Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
2154
Tô Lạc Lạc nghe xong, bật cười ha hả, “Con trai nói rất đúng.”
“Giống công chúa bạch tuyết vậy, mẹ mới của cô ấy là một kẻ cực kỳ xấu xa, thế nên, ba à, kiếp này ba đừng tìm mẹ mới cho tụi con, con và anh hai không thích đâu.” Tô Tiểu Hinh cũng gia nhập hàng ngũ nói chuyện phiếm.
Tô Lạc Lạc cố nén cơn cười, lén nhìn tên đàn ông đối diện, chỉ thấy đôi mắt đen tuyền của anh nhìn chằm chằm hai đứa con, có chút cứng họng không biết phải nói gì.
Và ngay lúc này, điện thoại Tô Lạc Lạc để bên bàn reo lên, cô cầm lên xem, là số lạ, cô để lên tai nghe, “A lô, xin chào.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lười nhác của đàn ông, “Tôi là Dạ Trạch Hạo, đến nhà tôi trước chín giờ, có việc cần cô làm.”
Tô Lạc Lạc khi này mới nhớ ra, bản thân đang làm việc dưới trướng của anh ta, cô nghĩ nhà anh ta ở bán kính hơn một cây số, cô gật đầu nói, “Vâng! Tôi sẽ đến đúng giờ.”
Đầu dây bên kia cúp máy.
Trong khi Tô Lạc Lạc đang lưu lại số của Dạ Trạch Hạo thì Tô Tiểu Sâm lập tức hiếu kỳ hỏi, “Mami, mami đang hẹn hò với ai à?”
Tô Lạc Lạc buông điện thoại xuống, nghiêm túc trả lời con trai, “Điện thoại của sếp mami.”
“Sếp của mami là trai hay gái?” Tô Tiểu Sâm như đứa bé hiếu kỳ.
“Con trai.”
“Trẻ không?”
“Hai mươi sáu tuổi.”
“Wow! Nhất định là rất đẹp trai rồi!”
“Đúng vậy! Anh ta là đại minh tinh.” Tô Lạc Lạc có chút đắc ý khoe mẽ với con cái.
Tô Tiểu Hinh lập tức cảm thán, “Đại minh tinh à!”
“Đúng vậy! Anh ta ở gần đây thôi.” Tô Lạc Lạc vừa cười vừa tiết lộ.
Đôi mắt to đen như hạt nho của Tô Tiểu Sâm lén nhìn phản ứng của ba, cậu nhóc lập tức làm nũng, “Mami, khi nào dẫn tụi con đi nhà sếp mami chơi nhé?”
“Đúng rồi! Tụi con cũng muốn gặp đại minh tinh.”
Khi này, một giọng nam lạnh lùng chen vào, bao hàm ý chất vấn, “Công việc của cô rốt cuộc là gì?”
Gương mặt xinh của Tô Lạc Lạc ngẩng cao, trong giọng điệu có chút tự hào, “Bây giờ tôi là chuyên gia trang điểm cá nhân kiêm thiết kế tạo hình cho một đại minh tinh đang được yêu thích vô cùng.”
“Wow! Mami thật tuyệt.” Hai đứa nhóc đồng thời vỗ tay.
Tô Lạc Lạc nói xong, nhìn người đàn ông bên cạnh hỏi, “Tôi có thể giặt chăn drap cho anh vào buổi chiều không, buổi sáng tôi có công việc rồi.”
“Không được!” Anh ta một câu từ chối, “Nhất định phải giặt vào buổi sáng, mai tôi phải thay lại dùng.”
Đôi mắt to long lanh của Tô Lạc Lạc ánh lên tia ma lanh, một lát anh ta đưa con đi học, và sẽ không có ở nhà, cô dùng tay giặt hay dùng máy giặt, anh ta làm sao biết được.
“Thôi vậy! Một lát anh đưa bọn trẻ đi học đi! Tôi ở nhà giặt chăn drap.” Tô Lạc Lạc cảm thấy một tiếng rưỡi hơn có thể hoàn thành được.
“Mami, tại sao mami phải giặt chăn của ba?” Tô Tiểu Hinh hiếu kỳ hỏi.
“Ơ! Vì chăn của ba con bị dơ rồi, mami giặt giúp ba.” Tô Lạc Lạc cười khan một tiếng.
