Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
229
Nguyễn Dụ gần như không giữ vững điện thoại, do dự gõ chữ : "xin phép hỏi, có một phần nào trong bản án cần thiết phải gọi video để bàn không?"
"Ừ."
Lòng cô hụt hẫn. Hôm qua còn nghĩ thật tốt quá không cần phẩi đối mặt với nhau nửa, Hôm nay Flag nói ngã là ngã.
Nguyễn Dụ nhìn xuống bộ đồ ngủ đang mặc trên người ,cấp tốc trả lời: "Xin lỗi, bây giờ không tiện lắm."
"Bao lâu?"
Một câu hỏi ngắn gọn như vậy thực sự có khả năng gây khiếp sợ, không thể đánh giá chính xác ngữ khí bị ngăn cách bởi màn hình, Nguyễn Dụ, thậm chí cảm nhận được cậu ta có vẻ thiếu kiên nhẫn rồi.
Nghĩ tới cô mức bản thân lỡ mất cả một cả một tiếng, cứ lầm bầm gọi video hay không gọi video, thực ra không thể nói được, chỉ còn cách nói khoác : " mười phút sau ".
Không thấy Hứa Hoài Tụng nói được hay không, cô nửa ngày mới phản ứng lại, đây có phải là bắt đầu kế sách ngầm thừa nhận không?
Nguyễn Dụ nhanh chóng vứt cái điện thoại xuống, cởi bộ đồ ngủ ra, và chọn lấy một chiếc áo thun voan trắng tay áo hình cánh sen mặc vào , sau khi mặc nó, cảm thấy có một chút xuyên thấu, lại trút bỏ lớp áo lót .
Còn không thèm thay cái quần ngủ của mình. Xem xét video có thể bỏ qua phần thân dưới, cô lại quay sang trước bàn trang điểm.
Nhìn người trong gương mấy ngày liên tiếp mệt mỏi tiều tụy đến nổi mặt không còn tí sắc.
Không được.
Người ta nói rằng trước mặt bạn trai cũ không thể thua trận được , "cựu thần nam" và "bạn trai cũ" chỉ sai có một chữ. Thì cũng không phải tám lạng nửa cân sao? Lôi thôi lếch thếch thế này sao mà thành đây ?
Nguyễn Dụ đánh kem nền lên mặt, lại quét chút kem che khuyết điểm dưới mắt , và cuối cùng đánh lên môi một màu son đỏ mỏng, phải làm thật là hoành tráng, nhìn lên trên tóc mái, chuông báo thức trong tim bỗng reng lên.
Tóc mái quá nhờn rồi, không kịp để gội đầu nửa, cô dùng đến phấn bột để cầu cứu mà hình như đã xài hết cách đây hai tháng rồi.
Còn hai phút nữa.
Cô lục lọi trong chiếc hộp và chỉ có thể lấy phấn phủ đổ nhàu lên tóc.
Trong ba mươi giây cuối cùng, cô chạy đến phòng khách để bật máy tính, thở hổn hển rồi chỉnh lại thở nhẹ nhàng, một bên gõ chữ : "Luật sư Hứa, tôi bên này có thể rồi"
Bên đầu kia im lặng khoảng mười lăm giây mới gọi video tới.
Nguyễn Dụ một tay điều chỉnh góc của ống kính, một tay sờ nén khuôn mặt , thử mỉm cười lên một chút, sau đó nhấn nút chấp nhận.
Hứa Hoài Tụng xuất hiện trên màn hình.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và tao nhã, nút áo gài kín, tới hai cái ống tay củng không để lùa thùa, đang cuối đầu xem một đống tài liệu, cả người toát ra một nơi làm việc căng thẳng của giới thượng lưu.
Anh không nhìn cô, hoàn toàn chú tâm vào công việc, Nguyễn Dụ thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như có thể, cô hy vọng sẽ không có bất cứ cuộc đối đầu nào với cậu ta.
Nhưng có vẻ như cô nghe thấy âm thanh của trái tim mình, giây tiếp theo, Hứa Hoài Tụng ngẩng đầu lên. Cô lập tức ngồi lại nghiêm chỉnh và vẫy tay chào: " Chào Luật sư Hứa "
Một tiếng "chào luật sư Hứa" đời đời hét ra có kiểu cách của "người đứng đầu."
Ánh mắt của Hứa Hoài Tụng lướt qua màn hình, củng giống như người đứng đầu vậy, gật đầu chào với cô rồi lại cúi xuống, quay tài liệu lại và nói: " Độ dài bản thảo của cô Nguyễn có hơi dài một chút."
