Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1264
Chương 1264
Nhìn thái độ của Lăng Khiếu Thịnh, Nhạc Quốc Phong liền biết anh †a đang bất mãn với Hán Đại và Tân Vũ Phong.
Thân là chưởng môn phái Hoa Sơn, ông ta đọc được tâm tư của rất nhiều người. Chút tâm tư nhỏ nhoi này của Lăng Khiếu Thịnh chẳng khác thứ trong suốt trong mắt ông ta.
Nhạc Quốc Phong không lên tiếng, ông ta cũng không có gì để nói, chỉ lặng lẽ thở dài.
Người không muốn thấy phái đoàn võ đạo Đại Hạ xảy ra tranh chấp nội bộ nhất đương nhiên là Nhạc Quốc Phong.
Trong những chiếc xe khác, vì thái độ của Hán Đại đối với Tân Vũ Phong và hành động ân cần vồn vã quá mức đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi.
Một trong những nhân vật đại diện mà phái Nga Mi cử đi lần này là một người phụ nữ trung niên, nhan sắc cũng không được coi là quá xuất chúng, miễn cưỡng cũng được coi là bình thường, bà ta tên là Thiền Nguyên Dung.
Thiền Nguyên Dung chậm rãi lên tiếng, nói: “Hán Đại của văn phòng Đại Hạ đóng ở Đông Hoàng thật nhiệt tình với Tân Vũ Phong” Lưu Quốc Công của Không Động Sơn cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy, đến Lăng Khiếu Thịnh mà Hán Đại cũng không thèm để ý, một lòng ân cần niềm nở với thằng nhóc Tân Vũ Phong kia, thật không biết cậu ta có lai lịch thế nào?” Thiền Nguyên Dung nói: “Không biết nữa, nhưng lúc trước ở phòng chờ máy bay, mấy chiêu của Tân Vũ Phong với Lăng Khiếu Thịnh tuyệt đối không thể coi thường. Nếu tôi đoán không lầm thì tuổi của Tân Vũ Phong còn nhỏ hơn Lăng Khiếu Thịnh, nhưng thân thủ không hề thua kém Lăng Khiếu Thịnh. Mặc dù chiêu thức đơn giản, nhưng có một loại cảm giác hóa giản quy thực, đoán chừng tu vi của cậu ta cũng không thấp hơn Lăng Khiếu Thịnh đâu” Lưu Quốc Công nghe Thiền Nguyên Dung nói vậy chỉ cười cười lắc đầu.
“Làm sao có thể? Lăng Khiếu Thịnh là kẻ bất khả chiến bại so với những người cùng tuổi cậu ta trong giới giang hồ Đại Hạ! Nếu Tân Vũ Phong không phải là đệ tử của tông môn lánh đời thì thực lực của cậu ta không thể cao thâm hơn Lăng Khiếu Thịnh được!” Thiền Nguyên Dung hỏi ngược lại: “Sao ông biết Tân Vũ Phong không phải là đệ tử của các tông môn lánh đời?” Lưu Quốc Công đáp: “Nếu phải thì sao trên tư liệu của Tân Vũ Phong không ghi gì?” Thiền Nguyên Dung cau mày nói: “Có lẽ là vì muốn che giấu thân phận? Hơn nữa, ông có thể nhìn rõ tu vi của Tân Vũ Phong sao?” Lưu Quốc Công cười, nói tiếp: “Thiên Nguyên Dung, bà hơi đề cao thằng nhãi đó rồi đấy! Trên đời này có rất nhiều bảo bối có thể che giấu được tu vi, cũng có thể dùng cả phương tiện khoa học kỹ thuật. Nói không chừng thằng nhãi đó muốn tạo ra cho mình một vỏ bọc cao thâm thì sao?” Thiền Nguyên Dung lắc đầu, cảm thấy mình không thể nói chuyện tiếp với Lưu Quốc Công nữa.
Nhưng bà ta vẫn cảm thấy, chỉ dựa vào thái độ kia của Hán Đại đối với Tân Vũ Phong thì chắc chắn anh ta không thể là một nhân vật tâm thường.
