Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-366
Chương 366
Từng cái tên cao quý hiển hách, vang vọng trong nghĩa trang này.
Vang tận mây xanh, kinh thiên động địa.
Chọn ngẫu nhiên một người, cũng đều là những vị tướng lĩnh nắm trong tay quyền lực trọng yếu!
Nhưng vào lúc này, bọn họ đã rút khỏi chức vụ, đều là thành viên của đội cảm tử biên giới phía bắc.
Một ngày vào đội cảm tử, cả đời là người của đội cảm tử!
Quách Thường Lân, cũng là người anh em, chiến hữu, đồng đội,...cùng bọn họ kề vai chiến đấu.
Không chết trên chiến trường, nhưng chết trong âm mưu của kẻ xấu!
Điều này bọn họ làm sao có thể nhịn được?!
Nhìn thấy nhiều nhân vật hiển hách như vậy, mấy người Dương Hổ đều tan nát cõi lòng, lòng dũng cảm đều bị dập tắt.
Một trận chiến lớn như vậy, trên đời này hiếm thấy!
"Bum!"
Đột nhiên, Tần Vũ Phong tiến lên một bước, chắp tay về phía bọn họ, hành lễ theo nghi thức đặc biệt của quân đội, cao giọng nói:
“Một phát pháo xuyên mây, nghìn quân vạn mã đều tụ hội!!”
Ngụy và các đại lão khác trong quân đội cũng lần lượt đáp lễ:
“Hại lòng trung thành và dũng cảm, núi đao biển lửa cũng không từ!”
Đây là khẩu hiệu của đội cảm tử biên giới phía bắc!
Nếu như bạn gặp phải nguy hiểm, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, cũng sẽ dũng cảm quên mình tiến đến cứu viện.
Mà nhìn thấy cảnh này, Dương Hổ sởn tóc gáy, trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi, nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong.
“Cậu... cậu rốt cuộc là người như thế nào, tại sao có thể điều động được nhiều đại lão như vậy được?”
Trong một lúc, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên trên người Tần Vũ Phong, chờ đợi câu trả lời của anh.
Bọn họ thực sự không cách nào tưởng tượng được, một nhân vậy nhỏ bé nhìn chẳng lọt
được vào mắt như vậy, lại có thể triệu tập được nhiều đại lão trong quân đội như vậy!
“Tôi chẳng là gì cả, chỉ là một thành viên bình thường trong đội cảm tử ở biên giới phía bắc mà thôi! Những đại lão này, đều là tuân theo mệnh lệnh của chiến thần Thiên Vũ, mà đặc biệt tới đây, tiễn Thường Lân một đoạn đường cuối cùng!” Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Tần Vũ Phong không muốn để lệ thân phận, tùy tiện tìm một cái cớ
Nghe đến đây, mọi người chợt bừng tỉnh.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, không hề nhẹ nhõm hơn chút nào, ngược lại càng thêm lo lắng, bất an.
Bởi vì tiếp theo đây, chính là lúc tính toán rõ ràng rồi!
Ngụy và những tướng lĩnh này, gióng trống khua chiêng tới, tuyệt đối là để tính sổ với bọn họ!
Hoảng sự giống như đang đứng cây leo, từ lên từ trong lòng bọn họ, điên cuồng đâm chồi nảy nở.
"Bum!"
Mấy tên chuyên đi phá hoại của Thành Đốc, dần đầu không kiên trì được nữa, liều mạng cầu xin: “Mấy vị quan lớn, tôi là bị nhà họ Lăng đầu độc, mới tham gia vào chuyện này! Tôi đồng ý. giao hết tài sản ra, cầu xin mọi người...tha cho tôi một con đường sống đi!”
Những người khác cũng lần lượt quỳ xuống đất, nước mắt lưng tròng.
“Nhà họ Lăng và Dương Hổ là đầu sỏ, không liên quan gì đến chúng tôi!”
“Đúng vậy...chúng tôi đều là tới đều góp cho đủ số lượng thôi! Xin các vị giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi một mạng!”
