Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hoa Vũ Chiến Thần - Chương 1810
“Nhưng anh Sáu à, có một điểm anh nói không sai, chuyện này không thể chậm trễ được, chúng ta phải mau chóng lên đường mới được!”
“Ngăn chặn càng sớm sẽ càng tốt. Tốt hơn hết là Quỷ vương Huyền Viêm có thể ngăn chặn cái tên nhóc Tu La đó trước khi khi Đường Sương đến cốc Huyền Sát!”
Ông Sáu vội vàng nói: “Đúng vậy, Quỷ vương Huyền Viêm muốn lấy “Vô Tướng Thiên Ma Công” cho Tiểu Quỷ Vương Huyền Tấn của chúng ta, nếu tên nhóc đó không giao ra thì nhất định cũng sẽ không có trái ngọt để mà ăn đâu!”
Ông Sáu vừa nói vừa đưa mắt nhìn ông Bảy, rồi vui vẻ cười hi hi: “Cho dù có giao ra thì Quỷ vương Huyền Viêm cũng tuyệt đối sẽ không để cho có người thứ hai trên đời này luyện tập cùng một loại công pháp với Tiểu Quỷ Vương đâu!”
“Đi nào, bây giờ hãy đi gặp Quỷ vương Huyền Viêm thôi!”
Cả hai người nói rồi liền lao thân thể về phía xa.
Tuy nhiên vào lúc này, Tần Vũ Phong đang đi trên đường cùng với đoàn xe của Đường Gia Bảo, hoàn toàn không biết những chuyện đang xảy ra ở phía bên kia.
Lại càng không biết cái ý tưởng vừa mới nảy ra của mình khi tùy tiện giả mạo thân phận Hoạt Diêm Vương đang nắm giữ “Vô Tướng Thiên Ma Công” sẽ gây ra rắc rối như vậy cho bản thân.
Nhưng mà cho dù Tần Vũ Phong có biết thì cũng chẳng sao cả.
Bởi vì Tần Vũ Phong căn bản là không sợ rắc rối.
Khi một người mạnh mẽ đến một mức độ nhất định nào đó, vậy thì những thứ gọi là rắc rối trong mắt của những người thường căn bản là không thành vấn đề gì cả.
Vốn dĩ Tần Vũ Phong đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, cái thực lực của Ma quân Cửu U trong truyền thuyết thậm chỉ có thể treo chưởng môn của La Phù Sơn lên đánh, Tần Vũ Phong cũng đã biết điều này từ lâu rồi.
Nhưng cho dù biết chuyện này, thì lúc này Tần Vũ Phong vẫn đang trên đường đi tới cốc Huyền Sát.
Trong thâm tâm của anh đã chuẩn bị đấy đủ từ lâu rồi, chuẩn bị để nghênh chiến với cái gọi là Ma quân Cửu U.
Dù sao thì bất kể như thế nào Tần Vũ Phong cũng nhất định phải cứu sống Lâm Kiều Như.
Kể cả khi phải trả giá bằng cả mạng sống.
Bởi vì Tần Vũ Phong không thể nào tưởng tượng được một mình anh sẽ trải qua phần đời còn lại như thế nào nếu không có Lâm Kiều Như.
Huống hồ dù nói thế nào thì Lâm Kiều Như cũng đã vì anh mà chết.
Nếu không phải là bởi vì Lâm Kiều Như đã chặn một kiếm của chưởng môn của La Phù Sơn, như vậy Tần Vũ Phong lúc đó dù không chết thì cũng sẽ bị thương.
Kết cục ít nhất cũng phải bị thương rất nghiêm trọng. Chưa kể đến việc đó là người mà Tần Vũ Phong yêu đến mức gần như đã khắc sâu vào xương tủy, cho dù có là người ít giao thiệp nhưng nếu như đã chặn một con đường chết giúp cho Tần Vũ Phong, thì Tần Vũ Phong cũng vẫn sẽ làm hết mọi cách, dốc hết toàn lực ra để bù đắp cho đối phương.