Trên con đường này, cho dù không thể qua lại thân thiết với Tân Vũ Phong nhưng cũng tuyệt đối không được trở mặt với anh.
Nghĩ vậy, Thiền Nguyên Dung liền nhắm hai mắt lại dưỡng thần, bày ra dáng vẻ không muốn tiếp tục giao tiếp qua lại với Lưu Quốc Công.
Cái tên đầu gỗ này!
Cuối cùng thì cả đoàn cũng đến được khách sạn mà họ sẽ trú ngụ.
Lúc mọi người xuống xe, Tân Vũ Phong và Hán Đại ngồi trên chiếc xe đi đầu tiên đã xuống rồi.
Người ở lại tiếp đón bọn họ vẫn là trợ lý của Hán Đại.
Mặc dù trong lòng mọi người ít nhiều cũng có chút bất mãn, nhưng không ai nói gì.
Dù sao ở nơi đất khách quê người, lại còn là Đông Hoàng, nếu chẳng may mất đi chỗ dựa của mình sẽ xảy ra chuyện gì cũng khó nói.
Huống hồ, Tân Vũ Phong được Hán Đại coi trọng kia có thực lực khó lường cùng lai lịch thần bí, trước khi mọi người biết chỉ tiết về Tân Vũ Phong thì không ai muốn vì một chút nhanh mồm nhanh miệng mà đắc tội với người này.
Mà lúc này, khi mọi người vẫn đang cầm biển số phòng bình thường, Tân Vũ Phong đã đi theo Hán Đại vào căn phòng sang trọng nhất của khách sạn này.
Lúc đầu, cấp trên của Hán Đại chỉ sắp xếp cho Tân Vũ Phong một căn phòng cao cấp bình thường.
Có thể khiến điều kiện nghỉ ngơi của Chiến thần Thiên Vũ được thoải mái hơn một chút cũng coi như là một chút tâm ý mà Hán Đại có thể bỏ ra.
Nhìn thái độ của Lăng Khiếu Thịnh, Nhạc Quốc Phong liền biết anh †a đang bất mãn với Hán Đại và Tân Vũ Phong.
Thân là chưởng môn phái Hoa Sơn, ông ta đọc được tâm tư của rất nhiều người. Chút tâm tư nhỏ nhoi này của Lăng Khiếu Thịnh chẳng khác thứ trong suốt trong mắt ông ta.
Nhạc Quốc Phong không lên tiếng, ông ta cũng không có gì để nói, chỉ lặng lẽ thở dài.
Người không muốn thấy phái đoàn võ đạo Đại Hạ xảy ra tranh chấp nội bộ nhất đương nhiên là Nhạc Quốc Phong.
Trong những chiếc xe khác, vì thái độ của Hán Đại đối với Tân Vũ Phong và hành động ân cần vồn vã quá mức đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi.
Một trong những nhân vật đại diện mà phái Nga Mi cử đi lần này là một người phụ nữ trung niên, nhan sắc cũng không được coi là quá xuất chúng, miễn cưỡng cũng được coi là bình thường, bà ta tên là Thiền Nguyên Dung.
Thiền Nguyên Dung chậm rãi lên tiếng, nói: “Hán Đại của văn phòng Đại Hạ đóng ở Đông Hoàng thật nhiệt tình với Tân Vũ Phong” Lưu Quốc Công của Không Động Sơn cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy, đến Lăng Khiếu Thịnh mà Hán Đại cũng không thèm để ý, một lòng ân cần niềm nở với thằng nhóc Tân Vũ Phong kia, thật không biết cậu ta có lai lịch thế nào?” Thiền Nguyên Dung nói: “Không biết nữa, nhưng lúc trước ở phòng chờ máy bay, mấy chiêu của Tân Vũ Phong với Lăng Khiếu Thịnh tuyệt đối không thể coi thường. Nếu tôi đoán không lầm thì tuổi của Tân Vũ Phong còn nhỏ hơn Lăng Khiếu Thịnh, nhưng thân thủ không hề thua kém Lăng Khiếu Thịnh. Mặc dù chiêu thức đơn giản, nhưng có một loại cảm giác hóa giản quy thực, đoán chừng tu vi của cậu ta cũng không thấp hơn Lăng Khiếu Thịnh đâu” Lưu Quốc Công nghe Thiền Nguyên Dung nói vậy chỉ cười cười lắc đầu.