Nguyễn Dụ, bây giờ mới phát hiện ra cô đem tài liệu đánh dấu gửi đi hồi tối hôm qua rồi, dày dục hai chồng.
Cô trong lòng căng thẳng, nhưng trên miệng lại bình tĩnh nói: "Không sao cả, anh cứ từ từ mà xem."
Hứa Hoài Tụng thực sự nhìn bản thảo một cách chậm rì rì.
Trái ngược với sự bình tĩnh của anh, Nguyễn Dụ vò chặt hai tay, căng thẳng giống như một đứa học sinh tiểu học đang nghe giảng, cặp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình chăm chú quan sát những thay đổi sắc mặt của anh.
Cô sợ anh thấy được đoạn đó, đột nhiên sẽ có cảm giác quen thuộc.
Tuy nhiên, ngoài việc lật giấy ra, thì Hứa Hoài Tụng không làm thêm động tác nào nửa, nhìn toàn bộ dường như đang đọc câu chuyện của người khác.
Nguyễn Dụ từ từ thư giãn.
Trong lúc thư giãn, liền để ý tới môi trường xung quanh cậu ta.
Bên đó nhìn có vẻ giống một phòng sách, đồ nội thất đơn giản, bàn và ghế đều là màu lạnh, ngoài sau các quyển sách được xếp gọn gàng ngăn nắp trên các kệ sách màu đen , có rất nhiều cuốn sách dày tới mức khiến nguời thời nay phải líu lưỡi.
bên tay phải của cậu ấy, lờ mờ lộ ra một góc cửa kính chạm sàn nhà tối đen như mực
Ngày ở phương Đông đã được chiếu sáng rực rỡ, trong khi Phương Tây vẫn chìm trong bóng tối.
Khi nhìn chằm chằm vào nó một lúc, thường thì xương cổ không quá tốt sẽ trở nên cứng ngắt, đang chuẩn bị làm động tác bẻ cổ, liền bị người đối diện nhanh chóng tóm được.
Hứa Hoài Tụng ngẩn đầu, bỗng chốc bốn mắt gặp nhau.
Cô giật một phen, cổ xoay được một nửa, điều hài hước là bẻ ra tư thế gãy cả đầu.
Không biết có bẻ tới Hứa Hoài Tụng không , nhưng cô đã tự bẻ gãy bản thân mình rồi.
Cổ truyền đến một anh thanh "cùm cụp" rất rõ ràng, cô nhắm mắt lại vì đau đớn, và cũng không phát hiện, người ở bên kia màn hình, ánh mắt nhạt nhẽo ban đầu bỗng chốc dao động một chút.
Đợi cô mở mắt ra, thì Hứa Hoài Tụng đã cúi đầu xuống lại rồi.
Mười lăm phút sau, nhìn cậu ta có vẻ mệt mỏi, khép lại bản thảo, chắc là dự định tiếp tục , ngẩng đầu lên và nói với cô: "Tạo ra bảng màu chống màu, nói thử cách nghĩ của cô xem."
Cô hắng giọng, mở miệng rồi dừng lại, lắc đầu ủ rủ, cô phát hiện ra căn bản từ đầu tới cuối đã quên lấy ra những tư liệu liên quan.
Cô ấy đang làm gì vậy, có thể chuyên nghiệp một chút không ?
Nguyễn Dụ bên đây khựng lại, Hứa Hoài Tụng dường như hiểu, và vươn tay ra hiệu ý bảo cô cứ tùy ý . Cô nói "chờ một chút", đứng dậy định đi đến phòng sách để lấy tài liệu, vừa mới đứng lên toàn thân cứng đờ như bị sét đánh.
Đó là cái gì... Cái quần ngủ hình Minion của cô ấy, hình như chưa kịp thay?
Cô chậm rãi nhìn xuống bản thân mình, nhưng lúc này mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nửa, cô không có kiên nhẫn để quay trở lại giải thích trước camera , ngẩng đầu ưỡn ngực, chân trái đá vào chân phải , tay vịn vào cạnh bàn và từ từ rời đi.
Hứa Hoài Tụng nắm chặt tay lại ngăn miệng cố nhịn cười. Qua hai phút, nhìn thấy cô đã thay một chiếc váy ngắn và trở lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Anh cũng khôi phục lại biểu hiện lạnh lùng.
