Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-261
Chương 261
“Cần nhiều tiền như vậy?” Triệu Đại Hải nhảy dựng lên.
Ba tỷ tuy rằng không phải là con số trên trời nhưng đối với mức lương của gia đình bọn họ như vậy, hoàn toàn không có gì tích trữ, ngay đến là cả ba trăm triệu cũng không có nổi.
Muốn tích góp đến ba tỷ, không biết phải chờ tới bao giờ nữa. “Lần này thì phải làm sao bây giờ, cũng không thể bắt chúng ta bán nhà đi chứ?” Triệu Đại Hải rơi vào thế khó
Đột nhiên Mã Xuân Phương nhìn Lâm Kiều Như, trên mặt hiện ra nụ cười nịnh nọt: “Cháu gái, Triệu Quyền thật vất vả, gặp được tình yêu chân thành, lần này hiện còn thiếu ba tỷ thôi, lần này cháu nhất định phải giúp nó đấy!”
“Mợ, cháu đã sớm nói rồi, tiền của cháu đều để cho mẹ cháu chữa bệnh, căn bản là không có giữ lại tiền!” Lâm Kiều Như khéo léo từ chối nói.
“Cháu không phải quen biết chủ tịch Phong Vân sao? Hôm qua chủ tịch Phong Vân ra mặt, dạo cho thuyền vương cũng chịu đòn nhận tội, còn lấy ra tấm séc ba mươi tỷ! Chỉ cần cháu chịu mở lời, chủ tịch Phong Vân nhất định sẽ đồng ý giúp!” Mã Xuân Phương giựt dây nói.
Triệu Quyền cũng tiến tới, tóm lấy cái tay của Lâm Kiều Như: “Em họ, số tiền này coi như là anh mượn em, viết giấy nợ có được không?”
“Không được, đây là vấn đề nguyên tắc!”
Lâm Kiều Như tránh cái tay của anh ta, đàng hoàng trịnh trọng nói rằng: “Bạn trai bây giờ của em là Tần Vũ Phong mà không phải là chủ tịch Phong Vân gì cả! Các người đừng có đả động đến việc này, bất kể thế nào cháu sẽ không hướng về chủ tịch Phong Vân.
Nói xong, cô ấy trực tiếp đi và gian phòng tầng hai, sau đó mạnh mẽ đóng cửa phòng lại. “Mẹ kiếp, cái con điểm này, còn giả bộ thanh cao, thật sự coi mình là Bạch liên hoa sao?” Mã Xuân Phương hùng hùng hổ hổ.
“Được rồi, bớt tranh cãi một tí, hiện tại phải giúp con trai bằng tiền mới là việc quan trọng!” Triệu Đại Hải trầm giọng nói rằng.
“Mà bên trong biệt thự này, đều là những tranh chữ đồ cổ có giá trị rất lớn, có điều quá chói mắt, nếu như trộm lấy đi nhất định sẽ bị phát hiện.” Mã Xuân Phương tự lẩm bẩm.
Nghe nói như thế, Triệu Quyền ánh mắt sáng lên, hình như cảm nhận được linh cảm rồi. “Con có cách!”
Triệu Quyền lại đi lên cầu thang, rón ra rón rén đi thẳng tới tầng gác xép, mở cửa sắt lớn ra.
Chỉ thấy con dao Bắc Thần cổ điển, vẫn ở giữa.
Trên vỏ đao vẫn còn khắc vô số hình phức tạp hoa lệ, lộ ra vẻ cao quý không gì sánh kịp. “Đem đạo này đi bán, nói không chắc có thể đổi được ba tỷ!”
Triệu Quyền tìm cái túi vải màu đen, đem đạo Bắc Thần để vào trong đó.
Sau đó, anh ta gọi một chiếc xe, đi thẳng đến phố đồ cổ Đông Hải tiếng tăm lừng lẫy, đi vào một nhà tiệm cũ trăm năm lớn nhất. “Ông chủ, tôi muốn bán một chiếc bảo bối, chỉ sợ ông không ra được cái giá khởi điểm!”
