Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
1728
5 tháng sau.
Uất Lam đã sinh được một bé trai.
Lục Chiến Thâm đứng trước cửa phòng bệnh, chỉ khi Uất Lam vừa được đưa ra, vẫn còn đang ngủ say vì kiệt sức, anh ta bước vào và hôn lên trán cô, liếc nhìn con trai của họ.
Cô tỉnh dậy, anh liền đi ra bên ngoài.
Uất Lam ngồi dậy, ôm lấy anh chàng nhỏ bé vào lòng: “Con tên là bé Nam, Tắc Nam.”
Đây là tên của bé Nam.
Cô y tá nói với Uất Lam: “Cô Uất, anh Lục gì đó ở bên ngoài, cứ ngồi ở đó mãi không đi đâu, cô muốn mời anh ta vào đây ngồi một chút không? Anh ta đợi từ tối qua, lúc cô được đưa vào phòng sinh cho đến bây giờ đó, cả đêm không chợp mắt tí nào.”
Uất Lam lắc đầu: “Tôi không quen anh ta.”
Cô y tá: “…”
Ai có mắt đều nhìn ra được, đây là cha của đứa bé.
Ngày hôm sau, Uất Lam trở về căn hộ của mình.
Lục Chiến Thâm cho mời một người có kinh nghiệm đến để chăm sóc cô trong tháng. Uất Lam không từ chối, vì tình trạng sức khỏe của cô khiến cô không thể từ chối. Bà Lục cũng thường xuyên đến thăm đứa bé, Uất Lam cũng không nói gì.
Mỗi lần bà Lục đến đều mang theo rất nhiều thứ. “Uất Lam, những thứ này là Chiến Thâm nhờ bác mang đến. Bác biết con oán hận Chiến Thâm, bây giờ Chiến Thâm cũng hối hận rồi. Cũng tại bác, trước đây đều tại bác cả. Uất Lam, con hãy cho Chiến Thâm một cơ hội đi.”
Mỗi lần bà Lục đến đều nói những điều này.
Lần nào Uất Lam cũng đều giả vờ không nghe thấy.
Thời gian cứ vậy trôi qua trong căng thẳng.
2 tháng sau.
Uất Lam đã cho người phụ chăm sóc thôi việc.
Một mình cô chăm sóc bé Nam, đã có kinh nghiệm ở kiếp trước, nên cũng không luống cuống nữa.
Chỉ có điều một ngày nọ, khi họ mở cửa sổ ra, đột nhiên nhìn thấy ở đối diện ban công phòng ngủ, Lục Chiến Thâm đang đứng ở ban công bên kia. Uất Lam không ngờ rằng người đàn ông này lại dọn đến đây ở, vì muốn tiếp cận mình mà mua một căn nhà ở đối diện.
Ngay lập tức, cô kéo rèm cửa lại.
Hầu như mỗi ngày, chỉ cần Uất Lam kéo màn cửa ra thì đều nhìn thấy Lục Chiến Thâm ở đối diện, bộ anh ta sống trên ban công hay sao?
Cô lại không thể không mở cửa sổ để đón gió cho thoáng mát.
Vậy chi bằng Uất Lam xem anh ta là không khí.
“Cô Uất Lam, cô Uất Lam, cô có nhà không?”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Uất Lam nhìn qua mắt thần, là người sống ở tầng dưới, cô mở cửa ra. “Có chuyện gì không?”
“Đường ống nước trong phòng tắm của nhà cô bị rò rỉ rồi, làm phòng tắm của nhà tôi bị giọt đầy nước.”
“Thật là ngại quá, tôi sẽ xử lý liền.”
Đóng cửa lại, Uất Lam bước vào phòng tắm, cô không biết sửa chữa mấy việc này, đang suy nghĩ xem có nên làm phiền thầy Trần ở nhà bên cạnh hay không.
Thì nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên lần nữa.
Bên trong mắt thần là gương mặt đẹp trai của Lục Chiến Thâm: “Mở cửa, sửa ống nước!”
Uất Lam: “…”
Lục Chiến Thâm ghé sát gần hơn: “Nếu em không muốn chút nữa người hàng xóm ở tầng dưới lại lên gõ cửa, thì hãy cho anh vào. Anh hứa, 15 phút sau sẽ đi ngay.”
Uất Lam mở cửa.