Để che đậy sự xấu hổ, Nguyễn Dụ cấp tốc ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "lúc trước có một người bạn trong ngành đã làm một phần trong bảng chống màu, tôi đã chọn một vài ví dụ điển hình trong đó , nghĩ rằng có thể tạo ra phương hướng phản công. ”
Hứa Hoài Tụng gật đầu và ra hiệu cho cô tiếp tục.
Cô lật tư liệu ra, để khiến mình tập trung chú ý hơn, nói: "Hướng đầu tiên là kiểu xây dựng chi tiết. Ví dụ, bông hoa đóng hộp được đối phương đề cập trong bảng màu. Mặc dù mô tả đó, tôi đã đăng nó lên sau tác giả đối phương, nhưng lật tới chương bảy có thể nhìn thấy...."
Hứa Hoài Tụng theo đó mà lật tới số chương tương ứng.
Cô bẹn cái tóc vướn víu ra sau tai, lấy cái bút dạ quang khoanh tròn lên trên tài liệu và mang nó đến trước camera : "Ở chỗ này, tôi đã phân tích qua , nói rằng nữ chính thích hoa hướng dương và hoa oải hương. Những mà ở chỗ này hai loại hoa lại được tác giả đối phương đề cập đến trước. Điều đó có nghĩa là, thứ tự trước và sau ý tưởng không chính xác . "
Hứa Hứa Tụng gật đầu ra hiệu rằng, phương hướng này không có vấn đề.
Có được sự khẳng định, Nguyễn Dụ tiếp tục: "Hướng thứ hai là kiểu xây dựng tình tiết. Ví dụ, tôi đã viết trong chương thứ mười, nam chính và một số nhân vật phụ. "
Hứa Hoài Tụng lật tới số trang tương ứng một lần nữa.
Nguyễn Dụ chợt khựng lại, có một chút chọt dạ, bởi vì đoạn này hoàn toàn là kinh nghiệm thực tế.
Khi học trung học áp lực không quá lớn như vậy, mười lớp học lại có một vài nam sinh du côn xấu xa đặc biệt là rất ầm ĩ, thức ăn căng tin của trường thì rất khó ăn, cứ vài ngày là lại trèo tường để đi ra ngoài mua gà rán.
Một lần, cô bắt gặp Hứa Hoài Tụng đang đi cùng một vài người bạn, một trong số đó gát tay lên vai cậu ta nói nhỏ, "sau tiết học xách cái thang lại rồi đặt phía sau góc cửa tường đó."
Cô đã rất ngạc nhiên, Hứa Hoài Tụng lạnh lùng tao nhã như vậy, một người giống thần tiên ngoài đời, rõ ràng là uống nước sương để lớn lên, làm thế nào có thee thông đồng với họ, vì để đáp ứng ham muốn ăn gà rán thôi sao?
Quả nhiên, không ngoài dự liệu của cô, cậu đẩy tay đối phương ra, ngữ khí lạnh lùng: "Không quan tâm."
Nhưng đối phương chỉ đơn giản là một kẻ bắt nạt, móc tay cậu lại: "Cậu không lấy sao? Vậy hãy đưa điện thoại của cậu ta cho ông già họ Nguyễn đi!"
"Lão già họ Nguyễn" là cha của Nguyễn Dụ, cô biết tính khí của cha mình, vừa nghe xong cô rất lo lắng, cô muốn nghe thử Hứa Hoài Tụng định làm thế nào để đối phó, nhưng nhóm bạn đó đã kéo cậu ấy đến lớp học.
Không thể biết được chuyện tiếp theo sau đó , vì để Hứa Hoài Tụng không rơi vào nguy hiểm, sau giờ học, cô dựa vào mối quan hệ với cha, tốn biết bao nhiêu công sức, từ trong nhà kho đó lấy ra một cái thang, lén lén đặt lên cửa tường cạnh bãi cỏ sau trường học , xong chuyện cô đi phủi quần áo, dấu tên người ghi công.
Nguyễn Dụ bê nguyên nguyên xi đoạn này vào tiểu thuyết, sợ bị nhận ra.
Nhìn cô đang thờ thững nửa ngày Hứa Hoài Thi hỏi: "Sao vậy?"
