Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185
21185
Long Dạ Tước nhếch môi cười bất đắc dĩ, có lẽ đây cũng là điểm khác biệt giữa cô gái này và những cô gái khác, những người con gái khác luôn đuổi theo ngã vào lòng anh, chỉ có mình cô, dường như xa cách anh ngàn dặm vậy.
Nhưng cô càng như vậy, anh càng thích cô hơn.
Chỉ một lúc sau, bữa ăn được dọn lên, Tô Lạc Lạc thấy người đàn ông đối diện chẳng có gì mà cứ nhìn chằm chằm về phía cô hoài, cô thấy hơi phiền, rõ ràng bao nhiêu món ngon đặt trước mặt cô, bởi vì phải giữ hình tượng thục nữ trước mặt người đàn ông này làm cho cô ăn cũng không thấy thoải mái gì cả!
Lúc ăn xong cơm không ngờ cũng đã mười ba giờ rưỡi rồi, Tô Lạc Lạc ăn no lắm rồi, người đàn ông đối diện nâng ly cà phê lên thưởng thức một cách nhã nhặn.
"Buổi chiều có muốn làm gì không?"
"Đáng lẽ lúc đầu tính đi xem show cơ, nhưng, tình hình của tôi như vậy không thể đi được rồi, buổi chiều anh có việc gì không?"
"Muốn tôi dẫn cô đi đâu?"
"Tôi muốn mua bó hoa đến trước mộ mẹ tôi." Hôm nay Tô Lạc Lạc đột nhiên nhớ đến mẹ một mình nằm dưới đó, trong lòng thấy rất đau, rất muốn đến thăm bà nhiều hơn, nói chuyện với bà.
"Được, tôi đi với cô." Long Dạ Tước gật đầu đồng ý.
"Cảm ơn." Tô Lạc Lạc nhìn vào mắt của anh, lời nói vô cùng chân thành.
Hai người bước ra khỏi cửa phòng ăn riêng, Tô Lạc Lạc đi khá chậm, đi đến cửa thang máy, Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước đã đi vào bên trong rồi, nhưng vào lúc này, có một giọng nữ kêu lên rất vội vã, "Đợi một chút."
Tô Lạc Lạc đứng bên cạnh nút bấm, cô lập tức bấm nút mở cửa, sau đó, cô gái vội vàng bước vào, đột nhiên nhìn trực diện Tô Lạc Lạc.
Ánh mắt hai người lúc nhìn thấy đối phương đều mở to mắt thật lớn, không dám tin mà nhìn vào đối phương.
Bởi vì đây gần như là hai khuôn mặt giống hệt nhau như đúc, đều là mái tóc đen dài, đều là dáng người thon dài, tựa như đang soi gương vậy, thấy được chính mình.
Lúc này đây, sau lưng cô gái đó lại xuất hiện hai cô gái ăn mặc thời trang, lúc Tô Lạc Lạc thấy cô gái bước vào, cô đã bước về sau một bước, còn cô gái thấy Long Dạ Tước đứng bên cạnh cô thì lập tức kích động và cười vui vẻ, "Anh Long, lại gặp mặt rồi, thật là có duyên quá." Long Dạ Tước nhìn cô gật nhẹ, sau đó, ánh mắt lại nhìn về khuôn mặt Tô Lạc Lạc đang ở bên cạnh, sau đó lại hơi nhìn về phía Đơn Doanh ở bên cạnh, nhưng hai người bạn gái của Đơn Doanh cũng đã thấy Tô Lạc Lạc, họ đều há miệng rất to, không thể tin được lại thấy được hai cô gái giống nhau đến vậy.
Trời ơi! Trên thế giới này sao lại có hai người giống nhau đến thế kia chứ.
Trong lòng Tô Lạc Lạc cũng xúc động đến khó mà tin được, cô lên lên nhìn tấm lưng của cô gái đứng trước mặt, cô ta hơi cao hơn mấy cm, cũng bởi cô ta đã mang giày cao gót, còn cô chỉ mang một đôi giày đế bằng.
Tính ra tình, chiều cao của hai người cũng xem xem nhau.
