Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1228
Chương 1228:
Tất cả những người sống sót còn lại đều đã đứng tụ tập lại một chỗ cùng nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tân Vũ Phong Như thể nếu Tân Vũ Phong còn dám động thủ nữa, bọn họ sẽ xông lên cùng một lúc.
“Tất cả phòng bị.”
Một người trông bộ dạng có vẻ là người thủ lĩnh, lúc này ra mệnh lệnh chỉ huy.
Tất cả mọi người đều rút vũ khí của mình ra.
Những người đứng ở những hàng đầu rút vũ khí sắc bén như thanh đao dài trên tay, sẵn sàng xông lên bất cứ lúc nào.
Theo lệnh của thủ lĩnh bọn họ, những người rút vũ khí sắc bén trước mặt này đều lũ lượt xông lên về phía Tân Vũ Phong.
Đột nhiên, tiếng hét nâng cao tinh thần của những người Đông Hoàng tạo thành một làn sóng âm thanh, như thể họ sắp bật tung nóc của tầng một tới nơi.
Nhưng sắc mặt Tân Vũ Phong lại vô cùng bình tĩnh không hề có chút dao động nào, đứng yên tại chỗ.
Cùng lúc đó, những người đứng sau nhóm những người có vũ khí sắc bén kia cũng lần lượt rút súng từ trên eo ra nhắm thẳng về phía Tân Vũ Phong. Ghi nhớ số thứ tự các nòng súng chỉ trong một giây, như thể sẽ nuốt chửng Tân Vũ Phong trong một giây tiếp theo.
Tân Vũ Phong lại nở nụ cười chế nhạo, chẳng những không hề sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy có chút hoang đường và nực cười.
Trận chiến như thế này…
Còn không bằng lúc trước khi Tân Vũ Phong ở Dương Hải, đối mặt với một phần mười lực lượng tinh nhuệ của năm tổ chức ngầm.
Hai ngàn năm trăm người lúc đó làm sao có thể chống cự lại được Tân Vũ Phong cơ chứ.
Bây giờ chỉ có mấy trăm người của Đông Hoàng muốn ngăn cản Tân Vũ Phong một lần nữa, chẳng qua cũng chỉ là mơ tưởng viển vông!
Thanh đao trong tay Tân Vũ Phong rung lên không ngừng, trong phút chốc, ánh sáng cực kỳ sáng chói từ thanh đao kia tràn ngập toàn bộ đại sảnh tầng một.
Ngay tức khắc, đã có rất nhiều người bị ánh sáng của thanh đao làm chói mắt vô cùng, hoảng loạn lập tức nhắm mắt lại.
Họng súng trong tay cũng bắn liên tục về phía Tân Vũ Phong.
“Bằng bằng bằng!!!”
“A”
Ngay sau đó, đã có một số tiếng la hét vang lên.
Nhưng mà, những tiếng la hét thất thanh này không liên quan gì đến Tân Vũ Phong.
Mà đó là những người của Đông Hoàng đã vô tình bị thương bởi vũ khí nóng.
Hàng trăm chiến binh Đông Hoàng cận chiến lao về phía anh, tất cả đều hướng về cùng một hướng, đằng sau họ có rất nhiều vũ khí nóng đang bắn cùng một lúc…
Chắc chăn là do lúc bất đắc dĩ không thể tránh khỏi việc họ sẽ vô tình làm tổn thương chính người của mình.
Khóe miệng Tân Vũ Phong hiện lên nụ cười tràn ngập ý giễu cợt.
“Ngu xuẩn”
Khi giọng nói vừa cất lên, một thanh gươm vụt ra từ lưỡi của thanh đao!
Luồng ánh sáng chói lóa ấy chiếu rọi khắp tứ phía xung quanh, cho dù là ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy rõ mồn một.
“Xoẹt” một tiếng!
Thanh kiếm đó chém thẳng về phía trước, nhất thời máu tươi bản tung tóe khắp nơi, thậm chí còn có nội tạng bị nát tan cùng bay ra theo hướng mũi kiếm.
Vô số người của Đông Hoàng gào lên thét thảm thiết, không có thời gian để né tránh, bọn họ đã hoàn toàn trở thành linh hồn chết chóc dưới lưỡi kiếm này rồi.
Chỉ một nhát.
Sức mạnh của một con dao, giết hàng trăm kẻ thù.
Tất cả những người của Đông Hoàng chứng kiến tất cả những cảnh trước mắt này đều bị chấn động, kinh ngạc thất sắc, trong lòng nổi lên một cơn sóng lớn, hoảng sợ tột độ.
“Hít!”
Rất nhiều người không khỏi hít một hơi lạnh, cả người run lẩy bẩy như bị điện giật, trái tim như thể đang bị một đôi bàn tay vô hình bóp nghẹt, gần như nghẹt thở.
Khó có thể dùng từ ngữ nào để diễn tả được sự bàng hoàng và sợ hãi trong lòng bọn họ vào lúc này!
Chỉ với một nhát chém, không ngờ lại có thể hạ gục nhiều võ sĩ Đông Hoàng chỉ trong vỏn vẹn một tích tắc như vậy!
Đúng là con ác quỷ!
Một con ác quỷ đội lốt người!
Ngoài điều này ra, nhóm người của Đông Hoàng không thể tìm ra lời giải thích thứ hai nào hợp lý hơn nữa!
Không đợi người chỉ huy của bọn họ kịp đưa ra mệnh lệnh, lập tức có rất nhiều người bỏ chạy khắp tám phương tứ phía.
