Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Thẩm An Nhiên trở về uống thuốc xong liền mê man ngủ thiếp đi, Lệ Đình Phong tiến đến xốc chăn của cô lên nhưng cô cũng không tỉnh dậy.
Thân hình của Thẩm An Nhiên thuộc loại khung xương nhỏ nhắn tinh tế. Lại thêm nửa tháng bôn ba làm việc cực khổ bên ngoài đã khiến cô gầy càng thêm gầy, cởi quần áo một cái là có thể trông thấy được xương sườn nhô lên trên lưng.
Lệ Đình Phong ngồi xuống nhéo nhéo mặt Thẩm An Nhiên: “Rời giường đi ăn cơm đi.”
Thẩm An Nhiên không thoải mái dụi vào gối đầu, rất không tình nguyện mở ra hai mắt vẫn còn nhập nhèm, sắc mặt cũng không tốt lắm, cô kéo cái chăn lại: “Không thoải mái, không muốn ăn cơm”
Thái độ Lệ Đình Phong cứng rắn kéo cô từ trên giường ra: “Đã mắc bệnh đau bao tử còn không chịu ăn cơm đàng hoàng, muốn khiến bản thân bị ung thư dạ dày luôn à?”
Một câu lơ đãng của anh giống như là một cây đao đâm vào trong lòng Thẩm An Nhiên, Thẩm An Nhiên chợt bừng tỉnh, khóe miệng mang theo nụ cười đẳng chất.
Lúc trước nếu Lệ Đình Phong giống như bây giờ quan tâm cô dù chỉ một chút, cô có lẽ sẽ không bị từ đau bao tử nặng thành ung thư dạ dày.
Thẩm An Nhiên bỗng nhiên cười, nghe lời Lệ Đình Phong rời giường đi xuống lầu.
Xuống dưới lầu, bữa tối đã được bưng lên bàn, có món mặn, món chay, Hạ Minh Nguyệt ngồi ngay chỗ mà cô vẫn hay thường ngồi, nở nụ cười hào phỏng đoan trang, dáng vẻ giống hệt như một nữ chủ nhân.
Bàn ghế trên bàn ăn đều tùy tiện mà ngồi, Lệ Đình Phong cũng không có để ở trong lòng. Chỉ có riêng Thẩm An Nhiên rõ ràng rành mạch suy nghĩ của Hạ Minh Nguyệt,
VietWriter
“Thím Vương, thím lấy thêm một bộ bát đũa đi.”
Hạ Minh Nguyệt sai bảo thím Vương, sau đó áy náy nhìn về phía Thẩm An Nhiên: “Tôi tưởng là cô hôm nay không ăn cơm.”
“Hôm nay cơ thể không thoải mái, vốn là không có ý định ăn nhưng Lệ Đình Phong cố ý đi lên gọi tôi ăn cơm nên tôi phải đi thôi.” Lời này cô nói ra lọt vào tại Hạ Minh Nguyệt liền biến thành khoe khoang .
Khóe môi Thẩm An Nhiên lộ ra một nụ cười ngọt ngào, lộ ra vẻ thâm sâu vô cùng rõ ràng.
Cô thích nhìn cảnh đối phương nói không lại nhưng lại không thể làm gì được cô, Hạ Minh Nguyệt dọn vào đây ở lâu như vậy rồi mà còn thích tìm cô chịu ngược, rõ ràng không có một lần nào chiến thắng nhưng vẫn thích chọc giận cô, nhiều lần đâm dao về phía cô.
Thẩm An Nhiên nhìn một bàn thức ăn được bày trên bàn, có món mặn, món chay, khả năng nấu nướng của Hạ Minh Nguyệt cũng không tệ, có thể nhận ra được cô ta nấu cơm dựa trên khẩu vị của Lệ Đình Phong.
Thẩm An Nhiên đang định gắp thức ăn, nhìn chằm chằm món cá hấp trước mặt, vừa ngửi thấy mùi của nó thì một cơn buồn nôn từ trong dạ dày cuộn trào lên, cô muốn ói.
Thẩm An Nhiên đẩy ghế ra, cắn chặt răng một mạch xông vào phòng vệ sinh nôn ra, cô chạy gấp nên cửa không khóa, âm thanh nôn mửa khiến những người ở bên ngoài đều nghe rõ ràng.
Hạ Minh Nguyệt ngồi trên bàn ăn đang cầm lấy thìa canh bỗng tái mét mặt mày, cô ta ước gì có thể lôi Thẩm An Nhiên từ trong nhà vệ sinh ra.
