Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151
21151
Xe của vệ sĩ lập tức quẹo ra từ một con đường ở bên cạnh.
Ở phía ghế sau, trong lòng Long Dạ Tước là một cô gái hấp dẫn quyến rũ, và dưới sự ảnh hưởng của thuốc, cả người cô đều đang cựa quậy không yên, không ngừng kích thích anh.
Bất ngờ, Long Dạ Tước dùng tay kẹp cằm cô lại, một tay giữ chừng phía sau đầu cô, đôi môi ngang tàng bịt lấy môi cô, cho là tối nay không thể sở hữu cô thì cũng muốn thưởng thức ngay sự ngọt ngào của cô.
“Ưm… Tô Lạc Lạc bị anh ta hôn lấy, xưa giờ chưa bao giờ chủ động nhưng lần này lại chủ động rồi, nhiệt liệt ngênh đón anh.
Lần này không hề khiến anh thấy bức bối nữa, sự chủ động của cô khiến cả người anh phải kìm nén thật khổ sở.
Suốt quãng đường hôn đắm đuối, hôn kịch liệt, chuyện gì có thể làm thì Long Dạ Tước dường như đều làm cả rồi, chỉ còn thiếu bước cuối cùng nữa thôi.
Xe dừng lại trước cửa bệnh viện, giọng của vệ sĩ ở phía trước truyền đến vô cùng bình tĩnh, “Long tổng, đến rồi.”
Người đàn ông ở phía sau đẩy cửa ran gay, bế cô gái đỏ rực cả mặt bước nhanh vào bệnh viện.
Bác sĩ vội cấp cứu cho Tô Lạc Lạc, tiêm cho cô một loại thuốc trấn an tinh thần.
Tô Lạc Lạc dưới điều kiện như thế, dĩ nhiên có chút khó khống chế để tiêm vào được, Long Dạ Tước chỉ còn cách ôm cô vào lòng, khóa tay cô lại như đối với trẻ nhỏ vậy, để cho y tá tiêm cho cô.
Khi một cơn đau ập đến, Tô Lạc Lạc kêu lên một tiếng nhỏ.
Tô Lạc Lạc sau khi bị đau có im lặng hơn, Long Dạ Tước đặt cô nằm xuống giường, nhìn thấy thân hình mệt rã sau khi bị thuốc hành hạ của cô, đôi mày ngài của anh siết chặt lại.
Ai dám ở tại buổi dạ tiệc chuốc thuốc cô? Dạ Trạch Hạo làm sao mà phát hiện được?
Bất kể là ai, Long Dạ Tước cũng sẽ điều tra ra, sau đó, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua, thật ra chỉ cần nghĩ kỹ lại, người có thù với Tô Lạc Lạc là ai.
Hai vợ chồng Tô Vỹ Khâm không thích Tô Lạc Lạc đến dường nào thì cũng sẽ không dùng biện pháp hạ đẳng đến thế, vậy thì, cũng chỉ có con gái của họ Tô Ngữ Phù có thể làm ra chuyện này thôi.
Chết tiệt mà, Long Dạ Tước đã nhẫn nhịn cô ta đến giới hạn cuối cùng rồi.
Lần này, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta nữa. Long Dạ Tước gọi điện thoại cho người phụ trách của buổi tiệc, kêu bọn họ giữ lại hết tất cả người phục vụ trong đêm nay, có thể chuốc thuốc Tô Lạc Lạc thì không thể một mình Tô Ngữ Phù làm được, vì thế, nhất định có một tên phục vụ nào đó phối hợp với cô ta, còn anh chỉ cần bắt được người này làm chứng thì sẽ nắm được tội danh của Tô Ngữ Phù trong buổi tối nay.
Long Dạ Tước cảm thấy biện pháp tốt nhất là đưa Tô Ngữ Phù vào đồn cảnh sát ở trên nửa tháng.
Tô Lạc Lạc dưới tác dụng của thuốc trấn an, nhiệt độ cơ thể cô cũng dần dần hạ xuống, cô nhắm mắt lại ngủ một lúc.
Cuối cùng, cô mở mắt ra, Tô Lạc Lạc nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh giường, giọng cô khàn khàn lên tiếng, “Vừa rồi tôi bị sao thế?”
