Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169
21169
Hai giờ chiều, Tô Lạc Lạc tự ăn cơm xong thực sự cảm thấy rất chán, cô lại vào thư phòng của Long Dạ Tước tìm một quyển sách để đọc, đọc một lúc, điện thoại cô như được hẹn trước vậy, lại vang lên, cô cầm lên xem, là Dạ Trạch Hạo gọi đến.
Tô Lạc Lạc chống cằm, nhìn điện thoại, nghĩ đến lời cảnh cáo của Long Dạ Tước, cô chỉ có thể thở dài, thật sự không thể đi tìm anh ta nữa rồi.
Tiếng chuông điện thoại dừng lại, trong lòng Tô Lạc Lạc có chút cắn rứt, Dạ Trạch Hạo đối xử với cô rất tốt, và cô cũng xem anh như một người bạn vậy, nhưng bây giờ Long Dạ Tước uy hiếp như thế khiến cô ngay cả bạn cũng không thể làm.
Cũng may, Dạ Trạch Hạo không tiếp tục gọi đến nữa, cô một lúc lại nằm đọc sách, một lúc lại ngồi, nói chung, cuộc sống như thế khiến cô cảm thấy vô cùng chán nản, cô cảm thấy bản thân nhất thiết phải tìm việc gì đó làm mới được.
Tô Lạc Lạc nhớ ra bản thân cũng đã từng có viết lách, chỉ là hồi cấp ba, vì áp lực học hành mà đã dập tắt cái sở thích này của bản thân, lúc đó, cô thích xem nhưng mẹ cô lại sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học, nên đã ra lệnh không cho cô xem nữa.
Đến đại học, cô thảnh thơi nhiều thì lại làm cùng lúc mấy công việc vặt, kiếm tiền bù đắp chi tiêu cho gia đình, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa cầm lại bút, Tô Lạc Lạc lấy máy tính ra, trong đầu hình dung ra tình tiết câu chuyện trước, thời đại bây giờ, người ta thích xem nhất chính là câu chuyện về hoàng tử và công chúa lọ lem.
Tô Lạc Lạc tìm thấy một trang web lớn, bắt đầu đăng ký làm tác giả, cô chẳng qua chỉ mang cái suy nghĩ là thử để cuộc sống không quá nhàm chán, cũng chưa từng nghĩ qua là sẽ nổi tiếng.
Dù sao cũng vô vị, trong đầu lại có một đống ý tưởng bay bổng, viết ra để bản thân được tiêu khiển cũng vui.
Tô Lạc Lạc cạn lời khi phát hiện chuyện giữa cô và tên đàn ông siêu giàu có Long Dạ Tước chẳng phải là một bộ phim phi thực tế và hơi lố sao? Sao lại không viết chuyện của bọn họ nhỉ? Đợi xíu, mỗi ngày cô có thể ghi chép lại tiến triển của cô và anh ta, chẳng phải cũng là đề tài chân thật nhất sao?
Tô Lạc Lạc cảm thấy hài lòng với sức tưởng tượng của mình, hơn nữa, dù gì ở cùng Long Dạ Tước, cô sẽ thoải mái mà viết được thôi, cũng giống như viết nhật ký hàng ngày á mà, dù gì cô cũng chỉ vừa mới bắt đầu, cũng không biết viết gì cho lắm.
Lại viết thêm hai đứa con của cô vào, đúng là không còn gì hơn mà, Tô Lạc Lạc có thể ghi chép lại những khoảnh khắc thú vị nhất, dễ thương nhất của bọn trẻ.
Tô Lạc Lạc nói làm là làm, cầm máy tính lên, bắt đầu viết rất có dáng vẻ của một tác giả, vậy là một bộ ngôn tình hơi lố bắt đầu như thế đó.
Viết đến khoảng năm giờ chiều, hai đứa trẻ về đến nhà, cô mới phát hiện bản thân chỉ vừa mò mẫm ra được khoảng hai ngàn chữ, não cô bắt đầu ong ong lên, quả nhiên viết lách không dễ như cô nghĩ.