Cô ta và Thẩm An Nhiên vốn không hợp nhau, trong lòng khó tránh khỏi có nảy ra suy nghĩ xấu xa. Cô ta cho rằng Thẩm An Nhiên muốn đối phó mình, chế món ăn cô ta làm rất buồn nôn.
Qua mấy phút, bên trong vang lên âm thanh xả nước, Thẩm An Nhiên vịn tường từ bên trong đi ra. Khuôn mặt nhợt nhạt cơ thể cô lung lay sắp đổ, giống như là mắc phải bệnh nan y gì đó.
“Cô làm sao vậy?” Giọng nói của Lệ Đình Phong lộ vẻ không kiên nhẫn, vốn là đã không có khẩu vị rồi lại bị tiếng nôn mửa của Thẩm An Nhiên làm cho anh chán ăn hơn: “Cô cố ý hả?”
Thẩm An Nhiên không còn sức lực để tranh chấp với anh nữa, xoa nhẹ dạ dày yếu ớt nói: “Dạ dày có chút khó chịu, không muốn ăn cơm.”
“Nếu không để Đình Phong đưa cô đi bệnh viện xem chút đi?”
“Không cần, bệnh cũ thôi, tôi lên lầu uống chút nước nóng cùng thuốc rồi sẽ ổn, các người ăn đi.” Nôn mửa kịch kiệt qua đi, nhưng nước mắt sinh lý không kiềm được rơi xuống, trên lông hàng mi đen nhánh cong còn vương vài giọt nước, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp khiến người khác nhìn mà thấy đau lòng.
Ánh mắt của Lệ Đình Phong vẫn luôn dừng trên mặt Thẩm An Nhiên, anh đang nhìn Thẩm An Nhiên, mà một bên kia Hạ Minh Nguyệt lại đang nhìn anh.
Lệ Đình Phong không biết là trong miệng anh nói không thèm để ý Thẩm An Nhiên, nhưng ảnh mắt lúc nào cũng đặt trên người Thẩm An Nhiên sao, sự lo lắng trông đội mặt anh như muốn tuôn trào ra ngoài vậy.
Cái gì là người thứ ba? Trong tình yêu người không được yêu mới là người thứ ba.
Lúc trước, Hạ Minh Nguyệt rất tự tin hướng về người khác mà cãi lại, rằng người Lệ Đình Phong yêu chính là cô ta, Nhưng ngay lúc này, lời nói này nóng bỏng như rất cả cổ họng khiến cô ta im lặng nghẹn lại.
Lệ Đình Phong nhìn theo Thẩm An Nhiên lên lầu, quay đầu gọi thím Vương: “Dì đi lên xem cô ấy một chút, nếu thực sự nghiêm trọng liền gọi điện cho mời bác sĩ tới.”
“Vâng, vậy để tôi đi lên xem cô Thẩm.” Thím Vương theo sát sau lưng Thẩm An Nhiên.
Lệ Đình Phong cầm đũa kẹp một miếng cá thịt cá cho vào bát Hạ Minh Nguyệt: “Chúng ta ăn cơm đi, không cần phải để ý đến cô ấy!”
Hạ Minh Nguyệt nhìn chăm chăm miếng cả trong bát, nếu là trước kia, Lệ Đình Phong sẽ cần thận rút xương cá đi rồi mới gặp bỏ vào trong chén của cô ta.
Thẩm An Nhiên uống một chút nước chanh thì cảm thấy khá hơn một chút, cô nằm ở trên giường sờ bụng, lần này bệnh đau bao tử phát tác không giống với lần trước.
Trước kia là đau đến ra máu, mà lần này là buồn nôn muốn ói, sức lực toàn thân cũng mất hết đi, nhìn thấy đồ ăn mang mùi hôi tanh liền muốn nôn.
Lại thêm gần đây tinh thần cô uể oải, luôn rã rời không còn chút sức lực nào, tổng hợp đủ loại triệu chứng, Thẩm An Nhiên nghĩ: Không lẽ là cô đã mắc bệnh viêm gan B sao?
Bản thân hiện tại đã bị ung thư dạ dày, nay lại thêm viêm gan B. Điều này khiến cơ thể vốn không khỏe mạnh của cô đã rét vì tuyết nay lại giá vì sương.
Thẩm An Nhiên cần chặt môi dưới, cô còn có thể chống chọi được một năm, nhịn được đến ngày Lệ Đình Phong động lòng với cô sao?
Con người nên nghĩ theo chiều hướng lạc quan, mặc dù triệu chứng rất giống nhưng cũng không nhất định là viêm gan B. Huống chi nếu cô thật sự mắc bệnh đó thì sẽ lây cho Lệ Đình Phong, cả hai cùng nhau chết.
