Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-64
Chương 64
“Ông có ý gì?”
Nghe ông già nói, Tân Vũ Phong cũng có chút hào hứng.
“Anh bạn nhỏ, anh nói qua một chút, cô bé này trông như thế nào?”
Ông già hỏi.
Tần Vũ Phong nghe vậy, thoáng cái đã hiểu ý của ông già.
Ông ấy muốn thông qua sự miêu tả của mình, đến nặn ra dáng vẻ của Lâm Kiều Như.
Sau một lúc, Tần Vũ Phong nhìn khuôn mặt của Lâm Kiều Như, mở “Tinh thần như nước mùa thu, ngọc làm gốc, khuôn mặt như hoa phù dung, lông mày như lá liễu.”
“Một cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn sơn.
“Trong mắt chứa ngân hà, nụ cười sáng ánh trăng!”
Tần Vũ Phong xuất khẩu thành thơ.
Nghe thấy những lời khen ngợi này của anh, Lâm Kiều Như lập tức vô cùng xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ lên.
Từ nhỏ đến lớn, có vô số người từng khen ngợi nhan sắc của cô, tuy nhiên không có lời nói nào êm ái, dễ nghe và chân thành hơn Tân Vũ Phong.
Cô có thể cảm giác được, Tần Vũ Phong không giống những người đàn ông xấu xa kia, anh không có bất cứ ham muốn hay ý đồ xấu gì với cô.
Nghe Tần Vũ Phong nói, ông già kia bắt đầu nặn đồ chơi làm bằng đường, hai tay không ngừng múa máy, làm cho người ta hoa mắt.
Mấy phút sau.
Một món đồ chơi nhỏ làm bằng đường, cũng đã thành hình.
Nhìn kỹ lại, vô cùng xinh đẹp động lòng người, khí chất thanh thuần, vậy mà thật sự giống Lâm Kiều Như đến bảy tám phần.
“Ông lão, ông thật lợi hại!”
Lâm Kiều Như kinh ngạc lên tiếng, không kiềm chế được kích động trong lòng.
“Ha ha ha… Không phải ông già tôi đây lợi hại! Tôi nặn đồ chơi làm bằng đường, là dáng vẻ của cô…
trong ánh mắt của anh bạn nhỏ này!”
Ông già cười nói.
Lâm Kiều Như nghe vậy, khuôn mặt càng thêm nóng lên, thậm chí có chút thẹn thùng nhìn Tần Vũ Phong.
Mà trong lòng cô, hình như có một thứ tình cảm khác thường, đang mọc rễ nẩy mầm.
“Trong mắt của anh, tôi thật sự đẹp như vậy sao?” Lâm Kiều Như nhìn anh hỏi, trong lòng vô cùng chờ mong.
“Tất nhiên rồi!”
Tần Vũ Phong không chút do dự gật đầu: “Kiều Như, trong mắt anh, em là cô gái lương thiện nhất, xinh đẹp nhất trên đời! Không có bất kỳ người nào, có thể so sánh với em!”
“Anh lừa người! Tôi nào có tốt như anh nói?”
Tuy ngoài miệng không thừa nhận, nhưng khóe mắt của Lâm Kiều Như cong lên, vẫn là khó nén được vẻ mừng rỡ.
“Ông lão, cảm ơn ông!” Tần Vũ Phong cảm kích nói.
Tuy ông già nói không cần tiền, nhưng anh vẫn lặng lẽ để lại ba trăm nghìn đồng cho ông, sau đó nắm tay Lâm Kiều Như rời đi.
“Ai dai”
Chờ sau khi về đến nhà, Lâm Kiều Như mới phản ứng lại: “Thôi xong rồi!
Không phải chúng ta đi mua quà cho chủ tịch của Phong Vân hả, sao chúng ta lại đi tay không về rồi?” “Ai nói chúng ta đi tay không về?”
Tần Vũ Phong mỉm cười chỉ vào cái đồ chơi nhỏ làm bằng đường kia: “Cái này, không phải là món quà tốt nhất rồi sao? Anh tin, tập đoàn Phong Vân chắc chắn sẽ thích!”
“Anh không có nói đùa đấy chứ?”
Lâm Kiều Như vẫn không tin: “Nhưng chủ tịch của Phong Vân, là nhân vật huyền thoại giá hàng trăm nghìn tỉ đồng, có dạng đồ quý nào chưa từng thấy đâu, làm sao anh ấy sẽ thích món đồ này được?”
“Cũng bởi vì anh ta cái gì cũng đều đã thấy hết rồi, cho nên mới biết, càng đơn giản sẽ càng thật lòng!”
Trong giọng nói của Tần Vũ Phong, giống như có lực hấp dẫn làm cho người khác cảm thấy thuyết phục.
“Được rồi, vậy tôi tin anh một lần vậy!” Lâm Kiều Như gật đầu.
Cuối cùng, cũng đến ngày diễn ra buổi lễ chào đón.
Toàn bộ Dương Hải, cũng tràn ngập trong không khí vui mừng.
Buổi lễ được tổ chức tại khách sạn Hilton.
Vào tám giờ sáng, nhiều loại xe sang trọng đã đậu đầy ở bên ngoài, Rolls-Royce, Bentley, Maybach, thậm chí ngay cả biển số xe cũng đều là 88888, 66666…
Tần Vũ Phong và Lâm Kiều Như lái xe, chạy tới khách sạn.
Nhìn thấy một thế trận lớn thế này, Lâm Kiều Như nhịn không được nuốt nước miếng, đây là lần đầu tiên, cô tham gia một sự kiện quan trọng như vậy.