Tất cả những người sống sót còn lại đều đã đứng tụ tập lại một chỗ cùng nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tân Vũ Phong Như thể nếu Tân Vũ Phong còn dám động thủ nữa, bọn họ sẽ xông lên cùng một lúc.
“Tất cả phòng bị.”
Một người trông bộ dạng có vẻ là người thủ lĩnh, lúc này ra mệnh lệnh chỉ huy.
Tất cả mọi người đều rút vũ khí của mình ra.
Những người đứng ở những hàng đầu rút vũ khí sắc bén như thanh đao dài trên tay, sẵn sàng xông lên bất cứ lúc nào.
Theo lệnh của thủ lĩnh bọn họ, những người rút vũ khí sắc bén trước mặt này đều lũ lượt xông lên về phía Tân Vũ Phong.
Đột nhiên, tiếng hét nâng cao tinh thần của những người Đông Hoàng tạo thành một làn sóng âm thanh, như thể họ sắp bật tung nóc của tầng một tới nơi.
Nhưng sắc mặt Tân Vũ Phong lại vô cùng bình tĩnh không hề có chút dao động nào, đứng yên tại chỗ.
Cùng lúc đó, những người đứng sau nhóm những người có vũ khí sắc bén kia cũng lần lượt rút súng từ trên eo ra nhắm thẳng về phía Tân Vũ Phong. Ghi nhớ số thứ tự các nòng súng chỉ trong một giây, như thể sẽ nuốt chửng Tân Vũ Phong trong một giây tiếp theo.
Tân Vũ Phong lại nở nụ cười chế nhạo, chẳng những không hề sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy có chút hoang đường và nực cười.
Trận chiến như thế này…
Còn không bằng lúc trước khi Tân Vũ Phong ở Dương Hải, đối mặt với một phần mười lực lượng tinh nhuệ của năm tổ chức ngầm.
Hai ngàn năm trăm người lúc đó làm sao có thể chống cự lại được Tân Vũ Phong cơ chứ.
Bây giờ chỉ có mấy trăm người của Đông Hoàng muốn ngăn cản Tân Vũ Phong một lần nữa, chẳng qua cũng chỉ là mơ tưởng viển vông!
Thanh đao trong tay Tân Vũ Phong rung lên không ngừng, trong phút chốc, ánh sáng cực kỳ sáng chói từ thanh đao kia tràn ngập toàn bộ đại sảnh tầng một.
Ngay tức khắc, đã có rất nhiều người bị ánh sáng của thanh đao làm chói mắt vô cùng, hoảng loạn lập tức nhắm mắt lại.
Họng súng trong tay cũng bắn liên tục về phía Tân Vũ Phong.
“Bằng bằng bằng!!!”
“A”
Ngay sau đó, đã có một số tiếng la hét vang lên.
Nhưng mà, những tiếng la hét thất thanh này không liên quan gì đến Tân Vũ Phong.
Mà đó là những người của Đông Hoàng đã vô tình bị thương bởi vũ khí nóng.
Hàng trăm chiến binh Đông Hoàng cận chiến lao về phía anh, tất cả đều hướng về cùng một hướng, đằng sau họ có rất nhiều vũ khí nóng đang bắn cùng một lúc…
Chắc chăn là do lúc bất đắc dĩ không thể tránh khỏi việc họ sẽ vô tình làm tổn thương chính người của mình.
Khóe miệng Tân Vũ Phong hiện lên nụ cười tràn ngập ý giễu cợt.
“Ngu xuẩn”
Khi giọng nói vừa cất lên, một thanh gươm vụt ra từ lưỡi của thanh đao!
Luồng ánh sáng chói lóa ấy chiếu rọi khắp tứ phía xung quanh, cho dù là ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy rõ mồn một.
“Xoẹt” một tiếng!
Thanh kiếm đó chém thẳng về phía trước, nhất thời máu tươi bản tung tóe khắp nơi, thậm chí còn có nội tạng bị nát tan cùng bay ra theo hướng mũi kiếm.
Vô số người của Đông Hoàng gào lên thét thảm thiết, không có thời gian để né tránh, bọn họ đã hoàn toàn trở thành linh hồn chết chóc dưới lưỡi kiếm này rồi.
Chỉ một nhát.
Sức mạnh của một con dao, giết hàng trăm kẻ thù.
Tất cả những người của Đông Hoàng chứng kiến tất cả những cảnh trước mắt này đều bị chấn động, kinh ngạc thất sắc, trong lòng nổi lên một cơn sóng lớn, hoảng sợ tột độ.
“Hít!”
Rất nhiều người không khỏi hít một hơi lạnh, cả người run lẩy bẩy như bị điện giật, trái tim như thể đang bị một đôi bàn tay vô hình bóp nghẹt, gần như nghẹt thở.
Khó có thể dùng từ ngữ nào để diễn tả được sự bàng hoàng và sợ hãi trong lòng bọn họ vào lúc này!
Chỉ với một nhát chém, không ngờ lại có thể hạ gục nhiều võ sĩ Đông Hoàng chỉ trong vỏn vẹn một tích tắc như vậy!
Đúng là con ác quỷ!
Một con ác quỷ đội lốt người!
Ngoài điều này ra, nhóm người của Đông Hoàng không thể tìm ra lời giải thích thứ hai nào hợp lý hơn nữa!
Không đợi người chỉ huy của bọn họ kịp đưa ra mệnh lệnh, lập tức có rất nhiều người bỏ chạy khắp tám phương tứ phía.