Cô thần vía quy vị trong một giây nói tiếp: "Tình tiết này, một tác phẩm khác cũng có, nhưng nhìn kĩ hơn,sau khi mở rộng thì ẩn ý hoàn toàn khác nhau. Bài viết của tôi là theo góc nhìn của nữ chính, sự việc tiếp sau là việc nữ chính lén đặt cái thang, muốn thể hiện tâm tình yêu thầm của cô ấy. "
"Nhưng bài của tác giả đối phương là theo góc nhìn của nam chính, giai đoạn tiếp theo là miêu tả tâm lý của nam chính, nói là nam chính thực sự rất thích ăn gà rán, chẳng qua là lúc ấy biết nữ chính ở gần đấy, cảm thấy chuyện trèo tường này quá mất mặt, mới cố ý thể hiện không ăn pháo hoa nơi trần gian, ý đồ của bên này là để thể hiện sự mâu thuẫn bên trong và bên ngoài của nam. ”
Hứa Hoài Tụng nghe đến khúc cuối ho nhẹ một tiếng, tiệm tay lấy cốc nước bên cạnh lên, uống một ngụm xong, nói: "Hướng này củng không vấn đề gì cả."
Trông cậu ta củng không có phản ứng gì đặc biệt , cô yên tâm rồi, gật đầu chuyển sang góc độ khác: " hướng thứ ba là kiểu xây dựng nhân vật , mặc dù hai tác phẩm rất nhiều tình tiết trùng hợp, nhưng cũng giống như các ví dụ đã nói trên, trên thực tế hình tượng có rất nhiều sự khác biệt, đặc biệt là nhân vật nam chính, phiên bản của tôi thuộc về kiểu hướng nội, còn phiên bản của tác giả đối phương ... "
Cô trong giây lát không thể tìm thấy hình dung từ nào thích hợp , nghĩ về nó, và đột nhiên nghe thấy một tiếng "ding..." rõ ràng, có lẽ là tin nhắn Wechat gửi tới cho Hứa Hoài Tụng.
Anh không quan tâm, đôi mắt hướng đến cô ý chỉ cứ tiếp tục.
Nhưng Nguyễn Dụ vẫn chưa mở lời lại có tiếng nhắc nhở. Sau đó, tin tức liên tục xuất hiện.
Hứa Hoài Tụng nhíu mày không thể không mở nó ra.
Thi thần kinh: "Anh, em vừa đọc tiểu thuyết của chị học sinh Nguyễn lần nửa rồi."
Thi thần kinh: "Mẹ nói rất buồn cười ! anh khi ở cùng chị ấy làm sao lại , anh thuộc loại người gì vậy?"
Thi thần kinh : " Trước đây anh luôn giả vờ kiêu hãnh trước mặt chị ấy như vậy sao?"
Thi thần kinh : "Anh hai anh rất hiện đại đó nha, thời đó vẫn chưa có có từ "giả B" là anh đã biết học từ "giả B" rồi.
Thi thần kinh: "Ồ, nhưng có vẻ như chị học sinh Nguyễn thích điều đó, anh nên cẩn thận đừng để hình tượng sụp đổ!"
Hứa Hoài Tụng: "..."
Anh cẩn thận như vậy, còn cần em nhắc sao?
Thi thần kinh: "Ò, nói thế nào thì, em vẫn rất đồng cảm với anh đó. Đừng nói là chị học sinh Nguyễn bây giờ có thể không thích anh nửa rồi, thậm chí nếu có thích, thì người trong trái tim chị ấy cũng không thực sự là anh đâu.
Hứa Hoài Tụng không thể chịu đựng được nhắn: " bài tập về nhà ít quá hả ?"
Nguyễn Dụ nhìn cậu ta có vẻ đang cắn răng, cảm xúc không đúng lắm, cô liền thận trọng hỏi: "Nếu anh có việc gì cần giải quyết ..."
"Không." Hứa Hoài Tụng nhìn lên và ngay lập tức hồi phục lại trạng thái lạnh nhạt xa cách . "Tiếp tục."
Anh một bên nói, một bên cảm thấy "sự thật mất lòng", vẫn là cần thiết phải chú ý đến lời nhắc nhở của Hứa Hoài Thi, vì vậy mà một tâm hai ý , tiện tay mở công cụ tìm kiếm.
Để phù hợp với tình hình trong nước, anh sử dụng Baidu và nhập: "Làm thế nào để trở thành một người cao ngạo và lạnh lùng."
Sau khi nhấp vào "Baidu", dòng đầu tiên là "Baidu biết".
Thực sự vẫn có người hỏi cùng một câu hỏi với anh.
Anh đang định nhấp vào để xem chi tiết , trước tiên liền nhìn thấy một câu trả lời thứ nhất lộ ra bên dưới: " nằm mơ gì vậy người anh em, có thể đặt ra loại câu hỏi này, thì cuộc đời này của cậu xác định không thể trở thành quý tộc cao ngạo lạnh lùng được rồi. "
Nguyễn Dụ gần như không giữ vững điện thoại, do dự gõ chữ : "xin phép hỏi, có một phần nào trong bản án cần thiết phải gọi video để bàn không?"