Huống hồ chi đối phương lại chính là Lâm Kiều Như, là người yêu của anh. Tần Vũ Phong nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Xe ngựa chạy chòng chành suốt quãng đường, tuy rằng rất chậm chạp nhưng khoảng cách từ đây đến Cốc
Huyền Sát càng lúc càng gần rồi. Đường Sương nói rất nhiều, không ngừng tìm chủ đề để tán gẫu với Tần Vũ Phong.
Đường Sương cảm thấy có chút kỳ quái, người đàn ông trước mặt tự xưng là Tu La, còn có một thân phận khác nữa chính là Hoạt Diêm Vương trong truyền thuyết.
Mặc dù Đường Sương có chút coi thường những tội ác mà Hoạt Diêm Vương đã gây ra theo như lời đồn đại.
Cướp nhà cướp của, giết người bịt miệng, hầu như là không có việc xấu nào không làm.
Nhưng trên thực tế, khi thực sự nhìn thấy Hoạt Diêm Vương trong truyền thuyết, Đường Sương quả thật không thể ngờ tới rằng Tu La lại là một người như vậy.
Bởi vì nhìn Tu La… ngoại trừ ngoại hình ra lại không hề giống người của tà giáo
Đường Sương cũng biết rằng Đường Gia Bảo và các gia tộc tà đạo khác không giống nhau, lại càng biết tính khí của những người trong các tà giáo.
Biết rằng cô ấy đang mang thai một bảo vật, không giết người cướp của là đã tốt lắm rồi, mặc dù lý do ban đầu cứu bọn họ là vì có thù hằn với những người trong đội kiếp tiêu của của đối phương.Sau này tham gia vào đoàn xe của Đường Gia Bảo cũng là do Đường Sương trả thù lao.
Nhưng trên thực tế, Đường Sương luôn cảm thấy Tu La trước mắt không giống với kiểu người sẽ có thể có hành vi giết người diệt khẩu, cướp bóc.
Thậm chí Đường Sương còn mơ hồ cảm thấy Đại nhân Tu La vô cùng chính nghĩa.
Thậm chí còn cảm thấy, canh ba hôm qua, Đại nhân Tu La ra tay cũng không phải là vì thù lao đã hẹn lúc trước với Đường Gia Bảo…
Mà ra tay vì chính nghĩa của mình…
“Ngăn chặn càng sớm sẽ càng tốt. Tốt hơn hết là Quỷ vương Huyền Viêm có thể ngăn chặn cái tên nhóc Tu La đó trước khi khi Đường Sương đến cốc Huyền Sát!”
Ông Sáu vội vàng nói: “Đúng vậy, Quỷ vương Huyền Viêm muốn lấy “Vô Tướng Thiên Ma Công” cho Tiểu Quỷ Vương Huyền Tấn của chúng ta, nếu tên nhóc đó không giao ra thì nhất định cũng sẽ không có trái ngọt để mà ăn đâu!”
Ông Sáu vừa nói vừa đưa mắt nhìn ông Bảy, rồi vui vẻ cười hi hi: “Cho dù có giao ra thì Quỷ vương Huyền Viêm cũng tuyệt đối sẽ không để cho có người thứ hai trên đời này luyện tập cùng một loại công pháp với Tiểu Quỷ Vương đâu!”
“Đi nào, bây giờ hãy đi gặp Quỷ vương Huyền Viêm thôi!”
Cả hai người nói rồi liền lao thân thể về phía xa.
Tuy nhiên vào lúc này, Tần Vũ Phong đang đi trên đường cùng với đoàn xe của Đường Gia Bảo, hoàn toàn không biết những chuyện đang xảy ra ở phía bên kia.
Lại càng không biết cái ý tưởng vừa mới nảy ra của mình khi tùy tiện giả mạo thân phận Hoạt Diêm Vương đang nắm giữ “Vô Tướng Thiên Ma Công” sẽ gây ra rắc rối như vậy cho bản thân.
Nhưng mà cho dù Tần Vũ Phong có biết thì cũng chẳng sao cả.
Bởi vì Tần Vũ Phong căn bản là không sợ rắc rối.
Khi một người mạnh mẽ đến một mức độ nhất định nào đó, vậy thì những thứ gọi là rắc rối trong mắt của những người thường căn bản là không thành vấn đề gì cả.