Triệu Quyền lôi cổ họng nói to, ngữ khí điên cuồng. “Hahaha…”
Ông chủ cửa hàng đồ cổ lại cười lớn: “Tôi ở đây vài chục năm, sách cổ của Lê Tống, sứ thanh hoa của Triều Nguyễn, hoa cúc quả lê thời Thanh Minh! Người trẻ tuổi, anh có cái bảo bối gì, mang ra đây để tôi xem xét.
Triệu Quyền trực tiếp mở túi vải ra, đem đao Bắc Thần móc ra, đưa ra ông chủ xem. “Ông chủ, cây đao này…ông biết không? Ra cái giả!”
Ông chủ nhận lấy đạo, nhìn những hình phức tạp vật tổ khắc trên vỏ, không giữ vẻ mặt khinh thường trước đó, tự lẩm bẩm: “Hoa văn bàn mây chín con rồng, không phải là hoàng thân quốc thích, không thể dùng!”
“Hoa văn Hổ Bí, không phải là dũng tướng danh soái, không thể nhận!”
“Đồng thời hai hoa văn này tập hợp lại với nhau, thực sự là quá hiếm có, chính là tôi xưa nay ít thấy!”
Sau một khắc, dưới tầm mắt của ông chủ, nhìn thấy hai chữ triện cổ điện khắc rõ trên chuôi đạo.
Bắc Thần!
Trong phút chốc, con mắt của ông chủ đột nhiên có rút lại, cũng không biết là kinh ngạc còn có kích động, toàn thân đều run rẩy.
Ở đây có không ít khách quen cũ, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thái độ của ông ý như vậy, không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Ông chủ, đây là cái gì vậy?”
“Cây đạo này rốt cuộc có lai lịch gì, mà khiến ông giật mình như vậy?
Nhưng mà, đối với người bên ngoài, ông chủ ngày ngoảnh mặt làm ngơ.
Anh ta nhìn hai mắt chòng học vào đuôi đao, giống như là nhìn thấy cái bảo vật trên đời, run rẩy nói rằng: “Bắc Thần… đao Bắc Thần, đấy chính là trong truyền thuyết.
- ------------------
“Cần nhiều tiền như vậy?” Triệu Đại Hải nhảy dựng lên.
Ba tỷ tuy rằng không phải là con số trên trời nhưng đối với mức lương của gia đình bọn họ như vậy, hoàn toàn không có gì tích trữ, ngay đến là cả ba trăm triệu cũng không có nổi.
Muốn tích góp đến ba tỷ, không biết phải chờ tới bao giờ nữa. “Lần này thì phải làm sao bây giờ, cũng không thể bắt chúng ta bán nhà đi chứ?” Triệu Đại Hải rơi vào thế khó
Đột nhiên Mã Xuân Phương nhìn Lâm Kiều Như, trên mặt hiện ra nụ cười nịnh nọt: “Cháu gái, Triệu Quyền thật vất vả, gặp được tình yêu chân thành, lần này hiện còn thiếu ba tỷ thôi, lần này cháu nhất định phải giúp nó đấy!”
“Mợ, cháu đã sớm nói rồi, tiền của cháu đều để cho mẹ cháu chữa bệnh, căn bản là không có giữ lại tiền!” Lâm Kiều Như khéo léo từ chối nói.
“Cháu không phải quen biết chủ tịch Phong Vân sao? Hôm qua chủ tịch Phong Vân ra mặt, dạo cho thuyền vương cũng chịu đòn nhận tội, còn lấy ra tấm séc ba mươi tỷ! Chỉ cần cháu chịu mở lời, chủ tịch Phong Vân nhất định sẽ đồng ý giúp!” Mã Xuân Phương giựt dây nói.
Triệu Quyền cũng tiến tới, tóm lấy cái tay của Lâm Kiều Như: “Em họ, số tiền này coi như là anh mượn em, viết giấy nợ có được không?”
“Không được, đây là vấn đề nguyên tắc!”
Lâm Kiều Như tránh cái tay của anh ta, đàng hoàng trịnh trọng nói rằng: “Bạn trai bây giờ của em là Tần Vũ Phong mà không phải là chủ tịch Phong Vân gì cả! Các người đừng có đả động đến việc này, bất kể thế nào cháu sẽ không hướng về chủ tịch Phong Vân.
