Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 982
Chương 982
Khuôn mặt của đám người Tây Nam Miêu Cương vô cùng khó coi, khó coi nhất phải kể đến Tống Trung Hãn.
Biểu cảm của Tống Trung Hãn như vừa nuốt phải ruồi, không ngờ Tân Thiên Lâm cũng biết chiêu mạnh nhất ngoài Vương đạo sát quyền của ông tai €on cóc bò lên chân, chưa cắn nhưng người đã kêu!
Phản ứng của Tân Thiên Lâm hoàn toàn trái ngược với phản ứng của Tống Trung Hãn.
Anh ta vui mừng, miệng liên tục nói tốt lắm!
Tân Thiên Lâm đã thu hết mấy kho báu vật bên ngoài vào túi, có thể nói lần này đúng là bội thu!
Bây giờ, anh ta lại có được kho bảo bối quý giá nhất trong kho báu vật của hoàng triều Đại Kiền, tốt nhất là có thể trực tiếp nâng cao thực lực của anh ta!
Có điều, cho dù không phải như vậy…
Chắc hẳn cũng là món đồ gì đó cực kỳ quý hiếm!
Chuyến đi đến Tây Nam Miêu Cương này có thể nói là vô cùng thuận lợi, vô cùng bội thu!
Khi Tân Thiên Lâm đem những bảo vật này trở về lại Tân Phiệt, anh ta nhất định sẽ có thể làm rạng danh tổ tiên!
Với sự thương yêu hiện tại của Tân Thiên Vương dành cho anh ta, cộng với thành tích trong chuyến đi lần này, đợi đến khi trở về Tân tộc, Tân Thiên Lâm nhất định sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của anh tai Tân Thiên Lâm kích động đến mức hai tay run lên!
“Ha ha… ha ha hai”
Tân Thiên Lâm đắc ý cười lớn!
Nhưng tiếng cười đó lại gợi lên sự bất mãn của tất người Tây Nam Miêu Cương, kể cả Nam Tuấn Sái!
Bên phía Kiếm sĩ Thiết Ưng thì đang ăn mừng chiến thắng.
Bên phía người Tây Nam Miêu Cương là là khung cảnh tĩnh lặng.
Bầu không khí như vừa có người chết.
Không, thực sự đã chết rồi.
Là chết tâm.
Những kho tàng này, ban đầu đáng nhẽ đã thuộc về phe Tây Nam Miêu Cương!
Cho dù chỉ được chia một miếng bánh cũng được mà?
Nhưng, rõ ràng Tân Thiên Lâm hoàn toàn coi bọn họ như những lao động khổ sai!
Rõ ràng là một miếng thịt cũng không muốn chia cho bọn họt Nam Tuấn Sái nghiến răng, sắc mặt khó coi.
Ông ta không bao giờ ngờ răng mình mới tỏ ra nhẫn nhịn, Tân Thiên Lâm mẹ nó lại thật sự dám cuỗm hết tất thảy!
Tống Trung Hãn lúc này cũng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tức giận.
Ông ta có thế coi như không có chuyện gì được sao?
Ở cảnh giới tông sư, Tống Trung Hãn biết rõ rằng con đường tu luyện võ công của mình đã đến hồi kết, khó có thể tiến bộ hơn nữa.
Nhưng bản thân ông ta vẫn còn có Linh Hoa mà!
Linh Hoa còn trẻ đã đạt tới ám kình đỉnh, nếu có thể lấy được bảo vật nào từ đây, con đường tu luyện sau này nhất định sẽ rất thuận lợi!
Nhưng nào biết, bây giờ, tất cả đều đã biến mất…
Tống Trung Hãn nghiến răng, cố hết hết sức kiềm chế cơn tức giận.
Lúc này, có một người của trại Thanh Mộc đứng lên, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tân Thiên Lâm.
“Cậu chủ, cậu chủ Tân Thiên Lâm, bây giờ bức tường đã được phá, người trại Thanh Mộc chúng tôi không có công lao cũng có khổ lao! Cậu chủ có thể nể tình chúng tôi đã dốc sức mà tha cho… thiếu chủ của chúng tôi..”
Lúc này, Mộc Dung Chỉ vẫn đang bị trói bằng một sợi dây.
Mộc Dung Chi mấp máy môi, cố gắng ngăn người của trại Thanh Mộc cầu xin cho mình.
Nhưng bản thân Mộc Dung Chỉ cũng biết rằng bản thân đã không còn sức để truyền giọng nói qua đó nữa.
Một giọt nước mắt từ từ chảy ra từ khóe mắt của Mộc Dung Chỉ.
Nếu Tân Vũ Phong vẫn còn sống…
Mộc Dung Chỉ tin rằng Tân Vũ Phong nhất định sẽ trợ giúp Tổng trại chủ Nam Tuấn Sái, phân chia những bảo vật này một cách công bằng nhất.
Dù sao thì trong kho báu vật cũng có nhiều bảo bối như vậy, đúng là ai đến trước thì được trước.
Nhưng Mộc Dung Chỉ tin rằng chiến thần Thiên Vũ chắc chắn là người công bằng và chính đáng nhất.
Nhưng hiện tại… Tân Vũ Phong đã chết, mọi chuyện đã quá muộn!
Mộc Dung Chỉ vô cùng đau khổ.
