Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Lệ Đình Phong buổi sáng mười giờ trở về, Thẩm An Nhiên có bệnh bao tử nên anh không dám khóa cô lâu lắm, sợ lại xuất hiện tình huống như lần trước.
Sau khi về đến nhà anh nghĩ tới các loại hình ảnh như là Thẩm An Nhiên nhận sai xin lỗi, hoặc là giống như lúc trước già mồm không chịu nhận sai… Nhưng anh không hề ngờ tới chờ đến lúc anh về nhà lên phòng ngủ sẽ nhìn thấy mặt sàn đầy máu, mà anh tìm khắp phòng cũng không tìm được Thẩm An Nhiên.
Một khắc kia, lòng anh bỗng nhiên trỗi dậy một cơn khủng hoảng khác thường, trái tim anh giống như thiếu đi một mảnh. Anh không có cách nào để hình dung được cảm giác này, nếu như cần phải giải thích thì giống như một món đồ chơi khi còn nhỏ vẫn luôn yêu thích bỗng nhiên một ngày đó bị mất đi nhưng anh lại không tìm được.
Toàn bộ biệt thự im ắng, anh lớn tiếng kêu tên Thẩm An Nhiên nhưng đáp lại hắn chỉ có sự yên tĩnh tràn ngập trong căn nhà.
Anh dẫm lên thủy tinh đi ra ban công, khom lưng thảo còng tay trên lan can. Anh chạm vào nó, bên trên dính máu giống như bị rỉ sắt.
Thẩm An Nhiên biến mất lúc nào anh không thể nào biết được, biệt thự cũng không lắp máy theo dõi. Nếu muốn biết cô đi đâu cách nhanh nhất là báo cảnh sát.
Nhưng dục vọng chiếm hữu kỳ lạ kia trong lòng anh buộc anh phải tự mình tra nó. Anh gọi điện thoại cho Thẩm An Nhiên, điện thoại thông nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên trong phòng.
Lệ Đình Phong theo âm thanhtìm được di động của Thẩm An Nhiên ở trên giường. Di động có mật khẩu, anh thử giải một chút nhưng không giải được.
VietWriter
Di động không mang, vậy thì cô không có khả năng là tự mình chạy thoát được.
Ai có khả năng mang cô đi nhất? Trong đầu Lệ Đình Phong hiện ra cái tên Tần Minh, bàn tay siết chặt di động của anh nổi lên từng khớp xương.
Lệ Đình Phong đi thẳng xuống lầu tìm quản lý tài sản nói rõ tình huống yêu cầu xem máy theo dõi, chỉ ra khoảng thời gian cụ thể tăng tốc độ lên ba lần xem xét.
Quả nhiên buổi sáng khoáng tám giờ Tân Minh mang theo người bước vào mở khóa ôm Thẩm An Nhiên ở bên trong đi khỏi.
Hình ảnh có chút mơ hồ nên anh không thấy rõ mặt của Thẩm An Nhiên, chỉ nhìn thấy cô dịu ngoan nép vào lòng ngực của Tần Minh giống như một con mèo ngoan ngoãn.
Lệ Đình Phong nhìn thấy hình ảnh anh, đôi mắt anh sa sầm lại, trong ánh mắt lóe ra một tia sáng thâm độc.
Lửa giận trong lồng ngực dường như muốn thiêu đốt cả trái tim anh. Anh siết chặt nằm tay, khóe miệng nhếch lên khẽ hừ một tiếng.
Hai người bên trong phòng điều khiển bị luồng không khí lạnh này dọa sợ cho không dám nói lời nào, liều mạng nén lại cảm giác tồn tại của mình.
Thẩm An Nhiên, cô đúng là giỏi lắm. Rõ ràng anh đã cảnh cáo cô đừng nên tiếp cận Tân Minh nữa, tại sao cô lại không nghe lời anh đây?
Vốn dĩ anh định buông tha nhà họ Tân, nhưng hiện tại xem ra đã không cần thiết.
Thường ngày Lệ Đình Phong không thể hiện vui vẻ hay tức giận lên mặt mình. Nhưng thời điểm anh nghiêm túc thì lực uy hiếp trên người anh không phải là thứ mà người thường có thể thừa nhận, rõ ràng trên khuôn mặt anh còn nở nụ cười nhưng lại khiến người khác cảm thấy hoảng sợ.