Đơn Doanh biết người con gái đứng sau lưng mình rất giống mình, nhưng, cô cảm thấy có chút ghét, tại sao lại có một cô gái giống cô đến như vậy? Rõ ràng là cô xinh đẹp như vậy, mà vẻ đẹp này thì không thể sao y được.
Vừa rồi tuy cô chỉ vội vã nhìn một cái, cô cũng thấy được sự khác biệt của cô gái này với mình, vừa nhìn là biết cô ta không phải tiểu thư nhà giàu có, chỉ là một người con gái may mắn có khuôn mặt giống hệt cô, cô chẳng thích thú nhìn thêm cô ta một cái nào cả!
Trái tim của cô toàn bộ đã dành cho người đàn ông này rồi, Long Dạ Tước và người con gái có khuôn mặt giống hệt cô này có quan hệ gì? Không lẽ người con gái giống hệt cô này lại là bạn gái của Long Dạ Tước sao?
Trong lòng Đơn Doanh có chút phức tạp, nhưng mà, cô không hề có chút bối rối, nếu Long Dạ Tước thích khuôn mặt của cô ta thì cô ta sớm sẽ bị cô thay thế mà thôi.
Thang máy vang lên một tiếng "Ding" ở lầu một, Đơn Doanh quay lại nhìn Long Dạ Tước, "Anh Long, rất mong lần sau được gặp anh, tam biệt." Nói xong, ánh mắt của Đơn Doanh liếc nhìn có chút thách thức và hơi cao ngạo về phía người con gái giống hệt cô - Tô Lạc Lạc, rồi quay đầu cùng với các bạn gái của cô rời khỏi.
Tô Lạc Lạc rõ ràng cảm nhận được một cảm giác khinh thường của cô gái vừa rồi, sắc mặt cô có chút khó coi, còn lúc này đây, tay cô bị một bàn tay ấm áp ôm trọn lấy.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc một lúc, cô bị Long Dạ Tước dẫn ra khỏi thang máy.
Đơn Doanh vừa mới bước ra khỏi cửa liền quay đầu lại, vừa lúc đó bắt gặp bóng dáng Tô Lạc Lạc bị Long Dạ Tước dẫn đi, nét mặt cô liền kinh ngạc, không ngờ Long Dạ Tước có quan hệ thân mật với cô gái này. Lúc Đơn Doanh quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt đã nhuộm một màu đố kỵ, tiếp đó, cô nhếch môi cười một cái, vừa hay cô có một khuôn mặt giống hệt bạn gái của anh, sau này, cô sẽ cho Long Dạ Tước biết, ngoài việc mặt mũi giống người con gái đó ra, trình độ và học thức của cô chắc chắn hơn hẳn cô ta.
Mấy người Đơn Doanh đi về phía bãi đậu xe bên cạnh, mấy người bạn gái của cô cũng đang kinh ngạc trò chuyện việc này.
"Tiểu Doanh, vừa rồi cậu có thấy cô gái ở sau lưng cậu không? Cô ta trông giống cậu như đúc luôn, chẳng lẽ cậu còn một người chị em sinh đôi ở bên ngoài!"
"Nói nhăng nói cụi gì vậy?" Ánh mắt Đơn Doanh liếc nhìn chúng bạn với vẻ lạnh lùng, "Ba mẹ tớ chỉ có một đứa con gái là tớ."
"Nhưng quá giống đi mất."
"Giống tớ là phước của cô ta, nhưng cảm giác này, thật chán ghét chết được, tớ không muốn có một người con gái giống hệt tớ như vậy!"
"Người đàn ông bên cạnh cô ta rất đẹp trai đó nha! Có phải tớ đã gặp ở đâu rồi không ta?"
"Anh ta là Long Dạ Tước, ánh mắt mấy cậu như vậy là còn muốn gả cho công tử nhà giàu à?"
"Trời đất ơi! Long Dạ Tước ư? Thái tử gia của tập đoàn Long Thị sao?"
"Tiểu Doanh, nếu bạn gái anh ta giống cậu như vậy, vậy cậu còn không mau tìm cơ hội thay thế cô ta đi, tớ tin chắc rằng cậu sẽ được Long Dạ Tước thích hơn cô gái đó nữa."
