Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
1522
Phạm Tiểu Vân giật mình, ngay lập tức quay đầu lại nhìn Lục Nghệ Văn đằng sau.
Lục Nghệ Văn đi đến trước mặt cô, ánh mắt tối sầm lại: “Lúc nãy em đang nói … chết?”
Phạm Tiểu Vân nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng cảm thấy an tâm nhiều hơn, biến đổi thành bộ dạng tội nghiệp trong chớp mắt: “Anh nghe thấy rồi sao.”
“Ai chết rồi?” Lục Nghệ Văn nhìn chằm chằm vào cô hỏi.
“Không ai cả… em chỉ là …” Phạm Tiểu Vân nghẹn ngào nói, “Em cảm thấy em trở thành gánh nặng của anh quá nhiều… cho nên em muốn…”
“Em đang nghĩ bậy bạ gì vậy?” Lục Nghệ Văn nhíu mày lại, hiển nhiên anh không muốn nghe thấy từ miệng cô ấy nói ra hai từ đó.
Tin Hạ Vũ Yến chết đi đã để lại một cái gai trong tim hắn, càng đau nhói lên mỗi khi hắn nhớ đến.
Bây giờ lại nghe thấy Phạm Tiểu Vân nói như vậy, khiến hắn liên tưởng đến Hạ Vũ Yến, trong lòng hiển nhiên sẽ không vui.
Phạm Tiểu Vân cúi đầu xuống, thể hiện bộ dạng hối hận vô cùng, nhưng cảm xúc dưới ánh mắt ấy đã được bình thản trở lại.
“Vân Vân, sinh mệnh của một người là vô cùng quý giá, anh không hy vọng em tùy tiện chà đạp nó, anh hy vong em có thể sống tốt.” Lục Nghệ Văn thò tay ra sờ vào đầu cô, “Đừng nghĩ nhiều nữa.”
Phạm Tiểu Vân thấy hắn đang đứng gần cô, nhanh chóng thò tay ra ôm lấy hắn: “Những ngày nay anh cũng không có ở bên em, cho nên em rất sợ bị anh ghét bỏ…”
“Không đâu.” Lục Nghệ Văn nói, “Thôi được rồi.”
Hắn rút tay của mình lại, xoay người lại rót nước.
Phạm Tiểu Vân nhìn cánh tay trống rỗng đó, mím chặt môi lại.
….
Tống Tiến Hải và Hạ Vũ Yến đang ngồi cạnh nhau trong rạp chiếu phim.
Màn hình đang phát ra ánh sáng mờ ảo, trong đó đang chiếu bộ phim đang được phát sóng mới nhất.
Là một bộ phim tình cảm.
Nhưng tâm tư của Hạ Vũ Yến lại không nằm trong bộ phim này.
Cô lặng lẽ xoay đầu nhìn, Tống Tiến Hải hơi ngước đầu nhìn lên màn hình điện ảnh, ánh sáng lờ mờ của màn hình đang chiếu vào các góc cạnh trên khuôn mặt của anh, trông càng đẹp đẽ hơn.
Rõ ràng anh ấy là một người tốt như vậy
Khuôn mặt bảnh trai, gia thế tốt, học lực cũng cao, còn không có thói quen nào xấu nữa, đối nhân xử thế một cách dịu dàng và lễ phép.
Đều bởi vì cô, cho nên anh mới bắt buộc phải rời khỏi gia đình, đem theo cô ra nước ngoài.
Mỗi khi ở bên cạnh cô, anh ấy cứ bị làm tổn thương.
Bị đánh, bị ngạt nước, còn bị đánh vào chân, để lại tàn tật suốt đời.
Hạ Vũ Yến đau xót trong lòng.
Nếu không có cô, thì chắc anh ấy đã là một chàng trai nho nhã, cầm một cuốn sách trên tay đứng dưới gốc cây, gió nhẹ thổi bay góc áo và mái tóc của anh, một ngày nào đó, anh ấy sẽ gặp được một người con gái toàn tâm toàn ý với anh.
Là cô đã phá hoại cuộc sống của anh ấy.
Tống Tiến Hải cảm nhận được ánh mắt của cô, liền xoay đầu qua nhìn cô: “Sao vậy, sao em lại nhìn anh như thế?”
