Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-105
Chương 105
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến thần Thiên Vũ trong truyền thuyết Nhưng bây giờ lấy ít địch nhiều, chênh lệch số lượng người với đối thủ quá lớn, có vẻ hy vọng giành chiến thắng không lớn!
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Sato rút kiếm bên hông ra đầu tiên, ánh sáng phản chiếu lên kiếm lóe lên không trung, vụt nhanh đến, dường như phải chặt ngang Tần Vũ Phong.
Gần như cùng lúc đó, những người còn lại cũng ra tay một loạt, xông đến tấn công vào chỗ hiểm của Tần Vũ Phong từ bốn phương tám hướng, không cho anh bất cứ khả năng né tránh nào.
“Một đám gà đất chó sành cũng dám kêu gào trước mặt tôi sao?”
“Tự tìm đường chết!”
Chỉ trong phút chốc, Tần Vũ Phong như biến thành người khác, khí thế tăng vọt như không có điểm dừng. Ra đòn chí mạng.
Gió dữ gào thét trên chiến trường, mây trên trời cũng như bị tách ra.
Những võ sĩ Đông Hoàng như xuất hiện ảo giác, Tân Vũ Phong trước mặt giống như thần linh trên cao, khiến bọn họ run sợ từ tận sâu trong linh hồn.
“Ảo giác! Nhất định là ảo giác!”
Sato cắn chặt răng, kiếm trên tay bừng lên vẻ hung ác, quyết chí xông lên phía trước, hung hăng đâm về phía ngực Tần Vũ Phong.
“Nực cười!”
Đột nhiên Tân Vũ Phong duỗi hai ngón tay ra, trực tiếp kẹp lấy thanh kiếm, sau đó hơi dùng sức.
“Răng rắc!
Thanh kiếm được rèn đúc vô cùng tỉ mỉ vỡ vụn theo tiếng rắc đó.
Cả người Sato rung mạnh như bị điện giật, không ngờ anh ta đã dồn hết sức lực vào nhát kiếm đó, trong mắt đối thủ thì không chịu nổi một đòn.
“Am”
Bỗng nhiên, Tân Vũ Phong đập một phát lên người Sato.
Sato giống như bị tàu hỏa va vào vậy, trong nháy mắt, anh ta bay ra hơn mười mét, nằm xụi lơ trên mặt đất, không rõ sống chết.
“Cuộc săn vừa mới bắt đầu thôi!”
Người đứng đầu đội Đông Hoàng chuyển đề tài, nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong, cắn răng nói: “Cậu cũng đừng quá đắc ý… Trừ võ sĩ ra thì Đông Hoàng chúng tôi còn có ninja, nếu như ninja đại nhân Iga, Koga ra tay thì chắc chắn cậu không phải đối thủ của ngài ấy!”
“A ha ha ha…” Vào trang nguồn trên hình để chúng mình hứng khởi làm việc nhé!”
Đột nhiên Tần Vũ Phong bật cười thật to, không hề kiêng dè chút nào.
“Cậu cười gì chứ?”
Người đứng đầu đội Đông Hoàng vô cùng khó chịu.
“Ninja ấy hả, tôi cũng từng gặp rồi!
Năm năm trước, Koga phái một trăm tên ninja tới đánh Đại Ninh, kết quả bị tôi giết bằng sạch, không một ai sống sót!”
“Sau đó, tôi đích thân đi tới Đông Hoàng, xông vào gia tộc ninja Koga, ép ninja hoàng tự chặt một tay nhận tội, cả đời không dám bước vào Đại Ninh nửa bước! Anh về hỏi ninja hoàng, chẳng lẽ ông ta quên nỗi đau cụt một tay rồi sao?”
Tần Vũ Phong ngạo nghễ mở miệng nói.
Mặc dù chỉ là mấy câu nói ngắn ngủi nhưng câu nào câu nấy đâm thẳng vào tim gan.
Người đứng đầu đội Đông Hoàng run rẩy, dường như anh ta nhớ ra gì đó, nhìn chằm chằm vào Tần Vũ Phong, trông anh ta vô cùng kỳ lạ.
“Cậu… Cậu là chiến thần Thiên Vũ trong truyền thuyết sao?”
