Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154
21154
“Tôi có hay không có làm gì, không phải trong lòng cô biết rõ sao?” Long Dạ Tước hỏi ngược lại.
“Tôi… tôi làm sao biết được?” Tô Lạc Lạc muốn phát điên mà, tốt nhất là không có gì xảy ra cả, nếu không, cô chỉ muốn chết mà thôi.
“Nếu tôi thật sự đụng vào cô, cô không có cảm giác à? Kích cỡ của tôi cô không rõ nữa sao?”
Mặt Tô Lạc Lạc thoắt cái đỏ ửng, chết tiệt mà, anh ta đang khoe khoang đó sao?
“Cũng không lớn đến thế…” Tô Lạc Lạc tức khắc đả kích anh ta.
Anh ta vốn đang cười rất đáng ghét, nghe thấy câu này, khuôn mặt anh tuấn lập tức hầm hầm, “Thật sao? Có cần phải thử không?”
Tô Lạc Lạc hết hồn vội xuống giường ở phía còn lại, “Không cần, tốt nhất là anh đừng có đụng vào tôi, nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ không buông tha anh.”
Nói xong, Tô Lạc Lạc cảm nhận thân dưới, quả nhiên không có cảm giác khó chịu, xem ra tối qua cô vẫn an toàn.
Cô đi vào trong phòng tắm, đóng cừa thật chặt.
Long Dạ Tước cũng mất hết cơn thèm ngủ, anh ngồi dậy đi về phòng mình.
Khi Tô Lạc Lạc đi ra, nhìn thấy anh ta rời khỏi rồi, cô vội lấy quần áo đi tắm rồi mới xuông lầu.
Trên ghế sofa trên lầu, anh ta mặc một bộ đồ vest chỉnh tề ngồi ở đó, có vẻ hôm nay anh sẽ đến công ty.
“Một lát tôi phải đến công ty, cô tự chuẩn bị bữa sáng đi nhé!” Long Dạ Tước đứng dậy, cầm lấy chìa khóa trên bàn.
“Yên tâm, tôi lớn thế này rồi, còn có thể để bản thân bị đói sao?” Tô Lạc Lạc trả lời một tiếng, sau đó, không muốn thấy anh, cũng không muốn nói chuyện với anh nữa.
Nghe tiếng xe anh rời khỏi, Tô Lạc Lạc thở phù một tiếng, và đúng lúc này, điện thoại trong tay cô vang lên.
Cô cầm lên xem, là Dạ Trạch Hạo gọi đến, cô nhớ đến việc tối hôm qua Long Dạ Tước đánh anh ta một quyền, trong lòng đang thấy có lỗi,
“A lô!” Cô nhanh chóng bắt máy.
“Là anh, Dạ Trạch Hạo, tối qua em không sao chứ!” Đầu dây bên kia, giọng đầy quan tâm của Dạ Trạch Hạo truyền đến.
“Tối qua cám ơn anh, tôi không sao cả rồi. Tôi được Long Dạ Tước đưa đi bệnh viện rồi.” Tô Lạc Lạc cũng nhấn mạnh câu này. Dù gì khi cô xảy ra chuyện như thế cũng khiến anh hiểu lầm.
“Vậy thì được! Lần sau em phải cẩn thận cái cô Tô Ngữ Phù đó.” Dạ Trạch Hạo căn dặn một tiếng.
“Chuyện này Long Dạ Tước đã giao cho cảnh sát xử lý rồi, Tô Ngữ Phù sẽ nhận được hình phạt đáng có thôi.” Nói xong, cô hỏi han, “Mặt anh… không sao chứ!”
“Em ở biệt thự à?”
“Đúng vậy.”
“Mặt anh sung rồi, hôm nay anh không đi đâu được cả, có chút buồn, em qua đây chơi với anh đi.” Đầu dây bên kia giọng Dạ Trạch Hạo truyền đến.
Tô Lạc Lạc nghĩ một hồi, dù gì cô cũng ở một mình, không thì hôm nay nấu cơm cùng ăn ở nhà anh ta vậy.
“Được thôi! Tôi đem thức ăn qua, buổi trưa ăn ở nhà anh vậy!”
“Duyệt.”