“Không có gì, em muốn đi toilet.” Hạ Vũ Yến lắc đầu cười nói: “Anh cứ xem trước đi.”
“Có cần anh đi chung với em không?” Tống Tiến Hải có chút lo lắng nói.
“Gì chứ, em đâu có phải là con nít đâu.” Hạ Vũ Yến bất lực nói: “Anh xem phim đi.”
Tống Tiến Hải gật đầu, nhưng vẫn còn có chút lo lắng nhìn vào cô.
Hạ Vũ Yến đứng dậy rời khỏi phòng chiếu.
Ra ngoài đi ngang qua các nhân viên làm việc ở đó, cô nhét một bức thư vào tay họ, nhờ họ đưa cho Tống Tiến Hải sau khi bộ phim kết thúc.
Nhân viên trong rạp có chút ngờ nghệch nhưng vẫn đồng ý đưa giùm cô.
Hạ Vũ Yến đi tới cửa, lại quay đầu nhìn về phía Tống Tiến Hải.
Anh ấy đã không còn nhìn cô nữa rồi, nên cô chỉ nhìn thấy sau ót của anh.
Cứ như vậy đi, Tiến Hải.
Hẹn gặp lại
Không đúng, phải là không bao giờ gặp lại mới đúng.
Chúc anh có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
…
Hạ Vũ Yến đi một mình không biết đi về đâu trên con đường lớn.
Cô đi chậm rãi, đi xong rồi lại dừng, dừng xong rồi lại đi, ngắm nhìn xung quanh.
Đã lâu lắm rồi cô đã không còn đi một mình bên ngoài như vậy rồi ư?
Lúc đó cô cứ xoay quanh Lục Nghệ Văn mỗi ngày. dù cho là len lén đi theo hắn cũng tốt lắm rồi.
Sau này bị Lục Nghệ Văn hiểu lầm, thì cô cũng đã mất đi sự tự do của mình.
Sau khi được Tống Tiến Hải cứu thoát và đưa ra nước ngoài, nhưng lại do mang thai và sợ bị Lục Nghệ Văn tìm được đến đây, nên chỉ có thể ru rú trong nhà.
Bây giờ khó khăn lắm mới có thể đi ra ngoài một mình, nhưng tại sao lại không có cảm giác thoải mái chứ?
Hạ Vũ Yến cúi đầu nhìn vào mũi chân của minh, từng bước từng bước đi về phía trước.
Cô còn có thể đi đâu đây?
Về nước là chuyện không thể nào, ở đó có Lục Nghệ Văn, có Phạm Tiểu Vân, có quá nhiều quá nhiều người và việc mà cô không muốn đối mặt.
Nhưng nếu tiếp tục ở lại đây, thì Tống Tiến Hải nhất định sẽ tìm được cô.
Cô không thể tiếp tục quấy rầy cuộc sống của anh ấy nữa.
Hạ Vũ Yến vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng chốc đi đến một hơi hẻo lánh.
Những nơi yên tĩnh sẽ càng dễ dàng khiến cô suy nghĩ về con đường phía trước và những việc nên làm trong tương lại một cách tốt hơn.
Vì thế nên Hạ Vũ Yến tiếp tục đi về phía trước.
Đi hết một lúc, đột nhiên cảm thấy nhói đau đằng sau cổ, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã ngất xỉu rồi.
Người đàn ông đó bắt lấy cô, lặng lẽ xoay đầu lại,
Đằng sau hắn còn có một số người đàn ông ăn mặc như hắn, nhìn thấy hắn quay đầu lại liền tránh ra nhường đường đi, có một người đàn bà đang từ từ đi ra.
Người đàn bà này không là ai khác, chính là Giang Mỹ Linh.
Giang Mỹ Linh nhìn Hạ Vũ Yến đã thiếp đi ấy, liền nhoẻn miệng lên, cười lạnh lùng nói: “Đưa cô ta đi.”
Hạ Vũ Yến ơi Hạ Vũ Yến, rất nhanh ta sẽ cho người biết được, hậu quả khi tranh gianh vật sở hữu của người khác là như thế nào.
