Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1767
Chương 1767
Tần Vũ Phong thậm chí còn có chút không dám đi vào. Bước chân của Tần Vũ Phong từ hưng phấn, hỗn loạn, chuyển sang do dự, thong thả.
Cuối cùng thì anh cũng sắp được gặp mẹ của mình. Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn cho rằng mẹ đã sớm rời khỏi thế giới này.
Khi còn nhỏ, mỗi khi nằm mơ thấy mẹ, anh sẽ luôn thức giấc vào lúc đêm khuya và không ngừng khóc lóc.
Sau đó, anh đã trở thành chiến thần trấn giữ một phương.
Nhưng mỗi lần khi hình bóng của mẹ xuất hiện từ trong giấc mơ, anh vẫn rất buồn rầu,
Mãi cho đến một lần kia, mãi cho đến khi Tần Thiên
Vương nói cho anh biết mẹ của anh không có chết. Để có cơ hội gặp lại mẹ, Tần Vũ Phong anh thà dùng mạng sống của mình để đánh đổi.
Bất luận là bao nhiêu cái giá đau thương Tần Vũ Phong đều chịu đựng, đồng thời một đường qua năm cửa chém sáu tướng xông qua đó.
Hiện tại hơi thở của mẹ càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Tần Vũ Phong sững sờ dừng bước chân lại.
Chiến thần Thiên Vũ danh chấn một phương, lúc này cũng chỉ là một đứa trẻ xa mẹ đã lâu, bối rối lúng túng mà thôi.
Trong núi trống rỗng truyền đến một tiếng thở dài yếu “Vũ Phong, là con sao?”
Vội vàng không kịp phòng bị, thậm chí Tần Vũ Phong còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã phản ứng vượt lên trước một bước, hai hàng nước mắt trực tiếp từ trong hốc mắt rơi xuống.
Đều nói đàn ông con trai không dễ rơi lệ, nhưng Tần Vũ Phong thời khắc này chỉ sẵn lòng quay về làm đứa trẻ ở trong lòng mẹ ngày đó.
“Mẹ”
Tần Vũ Phong phát ra một tiếng hồ ngắn ngủi, rốt cuộc không hề do dự nữa mà trực tiếp vọt vào bên trong.
Thượng Quan Uyển Nhi dựa vào một góc của vách đá, sắc mặt trắng bệch, đang cố gắng nhìn về phía anh.
“Mẹ
Tần Vũ Phong lại kêu một tiếng, bịch một cái, quỳ gối trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi.
Cuối cùng đã gặp được rồi.
Cuối cùng đã gặp được người mẹ mà anh nhớ nhung yêu thương mười năm dài đằng đẳng. Bà ấy giống y đúc như trong ký ức của anh, chưa từng thay đổi. Có lẽ gầy, có lẽ càng yếu ớt, có lẽ trở nên bị thương…
Nhưng sự dịu dàng trong mộng mảy may không chút suy giảm.
“Vũ Phong.
Thượng Quan Uyển Nhi suy yếu dựa trên vách đá, nở nụ cười với cậu con trai trước mắt.
Thật là bỡ ngỡ.
Con của mình, thì ra nó đã trưởng thành như vậy, cao như vậy, anh tuấn như vậy. Rất rõ ràng là một nam tử hán đã có thể một mình cáng đáng một phía.
Tay của nó cũng không còn giống như hồi thơ ấu, bàn tay nho nhỏ được bà dắt trong tay, có thể hoàn toàn bị bao trọn lấy.
Thắng bé trông có vẻ rất cao lớn rất anh tuấn, dáng vẻ của Tần Vũ Phong sau khi lớn lên trong tưởng tượng của bà chính là như thế này.
Dung mạo đó, cái cắm đó đều là dáng vẻ của Tần Vũ Phong sau khi lớn lên nên có.
Điều làm cho Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng nhất chính là thằng bé vậy mà đi vào trong La Phù Sơn, vậy mà đã bổ đôi La Phù Sơn ra.
Anh bất ngờ trở thành một người đàn ông mạnh mẽ mà Thượng Quan Uyển Nhi chưa bao giờ nghĩ tới. Tần Vũ Phong một đường quỳ gối đi đến, từng bước là lệ nóng doanh tròng tiến đến trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi.
Hai má của Thượng Quan Uyển Nhi tái nhợt gầy gò, cuối cùng cũng đã nhiễm lên sự hân hoan mà mười tám năm qua chưa từng có.
Bà nở nụ cười với Tần Vũ Phong: “Vũ Phong… Để mẹ ngắm con kỹ một chút.