Nói xong, cô ấy trực tiếp đi và gian phòng tầng hai, sau đó mạnh mẽ đóng cửa phòng lại. “Mẹ kiếp, cái con điểm này, còn giả bộ thanh cao, thật sự coi mình là Bạch liên hoa sao?” Mã Xuân Phương hùng hùng hổ hổ.
“Được rồi, bớt tranh cãi một tí, hiện tại phải giúp con trai bằng tiền mới là việc quan trọng!” Triệu Đại Hải trầm giọng nói rằng.
“Mà bên trong biệt thự này, đều là những tranh chữ đồ cổ có giá trị rất lớn, có điều quá chói mắt, nếu như trộm lấy đi nhất định sẽ bị phát hiện.” Mã Xuân Phương tự lẩm bẩm.
Nghe nói như thế, Triệu Quyền ánh mắt sáng lên, hình như cảm nhận được linh cảm rồi. “Con có cách!”
Triệu Quyền lại đi lên cầu thang, rón ra rón rén đi thẳng tới tầng gác xép, mở cửa sắt lớn ra.
Chỉ thấy con dao Bắc Thần cổ điển, vẫn ở giữa.
Trên vỏ đao vẫn còn khắc vô số hình phức tạp hoa lệ, lộ ra vẻ cao quý không gì sánh kịp. “Đem đạo này đi bán, nói không chắc có thể đổi được ba tỷ!”
Triệu Quyền tìm cái túi vải màu đen, đem đạo Bắc Thần để vào trong đó.
Sau đó, anh ta gọi một chiếc xe, đi thẳng đến phố đồ cổ Đông Hải tiếng tăm lừng lẫy, đi vào một nhà tiệm cũ trăm năm lớn nhất. “Ông chủ, tôi muốn bán một chiếc bảo bối, chỉ sợ ông không ra được cái giá khởi điểm!”
Triệu Quyền lôi cổ họng nói to, ngữ khí điên cuồng. “Hahaha…”
Ông chủ cửa hàng đồ cổ lại cười lớn: “Tôi ở đây vài chục năm, sách cổ của Lê Tống, sứ thanh hoa của Triều Nguyễn, hoa cúc quả lê thời Thanh Minh! Người trẻ tuổi, anh có cái bảo bối gì, mang ra đây để tôi xem xét.
Triệu Quyền trực tiếp mở túi vải ra, đem đao Bắc Thần móc ra, đưa ra ông chủ xem. “Ông chủ, cây đao này…ông biết không? Ra cái giả!”
Ông chủ nhận lấy đạo, nhìn những hình phức tạp vật tổ khắc trên vỏ, không giữ vẻ mặt khinh thường trước đó, tự lẩm bẩm: “Hoa văn bàn mây chín con rồng, không phải là hoàng thân quốc thích, không thể dùng!”
“Hoa văn Hổ Bí, không phải là dũng tướng danh soái, không thể nhận!”
“Đồng thời hai hoa văn này tập hợp lại với nhau, thực sự là quá hiếm có, chính là tôi xưa nay ít thấy!”
Sau một khắc, dưới tầm mắt của ông chủ, nhìn thấy hai chữ triện cổ điện khắc rõ trên chuôi đạo.
Bắc Thần!
Trong phút chốc, con mắt của ông chủ đột nhiên có rút lại, cũng không biết là kinh ngạc còn có kích động, toàn thân đều run rẩy.
Ở đây có không ít khách quen cũ, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thái độ của ông ý như vậy, không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Ông chủ, đây là cái gì vậy?”
“Cây đạo này rốt cuộc có lai lịch gì, mà khiến ông giật mình như vậy?
Nhưng mà, đối với người bên ngoài, ông chủ ngày ngoảnh mặt làm ngơ.
Anh ta nhìn hai mắt chòng học vào đuôi đao, giống như là nhìn thấy cái bảo vật trên đời, run rẩy nói rằng: “Bắc Thần… đao Bắc Thần, đấy chính là trong truyền thuyết.
- ------------------