“Cô bị người ta chuốc thuốc rồi.” Long Dạ Tước không hề giấu diếm cô.
“Gì cơ?” Tô Lạc Lạc giận đến trợn tròn mắt, “Ai làm thế!”
“Tô Ngữ Phù.”
Tô Lạc Lạc giận đến xanh mặt, nắm chặt tay thành nắm đấm, Tô Ngữ Phù quả là càng ngày càng không coi ai ra gì mà.
Cả gan ở nơi đông người như thế hạ thuốc cô, và Tô Lạc Lạc vẫn còn nhớ những chuyện xảy ra khi không kiểm soát được lý trí
Đặc biệt là khoảng thời gian ở trên xe khi đưa cô đến bệnh viện, khuôn mặt nhỏ của cô lập tức lại ửng đỏ mấy phần, cắn môi, có chút bực bội liếc anh ta một cái, “Ban nãy anh đã làm gì với tôi thế?”
Long Dạ Tước cười nhẹ, “Tôi làm như thế chỉ là muốn giảm đi sự thống khổ của cô khi đó mà thôi, để cô không khó chịu đến mức như thế.”
“Vậy anh cũng không thể…” Tô Lạc Lạc mắc cỡ đến không mở miệng được, cô đã thực sự cảm thấy rất sảng khoái, nhưng đó đều là tác dụng của thuốc mà, thế mà anh ta lại….
Đáng ghét đến thế, Tô Lạc Lạc vẫn cảm giác được môi mình còn sưng đỏ, nghĩ đến cảnh không nỡ rời xa anh ta, sống chết cũng đòi hôn kịch liệt….
Cô không muốn sống nữa mà….
Tô Lạc Lạc lại nhớ đến một việc, có chút tức giận ngẩng đầu hỏi, “Ban nãy sao anh lại đánh Dạ Trạch Hạo?”
“Cô chỉ biết xót ruột anh ta sao? Anh ta không phải cũng đánh tôi một cú còn gì?” Long Dạ Tước hừ một cách bất mãn.
“Đó là tại vì anh đánh anh ta trước.”
“Tôi tưởng anh ta đang xâm phạm cô.”
“Anh ta chỉ đang giúp tôi thôi!” Tô Lạc Lạc khi đó cũng không biết mình làm gì rồi, nhưng Dạ Trạch Hạo thật không đáng bị anh đánh như thế.
Long Dạ Tước thấy cô bênh vực Dạ Trạch Hạo như thế, lạnh lùng hừ một tiếng, “Trong mắt cô chỉ có anh ta tồn tại thôi sao?”
Tô Lạc Lạc chỉ có thể hít một hơi thật sâu rồi nói, “Mấy giờ rồi, khi nào đi đón bọn trẻ?”
“Tối nay tôi sẽ để bọn chúng ngủ lại ở nhà ba mẹ tôi một đêm, một lát tôi còn phải quay về sảnh dạ tiệc giải quyết một chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện cô bị hạ thuốc.”
“Anh tính sẽ đối đãi với Tô Ngữ Phù như thế nào?”
“Tính đưa đến đồn cảnh sát, cô ta nếu không nhận được giáo huấn thì sẽ không bao giờ học ngoan.” Ngữ khí của Long Dạ Tước vô cùng lạnh lùng.
Tô Lạc Lạc không hề có ý kiến, cô thật sự mong Tô Ngữ Phù sẽ nhận được bài học xứng đáng, chuyện bắt cóc lần trước đã rất độc ác rồi.
Lúc đó nếu không phải Long Dạ Tước bị thương, cộng thêm không xác định được xung quanh có bọn bắt cóc nữa hay không, nên tốt nhất vẫn là đưa cô về nhà an toàn trước, chứ Long Dạ Tước cũng sẽ không bỏ qua, anh nhất định phải bắt cho được bọn đầu gấu đó, và lôi kẻ đứng giật dây đằng sau ra chịu tội trước pháp luật.
Tô Lạc Lạc chích thuốc cách nửa tiếng đồng hồ trước, tiêm xong, đầu cô vẫn còn chút choáng, Long Dạ Tước vội cúi người, bế ngang cô lên, sải bước lớn đi về phía xe anh.
