Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
111
Nam Thành, ban đêm ----
Trong phòng ngủ nam được trang trí đầy phong cách, tiếng khóc xin tha của cô gái vang lên từ chiếc giường lớn kiểu châu Âu!
"Em xin anh, đừng ... đừng làm thế với em ..."
Kiều Hy bị đè trên giường, quần áo trên ngực cô rách nát, và làng da trắng tuyết của cô lộ ra từ đường viền cổ áo rộng!
Người đàn đè trên người cô ấy cũng là phần thân trên nửa mở, phận than dưới chặt chẽ! Cơ bắp ngực căng ra theo nhịp thở ngày càng nặng, sự quyến rũ của người đàn ông trưởng thành hoàn toàn trái ngược với sự e thẹn của cô gái trẻ bên dưới!
Cái tay lớn của Lục Lập Tiêu ôm lấy hàm của Kiều Hy, gương mặt đẹp trai của anh thật thâm sâu, trong giây tiếp theo, anh nhấc khuôn mặt nhỏ ướt đẫm nước mắt của cô lên!
Cô rất đẹp! Khuôn mặt tròn đẹp hoàn hảo, mắt mũi miệng cân đối, đẹp đẽ! Tuy là con gái nuôi nhưng cô ta có vẽ đẹp di truyển của những cô gái nhà họ Kiều, khuôn mặt có nét tròn ngây thơ của em bé, có thể thấy trước tương lai là cô gái có nụ cười làm mê vạn người!
Đặc biệt là cặp mắt lung linh đó, lóe sáng trong đêm mờ ảo, như tinh linh đã hấp thụ hào quang của núi!
Cái miệng nhỏ xinh hình anh đào, giống như của Kiều Ân!
Đôi mắt của Lục Lâp từ sâu chuyển sang đen, dùng một ngón tay mỏng ma sát đôi môi của của cô, hỏi với giọng thấp: "Em có biết ba đưa em đến Lục gia để làm gì không?"
"Không ...... không biết!" Kiều Hy hoảng loạn lắc đầu, khuôn mặt nhỏ xanh xao nhìn anh bất lực, "Em chỉ biết chị đã biến mất lúc hôn lễ, ba em sợ anh giận dữ, nên đã gửi em qua! Nhưng em không biết chị ba ở đâu, không liên quan đến em! Anh rể, tha cho em, em chưa mười tám nữa ... "
Tiếng khóc và lời nói của cô khiến bàn tay mạnh mẽ ban đầu của Lục Lập Tiêu hơi trì trệ!
Vâng, Kiều Ân chạy trốn không liên quan đến cô ấy.
Một tiếng "Anh rể ", một câu “chưa mười tám”, thực sự khiến anh không nỡ ra tay với cô bé này.
Mặc dù, đây là đồ chơi mà nhà họ Kiều tặng cho anh ta để chuộc lỗi!
"Đã vào Lục gia thì phải tuân theo các quy tắc của Lục gia. Sau này còn dám trốn nữa không?"
"Không ... em không dám! Sau này, Hy Hy nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh rể, không dám trốn ra ngoài chơi nữa! "
Tiểu nha đầu mở miệng là anh rể, khiến Lục Lập Tiêu có cảm giác tội lỗi vì đã đè cô ra.
Anh ta bước xuống giường, vừa cài nút áo vừa ném một chiếc khăn chặn trước ngực cô: "Hôm nay tha cho em, tự về phòng đi! "
"Cảm ơn anh rể!"
Kiều Hy đứng dậy, rời khỏi giường, cô chạy ra khỏi cửa với đôi chân trần. Cô đã về Lục gia được bốn ngày rồi nhưng cô vẫn không có một đôi dép lê nào mà cô ấy có thể mặc.
Chạy quá nhanh, cô thậm chí còn không nhận ra có thứ gì đó rơi mất.
Lục Lập Tiêu cúi xuống và thấy rằng đó là dây đeo áo ngực của một cô với hình hellokitty. Chắc do lúc nãy anh quá thô lỗ nên đã làm rơi ra!
Nghĩ về cảm giác mềm mại khi va chạm vô tình lúc nãy, than dưới anh nóng lên, như thể lửa đang cháy, và đôi ngươi mực sơn mài sâu hơn và sâu hơn ...
Đó có phải là ảo giác không? Anh ta có phản ứng với phụ nữ không? Vẫn là một cô gái vị thành niên ...
——
Về đến phòng của mình, Kiều Hy cẩn thận đóng cửa lại, biểu hiện ngây thơ trên khuôn mặt cô mới thả lỏng ra.
Ngay lập tức, cô nằm trên thảm một cách kiệt sức!
haizz, xem ra muốn trốn khỏi Lục gia vẫn còn phải cố gắng hơn!
