Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20 - Chương 20: Trời sáng xuống núi (1)
Khương Bồng Cơ không vào bên trong nghỉ ngơi mà là chọn ở bên ngoài gác đêm hứng gió, dù sao với cơ thể cô bây giờ, hứng gió cả đêm cũng chẳng sao, tiện đây còn có thể theo dõi được đám người lai lịch bất minh này.
Cô làm như vậy có lẽ mấy cô nhóc bên trong cũng có thể yên tâm mà ngủ ngon hơn một chút.
Khương Bồng Cơ ôm gối ngồi bên cạnh đống lửa, thi thoảng lại thêm củi để đống lửa duy trì được trạng thái cháy đượm.
“Cậu nhìn chằm chằm vào ta để làm gì?” Cô nhướng mày, quay sang nhìn “cái sào” - dù có là đang ở nơi hoang dã cũng phải giữ tư thế ngồi nghiêm chỉnh kia.
Cho dù bị bắt quả tang nhìn trộm, Phong lang quân cũng không có vẻ gì là ngượng ngùng mà cười đáp lại.
“Tại hạ chỉ là đang tò mò, Liễu lang quân tại sao... lại chạy đến nơi này?”
Khương Bồng Cơ “xì” một cái, cầm thanh củi trong tay khơi đống lửa lên, như cười như không nói: “Cậu không thấy đây là một ổ thổ phỉ sao? Đương nhiên là bị cái phường đó bắt đến đây, bằng không ai ăn no rửng mỡ, trong nhà có giường êm nệm ấm không nằm mà lại chạy đến đây hứng gió đêm?
Phong lang quân nghẹn họng, nếu thực sự bị người ta bắt đi, sau lại làm thế nào mà có thể xử lý sạch được cả một trại phỉ?
“Điều này đúng là ngoài dự đoán của tại hạ, chỉ là phường thổ phỉ hung hãn, không biết Liễu lang quân làm thế nào mà... lại tiêu diệt hết được bọn chúng?”
Khương Bồng Cơ nói với vẻ chẳng có gì đáng kể, “Cái thứ trong đầu toàn là cỏ rác thì chỉ cần khích bác vài câu là loạn hết cả lên rồi.”
Cô nói càng bình thản nhẹ nhàng bao nhiêu thì Phong lang quân lại càng khó hiểu bấy nhiêu, sự hiếu kỳ lại càng mãnh liệt hơn.
“Hộ vệ nhà tại hạ nhìn ra, quả thật đúng là có dấu vết của việc tự giết lẫn nhau, nhưng lại không biết lang quân đã dùng kế gì?”
Khích bác ly gián thì không khó, nhưng khiến cho một đám thổ phỉ tinh trùng lên não tạm thời bỏ qua sắc đẹp thì đúng là không dễ dàng. Hơn nữa, trừ những thi thể như thế ra, những tên thổ phỉ khác lại cùng chết theo một cách - bị người ta cắt cổ từ phía sau lưng, gần như là chết ngay lập tức, thậm chí ngay đến máu phun ra cũng không được là bao nhiêu, nếu không phải sờ thi thể lạnh băng thì trông giống như vẫn đang còn sống.
Nếu như chỉ cần hai ba câu là có thể khiến cho một cái trại phỉ quy mô không nhỏ huynh đệ tương tàn, vậy thì thổ phỉ cũng sẽ không hoành hành ngang ngược ở quận Hà Gian như thế này.
Đương nhiên, nếu như những gì người này nói đều là thật, vậy thì từ mặt khác có thể nhìn ra bản lĩnh của vị “Liễu lang quân” này bất phàm đến nhường nào.
Điều này khiến cho Phong lang quân có chút để tâm, từ xưa đến nay trừ mấy người bạn cùng tuổi ra thì chẳng ai có thể khiến cậu ta kinh ngạc như vậy.
“Mưu kế? Đối phó với mấy tên đầu óc bã đậu mà thôi, còn phải cần đến mưu kế? Chẳng qua là giật cái tấm vải đang che đậy giữa bọn chúng ra, khích bác thêm vài câu mà thôi, vậy là bọn chúng ngoan ngoãn làm theo lời ta nói từng bước một, tự tìm đường chết, quả thật là ngu không ai bằng.”
Phong lang quân nhìn gương mặt chẳng sạch sẽ gì của Khương Bồng Cơ, có chút không cam lòng tiếp tục truy hỏi, “Không biết Liễu lang quân đã nói như thế nào?”