“Mami thật siêng năng mà, ba à, ba xem mami đối tốt với ba đến thế, ba cũng phải đối xử tốt hơn với mami nhé!” Tô Tiểu Hinh quay đầu nhìn ba, nghĩ rằng ba nhóc nhất định là cảm động lắm.
Long Dạ Tước nhìn bọn trẻ ăn xong mì trong tô rồi, anh đứng dậy nói, “Được rồi, mang ba lô nhỏ của tụi con lên, chúng ta đến trường thôi.”
Tô Lạc Lạc nhìn hai nhóc con vẫy tay, “Tạm biệt.”
“Mami, đợi tụi con tan học rồi, có thể đến nhà đại minh tinh chơi không?” Tô Tiểu Hinh nghe thấy đại minh tinh thì hứng thú hẳn, vì nhóc cảm thấy có thể gặp ngôi sao là chuyện cực kỳ đáng tự hào.
“Ơ! Để mami hỏi sếp của mami nhé!” Tô Lạc Lạc nghĩ thầm, Dạ Trạch Hạo chắc chắn không hoan nghênh hai nhóc con này rồi.
Vì Dạ Trạch Hạo xem ra là loại người lạnh lùng cao ngạo.
Long Dạ Tước trước khi đi, nhìn lại một lần người đàn bà cười tươi hơn hoa, mắt nheo lại có chút nghi ngờ.
Khi xe của Long Dạ Tước vừa đi khỏi, Tô Lạc Lạc liền chạy nhanh đến phòng Long Dạ Tước, gỡ ra bộ drap chăn bốn món trên giường anh ta ra, vừa gỡ vừa hết ý kiến, không phải chỉ là drap chăn áo gối thôi sao? Hơn một triệu tệ? Xem cô là trẻ em ba tuổi à!
Hứ! Giặt tay gì chứ.
Cô có thể dùng máy giặt giặt cho anh ta là tử tế lắm rồi.
Tô Lạc Lạc cuộn tấm chăn lại thành cuộn rồi ôm xuống lầu, phía sau vườn của lầu một có máy giặt, máy giặt khô, đây là nơi bình thường người hầu hay làm việc.
“Tô tiểu thư, tôi giặt được rồi!” Người hầu thấy cô ôm chăn xuống, chủ động bước qua giúp đỡ.
Tô Lạc Lạc lập tức cười lắc đầu nói, “Không cần, chị Trương, chị đi làm việc của chị đi! Cái này để tôi tự làm được rồi.”
Chị Trương thấy cô nhất định phải tự giặt, cũng không kiên trì nữa, cô đến sau vườn quét dọn lá cây.
Tô Lạc Lạc nhét tất cả drap chăn áo gối vào máy giặt lớn, sau đó bấm nút khởi động, cô chạy vào phòng dọn dẹp phòng ngủ của mình.
Long Dạ Tước sau khi đưa bọn trẻ đến trường, ngồi vào xe, hướng về phía công ty anh ta lái đi, đến trước một ngã tư đường, đôi ngươi sâu thẳm của anh lướt qua nét phức tạp, anh cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra bấm số trợ lý.
“A lô, Long tổng ạ.”
Long Dạ Tước nhìn về phía trước với ánh mắt sắc lạnh, mặt không chút biểu cảm căn dặn, “Điều tra cho tôi, có phải xung quanh biệt thự của tôi có một ngôi sao đang sinh sống.”
“Long tổng, không cần điều tra, khoảng một cây số hơn ở phía bên trên biệt thự của anh có một biệt thự độc lập, đích thị có một nam minh tinh vô cùng nổi tiếng đang sinh sống, tên là Dạ Trạch Hạo.”
Long Dạ Tước nhíu mắt, trầm giọng nói, “Tại sao cô biết rõ ràng đến thế?”
Nữ trợ lý cười nói, “Bình thường tôi cũng hay quan tâm tin tức giải trí, có nhà báo chụp được hình ảnh biệt thự của Dạ Trạch Hạo, ở phía khác của biệt thự nhà anh, Long tổng, có phải có nhà báo đến làm phiền anh rồi không?”
“Thuận miệng hỏi thôi.” Long Dạ Tước nói xong, ngắt điện thoại.
Trong biệt thự, Tô Lạc Lạc dưới sự giúp đỡ của chị Trương, vào tám giờ năm mươi phút cuối cùng cũng phơi xong drap giường, dưới ánh nắng, mấy món đồ này quả nhiên được chế tạo tinh tế, có vẻ là vô cùng mắc.