Tô Lạc Lạc nhớ ra gì đó, vội nói với anh, “Đừng bế tôi nữa, tay anh vẫn còn vết thương đó!”
“Không sao.” Long Dạ Tước không thèm quan tâm.
“Ban nãy anh dùng tay nào đánh Dạ Trạch Hạo thế?”
“Cánh tay không bị thương!” Khi đó Long Dạ Tước dùng cánh tay không bị thương chỉ vì sợ mình đánh không đủ mạnh.
Tô Lạc Lạc cứ thế lo lắng để anh ta bế đến xe, cô vội ngồi xuống kế bên anh, mở đèn trên đầu lên, kiểm tra cánh tay bị thương của anh.
Long Dạ Tước mặc cho cô kiểm tra, có được sự quan tâm như thế của cô, trong lòng anh vô cùng mãn nguyện.
Và lúc này, xe đang chạy về phía sảnh dạ tiệc.
Tô Lạc Lạc cũng để bọn trẻ ở nhà họ Long ngủ một đêm vậy! Nếu bọn chúng không quấy phá.
Đến dưới lầu của sảnh tiệc, Long Dạ Tước sợ cô ăn không no, kêu cô đến khu cà phê thư giãn ở lầu một gọi món, dặn cô muốn ăn gì thì gọi món đó, anh phải lên lầu giải quyết chuyện hạ thuốc.
Tô Lạc Lạc cũng thực sự rất khát, cô muốn một ly nước chanh, cô có thể yên tâm ngồi ở đây chờ Long Dạ Tước đi xử lý chuyện này, và cô cũng chờ xem Tô Ngữ Phù bị trừng phạt. Tối nay nếu không phải Dạ Trạch Hạo phát hiện ra cô, cô nhất định sẽ mất mặt tại đại sảnh, thế nên, cô rất cảm kích Dạ Trạch Hạo, nhưng mà Long Dạ Tước đánh cú đó thật là sai quá đi, ngày mai cô phải đến nhà anh ta xin lỗi mới được.
Xe của vệ sĩ lập tức quẹo ra từ một con đường ở bên cạnh.
Ở phía ghế sau, trong lòng Long Dạ Tước là một cô gái hấp dẫn quyến rũ, và dưới sự ảnh hưởng của thuốc, cả người cô đều đang cựa quậy không yên, không ngừng kích thích anh.
Bất ngờ, Long Dạ Tước dùng tay kẹp cằm cô lại, một tay giữ chừng phía sau đầu cô, đôi môi ngang tàng bịt lấy môi cô, cho là tối nay không thể sở hữu cô thì cũng muốn thưởng thức ngay sự ngọt ngào của cô.
“Ưm… Tô Lạc Lạc bị anh ta hôn lấy, xưa giờ chưa bao giờ chủ động nhưng lần này lại chủ động rồi, nhiệt liệt ngênh đón anh.
Lần này không hề khiến anh thấy bức bối nữa, sự chủ động của cô khiến cả người anh phải kìm nén thật khổ sở.
Suốt quãng đường hôn đắm đuối, hôn kịch liệt, chuyện gì có thể làm thì Long Dạ Tước dường như đều làm cả rồi, chỉ còn thiếu bước cuối cùng nữa thôi.
Xe dừng lại trước cửa bệnh viện, giọng của vệ sĩ ở phía trước truyền đến vô cùng bình tĩnh, “Long tổng, đến rồi.”
Người đàn ông ở phía sau đẩy cửa ran gay, bế cô gái đỏ rực cả mặt bước nhanh vào bệnh viện.
Bác sĩ vội cấp cứu cho Tô Lạc Lạc, tiêm cho cô một loại thuốc trấn an tinh thần.
Tô Lạc Lạc dưới điều kiện như thế, dĩ nhiên có chút khó khống chế để tiêm vào được, Long Dạ Tước chỉ còn cách ôm cô vào lòng, khóa tay cô lại như đối với trẻ nhỏ vậy, để cho y tá tiêm cho cô.
Khi một cơn đau ập đến, Tô Lạc Lạc kêu lên một tiếng nhỏ.
