn chưa kịp nói ra, điện thoại của Nguyễn Dụ vang lên, là Thẩm Minh Anh.
Vì không hiểu được Thẩm Minh Anh gọi cuộc điện thoại này để làm gì, sợ lộ ra cái gì, cô đứng dậy bước ra cửa nhà mới nghe máy: “Minh Anh.”
Vừa nói xong, cô nhìn thấy xe của Hứa Hoài Tụng dừng lại trước cửa.
Nhưng cô không kịp để ý đến, bởi vì giọng của Thẩm Minh Anh nghe rất vội vàng: “Cậu lên weibo nhanh lên!”
“Sao vậy?”
“Sầm Tư Tư phát trực tiếp tự sát, có người nói là bị cậu ép!”
Cô kinh ngạc đến mức trượt chân xuống bậc thềm, lại có một đôi bàn tay đỡ lấy cô.
Hứa Hoài Tụng đứng đằng sau cô: “Làm sao thế?’
Cô ngơ ngác ngẩng đầu, bối rối nói: “Sầm Tư Tư tự sát…”
Vào ngày cô công bố giấy phán quyết, Sầm Tư Tư tự sát.
Nguyễn Dụ mở weibo ra, thấy nội dung phát trực tiếp đã bị che lại, gọi vào số của Sầm Tư Tư cũng không có ai nghe máy.
“Ai có thể liên lạc với người nhà của cô ta, cô nghĩ kĩ lại xem.” Giọng nói của Hứa Hoài Tụng vẫn rất bình tĩnh.
Đúng rồi, có một người.
Cô gọi cho Lý Thức Xán.
Trong giây lát đã có người nghe, giọng của Lý Thức Xán cũng rất bình tĩnh, thở gấp nói: “Em đã biết chuyện rồi, đã liên lạc với ba cô ta, nếu như thuận lợi, có lẽ đã được đưa đến bệnh viện thành phố rồi.”
Nguyễn Dụ không rõ tình hình cụ thể thế nào, hỏi: “Sao cô ấy…”
“Cắt cổ tay, uống thuốc, chị đừng gấp, chưa chắc đã là đường cùng.”
Bên phía Lý Thức Xán dường như cũng rất hỗn loạn, sau khi tắt điện thoại, Nguyễn Dụ ngơ ngác nhìn bậc thềm, mãi không lấy lại được tinh thần.
Âm lượng điện thoại của cô để khá to, Hứa Hoài Tụng đã nghe thấy lời của Lý Thức Xán, trầm ngâm nói: “Đi thôi.”
Nguyễn Dụ ngẩng đầu: “Đi đâu?”
“Bệnh viện thành phố, có kết quả là biết liền, tác dụng hơn là đứng ở đây.”
Nguyễn Dụ lên xe với Hứa Hoài Tụng.
Bệnh viện thành phố trông có vẻ rất yên tĩnh, không vì nhận được một ca cấp cứu tự sát mà nổi lên sóng gió gì.
Nhưng ngửi thấy mùi thuốc tiêu độc nồng nặc ở đây, bước chân của Nguyễn Dụ nặng nề đến mức không nhấc lên được.
Hứa Hoài Tụng bảo cô đứng đợi ở một chỗ, đi quầy lấy thông tin hỏi thăm, còn chưa hỏi ra được kết quả gì, đã nghe thấy tiếng ồn vọng vào từ cửa bệnh viện.
Anh và Nguyễn Dụ đồng thời quay đầu, thấy có một đám phóng viên cầm máy quay và micro, vây quanh một người đàn ông đeo khẩu trang, thi nhau hỏi đủ điều.
Vừa nhìn Nguyễn Dụ đã nhận ra người bị vây ở trung gian là Lý Thức Xán.
Lý Thức Xán cũng đã trông thấy cô, nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Năm giây sau, điện thoại của Nguyễn Dụ vang lên, nhận được tin nhắn của cậu: “Đừng ở đây, đi mau.”
Hứa Hoài Tụng liếc mắt nhìn tin nhắn này, cau mày, trong lúc đám phóng viên ấy kéo nhau ào ào vào đại sảnh, anh kéo Nguyễn Dụ đi về phía cửa sau của bệnh viện.