Đối phương cố chấp truy hỏi như thế, Khương Bồng Cơ gác đêm buồn chán liền dứt khoát nói rõ ràng với đối phương, coi như là giết thời gian.
Nào ngờ Khương Bồng Cơ vừa nói xong, vẻ mặt thiếu niên liền hiện lên vẻ cổ quái khó tả.
Khương Bồng Cơ không để ý lắm nói, “Bọn chúng là bị chính sự ngu xuẩn của mình làm cho chết, những tên khác chưa kịp ngu thì đều đã bị ta tự tay kết liễu.”
Lúc này vị Phong lang quân đó mới như thể vừa tỉnh khỏi mộng, ánh mắt nhìn về phía Khương Bồng Cơ pha thêm vài phần phức tạp. Cậu ta cúi người, vẻ mặt nghiêm nghị chắp tay nói, “Liễu lang quân cơ trí hơn người, tại hạ tự hổ không bằng.”
“Chẳng qua là chuyện hiển nhiên dễ thấy mà thôi, không đáng để khoe khoang tự hào.”
Khương Bồng Cơ không biết khiêm tốn khiến cho đối phương cảm thấy kinh ngạc, nhìn đống lửa cháy hừng hực, Phong lang quân đột nhiên chỉ vào bản thân, “Không biết Liễu lang quân nhìn tại hạ có thể nhìn ra được gì?”
Khương Bồng Cơ không hiểu, bầu không khí vừa nãy cũng gọi là không tồi, tại sao tên shota này lại bắt đầu khiêu khích cô rồi?
Lúc cô còn đang ngẩn ra, mấy cái comment bay qua đã giải thích cho cô.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: #Cười ngất, tui đã bảo bạn shota này moe lắm mà, đã thế còn có thuộc tính tsun ngầm nữa này.
[Tình Yêu Của Mary Sue]: #Cười ngất +1, bác dẫn nói thật lòng, thiếu niên lang nhà người ta lại hiểu nhầm là bác đang khiêu khích, đau lòng thay cho cậu ta.
[Lan Tàn Nhưng Ngọc Không Nát]: đau lòng +2
[Cải muối Ô Giang]: đau lòng +3
Lúc này thì Khương Bồng Cơ mới tỉnh ra, hóa ra là lời của mình khiến cho đối phương hiểu lầm.
Trong thời đại này, khi tầng lớp văn nhân, học sĩ giao lưu, cho dù bạn có thực sự kiêu ngạo đến mức đuôi vểnh lên trời đi chăng nữa, nhưng trên mặt vẫn phải duy trì phong độ khiêm nhường. Bằng không người ta sẽ cảm thấy bạn là một kẻ cực kỳ gàn bướng, vô lễ, không biết trời cao đất dày. Tuy biết rằng đây là do văn hóa khác biệt tạo thành, nhưng Khương Bồng Cơ cũng không định giải thích, mà ngược đánh giá cậu thiếu niên tử tế một lượt từ trên xuống dưới.
Cô trầm ngâm một lúc, sau đó mới thong thả lên tiếng, “Tuy cậu còn nhỏ tuổi, nhưng tâm chí kiên cường, có lúc vì để đạt được mục đích mà không tiếc trả giá.”
“Cái sào” đợi một lúc mà vẫn không nghe thấy câu tiếp theo, không kìm được có chút thất vọng: “Chỉ thế thôi sao?”
Vietwriter.vn
Chỉ là một câu đánh giá rất bình thường, cho dù dùng để nói với ai đều thích hợp, thật khiến người ta thất vọng.
Lúc này Khương Bồng Cơ chợt nhếch mép.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Cảm giác như kiểu bác dẫn sắp tung đòn hiểm ấy! Warning! Warning!!!
Comment vừa mới lướt qua, Khương Bồng Cơ đột nhiên hỏi: “Thế nên là... bát thịt chó kia cậu đã ăn bao nhiêu?”
Shota sào trúc hai tay khựng lại, sững sờ quay đầu nhìn Khương Bồng Cơ với vẻ không thể tin nổi: “Lang quân nói... cái gì?”
“Cậu từng nuôi một con chó, cao chỉ đến bắp chân cậu. Nó rất quấn cậu, cậu cũng rất quý nó, nó mang đến cho cậu không ít vui vẻ.”
Bộ dạng của “cái sào” như thể gặp phải ma, Khương Bồng Cơ thong thả nói tiếp, “Cậu không phải trưởng tử trong nhà, tuy rằng được trưởng bối chú trọng nhưng ngại nỗi trước có huynh trưởng tài giỏi, sau lại có một đệ đệ thông tuệ nhanh nhạy, khó tránh khỏi bị coi nhẹ. Con chó này đã làm bạn với cậu nhiều năm, lần này cậu đưa nó ra ngoài cùng, nhưng lại không ngờ gặp phải tình hình khẩn cấp, bất đắc dĩ phải thịt nó lót dạ...”
