Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
1820
Bác sĩ cũng theo đó mà nhăn mày,“ Cô ta không có thai mà,máu chỉ là túi máu do cô ta làm ra thôi,không biết là muốn diễn tuồng gì nữa。”
Nước mắt đang rơi của Khương Thục Đồng,nghe được chuyện này, liền cảm thấy chấn động,không có thai ? Là Ngôn Hy muốn lấy con ra làm trò sao ?
Lục Chí Khiêm sau đó đến,Cố Minh Thành đứng ngay đó,anh ta cũng không khiên kỵ,Lục Chí Khiêm chỉ nhìn Cố Minh Thành một cái,liền chạy vào phòng bệnh của Ngôn Hy。
“ Ở đây không có chuyện của mình nữa,đi thôi。” Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng nói。
Trong lòng Khương Thục Đồng nghĩ,dù sao Lục Chí Khiêm vừa mới đến,liền chạy đến phòng bệnh của Ngôn Hy,nếu như anh ta cũng không tôn trọng Khương Thục Đồng,vậy Khương Thục Đồng cũng không cần có sắc mặt tốt với anh ta,dù sao hai người cũng đã bể mặt rồi,cô ta theo sau Cố Minh Thành bước ra。
Đối diện bệnh viện,là một công viên,rất yên tĩnh,cảnh sắc của mùa thu rất tốt。
Khương Thục Đồng đứng cạnh một gian hàng bán kẹo bông gòn,lúc còn nhỏ cô ta rất thích kẹo bông gòn,vừa mới trải qua một trận kinh hoàng,cô ta cũng muốn định thần một chút。
Năm đồng tiền một cái,cô ta mua rồi。
Cố Minh Thành nhìn cô ta ăn kẹo bông gòn,cúi đầu ho một tiếng,là dạng vừa ho vừa cười,Khương Thục Đồng biết anh ta đang cười nhạo cô ta,không phục nói:“ Chẳng qua chỉ là ăn kẹo bông gòn thôi,có gì đáng kinh ngạc đâu ? ”
Hai người cùng ngồi xuống một chiếc ghế。
“ Kẹo bông gòn như vậy sao ? ” Cố Minh Thành chăm chút nhìn Khương Thục Đồng,anh ta vừa kê tay lên ghế của khương Thục Đồng,vừa hỏi。
khương Thục Đồng tưởng là anh ta sẽ nói chuyện của Lục Chí Khiêm và Ngôn Hy,nhưng không có。
Khương Thục Đồng lè lưỡi liếm một miếng kẹo bông gòn,không thể nào nói chuyện,chỉ gật đầu một cái。
Cố Minh Thành trầm lặng,sau đó anh ta lại nói,“ Ly hôn thôi,Khương Thục Đồng。”
Y như một quả cân nặng đập vào đầu của Khương Thục Đồng,rất loạn soạn。
Đây là lần đâu tiên Cố Minh Thành gọi tên cô ta,cảm thấy tiếng gọi này khác với người ta,giống như trong lòng anh ta,gọi tên này đã gọi qua rất nhiều lần vậy,cô ta y như người quen thuộc của anh ta。
Ý nghĩ “ Ly hôn ” trong đầu cô ta đã suy nghĩ trăm ngàn lần,cho nên,khi người ta nhắc đến,cô ta không cảm thấy kinh hãi,chỉ la tiếng gọi “ Khương Thục Đồng ” này,y như một con mèo nhỏ đang gào gào trong lòng cô ta。
Cô ta ngưng động tác ăn kẹo bông gòn,cúi đầu xuống。
“ Chưa suy nghĩ kỹ sao ? Tôi cho cô thời gian ” Cố Minh Thành nói。
Y như Khương Thục Đồng ly hôn là vì anh ta mà ly hôn vậy。
Khương Thục Đồng nghĩ chuyện này,Lục Chí Khiêm sẽ tính sổ với cô ta,nhưng không có,tối về anh ta rất bình tĩnh,giống như rất mệt mõi vậy,quay về phòng mình liền ngủ luôn。
Điều này khiến Khương Thục Đồng không thấu hiểu,nhưng nghĩ lại,cũng đúng,Ngôn Hy rõ ràng là giả vờ có thai,có thể cũng nói dối anh ta luôn,hiện nay cô ta đã vạch trần bộ mặt thật của Ngôn Hy,Lục Chí Khiêm đương nhiên sẽ cảm kích cô ta。