Nguyễn Dụ loạng choạng chạy theo anh, đầu óc vẫn đang xoay mòng mòng.
Trong tích tắc ấy, hình như cô đã hiểu ra, ngừng lại gần bãi đỗ xe: “Lý Thức Xán đang muốn tạo sự chú ý của dư luận?”
Bất luận Sầm Tư Tư có được cứu sống hay không, người bị hại như Nguyễn Dụ đối với dư luận cũng là nửa hung thủ.
Vì vậy Lý Thức Xán định công khai những khúc mắc giữa cậu với Sầm Tư Tư, tự hắt nước bẩn lên người mình.
Lực hấp dẫn của một ngôi sao nổi tiếng chắc chắn lớn hơn rất nhiều so với một nhà văn mạng nho nhỏ như cô.
Hứa Hoài Tụng không nói gì, như thể đang ngầm thừa nhận điều đó.
Nguyễn Dụ chớp mắt rút bàn tay ra khỏi tay anh, quay đầu trở lại.
Anh đuổi theo kéo lại cô: “Cô làm gì?”
“Không thể để cậu ấy tự huỷ tiền đồ của mình được.”
Đối với cô, “Ôn Hương” chỉ là bút danh, cho dù bút danh này bị huỷ, cô vẫn còn là Nguyễn Dụ.
Nhưng Lý Thức Xán vốn dĩ chỉ là Lý Thức Xán.
Hứa Hoài Tụng hít một hơi, nắm chặt cổ tay cô nói: “Cậu ta đã là người trưởng thành rồi, nên, và cũng có thể chịu trách nhiệm với hành vi và quyết định của mình.”
Hai người im lặng hai phút trong không khí cứng ngắc, loáng thoáng nghe được Lý Thức Xán đang trả lời những câu hỏi của phóng viên.
Nguyễn Dụ thở dài.
Hứa Hoài Tụng buông lỏng tay, cụp mắt: “Xin lỗi.”
Nguyễn Dụ căn bản không hiểu hàm ý đằng sau câu nói này, cúi đầu nhìn cổ tay bị cầm chặt đến mức đỏ lên của mình, nói: “Không sao.”
Hai người vào trong xe ngồi đợi tin tức.
Nửa non giờ sau, Lý Thức Xán gửi tin nhắn wechat đến: “Đã thoát khỏi nguy hiểm, phóng viên cũng bị đuổi ra khỏi bệnh viện rồi. Chị ở đâu, em đi tìm chị.”
Nguyễn Dụ nhìn Hứa Hoài Tụng: “Cậu ấy muốn đến tìm tôi.”
Anh ‘ừ’ một tiếng, khởi động xe: “Nói cho cậu ta biển số xe của tôi, bảo trợ lý của cậu ta lái xe của cậu ta ra ngoài, còn cậu ta thì tìm đường an toàn xuống hầm xe.”
Nguyễn Dụ hiểu được đây là kế điệu hổ ly sơn.
Xe chạy xuống dưới hầm để xe. Lý Thức Xán ở đó một mình, còn thay một bộ quần áo khác, ngồi lên ghế sau trên xe Hứa Hoài Tụng.
Sau khi đóng cửa xe, không khí trong xe rất trầm trọng.
Nguyễn Dụ quay đầu, đột nhiên không biết phải nói gì.
Còn Lý Thức Xán vẫn cứ cười ha ha nói: “Người đã cứu được rồi, biểu cảm này của chị là sao? Chị tưởng rằng người thật sự muốn chết sẽ gióng trống khua chiêng phát trực tiếp à?”
Nguyễn Dụ đương nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng mà: “Vậy còn cậu thì sao?”
“Cô ta có dự mưu từ lâu rồi, trước là chị, sau là em đều sẽ bị kéo xuống nước, vốn em cũng không thể bảo toàn được bản thân, không bằng tương kế tựu kế, không che không giấu gì cả, khống chế dư luận trước một bước.”
Cô cau mày, còn muốn nói gì đó, Lý Thức Xán lại nhìn về phía Hứa Hoài Tụng: “Vị này là luật sư Hứa đúng không?”
“Ừ.”