Phạm Tiểu Vân giật mình, ngay lập tức quay đầu lại nhìn Lục Nghệ Văn đằng sau.
Lục Nghệ Văn đi đến trước mặt cô, ánh mắt tối sầm lại: “Lúc nãy em đang nói … chết?”
Phạm Tiểu Vân nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng cảm thấy an tâm nhiều hơn, biến đổi thành bộ dạng tội nghiệp trong chớp mắt: “Anh nghe thấy rồi sao.”
“Ai chết rồi?” Lục Nghệ Văn nhìn chằm chằm vào cô hỏi.
“Không ai cả… em chỉ là …” Phạm Tiểu Vân nghẹn ngào nói, “Em cảm thấy em trở thành gánh nặng của anh quá nhiều… cho nên em muốn…”
“Em đang nghĩ bậy bạ gì vậy?” Lục Nghệ Văn nhíu mày lại, hiển nhiên anh không muốn nghe thấy từ miệng cô ấy nói ra hai từ đó.
Tin Hạ Vũ Yến chết đi đã để lại một cái gai trong tim hắn, càng đau nhói lên mỗi khi hắn nhớ đến.
Bây giờ lại nghe thấy Phạm Tiểu Vân nói như vậy, khiến hắn liên tưởng đến Hạ Vũ Yến, trong lòng hiển nhiên sẽ không vui.
Phạm Tiểu Vân cúi đầu xuống, thể hiện bộ dạng hối hận vô cùng, nhưng cảm xúc dưới ánh mắt ấy đã được bình thản trở lại.
“Vân Vân, sinh mệnh của một người là vô cùng quý giá, anh không hy vọng em tùy tiện chà đạp nó, anh hy vong em có thể sống tốt.” Lục Nghệ Văn thò tay ra sờ vào đầu cô, “Đừng nghĩ nhiều nữa.”
Phạm Tiểu Vân thấy hắn đang đứng gần cô, nhanh chóng thò tay ra ôm lấy hắn: “Những ngày nay anh cũng không có ở bên em, cho nên em rất sợ bị anh ghét bỏ…”
“Không đâu.” Lục Nghệ Văn nói, “Thôi được rồi.”
Hắn rút tay của mình lại, xoay người lại rót nước.
Phạm Tiểu Vân nhìn cánh tay trống rỗng đó, mím chặt môi lại.
….
Tống Tiến Hải và Hạ Vũ Yến đang ngồi cạnh nhau trong rạp chiếu phim.
Màn hình đang phát ra ánh sáng mờ ảo, trong đó đang chiếu bộ phim đang được phát sóng mới nhất.
Là một bộ phim tình cảm.
Nhưng tâm tư của Hạ Vũ Yến lại không nằm trong bộ phim này.
Cô lặng lẽ xoay đầu nhìn, Tống Tiến Hải hơi ngước đầu nhìn lên màn hình điện ảnh, ánh sáng lờ mờ của màn hình đang chiếu vào các góc cạnh trên khuôn mặt của anh, trông càng đẹp đẽ hơn.
Rõ ràng anh ấy là một người tốt như vậy
Khuôn mặt bảnh trai, gia thế tốt, học lực cũng cao, còn không có thói quen nào xấu nữa, đối nhân xử thế một cách dịu dàng và lễ phép.
Đều bởi vì cô, cho nên anh mới bắt buộc phải rời khỏi gia đình, đem theo cô ra nước ngoài.
Mỗi khi ở bên cạnh cô, anh ấy cứ bị làm tổn thương.
Bị đánh, bị ngạt nước, còn bị đánh vào chân, để lại tàn tật suốt đời.
Hạ Vũ Yến đau xót trong lòng.
Nếu không có cô, thì chắc anh ấy đã là một chàng trai nho nhã, cầm một cuốn sách trên tay đứng dưới gốc cây, gió nhẹ thổi bay góc áo và mái tóc của anh, một ngày nào đó, anh ấy sẽ gặp được một người con gái toàn tâm toàn ý với anh.
Là cô đã phá hoại cuộc sống của anh ấy.
Tống Tiến Hải cảm nhận được ánh mắt của cô, liền xoay đầu qua nhìn cô: “Sao vậy, sao em lại nhìn anh như thế?”
