Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-301
Chương 301
Những tiếng đao dội khắp sơn cốc.
“Soat! Soạt! Soạt! Soạt! Soạt..”
Sau đó, hàng chục ngàn quân tinh nhuệ đồng loạt rút đao.
Đao khí tung hoành ngang dọc, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, lập tức làm bừng sáng toàn bộ sơn cốc.
Đại biểu của tám dòng tộc đáng lẽ phải rời đi từ cổng chính, lại sợ hãi đến mức không bước nổi, sắc mặt còn khó coi hơn giẫm phải phân.
“Tần Thiên Vũ, anh có biết chúng tôi có thân phận gì không? Thật sự dám ra tay với cả chúng tôi hả?” Một ông già tóc hoa râm giận dữ hét lên.
“Đầu những kẻ tôi đã chém có thể lấp đầy sơn cốc này! Nếu không tin tôi, các ông có thể thử xem!”.
Trên người Tần Vũ Phong khoác áo mãng bào và tay đang Trầm Cư Bắc Thần.
Trong câu chữ của anh tràn đầy sát khí không thể che dấu. Không ai dám nghi ngờ bản lĩnh của Tần Vũ Phong.
Nếu người của tám dòng tộc lớn dám động thủ, chỉ cần Tần Vũ Phong | ra lệnh, tất cả sẽ đầu rơi xuống đất, không ai có thể sống sót.
“Huych! Huych! Huych!"
Tất cả đều quỳ rạp trên mặt đất, tuy rằng không cam tâm nhưng vẫn không thể chống lại được bản năng, không thể không khom tấm lưng cao quý của mình, cả người sợ hãi đến mức tè ra quần.
Tám dòng tộc tài phiệt lớn đều cúi đầu chịu hàng!
Cảnh tượng lay động lòng người này giống như một bức họa nổi tiếng thế giới được họa ngay lúc này.
Trong suốt lịch sử ngàn năm của Đại Ninh, Tần Vũ Phong là người duy nhất giành được vinh dự này!
Đạt được điều đó đâu có dễ dàng chứ? Có thể được lưu danh sử sách.
Ngay cả Tứ hoàng tử đứng bên cạnh anh cũng trở nên nhạt nhòa và bị che lấp trước hào quang rực rỡ của anh.
“Mọi người đứng lên đi!”.
Tần Vũ Phong giơ tay ra hiệu. Nghe xong, đông đảo các vị khách trong sơn cốc mới dám đứng dậy.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng quần áo lại thấm đẫm mồ hôi lạnh, giống như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
Khí phách mạnh mẽ vô hình của Tần Vũ Phong khiến bọn họ không chống đỡ nổi mà trở nên kiệt sức.
Khó có thể tưởng tượng trên đời này có ai có thể đánh bại được đối thủ như anh!
Sự thật cũng đã chứng minh rằng Tần Vũ Phong không cần đến sự chấp thuận và hậu thuẫn của Tám dòng tộc tài phiệt lớn mà vẫn có thể áp đảo chúng sinh.
“Chúng ta đi!”
Người của tám dòng tộc tài phiệt lớn ra đi với vẻ mặt tối sầm, không muốn nán lại lâu thêm chút nào nữa.
Đối với họ, hôm nay chính là ngày nhục nhã nhất.
Đường đường là tám dòng tộc tài phiệt lớn, cao quý, truyền thế trăm năm, vậy mà lại bị một tên nhóc đứng trên đầu.
Đáng nói hơn là, ngay tại nơi này, hàng trăm người của nước Hoa Hạ đã tận mắt nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của họ, thậm chí còn trở thành một vết nhơ không bao giờ xóa được!
Nếu trong tương lại có cơ hội nào chắc chắn bọn họ sẽ tóm lấy và trả đũa rất nặng.
Trên đài cao.
Tứ hoàng tử nhìn Tần Vũ Phong, trong mắt hiện lên một ánh nhìn có chút kỳ lạ.
“Đúng là trăm nghe không bằng một thấy! Trời ạ, anh còn phi thường hơn cả tưởng tượng của tôi...!
Ba tháng trước, năm trăm nghìn quân Độc Quyết ở biên giới rục rịch không yên, nhưng khi bọn chúng nghe được tin tức tái xuất của anh, chúng đã biết an phận hơn hẳn!”
“Vậy thì tốt quá!”
Tần Vũ Phong không sợ chiến tranh, nhưng anh vẫn mong thiên hạ thái bình, mọi người sống trong bình yên.
Và sự tồn tại của anh giống như liều thuốc an thần, anh chính là thần hộ mệnh của Hoa Hạ!
Sau đó, nhiều khách mời lần lượt rời đi.
“Tần Vũ Phong... Tần Vũ Phong đâu rồi?”
Lâm Kiều Như rất lo lắng, dáo dác đảo mắt tìm xung quanh.
Trước đó Tần Vũ Phong nói tức ngực nên muốn đi ra ngoài hít thở không khí, đâu có ai biết anh sẽ không quay lại.
“Kiều Như”
Tân Vũ Phong bước nhanh về phía trước vỗ vỗ vai cô.
“Anh rốt cuộc cũng quay lại, tôi còn tưởng rằng anh bị lạc ở đâu đó rồi. chứ!”.
Lâm Kiều Như nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, lè lưỡi tinh nghịch. “Đi thôi, chúng ta về nhà thôi!”
Tần Vũ Phong nắm lấy bàn tay vàng ngọc của cô, rời khỏi thung lũng Thăng Long, hai người lái xe trở về biệt thự Galaxy số sáu mươi sáu.
Đúng vào lúc này, một sự thay đổi đột ngột xảy ra!