Tô Lạc Lạc đang kéo ngay thẳng lại góc bên của tấm chăn, bất ngờ, tim cô thắt lại, chỉ thấy góc bên của tấm chăn bị kéo rách một lỗ to.
“Tại sao lại giặt rách rồi?” Tô Lạc Lạc thở gấp, nhìn góc bị rách mà không dám tin vào mắt mình.
Chị Trương nhìn thấy, cũng kinh ngạc vô cùng, sau đó hỏi Tô Lạc Lạc, “Có phải tiểu thư dùng máy giặt thứ hai để giặt không?”
“Hình như là vậy…”
“Đó là cái máy hư, lồng giặt bên trong lòi ra một sợi kẽm, chiều nay phải đem đi sửa lại.”
Tô Lạc Lạc mở to mắt, muốn xỉu, “Hả?” Nói xong, cô lập tức đi kiểm tra mấy cái drap giường và áo gối, chỉ thấy drap giường bị móc kéo đến nỗi không thể nhìn tiếp được nữa, toàn bộ sợi vải bị tưa ra, cứ như là bị mạnh bạo nắm kéo thành vải lau nhà vậy.
“Trời ơi! Chết chắc rồi.” Tô Lạc Lạc cảm thấy ngày tận thế đến rồi.
Chăn drap hơn một triệu tệ bị cô giặt ra mấy cái lỗ to? Long Dạ Tước không giết cô mới lạ.
Tô Lạc Lạc nhìn mấy món đồ đắc tiền, khóc không ra nước mắt, và lúc này đây, điện thoại cô để bên cạnh reo lên, cô cầm lên xem, điện thoại của Dạ Trạch Hạo, thời gian đã là tám giờ năm mươi tám rồi.
Cô vội bắt máy, “A lô! Dạ Trạch Hạo, anh đợi một chút, tôi đến ngay.”
“Cho cô thêm mười phút, tôi không có thói quen chờ người.” “Được ạ! Lập tức đến ngay.” Tô Lạc Lạc nhận được điện thoại, mặt nhăn nhó nhìn mấy tấm chăn drap, trong lòng nghĩ, đợi về rồi tính tiếp vậy!
Tô Lạc Lạc nghe xong, bật cười ha hả, “Con trai nói rất đúng.”
“Giống công chúa bạch tuyết vậy, mẹ mới của cô ấy là một kẻ cực kỳ xấu xa, thế nên, ba à, kiếp này ba đừng tìm mẹ mới cho tụi con, con và anh hai không thích đâu.” Tô Tiểu Hinh cũng gia nhập hàng ngũ nói chuyện phiếm.
Tô Lạc Lạc cố nén cơn cười, lén nhìn tên đàn ông đối diện, chỉ thấy đôi mắt đen tuyền của anh nhìn chằm chằm hai đứa con, có chút cứng họng không biết phải nói gì.
Và ngay lúc này, điện thoại Tô Lạc Lạc để bên bàn reo lên, cô cầm lên xem, là số lạ, cô để lên tai nghe, “A lô, xin chào.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lười nhác của đàn ông, “Tôi là Dạ Trạch Hạo, đến nhà tôi trước chín giờ, có việc cần cô làm.”
Tô Lạc Lạc khi này mới nhớ ra, bản thân đang làm việc dưới trướng của anh ta, cô nghĩ nhà anh ta ở bán kính hơn một cây số, cô gật đầu nói, “Vâng! Tôi sẽ đến đúng giờ.”
Đầu dây bên kia cúp máy.
Trong khi Tô Lạc Lạc đang lưu lại số của Dạ Trạch Hạo thì Tô Tiểu Sâm lập tức hiếu kỳ hỏi, “Mami, mami đang hẹn hò với ai à?”
Tô Lạc Lạc buông điện thoại xuống, nghiêm túc trả lời con trai, “Điện thoại của sếp mami.”
“Sếp của mami là trai hay gái?” Tô Tiểu Sâm như đứa bé hiếu kỳ.
“Con trai.”
“Trẻ không?”
“Hai mươi sáu tuổi.”
“Wow! Nhất định là rất đẹp trai rồi!”
“Đúng vậy! Anh ta là đại minh tinh.” Tô Lạc Lạc có chút đắc ý khoe mẽ với con cái.
Tô Tiểu Hinh lập tức cảm thán, “Đại minh tinh à!”