“Chuyện Sầm Tư Tư bị bóc phốt lúc trước, không phải do anh làm sao?”
Hứa Hoài Tụng lắc đầu: “Không phải.” Nói rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của cậu qua gương chiếu hậu.
Bốn mắt chạm vào nhau, hai người cuối cùng cũng đã hiểu được.
Thực ra lúc trước Lý Thức Xán chỉ làm bức ảnh trên weibo và khống chế một phần dư luận, không có vạch trần chuyện Sầm Tư Tư là học muội của “Ôn Hương”.
Ngày đó nhìn thấy Hứa Hoài Tụng trong video, cậu đoán người này có quan hệ đặc biệt với Nguyễn Dụ, lại nghe thấy cô gọi anh ta là ‘luật sư Hứa’, vì thế nghĩ rằng chuyện bóc phốt là tác phẩm của anh ta.
Về sau Nguyễn Dụ hỏi cậu, Lý Thức Xán thấy cô không biết, với tâm trạng “không muốn làm áo cưới thay cho người khác”, vì thế nói qua loa cho xong chuyện.
Còn Hứa Hoài Tụng cũng từ hôm gọi video đó, thấy Lý Thức Xán cực kỳ quen mắt, mới nghĩ đến thần tượng mà Hứa Hoài Thi ngày nào cũng nhắc đến, sau khi tìm hiểu ra thân phận của cậu ta, đương nhiên tưởng rằng một loạt chuyện trên mạng đều là do cậu ta làm.
Mà anh cũng vì lí do “không muốn làm áo cưới thay cho người khác”, nên không thảo luận sâu về chuyện này với Nguyễn Dụ.
Kết quả cuối cùng là, thì ra Sầm Tư Tư tự bóc phốt mình, chế tạo hình tượng ‘người bị hại’, làm chuẩn bị sẵn để ngày hôm nay ầm ĩ một trận.
Hứa Hoài Tụng và Lý Thức Xán nhìn nhau, sau đó lại cúi đầu xuống đồng thời xoa thái dương.
Người không biết rõ nội tình như Nguyễn Dụ cảm thấy hoang mang.
Nhưng hiển nhiên, hai người đều không có ý định giải thích.
Lý Thức Xán mở miệng trước: “Không sao, chỉ là chuyện nhỏ, đội của em sẽ giải quyết việc này, chị về sớm nghỉ ngơi đi, mấy hôm nay đừng lên weibo nữa.”
Nguyễn Dụ gật đầu, sau khi cậu ta đi rồi, cô dựa vào lưng ghế, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Hứa Hoài Tụng không nói gì, lái xe ra khỏi bãi, chạy về phía chung cư nhà cô. Đến dưới chung cư, bỗng nhìn thấy một chiếc xe cũng dừng ở đó.
Nguyễn Dụ vừa mở cửa xuống xe, Hứa Hoài Tụng lại nói: “Khoan đã.”
Cô ngừng lại, thấy Hứa Hoài Tụng tháo dây an toàn xuống xe, cùng lúc đó, một người đàn ông cũng từ trên ghế lái của chiếc xe kia bước xuống.
Chỉ mấy bước ông ta đã đến trước mặt Nguyễn Dụ: “Là cô Nguyễn có phải không?” Nói xong chỉ vào người đang ngồi sau xe: “Ba của cô Sầm muốn nói chuyện với cô.”
Hứa Hoài Tụng bước lên trước Nguyễn Dụ: “Có chuyện gì có thể nói với tôi.”
Ông ta tỏ vẻ nghi hoặc nhìn anh: “Anh là?”
“Tôi là luật sư của cô ây.”
Tài xế quay lại, Sầm Vinh Thận gật đầu xuống xe, cây trượng chạm đất, chậm rãi bước đến gần hai người, trong bóng đêm, đôi mắt như ưng sắc bén vô cùng.
Nguyễn Dụ vô thức trốn ra sau lưng Hứa Hoài Tụng.
