Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 989
Chương 989
Nam Tuấn Sái – ông vua không ngai của Tây Nam Miêu Cương.
Thiếu chủ Tân Phiệt, Tân Thiên Lâm.
Toàn bộ quỳ xuống vì một người!
Tình huống này đủ khiến người khiếp sợ.
“Ha ha ha!”
Người cầm kiếm chợt cười phá lên.
Cung điện ngầm vốn lặng ngắt như tờ vang vọng lại tiếng cười của ông ta.
Tân Thiên Lâm ngây ra.
“Tiền bối… Vì sao ngài lại cười? Chẳng lẽ… chúng tôi làm như vậy còn chưa đủ ngài hài lòng sao?”
Tân Thiên Lâm hoàn toàn không đoán được thân phận người thần bí này, càng không đoán được suy nghĩ của đối phương.
Anh ta chỉ có thể thật cẩn thận, dè chừng, run như ve sầu mùa đông mà hỏi.
Bộ dáng nhát cáy của Tân Thiên Lâm bây giờ đâu còn nửa phần kiêu ngạo ương ngạnh như khi đối mặt với người Tây.
Nam Miêu Cương, với Tân Vũ Phong lúc trước!
“Tân Thiên Lâm ơi Tân Thiên Lâm à, tôi cười cậu thật đáng thương, đáng cười, lại đáng buồn!”
Đối phương vừa dứt lời, mặt Tân Thiên Lâm lập tức tái mét!
Sao người thần bí này lại biết thân phận của anh ta?
Tân Thiên Lâm trợn tròn hai mắt, nghĩ không ra lý do giải thích!
Nam Tuấn Sái nghe câu này của đối phương thì cũng cau mày.
Sao vậy nhỉ?
Sao giọng nói người thần bí này nghe quen vậy chứ?
ậy!
Cứ như ông ta nghe thấy ở đâu ri Ấn tượng cũng rất sâu sắc!
Nam Tuấn Sái cau mày, điên cuồng lục tìm ký ức xem có thể tìm ra người này là ai không.
Giọng nói này rất trẻ tuổi, có vẻ không phải quái vật sống.
ngàn năm nào đó!
Vậy… lại là ai được chứ?
Tuy giọng nói này có vẻ quen tai, nhưng lại xa lạ thật sự.
Điều này chứng tỏ ông ta và chủ nhân giọng nói cũng không quen biết!
Nhưng lại để cho ông ta ấn tượng khắc sâu như vậy!
Người trẻ tuổi, ấn tượng sâu sắc cũng không phải không có. Như công tử Linh và đám người Chúc Cửu Sinh chẳng hạn.
Nhưng, đó là bởi vì bọn họ đều ở trong bảy mươi hai trại, mấy hàng rào liền kề, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.
Chúc Cửu Sinh và công tử Linh Hoa tuy là người tài tuổi trẻ, nhưng nếu họ không phải Thiếu chủ của trại số mười và trại số ba thì gần như không có gì đáng giá để Nam Tuấn Sái chú ý nhiều hơn!
Bằng vào thực lực của Nam Tuấn Sái, qua nhiều năm như vậy gần như không người trẻ tuổi nào khiến ông ta chỉ gặp một lần mà lưu lại ấn tượng sâu sắc cả!
Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có!
Chỉ có Tân Vũ Phong!
Chính là người dùng thực lực Ám kình đỉnh đánh bại Tống Liệt cảnh giới Tông sư!
Lại dùng cùng cảnh giới tu vi, xém chút đánh chết Tân Thiên Lâm thực lực Tông sư đỉnh!
Là một Ám kình đỉnh khiến ông ta cũng phải kiêng kị!
Tuy giọng nói này quen tai, gần như trùng điệp với giọng nói của Tân Vũ Phong trong trí nhớ của ông ta, nhưng không phải Tân Vũ Phong đã chết rồi à?
Tự bạo mà chết !
Huống chí, dù sau khi tự bạo Tân Vũ Phong không chết chăng nữa, cậu ta chẳng qua chỉ là một Ám kình đỉnh mà thôi.
Một Ám kình đỉnh sao có thể mang đến cảm giác áp bách nhường này cho hai Tông sư đỉnh là ông ta và Tân Thiên Lâm được!
Thật quái quỷ!
Mà Tân Thiên Lâm bên kia bị người thần bí chỉ ra thân phận cũng ngạc nhiên không thôi, trong lòng nhấc lên sóng gió động trời.
Sao người này lại quen biết anh ta?
Sao lại biết thân phận của anh ta?
Chẳng lẽ… chẳng lẽ nơi này thật là ảo cảnh truyền thừa gì đó? Cho nên người thần bí có liên hệ mấu chốt nào với anh ta chăng?
Tân Thiên Lâm chợt vui sướng trong lòng!