"Sau này tôi không bao giờ dám nữa!”
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Mấy người đó liều mạng dập đầu, rất nhanh dập đến chảy cả máu, vũng máu trên mặt đất.
Dương Hổ hai mắt vô hồn, vẻ mặt suy sụp, trong chốc lát như già đi hàng chục tuổi.
Ông ta đã phấn đấu mười năm, giang sơn bất cả mới gây dựng được, trong một khoảnh khắc này lại rầm rầm sụp đổ, hóa thành cát bụi.
Tiền bạc quyền lực cái gì chứ, hiện thực tuyệt đối đã ở trước mặt, không thể nào chống đỡ được nữa.
Ở bên cạnh, bố con nhà họ Lăng hóa như tro tàn, đầu óc trống rỗng.
Bọn họ đã tính toán chắc chắn hết rồi, dùng tất cả các con bài, vẫn là không thể xoay chuyển được trời đất!
Như vậy xem ra, phó thống đốc Dương Thiên Hải đột nhiên rời khỏi tỉnh lị, cũng không phải là nguyên nhân vì bệnh, e rằng là cũng có liên quan đến Tần Vũ Phong ở trước mặt này.
Thì ra từ lúc bắt đầu, bọn họ đã thất bại rồi!
Về phần Tô Kỳ Hoa, trên gò má quyến rũ kia đã không còn chút máu, cũng không còn vẻ hung dữ nữa, tất cả chỉ còn lại là hoảng sợ, sợ hãi, hối hận, rụt rè...
Đột nhiên, Tần Vũ Phong quay người, mắt sắc bén như kiếm, nhìn xa xa về phía bọn họ.
“Dương Hổ!”.
“Lăng Thừa Nguyên!”. “Lăng Ngụy!”
“Tô Kỳ Hoa!”
Mỗi gọi đến báo tên, đối phương lại run lên bần bật, giống như vừa nghe thấy tiếng gọi của | tử thần.
Điểm danh tên bốn người, chính là đầu sỏ hại chết Quách Thường Lân.
- ------------------
Từng cái tên cao quý hiển hách, vang vọng trong nghĩa trang này.
Vang tận mây xanh, kinh thiên động địa.
Chọn ngẫu nhiên một người, cũng đều là những vị tướng lĩnh nắm trong tay quyền lực trọng yếu!
Nhưng vào lúc này, bọn họ đã rút khỏi chức vụ, đều là thành viên của đội cảm tử biên giới phía bắc.
Một ngày vào đội cảm tử, cả đời là người của đội cảm tử!
Quách Thường Lân, cũng là người anh em, chiến hữu, đồng đội,...cùng bọn họ kề vai chiến đấu.
Không chết trên chiến trường, nhưng chết trong âm mưu của kẻ xấu!
Điều này bọn họ làm sao có thể nhịn được?!
Nhìn thấy nhiều nhân vật hiển hách như vậy, mấy người Dương Hổ đều tan nát cõi lòng, lòng dũng cảm đều bị dập tắt.
Một trận chiến lớn như vậy, trên đời này hiếm thấy!
"Bum!"
Đột nhiên, Tần Vũ Phong tiến lên một bước, chắp tay về phía bọn họ, hành lễ theo nghi thức đặc biệt của quân đội, cao giọng nói:
“Một phát pháo xuyên mây, nghìn quân vạn mã đều tụ hội!!”
Ngụy và các đại lão khác trong quân đội cũng lần lượt đáp lễ:
“Hại lòng trung thành và dũng cảm, núi đao biển lửa cũng không từ!”
Đây là khẩu hiệu của đội cảm tử biên giới phía bắc!
Nếu như bạn gặp phải nguy hiểm, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, cũng sẽ dũng cảm quên mình tiến đến cứu viện.
Mà nhìn thấy cảnh này, Dương Hổ sởn tóc gáy, trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi, nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong.
“Cậu... cậu rốt cuộc là người như thế nào, tại sao có thể điều động được nhiều đại lão như vậy được?”