Anh không có lập tức đi tìm Thẩm An Nhiên mà là đứng dậy trở về biệt thự. Anh vừa rời khỏi thì những người khác trong phòng điều khiển đều lập tức thở phàm nhẹ nhõm.
Lệ Đình Phong trở lại biệt thự nhìn hoành thánh mà buổi sáng hôm nay anh mua cho Thẩm An Nhiên, càng xem càng cảm thấy châm chọc. Anh ném bữa sáng xuống mặt đất, túi vỡ ra hoành thánh rơi đầy đất.
Lúc này Lệ Đình Phong phun trào lửa giận, toàn thân tỏa ra một hơi thở hung ác. Anh sửa lại cà vạt hơi lệch đi, cổ hơi động đậy hít một hơi thật sâu,
ngồi trên sô pha gọi điện thoại. Gần như là chỉ kêu một tiếng thì đối phương đã
nhấc máy.
“Tổng giám đốc Lệ.”
“Ngưng hết tất cả hợp tác của tập đoàn Tần thị.”
“Nhưng có một hạng mục của đối phương với chúng ta gần kết thúc, lúc này bỗng nhiên đình chỉ chúng ta cũng sẽ có tổn thất…
Đôi mắt đầy tia máu của Lệ Đình Phong cười như không cười: “Chút tiền tổn thất ấy tôi sẽ bù, đình chỉ toàn bộ hợp tác. Ngoài ra thả tin tức ra đi, tôi muốn tập đoàn Tần thị ở Sài Gòn không chỗ dừng chân “
Triệu Việt cách di động hơi rùng mình, xem ra lần này người nhà họ Tân đã đắc tội với Lệ Đình Phong rồi. Hành động này của Lệ Đình Phong hiển nhiên là muốn đuổi tận giết tuyệt Tần thị ở Sài Gòn này rồi.
Triệu Việt đáp ứng, bắt đầu phân phó công việc.
Sau khi ngắt điện thoại Lệ Đình Phong mở danh bạ ra kiểm số của Thẩm An Nhiên, lúc anh định chạm vào gọi đi thì anh dừng lại, vứt điện thoại lên bàn trà nơi mình có thể nhìn thấy.
Anh phải đợi Thẩm An Nhiên cầu xin để cô trở về, đây là cái giá cô phải trả cho việc không nghe lời!
Sau khi về đến nhà anh nghĩ tới các loại hình ảnh như là Thẩm An Nhiên nhận sai xin lỗi, hoặc là giống như lúc trước già mồm không chịu nhận sai… Nhưng anh không hề ngờ tới chờ đến lúc anh về nhà lên phòng ngủ sẽ nhìn thấy mặt sàn đầy máu, mà anh tìm khắp phòng cũng không tìm được Thẩm An Nhiên.
Một khắc kia, lòng anh bỗng nhiên trỗi dậy một cơn khủng hoảng khác thường, trái tim anh giống như thiếu đi một mảnh. Anh không có cách nào để hình dung được cảm giác này, nếu như cần phải giải thích thì giống như một món đồ chơi khi còn nhỏ vẫn luôn yêu thích bỗng nhiên một ngày đó bị mất đi nhưng anh lại không tìm được.
Toàn bộ biệt thự im ắng, anh lớn tiếng kêu tên Thẩm An Nhiên nhưng đáp lại hắn chỉ có sự yên tĩnh tràn ngập trong căn nhà.
Anh dẫm lên thủy tinh đi ra ban công, khom lưng thảo còng tay trên lan can. Anh chạm vào nó, bên trên dính máu giống như bị rỉ sắt.
Thẩm An Nhiên biến mất lúc nào anh không thể nào biết được, biệt thự cũng không lắp máy theo dõi. Nếu muốn biết cô đi đâu cách nhanh nhất là báo cảnh sát.
Nhưng dục vọng chiếm hữu kỳ lạ kia trong lòng anh buộc anh phải tự mình tra nó. Anh gọi điện thoại cho Thẩm An Nhiên, điện thoại thông nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên trong phòng.
Lệ Đình Phong theo âm thanhtìm được di động của Thẩm An Nhiên ở trên giường. Di động có mật khẩu, anh thử giải một chút nhưng không giải được.
VietWriter
Di động không mang, vậy thì cô không có khả năng là tự mình chạy thoát được.