Bé Nam vừa ngủ dậy và đang khóc, cô đành phải chạy về phòng ngủ bồng bé Nam, nhẹ nhàng dỗ dành. Lục Chiến Thâm đã vào đến phòng tắm, mấy phút sau đã xử lý xong xuôi, rồi đi ra phòng khách. Uất Lam đang bồng bé Nam ngồi trong phòng khách, nhìn vào Lục Chiến Thâm: “Sửa xong rồi hả? Anh có thể đi rồi đó.”
Lục Chiến Thâm tiến đến và ngồi xuống ngay bên cạnh Uất Lam: “Không phải anh đã nói rồi sao? 15 phút. Bây giờ mới được 5 phút thôi.”
Uất Lam: “…”
Cố tình gây sự!
Bé Nam vẫn đang khóc, Uất Lam nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu bé. Cô muốn cho cậu bé bú, nhưng Lục Chiến Thâm cứ ngồi bên cạnh, cô trừng mắt nhìn anh ta.
Lục Chiến Thâm quay mặt về hướng khác.
Bé Nam vẫn quấy, Uất Lam không lo được nhiều nữa, dù sao, người dàn ông này có thể làm gì mình chứ?
Vén áo lên cho bé Nam bú, bé Nam bú no rồi, đôi mắt đen mở thật to, Uất Lam lấy một món đồ chơi đặt vào tay cậu bé.
Lục Chiến Thâm giơ tay ra: “Anh có thể, bồng con không?”
Uất Lam vốn muốn từ chối.
Nhưng không ngờ rằng, bé Nam lại giơ hai tay ra.
Lục Chiến Thâm ôm chặt bé Nam, cậu bé với tay ra kéo cà vạt của anh ta, chơi rất vui vẻ, rồi ngủ say trong lòng anh ta.
Uất Lam gật gù muốn ngủ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lục Chiến Thâm nhìn chăm chú cậu bé trong vòng tay mình, trong lòng thấy ấm áp. “Uất Lam, anh không hề ký tên vào tờ thỏa thuận ly hôn, bây giờ em vẫn là vợ của anh. Uất Lam, cho anh một cơ hội được không?”
5 tháng sau.
Uất Lam đã sinh được một bé trai.
Lục Chiến Thâm đứng trước cửa phòng bệnh, chỉ khi Uất Lam vừa được đưa ra, vẫn còn đang ngủ say vì kiệt sức, anh ta bước vào và hôn lên trán cô, liếc nhìn con trai của họ.
Cô tỉnh dậy, anh liền đi ra bên ngoài.
Uất Lam ngồi dậy, ôm lấy anh chàng nhỏ bé vào lòng: “Con tên là bé Nam, Tắc Nam.”
Đây là tên của bé Nam.
Cô y tá nói với Uất Lam: “Cô Uất, anh Lục gì đó ở bên ngoài, cứ ngồi ở đó mãi không đi đâu, cô muốn mời anh ta vào đây ngồi một chút không? Anh ta đợi từ tối qua, lúc cô được đưa vào phòng sinh cho đến bây giờ đó, cả đêm không chợp mắt tí nào.”
Uất Lam lắc đầu: “Tôi không quen anh ta.”
Cô y tá: “…”
Ai có mắt đều nhìn ra được, đây là cha của đứa bé.
Ngày hôm sau, Uất Lam trở về căn hộ của mình.
Lục Chiến Thâm cho mời một người có kinh nghiệm đến để chăm sóc cô trong tháng. Uất Lam không từ chối, vì tình trạng sức khỏe của cô khiến cô không thể từ chối. Bà Lục cũng thường xuyên đến thăm đứa bé, Uất Lam cũng không nói gì.
Mỗi lần bà Lục đến đều mang theo rất nhiều thứ. “Uất Lam, những thứ này là Chiến Thâm nhờ bác mang đến. Bác biết con oán hận Chiến Thâm, bây giờ Chiến Thâm cũng hối hận rồi. Cũng tại bác, trước đây đều tại bác cả. Uất Lam, con hãy cho Chiến Thâm một cơ hội đi.”
Mỗi lần bà Lục đến đều nói những điều này.
Lần nào Uất Lam cũng đều giả vờ không nghe thấy.
Thời gian cứ vậy trôi qua trong căng thẳng.
