Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1254
Chương 1254
Ngay khi Tần Vũ Phong bước vào trong đám người của phái đoàn võ lâm Đại Hạ thì Lăng Khiếu Thịnh đã bay tới, liếc xéo anh.
Tần Vũ Phong không để ý, nhưng lúc này những người trong phái đoàn nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Khiếu Thịnh đều tỏ vẻ hơi sững sờ.
Không hiểu tại sao mà ánh mắt của Lăng Khiếu Thịnh chứa đầy một nỗi tức giận hừng hực và không ai biết ngọn lửa tà ác mà Lăng Khiếu Thịnh đang phát ra là từ đâu.
Tuy nhiên, động thái tiếp theo của Lăng Khiếu Thịnh đã nhanh chóng cho mọi người một lời giải thích.
Họ chỉ nhìn thấy Lăng Khiếu Thịnh ba bước cũng làm thành hai bước, anh ta cứ đi thẳng tới trước mặt Tần Vũ Phong với một vẻ mặt khó coi. Khi anh ta mở miệng, giọng điệu cũng không hề khách sáo chút nào.
“Này, anh có phải là Tần Vũ Phong không?”
Tần Vũ Phong ngước mắt lên về nhìn về phía Lăng Khiếu Thịnh đang phát ra âm thanh rồi khẽ ừ trong mũi một tiếng.
Lăng Khiếu Thịnh cũng không thèm quan tâm mà nói thẳng: “Anh có biết là anh đến muộn bao lâu rồi không? Có nhiều tiền bối như vậy đang chờ anh, anh không biết xấu hổ sao? Chỉ vì một mình anh mà đã làm chậm trễ giờ máy bay cất cánh, anh có hiểu rõ quy củ không vậy?”
Mặc dù Lăng Khiếu Thịnh biết tên của Tần Vũ Phong, nhưng thành thật mà nói tên của Tần Vũ Phong ít nhiều gì cũng đã được quần chúng hóa.
Hơn nữa, cái tên được biết đến nhiều nhất của Tần Vũ Phong chính là Chiến thần Thiên Vũ, Tần Thiên Vũ.
Cho nên trong lúc nhất thời, đúng là Lăng Khiếu Thịnh không nghĩ rằng Tần Vũ Phong với Chiến thần Thiên Vũ có mối liên hệ với nhau.
Nếu không, nhất định Lăng Khiếu Thịnh sẽ không ra vẻ như vậy.
Chỉ là do những năm trước Tần Vũ Phong sống ở nhà họ Lâm nên đã quen với việc giảm bớt khí thế trong cuộc sống hàng ngày nên nhìn giống như một người bình thường.
Và vô tình điều đó đã trở thành quả hồng mềm trong mắt Lăng Khiếu Thịnh, mà nó là thứ tốt nhất để ngắt nhéo.
Tần Vũ Phong nhíu mày, anh không biết người này đang phát hỏa cái gì.
Anh cũng không hiểu tại sao Lăng Khiếu Thịnh lại có ác cảm với anh như vậy.
Mặc dù mục đích cuối cùng của Tần Vũ Phong khác với mục đích cuối cùng của họ trong chuyến đi này, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng muốn giành lấy vinh quang cho Đại Hạ nên Tần Vũ Phong cũng không muốn gây ra tranh chấp nội bộ.
Tần Vũ Phong ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ ở sân bay, giọng điệu thản nhiên: “Ban đầu đã giao hẹn là máy bay sẽ cất cánh lúc ba giờ bốn mươi phút. Hiện tại mới hơn ba giờ. Mặc dù tôi đến muộn hơn anh một lát nhưng có vẻ như không làm chậm trễ đến giờ máy bay cất cánh mà?”
“Anh.”
Đột nhiên Lăng Khiếu Thịnh nheo mắt lại, anh ta vừa ra mặt mà đã bị Tần Vũ Phong bật lại mấy câu khiến cho anh ta nghẹn đỏ bừng. Anh ta còn cả vú lấp miệng em: “Nếu không phải chờ anh thì chúng tôi đã cất cánh từ lâu rồi.
