Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-508
Chương 508: Lưu luyến
Cô ấy vừa nói thì đồng thời đôi mắt xinh đẹp của cô ấy cũng ánh lên ánh sáng ngời ngợi men theo cánh cửa lớn mà nhìn về phía ngoài xa
Bộ trang điểm và bộ quần áo phượng, đây chính là phong tục đã có từ trước đến giờ của nước Đại Hạ, đừng nói là những gia đình bình thường mà ngay cả hoàng gia cũng khó có thể thấy được một hôn lễ xa hoa long trọng như thế.
Hôn lễ hoàng gia chủ yếu chính là vì danh dự của hoàng tộc, nhưng bộ trang điểm cùng với bộ quần áo phượng tuyệt đẹp của cô ấy chỉ vì một người, vì đợi anh về.
Nghe cô nói toàn bộ những thứ này đều là của hồi môn thì mọi người có mặt đều bắt đầu xôn xao.
Đây là của hồi môn, không phải là sính lễ! Nhìn dáng vẻ của ngơ ngác của Thần Nghiêm Vương thì chứng tỏ ông cũng không hề hay biết gì về những thứ này. Đây đều là do một tay quận chúa lo liệu.
Tám trăm quân Thanh Phượng ấy đủ để làm một nước nhỏ phía biên giới phải khiếp sợ. Nếu không phải Thần Nghiêm Vương từ trước đến nay vẫn luôn trung thành với nước với vua thì đến ngay cả thánh thượng cũng phải khiếp sợ đội quân Thanh Phượng này của cô ấy.
Mà bây giờ cô ấy lại đem theo tám trăm quân Thanh Phượng gả vào Tấn Phiệt.
Nếu chỉ là hai trăm tám mươi tám rương vàng bạc châu báu thì có lẽ mọi người chỉ kinh sợ mà đây là quân Thanh Phượng là hạng vô cùng lợi hại, bây giờ lại theo cô ấy gả vào Tần Phiệt, trở thành đội binh quan trọng của Tân Phiệt.
Tài sản vô giá này căn bản không thể đem tiền ra đong đếm được. Mọi người đều vô cùng chấn động như tiếng sét đánh giữa trời
Không khó tượng tượng, một chiến thần Thiên Vũ lại thêm tám trăm quân Thanh Phượng thì mọi chuyện đều sẽ trở nên rất thuận lợi. Cho dù là dũng sĩ ở biên giới phía bắc có mạnh hàn quân Thanh Phượng vài chỗ thì cũng không nhiều nữa.
Tám trăm quân Thanh Phượng này chính là của cải vô giá vốn không thể dùng tiền để đong đếm được.
"Quận chúa này quả đúng là thật lòng thật dạ đối với chiến thần” “Đúng vậy, đến ngay cả đội quân Thanh Phượng kia cũng mang làm của hồi môn để xuất giá” Mọi người đều bàn tán xôn xao mà chủ đề bàn tán chính là...
Con gái của Thần Nghiêm Vương, quận chúa của nước Đại Hạ lại đối đãi với chồng sắp cưới của mình là chiến thần Thiên Vũ tốt như vậy, đến cả tám trăm quân Thanh Phượng cũng sẵn sàng dâng hiến.
Thần Nghiêm Vương và con trai mình là Ngọc Thừa Phong, vừa bất lực nhưng lại vừa vui vẻ mà nhìn nhau. “Con gái lớn rồi thì không thể giữ được nữa!” Khi bố và anh trai hai người đàn ông không hẹn mà cùng nói.
Nhìn thấy con gái của mình không chút bất mãn về cuộc hôn nhân này mà còn một lòng hướng về người chồng tương lai như vậy, trong lòng ông rất vui, nhưng tâm trạng của ông cũng vẫn vô cùng phức tạp, cảm giác không nỡ cùng với sự vui mừng cứ đan xen.
Viên ngọc quý mà ông ấy nâng niu trên tay cuối cùng cũng vui vẻ mà lấy chồng rồi. Ông vừa lắc đầu vừa thở dài một hơi nói: “Hết cách, haiz, con gái sớm muộn gì cũng phải gả đi”
Ngọc Thừa Phong VỖ lên vai bố mình nói: “Bố, đây cũng là chuyện tốt mà”
“Đúng vậy, là chuyện tốt”
Ông không khỏi thở dài, người ta thường nói đàn ông rơi lệ cũng không dễ dàng bộc lộ ra nhưng ai có thể chứng kiến đứa con gái báu vật của mình nâng niu trên tay lại phải lấy chồng mà vui vẻ không chút lưu luyến chứ?
Con gái dù sao cũng không phải là con trai, đừng nói là yêu thương mươi năm, hai mươi năm, cho dù là yêu thương cả một đời thì cuối cùng cũng phải gả đi.
Nhưng cũng may người trong lòng con gái thích là Tần Vũ Phong, thần hộ vệ của Đại Hạ, một người mà khiến ông cảm thấy vừa ý.
Mới chỉ mười tám mà đã được xếp vào hàng Long úy Tam phẩm, hai mươi tuổi cậu ta đã trở thành chiến thần trẻ tuổi nhất của nước Đại Hạ, hai mươi ba tuổi thì đã thống lĩnh đội quân tinh nhuệ, một đường giết hết địch xâm nhập vào thủ đô.