Sự cố này không ảnh hưởng đến Khương Thục Đồng,cô ta vẫn đi làm như thường。
Ngày thứ hai khi Khương Thục Đồng sắp tan sở,lại xảy ra một chuyện khiến cô ta không ngờ đến,-- kinh nguyệt của cô ta đến,cô ta không đem theo băng vệ sinh。
Làm việc cả buổi trưa,cô ta luôn ngồi trên ghế,vừa đứng lên,mới phát hiện,cũng nhuộm lên trên ghế,trên ghế là loại vãi mềm,nếu như làm bằng da hoặc gỗ thì cũng còn lau chùi được,nhưng lại không phải。
Vừa mới đi phòng vệ sinh,nhìn thấy trên quần toàn là máu,cô ta mặc áo khoác dài vào,trong lòng nghĩ,tí nữa tan sở,khoác lên áo khoác dài,như vậy đồng nghiệp sẽ không nhìn thấy。
Khương Thục Đồng nhìn thấy mọi người đã về hết,Khương Thục Đồng mới cẩn thận cầm lên áo khoác dài,chuẩn bị đi về。
Nhưng vừa đứng lên,áo khoác dài vẫn chưa mặc vào,liền nhìn thấy Cố Minh Thành từ bên ngoài bước vào phòng làm việc,rất gấp rút,giống như có chuyện gì。
Khương Thục Đồng toàn thân ngơ ngác,cả ngày không đến,nhưng khi cô ta muốn về ?
“Tôi – tôi—“ vì quá vội vàng,Khương Thục Đồng lại không hay nói dối,quả nhiên lúng túng không biết nói sao。
Vốn dĩ Cố Minh Thành vì để quên đồ trong phòng làm viêc,đến đây lấy,nhưng nhìn thấy vẻ mặt gấp rút của Khương Thục Đồng,anh ta quả nhiên đứng bên cạnh cô ta。
Khương Thục Đồng liền tựa vào ghế,lấy áo khoác dài che đi những vết máu trên ghế,một vết máu rất lớn。
“ Tôi có việc chưa làm xong。cho nên— ”
Bác sĩ cũng theo đó mà nhăn mày,“ Cô ta không có thai mà,máu chỉ là túi máu do cô ta làm ra thôi,không biết là muốn diễn tuồng gì nữa。”
Nước mắt đang rơi của Khương Thục Đồng,nghe được chuyện này, liền cảm thấy chấn động,không có thai ? Là Ngôn Hy muốn lấy con ra làm trò sao ?
Lục Chí Khiêm sau đó đến,Cố Minh Thành đứng ngay đó,anh ta cũng không khiên kỵ,Lục Chí Khiêm chỉ nhìn Cố Minh Thành một cái,liền chạy vào phòng bệnh của Ngôn Hy。
“ Ở đây không có chuyện của mình nữa,đi thôi。” Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng nói。
Trong lòng Khương Thục Đồng nghĩ,dù sao Lục Chí Khiêm vừa mới đến,liền chạy đến phòng bệnh của Ngôn Hy,nếu như anh ta cũng không tôn trọng Khương Thục Đồng,vậy Khương Thục Đồng cũng không cần có sắc mặt tốt với anh ta,dù sao hai người cũng đã bể mặt rồi,cô ta theo sau Cố Minh Thành bước ra。
Đối diện bệnh viện,là một công viên,rất yên tĩnh,cảnh sắc của mùa thu rất tốt。
Khương Thục Đồng đứng cạnh một gian hàng bán kẹo bông gòn,lúc còn nhỏ cô ta rất thích kẹo bông gòn,vừa mới trải qua một trận kinh hoàng,cô ta cũng muốn định thần một chút。
Năm đồng tiền một cái,cô ta mua rồi。
Cố Minh Thành nhìn cô ta ăn kẹo bông gòn,cúi đầu ho một tiếng,là dạng vừa ho vừa cười,Khương Thục Đồng biết anh ta đang cười nhạo cô ta,không phục nói:“ Chẳng qua chỉ là ăn kẹo bông gòn thôi,có gì đáng kinh ngạc đâu ? ”
Hai người cùng ngồi xuống một chiếc ghế。
