Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 496
- Không, tôi không thể để ông làm như thế, tôi sẽ cản Đình Sâm lại, nếu cứ thế này thì nó sẽ hủy hoại cả Bất động sản Quảng Thịnh mất!
Phu nhân Minh Tú kích động nói, bà định xoay người rời đi, cốc soda của bà không được uống lấy một ngụm.
Nhưng, còn chưa kịp bước được bước nào thì bàn tay của người đàn ông kia đột nhiên giữ lấy cổ tay của bà.
Trước giờ Bayer vẫn luôn giữ nguyên tắc, không hề chạm vào bà, nhưng lần này, ông lại to gan cầm lấy cổ tay bà.
Da thịt truyền đến cảm giác nóng rực khiến tim bà run lên.
Bayer đứng sau lưng bà cũng vậy.
Ông rất nhanh đã nhận ra bản thân mình đang làm gì, vội vàng buông tay ra,ông cười khổ nói:
- Xin lỗi bà, là tôi quá kích động.
- Không sao.
Lúc nói chuyện, phu nhân Minh Tú mới kinh ngạc phát hiện ra giọng nói của mình hơi run rẩy.
Bà vội hít sâu một hơi rồi xoay người lại nhìn ông:
- Bayer, ông thực sự đã làm quá nhiều vì tôi rồi, lần này hãy để tôi làm gì đó giúp ông nhé!
- A Tú, bà tội gì phải thế, từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ đến chuyện để bà làm gì đó cho tôi, bà đồng ý cho tôi cơ hội được đứng bên cạnh bà thì tôi đã vui lắm rồi!
Vui đến mức quên hết tất cả, vui đến mức từ bỏ tất cả…
Nhưng, thế thì sao nào.
Được ở bên người mà mình yêu, ông đã thấy rất mãn nguyện rồi.
Trên đời này làm gì có chuyện nào vẹn cả đôi đường, có chăng chỉ là cái gì nặng cái gì nhẹ, hiểu được giữ hay bỏ mà thôi.
Bà nghe thấy lời của Bayer thì sắc mặt trắng bệch, hai mắt lấp lánh ánh lệ, vì bà không biết phải đáp lại như thế nào.
Bayer vừa nhìn sắc mặt của bà liền biết mình đã làm cho bà khó xử rồi.
Tuy rằng lúc nào bà cũng tỏ ra là một phó chủ tịch mạnh mẽ dứt khoát ở trước mặt mọi người, nhưng trong mắt ông, bà chỉ là một cô gái nhỏ cố giả vờ kiên cường mà thôi.
Ông mỉm cười, nói với bà:
- Đã muộn rồi, bà về đi, tôi không tiễn bà nữa.
Ông rất muốn tiễn bà về, nhưng vì danh dự của bà, ông cần phải giữ khoảng cách với bà.
Phu nhân Minh Tú hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại một cách chậm chạp, tất cả mọi chuyện năm đó đều như hiện lên trước mắt bà.
Cuối cùng bà mở đôi mắt sáng trong của mình ra và nói:
- Bayer, chúng ta kết hôn đi.
- Gì cơ?
Bayer kinh ngạc trợn to mắt, ông nhìn bà với ánh mắt không dám tin, cả gương mặt ông toát lên vẻ vui mừng, nhưng chỉ trong chớp mắt nó lại bị thay thế bởi bi thương.
Ông trở lại vẻ bình tĩnh, cười cay đắng:
- A Tú, đừng làm loạn nữa, về đi.
Ông đã từng tốn rất nhiều tâm tư để cầu hôn bà, đã ba lần, ông xin bà trở thành vợ của mình…
Nhưng, không có tác dụng gì.
Trái tim của bà đã bị Dạ Tiêu chiếm trọn từ lâu rồi, không ai có thể thay thế ông ấy.
Ông đã không còn yêu cầu xa vời những chuyện khác nữa, giờ ông chỉ muốn được bầu bạn bên cạnh bà mà thôi.
Bà thấy ông không tin thì không khỏi gia tăng ngữ khí.
- Lần này tôi không đùa. Tôi muốn kết hôn với ông!
Bayer thấy bà nhấn mạnh từng tiếng một thì cau mày lại, ông hỏi lại lần nữa:
- Bà chắc chứ?
- Chắc.
Ông không nói gì nữa mà chỉ bước lên trước.
Phu nhân Minh Tú cảm nhận được hơi thở của ông đang tiến lại gần thì bị dọa lùi về sau một bước. Bà đã một mình quá lâu rồi, tuy bà đã năm mươi tuổi, nhưng da dẻ được bảo dưỡng rất tốt, trông không khác gì phụ nữ ba mươi cả.