“Không có gì, em muốn đi toilet.” Hạ Vũ Yến lắc đầu cười nói: “Anh cứ xem trước đi.”
“Có cần anh đi chung với em không?” Tống Tiến Hải có chút lo lắng nói.
“Gì chứ, em đâu có phải là con nít đâu.” Hạ Vũ Yến bất lực nói: “Anh xem phim đi.”
Tống Tiến Hải gật đầu, nhưng vẫn còn có chút lo lắng nhìn vào cô.
Hạ Vũ Yến đứng dậy rời khỏi phòng chiếu.
Ra ngoài đi ngang qua các nhân viên làm việc ở đó, cô nhét một bức thư vào tay họ, nhờ họ đưa cho Tống Tiến Hải sau khi bộ phim kết thúc.
Nhân viên trong rạp có chút ngờ nghệch nhưng vẫn đồng ý đưa giùm cô.
Hạ Vũ Yến đi tới cửa, lại quay đầu nhìn về phía Tống Tiến Hải.
Anh ấy đã không còn nhìn cô nữa rồi, nên cô chỉ nhìn thấy sau ót của anh.
Cứ như vậy đi, Tiến Hải.
Hẹn gặp lại
Không đúng, phải là không bao giờ gặp lại mới đúng.
Chúc anh có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
…
Hạ Vũ Yến đi một mình không biết đi về đâu trên con đường lớn.
Cô đi chậm rãi, đi xong rồi lại dừng, dừng xong rồi lại đi, ngắm nhìn xung quanh.
Đã lâu lắm rồi cô đã không còn đi một mình bên ngoài như vậy rồi ư?
Lúc đó cô cứ xoay quanh Lục Nghệ Văn mỗi ngày. dù cho là len lén đi theo hắn cũng tốt lắm rồi.
Sau này bị Lục Nghệ Văn hiểu lầm, thì cô cũng đã mất đi sự tự do của mình.
Sau khi được Tống Tiến Hải cứu thoát và đưa ra nước ngoài, nhưng lại do mang thai và sợ bị Lục Nghệ Văn tìm được đến đây, nên chỉ có thể ru rú trong nhà.
Bây giờ khó khăn lắm mới có thể đi ra ngoài một mình, nhưng tại sao lại không có cảm giác thoải mái chứ?
Hạ Vũ Yến cúi đầu nhìn vào mũi chân của minh, từng bước từng bước đi về phía trước.
Cô còn có thể đi đâu đây?
Về nước là chuyện không thể nào, ở đó có Lục Nghệ Văn, có Phạm Tiểu Vân, có quá nhiều quá nhiều người và việc mà cô không muốn đối mặt.
Nhưng nếu tiếp tục ở lại đây, thì Tống Tiến Hải nhất định sẽ tìm được cô.
Cô không thể tiếp tục quấy rầy cuộc sống của anh ấy nữa.
Hạ Vũ Yến vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng chốc đi đến một hơi hẻo lánh.
Những nơi yên tĩnh sẽ càng dễ dàng khiến cô suy nghĩ về con đường phía trước và những việc nên làm trong tương lại một cách tốt hơn.
Vì thế nên Hạ Vũ Yến tiếp tục đi về phía trước.
Đi hết một lúc, đột nhiên cảm thấy nhói đau đằng sau cổ, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã ngất xỉu rồi.
Người đàn ông đó bắt lấy cô, lặng lẽ xoay đầu lại,
Đằng sau hắn còn có một số người đàn ông ăn mặc như hắn, nhìn thấy hắn quay đầu lại liền tránh ra nhường đường đi, có một người đàn bà đang từ từ đi ra.
Người đàn bà này không là ai khác, chính là Giang Mỹ Linh.
Giang Mỹ Linh nhìn Hạ Vũ Yến đã thiếp đi ấy, liền nhoẻn miệng lên, cười lạnh lùng nói: “Đưa cô ta đi.”
Hạ Vũ Yến ơi Hạ Vũ Yến, rất nhanh ta sẽ cho người biết được, hậu quả khi tranh gianh vật sở hữu của người khác là như thế nào.