Nam Tuấn Sái – ông vua không ngai của Tây Nam Miêu Cương.
Thiếu chủ Tân Phiệt, Tân Thiên Lâm.
Toàn bộ quỳ xuống vì một người!
Tình huống này đủ khiến người khiếp sợ.
“Ha ha ha!”
Người cầm kiếm chợt cười phá lên.
Cung điện ngầm vốn lặng ngắt như tờ vang vọng lại tiếng cười của ông ta.
Tân Thiên Lâm ngây ra.
“Tiền bối… Vì sao ngài lại cười? Chẳng lẽ… chúng tôi làm như vậy còn chưa đủ ngài hài lòng sao?”
Tân Thiên Lâm hoàn toàn không đoán được thân phận người thần bí này, càng không đoán được suy nghĩ của đối phương.
Anh ta chỉ có thể thật cẩn thận, dè chừng, run như ve sầu mùa đông mà hỏi.
Bộ dáng nhát cáy của Tân Thiên Lâm bây giờ đâu còn nửa phần kiêu ngạo ương ngạnh như khi đối mặt với người Tây.
Nam Miêu Cương, với Tân Vũ Phong lúc trước!
“Tân Thiên Lâm ơi Tân Thiên Lâm à, tôi cười cậu thật đáng thương, đáng cười, lại đáng buồn!”
Đối phương vừa dứt lời, mặt Tân Thiên Lâm lập tức tái mét!
Sao người thần bí này lại biết thân phận của anh ta?
Tân Thiên Lâm trợn tròn hai mắt, nghĩ không ra lý do giải thích!
Nam Tuấn Sái nghe câu này của đối phương thì cũng cau mày.
Sao vậy nhỉ?
Sao giọng nói người thần bí này nghe quen vậy chứ?
ậy!
Cứ như ông ta nghe thấy ở đâu ri Ấn tượng cũng rất sâu sắc!
Nam Tuấn Sái cau mày, điên cuồng lục tìm ký ức xem có thể tìm ra người này là ai không.
Giọng nói này rất trẻ tuổi, có vẻ không phải quái vật sống.
ngàn năm nào đó!
Vậy… lại là ai được chứ?
Tuy giọng nói này có vẻ quen tai, nhưng lại xa lạ thật sự.
Điều này chứng tỏ ông ta và chủ nhân giọng nói cũng không quen biết!
Nhưng lại để cho ông ta ấn tượng khắc sâu như vậy!
Người trẻ tuổi, ấn tượng sâu sắc cũng không phải không có. Như công tử Linh và đám người Chúc Cửu Sinh chẳng hạn.
Nhưng, đó là bởi vì bọn họ đều ở trong bảy mươi hai trại, mấy hàng rào liền kề, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.
Chúc Cửu Sinh và công tử Linh Hoa tuy là người tài tuổi trẻ, nhưng nếu họ không phải Thiếu chủ của trại số mười và trại số ba thì gần như không có gì đáng giá để Nam Tuấn Sái chú ý nhiều hơn!
Bằng vào thực lực của Nam Tuấn Sái, qua nhiều năm như vậy gần như không người trẻ tuổi nào khiến ông ta chỉ gặp một lần mà lưu lại ấn tượng sâu sắc cả!
Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có!
Chỉ có Tân Vũ Phong!
Chính là người dùng thực lực Ám kình đỉnh đánh bại Tống Liệt cảnh giới Tông sư!
Lại dùng cùng cảnh giới tu vi, xém chút đánh chết Tân Thiên Lâm thực lực Tông sư đỉnh!
Là một Ám kình đỉnh khiến ông ta cũng phải kiêng kị!
Tuy giọng nói này quen tai, gần như trùng điệp với giọng nói của Tân Vũ Phong trong trí nhớ của ông ta, nhưng không phải Tân Vũ Phong đã chết rồi à?
Tự bạo mà chết !
Huống chí, dù sau khi tự bạo Tân Vũ Phong không chết chăng nữa, cậu ta chẳng qua chỉ là một Ám kình đỉnh mà thôi.
Một Ám kình đỉnh sao có thể mang đến cảm giác áp bách nhường này cho hai Tông sư đỉnh là ông ta và Tân Thiên Lâm được!
Thật quái quỷ!
Mà Tân Thiên Lâm bên kia bị người thần bí chỉ ra thân phận cũng ngạc nhiên không thôi, trong lòng nhấc lên sóng gió động trời.
Sao người này lại quen biết anh ta?
Sao lại biết thân phận của anh ta?
Chẳng lẽ… chẳng lẽ nơi này thật là ảo cảnh truyền thừa gì đó? Cho nên người thần bí có liên hệ mấu chốt nào với anh ta chăng?
Tân Thiên Lâm chợt vui sướng trong lòng!