Những tiếng đao dội khắp sơn cốc.
“Soat! Soạt! Soạt! Soạt! Soạt..”
Sau đó, hàng chục ngàn quân tinh nhuệ đồng loạt rút đao.
Đao khí tung hoành ngang dọc, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, lập tức làm bừng sáng toàn bộ sơn cốc.
Đại biểu của tám dòng tộc đáng lẽ phải rời đi từ cổng chính, lại sợ hãi đến mức không bước nổi, sắc mặt còn khó coi hơn giẫm phải phân.
“Tần Thiên Vũ, anh có biết chúng tôi có thân phận gì không? Thật sự dám ra tay với cả chúng tôi hả?” Một ông già tóc hoa râm giận dữ hét lên.
“Đầu những kẻ tôi đã chém có thể lấp đầy sơn cốc này! Nếu không tin tôi, các ông có thể thử xem!”.
Trên người Tần Vũ Phong khoác áo mãng bào và tay đang Trầm Cư Bắc Thần.
Trong câu chữ của anh tràn đầy sát khí không thể che dấu. Không ai dám nghi ngờ bản lĩnh của Tần Vũ Phong.
Nếu người của tám dòng tộc lớn dám động thủ, chỉ cần Tần Vũ Phong | ra lệnh, tất cả sẽ đầu rơi xuống đất, không ai có thể sống sót.
“Huych! Huych! Huych!"
Tất cả đều quỳ rạp trên mặt đất, tuy rằng không cam tâm nhưng vẫn không thể chống lại được bản năng, không thể không khom tấm lưng cao quý của mình, cả người sợ hãi đến mức tè ra quần.
Tám dòng tộc tài phiệt lớn đều cúi đầu chịu hàng!
Cảnh tượng lay động lòng người này giống như một bức họa nổi tiếng thế giới được họa ngay lúc này.
Trong suốt lịch sử ngàn năm của Đại Ninh, Tần Vũ Phong là người duy nhất giành được vinh dự này!
Đạt được điều đó đâu có dễ dàng chứ? Có thể được lưu danh sử sách.
Ngay cả Tứ hoàng tử đứng bên cạnh anh cũng trở nên nhạt nhòa và bị che lấp trước hào quang rực rỡ của anh.
“Mọi người đứng lên đi!”.
Tần Vũ Phong giơ tay ra hiệu. Nghe xong, đông đảo các vị khách trong sơn cốc mới dám đứng dậy.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng quần áo lại thấm đẫm mồ hôi lạnh, giống như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
Khí phách mạnh mẽ vô hình của Tần Vũ Phong khiến bọn họ không chống đỡ nổi mà trở nên kiệt sức.
Khó có thể tưởng tượng trên đời này có ai có thể đánh bại được đối thủ như anh!
Sự thật cũng đã chứng minh rằng Tần Vũ Phong không cần đến sự chấp thuận và hậu thuẫn của Tám dòng tộc tài phiệt lớn mà vẫn có thể áp đảo chúng sinh.
“Chúng ta đi!”
Người của tám dòng tộc tài phiệt lớn ra đi với vẻ mặt tối sầm, không muốn nán lại lâu thêm chút nào nữa.
Đối với họ, hôm nay chính là ngày nhục nhã nhất.
Đường đường là tám dòng tộc tài phiệt lớn, cao quý, truyền thế trăm năm, vậy mà lại bị một tên nhóc đứng trên đầu.
Đáng nói hơn là, ngay tại nơi này, hàng trăm người của nước Hoa Hạ đã tận mắt nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của họ, thậm chí còn trở thành một vết nhơ không bao giờ xóa được!
Nếu trong tương lại có cơ hội nào chắc chắn bọn họ sẽ tóm lấy và trả đũa rất nặng.
Trên đài cao.
Tứ hoàng tử nhìn Tần Vũ Phong, trong mắt hiện lên một ánh nhìn có chút kỳ lạ.
“Đúng là trăm nghe không bằng một thấy! Trời ạ, anh còn phi thường hơn cả tưởng tượng của tôi...!
Ba tháng trước, năm trăm nghìn quân Độc Quyết ở biên giới rục rịch không yên, nhưng khi bọn chúng nghe được tin tức tái xuất của anh, chúng đã biết an phận hơn hẳn!”
“Vậy thì tốt quá!”
Tần Vũ Phong không sợ chiến tranh, nhưng anh vẫn mong thiên hạ thái bình, mọi người sống trong bình yên.
Và sự tồn tại của anh giống như liều thuốc an thần, anh chính là thần hộ mệnh của Hoa Hạ!
Sau đó, nhiều khách mời lần lượt rời đi.
“Tần Vũ Phong... Tần Vũ Phong đâu rồi?”
Lâm Kiều Như rất lo lắng, dáo dác đảo mắt tìm xung quanh.
Trước đó Tần Vũ Phong nói tức ngực nên muốn đi ra ngoài hít thở không khí, đâu có ai biết anh sẽ không quay lại.
“Kiều Như”
Tân Vũ Phong bước nhanh về phía trước vỗ vỗ vai cô.
“Anh rốt cuộc cũng quay lại, tôi còn tưởng rằng anh bị lạc ở đâu đó rồi. chứ!”.
Lâm Kiều Như nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, lè lưỡi tinh nghịch. “Đi thôi, chúng ta về nhà thôi!”
Tần Vũ Phong nắm lấy bàn tay vàng ngọc của cô, rời khỏi thung lũng Thăng Long, hai người lái xe trở về biệt thự Galaxy số sáu mươi sáu.
Đúng vào lúc này, một sự thay đổi đột ngột xảy ra!