Tô Lạc Lạc lấy vài loại rau trong tủ lạnh, cầm trên tay đi đến phía biệt thự nhà Dạ Trạch Hạo, cô vừa đến cửa đã mở ra rồi, Tô Lạc Lạc hơi bất ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng đi vào, đóng cửa cẩn thận.
Đi vào trong đại sảnh, chỉ thấy Dạ Trạch Hạo ngồi trên ghế sofa, Tô Lạc Lạc đến gần, thấy được rằng cú đấm tối qua không hề nhẹ tay, nửa gương mặt tuấn tú của Dạ Trạch Hạo đã bị sung đỏ rồi.
“Xin lỗi, anh đều vì tôi mới bị đánh như thế.” Tô Lạc Lạc tự trách bản thân, thở dài một tiếng.
Ánh mắt Dạ Trạch Hạo nhìn cô đầy sâu lắng, nhoẻn miệng cười, “Không có gì, tôi cũng trả lại anh ta một đòn rồi.”
“Anh ta đúng ra không nên đánh anh cơ.” Tô Lạc Lạc cắn môi, bất bình dùm anh.
Dạ Trạch Hạo nhìn cô, cô nhất định không biết là tối qua khi ôm cô, trong đầu có nảy ra ý xấu rồi, anh thật ra không kìm chế được bản thân cái khao khát muốn hôn cô.
Chỉ là, sau này, Long Dạ Tước xuất hiện ngăn lại, nếu không, tối hôm qua anh có thể khống chế được bản thân hay không, anh cũng không biết được.
“Tô Lạc Lạc, lần sau cẩn thận hơn nhé.” Dạ Trạch Hạo chỉ có thể nhắc nhở cô, vì dáng vẻ sau khi trúng thuốc của cô thật sự rất khó để đàn ông kiềm chế bản thân.
“Tôi biết rồi.” Tô Lạc Lạc gật đầu, “Tôi lấy đá chườm cho anh vậy!”
“Được thôi!” Dạ Trạch Hạo để cô tùy ý, cảm giác này không tệ.
Tô Lạc Lạc tìm được đá cục và khăn lông, sau khi gói xong đi đến bên anh, đặt lên bên mặt hơi sưng của anh, Dạ Trạch Hạo rít lên một tiếng, lạnh đến nỗi anh có chút không quen.
“Thật ra anh không cần phải vì tôi mà đi đính chính đâu, anh làm như thế ngốc quá.” Tô Lạc Lạc nhìn anh ta trách móc.
“Nếu anh không làm như thế thì danh tiếng của em sau này sẽ bị hủy hết đấy.”
Tô Lạc Lạc nói với thái độ không sao cả, “Tôi không quan tâm lắm, dù gì sau này tôi cũng chỉ là một nhân vật tiểu tốt thôi, không ai nhớ tôi đâu.”
“Ai nói thế?” Dạ Trạch Hạo không nghĩ vậy.
“Là anh kìa, bây giờ trên mạng có rất nhiều người đang mắng nhiếc anh rồi phải không!”
“Anh cũng không quan tâm.” Dạ Trạch Hạo lắc đầu, anh vào ngành này thì đã không sợ những thứ như thế rồi.
Tô Lạc Lạc nhìn anh ta, nhất thời không biết phải nói gì.
“Xem ra em và Long Dạ Tước ở bên nhau vui vẻ lắm phải không, em có suy nghĩ qua sẽ gả cho anh ta vì bọn trẻ?” Dạ Trạch Hạo bất ngờ lên tiếng hỏi.
Tô Lạc Lạc ngây người, vì bọn trẻ mà kết hôn với Long Dạ Tước? Cô hình như xưa giờ chưa từng nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện này bao giờ.
“Tôi không biết, dù gì tôi cũng chưa từng nghĩ qua chuyện như vậy.” Tô Lạc Lạc lắc đầu nói.
“Vậy em có từng nghĩ qua việc tìm một người ba mới cho các con không? Người giống anh vậy, vừa đẹp trai vừa đối tốt với bọn trẻ thì sao?” Dạ Trạch Hạo mặt dày tự đề cử mình.
Tô Lạc Lạc không kìm được bật cười ra, “Nếu anh đồng ý làm ba nuôi của bọn trẻ, bọn chúng nhất định là rất thích.”