- ------------------
Cô ấy vừa nói thì đồng thời đôi mắt xinh đẹp của cô ấy cũng ánh lên ánh sáng ngời ngợi men theo cánh cửa lớn mà nhìn về phía ngoài xa
Bộ trang điểm và bộ quần áo phượng, đây chính là phong tục đã có từ trước đến giờ của nước Đại Hạ, đừng nói là những gia đình bình thường mà ngay cả hoàng gia cũng khó có thể thấy được một hôn lễ xa hoa long trọng như thế.
Hôn lễ hoàng gia chủ yếu chính là vì danh dự của hoàng tộc, nhưng bộ trang điểm cùng với bộ quần áo phượng tuyệt đẹp của cô ấy chỉ vì một người, vì đợi anh về.
Nghe cô nói toàn bộ những thứ này đều là của hồi môn thì mọi người có mặt đều bắt đầu xôn xao.
Đây là của hồi môn, không phải là sính lễ! Nhìn dáng vẻ của ngơ ngác của Thần Nghiêm Vương thì chứng tỏ ông cũng không hề hay biết gì về những thứ này. Đây đều là do một tay quận chúa lo liệu.
Tám trăm quân Thanh Phượng ấy đủ để làm một nước nhỏ phía biên giới phải khiếp sợ. Nếu không phải Thần Nghiêm Vương từ trước đến nay vẫn luôn trung thành với nước với vua thì đến ngay cả thánh thượng cũng phải khiếp sợ đội quân Thanh Phượng này của cô ấy.
Mà bây giờ cô ấy lại đem theo tám trăm quân Thanh Phượng gả vào Tấn Phiệt.
Nếu chỉ là hai trăm tám mươi tám rương vàng bạc châu báu thì có lẽ mọi người chỉ kinh sợ mà đây là quân Thanh Phượng là hạng vô cùng lợi hại, bây giờ lại theo cô ấy gả vào Tần Phiệt, trở thành đội binh quan trọng của Tân Phiệt.
Tài sản vô giá này căn bản không thể đem tiền ra đong đếm được. Mọi người đều vô cùng chấn động như tiếng sét đánh giữa trời
Không khó tượng tượng, một chiến thần Thiên Vũ lại thêm tám trăm quân Thanh Phượng thì mọi chuyện đều sẽ trở nên rất thuận lợi. Cho dù là dũng sĩ ở biên giới phía bắc có mạnh hàn quân Thanh Phượng vài chỗ thì cũng không nhiều nữa.
Tám trăm quân Thanh Phượng này chính là của cải vô giá vốn không thể dùng tiền để đong đếm được.
"Quận chúa này quả đúng là thật lòng thật dạ đối với chiến thần” “Đúng vậy, đến ngay cả đội quân Thanh Phượng kia cũng mang làm của hồi môn để xuất giá” Mọi người đều bàn tán xôn xao mà chủ đề bàn tán chính là...
Con gái của Thần Nghiêm Vương, quận chúa của nước Đại Hạ lại đối đãi với chồng sắp cưới của mình là chiến thần Thiên Vũ tốt như vậy, đến cả tám trăm quân Thanh Phượng cũng sẵn sàng dâng hiến.
Thần Nghiêm Vương và con trai mình là Ngọc Thừa Phong, vừa bất lực nhưng lại vừa vui vẻ mà nhìn nhau. “Con gái lớn rồi thì không thể giữ được nữa!” Khi bố và anh trai hai người đàn ông không hẹn mà cùng nói.
Nhìn thấy con gái của mình không chút bất mãn về cuộc hôn nhân này mà còn một lòng hướng về người chồng tương lai như vậy, trong lòng ông rất vui, nhưng tâm trạng của ông cũng vẫn vô cùng phức tạp, cảm giác không nỡ cùng với sự vui mừng cứ đan xen.
Viên ngọc quý mà ông ấy nâng niu trên tay cuối cùng cũng vui vẻ mà lấy chồng rồi. Ông vừa lắc đầu vừa thở dài một hơi nói: “Hết cách, haiz, con gái sớm muộn gì cũng phải gả đi”
Ngọc Thừa Phong VỖ lên vai bố mình nói: “Bố, đây cũng là chuyện tốt mà”
“Đúng vậy, là chuyện tốt”
Ông không khỏi thở dài, người ta thường nói đàn ông rơi lệ cũng không dễ dàng bộc lộ ra nhưng ai có thể chứng kiến đứa con gái báu vật của mình nâng niu trên tay lại phải lấy chồng mà vui vẻ không chút lưu luyến chứ?
Con gái dù sao cũng không phải là con trai, đừng nói là yêu thương mươi năm, hai mươi năm, cho dù là yêu thương cả một đời thì cuối cùng cũng phải gả đi.
Nhưng cũng may người trong lòng con gái thích là Tần Vũ Phong, thần hộ vệ của Đại Hạ, một người mà khiến ông cảm thấy vừa ý.
Mới chỉ mười tám mà đã được xếp vào hàng Long úy Tam phẩm, hai mươi tuổi cậu ta đã trở thành chiến thần trẻ tuổi nhất của nước Đại Hạ, hai mươi ba tuổi thì đã thống lĩnh đội quân tinh nhuệ, một đường giết hết địch xâm nhập vào thủ đô.
- ------------------