Tô Lạc Lạc đặt máy tính sang một bên, ra cửa chờ hai cục cưng như thiên thần đang chạy vào nhà, cúi ngay người xuống mỗi tay ôm lấy một người.
“Mami…” Tô Tiểu Hinh ngọt ngào nũng nịu kêu cô.
Tô Lạc Lạc hôn lấy hôn để lên hai gương mặt nhỏ, ngẩng đầu thì thấy một thân hình cao lớn đang đi đến, vừa nãy cô vẫn chưa có ý tưởng gì cho việc miêu tả nam chính, bây giờ nhìn thấy một tổng tài ngang tàng sờ sờ trước mặt như thế, cô lập tức ý văn dạt dào hẳn.
Một đôi ngươi tinh ranh lóe lên, sau này sẽ lấy Long Dạ Tước làm hình tượng nguyên mẫu để viết vậy! Dù gì anh ta cũng đủ tư cách làm hình tượng nhân vật chính của cô.
Long Dạ Tước nhìn cô gái đang ngồi xổm dưới đất, tay ôm hai đứa con, đôi ngươi lại nhìn chằm chằm bản thân, anh hơi nhếch mày khó hiểu.
Buổi tối, Tô Lạc Lạc nấu xong cơm tối, trên bàn ăn nghe thấy những câu trêu đùa đáng yêu của bọn trẻ, cô tính là tối nay sẽ ghi chép lại, để dành sau này dùng cho bài viết của mình!
Sau khi tắm rửa cho bọn trẻ, Long Dạ Tước vào phòng của bọn trẻ trước, đọc truyện cho bọn trẻ nghe, Tô Lạc Lạc chỉ đẩy nhẹ ra một khe nhỏ, nghe lén một lúc chất giọng trầm đầy tình cảm của anh là đi về phòng của mình.
Mở máy tính ra, đôi tay cô bắt đầu gõ bàn phím, một cái mở bài đơn giản khoảng ba ngàn chữ thế là đã viết xong rồi.
Cứ thế ngồi viết, Tô Lạc Lạc cảm thấy não đơ ra, cô không ngờ lại viết nữ chính là một nhân viên văn phòng, bây giờ thì cô lại phải vì các bộ phận và chức vụ trong công ty lớn mà nghĩ đến nhức óc.
Tô Lạc Lạc đã quyết định muốn viết tốt tác phẩm đầu tay của mình, cô cắn môi, nghĩ đến việc ngày mai kêu Long Dạ Tước dẫn theo cô đến công ty anh ta đi một vòng tham quan vậy! Không đúng, cô nên đến công ty anh ta trải nghiệm cảm giác làm việc mới đúng.
Như vậy có phải là đang kiếm chuyện để bị hành hạ không? Nhưng cuộc sống có trải nghiệm cũng là một quá trình trưởng thành.
Tô Lạc Lạc nghĩ thông rồi, cô quyết định mai sẽ đến công ty Long Dạ Tước thực tập, đúng vậy, xin một vị trí công việc với anh ta chắc không phải việc khó gì đâu nhỉ!
Tô Lạc Lạc nghĩ thế, và sau khi viết lách hơn nửa ngày trời, giờ đầu cô rất mệt, để máy tính sang một bên, cả người lăn xuống là ngủ ngay.
Còn ở trước cửa cô, nhìn thấy ánh đèn phảng chiếu dưới khe cửa đã tắt rồi, Long Dạ Tước thở hắt ra, chẳng lẽ cô ấy giận anh rồi? Cố ý tránh anh?
Long Dạ Tước cũng ấm ức, anh đối xử với cô còn chưa đủ tốt sao? Tại sao cho đến giờ cô vẫn chưa hề có cảm giác gì với anh chứ.
Xem ra muốn trong vòng một tháng để cô nói ra ba chữ em yêu anh với anh sẽ không phải chuyện dễ dàng gì.
Chẳng lẽ anh thật sự tệ như con trai nói vậy sao?
Long Dạ Tước cắn môi, quay về phòng, và anh tranh thủ kiểm tra máy quan sát, cô ấy không có ra ngoài.
