Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 973
Chương 973
Tân Vũ Phong nhìn chẳm chẳm vào thứ tỏa ra áp lực to lớn nặng nề kia, bước dần lên phía trước.
“Cộp!”
Mỗi một bước đi vô cùng chậm rãi.
Nhưng mỗi một bước đều vô cùng kiên định!
Dưới luồng áp lực mạnh mẽ khủng khiếp kia mỗi lỗ chân lông của Tân Vũ Phong đều đang rỉ máu ra ngoài.
Tân Vũ Phong không muốn nghĩ tới, nếu như cảnh giới thực lực của anh chưa từng bị giảm xuống, nếu như anh đã là Tông sư đỉnh thì luồng áp lực này có phải cũng sẽ không khiến cho anh phải gian nan như thế này, vào lúc hay không.
Giờ phút này trong trí óc Tân Vũ Phong chỉ có một ý nghĩ.
Dưới đầu gối người đàn ông là vàng bạc.
Tân Vũ Phong này chỉ lạy cha mẹ, không lạy ông trời.
Tân Vũ Phong bước từng bước về phía trước, trên người đầy máu, như thể cả người anh vừa mới chui ra từ trong một vũng máu.
Dù là tự bạo cũng chưa từng mang đến cho anh thương tổn lớn đến như vậy.
Bài kiểm tra của kiếm Hiên Viên quá mức gian nan, có thể nói là hết sức khủng bố.
Tân Vũ Phong không biết có phải do mình không phải huyết thống hoàng tộc được kiếm Hiên Viên nhận định nên mới phải chịu gian nan như thế.
Nhưng anh biết anh chỉ có thể tiếp tục đi tới, tuyệt đối không bao giờ lùi về phía sau!
Anh không hề có một chút ý định rút lui, chỉ có tiếp tục tiến lên!
Tân Vũ Phong cũng tự hỏi chính mình rốt cuộc là vì sao, vì sao không thể không lấy được thanh kiếm Hiên Viên kia…?
Anh rõ ràng có một trăm lẻ tám kiếm ý, rõ ràng đã đủ hùng mạnh lắm rồi.
Dựa vào một trăm lẻ tám kiếm ý này anh nhất định có thể tìm được những báu vật thiên địa khác, khôi phục thực lực.
Nhưng, không đủ, vẫn còn không đủ!
Tân Vũ Phong không phải người tham lam, nhưng thứ anh muốn, hoặc là nói thứ anh nhất định phải có được cũng rất nhiều.
Đã có thể cầu được đến những ngưỡng này thì chính là năng lực mạnh mẽ nhất thiên hạ.
Cầu cái gì?
Cầu mẹ anh một đời an khang, cầu cho mẹ con bọn họ có thể mãi mãi ở bên nhau.
Cầu cái gì?
Cầu Kiều Như bình an vui vẻ, cầu cho vợ chồng hai người sống bên nhau đến già.
Cầu cái gì?
Cầu cho các anh em ở biên giới phía bắc không phải khom lưng trước cường quyền của Tân Thiên Lâm, cầu cho dân chúng Đại Hạ được an cư lạc nghiệp, thoát khỏi nỗi khổ chiến tranh!
Cầu cho âm mưu của Tân Thiên Vương không thể thực hiện được, cầu cho thế giới này sẽ không bị hủy hoại trong tay tên cặn bã Tân Thiên Lâm.
Cầu cho một mình Tân Vũ Phong anh có thể chém hết mọi sự bất công trong khắp thế gian.
Tân Vũ Phong cũng không có lòng riêng.
Những điều anh mong muốn phần lớn đều là vì muôn dân trăm họ.
Nếu như nói Tân Vũ Phong thật sự có tâm tư riêng thì tâm tư riêng của anh chính là…
Đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ người trong lòng mình.
Cho dù đó là nụ cười ấm áp của Lâm Kiều Như hay bàn tay dịu dàng của mẹ trong ký ức.
Tân Vũ Phong muốn giữ được họ lại bên cạnh mình!
Vì những lòng riêng đó anh cần phải rất mạnh mẽ, cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ ngắn ngủi vài bước chân.
Những hình ảnh trong đầu Tân Vũ Phong không ngừng luân phiên thay đổi Có hình ảnh của chính mình khi còn nhỏ và hình tượng cao lớn của mẹ.
Có chính mình sau khi đã thành niên và ngôi mộ thâm thấp kia Có Lâm Kiều Như ở bên cạnh anh với nụ cười hạnh phúc.
Cũng có hình dáng của các anh em ở biên giới xông lên liều chết.
Có nước mắt của người vô tội ở biên giới.
Có biểu cảm kiêu căng của Tân Thiên Lâm.
Anh phải đi! Tân Vũ Phong cắn răng, bước từng bước một, rốt cục đã đi tới phía trước kiếm Hiên Viên.
Những giọt máu không ngừng chảy xuống đã che khuất cả †âm mắt của Tân Vũ Phong.
Tân Vũ Phong hung hăng lau đi mồ hôi và máu trước mắt mình, cắn răng kiên trì.
Lấy sức lực của một người phàm để sánh vai với thần linh!