"Ừ."
Lòng cô hụt hẫn. Hôm qua còn nghĩ thật tốt quá không cần phẩi đối mặt với nhau nửa, Hôm nay Flag nói ngã là ngã.
Nguyễn Dụ nhìn xuống bộ đồ ngủ đang mặc trên người ,cấp tốc trả lời: "Xin lỗi, bây giờ không tiện lắm."
"Bao lâu?"
Một câu hỏi ngắn gọn như vậy thực sự có khả năng gây khiếp sợ, không thể đánh giá chính xác ngữ khí bị ngăn cách bởi màn hình, Nguyễn Dụ, thậm chí cảm nhận được cậu ta có vẻ thiếu kiên nhẫn rồi.
Nghĩ tới cô mức bản thân lỡ mất cả một cả một tiếng, cứ lầm bầm gọi video hay không gọi video, thực ra không thể nói được, chỉ còn cách nói khoác : " mười phút sau ".
Không thấy Hứa Hoài Tụng nói được hay không, cô nửa ngày mới phản ứng lại, đây có phải là bắt đầu kế sách ngầm thừa nhận không?
Nguyễn Dụ nhanh chóng vứt cái điện thoại xuống, cởi bộ đồ ngủ ra, và chọn lấy một chiếc áo thun voan trắng tay áo hình cánh sen mặc vào , sau khi mặc nó, cảm thấy có một chút xuyên thấu, lại trút bỏ lớp áo lót .
Còn không thèm thay cái quần ngủ của mình. Xem xét video có thể bỏ qua phần thân dưới, cô lại quay sang trước bàn trang điểm.
Nhìn người trong gương mấy ngày liên tiếp mệt mỏi tiều tụy đến nổi mặt không còn tí sắc.
Không được.
Người ta nói rằng trước mặt bạn trai cũ không thể thua trận được , "cựu thần nam" và "bạn trai cũ" chỉ sai có một chữ. Thì cũng không phải tám lạng nửa cân sao? Lôi thôi lếch thếch thế này sao mà thành đây ?
Nguyễn Dụ đánh kem nền lên mặt, lại quét chút kem che khuyết điểm dưới mắt , và cuối cùng đánh lên môi một màu son đỏ mỏng, phải làm thật là hoành tráng, nhìn lên trên tóc mái, chuông báo thức trong tim bỗng reng lên.
Tóc mái quá nhờn rồi, không kịp để gội đầu nửa, cô dùng đến phấn bột để cầu cứu mà hình như đã xài hết cách đây hai tháng rồi.
Còn hai phút nữa.
Cô lục lọi trong chiếc hộp và chỉ có thể lấy phấn phủ đổ nhàu lên tóc.
Trong ba mươi giây cuối cùng, cô chạy đến phòng khách để bật máy tính, thở hổn hển rồi chỉnh lại thở nhẹ nhàng, một bên gõ chữ : "Luật sư Hứa, tôi bên này có thể rồi"
Bên đầu kia im lặng khoảng mười lăm giây mới gọi video tới.
Nguyễn Dụ một tay điều chỉnh góc của ống kính, một tay sờ nén khuôn mặt , thử mỉm cười lên một chút, sau đó nhấn nút chấp nhận.
Hứa Hoài Tụng xuất hiện trên màn hình.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và tao nhã, nút áo gài kín, tới hai cái ống tay củng không để lùa thùa, đang cuối đầu xem một đống tài liệu, cả người toát ra một nơi làm việc căng thẳng của giới thượng lưu.
Anh không nhìn cô, hoàn toàn chú tâm vào công việc, Nguyễn Dụ thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như có thể, cô hy vọng sẽ không có bất cứ cuộc đối đầu nào với cậu ta.
Nhưng có vẻ như cô nghe thấy âm thanh của trái tim mình, giây tiếp theo, Hứa Hoài Tụng ngẩng đầu lên. Cô lập tức ngồi lại nghiêm chỉnh và vẫy tay chào: " Chào Luật sư Hứa "
Một tiếng "chào luật sư Hứa" đời đời hét ra có kiểu cách của "người đứng đầu."
Ánh mắt của Hứa Hoài Tụng lướt qua màn hình, củng giống như người đứng đầu vậy, gật đầu chào với cô rồi lại cúi xuống, quay tài liệu lại và nói: " Độ dài bản thảo của cô Nguyễn có hơi dài một chút."