Nói thực thì lúc này anh lại hi vọng cô ra ngoài một lúc, vậy thì anh lại có cớ trừng phạt cô các kiểu.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc bị chuông báo thức làm cho thức giấc, khi cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì cái suy nghĩ tối hôm qua bật ra, cô vội làm vệ sinh, sau đó tìm một bộ đồ đi làm trong tủ ra mặc vào.
Cô vừa bước ra là đụng ngay Long Dạ Tước vừa mở cửa bước ra.
Long Dạ Tước nhìn thấy cách ăn mặc như thể chuẩn bị ra ngoài của cô, gương mặt tuấn tú sầm lại, “Cô muốn đi đâu?”
Tô Lạc Lạc đứng thẳng ưỡn ngực, sau đó, nhìn anh cười nịnh hót, “Tôi đâu có đi đâu! Tôi chỉ muốn hỏi là công ty anh có tuyển người không?”
Long Dạ Tước chau mày, “Cô muốn đến công ty tôi làm việc à?”
Tô Lạc Lạc vội gật đầu, “Đúng vậy, tôi ở nhà chán quá, tôi muốn tìm chút việc làm để giết thời gian, công ty anh có thiếu người không? Là loại công việc thoải mái chút, lại được nghỉ hai ngày cuối tuần, sau đó lương bổng tầm trung. Để tôi thực tập ba tháng cũng được.”
Mục đích của cô chẳng qua là mò mẫm hiểu rõ các bộ phận và chức vụ trong công ty, sau đó những sự đấu đá trong văn phòng chẳng hạn, vì những thứ này đối với việc viết lách của cô vô cùng có ích.
Long Dạ Tước vòng tay lại, nhìn cô đang đứng chớp mắt, cả gương mặt khẩn cầu, “Cô chắc chắn là muốn đến công ty tôi làm việc ư?” Tô Lạc Lạc thấy biểu hiện của anh như thế, tưởng anh nghĩ cô sẽ cần anh giúp đỡ che chở vậy, lập tức nói rất có khí phách, “Anh yên tâm, ở trong công ty, tôi sẽ giả bộ không quen anh.”
Hai giờ chiều, Tô Lạc Lạc tự ăn cơm xong thực sự cảm thấy rất chán, cô lại vào thư phòng của Long Dạ Tước tìm một quyển sách để đọc, đọc một lúc, điện thoại cô như được hẹn trước vậy, lại vang lên, cô cầm lên xem, là Dạ Trạch Hạo gọi đến.
Tô Lạc Lạc chống cằm, nhìn điện thoại, nghĩ đến lời cảnh cáo của Long Dạ Tước, cô chỉ có thể thở dài, thật sự không thể đi tìm anh ta nữa rồi.
Tiếng chuông điện thoại dừng lại, trong lòng Tô Lạc Lạc có chút cắn rứt, Dạ Trạch Hạo đối xử với cô rất tốt, và cô cũng xem anh như một người bạn vậy, nhưng bây giờ Long Dạ Tước uy hiếp như thế khiến cô ngay cả bạn cũng không thể làm.
Cũng may, Dạ Trạch Hạo không tiếp tục gọi đến nữa, cô một lúc lại nằm đọc sách, một lúc lại ngồi, nói chung, cuộc sống như thế khiến cô cảm thấy vô cùng chán nản, cô cảm thấy bản thân nhất thiết phải tìm việc gì đó làm mới được.
Tô Lạc Lạc nhớ ra bản thân cũng đã từng có viết lách, chỉ là hồi cấp ba, vì áp lực học hành mà đã dập tắt cái sở thích này của bản thân, lúc đó, cô thích xem nhưng mẹ cô lại sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học, nên đã ra lệnh không cho cô xem nữa.
Đến đại học, cô thảnh thơi nhiều thì lại làm cùng lúc mấy công việc vặt, kiếm tiền bù đắp chi tiêu cho gia đình, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa cầm lại bút, Tô Lạc Lạc lấy máy tính ra, trong đầu hình dung ra tình tiết câu chuyện trước, thời đại bây giờ, người ta thích xem nhất chính là câu chuyện về hoàng tử và công chúa lọ lem.