Tần Vũ Phong thậm chí còn có chút không dám đi vào. Bước chân của Tần Vũ Phong từ hưng phấn, hỗn loạn, chuyển sang do dự, thong thả.
Cuối cùng thì anh cũng sắp được gặp mẹ của mình. Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn cho rằng mẹ đã sớm rời khỏi thế giới này.
Khi còn nhỏ, mỗi khi nằm mơ thấy mẹ, anh sẽ luôn thức giấc vào lúc đêm khuya và không ngừng khóc lóc.
Sau đó, anh đã trở thành chiến thần trấn giữ một phương.
Nhưng mỗi lần khi hình bóng của mẹ xuất hiện từ trong giấc mơ, anh vẫn rất buồn rầu,
Mãi cho đến một lần kia, mãi cho đến khi Tần Thiên
Vương nói cho anh biết mẹ của anh không có chết. Để có cơ hội gặp lại mẹ, Tần Vũ Phong anh thà dùng mạng sống của mình để đánh đổi.
Bất luận là bao nhiêu cái giá đau thương Tần Vũ Phong đều chịu đựng, đồng thời một đường qua năm cửa chém sáu tướng xông qua đó.
Hiện tại hơi thở của mẹ càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Tần Vũ Phong sững sờ dừng bước chân lại.
Chiến thần Thiên Vũ danh chấn một phương, lúc này cũng chỉ là một đứa trẻ xa mẹ đã lâu, bối rối lúng túng mà thôi.
Trong núi trống rỗng truyền đến một tiếng thở dài yếu “Vũ Phong, là con sao?”
Vội vàng không kịp phòng bị, thậm chí Tần Vũ Phong còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã phản ứng vượt lên trước một bước, hai hàng nước mắt trực tiếp từ trong hốc mắt rơi xuống.
Đều nói đàn ông con trai không dễ rơi lệ, nhưng Tần Vũ Phong thời khắc này chỉ sẵn lòng quay về làm đứa trẻ ở trong lòng mẹ ngày đó.
“Mẹ”
Tần Vũ Phong phát ra một tiếng hồ ngắn ngủi, rốt cuộc không hề do dự nữa mà trực tiếp vọt vào bên trong.
Thượng Quan Uyển Nhi dựa vào một góc của vách đá, sắc mặt trắng bệch, đang cố gắng nhìn về phía anh.
“Mẹ
Tần Vũ Phong lại kêu một tiếng, bịch một cái, quỳ gối trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi.
Cuối cùng đã gặp được rồi.
Cuối cùng đã gặp được người mẹ mà anh nhớ nhung yêu thương mười năm dài đằng đẳng. Bà ấy giống y đúc như trong ký ức của anh, chưa từng thay đổi. Có lẽ gầy, có lẽ càng yếu ớt, có lẽ trở nên bị thương…
Nhưng sự dịu dàng trong mộng mảy may không chút suy giảm.
“Vũ Phong.
Thượng Quan Uyển Nhi suy yếu dựa trên vách đá, nở nụ cười với cậu con trai trước mắt.
Thật là bỡ ngỡ.
Con của mình, thì ra nó đã trưởng thành như vậy, cao như vậy, anh tuấn như vậy. Rất rõ ràng là một nam tử hán đã có thể một mình cáng đáng một phía.
Tay của nó cũng không còn giống như hồi thơ ấu, bàn tay nho nhỏ được bà dắt trong tay, có thể hoàn toàn bị bao trọn lấy.
Thắng bé trông có vẻ rất cao lớn rất anh tuấn, dáng vẻ của Tần Vũ Phong sau khi lớn lên trong tưởng tượng của bà chính là như thế này.
Dung mạo đó, cái cắm đó đều là dáng vẻ của Tần Vũ Phong sau khi lớn lên nên có.
Điều làm cho Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng nhất chính là thằng bé vậy mà đi vào trong La Phù Sơn, vậy mà đã bổ đôi La Phù Sơn ra.
Anh bất ngờ trở thành một người đàn ông mạnh mẽ mà Thượng Quan Uyển Nhi chưa bao giờ nghĩ tới. Tần Vũ Phong một đường quỳ gối đi đến, từng bước là lệ nóng doanh tròng tiến đến trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi.
Hai má của Thượng Quan Uyển Nhi tái nhợt gầy gò, cuối cùng cũng đã nhiễm lên sự hân hoan mà mười tám năm qua chưa từng có.
Bà nở nụ cười với Tần Vũ Phong: “Vũ Phong… Để mẹ ngắm con kỹ một chút.