Lúc này, Tân Thiên Lâm đối mặt với sự van xin của người dân trại Thanh Mộc, không chút thương tiếc mà đá văng người kia ra:
Khuôn mặt của đám người Tây Nam Miêu Cương vô cùng khó coi, khó coi nhất phải kể đến Tống Trung Hãn.
Biểu cảm của Tống Trung Hãn như vừa nuốt phải ruồi, không ngờ Tân Thiên Lâm cũng biết chiêu mạnh nhất ngoài Vương đạo sát quyền của ông tai €on cóc bò lên chân, chưa cắn nhưng người đã kêu!
Phản ứng của Tân Thiên Lâm hoàn toàn trái ngược với phản ứng của Tống Trung Hãn.
Anh ta vui mừng, miệng liên tục nói tốt lắm!
Tân Thiên Lâm đã thu hết mấy kho báu vật bên ngoài vào túi, có thể nói lần này đúng là bội thu!
Bây giờ, anh ta lại có được kho bảo bối quý giá nhất trong kho báu vật của hoàng triều Đại Kiền, tốt nhất là có thể trực tiếp nâng cao thực lực của anh ta!
Có điều, cho dù không phải như vậy…
Chắc hẳn cũng là món đồ gì đó cực kỳ quý hiếm!
Chuyến đi đến Tây Nam Miêu Cương này có thể nói là vô cùng thuận lợi, vô cùng bội thu!
Khi Tân Thiên Lâm đem những bảo vật này trở về lại Tân Phiệt, anh ta nhất định sẽ có thể làm rạng danh tổ tiên!
Với sự thương yêu hiện tại của Tân Thiên Vương dành cho anh ta, cộng với thành tích trong chuyến đi lần này, đợi đến khi trở về Tân tộc, Tân Thiên Lâm nhất định sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của anh tai Tân Thiên Lâm kích động đến mức hai tay run lên!
“Ha ha… ha ha hai”
Tân Thiên Lâm đắc ý cười lớn!
Nhưng tiếng cười đó lại gợi lên sự bất mãn của tất người Tây Nam Miêu Cương, kể cả Nam Tuấn Sái!
Bên phía Kiếm sĩ Thiết Ưng thì đang ăn mừng chiến thắng.
Bên phía người Tây Nam Miêu Cương là là khung cảnh tĩnh lặng.
Bầu không khí như vừa có người chết.
Không, thực sự đã chết rồi.
Là chết tâm.
Những kho tàng này, ban đầu đáng nhẽ đã thuộc về phe Tây Nam Miêu Cương!
Cho dù chỉ được chia một miếng bánh cũng được mà?
Nhưng, rõ ràng Tân Thiên Lâm hoàn toàn coi bọn họ như những lao động khổ sai!
Rõ ràng là một miếng thịt cũng không muốn chia cho bọn họt Nam Tuấn Sái nghiến răng, sắc mặt khó coi.
Ông ta không bao giờ ngờ răng mình mới tỏ ra nhẫn nhịn, Tân Thiên Lâm mẹ nó lại thật sự dám cuỗm hết tất thảy!
Tống Trung Hãn lúc này cũng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tức giận.
Ông ta có thế coi như không có chuyện gì được sao?
Ở cảnh giới tông sư, Tống Trung Hãn biết rõ rằng con đường tu luyện võ công của mình đã đến hồi kết, khó có thể tiến bộ hơn nữa.
Nhưng bản thân ông ta vẫn còn có Linh Hoa mà!
Linh Hoa còn trẻ đã đạt tới ám kình đỉnh, nếu có thể lấy được bảo vật nào từ đây, con đường tu luyện sau này nhất định sẽ rất thuận lợi!
Nhưng nào biết, bây giờ, tất cả đều đã biến mất…
Tống Trung Hãn nghiến răng, cố hết hết sức kiềm chế cơn tức giận.
Lúc này, có một người của trại Thanh Mộc đứng lên, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tân Thiên Lâm.
“Cậu chủ, cậu chủ Tân Thiên Lâm, bây giờ bức tường đã được phá, người trại Thanh Mộc chúng tôi không có công lao cũng có khổ lao! Cậu chủ có thể nể tình chúng tôi đã dốc sức mà tha cho… thiếu chủ của chúng tôi..”
Lúc này, Mộc Dung Chỉ vẫn đang bị trói bằng một sợi dây.
Mộc Dung Chi mấp máy môi, cố gắng ngăn người của trại Thanh Mộc cầu xin cho mình.
Nhưng bản thân Mộc Dung Chỉ cũng biết rằng bản thân đã không còn sức để truyền giọng nói qua đó nữa.
Một giọt nước mắt từ từ chảy ra từ khóe mắt của Mộc Dung Chỉ.
Nếu Tân Vũ Phong vẫn còn sống…
Mộc Dung Chỉ tin rằng Tân Vũ Phong nhất định sẽ trợ giúp Tổng trại chủ Nam Tuấn Sái, phân chia những bảo vật này một cách công bằng nhất.
Dù sao thì trong kho báu vật cũng có nhiều bảo bối như vậy, đúng là ai đến trước thì được trước.
Nhưng Mộc Dung Chỉ tin rằng chiến thần Thiên Vũ chắc chắn là người công bằng và chính đáng nhất.
Nhưng hiện tại… Tân Vũ Phong đã chết, mọi chuyện đã quá muộn!
Mộc Dung Chỉ vô cùng đau khổ.
Lúc này, Tân Thiên Lâm đối mặt với sự van xin của người dân trại Thanh Mộc, không chút thương tiếc mà đá văng người kia ra: