Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 242
- Em… Nhạc Yên Nhi thở dồn dập nhưng lại chẳng nói nên lời.
- Xem ra em không thích rồi? Dạ Đình Sâm híp đôi mắt phượng, thân thể cao lớn áp sát nhanh chóng làm cho cô giật mình lùi về phía sau như một con thỏ nhỏ.
Thế nhưng hắn còn nhanh hơn một bước, chống một tay lên sofa rồi ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô vào lòng:
- Bà Dạ, em có ý kiến gì à? Dạ Đình Sâm cố ý nhấn mạnh hai chữ “bà Dạ”
làm cho Nhạc Yên Nhi sợ tái mặt.
Cô nhìn vào đôi mắt phượng đen thẳm kia rồi nuốt nước miếng theo bản năng.
Cô hắng giọng rồi quyết định sẽ nói lý lẽ đàng hoàng với Dạ Đình Sâm:
- Anh cũng biết nghề nghiệp của em đặc biệt mà, nếu tự nhiên em công khai mình đã két hôn, đối tượng lại còn là anh thì truyền thông sẽ nổ tung mất.
Đến lúc đó em biết phải ăn nói với công ty thế nào đây? Dạ Đình Sâm nhướn mày:
- Chỉ vì lý do này? Nhạc Yên Nhi mù mờ gật đầu một cái.
Chỉ? Sao Dạ Đình Sâm nói như thể đây chỉ là một việc làm nhỏ xíu thôi vậy?
- Nếu anh bảo đảm giới truyền thông hôm đó sẽ không công khai bất cứ tin tức gì về em thì sao? Nhạc Yên Nhi mở to mắt, Dạ Đình Sâm có bản lĩnh lớn đến thế sao? Và rồi cô thầm cho mình câu trả lời ngay, đúng là hắn có bản lĩnh như vậy thật.
Nhạc Yên Nhi còn chưa bỏ cuộc mà tiếp tục kiếm cớ:
Nhạc Yên Nhi thấy giọng điệu hắn dịu đi nhiều thì cười hì hì và bảo:
- Đúng vậy đúng vậy, cho nên hôm đó em bận lắm.
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Dạ Đình Sâm lấy điện thoại ra gọi cho Trần Lạc:
- Vậy em định chơi thế nào? Hơi thở nóng bỏng ẩm ướt của người đàn ông phả lên mặt cô, đôi mắt phượng ánh lên tia nhìn trêu tức ngắm cô đăm đăm.
Ánh mắt của hắn làm cho trái tim của Nhạc Yên Nhi run lên.
Cô quay đi như trốn tránh, rồi nhìn ra cửa sổ sát đất sáng choang.
Sau đó, không biết nghĩ thế nào mà Nhạc Yên Nhi nói:
- Rèm cửa chưa kéo vào kìa.
Ban ngày ban mặt sáng trưng thế này, cửa sổ sát đất rộng thênh thang thế kia, nếu để người ở cao ốc đối diện nhìn thấy thì biết làm sao? Thế mà Dạ Đình Sâm lại cố tình xuyên tạc lời cô.
Hắn cười khẽ:
- Thế cứ kéo rèm vào là được hả? Bấy giờ Nhạc Yên Nhi mới nhận ra câu nói của mình có hàm ý khác, suýt nữa thì tức đến hộc máu.
Cô làm gì có ý đó, cô chỉ cảm thấy tư thế này mờ ám quá, để người ta nhìn thấy thì không hay thôi.
Dù sao đây cũng là văn phòng mà.
Nhạc Yên Nhi xấu hổ đến mức đỏ bừng hai má.
Cô dồn sức đẩy Dạ Đình Sâm ra.
- Anh đừng làm bừa, còn đang trong giờ làm việc đấy nhé.
Dạ Đình Sâm lại cố ý dán mặt tới như đang đùa dai, khi hắn nói chuyện, hơi thở phả vào mặt cô nóng hổi:
- Em hôn tôi một cái thì tôi tha cho.
Nhạc Yên Nhi đỏ lựng mặt, hàm răng cắn nhẹ đôi môi cánh hoa ngại ngần, mắt to chớp chớp hệt như một con nai nhỏ.
Cô ngượng ngập nhìn bốn phía rồi nói với vẻ hơi xấu hổ:
Nhìn vẻ thẹn thùng của cô, trong lòng hắn dâng lên niềm sung sướng khác thường.
Thảo nào trong các câu chuyện cổ tích thì nhân vật phản diện lúc nào cũng thích mê hoặc những nàng công chúa ngây thơ trong sáng.
Quyến rũ người thuần khiết trở nên đọa lạc, bắt kẻ ngại ngùng phải chủ động, khiến cho người ta có cảm giác thỏa mãn đặc biệt không ngờ.