Nam Thành, ban đêm ----
Trong phòng ngủ nam được trang trí đầy phong cách, tiếng khóc xin tha của cô gái vang lên từ chiếc giường lớn kiểu châu Âu!
"Em xin anh, đừng ... đừng làm thế với em ..."
Kiều Hy bị đè trên giường, quần áo trên ngực cô rách nát, và làng da trắng tuyết của cô lộ ra từ đường viền cổ áo rộng!
Người đàn đè trên người cô ấy cũng là phần thân trên nửa mở, phận than dưới chặt chẽ! Cơ bắp ngực căng ra theo nhịp thở ngày càng nặng, sự quyến rũ của người đàn ông trưởng thành hoàn toàn trái ngược với sự e thẹn của cô gái trẻ bên dưới!
Cái tay lớn của Lục Lập Tiêu ôm lấy hàm của Kiều Hy, gương mặt đẹp trai của anh thật thâm sâu, trong giây tiếp theo, anh nhấc khuôn mặt nhỏ ướt đẫm nước mắt của cô lên!
Cô rất đẹp! Khuôn mặt tròn đẹp hoàn hảo, mắt mũi miệng cân đối, đẹp đẽ! Tuy là con gái nuôi nhưng cô ta có vẽ đẹp di truyển của những cô gái nhà họ Kiều, khuôn mặt có nét tròn ngây thơ của em bé, có thể thấy trước tương lai là cô gái có nụ cười làm mê vạn người!
Đặc biệt là cặp mắt lung linh đó, lóe sáng trong đêm mờ ảo, như tinh linh đã hấp thụ hào quang của núi!
Cái miệng nhỏ xinh hình anh đào, giống như của Kiều Ân!
Đôi mắt của Lục Lâp từ sâu chuyển sang đen, dùng một ngón tay mỏng ma sát đôi môi của của cô, hỏi với giọng thấp: "Em có biết ba đưa em đến Lục gia để làm gì không?"
"Không ...... không biết!" Kiều Hy hoảng loạn lắc đầu, khuôn mặt nhỏ xanh xao nhìn anh bất lực, "Em chỉ biết chị đã biến mất lúc hôn lễ, ba em sợ anh giận dữ, nên đã gửi em qua! Nhưng em không biết chị ba ở đâu, không liên quan đến em! Anh rể, tha cho em, em chưa mười tám nữa ... "
Tiếng khóc và lời nói của cô khiến bàn tay mạnh mẽ ban đầu của Lục Lập Tiêu hơi trì trệ!
Vâng, Kiều Ân chạy trốn không liên quan đến cô ấy.
Một tiếng "Anh rể ", một câu “chưa mười tám”, thực sự khiến anh không nỡ ra tay với cô bé này.
Mặc dù, đây là đồ chơi mà nhà họ Kiều tặng cho anh ta để chuộc lỗi!
"Đã vào Lục gia thì phải tuân theo các quy tắc của Lục gia. Sau này còn dám trốn nữa không?"
"Không ... em không dám! Sau này, Hy Hy nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh rể, không dám trốn ra ngoài chơi nữa! "
Tiểu nha đầu mở miệng là anh rể, khiến Lục Lập Tiêu có cảm giác tội lỗi vì đã đè cô ra.
Anh ta bước xuống giường, vừa cài nút áo vừa ném một chiếc khăn chặn trước ngực cô: "Hôm nay tha cho em, tự về phòng đi! "
"Cảm ơn anh rể!"
Kiều Hy đứng dậy, rời khỏi giường, cô chạy ra khỏi cửa với đôi chân trần. Cô đã về Lục gia được bốn ngày rồi nhưng cô vẫn không có một đôi dép lê nào mà cô ấy có thể mặc.
Chạy quá nhanh, cô thậm chí còn không nhận ra có thứ gì đó rơi mất.
Lục Lập Tiêu cúi xuống và thấy rằng đó là dây đeo áo ngực của một cô với hình hellokitty. Chắc do lúc nãy anh quá thô lỗ nên đã làm rơi ra!
Nghĩ về cảm giác mềm mại khi va chạm vô tình lúc nãy, than dưới anh nóng lên, như thể lửa đang cháy, và đôi ngươi mực sơn mài sâu hơn và sâu hơn ...
Đó có phải là ảo giác không? Anh ta có phản ứng với phụ nữ không? Vẫn là một cô gái vị thành niên ...
——
Về đến phòng của mình, Kiều Hy cẩn thận đóng cửa lại, biểu hiện ngây thơ trên khuôn mặt cô mới thả lỏng ra.
Ngay lập tức, cô nằm trên thảm một cách kiệt sức!
haizz, xem ra muốn trốn khỏi Lục gia vẫn còn phải cố gắng hơn!