Các hộ vệ xung quanh trông như đang gác đêm bên cạnh cũng ào ào dỏng tai lên nghe ngóng, muốn hóng được tí chuyện về Phong lang quân.
“Ngoại trừ chuyện này ra, cậu còn thích huân hương, mỗi ngày đều phải dùng hương để huân y phục, nhưng mà cũng chỉ là để che giấu mùi của con chó kia mà thôi. Đối xử với con chó tốt như vậy có thể thấy tình cảm của cậu với nó không tồi, sau cùng lại có thể nhẫn tâm làm thịt nó để đỡ đói, chẳng lẽ không phải là “tâm chí kiên định, có lúc vì đạt được mục đích mà không tiếc trả giá sao”?” Khương Bồng Cơ cười cười, thật đúng là, tại sao cứ phải bắt cô giải thích rõ ràng ra chứ, sẽ khoét vào vết thương lòng của người ta đó nha~~~
Phong lang quân như thể bị người khác vạch trần tấm vải che đậy, vẻ mặt xanh mét đỏ lên, cuối cùng thành ra trắng bệch.
“Tại hạ bái phục, nhưng mà... không biết tại sao Liễu lang quân lại nhìn ra được?”
“Chẳng qua là chuyện hiển nhiên dễ thấy, quan sát tỉ mỉ kiểu gì cũng có thể tìm được manh mối.” Khương Bồng Cơ vẫn chẳng biết khiêm tốn là gì.
Hệ thống: “Hôm nào đấy cô ra đường bị người ta chụp bao tải đánh hội đồng thì tôi tuyệt đối cũng chả ngạc nhiên đâu.”
Làm người mà thiếu đánh đến mức độ này, đây tuyệt đối không phải là ký chủ mà nó chọn, tuyệt đối không phải!
Phong lang quân cười khổ một tiếng.
Cái dịu dàng của quý nữ Hà Gian cậu ta không thấy, nhưng cái tính thù dai và trêu cợt người khác thì đúng là hàng thật giá thật!
Khương Bồng Cơ khơi đống lửa cháy lên, nghiêng đầu hỏi, “Cậu còn y phục sạch không? Ta mượn một bộ dùng gấp...”
Đối phương đầu tiên là kinh ngạc sau đó hai má liền đỏ lên, đè thấp giọng nói, “Liễu lang quân không sợ danh tiết khó giữ được ư?”
Mượn y phục của một người đàn ông lạ, đặt trong thời đại này tuyệt đối là hành vi to gan lớn mật, kiểu giống như không cần trong sạch, danh tiết nữa ấy.
Cô làm như vậy có lẽ mấy cô nhóc bên trong cũng có thể yên tâm mà ngủ ngon hơn một chút.
Khương Bồng Cơ ôm gối ngồi bên cạnh đống lửa, thi thoảng lại thêm củi để đống lửa duy trì được trạng thái cháy đượm.
“Cậu nhìn chằm chằm vào ta để làm gì?” Cô nhướng mày, quay sang nhìn “cái sào” - dù có là đang ở nơi hoang dã cũng phải giữ tư thế ngồi nghiêm chỉnh kia.
Cho dù bị bắt quả tang nhìn trộm, Phong lang quân cũng không có vẻ gì là ngượng ngùng mà cười đáp lại.
“Tại hạ chỉ là đang tò mò, Liễu lang quân tại sao... lại chạy đến nơi này?”
Khương Bồng Cơ “xì” một cái, cầm thanh củi trong tay khơi đống lửa lên, như cười như không nói: “Cậu không thấy đây là một ổ thổ phỉ sao? Đương nhiên là bị cái phường đó bắt đến đây, bằng không ai ăn no rửng mỡ, trong nhà có giường êm nệm ấm không nằm mà lại chạy đến đây hứng gió đêm?
Phong lang quân nghẹn họng, nếu thực sự bị người ta bắt đi, sau lại làm thế nào mà có thể xử lý sạch được cả một trại phỉ?
“Điều này đúng là ngoài dự đoán của tại hạ, chỉ là phường thổ phỉ hung hãn, không biết Liễu lang quân làm thế nào mà... lại tiêu diệt hết được bọn chúng?”