2 tháng sau.
Uất Lam đã cho người phụ chăm sóc thôi việc.
Một mình cô chăm sóc bé Nam, đã có kinh nghiệm ở kiếp trước, nên cũng không luống cuống nữa.
Chỉ có điều một ngày nọ, khi họ mở cửa sổ ra, đột nhiên nhìn thấy ở đối diện ban công phòng ngủ, Lục Chiến Thâm đang đứng ở ban công bên kia. Uất Lam không ngờ rằng người đàn ông này lại dọn đến đây ở, vì muốn tiếp cận mình mà mua một căn nhà ở đối diện.
Ngay lập tức, cô kéo rèm cửa lại.
Hầu như mỗi ngày, chỉ cần Uất Lam kéo màn cửa ra thì đều nhìn thấy Lục Chiến Thâm ở đối diện, bộ anh ta sống trên ban công hay sao?
Cô lại không thể không mở cửa sổ để đón gió cho thoáng mát.
Vậy chi bằng Uất Lam xem anh ta là không khí.
“Cô Uất Lam, cô Uất Lam, cô có nhà không?”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Uất Lam nhìn qua mắt thần, là người sống ở tầng dưới, cô mở cửa ra. “Có chuyện gì không?”
“Đường ống nước trong phòng tắm của nhà cô bị rò rỉ rồi, làm phòng tắm của nhà tôi bị giọt đầy nước.”
“Thật là ngại quá, tôi sẽ xử lý liền.”
Đóng cửa lại, Uất Lam bước vào phòng tắm, cô không biết sửa chữa mấy việc này, đang suy nghĩ xem có nên làm phiền thầy Trần ở nhà bên cạnh hay không.
Thì nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên lần nữa.
Bên trong mắt thần là gương mặt đẹp trai của Lục Chiến Thâm: “Mở cửa, sửa ống nước!”
Uất Lam: “…”
Lục Chiến Thâm ghé sát gần hơn: “Nếu em không muốn chút nữa người hàng xóm ở tầng dưới lại lên gõ cửa, thì hãy cho anh vào. Anh hứa, 15 phút sau sẽ đi ngay.”
Uất Lam mở cửa.
Bé Nam vừa ngủ dậy và đang khóc, cô đành phải chạy về phòng ngủ bồng bé Nam, nhẹ nhàng dỗ dành. Lục Chiến Thâm đã vào đến phòng tắm, mấy phút sau đã xử lý xong xuôi, rồi đi ra phòng khách. Uất Lam đang bồng bé Nam ngồi trong phòng khách, nhìn vào Lục Chiến Thâm: “Sửa xong rồi hả? Anh có thể đi rồi đó.”
Lục Chiến Thâm tiến đến và ngồi xuống ngay bên cạnh Uất Lam: “Không phải anh đã nói rồi sao? 15 phút. Bây giờ mới được 5 phút thôi.”
Uất Lam: “…”
Cố tình gây sự!
Bé Nam vẫn đang khóc, Uất Lam nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu bé. Cô muốn cho cậu bé bú, nhưng Lục Chiến Thâm cứ ngồi bên cạnh, cô trừng mắt nhìn anh ta.
Lục Chiến Thâm quay mặt về hướng khác.
Bé Nam vẫn quấy, Uất Lam không lo được nhiều nữa, dù sao, người dàn ông này có thể làm gì mình chứ?
Vén áo lên cho bé Nam bú, bé Nam bú no rồi, đôi mắt đen mở thật to, Uất Lam lấy một món đồ chơi đặt vào tay cậu bé.
Lục Chiến Thâm giơ tay ra: “Anh có thể, bồng con không?”
Uất Lam vốn muốn từ chối.
Nhưng không ngờ rằng, bé Nam lại giơ hai tay ra.
Lục Chiến Thâm ôm chặt bé Nam, cậu bé với tay ra kéo cà vạt của anh ta, chơi rất vui vẻ, rồi ngủ say trong lòng anh ta.
Uất Lam gật gù muốn ngủ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lục Chiến Thâm nhìn chăm chú cậu bé trong vòng tay mình, trong lòng thấy ấm áp. “Uất Lam, anh không hề ký tên vào tờ thỏa thuận ly hôn, bây giờ em vẫn là vợ của anh. Uất Lam, cho anh một cơ hội được không?”