"Việc này không vội, từ từ đã, Long Dạ Tước sớm muộn gì cũng là của mình." Không biết Đơn Doanh lấy đâu ra sự tự tin như vậy, có lẽ là vì Long Dạ Tước thích Tô Lạc Lạc, mà vừa vặn cô ta nghĩ mọi điều kiện của mình đều ưu tú hơn Tô Lạc Lạc!
Tô Lạc Lạc ngồi vào trong xe của Long Dạ Tước, cô quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh, "Tôi và cô gái đó rất giống nhau đúng không?"
"Giống nhau như khuôn đúc vậy." Long Dạ Tước nói thực lòng.
Tô Lạc Lạc lắc đầu không hiểu, nói: "Sao trên thế giới này lại có cô gái giống tôi đến vậy chứ?"
"Hai người chỉ giống về ngoại hình thôi, những cái khác thì không giống."
"Đương nhiên rồi, cô ta là thiên kim tiểu thư nhà giàu, đương nhiên là tôi không bì được với cô ta rồi." Tô Lạc Lạc bắt đầu tự thương hại bản thân.
Long Dạ Tước quay lại nhìn cô một cái, "Cô có thể tự tin với bản thân mình không?"
Tô Lạc Lạc cắn môi, lúc nãy trước mặt người con gái xinh đẹp như vậy, thật sự là cô mất tự tin rồi, bởi vì quá giống nhau, khiến sự khác biệt đối lập giữa cô và ta phơi bay ra thấy rõ mồn một.
"Tô Lạc Lạc, đừng xem thường bản thân, trong mắt của tôi, cô là độc nhất vô nhị, cho dù cô gái đó có giống cô đi nữa, nhưng trong mắt tôi cũng chỉ có cô thôi." Lúc Long Dạ Tước nói câu nói này, khuôn mặt tuấn tú của anh sáp lại gần cô.
Tô Lạc Lạc ngân đầu lên, mắt của anh vừa đen vừa sâu, giống như đại đương bao la, còn lời nói của anh cũng lao thẳng vào tâm hồn cô. Thật vậy sao? Anh thực sự thấy vậy sao? Lần đầu tiên Tô Lạc Lạc thích nghe lời anh nói.
Long Dạ Tước nhếch môi cười bất đắc dĩ, có lẽ đây cũng là điểm khác biệt giữa cô gái này và những cô gái khác, những người con gái khác luôn đuổi theo ngã vào lòng anh, chỉ có mình cô, dường như xa cách anh ngàn dặm vậy.
Nhưng cô càng như vậy, anh càng thích cô hơn.
Chỉ một lúc sau, bữa ăn được dọn lên, Tô Lạc Lạc thấy người đàn ông đối diện chẳng có gì mà cứ nhìn chằm chằm về phía cô hoài, cô thấy hơi phiền, rõ ràng bao nhiêu món ngon đặt trước mặt cô, bởi vì phải giữ hình tượng thục nữ trước mặt người đàn ông này làm cho cô ăn cũng không thấy thoải mái gì cả!
Lúc ăn xong cơm không ngờ cũng đã mười ba giờ rưỡi rồi, Tô Lạc Lạc ăn no lắm rồi, người đàn ông đối diện nâng ly cà phê lên thưởng thức một cách nhã nhặn.
"Buổi chiều có muốn làm gì không?"
"Đáng lẽ lúc đầu tính đi xem show cơ, nhưng, tình hình của tôi như vậy không thể đi được rồi, buổi chiều anh có việc gì không?"
"Muốn tôi dẫn cô đi đâu?"
"Tôi muốn mua bó hoa đến trước mộ mẹ tôi." Hôm nay Tô Lạc Lạc đột nhiên nhớ đến mẹ một mình nằm dưới đó, trong lòng thấy rất đau, rất muốn đến thăm bà nhiều hơn, nói chuyện với bà.
"Được, tôi đi với cô." Long Dạ Tước gật đầu đồng ý.
"Cảm ơn." Tô Lạc Lạc nhìn vào mắt của anh, lời nói vô cùng chân thành.
Hai người bước ra khỏi cửa phòng ăn riêng, Tô Lạc Lạc đi khá chậm, đi đến cửa thang máy, Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước đã đi vào bên trong rồi, nhưng vào lúc này, có một giọng nữ kêu lên rất vội vã, "Đợi một chút."