Dạ Trạch Hạo lập tức không vui, nói “Ai bảo anh muốn làm ba nuôi của bọn trẻ, vậy không bằng anh làm chú của bọn chúng, nghe có vẻ thuận tai hơn.”
“Không biết tại sao mà bọn trẻ thích anh đến thế, nói thật thì tôi cảm thấy anh và Long Dạ Tước thật sự rất giống nhau!” Tô Lạc Lạc chỉ thuận miệng nói cho vui.
Khuôn mặt anh tuấn của Dạ Trạch Hạo phút chốc biến sắc, anh có chút căng thẳng hỏi, “Giống lắm sao? Sao anh không cảm thấy thế! Chắc chắn là em nhìn hoa mắt rồi.”
Tô Lạc Lạc tiếp tục nói, “Anh và con trai tôi cũng có điểm giống nhau nữa!”
“Em…” Dạ Trạch Hạo tức khắc quay đầu nhìn trừng cô, “Em đang dùng cách khác để ức hiếp anh phải không?”
Tô Lạc Lạc hiểu ngay, sau đó, lại phụt cười ha hả lần nữa, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu.”
Dạ Trạch Hạo cắn cắn đôi môi mỏng, “Sau này đừng nói những lời như thế nữa, anh không giống người nhà họ Long đâu.”
Tô Lạc Lạc vội dỗ ngọt một tiếng, “Được rồi, không nói nữa, sau này tôi sẽ không nói nữa, tôi đi nấu bữa sáng đây! Đói quá rồi!”
Nhưng mà Tô Lạc Lạc lại nhìn anh ta tỉ mỉ hơn, cô muốn nói, thật sự rất giống mà!
Dạ Trạch Hạo đang đắp mặt nạ ừ một tiếng, nhìn dáng người cô bước vào nhà bếp, còn khuôn mặt anh lại lộ ra sự oán hận rất sâu đậm, khuôn mặt này của anh thật sự giống người nhà họ Long đến thế sao?
Không, anh hận người nhà này, và cũng tuyệt đối không muốn giống bọn họ. Tô Lạc Lạc đương nhiên không biết rằng một câu nói thuận miệng của cô lại nói ra được một chân tướng bị che giấu bấy lâu.
“Tôi có hay không có làm gì, không phải trong lòng cô biết rõ sao?” Long Dạ Tước hỏi ngược lại.
“Tôi… tôi làm sao biết được?” Tô Lạc Lạc muốn phát điên mà, tốt nhất là không có gì xảy ra cả, nếu không, cô chỉ muốn chết mà thôi.
“Nếu tôi thật sự đụng vào cô, cô không có cảm giác à? Kích cỡ của tôi cô không rõ nữa sao?”
Mặt Tô Lạc Lạc thoắt cái đỏ ửng, chết tiệt mà, anh ta đang khoe khoang đó sao?
“Cũng không lớn đến thế…” Tô Lạc Lạc tức khắc đả kích anh ta.
Anh ta vốn đang cười rất đáng ghét, nghe thấy câu này, khuôn mặt anh tuấn lập tức hầm hầm, “Thật sao? Có cần phải thử không?”
Tô Lạc Lạc hết hồn vội xuống giường ở phía còn lại, “Không cần, tốt nhất là anh đừng có đụng vào tôi, nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ không buông tha anh.”
Nói xong, Tô Lạc Lạc cảm nhận thân dưới, quả nhiên không có cảm giác khó chịu, xem ra tối qua cô vẫn an toàn.
Cô đi vào trong phòng tắm, đóng cừa thật chặt.
Long Dạ Tước cũng mất hết cơn thèm ngủ, anh ngồi dậy đi về phòng mình.
Khi Tô Lạc Lạc đi ra, nhìn thấy anh ta rời khỏi rồi, cô vội lấy quần áo đi tắm rồi mới xuông lầu.
Trên ghế sofa trên lầu, anh ta mặc một bộ đồ vest chỉnh tề ngồi ở đó, có vẻ hôm nay anh sẽ đến công ty.
“Một lát tôi phải đến công ty, cô tự chuẩn bị bữa sáng đi nhé!” Long Dạ Tước đứng dậy, cầm lấy chìa khóa trên bàn.
“Yên tâm, tôi lớn thế này rồi, còn có thể để bản thân bị đói sao?” Tô Lạc Lạc trả lời một tiếng, sau đó, không muốn thấy anh, cũng không muốn nói chuyện với anh nữa.