Nguyễn Dụ, bây giờ mới phát hiện ra cô đem tài liệu đánh dấu gửi đi hồi tối hôm qua rồi, dày dục hai chồng.
Cô trong lòng căng thẳng, nhưng trên miệng lại bình tĩnh nói: "Không sao cả, anh cứ từ từ mà xem."
Hứa Hoài Tụng thực sự nhìn bản thảo một cách chậm rì rì.
Trái ngược với sự bình tĩnh của anh, Nguyễn Dụ vò chặt hai tay, căng thẳng giống như một đứa học sinh tiểu học đang nghe giảng, cặp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình chăm chú quan sát những thay đổi sắc mặt của anh.
Cô sợ anh thấy được đoạn đó, đột nhiên sẽ có cảm giác quen thuộc.
Tuy nhiên, ngoài việc lật giấy ra, thì Hứa Hoài Tụng không làm thêm động tác nào nửa, nhìn toàn bộ dường như đang đọc câu chuyện của người khác.
Nguyễn Dụ từ từ thư giãn.
Trong lúc thư giãn, liền để ý tới môi trường xung quanh cậu ta.
Bên đó nhìn có vẻ giống một phòng sách, đồ nội thất đơn giản, bàn và ghế đều là màu lạnh, ngoài sau các quyển sách được xếp gọn gàng ngăn nắp trên các kệ sách màu đen , có rất nhiều cuốn sách dày tới mức khiến nguời thời nay phải líu lưỡi.
bên tay phải của cậu ấy, lờ mờ lộ ra một góc cửa kính chạm sàn nhà tối đen như mực
Ngày ở phương Đông đã được chiếu sáng rực rỡ, trong khi Phương Tây vẫn chìm trong bóng tối.
Khi nhìn chằm chằm vào nó một lúc, thường thì xương cổ không quá tốt sẽ trở nên cứng ngắt, đang chuẩn bị làm động tác bẻ cổ, liền bị người đối diện nhanh chóng tóm được.
Hứa Hoài Tụng ngẩn đầu, bỗng chốc bốn mắt gặp nhau.
Cô giật một phen, cổ xoay được một nửa, điều hài hước là bẻ ra tư thế gãy cả đầu.
Không biết có bẻ tới Hứa Hoài Tụng không , nhưng cô đã tự bẻ gãy bản thân mình rồi.
Cổ truyền đến một anh thanh "cùm cụp" rất rõ ràng, cô nhắm mắt lại vì đau đớn, và cũng không phát hiện, người ở bên kia màn hình, ánh mắt nhạt nhẽo ban đầu bỗng chốc dao động một chút.
Đợi cô mở mắt ra, thì Hứa Hoài Tụng đã cúi đầu xuống lại rồi.
Mười lăm phút sau, nhìn cậu ta có vẻ mệt mỏi, khép lại bản thảo, chắc là dự định tiếp tục , ngẩng đầu lên và nói với cô: "Tạo ra bảng màu chống màu, nói thử cách nghĩ của cô xem."
Cô hắng giọng, mở miệng rồi dừng lại, lắc đầu ủ rủ, cô phát hiện ra căn bản từ đầu tới cuối đã quên lấy ra những tư liệu liên quan.
Cô ấy đang làm gì vậy, có thể chuyên nghiệp một chút không ?
Nguyễn Dụ bên đây khựng lại, Hứa Hoài Tụng dường như hiểu, và vươn tay ra hiệu ý bảo cô cứ tùy ý . Cô nói "chờ một chút", đứng dậy định đi đến phòng sách để lấy tài liệu, vừa mới đứng lên toàn thân cứng đờ như bị sét đánh.
Đó là cái gì... Cái quần ngủ hình Minion của cô ấy, hình như chưa kịp thay?
Cô chậm rãi nhìn xuống bản thân mình, nhưng lúc này mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nửa, cô không có kiên nhẫn để quay trở lại giải thích trước camera , ngẩng đầu ưỡn ngực, chân trái đá vào chân phải , tay vịn vào cạnh bàn và từ từ rời đi.
Hứa Hoài Tụng nắm chặt tay lại ngăn miệng cố nhịn cười. Qua hai phút, nhìn thấy cô đã thay một chiếc váy ngắn và trở lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Anh cũng khôi phục lại biểu hiện lạnh lùng.