Tuy rằng Bayer là người bà gần gũi nhất, nhưng ông luôn giữ một khoảng cách an toàn với bà, tránh bị người khác lên án.
Bây giờ, ông đột nhiên đến gần, hơi thở nam tính của đàn ông tao nhã nồng nhiệt khiến bà cảm thấy mặt mình nóng ran lên, bà không nhịn được mà lùi về sau.
Đợi lúc ông đi đến trước mặt bà, trái tim của bà đập một cách dữ dội.
Rõ ràng đã không còn trẻ trung gì nữa, rõ ràng đã không còn khát khao tình yêu giống như trước kia nữa, nhưng giờ trái tim bà lại đập nhanh một cách chân thực, nó tỏa ra sức sống như thời còn thiếu nữ.
Bayer cúi đầu xuống như muốn hôn bà, nhưng trong đầu bà toàn là bóng hình của một người đàn ông khác, bà xoay mặt đi trong vô thức.
Nhưng ông lại bất ngờ vòng qua mà cầm lấy chiếc áo khoác treo trên giá quần áo ở sau lưng bà.
- Ban đêm trời lạnh, đừng để bị cóng, mau về đi.
Ông không hề cố ý làm khó hay nói tới việc bà trốn tránh ông mà chỉ dịu dàng dặn dò.
Lúc này phu nhân Minh Tú thấy rất lúng túng, trên bàn đàm phán bà có thể khẩu chiến với đối thủ, trên thương trường bà có thể hô mưa gọi gió, nhưng đối diện với tình yêu của Bayer, bà lại không có dũng khí để hồi đáp.
Qua hồi lâu, bà hít sâu một hơi, ép bản thân phải nhìn thẳng vào ông, bà ngắm gương mặt thâm thúy đầy vẻ tang thương đang tản ra sức hấp dẫn chín chắn của ông.
Khi nhìn thẳng vào ông, bà đã nhận ra một sự hấp dẫn khác biệt.
Bà thốt ra cái tên ấy một cách chậm chạp:
- Lâm Viễn Đường…
Bayer nghe thấy cái tên này thì sắc mặt thay đổi, cơ thể ông không nhịn được mà cứng đờ lại.
Sau đó, ông nhếch môi lên cười cay đắng, giọng nói mang theo vẻ bi thương u sầu, ông cũng đáp lại một cách chậm chạp:
- Lâm Viễn Đường đã chết rồi, bây giờ tôi là Bayer.
- Xin lỗi ông.
Bà thống khổ nói, mắt nhòa lệ.
- Từ trước đến giờ bà chưa từng có lỗi với tôi, tất cả đều là tôi cam tâm tình nguyện. Lần sau đừng nói mấy lời ngốc nghếch thế nữa, bà về sớm đi, tôi mệt rồi, muốn được nghỉ ngơi.
Phu nhân Minh Tú vẫn còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng bà không lên tiếng.
Bởi vì… bà vẫn chưa dám chắc cảm giác của con tim mình nên không dám nông nổi nói ra những lời như thế nữa.
Có lẽ bà thật sự nên nghĩ về chuyện tiếp nhận ông, ông đã trả giá quá nhiều vì bà rồi, ông bầu bạn bên cạnh bà bao nhiêu năm như thế, đã quá đủ để bà trân trọng.
Nhưng mà… người kia vẫn luôn ở sâu trong trái tim bà, làm thế nào để xóa hình bóng của người đó đi được đây?
Bà gật đầu:
- Trở về tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ về quan hệ của hai chúng ta, mai tôi sẽ tới tìm ông.
Bayer mím môi mỉm cười nhưng không trả lời.
Bà nhìn ông rất lâu rồi xoay người rời đi.
Bayer đứng trước cửa sổ, nhìn phu nhân Minh Tú vào xe rồi lái đi.
Đúng vào lúc này, sau lưng ông đột nhiên vang lên giọng cười trào phúng của một người phụ nữ.
- Xe đã đi xa rồi mà ông còn nhìn à?
Sau lưng ông xuất hiện một người phụ nữ quý phái, hai tay bà ta khoanh trước ngực, trên mặt là nụ cười mỉa mai, dường như bà ta đang châm chọc người đàn ông này tự mình đa tình.
Bayer kéo rèm cửa lại, sau đó xoay người nhìn người phụ nữ trước mặt mình, hờ hững nói:
- Nếu như bà khỏe rồi thì tôi sẽ đưa bà về thành phố A, bây giờ Bất động sản Quảng Thịnh đang rất cần bà.