Nghe tiếng xe anh rời khỏi, Tô Lạc Lạc thở phù một tiếng, và đúng lúc này, điện thoại trong tay cô vang lên.
Cô cầm lên xem, là Dạ Trạch Hạo gọi đến, cô nhớ đến việc tối hôm qua Long Dạ Tước đánh anh ta một quyền, trong lòng đang thấy có lỗi,
“A lô!” Cô nhanh chóng bắt máy.
“Là anh, Dạ Trạch Hạo, tối qua em không sao chứ!” Đầu dây bên kia, giọng đầy quan tâm của Dạ Trạch Hạo truyền đến.
“Tối qua cám ơn anh, tôi không sao cả rồi. Tôi được Long Dạ Tước đưa đi bệnh viện rồi.” Tô Lạc Lạc cũng nhấn mạnh câu này. Dù gì khi cô xảy ra chuyện như thế cũng khiến anh hiểu lầm.
“Vậy thì được! Lần sau em phải cẩn thận cái cô Tô Ngữ Phù đó.” Dạ Trạch Hạo căn dặn một tiếng.
“Chuyện này Long Dạ Tước đã giao cho cảnh sát xử lý rồi, Tô Ngữ Phù sẽ nhận được hình phạt đáng có thôi.” Nói xong, cô hỏi han, “Mặt anh… không sao chứ!”
“Em ở biệt thự à?”
“Đúng vậy.”
“Mặt anh sung rồi, hôm nay anh không đi đâu được cả, có chút buồn, em qua đây chơi với anh đi.” Đầu dây bên kia giọng Dạ Trạch Hạo truyền đến.
Tô Lạc Lạc nghĩ một hồi, dù gì cô cũng ở một mình, không thì hôm nay nấu cơm cùng ăn ở nhà anh ta vậy.
“Được thôi! Tôi đem thức ăn qua, buổi trưa ăn ở nhà anh vậy!”
“Duyệt.”
Tô Lạc Lạc lấy vài loại rau trong tủ lạnh, cầm trên tay đi đến phía biệt thự nhà Dạ Trạch Hạo, cô vừa đến cửa đã mở ra rồi, Tô Lạc Lạc hơi bất ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng đi vào, đóng cửa cẩn thận.
Đi vào trong đại sảnh, chỉ thấy Dạ Trạch Hạo ngồi trên ghế sofa, Tô Lạc Lạc đến gần, thấy được rằng cú đấm tối qua không hề nhẹ tay, nửa gương mặt tuấn tú của Dạ Trạch Hạo đã bị sung đỏ rồi.
“Xin lỗi, anh đều vì tôi mới bị đánh như thế.” Tô Lạc Lạc tự trách bản thân, thở dài một tiếng.
Ánh mắt Dạ Trạch Hạo nhìn cô đầy sâu lắng, nhoẻn miệng cười, “Không có gì, tôi cũng trả lại anh ta một đòn rồi.”
“Anh ta đúng ra không nên đánh anh cơ.” Tô Lạc Lạc cắn môi, bất bình dùm anh.
Dạ Trạch Hạo nhìn cô, cô nhất định không biết là tối qua khi ôm cô, trong đầu có nảy ra ý xấu rồi, anh thật ra không kìm chế được bản thân cái khao khát muốn hôn cô.
Chỉ là, sau này, Long Dạ Tước xuất hiện ngăn lại, nếu không, tối hôm qua anh có thể khống chế được bản thân hay không, anh cũng không biết được.
“Tô Lạc Lạc, lần sau cẩn thận hơn nhé.” Dạ Trạch Hạo chỉ có thể nhắc nhở cô, vì dáng vẻ sau khi trúng thuốc của cô thật sự rất khó để đàn ông kiềm chế bản thân.
“Tôi biết rồi.” Tô Lạc Lạc gật đầu, “Tôi lấy đá chườm cho anh vậy!”
“Được thôi!” Dạ Trạch Hạo để cô tùy ý, cảm giác này không tệ.
Tô Lạc Lạc tìm được đá cục và khăn lông, sau khi gói xong đi đến bên anh, đặt lên bên mặt hơi sưng của anh, Dạ Trạch Hạo rít lên một tiếng, lạnh đến nỗi anh có chút không quen.