Tô Lạc Lạc đứng bên cạnh nút bấm, cô lập tức bấm nút mở cửa, sau đó, cô gái vội vàng bước vào, đột nhiên nhìn trực diện Tô Lạc Lạc.
Ánh mắt hai người lúc nhìn thấy đối phương đều mở to mắt thật lớn, không dám tin mà nhìn vào đối phương.
Bởi vì đây gần như là hai khuôn mặt giống hệt nhau như đúc, đều là mái tóc đen dài, đều là dáng người thon dài, tựa như đang soi gương vậy, thấy được chính mình.
Lúc này đây, sau lưng cô gái đó lại xuất hiện hai cô gái ăn mặc thời trang, lúc Tô Lạc Lạc thấy cô gái bước vào, cô đã bước về sau một bước, còn cô gái thấy Long Dạ Tước đứng bên cạnh cô thì lập tức kích động và cười vui vẻ, "Anh Long, lại gặp mặt rồi, thật là có duyên quá." Long Dạ Tước nhìn cô gật nhẹ, sau đó, ánh mắt lại nhìn về khuôn mặt Tô Lạc Lạc đang ở bên cạnh, sau đó lại hơi nhìn về phía Đơn Doanh ở bên cạnh, nhưng hai người bạn gái của Đơn Doanh cũng đã thấy Tô Lạc Lạc, họ đều há miệng rất to, không thể tin được lại thấy được hai cô gái giống nhau đến vậy.
Trời ơi! Trên thế giới này sao lại có hai người giống nhau đến thế kia chứ.
Trong lòng Tô Lạc Lạc cũng xúc động đến khó mà tin được, cô lên lên nhìn tấm lưng của cô gái đứng trước mặt, cô ta hơi cao hơn mấy cm, cũng bởi cô ta đã mang giày cao gót, còn cô chỉ mang một đôi giày đế bằng.
Tính ra tình, chiều cao của hai người cũng xem xem nhau.
Đơn Doanh biết người con gái đứng sau lưng mình rất giống mình, nhưng, cô cảm thấy có chút ghét, tại sao lại có một cô gái giống cô đến như vậy? Rõ ràng là cô xinh đẹp như vậy, mà vẻ đẹp này thì không thể sao y được.
Vừa rồi tuy cô chỉ vội vã nhìn một cái, cô cũng thấy được sự khác biệt của cô gái này với mình, vừa nhìn là biết cô ta không phải tiểu thư nhà giàu có, chỉ là một người con gái may mắn có khuôn mặt giống hệt cô, cô chẳng thích thú nhìn thêm cô ta một cái nào cả!
Trái tim của cô toàn bộ đã dành cho người đàn ông này rồi, Long Dạ Tước và người con gái có khuôn mặt giống hệt cô này có quan hệ gì? Không lẽ người con gái giống hệt cô này lại là bạn gái của Long Dạ Tước sao?
Trong lòng Đơn Doanh có chút phức tạp, nhưng mà, cô không hề có chút bối rối, nếu Long Dạ Tước thích khuôn mặt của cô ta thì cô ta sớm sẽ bị cô thay thế mà thôi.
Thang máy vang lên một tiếng "Ding" ở lầu một, Đơn Doanh quay lại nhìn Long Dạ Tước, "Anh Long, rất mong lần sau được gặp anh, tam biệt." Nói xong, ánh mắt của Đơn Doanh liếc nhìn có chút thách thức và hơi cao ngạo về phía người con gái giống hệt cô - Tô Lạc Lạc, rồi quay đầu cùng với các bạn gái của cô rời khỏi.
Tô Lạc Lạc rõ ràng cảm nhận được một cảm giác khinh thường của cô gái vừa rồi, sắc mặt cô có chút khó coi, còn lúc này đây, tay cô bị một bàn tay ấm áp ôm trọn lấy.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc một lúc, cô bị Long Dạ Tước dẫn ra khỏi thang máy.