Nhạc Yên Nhi thấy dáng vẻ không đạt mục đích thề không bỏ qua của Dạ Đình Sâm thì đảo mắt nói:
- Hôn xong anh sẽ tha cho em? Em không cần phải đi tham gia tiệc rượu với anh nữa đúng không? Dạ Đình Sâm không mắc bẫy của cô:
- Hôn xong tôi sẽ tha cho em, thế nhưng em vẫn phải đi tham dự yến hội với tôi.
Em là vợ của Dạ Đình Sâm này, đây là sự thật, sớm muộn cũng sẽ công khai với bên ngoài.
Bây giờ cho đám người trong giới thượng lưu biết trước cũng là một cách chuẩn bị.
Em không cần phải lo đến áp lực, hết thảy có tôi đây.
Hết thảy có tôi đây.
Năm chữ này có sức mạnh kì lạ khiến cho trái tim của Nhạc Yên Nhi run lên thổn thức như được một dòng nước ấm vỗ về.
Cô cảm thấy những nỗi bất an của mình đều bị thay thế bởi cảm giác an toàn tuyệt đối.
Trái tim hoang mang bất định dường như đã tìm được bến đỗ để đậu neo.
Đúng vậy, cô là vợ của hắn, đây chính là sự thật, chẳng lẽ cô lại phải giấu diếm cả đời ư? Chẳng lẽ vì địa vị, gia thế và cả vẻ ngoài của cô đều chẳng thể nào sánh được với Dạ Đình Sâm, thi cô không có tư cách đứng ở bên cạnh hắn hay sao? Hai người ở bên nhau đâu phải là buôn bán mà cần tiền trao cháo múc sòng phẳng với nhau, chỉ cần có tình cảm là được rồi mà.
Nhạc Yên Nhi nén cảm xúc phức tạp xuống tận đáy lòng, lúc cô ngẩng đầu lên thì đã mỉm cười tươi như hoa nở:
- Thế thì em đành cố mà đi theo anh vậy, chứ để anh đi một mình không có bạn gái đi chung thì xấu hổ lắm.
Tuy rằng Nhạc Yên Nhi không nói rõ, thế nhưng Dạ Đình Sâm nhìn vào ánh mắt từ đấu tranh đến thoải mái của cô, thì lại hiểu nhất định là cô đã nghĩ thông được chuyện gì rồi.
Giọng điệu của hắn ôn hòa một cách hiếm thấy, sự lạnh lùng tan hết làm toát lên vẻ dịu dàng:
- Nếu em đồng ý rồi thì có phải nên hôn tôi một cái không? Vẻ trêu đùa trong mắt hắn trút xuống, khiến cho khuôn mặt vốn đã đẹp đến rạng ngời lại càng thêm ấm áp.
Nhạc Yên Nhi nhìn khuôn mặt ấy gần trong gang tấc, trái tim vừa lắng xuống lại đập rộn ràng loạn nhịp.
Vất vả lắm cô mới đánh liều ngẩng lên, chạm môi lên khuôn mặt kia.
Vốn dĩ Nhạc Yên Nhi chỉ định chạm nhẹ một cái rồi thôi, không ngờ Dạ Đình Sâm bỗng nhiên lại ra tay.
Hắn vươn tay giữ chặt gáy cô rồi nghiêng mặt qua, ấn đôi môi mỏng của mình lên môi cô đỏ chín.
Nhạc Yên Nhi định giãy dụa, thế nhưng bàn tay giơ lên đến lưng chừng lại hạ xuống, như thể bị sự tập trung và tình thâm của hắn lây lan.
Nụ hôn này triền miên, sâu sắc và mê đắm.
Nhạc Yên Nhi kìm lòng không đậu, nhắm hai mắt lại.
Tính tự chủ của Dạ Đình Sâm xưa nay luôn rất tốt, hơn hai chục năm qua hắn vẫn lạnh nhạt cấm dục, thế mà không hiểu vì sao vừa chạm vào cơ thể Nhạc Yên Nhi thì nỗi khát khao lại dâng lên như thủy triều, suýt nữa đã bao trùm cả lý trí của hắn.
Hắn muốn giữ chặt lấy cô! Mặc kệ đây là đâu, mặc kệ lúc này là lúc nào, chỉ cần cô là đủ! Hắn nghĩ thế, và bàn tay như mang theo ma lực đặc biệt.
Chỉ trong chớp mắt, nó đã du di xuống theo đường eo và toan lần vào trong.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bật mở.
- Xem ra em không thích rồi? Dạ Đình Sâm híp đôi mắt phượng, thân thể cao lớn áp sát nhanh chóng làm cho cô giật mình lùi về phía sau như một con thỏ nhỏ.