Cô vốn sống không lâu, nếu tại thời điểm chết đi lôi thêm Lệ Đình Phong làm đệm lưng, tính thể nào cũng thấy có lời.
Thân hình của Thẩm An Nhiên thuộc loại khung xương nhỏ nhắn tinh tế. Lại thêm nửa tháng bôn ba làm việc cực khổ bên ngoài đã khiến cô gầy càng thêm gầy, cởi quần áo một cái là có thể trông thấy được xương sườn nhô lên trên lưng.
Lệ Đình Phong ngồi xuống nhéo nhéo mặt Thẩm An Nhiên: “Rời giường đi ăn cơm đi.”
Thẩm An Nhiên không thoải mái dụi vào gối đầu, rất không tình nguyện mở ra hai mắt vẫn còn nhập nhèm, sắc mặt cũng không tốt lắm, cô kéo cái chăn lại: “Không thoải mái, không muốn ăn cơm”
Thái độ Lệ Đình Phong cứng rắn kéo cô từ trên giường ra: “Đã mắc bệnh đau bao tử còn không chịu ăn cơm đàng hoàng, muốn khiến bản thân bị ung thư dạ dày luôn à?”
Một câu lơ đãng của anh giống như là một cây đao đâm vào trong lòng Thẩm An Nhiên, Thẩm An Nhiên chợt bừng tỉnh, khóe miệng mang theo nụ cười đẳng chất.
Lúc trước nếu Lệ Đình Phong giống như bây giờ quan tâm cô dù chỉ một chút, cô có lẽ sẽ không bị từ đau bao tử nặng thành ung thư dạ dày.
Thẩm An Nhiên bỗng nhiên cười, nghe lời Lệ Đình Phong rời giường đi xuống lầu.
Xuống dưới lầu, bữa tối đã được bưng lên bàn, có món mặn, món chay, Hạ Minh Nguyệt ngồi ngay chỗ mà cô vẫn hay thường ngồi, nở nụ cười hào phỏng đoan trang, dáng vẻ giống hệt như một nữ chủ nhân.
Bàn ghế trên bàn ăn đều tùy tiện mà ngồi, Lệ Đình Phong cũng không có để ở trong lòng. Chỉ có riêng Thẩm An Nhiên rõ ràng rành mạch suy nghĩ của Hạ Minh Nguyệt,
VietWriter
“Thím Vương, thím lấy thêm một bộ bát đũa đi.”
Hạ Minh Nguyệt sai bảo thím Vương, sau đó áy náy nhìn về phía Thẩm An Nhiên: “Tôi tưởng là cô hôm nay không ăn cơm.”
“Hôm nay cơ thể không thoải mái, vốn là không có ý định ăn nhưng Lệ Đình Phong cố ý đi lên gọi tôi ăn cơm nên tôi phải đi thôi.” Lời này cô nói ra lọt vào tại Hạ Minh Nguyệt liền biến thành khoe khoang .
Khóe môi Thẩm An Nhiên lộ ra một nụ cười ngọt ngào, lộ ra vẻ thâm sâu vô cùng rõ ràng.
Cô thích nhìn cảnh đối phương nói không lại nhưng lại không thể làm gì được cô, Hạ Minh Nguyệt dọn vào đây ở lâu như vậy rồi mà còn thích tìm cô chịu ngược, rõ ràng không có một lần nào chiến thắng nhưng vẫn thích chọc giận cô, nhiều lần đâm dao về phía cô.
Thẩm An Nhiên nhìn một bàn thức ăn được bày trên bàn, có món mặn, món chay, khả năng nấu nướng của Hạ Minh Nguyệt cũng không tệ, có thể nhận ra được cô ta nấu cơm dựa trên khẩu vị của Lệ Đình Phong.
Thẩm An Nhiên đang định gắp thức ăn, nhìn chằm chằm món cá hấp trước mặt, vừa ngửi thấy mùi của nó thì một cơn buồn nôn từ trong dạ dày cuộn trào lên, cô muốn ói.
Thẩm An Nhiên đẩy ghế ra, cắn chặt răng một mạch xông vào phòng vệ sinh nôn ra, cô chạy gấp nên cửa không khóa, âm thanh nôn mửa khiến những người ở bên ngoài đều nghe rõ ràng.
Hạ Minh Nguyệt ngồi trên bàn ăn đang cầm lấy thìa canh bỗng tái mét mặt mày, cô ta ước gì có thể lôi Thẩm An Nhiên từ trong nhà vệ sinh ra.
Cô ta và Thẩm An Nhiên vốn không hợp nhau, trong lòng khó tránh khỏi có nảy ra suy nghĩ xấu xa. Cô ta cho rằng Thẩm An Nhiên muốn đối phó mình, chế món ăn cô ta làm rất buồn nôn.