Sắc mặt của Lăng Khiếu Thịnh trông hơi khó coi.
Dù sao thì với tư cách là phó trưởng đoàn võ thuật Đại Hạ thì hầu hết công việc của đoàn đều do Lăng Khiếu Thịnh sắp xếp.
Ban đầu, tất cả mọi người đã được sắp xếp thỏa đáng rồi và họ chỉ chờ ngày hôm nay để lên đường thôi.
Nhưng ai biết rằng vừa mới tối hôm qua, trước khi khởi hành thì đột nhiên họ nhận được một thông báo mới từ trên truyền xuống nói rằng sẽ có thêm một người nữa gia nhập vào phái đoàn đại biểu võ lâm.
Lăng Khiếu Thịnh hỏi tên người mới là gì và sau đó hỏi người mới là cao thủ đến từ môn phái nào.
Cấp trên chỉ đưa ra một câu
Không môn không phái.
Thoáng cái Lăng Khiếu Thịnh nghĩ rằng anh ta đã hiểu ra sự thật của vấn đề.
Không môn không phải sao?
Thật là một câu chuyện hài hước.
Vốn dĩ trong đám người trong phái đoàn đại biểu võ lâm Đại Hạ, không ai mà không phải là đến từ môn phái lớn trên giang hồ chứ? Tại sao đột nhiên lại có một người mới vô danh không đến từ môn phái nào cả, thậm chí anh ta còn chưa từng nghe tên bao giờ chứ?
Lúc ấy Lăng Khiếu Thịnh tin chắc Tần Vũ Phong này có lẽ là một tên công tử ham công trạng và thành tích trà trộn theo bọn họ, muốn mạ vàng cho thành tích ăn chơi trác tảng của anh mà thôi.
Nhóm người của họ ở đó đổ máu và đổ mồ hôi cho Đại Hạ, thế mà kết quả lại xếp một tên cậu chủ không cần phải làm gì cả mà vẫn có thể hưởng vinh dự như họ sao? Làm sao Lăng Khiếu Thịnh có thể chịu đựng được điều này cơ chứ.
Ngay khi Tần Vũ Phong bước vào trong đám người của phái đoàn võ lâm Đại Hạ thì Lăng Khiếu Thịnh đã bay tới, liếc xéo anh.
Tần Vũ Phong không để ý, nhưng lúc này những người trong phái đoàn nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Khiếu Thịnh đều tỏ vẻ hơi sững sờ.
Không hiểu tại sao mà ánh mắt của Lăng Khiếu Thịnh chứa đầy một nỗi tức giận hừng hực và không ai biết ngọn lửa tà ác mà Lăng Khiếu Thịnh đang phát ra là từ đâu.
Tuy nhiên, động thái tiếp theo của Lăng Khiếu Thịnh đã nhanh chóng cho mọi người một lời giải thích.
Họ chỉ nhìn thấy Lăng Khiếu Thịnh ba bước cũng làm thành hai bước, anh ta cứ đi thẳng tới trước mặt Tần Vũ Phong với một vẻ mặt khó coi. Khi anh ta mở miệng, giọng điệu cũng không hề khách sáo chút nào.
“Này, anh có phải là Tần Vũ Phong không?”
Tần Vũ Phong ngước mắt lên về nhìn về phía Lăng Khiếu Thịnh đang phát ra âm thanh rồi khẽ ừ trong mũi một tiếng.
Lăng Khiếu Thịnh cũng không thèm quan tâm mà nói thẳng: “Anh có biết là anh đến muộn bao lâu rồi không? Có nhiều tiền bối như vậy đang chờ anh, anh không biết xấu hổ sao? Chỉ vì một mình anh mà đã làm chậm trễ giờ máy bay cất cánh, anh có hiểu rõ quy củ không vậy?”
Mặc dù Lăng Khiếu Thịnh biết tên của Tần Vũ Phong, nhưng thành thật mà nói tên của Tần Vũ Phong ít nhiều gì cũng đã được quần chúng hóa.
Hơn nữa, cái tên được biết đến nhiều nhất của Tần Vũ Phong chính là Chiến thần Thiên Vũ, Tần Thiên Vũ.