Tô Lạc Lạc tìm thấy một trang web lớn, bắt đầu đăng ký làm tác giả, cô chẳng qua chỉ mang cái suy nghĩ là thử để cuộc sống không quá nhàm chán, cũng chưa từng nghĩ qua là sẽ nổi tiếng.
Dù sao cũng vô vị, trong đầu lại có một đống ý tưởng bay bổng, viết ra để bản thân được tiêu khiển cũng vui.
Tô Lạc Lạc cạn lời khi phát hiện chuyện giữa cô và tên đàn ông siêu giàu có Long Dạ Tước chẳng phải là một bộ phim phi thực tế và hơi lố sao? Sao lại không viết chuyện của bọn họ nhỉ? Đợi xíu, mỗi ngày cô có thể ghi chép lại tiến triển của cô và anh ta, chẳng phải cũng là đề tài chân thật nhất sao?
Tô Lạc Lạc cảm thấy hài lòng với sức tưởng tượng của mình, hơn nữa, dù gì ở cùng Long Dạ Tước, cô sẽ thoải mái mà viết được thôi, cũng giống như viết nhật ký hàng ngày á mà, dù gì cô cũng chỉ vừa mới bắt đầu, cũng không biết viết gì cho lắm.
Lại viết thêm hai đứa con của cô vào, đúng là không còn gì hơn mà, Tô Lạc Lạc có thể ghi chép lại những khoảnh khắc thú vị nhất, dễ thương nhất của bọn trẻ.
Tô Lạc Lạc nói làm là làm, cầm máy tính lên, bắt đầu viết rất có dáng vẻ của một tác giả, vậy là một bộ ngôn tình hơi lố bắt đầu như thế đó.
Viết đến khoảng năm giờ chiều, hai đứa trẻ về đến nhà, cô mới phát hiện bản thân chỉ vừa mò mẫm ra được khoảng hai ngàn chữ, não cô bắt đầu ong ong lên, quả nhiên viết lách không dễ như cô nghĩ.
Tô Lạc Lạc đặt máy tính sang một bên, ra cửa chờ hai cục cưng như thiên thần đang chạy vào nhà, cúi ngay người xuống mỗi tay ôm lấy một người.
“Mami…” Tô Tiểu Hinh ngọt ngào nũng nịu kêu cô.
Tô Lạc Lạc hôn lấy hôn để lên hai gương mặt nhỏ, ngẩng đầu thì thấy một thân hình cao lớn đang đi đến, vừa nãy cô vẫn chưa có ý tưởng gì cho việc miêu tả nam chính, bây giờ nhìn thấy một tổng tài ngang tàng sờ sờ trước mặt như thế, cô lập tức ý văn dạt dào hẳn.
Một đôi ngươi tinh ranh lóe lên, sau này sẽ lấy Long Dạ Tước làm hình tượng nguyên mẫu để viết vậy! Dù gì anh ta cũng đủ tư cách làm hình tượng nhân vật chính của cô.
Long Dạ Tước nhìn cô gái đang ngồi xổm dưới đất, tay ôm hai đứa con, đôi ngươi lại nhìn chằm chằm bản thân, anh hơi nhếch mày khó hiểu.
Buổi tối, Tô Lạc Lạc nấu xong cơm tối, trên bàn ăn nghe thấy những câu trêu đùa đáng yêu của bọn trẻ, cô tính là tối nay sẽ ghi chép lại, để dành sau này dùng cho bài viết của mình!
Sau khi tắm rửa cho bọn trẻ, Long Dạ Tước vào phòng của bọn trẻ trước, đọc truyện cho bọn trẻ nghe, Tô Lạc Lạc chỉ đẩy nhẹ ra một khe nhỏ, nghe lén một lúc chất giọng trầm đầy tình cảm của anh là đi về phòng của mình.
Mở máy tính ra, đôi tay cô bắt đầu gõ bàn phím, một cái mở bài đơn giản khoảng ba ngàn chữ thế là đã viết xong rồi.