“Làm sao có thể? Lăng Khiếu Thịnh là kẻ bất khả chiến bại so với những người cùng tuổi cậu ta trong giới giang hồ Đại Hạ! Nếu Tân Vũ Phong không phải là đệ tử của tông môn lánh đời thì thực lực của cậu ta không thể cao thâm hơn Lăng Khiếu Thịnh được!” Thiền Nguyên Dung hỏi ngược lại: “Sao ông biết Tân Vũ Phong không phải là đệ tử của các tông môn lánh đời?” Lưu Quốc Công đáp: “Nếu phải thì sao trên tư liệu của Tân Vũ Phong không ghi gì?” Thiền Nguyên Dung cau mày nói: “Có lẽ là vì muốn che giấu thân phận? Hơn nữa, ông có thể nhìn rõ tu vi của Tân Vũ Phong sao?” Lưu Quốc Công cười, nói tiếp: “Thiên Nguyên Dung, bà hơi đề cao thằng nhãi đó rồi đấy! Trên đời này có rất nhiều bảo bối có thể che giấu được tu vi, cũng có thể dùng cả phương tiện khoa học kỹ thuật. Nói không chừng thằng nhãi đó muốn tạo ra cho mình một vỏ bọc cao thâm thì sao?” Thiền Nguyên Dung lắc đầu, cảm thấy mình không thể nói chuyện tiếp với Lưu Quốc Công nữa.
Nhưng bà ta vẫn cảm thấy, chỉ dựa vào thái độ kia của Hán Đại đối với Tân Vũ Phong thì chắc chắn anh ta không thể là một nhân vật tâm thường.
Trên con đường này, cho dù không thể qua lại thân thiết với Tân Vũ Phong nhưng cũng tuyệt đối không được trở mặt với anh.
Nghĩ vậy, Thiền Nguyên Dung liền nhắm hai mắt lại dưỡng thần, bày ra dáng vẻ không muốn tiếp tục giao tiếp qua lại với Lưu Quốc Công.
Cái tên đầu gỗ này!
Cuối cùng thì cả đoàn cũng đến được khách sạn mà họ sẽ trú ngụ.
Lúc mọi người xuống xe, Tân Vũ Phong và Hán Đại ngồi trên chiếc xe đi đầu tiên đã xuống rồi.
Người ở lại tiếp đón bọn họ vẫn là trợ lý của Hán Đại.
Mặc dù trong lòng mọi người ít nhiều cũng có chút bất mãn, nhưng không ai nói gì.
Dù sao ở nơi đất khách quê người, lại còn là Đông Hoàng, nếu chẳng may mất đi chỗ dựa của mình sẽ xảy ra chuyện gì cũng khó nói.
Huống hồ, Tân Vũ Phong được Hán Đại coi trọng kia có thực lực khó lường cùng lai lịch thần bí, trước khi mọi người biết chỉ tiết về Tân Vũ Phong thì không ai muốn vì một chút nhanh mồm nhanh miệng mà đắc tội với người này.
Mà lúc này, khi mọi người vẫn đang cầm biển số phòng bình thường, Tân Vũ Phong đã đi theo Hán Đại vào căn phòng sang trọng nhất của khách sạn này.
Lúc đầu, cấp trên của Hán Đại chỉ sắp xếp cho Tân Vũ Phong một căn phòng cao cấp bình thường.
Có thể khiến điều kiện nghỉ ngơi của Chiến thần Thiên Vũ được thoải mái hơn một chút cũng coi như là một chút tâm ý mà Hán Đại có thể bỏ ra.