Nhưng phút tiếp theo, sự giằng co như trong dự liệu cũng không xảy ra, người đàn ông đã qua tuổi năm mươi này trịnh trọng cúi người trước Hứa Hoài Tụng, đủ chín mươi độ, sau đó đứng thẳng dậy nói: “Cô Nguyễn, rất xin lỗi vì đã tạo ra phiền phức cho cô, tôi thay mặt Tư Tư xin lỗi cô, đồng thời cũng xin lỗi với tư cách là ba của Tư Tư. Do tôi bình thường ít quan tâm và quản giáo nó mới tạo thành cục diện hôm nay.”
Nguyễn Dụ không nghĩ đến lại là tình cảnh như thế này, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Hứa Hoài Tụng tránh ra một bước, không che trước mặt cô nữa.
Sầm Vinh Thận gật đầu với anh, như là để tỏ vẻ cảm ơn, nói tiếp: “Hôm nay tôi cũng mới nhận được báo cáo, xác nhận tình thần của Tư Tư có vấn đề nghiêm trọng, vì thế mới thường xuyên có những hành vi kích động quá mức, không chỉ nhắm riêng vào cô. Đương nhiên, tôi nói những chuyện này với cô không phải là hy vọng cô đồng tình hoặc là thông cảm, sai chính là sai, cô có quyền truy cứu, nhà họ Sầm cũng có trách nhiệm bồi thường. Tôi chỉ cho rằng, cô nên nhận được câu trả lời cho tất cả.”
Ánh mặt Nguyễn Dụ loé lên một cái, trầm mặc giây lát rồi gật đầu: “Cảm ơn ngài.”
Sầm Vinh Thận cười cười, có lẽ bình thường ông cũng là một người không hay cười, vì thế chỉ cần kéo khoé miệng lên, người khác sẽ thấy hơi kỳ lạ.
Ông ấy nói: “Trên giấy phán quyết có nhắc đến điều khoản bồi thường, tôi đã tìm hiểu rồi, ngoài ra, tôi muốn trả thêm cho cô một khoản phí tổn thất tinh thần, trừ những cái này, cô có còn cần bồi thường thêm gì không?”
Nguyễn Dụ lắc đầu: “Tôi chỉ mong lực ảnh hưởng của chuyện này giảm đến mức thấp nhất, cuộc sống của tôi, còn có Lý Thức Xán, được nhanh chóng trở lại bình thường.”
“Chuyện này không cần cô phải nói tôi cũng sẽ cố gắng.” Sầm Vinh Thận lần này cười tự nhiên hơn được một chút, “thằng nhóc Lý Thức Xán này cũng là một đứa cứng đầu… Cô yên tâm, tôi sẽ phối hợp nó làm rõ chân tướng sự việc, lúc cần thiết cũng sẽ công khai bệnh tình của con gái tôi.”
Nói đến đây, Sầm Vinh Thận nhìn Hứa Hoài Tụng, đại khái là đang trưng cầu ý kiến luật sư của Nguyễn Dụ.
Hứa Hoài Tụng cười ôn hoà, nói: “Chuyện bồi thường tôi không có ý kiến gì, nhưng xin hỏi ông Sầm, tối nay ngài tìm đến đây bằng cách nào?”
Sầm Vinh Thận lắc đầu tỏ vẻ mình hồ đồ rồi: “Già rồi, trí nhớ không còn tốt nữa, quên mất chuyện quan trọng nhất. Tôi đến đây còn là vì nhắc nhở cô Nguyễn, địa chỉ của cô tôi phát hiện ra trong nhật ký của Tư Tư, tôi không rõ lắm nó còn hành động cực đoan nào khác nữa không, hai ngày tiếp theo tôi sẽ lọc ra những người nó đã liên lạc gần đây, vì bảo đảm an toàn, mong cô tạm thời đừng ở đây, những phí dụng trong chuyện này sẽ do tôi lo liệu.”
Nguyễn Dụ ngẩng đầu nhìn dãy nhà 302 tối om một mảnh, khắc chế sự lo sợ, nói: “Được.”
Sầm Vinh Thận gật đầu chào hai người, quay người lên xe.
Nguyễn Dụ còn chưa kịp lấy lại tinh thần vì câu nói cuối cùng của ông ấy, đã nghe thấy Hứa Hoài Tụng nói: “Đi thôi, lên lầu lấy ít quần áo.”
“Hử?”
“Tối nay ngủ ở chỗ tôi đi.”