Đơn Doanh vừa mới bước ra khỏi cửa liền quay đầu lại, vừa lúc đó bắt gặp bóng dáng Tô Lạc Lạc bị Long Dạ Tước dẫn đi, nét mặt cô liền kinh ngạc, không ngờ Long Dạ Tước có quan hệ thân mật với cô gái này. Lúc Đơn Doanh quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt đã nhuộm một màu đố kỵ, tiếp đó, cô nhếch môi cười một cái, vừa hay cô có một khuôn mặt giống hệt bạn gái của anh, sau này, cô sẽ cho Long Dạ Tước biết, ngoài việc mặt mũi giống người con gái đó ra, trình độ và học thức của cô chắc chắn hơn hẳn cô ta.
Mấy người Đơn Doanh đi về phía bãi đậu xe bên cạnh, mấy người bạn gái của cô cũng đang kinh ngạc trò chuyện việc này.
"Tiểu Doanh, vừa rồi cậu có thấy cô gái ở sau lưng cậu không? Cô ta trông giống cậu như đúc luôn, chẳng lẽ cậu còn một người chị em sinh đôi ở bên ngoài!"
"Nói nhăng nói cụi gì vậy?" Ánh mắt Đơn Doanh liếc nhìn chúng bạn với vẻ lạnh lùng, "Ba mẹ tớ chỉ có một đứa con gái là tớ."
"Nhưng quá giống đi mất."
"Giống tớ là phước của cô ta, nhưng cảm giác này, thật chán ghét chết được, tớ không muốn có một người con gái giống hệt tớ như vậy!"
"Người đàn ông bên cạnh cô ta rất đẹp trai đó nha! Có phải tớ đã gặp ở đâu rồi không ta?"
"Anh ta là Long Dạ Tước, ánh mắt mấy cậu như vậy là còn muốn gả cho công tử nhà giàu à?"
"Trời đất ơi! Long Dạ Tước ư? Thái tử gia của tập đoàn Long Thị sao?"
"Tiểu Doanh, nếu bạn gái anh ta giống cậu như vậy, vậy cậu còn không mau tìm cơ hội thay thế cô ta đi, tớ tin chắc rằng cậu sẽ được Long Dạ Tước thích hơn cô gái đó nữa."
"Việc này không vội, từ từ đã, Long Dạ Tước sớm muộn gì cũng là của mình." Không biết Đơn Doanh lấy đâu ra sự tự tin như vậy, có lẽ là vì Long Dạ Tước thích Tô Lạc Lạc, mà vừa vặn cô ta nghĩ mọi điều kiện của mình đều ưu tú hơn Tô Lạc Lạc!
Tô Lạc Lạc ngồi vào trong xe của Long Dạ Tước, cô quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh, "Tôi và cô gái đó rất giống nhau đúng không?"
"Giống nhau như khuôn đúc vậy." Long Dạ Tước nói thực lòng.
Tô Lạc Lạc lắc đầu không hiểu, nói: "Sao trên thế giới này lại có cô gái giống tôi đến vậy chứ?"
"Hai người chỉ giống về ngoại hình thôi, những cái khác thì không giống."
"Đương nhiên rồi, cô ta là thiên kim tiểu thư nhà giàu, đương nhiên là tôi không bì được với cô ta rồi." Tô Lạc Lạc bắt đầu tự thương hại bản thân.
Long Dạ Tước quay lại nhìn cô một cái, "Cô có thể tự tin với bản thân mình không?"
Tô Lạc Lạc cắn môi, lúc nãy trước mặt người con gái xinh đẹp như vậy, thật sự là cô mất tự tin rồi, bởi vì quá giống nhau, khiến sự khác biệt đối lập giữa cô và ta phơi bay ra thấy rõ mồn một.
"Tô Lạc Lạc, đừng xem thường bản thân, trong mắt của tôi, cô là độc nhất vô nhị, cho dù cô gái đó có giống cô đi nữa, nhưng trong mắt tôi cũng chỉ có cô thôi." Lúc Long Dạ Tước nói câu nói này, khuôn mặt tuấn tú của anh sáp lại gần cô.
Tô Lạc Lạc ngân đầu lên, mắt của anh vừa đen vừa sâu, giống như đại đương bao la, còn lời nói của anh cũng lao thẳng vào tâm hồn cô. Thật vậy sao? Anh thực sự thấy vậy sao? Lần đầu tiên Tô Lạc Lạc thích nghe lời anh nói.