Trong một lúc, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên trên người Tần Vũ Phong, chờ đợi câu trả lời của anh.
Bọn họ thực sự không cách nào tưởng tượng được, một nhân vậy nhỏ bé nhìn chẳng lọt
được vào mắt như vậy, lại có thể triệu tập được nhiều đại lão trong quân đội như vậy!
“Tôi chẳng là gì cả, chỉ là một thành viên bình thường trong đội cảm tử ở biên giới phía bắc mà thôi! Những đại lão này, đều là tuân theo mệnh lệnh của chiến thần Thiên Vũ, mà đặc biệt tới đây, tiễn Thường Lân một đoạn đường cuối cùng!” Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Tần Vũ Phong không muốn để lệ thân phận, tùy tiện tìm một cái cớ
Nghe đến đây, mọi người chợt bừng tỉnh.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, không hề nhẹ nhõm hơn chút nào, ngược lại càng thêm lo lắng, bất an.
Bởi vì tiếp theo đây, chính là lúc tính toán rõ ràng rồi!
Ngụy và những tướng lĩnh này, gióng trống khua chiêng tới, tuyệt đối là để tính sổ với bọn họ!
Hoảng sự giống như đang đứng cây leo, từ lên từ trong lòng bọn họ, điên cuồng đâm chồi nảy nở.
"Bum!"
Mấy tên chuyên đi phá hoại của Thành Đốc, dần đầu không kiên trì được nữa, liều mạng cầu xin: “Mấy vị quan lớn, tôi là bị nhà họ Lăng đầu độc, mới tham gia vào chuyện này! Tôi đồng ý. giao hết tài sản ra, cầu xin mọi người...tha cho tôi một con đường sống đi!”
Những người khác cũng lần lượt quỳ xuống đất, nước mắt lưng tròng.
“Nhà họ Lăng và Dương Hổ là đầu sỏ, không liên quan gì đến chúng tôi!”
“Đúng vậy...chúng tôi đều là tới đều góp cho đủ số lượng thôi! Xin các vị giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi một mạng!”
"Sau này tôi không bao giờ dám nữa!”
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Mấy người đó liều mạng dập đầu, rất nhanh dập đến chảy cả máu, vũng máu trên mặt đất.
Dương Hổ hai mắt vô hồn, vẻ mặt suy sụp, trong chốc lát như già đi hàng chục tuổi.
Ông ta đã phấn đấu mười năm, giang sơn bất cả mới gây dựng được, trong một khoảnh khắc này lại rầm rầm sụp đổ, hóa thành cát bụi.
Tiền bạc quyền lực cái gì chứ, hiện thực tuyệt đối đã ở trước mặt, không thể nào chống đỡ được nữa.
Ở bên cạnh, bố con nhà họ Lăng hóa như tro tàn, đầu óc trống rỗng.
Bọn họ đã tính toán chắc chắn hết rồi, dùng tất cả các con bài, vẫn là không thể xoay chuyển được trời đất!
Như vậy xem ra, phó thống đốc Dương Thiên Hải đột nhiên rời khỏi tỉnh lị, cũng không phải là nguyên nhân vì bệnh, e rằng là cũng có liên quan đến Tần Vũ Phong ở trước mặt này.
Thì ra từ lúc bắt đầu, bọn họ đã thất bại rồi!
Về phần Tô Kỳ Hoa, trên gò má quyến rũ kia đã không còn chút máu, cũng không còn vẻ hung dữ nữa, tất cả chỉ còn lại là hoảng sợ, sợ hãi, hối hận, rụt rè...
Đột nhiên, Tần Vũ Phong quay người, mắt sắc bén như kiếm, nhìn xa xa về phía bọn họ.
“Dương Hổ!”.
“Lăng Thừa Nguyên!”. “Lăng Ngụy!”
“Tô Kỳ Hoa!”
Mỗi gọi đến báo tên, đối phương lại run lên bần bật, giống như vừa nghe thấy tiếng gọi của | tử thần.
Điểm danh tên bốn người, chính là đầu sỏ hại chết Quách Thường Lân.
- ------------------