- ------------------
“Ông có ý gì?”
Nghe ông già nói, Tân Vũ Phong cũng có chút hào hứng.
“Anh bạn nhỏ, anh nói qua một chút, cô bé này trông như thế nào?”
Ông già hỏi.
Tần Vũ Phong nghe vậy, thoáng cái đã hiểu ý của ông già.
Ông ấy muốn thông qua sự miêu tả của mình, đến nặn ra dáng vẻ của Lâm Kiều Như.
Sau một lúc, Tần Vũ Phong nhìn khuôn mặt của Lâm Kiều Như, mở “Tinh thần như nước mùa thu, ngọc làm gốc, khuôn mặt như hoa phù dung, lông mày như lá liễu.”
“Một cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn sơn.
“Trong mắt chứa ngân hà, nụ cười sáng ánh trăng!”
Tần Vũ Phong xuất khẩu thành thơ.
Nghe thấy những lời khen ngợi này của anh, Lâm Kiều Như lập tức vô cùng xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ lên.
Từ nhỏ đến lớn, có vô số người từng khen ngợi nhan sắc của cô, tuy nhiên không có lời nói nào êm ái, dễ nghe và chân thành hơn Tân Vũ Phong.
Cô có thể cảm giác được, Tần Vũ Phong không giống những người đàn ông xấu xa kia, anh không có bất cứ ham muốn hay ý đồ xấu gì với cô.
Nghe Tần Vũ Phong nói, ông già kia bắt đầu nặn đồ chơi làm bằng đường, hai tay không ngừng múa máy, làm cho người ta hoa mắt.
Mấy phút sau.
Một món đồ chơi nhỏ làm bằng đường, cũng đã thành hình.
Nhìn kỹ lại, vô cùng xinh đẹp động lòng người, khí chất thanh thuần, vậy mà thật sự giống Lâm Kiều Như đến bảy tám phần.
“Ông lão, ông thật lợi hại!”
Lâm Kiều Như kinh ngạc lên tiếng, không kiềm chế được kích động trong lòng.
“Ha ha ha… Không phải ông già tôi đây lợi hại! Tôi nặn đồ chơi làm bằng đường, là dáng vẻ của cô…
trong ánh mắt của anh bạn nhỏ này!”
Ông già cười nói.
Lâm Kiều Như nghe vậy, khuôn mặt càng thêm nóng lên, thậm chí có chút thẹn thùng nhìn Tần Vũ Phong.
Mà trong lòng cô, hình như có một thứ tình cảm khác thường, đang mọc rễ nẩy mầm.
“Trong mắt của anh, tôi thật sự đẹp như vậy sao?” Lâm Kiều Như nhìn anh hỏi, trong lòng vô cùng chờ mong.
“Tất nhiên rồi!”
Tần Vũ Phong không chút do dự gật đầu: “Kiều Như, trong mắt anh, em là cô gái lương thiện nhất, xinh đẹp nhất trên đời! Không có bất kỳ người nào, có thể so sánh với em!”
“Anh lừa người! Tôi nào có tốt như anh nói?”
Tuy ngoài miệng không thừa nhận, nhưng khóe mắt của Lâm Kiều Như cong lên, vẫn là khó nén được vẻ mừng rỡ.
“Ông lão, cảm ơn ông!” Tần Vũ Phong cảm kích nói.
Tuy ông già nói không cần tiền, nhưng anh vẫn lặng lẽ để lại ba trăm nghìn đồng cho ông, sau đó nắm tay Lâm Kiều Như rời đi.
“Ai dai”
Chờ sau khi về đến nhà, Lâm Kiều Như mới phản ứng lại: “Thôi xong rồi!
Không phải chúng ta đi mua quà cho chủ tịch của Phong Vân hả, sao chúng ta lại đi tay không về rồi?” “Ai nói chúng ta đi tay không về?”
Tần Vũ Phong mỉm cười chỉ vào cái đồ chơi nhỏ làm bằng đường kia: “Cái này, không phải là món quà tốt nhất rồi sao? Anh tin, tập đoàn Phong Vân chắc chắn sẽ thích!”
“Anh không có nói đùa đấy chứ?”
Lâm Kiều Như vẫn không tin: “Nhưng chủ tịch của Phong Vân, là nhân vật huyền thoại giá hàng trăm nghìn tỉ đồng, có dạng đồ quý nào chưa từng thấy đâu, làm sao anh ấy sẽ thích món đồ này được?”
“Cũng bởi vì anh ta cái gì cũng đều đã thấy hết rồi, cho nên mới biết, càng đơn giản sẽ càng thật lòng!”
Trong giọng nói của Tần Vũ Phong, giống như có lực hấp dẫn làm cho người khác cảm thấy thuyết phục.
“Được rồi, vậy tôi tin anh một lần vậy!” Lâm Kiều Như gật đầu.
Cuối cùng, cũng đến ngày diễn ra buổi lễ chào đón.
Toàn bộ Dương Hải, cũng tràn ngập trong không khí vui mừng.
Buổi lễ được tổ chức tại khách sạn Hilton.
Vào tám giờ sáng, nhiều loại xe sang trọng đã đậu đầy ở bên ngoài, Rolls-Royce, Bentley, Maybach, thậm chí ngay cả biển số xe cũng đều là 88888, 66666…
Tần Vũ Phong và Lâm Kiều Như lái xe, chạy tới khách sạn.
Nhìn thấy một thế trận lớn thế này, Lâm Kiều Như nhịn không được nuốt nước miếng, đây là lần đầu tiên, cô tham gia một sự kiện quan trọng như vậy.
- ------------------