“Đúng vậy! Anh ta ở gần đây thôi.” Tô Lạc Lạc vừa cười vừa tiết lộ.
Đôi mắt to đen như hạt nho của Tô Tiểu Sâm lén nhìn phản ứng của ba, cậu nhóc lập tức làm nũng, “Mami, khi nào dẫn tụi con đi nhà sếp mami chơi nhé?”
“Đúng rồi! Tụi con cũng muốn gặp đại minh tinh.”
Khi này, một giọng nam lạnh lùng chen vào, bao hàm ý chất vấn, “Công việc của cô rốt cuộc là gì?”
Gương mặt xinh của Tô Lạc Lạc ngẩng cao, trong giọng điệu có chút tự hào, “Bây giờ tôi là chuyên gia trang điểm cá nhân kiêm thiết kế tạo hình cho một đại minh tinh đang được yêu thích vô cùng.”
“Wow! Mami thật tuyệt.” Hai đứa nhóc đồng thời vỗ tay.
Tô Lạc Lạc nói xong, nhìn người đàn ông bên cạnh hỏi, “Tôi có thể giặt chăn drap cho anh vào buổi chiều không, buổi sáng tôi có công việc rồi.”
“Không được!” Anh ta một câu từ chối, “Nhất định phải giặt vào buổi sáng, mai tôi phải thay lại dùng.”
Đôi mắt to long lanh của Tô Lạc Lạc ánh lên tia ma lanh, một lát anh ta đưa con đi học, và sẽ không có ở nhà, cô dùng tay giặt hay dùng máy giặt, anh ta làm sao biết được.
“Thôi vậy! Một lát anh đưa bọn trẻ đi học đi! Tôi ở nhà giặt chăn drap.” Tô Lạc Lạc cảm thấy một tiếng rưỡi hơn có thể hoàn thành được.
“Mami, tại sao mami phải giặt chăn của ba?” Tô Tiểu Hinh hiếu kỳ hỏi.
“Ơ! Vì chăn của ba con bị dơ rồi, mami giặt giúp ba.” Tô Lạc Lạc cười khan một tiếng.
“Mami thật siêng năng mà, ba à, ba xem mami đối tốt với ba đến thế, ba cũng phải đối xử tốt hơn với mami nhé!” Tô Tiểu Hinh quay đầu nhìn ba, nghĩ rằng ba nhóc nhất định là cảm động lắm.
Long Dạ Tước nhìn bọn trẻ ăn xong mì trong tô rồi, anh đứng dậy nói, “Được rồi, mang ba lô nhỏ của tụi con lên, chúng ta đến trường thôi.”
Tô Lạc Lạc nhìn hai nhóc con vẫy tay, “Tạm biệt.”
“Mami, đợi tụi con tan học rồi, có thể đến nhà đại minh tinh chơi không?” Tô Tiểu Hinh nghe thấy đại minh tinh thì hứng thú hẳn, vì nhóc cảm thấy có thể gặp ngôi sao là chuyện cực kỳ đáng tự hào.
“Ơ! Để mami hỏi sếp của mami nhé!” Tô Lạc Lạc nghĩ thầm, Dạ Trạch Hạo chắc chắn không hoan nghênh hai nhóc con này rồi.
Vì Dạ Trạch Hạo xem ra là loại người lạnh lùng cao ngạo.
Long Dạ Tước trước khi đi, nhìn lại một lần người đàn bà cười tươi hơn hoa, mắt nheo lại có chút nghi ngờ.
Khi xe của Long Dạ Tước vừa đi khỏi, Tô Lạc Lạc liền chạy nhanh đến phòng Long Dạ Tước, gỡ ra bộ drap chăn bốn món trên giường anh ta ra, vừa gỡ vừa hết ý kiến, không phải chỉ là drap chăn áo gối thôi sao? Hơn một triệu tệ? Xem cô là trẻ em ba tuổi à!
Hứ! Giặt tay gì chứ.
Cô có thể dùng máy giặt giặt cho anh ta là tử tế lắm rồi.
Tô Lạc Lạc cuộn tấm chăn lại thành cuộn rồi ôm xuống lầu, phía sau vườn của lầu một có máy giặt, máy giặt khô, đây là nơi bình thường người hầu hay làm việc.
“Tô tiểu thư, tôi giặt được rồi!” Người hầu thấy cô ôm chăn xuống, chủ động bước qua giúp đỡ.