Để che đậy sự xấu hổ, Nguyễn Dụ cấp tốc ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "lúc trước có một người bạn trong ngành đã làm một phần trong bảng chống màu, tôi đã chọn một vài ví dụ điển hình trong đó , nghĩ rằng có thể tạo ra phương hướng phản công. ”
Hứa Hoài Tụng gật đầu và ra hiệu cho cô tiếp tục.
Cô lật tư liệu ra, để khiến mình tập trung chú ý hơn, nói: "Hướng đầu tiên là kiểu xây dựng chi tiết. Ví dụ, bông hoa đóng hộp được đối phương đề cập trong bảng màu. Mặc dù mô tả đó, tôi đã đăng nó lên sau tác giả đối phương, nhưng lật tới chương bảy có thể nhìn thấy...."
Hứa Hoài Tụng theo đó mà lật tới số chương tương ứng.
Cô bẹn cái tóc vướn víu ra sau tai, lấy cái bút dạ quang khoanh tròn lên trên tài liệu và mang nó đến trước camera : "Ở chỗ này, tôi đã phân tích qua , nói rằng nữ chính thích hoa hướng dương và hoa oải hương. Những mà ở chỗ này hai loại hoa lại được tác giả đối phương đề cập đến trước. Điều đó có nghĩa là, thứ tự trước và sau ý tưởng không chính xác . "
Hứa Hứa Tụng gật đầu ra hiệu rằng, phương hướng này không có vấn đề.
Có được sự khẳng định, Nguyễn Dụ tiếp tục: "Hướng thứ hai là kiểu xây dựng tình tiết. Ví dụ, tôi đã viết trong chương thứ mười, nam chính và một số nhân vật phụ. "
Hứa Hoài Tụng lật tới số trang tương ứng một lần nữa.
Nguyễn Dụ chợt khựng lại, có một chút chọt dạ, bởi vì đoạn này hoàn toàn là kinh nghiệm thực tế.
Khi học trung học áp lực không quá lớn như vậy, mười lớp học lại có một vài nam sinh du côn xấu xa đặc biệt là rất ầm ĩ, thức ăn căng tin của trường thì rất khó ăn, cứ vài ngày là lại trèo tường để đi ra ngoài mua gà rán.
Một lần, cô bắt gặp Hứa Hoài Tụng đang đi cùng một vài người bạn, một trong số đó gát tay lên vai cậu ta nói nhỏ, "sau tiết học xách cái thang lại rồi đặt phía sau góc cửa tường đó."
Cô đã rất ngạc nhiên, Hứa Hoài Tụng lạnh lùng tao nhã như vậy, một người giống thần tiên ngoài đời, rõ ràng là uống nước sương để lớn lên, làm thế nào có thee thông đồng với họ, vì để đáp ứng ham muốn ăn gà rán thôi sao?
Quả nhiên, không ngoài dự liệu của cô, cậu đẩy tay đối phương ra, ngữ khí lạnh lùng: "Không quan tâm."
Nhưng đối phương chỉ đơn giản là một kẻ bắt nạt, móc tay cậu lại: "Cậu không lấy sao? Vậy hãy đưa điện thoại của cậu ta cho ông già họ Nguyễn đi!"
"Lão già họ Nguyễn" là cha của Nguyễn Dụ, cô biết tính khí của cha mình, vừa nghe xong cô rất lo lắng, cô muốn nghe thử Hứa Hoài Tụng định làm thế nào để đối phó, nhưng nhóm bạn đó đã kéo cậu ấy đến lớp học.
Không thể biết được chuyện tiếp theo sau đó , vì để Hứa Hoài Tụng không rơi vào nguy hiểm, sau giờ học, cô dựa vào mối quan hệ với cha, tốn biết bao nhiêu công sức, từ trong nhà kho đó lấy ra một cái thang, lén lén đặt lên cửa tường cạnh bãi cỏ sau trường học , xong chuyện cô đi phủi quần áo, dấu tên người ghi công.
Nguyễn Dụ bê nguyên nguyên xi đoạn này vào tiểu thuyết, sợ bị nhận ra.
Nhìn cô đang thờ thững nửa ngày Hứa Hoài Thi hỏi: "Sao vậy?"