Ai có khả năng mang cô đi nhất? Trong đầu Lệ Đình Phong hiện ra cái tên Tần Minh, bàn tay siết chặt di động của anh nổi lên từng khớp xương.
Lệ Đình Phong đi thẳng xuống lầu tìm quản lý tài sản nói rõ tình huống yêu cầu xem máy theo dõi, chỉ ra khoảng thời gian cụ thể tăng tốc độ lên ba lần xem xét.
Quả nhiên buổi sáng khoáng tám giờ Tân Minh mang theo người bước vào mở khóa ôm Thẩm An Nhiên ở bên trong đi khỏi.
Hình ảnh có chút mơ hồ nên anh không thấy rõ mặt của Thẩm An Nhiên, chỉ nhìn thấy cô dịu ngoan nép vào lòng ngực của Tần Minh giống như một con mèo ngoan ngoãn.
Lệ Đình Phong nhìn thấy hình ảnh anh, đôi mắt anh sa sầm lại, trong ánh mắt lóe ra một tia sáng thâm độc.
Lửa giận trong lồng ngực dường như muốn thiêu đốt cả trái tim anh. Anh siết chặt nằm tay, khóe miệng nhếch lên khẽ hừ một tiếng.
Hai người bên trong phòng điều khiển bị luồng không khí lạnh này dọa sợ cho không dám nói lời nào, liều mạng nén lại cảm giác tồn tại của mình.
Thẩm An Nhiên, cô đúng là giỏi lắm. Rõ ràng anh đã cảnh cáo cô đừng nên tiếp cận Tân Minh nữa, tại sao cô lại không nghe lời anh đây?
Vốn dĩ anh định buông tha nhà họ Tân, nhưng hiện tại xem ra đã không cần thiết.
Thường ngày Lệ Đình Phong không thể hiện vui vẻ hay tức giận lên mặt mình. Nhưng thời điểm anh nghiêm túc thì lực uy hiếp trên người anh không phải là thứ mà người thường có thể thừa nhận, rõ ràng trên khuôn mặt anh còn nở nụ cười nhưng lại khiến người khác cảm thấy hoảng sợ.
Anh không có lập tức đi tìm Thẩm An Nhiên mà là đứng dậy trở về biệt thự. Anh vừa rời khỏi thì những người khác trong phòng điều khiển đều lập tức thở phàm nhẹ nhõm.
Lệ Đình Phong trở lại biệt thự nhìn hoành thánh mà buổi sáng hôm nay anh mua cho Thẩm An Nhiên, càng xem càng cảm thấy châm chọc. Anh ném bữa sáng xuống mặt đất, túi vỡ ra hoành thánh rơi đầy đất.
Lúc này Lệ Đình Phong phun trào lửa giận, toàn thân tỏa ra một hơi thở hung ác. Anh sửa lại cà vạt hơi lệch đi, cổ hơi động đậy hít một hơi thật sâu,
ngồi trên sô pha gọi điện thoại. Gần như là chỉ kêu một tiếng thì đối phương đã
nhấc máy.
“Tổng giám đốc Lệ.”
“Ngưng hết tất cả hợp tác của tập đoàn Tần thị.”
“Nhưng có một hạng mục của đối phương với chúng ta gần kết thúc, lúc này bỗng nhiên đình chỉ chúng ta cũng sẽ có tổn thất…
Đôi mắt đầy tia máu của Lệ Đình Phong cười như không cười: “Chút tiền tổn thất ấy tôi sẽ bù, đình chỉ toàn bộ hợp tác. Ngoài ra thả tin tức ra đi, tôi muốn tập đoàn Tần thị ở Sài Gòn không chỗ dừng chân “
Triệu Việt cách di động hơi rùng mình, xem ra lần này người nhà họ Tân đã đắc tội với Lệ Đình Phong rồi. Hành động này của Lệ Đình Phong hiển nhiên là muốn đuổi tận giết tuyệt Tần thị ở Sài Gòn này rồi.
Triệu Việt đáp ứng, bắt đầu phân phó công việc.
Sau khi ngắt điện thoại Lệ Đình Phong mở danh bạ ra kiểm số của Thẩm An Nhiên, lúc anh định chạm vào gọi đi thì anh dừng lại, vứt điện thoại lên bàn trà nơi mình có thể nhìn thấy.
Anh phải đợi Thẩm An Nhiên cầu xin để cô trở về, đây là cái giá cô phải trả cho việc không nghe lời!