Người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là chủ tịch tiền nhiệm của bất động sản Quảng Thịnh - Trương Lan.
Sở dĩ hội đồng quản trị hỗn loạn chính là do vị chủ tịch tiền nhiệm này đột nhiên từ chức nhường lại chức vị cho người khác. Nếu như bây giờ Trương Lan trở về chủ trì đại cục thì sẽ không có cục diện như bây giờ.
Thế nhưng, người phụ nữ đó từ chối không hề do dự.
- Công ty là của ông, con trai cũng là của ông, vì một người phụ nữ mà ông vứt bỏ vợ con, chuyện gì ông cũng đã làm, nếu như mười lăm năm trước ông đã quyết định không cần gì cả, dốc túi giúp đỡ người phụ nữ đó thì bây giờ ông còn quan tâm đến sống chết của Quảng Thịnh làm gì cơ chứ?
Trương Lan cất giọng trào phúng, sau đó bà ta ngồi lên sofa, hai chân bắt chéo lại một cách tao nhã.
Bà ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông với gương mặt đã hoàn toàn thay đổi kia, vì để thay đổi thân phận, ngăn cản người của bà điều tra mà ông đã phẫu thuật chỉnh sửa toàn bộ gương mặt, ngoại trừ đôi mắt thì căn bản đã không tìm thấy bóng dáng của Lâm Viễn Đường năm xưa.
Vì một người phụ nữ mà ông lại giả chết nhiều năm, thay đổi gương mặt rồi xuất hiện lần nữa, chỉ vì không khiến người khác hoài nghi, tiện cho ông và người kia ở bên nhau.
Vốn bà ta tưởng người đàn ông bạc tình này chết rồi, tuy trong lòng bà oán hận nhưng ít nhất còn có chút an ủi, bởi vì tro cốt của Lâm Viễn Đường ở chỗ của bà, lúc ông còn sống không phải là người của bà, nhưng lúc chết cuối cùng vẫn là chồng của bà.
Nhưng mà…
Khi Bayer xuất hiện trước mặt bà ta, vừa nhìn vào mắt ông bà ta liền biết… hóa ra ông chưa chết!
Sự kinh ngạc ban đầu của bà ta đã trở thành oán hận, oán hận ăn sâu tận xương!
Ánh nhìn tàn độc của bà ta gắn chặt trên người ông, chờ đợi đáp án của ông.
Phu nhân Minh Tú kích động nói, bà định xoay người rời đi, cốc soda của bà không được uống lấy một ngụm.
Nhưng, còn chưa kịp bước được bước nào thì bàn tay của người đàn ông kia đột nhiên giữ lấy cổ tay của bà.
Trước giờ Bayer vẫn luôn giữ nguyên tắc, không hề chạm vào bà, nhưng lần này, ông lại to gan cầm lấy cổ tay bà.
Da thịt truyền đến cảm giác nóng rực khiến tim bà run lên.
Bayer đứng sau lưng bà cũng vậy.
Ông rất nhanh đã nhận ra bản thân mình đang làm gì, vội vàng buông tay ra,ông cười khổ nói:
- Xin lỗi bà, là tôi quá kích động.
- Không sao.
Lúc nói chuyện, phu nhân Minh Tú mới kinh ngạc phát hiện ra giọng nói của mình hơi run rẩy.
Bà vội hít sâu một hơi rồi xoay người lại nhìn ông:
- Bayer, ông thực sự đã làm quá nhiều vì tôi rồi, lần này hãy để tôi làm gì đó giúp ông nhé!
- A Tú, bà tội gì phải thế, từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ đến chuyện để bà làm gì đó cho tôi, bà đồng ý cho tôi cơ hội được đứng bên cạnh bà thì tôi đã vui lắm rồi!
Vui đến mức quên hết tất cả, vui đến mức từ bỏ tất cả…
Nhưng, thế thì sao nào.
Được ở bên người mà mình yêu, ông đã thấy rất mãn nguyện rồi.
Trên đời này làm gì có chuyện nào vẹn cả đôi đường, có chăng chỉ là cái gì nặng cái gì nhẹ, hiểu được giữ hay bỏ mà thôi.
Bà nghe thấy lời của Bayer thì sắc mặt trắng bệch, hai mắt lấp lánh ánh lệ, vì bà không biết phải đáp lại như thế nào.
Bayer vừa nhìn sắc mặt của bà liền biết mình đã làm cho bà khó xử rồi.