Tân Vũ Phong nhìn chẳm chẳm vào thứ tỏa ra áp lực to lớn nặng nề kia, bước dần lên phía trước.
“Cộp!”
Mỗi một bước đi vô cùng chậm rãi.
Nhưng mỗi một bước đều vô cùng kiên định!
Dưới luồng áp lực mạnh mẽ khủng khiếp kia mỗi lỗ chân lông của Tân Vũ Phong đều đang rỉ máu ra ngoài.
Tân Vũ Phong không muốn nghĩ tới, nếu như cảnh giới thực lực của anh chưa từng bị giảm xuống, nếu như anh đã là Tông sư đỉnh thì luồng áp lực này có phải cũng sẽ không khiến cho anh phải gian nan như thế này, vào lúc hay không.
Giờ phút này trong trí óc Tân Vũ Phong chỉ có một ý nghĩ.
Dưới đầu gối người đàn ông là vàng bạc.
Tân Vũ Phong này chỉ lạy cha mẹ, không lạy ông trời.
Tân Vũ Phong bước từng bước về phía trước, trên người đầy máu, như thể cả người anh vừa mới chui ra từ trong một vũng máu.
Dù là tự bạo cũng chưa từng mang đến cho anh thương tổn lớn đến như vậy.
Bài kiểm tra của kiếm Hiên Viên quá mức gian nan, có thể nói là hết sức khủng bố.
Tân Vũ Phong không biết có phải do mình không phải huyết thống hoàng tộc được kiếm Hiên Viên nhận định nên mới phải chịu gian nan như thế.
Nhưng anh biết anh chỉ có thể tiếp tục đi tới, tuyệt đối không bao giờ lùi về phía sau!
Anh không hề có một chút ý định rút lui, chỉ có tiếp tục tiến lên!
Tân Vũ Phong cũng tự hỏi chính mình rốt cuộc là vì sao, vì sao không thể không lấy được thanh kiếm Hiên Viên kia…?
Anh rõ ràng có một trăm lẻ tám kiếm ý, rõ ràng đã đủ hùng mạnh lắm rồi.
Dựa vào một trăm lẻ tám kiếm ý này anh nhất định có thể tìm được những báu vật thiên địa khác, khôi phục thực lực.
Nhưng, không đủ, vẫn còn không đủ!
Tân Vũ Phong không phải người tham lam, nhưng thứ anh muốn, hoặc là nói thứ anh nhất định phải có được cũng rất nhiều.
Đã có thể cầu được đến những ngưỡng này thì chính là năng lực mạnh mẽ nhất thiên hạ.
Cầu cái gì?
Cầu mẹ anh một đời an khang, cầu cho mẹ con bọn họ có thể mãi mãi ở bên nhau.
Cầu cái gì?
Cầu Kiều Như bình an vui vẻ, cầu cho vợ chồng hai người sống bên nhau đến già.
Cầu cái gì?
Cầu cho các anh em ở biên giới phía bắc không phải khom lưng trước cường quyền của Tân Thiên Lâm, cầu cho dân chúng Đại Hạ được an cư lạc nghiệp, thoát khỏi nỗi khổ chiến tranh!
Cầu cho âm mưu của Tân Thiên Vương không thể thực hiện được, cầu cho thế giới này sẽ không bị hủy hoại trong tay tên cặn bã Tân Thiên Lâm.
Cầu cho một mình Tân Vũ Phong anh có thể chém hết mọi sự bất công trong khắp thế gian.
Tân Vũ Phong cũng không có lòng riêng.
Những điều anh mong muốn phần lớn đều là vì muôn dân trăm họ.
Nếu như nói Tân Vũ Phong thật sự có tâm tư riêng thì tâm tư riêng của anh chính là…
Đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ người trong lòng mình.
Cho dù đó là nụ cười ấm áp của Lâm Kiều Như hay bàn tay dịu dàng của mẹ trong ký ức.
Tân Vũ Phong muốn giữ được họ lại bên cạnh mình!
Vì những lòng riêng đó anh cần phải rất mạnh mẽ, cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ ngắn ngủi vài bước chân.
Những hình ảnh trong đầu Tân Vũ Phong không ngừng luân phiên thay đổi Có hình ảnh của chính mình khi còn nhỏ và hình tượng cao lớn của mẹ.
Có chính mình sau khi đã thành niên và ngôi mộ thâm thấp kia Có Lâm Kiều Như ở bên cạnh anh với nụ cười hạnh phúc.
Cũng có hình dáng của các anh em ở biên giới xông lên liều chết.
Có nước mắt của người vô tội ở biên giới.
Có biểu cảm kiêu căng của Tân Thiên Lâm.
Anh phải đi! Tân Vũ Phong cắn răng, bước từng bước một, rốt cục đã đi tới phía trước kiếm Hiên Viên.
Những giọt máu không ngừng chảy xuống đã che khuất cả †âm mắt của Tân Vũ Phong.
Tân Vũ Phong hung hăng lau đi mồ hôi và máu trước mắt mình, cắn răng kiên trì.
Lấy sức lực của một người phàm để sánh vai với thần linh!