Thế nhưng hắn còn nhanh hơn một bước, chống một tay lên sofa rồi ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô vào lòng:
- Bà Dạ, em có ý kiến gì à? Dạ Đình Sâm cố ý nhấn mạnh hai chữ “bà Dạ”
làm cho Nhạc Yên Nhi sợ tái mặt.
Cô nhìn vào đôi mắt phượng đen thẳm kia rồi nuốt nước miếng theo bản năng.
Cô hắng giọng rồi quyết định sẽ nói lý lẽ đàng hoàng với Dạ Đình Sâm:
- Anh cũng biết nghề nghiệp của em đặc biệt mà, nếu tự nhiên em công khai mình đã két hôn, đối tượng lại còn là anh thì truyền thông sẽ nổ tung mất.
Đến lúc đó em biết phải ăn nói với công ty thế nào đây? Dạ Đình Sâm nhướn mày:
- Chỉ vì lý do này? Nhạc Yên Nhi mù mờ gật đầu một cái.
Chỉ? Sao Dạ Đình Sâm nói như thể đây chỉ là một việc làm nhỏ xíu thôi vậy?
- Nếu anh bảo đảm giới truyền thông hôm đó sẽ không công khai bất cứ tin tức gì về em thì sao? Nhạc Yên Nhi mở to mắt, Dạ Đình Sâm có bản lĩnh lớn đến thế sao? Và rồi cô thầm cho mình câu trả lời ngay, đúng là hắn có bản lĩnh như vậy thật.
Nhạc Yên Nhi còn chưa bỏ cuộc mà tiếp tục kiếm cớ:
- Nhưng mà… nhưng thứ bảy này em có việc, em còn phải đi thử vai mà…
- Thử vai nào?
- “Thịnh thế hoàng phi”
, Cố Khải Cương đạo diễn, em muốn đi thử vai nữ thứ. - À, thì ra là vậy.
Nhạc Yên Nhi thấy giọng điệu hắn dịu đi nhiều thì cười hì hì và bảo:
- Đúng vậy đúng vậy, cho nên hôm đó em bận lắm.
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Dạ Đình Sâm lấy điện thoại ra gọi cho Trần Lạc:
- Thứ bảy này, mời Cố Khải Cương tới tham gia tiệc rượu.
- …
- Mời Cố Khải Cương đến tận nơi xem em thử vai luôn.
- Dạ Đình Sâm, anh chơi xấu! Ai chơi thế!
- Vậy em định chơi thế nào? Hơi thở nóng bỏng ẩm ướt của người đàn ông phả lên mặt cô, đôi mắt phượng ánh lên tia nhìn trêu tức ngắm cô đăm đăm.
Ánh mắt của hắn làm cho trái tim của Nhạc Yên Nhi run lên.
Cô quay đi như trốn tránh, rồi nhìn ra cửa sổ sát đất sáng choang.
Sau đó, không biết nghĩ thế nào mà Nhạc Yên Nhi nói:
- Rèm cửa chưa kéo vào kìa.
Ban ngày ban mặt sáng trưng thế này, cửa sổ sát đất rộng thênh thang thế kia, nếu để người ở cao ốc đối diện nhìn thấy thì biết làm sao? Thế mà Dạ Đình Sâm lại cố tình xuyên tạc lời cô.
Hắn cười khẽ:
- Thế cứ kéo rèm vào là được hả? Bấy giờ Nhạc Yên Nhi mới nhận ra câu nói của mình có hàm ý khác, suýt nữa thì tức đến hộc máu.
Cô làm gì có ý đó, cô chỉ cảm thấy tư thế này mờ ám quá, để người ta nhìn thấy thì không hay thôi.
Dù sao đây cũng là văn phòng mà.
Nhạc Yên Nhi xấu hổ đến mức đỏ bừng hai má.
Cô dồn sức đẩy Dạ Đình Sâm ra.
- Anh đừng làm bừa, còn đang trong giờ làm việc đấy nhé.
Dạ Đình Sâm lại cố ý dán mặt tới như đang đùa dai, khi hắn nói chuyện, hơi thở phả vào mặt cô nóng hổi:
- Em hôn tôi một cái thì tôi tha cho.
Nhạc Yên Nhi đỏ lựng mặt, hàm răng cắn nhẹ đôi môi cánh hoa ngại ngần, mắt to chớp chớp hệt như một con nai nhỏ.
Cô ngượng ngập nhìn bốn phía rồi nói với vẻ hơi xấu hổ:
- Hình như không… ổn lắm đâu?
- Sẽ không có ai vào đây đâu.
Nhìn vẻ thẹn thùng của cô, trong lòng hắn dâng lên niềm sung sướng khác thường.
Thảo nào trong các câu chuyện cổ tích thì nhân vật phản diện lúc nào cũng thích mê hoặc những nàng công chúa ngây thơ trong sáng.