Tô Lạc Lạc sau khi bị đau có im lặng hơn, Long Dạ Tước đặt cô nằm xuống giường, nhìn thấy thân hình mệt rã sau khi bị thuốc hành hạ của cô, đôi mày ngài của anh siết chặt lại.
Ai dám ở tại buổi dạ tiệc chuốc thuốc cô? Dạ Trạch Hạo làm sao mà phát hiện được?
Bất kể là ai, Long Dạ Tước cũng sẽ điều tra ra, sau đó, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua, thật ra chỉ cần nghĩ kỹ lại, người có thù với Tô Lạc Lạc là ai.
Hai vợ chồng Tô Vỹ Khâm không thích Tô Lạc Lạc đến dường nào thì cũng sẽ không dùng biện pháp hạ đẳng đến thế, vậy thì, cũng chỉ có con gái của họ Tô Ngữ Phù có thể làm ra chuyện này thôi.
Chết tiệt mà, Long Dạ Tước đã nhẫn nhịn cô ta đến giới hạn cuối cùng rồi.
Lần này, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta nữa. Long Dạ Tước gọi điện thoại cho người phụ trách của buổi tiệc, kêu bọn họ giữ lại hết tất cả người phục vụ trong đêm nay, có thể chuốc thuốc Tô Lạc Lạc thì không thể một mình Tô Ngữ Phù làm được, vì thế, nhất định có một tên phục vụ nào đó phối hợp với cô ta, còn anh chỉ cần bắt được người này làm chứng thì sẽ nắm được tội danh của Tô Ngữ Phù trong buổi tối nay.
Long Dạ Tước cảm thấy biện pháp tốt nhất là đưa Tô Ngữ Phù vào đồn cảnh sát ở trên nửa tháng.
Tô Lạc Lạc dưới tác dụng của thuốc trấn an, nhiệt độ cơ thể cô cũng dần dần hạ xuống, cô nhắm mắt lại ngủ một lúc.
Cuối cùng, cô mở mắt ra, Tô Lạc Lạc nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh giường, giọng cô khàn khàn lên tiếng, “Vừa rồi tôi bị sao thế?”
“Cô bị người ta chuốc thuốc rồi.” Long Dạ Tước không hề giấu diếm cô.
“Gì cơ?” Tô Lạc Lạc giận đến trợn tròn mắt, “Ai làm thế!”
“Tô Ngữ Phù.”
Tô Lạc Lạc giận đến xanh mặt, nắm chặt tay thành nắm đấm, Tô Ngữ Phù quả là càng ngày càng không coi ai ra gì mà.
Cả gan ở nơi đông người như thế hạ thuốc cô, và Tô Lạc Lạc vẫn còn nhớ những chuyện xảy ra khi không kiểm soát được lý trí
Đặc biệt là khoảng thời gian ở trên xe khi đưa cô đến bệnh viện, khuôn mặt nhỏ của cô lập tức lại ửng đỏ mấy phần, cắn môi, có chút bực bội liếc anh ta một cái, “Ban nãy anh đã làm gì với tôi thế?”
Long Dạ Tước cười nhẹ, “Tôi làm như thế chỉ là muốn giảm đi sự thống khổ của cô khi đó mà thôi, để cô không khó chịu đến mức như thế.”
“Vậy anh cũng không thể…” Tô Lạc Lạc mắc cỡ đến không mở miệng được, cô đã thực sự cảm thấy rất sảng khoái, nhưng đó đều là tác dụng của thuốc mà, thế mà anh ta lại….
Đáng ghét đến thế, Tô Lạc Lạc vẫn cảm giác được môi mình còn sưng đỏ, nghĩ đến cảnh không nỡ rời xa anh ta, sống chết cũng đòi hôn kịch liệt….
Cô không muốn sống nữa mà….
Tô Lạc Lạc lại nhớ đến một việc, có chút tức giận ngẩng đầu hỏi, “Ban nãy sao anh lại đánh Dạ Trạch Hạo?”
“Cô chỉ biết xót ruột anh ta sao? Anh ta không phải cũng đánh tôi một cú còn gì?” Long Dạ Tước hừ một cách bất mãn.