- ------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến thần Thiên Vũ trong truyền thuyết Nhưng bây giờ lấy ít địch nhiều, chênh lệch số lượng người với đối thủ quá lớn, có vẻ hy vọng giành chiến thắng không lớn!
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Sato rút kiếm bên hông ra đầu tiên, ánh sáng phản chiếu lên kiếm lóe lên không trung, vụt nhanh đến, dường như phải chặt ngang Tần Vũ Phong.
Gần như cùng lúc đó, những người còn lại cũng ra tay một loạt, xông đến tấn công vào chỗ hiểm của Tần Vũ Phong từ bốn phương tám hướng, không cho anh bất cứ khả năng né tránh nào.
“Một đám gà đất chó sành cũng dám kêu gào trước mặt tôi sao?”
“Tự tìm đường chết!”
Chỉ trong phút chốc, Tần Vũ Phong như biến thành người khác, khí thế tăng vọt như không có điểm dừng. Ra đòn chí mạng.
Gió dữ gào thét trên chiến trường, mây trên trời cũng như bị tách ra.
Những võ sĩ Đông Hoàng như xuất hiện ảo giác, Tân Vũ Phong trước mặt giống như thần linh trên cao, khiến bọn họ run sợ từ tận sâu trong linh hồn.
“Ảo giác! Nhất định là ảo giác!”
Sato cắn chặt răng, kiếm trên tay bừng lên vẻ hung ác, quyết chí xông lên phía trước, hung hăng đâm về phía ngực Tần Vũ Phong.
“Nực cười!”
Đột nhiên Tân Vũ Phong duỗi hai ngón tay ra, trực tiếp kẹp lấy thanh kiếm, sau đó hơi dùng sức.
“Răng rắc!
Thanh kiếm được rèn đúc vô cùng tỉ mỉ vỡ vụn theo tiếng rắc đó.
Cả người Sato rung mạnh như bị điện giật, không ngờ anh ta đã dồn hết sức lực vào nhát kiếm đó, trong mắt đối thủ thì không chịu nổi một đòn.
“Am”
Bỗng nhiên, Tân Vũ Phong đập một phát lên người Sato.
Sato giống như bị tàu hỏa va vào vậy, trong nháy mắt, anh ta bay ra hơn mười mét, nằm xụi lơ trên mặt đất, không rõ sống chết.
“Cuộc săn vừa mới bắt đầu thôi!”
Người đứng đầu đội Đông Hoàng chuyển đề tài, nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong, cắn răng nói: “Cậu cũng đừng quá đắc ý… Trừ võ sĩ ra thì Đông Hoàng chúng tôi còn có ninja, nếu như ninja đại nhân Iga, Koga ra tay thì chắc chắn cậu không phải đối thủ của ngài ấy!”
“A ha ha ha…” Vào trang nguồn trên hình để chúng mình hứng khởi làm việc nhé!”
Đột nhiên Tần Vũ Phong bật cười thật to, không hề kiêng dè chút nào.
“Cậu cười gì chứ?”
Người đứng đầu đội Đông Hoàng vô cùng khó chịu.
“Ninja ấy hả, tôi cũng từng gặp rồi!
Năm năm trước, Koga phái một trăm tên ninja tới đánh Đại Ninh, kết quả bị tôi giết bằng sạch, không một ai sống sót!”
“Sau đó, tôi đích thân đi tới Đông Hoàng, xông vào gia tộc ninja Koga, ép ninja hoàng tự chặt một tay nhận tội, cả đời không dám bước vào Đại Ninh nửa bước! Anh về hỏi ninja hoàng, chẳng lẽ ông ta quên nỗi đau cụt một tay rồi sao?”
Tần Vũ Phong ngạo nghễ mở miệng nói.
Mặc dù chỉ là mấy câu nói ngắn ngủi nhưng câu nào câu nấy đâm thẳng vào tim gan.
Người đứng đầu đội Đông Hoàng run rẩy, dường như anh ta nhớ ra gì đó, nhìn chằm chằm vào Tần Vũ Phong, trông anh ta vô cùng kỳ lạ.
“Cậu… Cậu là chiến thần Thiên Vũ trong truyền thuyết sao?”
- ------------------