Cứ thế ngồi viết, Tô Lạc Lạc cảm thấy não đơ ra, cô không ngờ lại viết nữ chính là một nhân viên văn phòng, bây giờ thì cô lại phải vì các bộ phận và chức vụ trong công ty lớn mà nghĩ đến nhức óc.
Tô Lạc Lạc đã quyết định muốn viết tốt tác phẩm đầu tay của mình, cô cắn môi, nghĩ đến việc ngày mai kêu Long Dạ Tước dẫn theo cô đến công ty anh ta đi một vòng tham quan vậy! Không đúng, cô nên đến công ty anh ta trải nghiệm cảm giác làm việc mới đúng.
Như vậy có phải là đang kiếm chuyện để bị hành hạ không? Nhưng cuộc sống có trải nghiệm cũng là một quá trình trưởng thành.
Tô Lạc Lạc nghĩ thông rồi, cô quyết định mai sẽ đến công ty Long Dạ Tước thực tập, đúng vậy, xin một vị trí công việc với anh ta chắc không phải việc khó gì đâu nhỉ!
Tô Lạc Lạc nghĩ thế, và sau khi viết lách hơn nửa ngày trời, giờ đầu cô rất mệt, để máy tính sang một bên, cả người lăn xuống là ngủ ngay.
Còn ở trước cửa cô, nhìn thấy ánh đèn phảng chiếu dưới khe cửa đã tắt rồi, Long Dạ Tước thở hắt ra, chẳng lẽ cô ấy giận anh rồi? Cố ý tránh anh?
Long Dạ Tước cũng ấm ức, anh đối xử với cô còn chưa đủ tốt sao? Tại sao cho đến giờ cô vẫn chưa hề có cảm giác gì với anh chứ.
Xem ra muốn trong vòng một tháng để cô nói ra ba chữ em yêu anh với anh sẽ không phải chuyện dễ dàng gì.
Chẳng lẽ anh thật sự tệ như con trai nói vậy sao?
Long Dạ Tước cắn môi, quay về phòng, và anh tranh thủ kiểm tra máy quan sát, cô ấy không có ra ngoài.
Nói thực thì lúc này anh lại hi vọng cô ra ngoài một lúc, vậy thì anh lại có cớ trừng phạt cô các kiểu.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc bị chuông báo thức làm cho thức giấc, khi cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì cái suy nghĩ tối hôm qua bật ra, cô vội làm vệ sinh, sau đó tìm một bộ đồ đi làm trong tủ ra mặc vào.
Cô vừa bước ra là đụng ngay Long Dạ Tước vừa mở cửa bước ra.
Long Dạ Tước nhìn thấy cách ăn mặc như thể chuẩn bị ra ngoài của cô, gương mặt tuấn tú sầm lại, “Cô muốn đi đâu?”
Tô Lạc Lạc đứng thẳng ưỡn ngực, sau đó, nhìn anh cười nịnh hót, “Tôi đâu có đi đâu! Tôi chỉ muốn hỏi là công ty anh có tuyển người không?”
Long Dạ Tước chau mày, “Cô muốn đến công ty tôi làm việc à?”
Tô Lạc Lạc vội gật đầu, “Đúng vậy, tôi ở nhà chán quá, tôi muốn tìm chút việc làm để giết thời gian, công ty anh có thiếu người không? Là loại công việc thoải mái chút, lại được nghỉ hai ngày cuối tuần, sau đó lương bổng tầm trung. Để tôi thực tập ba tháng cũng được.”
Mục đích của cô chẳng qua là mò mẫm hiểu rõ các bộ phận và chức vụ trong công ty, sau đó những sự đấu đá trong văn phòng chẳng hạn, vì những thứ này đối với việc viết lách của cô vô cùng có ích.
Long Dạ Tước vòng tay lại, nhìn cô đang đứng chớp mắt, cả gương mặt khẩn cầu, “Cô chắc chắn là muốn đến công ty tôi làm việc ư?” Tô Lạc Lạc thấy biểu hiện của anh như thế, tưởng anh nghĩ cô sẽ cần anh giúp đỡ che chở vậy, lập tức nói rất có khí phách, “Anh yên tâm, ở trong công ty, tôi sẽ giả bộ không quen anh.”