“Thật ra anh không cần phải vì tôi mà đi đính chính đâu, anh làm như thế ngốc quá.” Tô Lạc Lạc nhìn anh ta trách móc.
“Nếu anh không làm như thế thì danh tiếng của em sau này sẽ bị hủy hết đấy.”
Tô Lạc Lạc nói với thái độ không sao cả, “Tôi không quan tâm lắm, dù gì sau này tôi cũng chỉ là một nhân vật tiểu tốt thôi, không ai nhớ tôi đâu.”
“Ai nói thế?” Dạ Trạch Hạo không nghĩ vậy.
“Là anh kìa, bây giờ trên mạng có rất nhiều người đang mắng nhiếc anh rồi phải không!”
“Anh cũng không quan tâm.” Dạ Trạch Hạo lắc đầu, anh vào ngành này thì đã không sợ những thứ như thế rồi.
Tô Lạc Lạc nhìn anh ta, nhất thời không biết phải nói gì.
“Xem ra em và Long Dạ Tước ở bên nhau vui vẻ lắm phải không, em có suy nghĩ qua sẽ gả cho anh ta vì bọn trẻ?” Dạ Trạch Hạo bất ngờ lên tiếng hỏi.
Tô Lạc Lạc ngây người, vì bọn trẻ mà kết hôn với Long Dạ Tước? Cô hình như xưa giờ chưa từng nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện này bao giờ.
“Tôi không biết, dù gì tôi cũng chưa từng nghĩ qua chuyện như vậy.” Tô Lạc Lạc lắc đầu nói.
“Vậy em có từng nghĩ qua việc tìm một người ba mới cho các con không? Người giống anh vậy, vừa đẹp trai vừa đối tốt với bọn trẻ thì sao?” Dạ Trạch Hạo mặt dày tự đề cử mình.
Tô Lạc Lạc không kìm được bật cười ra, “Nếu anh đồng ý làm ba nuôi của bọn trẻ, bọn chúng nhất định là rất thích.”
Dạ Trạch Hạo lập tức không vui, nói “Ai bảo anh muốn làm ba nuôi của bọn trẻ, vậy không bằng anh làm chú của bọn chúng, nghe có vẻ thuận tai hơn.”
“Không biết tại sao mà bọn trẻ thích anh đến thế, nói thật thì tôi cảm thấy anh và Long Dạ Tước thật sự rất giống nhau!” Tô Lạc Lạc chỉ thuận miệng nói cho vui.
Khuôn mặt anh tuấn của Dạ Trạch Hạo phút chốc biến sắc, anh có chút căng thẳng hỏi, “Giống lắm sao? Sao anh không cảm thấy thế! Chắc chắn là em nhìn hoa mắt rồi.”
Tô Lạc Lạc tiếp tục nói, “Anh và con trai tôi cũng có điểm giống nhau nữa!”
“Em…” Dạ Trạch Hạo tức khắc quay đầu nhìn trừng cô, “Em đang dùng cách khác để ức hiếp anh phải không?”
Tô Lạc Lạc hiểu ngay, sau đó, lại phụt cười ha hả lần nữa, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu.”
Dạ Trạch Hạo cắn cắn đôi môi mỏng, “Sau này đừng nói những lời như thế nữa, anh không giống người nhà họ Long đâu.”
Tô Lạc Lạc vội dỗ ngọt một tiếng, “Được rồi, không nói nữa, sau này tôi sẽ không nói nữa, tôi đi nấu bữa sáng đây! Đói quá rồi!”
Nhưng mà Tô Lạc Lạc lại nhìn anh ta tỉ mỉ hơn, cô muốn nói, thật sự rất giống mà!
Dạ Trạch Hạo đang đắp mặt nạ ừ một tiếng, nhìn dáng người cô bước vào nhà bếp, còn khuôn mặt anh lại lộ ra sự oán hận rất sâu đậm, khuôn mặt này của anh thật sự giống người nhà họ Long đến thế sao?
Không, anh hận người nhà này, và cũng tuyệt đối không muốn giống bọn họ. Tô Lạc Lạc đương nhiên không biết rằng một câu nói thuận miệng của cô lại nói ra được một chân tướng bị che giấu bấy lâu.