Khương Bồng Cơ nói với vẻ chẳng có gì đáng kể, “Cái thứ trong đầu toàn là cỏ rác thì chỉ cần khích bác vài câu là loạn hết cả lên rồi.”
Cô nói càng bình thản nhẹ nhàng bao nhiêu thì Phong lang quân lại càng khó hiểu bấy nhiêu, sự hiếu kỳ lại càng mãnh liệt hơn.
“Hộ vệ nhà tại hạ nhìn ra, quả thật đúng là có dấu vết của việc tự giết lẫn nhau, nhưng lại không biết lang quân đã dùng kế gì?”
Khích bác ly gián thì không khó, nhưng khiến cho một đám thổ phỉ tinh trùng lên não tạm thời bỏ qua sắc đẹp thì đúng là không dễ dàng. Hơn nữa, trừ những thi thể như thế ra, những tên thổ phỉ khác lại cùng chết theo một cách - bị người ta cắt cổ từ phía sau lưng, gần như là chết ngay lập tức, thậm chí ngay đến máu phun ra cũng không được là bao nhiêu, nếu không phải sờ thi thể lạnh băng thì trông giống như vẫn đang còn sống.
Nếu như chỉ cần hai ba câu là có thể khiến cho một cái trại phỉ quy mô không nhỏ huynh đệ tương tàn, vậy thì thổ phỉ cũng sẽ không hoành hành ngang ngược ở quận Hà Gian như thế này.
Đương nhiên, nếu như những gì người này nói đều là thật, vậy thì từ mặt khác có thể nhìn ra bản lĩnh của vị “Liễu lang quân” này bất phàm đến nhường nào.
Điều này khiến cho Phong lang quân có chút để tâm, từ xưa đến nay trừ mấy người bạn cùng tuổi ra thì chẳng ai có thể khiến cậu ta kinh ngạc như vậy.
“Mưu kế? Đối phó với mấy tên đầu óc bã đậu mà thôi, còn phải cần đến mưu kế? Chẳng qua là giật cái tấm vải đang che đậy giữa bọn chúng ra, khích bác thêm vài câu mà thôi, vậy là bọn chúng ngoan ngoãn làm theo lời ta nói từng bước một, tự tìm đường chết, quả thật là ngu không ai bằng.”
Phong lang quân nhìn gương mặt chẳng sạch sẽ gì của Khương Bồng Cơ, có chút không cam lòng tiếp tục truy hỏi, “Không biết Liễu lang quân đã nói như thế nào?”
Đối phương cố chấp truy hỏi như thế, Khương Bồng Cơ gác đêm buồn chán liền dứt khoát nói rõ ràng với đối phương, coi như là giết thời gian.
Nào ngờ Khương Bồng Cơ vừa nói xong, vẻ mặt thiếu niên liền hiện lên vẻ cổ quái khó tả.
Khương Bồng Cơ không để ý lắm nói, “Bọn chúng là bị chính sự ngu xuẩn của mình làm cho chết, những tên khác chưa kịp ngu thì đều đã bị ta tự tay kết liễu.”
Lúc này vị Phong lang quân đó mới như thể vừa tỉnh khỏi mộng, ánh mắt nhìn về phía Khương Bồng Cơ pha thêm vài phần phức tạp. Cậu ta cúi người, vẻ mặt nghiêm nghị chắp tay nói, “Liễu lang quân cơ trí hơn người, tại hạ tự hổ không bằng.”
“Chẳng qua là chuyện hiển nhiên dễ thấy mà thôi, không đáng để khoe khoang tự hào.”
Khương Bồng Cơ không biết khiêm tốn khiến cho đối phương cảm thấy kinh ngạc, nhìn đống lửa cháy hừng hực, Phong lang quân đột nhiên chỉ vào bản thân, “Không biết Liễu lang quân nhìn tại hạ có thể nhìn ra được gì?”
Khương Bồng Cơ không hiểu, bầu không khí vừa nãy cũng gọi là không tồi, tại sao tên shota này lại bắt đầu khiêu khích cô rồi?
Lúc cô còn đang ngẩn ra, mấy cái comment bay qua đã giải thích cho cô.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: #Cười ngất, tui đã bảo bạn shota này moe lắm mà, đã thế còn có thuộc tính tsun ngầm nữa này.
[Tình Yêu Của Mary Sue]: #Cười ngất +1, bác dẫn nói thật lòng, thiếu niên lang nhà người ta lại hiểu nhầm là bác đang khiêu khích, đau lòng thay cho cậu ta.
