Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
185
“ Là như thế này,Lục Phu Nhân,hiện nay cô đã mất tích hơn bốn mươi tám tiếng,Lục Tiên Sinh đã báo cảnh sát,giờ mời Bà theo chúng tôi về nhà。” Cảnh Sát nghiêm túc mà nói。
Ồ,lại là Lục Chí Khiêm ,anh được đấy,vợ mất tích,lại nhờ cảnh sát đến tìm,giả sử cô ta đã chết bên ngoài,coi như đã chết rồi,anh ta rốt cuộc hận cô ta đến mức nào ?
Không chống lại được cảnh sát,Khương Thục Đồng đã theo họ quay về。
Lục Chí Khiêm đang ung dung ngồi trên ghế sofa hút thuốc,nhìn thấy Khương Thục Đồng,nói một câu,“ Về rồi sao ? Hai đêm nay cô ngủ ở đâu ? ”
“ Tôi kiếm được việc làm rồi ,thứ hai đi làm。”
“ Tôi không quan tâm cô có đi làm hay không đi làm,ba mẹ tối nay muốn gặp mặt chúng ta 。” Lục Chí Khiêm nhích mày nói với Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng ngơ một hồi,cô ta kết hôn với Lục Chí Khiêm ba mẹ anh ta ngàn lần không vui,chê nhà cô ta là gánh nặng,công xưởng của ba,Lục Chí Khiêm phải tốn rất nhiều vốn mới lắp đầy,tiền trị liệu của mẹ cũng hao tốn không ít。
Đưa Khương Thục Đồng gặp mặt ba mẹ chồng chẳng khác nào đang ép cô ta đi làm chuyện mình không muốn làm vậy y như đang bắt vịt trên kệ,nhưng hôm nay hình như họ có mục đích nào đó,vì cách mẹ chồng đang nhìn chăm chúc vào bụng của Khương Thục đồng “ có thai chưa ? ”
Khương Thục Đồng đỏ mặt, “ chưa có。”
Khương Thục Đồng nhìn sang Lục Chí Khiêm, không có vận động,làm sao mà có ?
Nếu như trước kia rất mong đợi Lục Chí Khiếm lấy cô ta, hiện nay cô ta sớm đã không hy vọng rồi,hai người trong hôn nhân,một khi đã hình thành cục diện nào đó,thì sẽ không thay đổi,cô ta đã nhìn trước được cuộc đời cãi vã với Lục Chí Khiêm rồi。
Trên đường quay về,điện thoại của Khương Thục Đồng reo lên một tiếng,quả nhiên lại là do Ngôn Hỷ gửi qua : “ Lục phu nhân tôi có thai rồi ”,đứa con là của Lục công tử。
Khương Thục Đồng chế giễu cười,cũng đúng lúc lắm,mẹ chồng đang muốn gì người phụ nữ lại có cái đó。
Nhưng nghĩ lại chắc không phải do quan hệ lần trước tại khách sạn mà có thai,không thể nhanh như vậy được。
Một nụ cười mỉa mai trên môi cô,gửi lại tin nhắn cho Ngôn Hy,“ Đã có thai rồi động tác còn lớn như thế,không sợ làm hư thai sao ? ”
“Tôi cũng không muốn,nhưng do chồng cô không nhịn được,ngày nào cũng bắt người ta phải chiều,tôi đâu còn cách nào nữa ? ”
Khương Thục Đồng cũng có thể suy nghĩ ra vẽ mặt quyến rũ lẳng lơ của người mẫu kia。
“ Ly hôn thôi,thứ mà tôi không có,Ngôn Hy đã có,mẹ anh biết được chắc sẻ rất vui mừng ” ,Khương Thục Đồng đưa tin nhắn tới trước mắt cho Lục Chí Khiêm xem。
Sau khi Lục Chí Khiêm đọc xong,cắn chặt đôi môi,“ cô đừng hòng ! Chỉ cần tôi còn sống,cô đừng hòng cũng đừng nghĩ rằng có thế thoát được。
“ Cứ tổn thương với nhau như thế này ? ” Khương Thục đồng hỏi。