Quyến rũ người thuần khiết trở nên đọa lạc, bắt kẻ ngại ngùng phải chủ động, khiến cho người ta có cảm giác thỏa mãn đặc biệt không ngờ.
Nhạc Yên Nhi thấy dáng vẻ không đạt mục đích thề không bỏ qua của Dạ Đình Sâm thì đảo mắt nói:
- Hôn xong anh sẽ tha cho em? Em không cần phải đi tham gia tiệc rượu với anh nữa đúng không? Dạ Đình Sâm không mắc bẫy của cô:
- Hôn xong tôi sẽ tha cho em, thế nhưng em vẫn phải đi tham dự yến hội với tôi.
Em là vợ của Dạ Đình Sâm này, đây là sự thật, sớm muộn cũng sẽ công khai với bên ngoài.
Bây giờ cho đám người trong giới thượng lưu biết trước cũng là một cách chuẩn bị.
Em không cần phải lo đến áp lực, hết thảy có tôi đây.
Hết thảy có tôi đây.
Năm chữ này có sức mạnh kì lạ khiến cho trái tim của Nhạc Yên Nhi run lên thổn thức như được một dòng nước ấm vỗ về.
Cô cảm thấy những nỗi bất an của mình đều bị thay thế bởi cảm giác an toàn tuyệt đối.
Trái tim hoang mang bất định dường như đã tìm được bến đỗ để đậu neo.
Đúng vậy, cô là vợ của hắn, đây chính là sự thật, chẳng lẽ cô lại phải giấu diếm cả đời ư? Chẳng lẽ vì địa vị, gia thế và cả vẻ ngoài của cô đều chẳng thể nào sánh được với Dạ Đình Sâm, thi cô không có tư cách đứng ở bên cạnh hắn hay sao? Hai người ở bên nhau đâu phải là buôn bán mà cần tiền trao cháo múc sòng phẳng với nhau, chỉ cần có tình cảm là được rồi mà.
Nhạc Yên Nhi nén cảm xúc phức tạp xuống tận đáy lòng, lúc cô ngẩng đầu lên thì đã mỉm cười tươi như hoa nở:
- Thế thì em đành cố mà đi theo anh vậy, chứ để anh đi một mình không có bạn gái đi chung thì xấu hổ lắm.
Tuy rằng Nhạc Yên Nhi không nói rõ, thế nhưng Dạ Đình Sâm nhìn vào ánh mắt từ đấu tranh đến thoải mái của cô, thì lại hiểu nhất định là cô đã nghĩ thông được chuyện gì rồi.
Giọng điệu của hắn ôn hòa một cách hiếm thấy, sự lạnh lùng tan hết làm toát lên vẻ dịu dàng:
- Nếu em đồng ý rồi thì có phải nên hôn tôi một cái không? Vẻ trêu đùa trong mắt hắn trút xuống, khiến cho khuôn mặt vốn đã đẹp đến rạng ngời lại càng thêm ấm áp.
Nhạc Yên Nhi nhìn khuôn mặt ấy gần trong gang tấc, trái tim vừa lắng xuống lại đập rộn ràng loạn nhịp.
Vất vả lắm cô mới đánh liều ngẩng lên, chạm môi lên khuôn mặt kia.
Vốn dĩ Nhạc Yên Nhi chỉ định chạm nhẹ một cái rồi thôi, không ngờ Dạ Đình Sâm bỗng nhiên lại ra tay.
Hắn vươn tay giữ chặt gáy cô rồi nghiêng mặt qua, ấn đôi môi mỏng của mình lên môi cô đỏ chín.
Nhạc Yên Nhi định giãy dụa, thế nhưng bàn tay giơ lên đến lưng chừng lại hạ xuống, như thể bị sự tập trung và tình thâm của hắn lây lan.
Nụ hôn này triền miên, sâu sắc và mê đắm.
Nhạc Yên Nhi kìm lòng không đậu, nhắm hai mắt lại.
Tính tự chủ của Dạ Đình Sâm xưa nay luôn rất tốt, hơn hai chục năm qua hắn vẫn lạnh nhạt cấm dục, thế mà không hiểu vì sao vừa chạm vào cơ thể Nhạc Yên Nhi thì nỗi khát khao lại dâng lên như thủy triều, suýt nữa đã bao trùm cả lý trí của hắn.
Hắn muốn giữ chặt lấy cô! Mặc kệ đây là đâu, mặc kệ lúc này là lúc nào, chỉ cần cô là đủ! Hắn nghĩ thế, và bàn tay như mang theo ma lực đặc biệt.
Chỉ trong chớp mắt, nó đã du di xuống theo đường eo và toan lần vào trong.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bật mở.