“Đó là tại vì anh đánh anh ta trước.”
“Tôi tưởng anh ta đang xâm phạm cô.”
“Anh ta chỉ đang giúp tôi thôi!” Tô Lạc Lạc khi đó cũng không biết mình làm gì rồi, nhưng Dạ Trạch Hạo thật không đáng bị anh đánh như thế.
Long Dạ Tước thấy cô bênh vực Dạ Trạch Hạo như thế, lạnh lùng hừ một tiếng, “Trong mắt cô chỉ có anh ta tồn tại thôi sao?”
Tô Lạc Lạc chỉ có thể hít một hơi thật sâu rồi nói, “Mấy giờ rồi, khi nào đi đón bọn trẻ?”
“Tối nay tôi sẽ để bọn chúng ngủ lại ở nhà ba mẹ tôi một đêm, một lát tôi còn phải quay về sảnh dạ tiệc giải quyết một chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện cô bị hạ thuốc.”
“Anh tính sẽ đối đãi với Tô Ngữ Phù như thế nào?”
“Tính đưa đến đồn cảnh sát, cô ta nếu không nhận được giáo huấn thì sẽ không bao giờ học ngoan.” Ngữ khí của Long Dạ Tước vô cùng lạnh lùng.
Tô Lạc Lạc không hề có ý kiến, cô thật sự mong Tô Ngữ Phù sẽ nhận được bài học xứng đáng, chuyện bắt cóc lần trước đã rất độc ác rồi.
Lúc đó nếu không phải Long Dạ Tước bị thương, cộng thêm không xác định được xung quanh có bọn bắt cóc nữa hay không, nên tốt nhất vẫn là đưa cô về nhà an toàn trước, chứ Long Dạ Tước cũng sẽ không bỏ qua, anh nhất định phải bắt cho được bọn đầu gấu đó, và lôi kẻ đứng giật dây đằng sau ra chịu tội trước pháp luật.
Tô Lạc Lạc chích thuốc cách nửa tiếng đồng hồ trước, tiêm xong, đầu cô vẫn còn chút choáng, Long Dạ Tước vội cúi người, bế ngang cô lên, sải bước lớn đi về phía xe anh.
Tô Lạc Lạc nhớ ra gì đó, vội nói với anh, “Đừng bế tôi nữa, tay anh vẫn còn vết thương đó!”
“Không sao.” Long Dạ Tước không thèm quan tâm.
“Ban nãy anh dùng tay nào đánh Dạ Trạch Hạo thế?”
“Cánh tay không bị thương!” Khi đó Long Dạ Tước dùng cánh tay không bị thương chỉ vì sợ mình đánh không đủ mạnh.
Tô Lạc Lạc cứ thế lo lắng để anh ta bế đến xe, cô vội ngồi xuống kế bên anh, mở đèn trên đầu lên, kiểm tra cánh tay bị thương của anh.
Long Dạ Tước mặc cho cô kiểm tra, có được sự quan tâm như thế của cô, trong lòng anh vô cùng mãn nguyện.
Và lúc này, xe đang chạy về phía sảnh dạ tiệc.
Tô Lạc Lạc cũng để bọn trẻ ở nhà họ Long ngủ một đêm vậy! Nếu bọn chúng không quấy phá.
Đến dưới lầu của sảnh tiệc, Long Dạ Tước sợ cô ăn không no, kêu cô đến khu cà phê thư giãn ở lầu một gọi món, dặn cô muốn ăn gì thì gọi món đó, anh phải lên lầu giải quyết chuyện hạ thuốc.
Tô Lạc Lạc cũng thực sự rất khát, cô muốn một ly nước chanh, cô có thể yên tâm ngồi ở đây chờ Long Dạ Tước đi xử lý chuyện này, và cô cũng chờ xem Tô Ngữ Phù bị trừng phạt. Tối nay nếu không phải Dạ Trạch Hạo phát hiện ra cô, cô nhất định sẽ mất mặt tại đại sảnh, thế nên, cô rất cảm kích Dạ Trạch Hạo, nhưng mà Long Dạ Tước đánh cú đó thật là sai quá đi, ngày mai cô phải đến nhà anh ta xin lỗi mới được.