“ Đúng,chính là tổn thương vầy vò với nhau。” Lục Chí Khiêm bắt đầu tức giận,mạnh tay đề máy xe,đến một giao lộ anh ta mạnh tay bẻ lái vô lăng。
“ Anh không muốn sống hả ? ” Khương Thục Đồng hét len,lời chưa nói hết xe đã đụng vào cây,cũng may hai người không bị thương。
Chẳng qua chỉ là nổi sợ vô duyên vô cớ,cơn giận của Lục Chí Khiêm chưa nguội,quay qua liền bóp chặt cổ của Khương Thục Đồng, “ tôi bóp chết cô! ”
Tròng đen của Khương Thục Đồng phóng to,cô ta dùng sức mạnh tay nắm chặc tay của Lục Chí Khiêm,lúc này mặt cô đỏ rực,ho không ra,“ Lục Chí Khiêm,tốt nhất anh giết chết tôi。”
Lục Chí Khiêm đột nhiên khóc lên,khóc không thành tiếng,trên mặt có nước mắt。
Khương Thục Đồng đã quên đi sự đau đớn trên người, ngơ ngơ nhìn Lục Chí Khiêm。
Buông tay cô ta ra là khi cảnh sát tới,nhưng trên cổ của Khương Thục Đồng đã có vết dấu đỏ。
Cho nên sáng thứ hai khi đi làm,các đồng nghiệp mới quen biết nói,“ ôi,thứ trên cổ của Thục Đồng là gì vậy ? Chúng tôi không nhìn thấy, gì cũng không nhìn thấy。”
Rõ ràng là vết thương,họ tưởng là dấu vết của sự thân mật。
Đúng lúc hôm nay,Cố Minh Thành cũng đến công ty,nghe nói anh ta có rất nhiều công ty,không hiểu sao anh ta lại đến công ty mà Khương Thục Đồng đang làm việc。
Một lúc sau,điện thoại trên bàn của Khương Thục đồng reo lên,quả nhiên là Cố Minh Thành gọi cho cô ta。
“ Là như thế này,Lục Phu Nhân,hiện nay cô đã mất tích hơn bốn mươi tám tiếng,Lục Tiên Sinh đã báo cảnh sát,giờ mời Bà theo chúng tôi về nhà。” Cảnh Sát nghiêm túc mà nói。
Ồ,lại là Lục Chí Khiêm ,anh được đấy,vợ mất tích,lại nhờ cảnh sát đến tìm,giả sử cô ta đã chết bên ngoài,coi như đã chết rồi,anh ta rốt cuộc hận cô ta đến mức nào ?
Không chống lại được cảnh sát,Khương Thục Đồng đã theo họ quay về。
Lục Chí Khiêm đang ung dung ngồi trên ghế sofa hút thuốc,nhìn thấy Khương Thục Đồng,nói một câu,“ Về rồi sao ? Hai đêm nay cô ngủ ở đâu ? ”
“ Tôi kiếm được việc làm rồi ,thứ hai đi làm。”
“ Tôi không quan tâm cô có đi làm hay không đi làm,ba mẹ tối nay muốn gặp mặt chúng ta 。” Lục Chí Khiêm nhích mày nói với Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng ngơ một hồi,cô ta kết hôn với Lục Chí Khiêm ba mẹ anh ta ngàn lần không vui,chê nhà cô ta là gánh nặng,công xưởng của ba,Lục Chí Khiêm phải tốn rất nhiều vốn mới lắp đầy,tiền trị liệu của mẹ cũng hao tốn không ít。
Đưa Khương Thục Đồng gặp mặt ba mẹ chồng chẳng khác nào đang ép cô ta đi làm chuyện mình không muốn làm vậy y như đang bắt vịt trên kệ,nhưng hôm nay hình như họ có mục đích nào đó,vì cách mẹ chồng đang nhìn chăm chúc vào bụng của Khương Thục đồng “ có thai chưa ? ”
Khương Thục Đồng đỏ mặt, “ chưa có。”
Khương Thục Đồng nhìn sang Lục Chí Khiêm, không có vận động,làm sao mà có ?