Qua mấy phút, bên trong vang lên âm thanh xả nước, Thẩm An Nhiên vịn tường từ bên trong đi ra. Khuôn mặt nhợt nhạt cơ thể cô lung lay sắp đổ, giống như là mắc phải bệnh nan y gì đó.
“Cô làm sao vậy?” Giọng nói của Lệ Đình Phong lộ vẻ không kiên nhẫn, vốn là đã không có khẩu vị rồi lại bị tiếng nôn mửa của Thẩm An Nhiên làm cho anh chán ăn hơn: “Cô cố ý hả?”
Thẩm An Nhiên không còn sức lực để tranh chấp với anh nữa, xoa nhẹ dạ dày yếu ớt nói: “Dạ dày có chút khó chịu, không muốn ăn cơm.”
“Nếu không để Đình Phong đưa cô đi bệnh viện xem chút đi?”
“Không cần, bệnh cũ thôi, tôi lên lầu uống chút nước nóng cùng thuốc rồi sẽ ổn, các người ăn đi.” Nôn mửa kịch kiệt qua đi, nhưng nước mắt sinh lý không kiềm được rơi xuống, trên lông hàng mi đen nhánh cong còn vương vài giọt nước, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp khiến người khác nhìn mà thấy đau lòng.
Ánh mắt của Lệ Đình Phong vẫn luôn dừng trên mặt Thẩm An Nhiên, anh đang nhìn Thẩm An Nhiên, mà một bên kia Hạ Minh Nguyệt lại đang nhìn anh.
Lệ Đình Phong không biết là trong miệng anh nói không thèm để ý Thẩm An Nhiên, nhưng ảnh mắt lúc nào cũng đặt trên người Thẩm An Nhiên sao, sự lo lắng trông đội mặt anh như muốn tuôn trào ra ngoài vậy.
Cái gì là người thứ ba? Trong tình yêu người không được yêu mới là người thứ ba.
Lúc trước, Hạ Minh Nguyệt rất tự tin hướng về người khác mà cãi lại, rằng người Lệ Đình Phong yêu chính là cô ta, Nhưng ngay lúc này, lời nói này nóng bỏng như rất cả cổ họng khiến cô ta im lặng nghẹn lại.
Lệ Đình Phong nhìn theo Thẩm An Nhiên lên lầu, quay đầu gọi thím Vương: “Dì đi lên xem cô ấy một chút, nếu thực sự nghiêm trọng liền gọi điện cho mời bác sĩ tới.”
“Vâng, vậy để tôi đi lên xem cô Thẩm.” Thím Vương theo sát sau lưng Thẩm An Nhiên.
Lệ Đình Phong cầm đũa kẹp một miếng cá thịt cá cho vào bát Hạ Minh Nguyệt: “Chúng ta ăn cơm đi, không cần phải để ý đến cô ấy!”
Hạ Minh Nguyệt nhìn chăm chăm miếng cả trong bát, nếu là trước kia, Lệ Đình Phong sẽ cần thận rút xương cá đi rồi mới gặp bỏ vào trong chén của cô ta.
Thẩm An Nhiên uống một chút nước chanh thì cảm thấy khá hơn một chút, cô nằm ở trên giường sờ bụng, lần này bệnh đau bao tử phát tác không giống với lần trước.
Trước kia là đau đến ra máu, mà lần này là buồn nôn muốn ói, sức lực toàn thân cũng mất hết đi, nhìn thấy đồ ăn mang mùi hôi tanh liền muốn nôn.
Lại thêm gần đây tinh thần cô uể oải, luôn rã rời không còn chút sức lực nào, tổng hợp đủ loại triệu chứng, Thẩm An Nhiên nghĩ: Không lẽ là cô đã mắc bệnh viêm gan B sao?
Bản thân hiện tại đã bị ung thư dạ dày, nay lại thêm viêm gan B. Điều này khiến cơ thể vốn không khỏe mạnh của cô đã rét vì tuyết nay lại giá vì sương.
Thẩm An Nhiên cần chặt môi dưới, cô còn có thể chống chọi được một năm, nhịn được đến ngày Lệ Đình Phong động lòng với cô sao?
Con người nên nghĩ theo chiều hướng lạc quan, mặc dù triệu chứng rất giống nhưng cũng không nhất định là viêm gan B. Huống chi nếu cô thật sự mắc bệnh đó thì sẽ lây cho Lệ Đình Phong, cả hai cùng nhau chết.
Cô vốn sống không lâu, nếu tại thời điểm chết đi lôi thêm Lệ Đình Phong làm đệm lưng, tính thể nào cũng thấy có lời.