Tô Lạc Lạc lập tức cười lắc đầu nói, “Không cần, chị Trương, chị đi làm việc của chị đi! Cái này để tôi tự làm được rồi.”
Chị Trương thấy cô nhất định phải tự giặt, cũng không kiên trì nữa, cô đến sau vườn quét dọn lá cây.
Tô Lạc Lạc nhét tất cả drap chăn áo gối vào máy giặt lớn, sau đó bấm nút khởi động, cô chạy vào phòng dọn dẹp phòng ngủ của mình.
Long Dạ Tước sau khi đưa bọn trẻ đến trường, ngồi vào xe, hướng về phía công ty anh ta lái đi, đến trước một ngã tư đường, đôi ngươi sâu thẳm của anh lướt qua nét phức tạp, anh cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra bấm số trợ lý.
“A lô, Long tổng ạ.”
Long Dạ Tước nhìn về phía trước với ánh mắt sắc lạnh, mặt không chút biểu cảm căn dặn, “Điều tra cho tôi, có phải xung quanh biệt thự của tôi có một ngôi sao đang sinh sống.”
“Long tổng, không cần điều tra, khoảng một cây số hơn ở phía bên trên biệt thự của anh có một biệt thự độc lập, đích thị có một nam minh tinh vô cùng nổi tiếng đang sinh sống, tên là Dạ Trạch Hạo.”
Long Dạ Tước nhíu mắt, trầm giọng nói, “Tại sao cô biết rõ ràng đến thế?”
Nữ trợ lý cười nói, “Bình thường tôi cũng hay quan tâm tin tức giải trí, có nhà báo chụp được hình ảnh biệt thự của Dạ Trạch Hạo, ở phía khác của biệt thự nhà anh, Long tổng, có phải có nhà báo đến làm phiền anh rồi không?”
“Thuận miệng hỏi thôi.” Long Dạ Tước nói xong, ngắt điện thoại.
Trong biệt thự, Tô Lạc Lạc dưới sự giúp đỡ của chị Trương, vào tám giờ năm mươi phút cuối cùng cũng phơi xong drap giường, dưới ánh nắng, mấy món đồ này quả nhiên được chế tạo tinh tế, có vẻ là vô cùng mắc.
Tô Lạc Lạc đang kéo ngay thẳng lại góc bên của tấm chăn, bất ngờ, tim cô thắt lại, chỉ thấy góc bên của tấm chăn bị kéo rách một lỗ to.
“Tại sao lại giặt rách rồi?” Tô Lạc Lạc thở gấp, nhìn góc bị rách mà không dám tin vào mắt mình.
Chị Trương nhìn thấy, cũng kinh ngạc vô cùng, sau đó hỏi Tô Lạc Lạc, “Có phải tiểu thư dùng máy giặt thứ hai để giặt không?”
“Hình như là vậy…”
“Đó là cái máy hư, lồng giặt bên trong lòi ra một sợi kẽm, chiều nay phải đem đi sửa lại.”
Tô Lạc Lạc mở to mắt, muốn xỉu, “Hả?” Nói xong, cô lập tức đi kiểm tra mấy cái drap giường và áo gối, chỉ thấy drap giường bị móc kéo đến nỗi không thể nhìn tiếp được nữa, toàn bộ sợi vải bị tưa ra, cứ như là bị mạnh bạo nắm kéo thành vải lau nhà vậy.
“Trời ơi! Chết chắc rồi.” Tô Lạc Lạc cảm thấy ngày tận thế đến rồi.
Chăn drap hơn một triệu tệ bị cô giặt ra mấy cái lỗ to? Long Dạ Tước không giết cô mới lạ.
Tô Lạc Lạc nhìn mấy món đồ đắc tiền, khóc không ra nước mắt, và lúc này đây, điện thoại cô để bên cạnh reo lên, cô cầm lên xem, điện thoại của Dạ Trạch Hạo, thời gian đã là tám giờ năm mươi tám rồi.
Cô vội bắt máy, “A lô! Dạ Trạch Hạo, anh đợi một chút, tôi đến ngay.”
“Cho cô thêm mười phút, tôi không có thói quen chờ người.” “Được ạ! Lập tức đến ngay.” Tô Lạc Lạc nhận được điện thoại, mặt nhăn nhó nhìn mấy tấm chăn drap, trong lòng nghĩ, đợi về rồi tính tiếp vậy!