“ Kẹo bông gòn như vậy sao ? ” Cố Minh Thành chăm chút nhìn Khương Thục Đồng,anh ta vừa kê tay lên ghế của khương Thục Đồng,vừa hỏi。
khương Thục Đồng tưởng là anh ta sẽ nói chuyện của Lục Chí Khiêm và Ngôn Hy,nhưng không có。
Khương Thục Đồng lè lưỡi liếm một miếng kẹo bông gòn,không thể nào nói chuyện,chỉ gật đầu một cái。
Cố Minh Thành trầm lặng,sau đó anh ta lại nói,“ Ly hôn thôi,Khương Thục Đồng。”
Y như một quả cân nặng đập vào đầu của Khương Thục Đồng,rất loạn soạn。
Đây là lần đâu tiên Cố Minh Thành gọi tên cô ta,cảm thấy tiếng gọi này khác với người ta,giống như trong lòng anh ta,gọi tên này đã gọi qua rất nhiều lần vậy,cô ta y như người quen thuộc của anh ta。
Ý nghĩ “ Ly hôn ” trong đầu cô ta đã suy nghĩ trăm ngàn lần,cho nên,khi người ta nhắc đến,cô ta không cảm thấy kinh hãi,chỉ la tiếng gọi “ Khương Thục Đồng ” này,y như một con mèo nhỏ đang gào gào trong lòng cô ta。
Cô ta ngưng động tác ăn kẹo bông gòn,cúi đầu xuống。
“ Chưa suy nghĩ kỹ sao ? Tôi cho cô thời gian ” Cố Minh Thành nói。
Y như Khương Thục Đồng ly hôn là vì anh ta mà ly hôn vậy。
Khương Thục Đồng nghĩ chuyện này,Lục Chí Khiêm sẽ tính sổ với cô ta,nhưng không có,tối về anh ta rất bình tĩnh,giống như rất mệt mõi vậy,quay về phòng mình liền ngủ luôn。
Điều này khiến Khương Thục Đồng không thấu hiểu,nhưng nghĩ lại,cũng đúng,Ngôn Hy rõ ràng là giả vờ có thai,có thể cũng nói dối anh ta luôn,hiện nay cô ta đã vạch trần bộ mặt thật của Ngôn Hy,Lục Chí Khiêm đương nhiên sẽ cảm kích cô ta。
Sự cố này không ảnh hưởng đến Khương Thục Đồng,cô ta vẫn đi làm như thường。
Ngày thứ hai khi Khương Thục Đồng sắp tan sở,lại xảy ra một chuyện khiến cô ta không ngờ đến,-- kinh nguyệt của cô ta đến,cô ta không đem theo băng vệ sinh。
Làm việc cả buổi trưa,cô ta luôn ngồi trên ghế,vừa đứng lên,mới phát hiện,cũng nhuộm lên trên ghế,trên ghế là loại vãi mềm,nếu như làm bằng da hoặc gỗ thì cũng còn lau chùi được,nhưng lại không phải。
Vừa mới đi phòng vệ sinh,nhìn thấy trên quần toàn là máu,cô ta mặc áo khoác dài vào,trong lòng nghĩ,tí nữa tan sở,khoác lên áo khoác dài,như vậy đồng nghiệp sẽ không nhìn thấy。
Khương Thục Đồng nhìn thấy mọi người đã về hết,Khương Thục Đồng mới cẩn thận cầm lên áo khoác dài,chuẩn bị đi về。
Nhưng vừa đứng lên,áo khoác dài vẫn chưa mặc vào,liền nhìn thấy Cố Minh Thành từ bên ngoài bước vào phòng làm việc,rất gấp rút,giống như có chuyện gì。
Khương Thục Đồng toàn thân ngơ ngác,cả ngày không đến,nhưng khi cô ta muốn về ?
“Tôi – tôi—“ vì quá vội vàng,Khương Thục Đồng lại không hay nói dối,quả nhiên lúng túng không biết nói sao。
Vốn dĩ Cố Minh Thành vì để quên đồ trong phòng làm viêc,đến đây lấy,nhưng nhìn thấy vẻ mặt gấp rút của Khương Thục Đồng,anh ta quả nhiên đứng bên cạnh cô ta。
Khương Thục Đồng liền tựa vào ghế,lấy áo khoác dài che đi những vết máu trên ghế,một vết máu rất lớn。
“ Tôi có việc chưa làm xong。cho nên— ”