Vốn dĩ Tần Vũ Phong đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, cái thực lực của Ma quân Cửu U trong truyền thuyết thậm chỉ có thể treo chưởng môn của La Phù Sơn lên đánh, Tần Vũ Phong cũng đã biết điều này từ lâu rồi.
Nhưng cho dù biết chuyện này, thì lúc này Tần Vũ Phong vẫn đang trên đường đi tới cốc Huyền Sát.
Trong thâm tâm của anh đã chuẩn bị đấy đủ từ lâu rồi, chuẩn bị để nghênh chiến với cái gọi là Ma quân Cửu U.
Dù sao thì bất kể như thế nào Tần Vũ Phong cũng nhất định phải cứu sống Lâm Kiều Như.
Kể cả khi phải trả giá bằng cả mạng sống.
Bởi vì Tần Vũ Phong không thể nào tưởng tượng được một mình anh sẽ trải qua phần đời còn lại như thế nào nếu không có Lâm Kiều Như.
Huống hồ dù nói thế nào thì Lâm Kiều Như cũng đã vì anh mà chết.
Nếu không phải là bởi vì Lâm Kiều Như đã chặn một kiếm của chưởng môn của La Phù Sơn, như vậy Tần Vũ Phong lúc đó dù không chết thì cũng sẽ bị thương.
Kết cục ít nhất cũng phải bị thương rất nghiêm trọng. Chưa kể đến việc đó là người mà Tần Vũ Phong yêu đến mức gần như đã khắc sâu vào xương tủy, cho dù có là người ít giao thiệp nhưng nếu như đã chặn một con đường chết giúp cho Tần Vũ Phong, thì Tần Vũ Phong cũng vẫn sẽ làm hết mọi cách, dốc hết toàn lực ra để bù đắp cho đối phương.
Huống hồ chi đối phương lại chính là Lâm Kiều Như, là người yêu của anh. Tần Vũ Phong nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Xe ngựa chạy chòng chành suốt quãng đường, tuy rằng rất chậm chạp nhưng khoảng cách từ đây đến Cốc
Huyền Sát càng lúc càng gần rồi. Đường Sương nói rất nhiều, không ngừng tìm chủ đề để tán gẫu với Tần Vũ Phong.
Đường Sương cảm thấy có chút kỳ quái, người đàn ông trước mặt tự xưng là Tu La, còn có một thân phận khác nữa chính là Hoạt Diêm Vương trong truyền thuyết.
Mặc dù Đường Sương có chút coi thường những tội ác mà Hoạt Diêm Vương đã gây ra theo như lời đồn đại.
Cướp nhà cướp của, giết người bịt miệng, hầu như là không có việc xấu nào không làm.
Nhưng trên thực tế, khi thực sự nhìn thấy Hoạt Diêm Vương trong truyền thuyết, Đường Sương quả thật không thể ngờ tới rằng Tu La lại là một người như vậy.
Bởi vì nhìn Tu La… ngoại trừ ngoại hình ra lại không hề giống người của tà giáo
Đường Sương cũng biết rằng Đường Gia Bảo và các gia tộc tà đạo khác không giống nhau, lại càng biết tính khí của những người trong các tà giáo.
Biết rằng cô ấy đang mang thai một bảo vật, không giết người cướp của là đã tốt lắm rồi, mặc dù lý do ban đầu cứu bọn họ là vì có thù hằn với những người trong đội kiếp tiêu của của đối phương.Sau này tham gia vào đoàn xe của Đường Gia Bảo cũng là do Đường Sương trả thù lao.
Nhưng trên thực tế, Đường Sương luôn cảm thấy Tu La trước mắt không giống với kiểu người sẽ có thể có hành vi giết người diệt khẩu, cướp bóc.
Thậm chí Đường Sương còn mơ hồ cảm thấy Đại nhân Tu La vô cùng chính nghĩa.
Thậm chí còn cảm thấy, canh ba hôm qua, Đại nhân Tu La ra tay cũng không phải là vì thù lao đã hẹn lúc trước với Đường Gia Bảo…
Mà ra tay vì chính nghĩa của mình…