Cô thần vía quy vị trong một giây nói tiếp: "Tình tiết này, một tác phẩm khác cũng có, nhưng nhìn kĩ hơn,sau khi mở rộng thì ẩn ý hoàn toàn khác nhau. Bài viết của tôi là theo góc nhìn của nữ chính, sự việc tiếp sau là việc nữ chính lén đặt cái thang, muốn thể hiện tâm tình yêu thầm của cô ấy. "
"Nhưng bài của tác giả đối phương là theo góc nhìn của nam chính, giai đoạn tiếp theo là miêu tả tâm lý của nam chính, nói là nam chính thực sự rất thích ăn gà rán, chẳng qua là lúc ấy biết nữ chính ở gần đấy, cảm thấy chuyện trèo tường này quá mất mặt, mới cố ý thể hiện không ăn pháo hoa nơi trần gian, ý đồ của bên này là để thể hiện sự mâu thuẫn bên trong và bên ngoài của nam. ”
Hứa Hoài Tụng nghe đến khúc cuối ho nhẹ một tiếng, tiệm tay lấy cốc nước bên cạnh lên, uống một ngụm xong, nói: "Hướng này củng không vấn đề gì cả."
Trông cậu ta củng không có phản ứng gì đặc biệt , cô yên tâm rồi, gật đầu chuyển sang góc độ khác: " hướng thứ ba là kiểu xây dựng nhân vật , mặc dù hai tác phẩm rất nhiều tình tiết trùng hợp, nhưng cũng giống như các ví dụ đã nói trên, trên thực tế hình tượng có rất nhiều sự khác biệt, đặc biệt là nhân vật nam chính, phiên bản của tôi thuộc về kiểu hướng nội, còn phiên bản của tác giả đối phương ... "
Cô trong giây lát không thể tìm thấy hình dung từ nào thích hợp , nghĩ về nó, và đột nhiên nghe thấy một tiếng "ding..." rõ ràng, có lẽ là tin nhắn Wechat gửi tới cho Hứa Hoài Tụng.
Anh không quan tâm, đôi mắt hướng đến cô ý chỉ cứ tiếp tục.
Nhưng Nguyễn Dụ vẫn chưa mở lời lại có tiếng nhắc nhở. Sau đó, tin tức liên tục xuất hiện.
Hứa Hoài Tụng nhíu mày không thể không mở nó ra.
Thi thần kinh: "Anh, em vừa đọc tiểu thuyết của chị học sinh Nguyễn lần nửa rồi."
Thi thần kinh: "Mẹ nói rất buồn cười ! anh khi ở cùng chị ấy làm sao lại , anh thuộc loại người gì vậy?"
Thi thần kinh : " Trước đây anh luôn giả vờ kiêu hãnh trước mặt chị ấy như vậy sao?"
Thi thần kinh : "Anh hai anh rất hiện đại đó nha, thời đó vẫn chưa có có từ "giả B" là anh đã biết học từ "giả B" rồi.
Thi thần kinh: "Ồ, nhưng có vẻ như chị học sinh Nguyễn thích điều đó, anh nên cẩn thận đừng để hình tượng sụp đổ!"
Hứa Hoài Tụng: "..."
Anh cẩn thận như vậy, còn cần em nhắc sao?
Thi thần kinh: "Ò, nói thế nào thì, em vẫn rất đồng cảm với anh đó. Đừng nói là chị học sinh Nguyễn bây giờ có thể không thích anh nửa rồi, thậm chí nếu có thích, thì người trong trái tim chị ấy cũng không thực sự là anh đâu.
Hứa Hoài Tụng không thể chịu đựng được nhắn: " bài tập về nhà ít quá hả ?"
Nguyễn Dụ nhìn cậu ta có vẻ đang cắn răng, cảm xúc không đúng lắm, cô liền thận trọng hỏi: "Nếu anh có việc gì cần giải quyết ..."
"Không." Hứa Hoài Tụng nhìn lên và ngay lập tức hồi phục lại trạng thái lạnh nhạt xa cách . "Tiếp tục."
Anh một bên nói, một bên cảm thấy "sự thật mất lòng", vẫn là cần thiết phải chú ý đến lời nhắc nhở của Hứa Hoài Thi, vì vậy mà một tâm hai ý , tiện tay mở công cụ tìm kiếm.
Để phù hợp với tình hình trong nước, anh sử dụng Baidu và nhập: "Làm thế nào để trở thành một người cao ngạo và lạnh lùng."
Sau khi nhấp vào "Baidu", dòng đầu tiên là "Baidu biết".
Thực sự vẫn có người hỏi cùng một câu hỏi với anh.
Anh đang định nhấp vào để xem chi tiết , trước tiên liền nhìn thấy một câu trả lời thứ nhất lộ ra bên dưới: " nằm mơ gì vậy người anh em, có thể đặt ra loại câu hỏi này, thì cuộc đời này của cậu xác định không thể trở thành quý tộc cao ngạo lạnh lùng được rồi. "