Nếu như trước kia rất mong đợi Lục Chí Khiếm lấy cô ta, hiện nay cô ta sớm đã không hy vọng rồi,hai người trong hôn nhân,một khi đã hình thành cục diện nào đó,thì sẽ không thay đổi,cô ta đã nhìn trước được cuộc đời cãi vã với Lục Chí Khiêm rồi。
Trên đường quay về,điện thoại của Khương Thục Đồng reo lên một tiếng,quả nhiên lại là do Ngôn Hỷ gửi qua : “ Lục phu nhân tôi có thai rồi ”,đứa con là của Lục công tử。
Khương Thục Đồng chế giễu cười,cũng đúng lúc lắm,mẹ chồng đang muốn gì người phụ nữ lại có cái đó。
Nhưng nghĩ lại chắc không phải do quan hệ lần trước tại khách sạn mà có thai,không thể nhanh như vậy được。
Một nụ cười mỉa mai trên môi cô,gửi lại tin nhắn cho Ngôn Hy,“ Đã có thai rồi động tác còn lớn như thế,không sợ làm hư thai sao ? ”
“Tôi cũng không muốn,nhưng do chồng cô không nhịn được,ngày nào cũng bắt người ta phải chiều,tôi đâu còn cách nào nữa ? ”
Khương Thục Đồng cũng có thể suy nghĩ ra vẽ mặt quyến rũ lẳng lơ của người mẫu kia。
“ Ly hôn thôi,thứ mà tôi không có,Ngôn Hy đã có,mẹ anh biết được chắc sẻ rất vui mừng ” ,Khương Thục Đồng đưa tin nhắn tới trước mắt cho Lục Chí Khiêm xem。
Sau khi Lục Chí Khiêm đọc xong,cắn chặt đôi môi,“ cô đừng hòng ! Chỉ cần tôi còn sống,cô đừng hòng cũng đừng nghĩ rằng có thế thoát được。
“ Cứ tổn thương với nhau như thế này ? ” Khương Thục đồng hỏi。
“ Đúng,chính là tổn thương vầy vò với nhau。” Lục Chí Khiêm bắt đầu tức giận,mạnh tay đề máy xe,đến một giao lộ anh ta mạnh tay bẻ lái vô lăng。
“ Anh không muốn sống hả ? ” Khương Thục Đồng hét len,lời chưa nói hết xe đã đụng vào cây,cũng may hai người không bị thương。
Chẳng qua chỉ là nổi sợ vô duyên vô cớ,cơn giận của Lục Chí Khiêm chưa nguội,quay qua liền bóp chặt cổ của Khương Thục Đồng, “ tôi bóp chết cô! ”
Tròng đen của Khương Thục Đồng phóng to,cô ta dùng sức mạnh tay nắm chặc tay của Lục Chí Khiêm,lúc này mặt cô đỏ rực,ho không ra,“ Lục Chí Khiêm,tốt nhất anh giết chết tôi。”
Lục Chí Khiêm đột nhiên khóc lên,khóc không thành tiếng,trên mặt có nước mắt。
Khương Thục Đồng đã quên đi sự đau đớn trên người, ngơ ngơ nhìn Lục Chí Khiêm。
Buông tay cô ta ra là khi cảnh sát tới,nhưng trên cổ của Khương Thục Đồng đã có vết dấu đỏ。
Cho nên sáng thứ hai khi đi làm,các đồng nghiệp mới quen biết nói,“ ôi,thứ trên cổ của Thục Đồng là gì vậy ? Chúng tôi không nhìn thấy, gì cũng không nhìn thấy。”
Rõ ràng là vết thương,họ tưởng là dấu vết của sự thân mật。
Đúng lúc hôm nay,Cố Minh Thành cũng đến công ty,nghe nói anh ta có rất nhiều công ty,không hiểu sao anh ta lại đến công ty mà Khương Thục Đồng đang làm việc。
Một lúc sau,điện thoại trên bàn của Khương Thục đồng reo lên,quả nhiên là Cố Minh Thành gọi cho cô ta。