Tuy rằng lúc nào bà cũng tỏ ra là một phó chủ tịch mạnh mẽ dứt khoát ở trước mặt mọi người, nhưng trong mắt ông, bà chỉ là một cô gái nhỏ cố giả vờ kiên cường mà thôi.
Ông mỉm cười, nói với bà:
- Đã muộn rồi, bà về đi, tôi không tiễn bà nữa.
Ông rất muốn tiễn bà về, nhưng vì danh dự của bà, ông cần phải giữ khoảng cách với bà.
Phu nhân Minh Tú hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại một cách chậm chạp, tất cả mọi chuyện năm đó đều như hiện lên trước mắt bà.
Cuối cùng bà mở đôi mắt sáng trong của mình ra và nói:
- Bayer, chúng ta kết hôn đi.
- Gì cơ?
Bayer kinh ngạc trợn to mắt, ông nhìn bà với ánh mắt không dám tin, cả gương mặt ông toát lên vẻ vui mừng, nhưng chỉ trong chớp mắt nó lại bị thay thế bởi bi thương.
Ông trở lại vẻ bình tĩnh, cười cay đắng:
- A Tú, đừng làm loạn nữa, về đi.
Ông đã từng tốn rất nhiều tâm tư để cầu hôn bà, đã ba lần, ông xin bà trở thành vợ của mình…
Nhưng, không có tác dụng gì.
Trái tim của bà đã bị Dạ Tiêu chiếm trọn từ lâu rồi, không ai có thể thay thế ông ấy.
Ông đã không còn yêu cầu xa vời những chuyện khác nữa, giờ ông chỉ muốn được bầu bạn bên cạnh bà mà thôi.
Bà thấy ông không tin thì không khỏi gia tăng ngữ khí.
- Lần này tôi không đùa. Tôi muốn kết hôn với ông!
Bayer thấy bà nhấn mạnh từng tiếng một thì cau mày lại, ông hỏi lại lần nữa:
- Bà chắc chứ?
- Chắc.
Ông không nói gì nữa mà chỉ bước lên trước.
Phu nhân Minh Tú cảm nhận được hơi thở của ông đang tiến lại gần thì bị dọa lùi về sau một bước. Bà đã một mình quá lâu rồi, tuy bà đã năm mươi tuổi, nhưng da dẻ được bảo dưỡng rất tốt, trông không khác gì phụ nữ ba mươi cả.
Tuy rằng Bayer là người bà gần gũi nhất, nhưng ông luôn giữ một khoảng cách an toàn với bà, tránh bị người khác lên án.
Bây giờ, ông đột nhiên đến gần, hơi thở nam tính của đàn ông tao nhã nồng nhiệt khiến bà cảm thấy mặt mình nóng ran lên, bà không nhịn được mà lùi về sau.
Đợi lúc ông đi đến trước mặt bà, trái tim của bà đập một cách dữ dội.
Rõ ràng đã không còn trẻ trung gì nữa, rõ ràng đã không còn khát khao tình yêu giống như trước kia nữa, nhưng giờ trái tim bà lại đập nhanh một cách chân thực, nó tỏa ra sức sống như thời còn thiếu nữ.
Bayer cúi đầu xuống như muốn hôn bà, nhưng trong đầu bà toàn là bóng hình của một người đàn ông khác, bà xoay mặt đi trong vô thức.
Nhưng ông lại bất ngờ vòng qua mà cầm lấy chiếc áo khoác treo trên giá quần áo ở sau lưng bà.
- Ban đêm trời lạnh, đừng để bị cóng, mau về đi.
Ông không hề cố ý làm khó hay nói tới việc bà trốn tránh ông mà chỉ dịu dàng dặn dò.
Lúc này phu nhân Minh Tú thấy rất lúng túng, trên bàn đàm phán bà có thể khẩu chiến với đối thủ, trên thương trường bà có thể hô mưa gọi gió, nhưng đối diện với tình yêu của Bayer, bà lại không có dũng khí để hồi đáp.
Qua hồi lâu, bà hít sâu một hơi, ép bản thân phải nhìn thẳng vào ông, bà ngắm gương mặt thâm thúy đầy vẻ tang thương đang tản ra sức hấp dẫn chín chắn của ông.
Khi nhìn thẳng vào ông, bà đã nhận ra một sự hấp dẫn khác biệt.
Bà thốt ra cái tên ấy một cách chậm chạp:
- Lâm Viễn Đường…
Bayer nghe thấy cái tên này thì sắc mặt thay đổi, cơ thể ông không nhịn được mà cứng đờ lại.