Cho nên trong lúc nhất thời, đúng là Lăng Khiếu Thịnh không nghĩ rằng Tần Vũ Phong với Chiến thần Thiên Vũ có mối liên hệ với nhau.
Nếu không, nhất định Lăng Khiếu Thịnh sẽ không ra vẻ như vậy.
Chỉ là do những năm trước Tần Vũ Phong sống ở nhà họ Lâm nên đã quen với việc giảm bớt khí thế trong cuộc sống hàng ngày nên nhìn giống như một người bình thường.
Và vô tình điều đó đã trở thành quả hồng mềm trong mắt Lăng Khiếu Thịnh, mà nó là thứ tốt nhất để ngắt nhéo.
Tần Vũ Phong nhíu mày, anh không biết người này đang phát hỏa cái gì.
Anh cũng không hiểu tại sao Lăng Khiếu Thịnh lại có ác cảm với anh như vậy.
Mặc dù mục đích cuối cùng của Tần Vũ Phong khác với mục đích cuối cùng của họ trong chuyến đi này, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng muốn giành lấy vinh quang cho Đại Hạ nên Tần Vũ Phong cũng không muốn gây ra tranh chấp nội bộ.
Tần Vũ Phong ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ ở sân bay, giọng điệu thản nhiên: “Ban đầu đã giao hẹn là máy bay sẽ cất cánh lúc ba giờ bốn mươi phút. Hiện tại mới hơn ba giờ. Mặc dù tôi đến muộn hơn anh một lát nhưng có vẻ như không làm chậm trễ đến giờ máy bay cất cánh mà?”
“Anh.”
Đột nhiên Lăng Khiếu Thịnh nheo mắt lại, anh ta vừa ra mặt mà đã bị Tần Vũ Phong bật lại mấy câu khiến cho anh ta nghẹn đỏ bừng. Anh ta còn cả vú lấp miệng em: “Nếu không phải chờ anh thì chúng tôi đã cất cánh từ lâu rồi.
Sắc mặt của Lăng Khiếu Thịnh trông hơi khó coi.
Dù sao thì với tư cách là phó trưởng đoàn võ thuật Đại Hạ thì hầu hết công việc của đoàn đều do Lăng Khiếu Thịnh sắp xếp.
Ban đầu, tất cả mọi người đã được sắp xếp thỏa đáng rồi và họ chỉ chờ ngày hôm nay để lên đường thôi.
Nhưng ai biết rằng vừa mới tối hôm qua, trước khi khởi hành thì đột nhiên họ nhận được một thông báo mới từ trên truyền xuống nói rằng sẽ có thêm một người nữa gia nhập vào phái đoàn đại biểu võ lâm.
Lăng Khiếu Thịnh hỏi tên người mới là gì và sau đó hỏi người mới là cao thủ đến từ môn phái nào.
Cấp trên chỉ đưa ra một câu
Không môn không phái.
Thoáng cái Lăng Khiếu Thịnh nghĩ rằng anh ta đã hiểu ra sự thật của vấn đề.
Không môn không phải sao?
Thật là một câu chuyện hài hước.
Vốn dĩ trong đám người trong phái đoàn đại biểu võ lâm Đại Hạ, không ai mà không phải là đến từ môn phái lớn trên giang hồ chứ? Tại sao đột nhiên lại có một người mới vô danh không đến từ môn phái nào cả, thậm chí anh ta còn chưa từng nghe tên bao giờ chứ?
Lúc ấy Lăng Khiếu Thịnh tin chắc Tần Vũ Phong này có lẽ là một tên công tử ham công trạng và thành tích trà trộn theo bọn họ, muốn mạ vàng cho thành tích ăn chơi trác tảng của anh mà thôi.
Nhóm người của họ ở đó đổ máu và đổ mồ hôi cho Đại Hạ, thế mà kết quả lại xếp một tên cậu chủ không cần phải làm gì cả mà vẫn có thể hưởng vinh dự như họ sao? Làm sao Lăng Khiếu Thịnh có thể chịu đựng được điều này cơ chứ.