Sau đó, ông nhếch môi lên cười cay đắng, giọng nói mang theo vẻ bi thương u sầu, ông cũng đáp lại một cách chậm chạp:
- Lâm Viễn Đường đã chết rồi, bây giờ tôi là Bayer.
- Xin lỗi ông.
Bà thống khổ nói, mắt nhòa lệ.
- Từ trước đến giờ bà chưa từng có lỗi với tôi, tất cả đều là tôi cam tâm tình nguyện. Lần sau đừng nói mấy lời ngốc nghếch thế nữa, bà về sớm đi, tôi mệt rồi, muốn được nghỉ ngơi.
Phu nhân Minh Tú vẫn còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng bà không lên tiếng.
Bởi vì… bà vẫn chưa dám chắc cảm giác của con tim mình nên không dám nông nổi nói ra những lời như thế nữa.
Có lẽ bà thật sự nên nghĩ về chuyện tiếp nhận ông, ông đã trả giá quá nhiều vì bà rồi, ông bầu bạn bên cạnh bà bao nhiêu năm như thế, đã quá đủ để bà trân trọng.
Nhưng mà… người kia vẫn luôn ở sâu trong trái tim bà, làm thế nào để xóa hình bóng của người đó đi được đây?
Bà gật đầu:
- Trở về tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ về quan hệ của hai chúng ta, mai tôi sẽ tới tìm ông.
Bayer mím môi mỉm cười nhưng không trả lời.
Bà nhìn ông rất lâu rồi xoay người rời đi.
Bayer đứng trước cửa sổ, nhìn phu nhân Minh Tú vào xe rồi lái đi.
Đúng vào lúc này, sau lưng ông đột nhiên vang lên giọng cười trào phúng của một người phụ nữ.
- Xe đã đi xa rồi mà ông còn nhìn à?
Sau lưng ông xuất hiện một người phụ nữ quý phái, hai tay bà ta khoanh trước ngực, trên mặt là nụ cười mỉa mai, dường như bà ta đang châm chọc người đàn ông này tự mình đa tình.
Bayer kéo rèm cửa lại, sau đó xoay người nhìn người phụ nữ trước mặt mình, hờ hững nói:
- Nếu như bà khỏe rồi thì tôi sẽ đưa bà về thành phố A, bây giờ Bất động sản Quảng Thịnh đang rất cần bà.
Người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là chủ tịch tiền nhiệm của bất động sản Quảng Thịnh - Trương Lan.
Sở dĩ hội đồng quản trị hỗn loạn chính là do vị chủ tịch tiền nhiệm này đột nhiên từ chức nhường lại chức vị cho người khác. Nếu như bây giờ Trương Lan trở về chủ trì đại cục thì sẽ không có cục diện như bây giờ.
Thế nhưng, người phụ nữ đó từ chối không hề do dự.
- Công ty là của ông, con trai cũng là của ông, vì một người phụ nữ mà ông vứt bỏ vợ con, chuyện gì ông cũng đã làm, nếu như mười lăm năm trước ông đã quyết định không cần gì cả, dốc túi giúp đỡ người phụ nữ đó thì bây giờ ông còn quan tâm đến sống chết của Quảng Thịnh làm gì cơ chứ?
Trương Lan cất giọng trào phúng, sau đó bà ta ngồi lên sofa, hai chân bắt chéo lại một cách tao nhã.
Bà ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông với gương mặt đã hoàn toàn thay đổi kia, vì để thay đổi thân phận, ngăn cản người của bà điều tra mà ông đã phẫu thuật chỉnh sửa toàn bộ gương mặt, ngoại trừ đôi mắt thì căn bản đã không tìm thấy bóng dáng của Lâm Viễn Đường năm xưa.
Vì một người phụ nữ mà ông lại giả chết nhiều năm, thay đổi gương mặt rồi xuất hiện lần nữa, chỉ vì không khiến người khác hoài nghi, tiện cho ông và người kia ở bên nhau.
Vốn bà ta tưởng người đàn ông bạc tình này chết rồi, tuy trong lòng bà oán hận nhưng ít nhất còn có chút an ủi, bởi vì tro cốt của Lâm Viễn Đường ở chỗ của bà, lúc ông còn sống không phải là người của bà, nhưng lúc chết cuối cùng vẫn là chồng của bà.
Nhưng mà…
Khi Bayer xuất hiện trước mặt bà ta, vừa nhìn vào mắt ông bà ta liền biết… hóa ra ông chưa chết!
Sự kinh ngạc ban đầu của bà ta đã trở thành oán hận, oán hận ăn sâu tận xương!
Ánh nhìn tàn độc của bà ta gắn chặt trên người ông, chờ đợi đáp án của ông.