[Lan Tàn Nhưng Ngọc Không Nát]: đau lòng +2
[Cải muối Ô Giang]: đau lòng +3
Lúc này thì Khương Bồng Cơ mới tỉnh ra, hóa ra là lời của mình khiến cho đối phương hiểu lầm.
Trong thời đại này, khi tầng lớp văn nhân, học sĩ giao lưu, cho dù bạn có thực sự kiêu ngạo đến mức đuôi vểnh lên trời đi chăng nữa, nhưng trên mặt vẫn phải duy trì phong độ khiêm nhường. Bằng không người ta sẽ cảm thấy bạn là một kẻ cực kỳ gàn bướng, vô lễ, không biết trời cao đất dày. Tuy biết rằng đây là do văn hóa khác biệt tạo thành, nhưng Khương Bồng Cơ cũng không định giải thích, mà ngược đánh giá cậu thiếu niên tử tế một lượt từ trên xuống dưới.
Cô trầm ngâm một lúc, sau đó mới thong thả lên tiếng, “Tuy cậu còn nhỏ tuổi, nhưng tâm chí kiên cường, có lúc vì để đạt được mục đích mà không tiếc trả giá.”
“Cái sào” đợi một lúc mà vẫn không nghe thấy câu tiếp theo, không kìm được có chút thất vọng: “Chỉ thế thôi sao?”
Vietwriter.vn
Chỉ là một câu đánh giá rất bình thường, cho dù dùng để nói với ai đều thích hợp, thật khiến người ta thất vọng.
Lúc này Khương Bồng Cơ chợt nhếch mép.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Cảm giác như kiểu bác dẫn sắp tung đòn hiểm ấy! Warning! Warning!!!
Comment vừa mới lướt qua, Khương Bồng Cơ đột nhiên hỏi: “Thế nên là... bát thịt chó kia cậu đã ăn bao nhiêu?”
Shota sào trúc hai tay khựng lại, sững sờ quay đầu nhìn Khương Bồng Cơ với vẻ không thể tin nổi: “Lang quân nói... cái gì?”
“Cậu từng nuôi một con chó, cao chỉ đến bắp chân cậu. Nó rất quấn cậu, cậu cũng rất quý nó, nó mang đến cho cậu không ít vui vẻ.”
Bộ dạng của “cái sào” như thể gặp phải ma, Khương Bồng Cơ thong thả nói tiếp, “Cậu không phải trưởng tử trong nhà, tuy rằng được trưởng bối chú trọng nhưng ngại nỗi trước có huynh trưởng tài giỏi, sau lại có một đệ đệ thông tuệ nhanh nhạy, khó tránh khỏi bị coi nhẹ. Con chó này đã làm bạn với cậu nhiều năm, lần này cậu đưa nó ra ngoài cùng, nhưng lại không ngờ gặp phải tình hình khẩn cấp, bất đắc dĩ phải thịt nó lót dạ...”
Các hộ vệ xung quanh trông như đang gác đêm bên cạnh cũng ào ào dỏng tai lên nghe ngóng, muốn hóng được tí chuyện về Phong lang quân.
“Ngoại trừ chuyện này ra, cậu còn thích huân hương, mỗi ngày đều phải dùng hương để huân y phục, nhưng mà cũng chỉ là để che giấu mùi của con chó kia mà thôi. Đối xử với con chó tốt như vậy có thể thấy tình cảm của cậu với nó không tồi, sau cùng lại có thể nhẫn tâm làm thịt nó để đỡ đói, chẳng lẽ không phải là “tâm chí kiên định, có lúc vì đạt được mục đích mà không tiếc trả giá sao”?” Khương Bồng Cơ cười cười, thật đúng là, tại sao cứ phải bắt cô giải thích rõ ràng ra chứ, sẽ khoét vào vết thương lòng của người ta đó nha~~~
Phong lang quân như thể bị người khác vạch trần tấm vải che đậy, vẻ mặt xanh mét đỏ lên, cuối cùng thành ra trắng bệch.
“Tại hạ bái phục, nhưng mà... không biết tại sao Liễu lang quân lại nhìn ra được?”
“Chẳng qua là chuyện hiển nhiên dễ thấy, quan sát tỉ mỉ kiểu gì cũng có thể tìm được manh mối.” Khương Bồng Cơ vẫn chẳng biết khiêm tốn là gì.
Hệ thống: “Hôm nào đấy cô ra đường bị người ta chụp bao tải đánh hội đồng thì tôi tuyệt đối cũng chả ngạc nhiên đâu.”
Làm người mà thiếu đánh đến mức độ này, đây tuyệt đối không phải là ký chủ mà nó chọn, tuyệt đối không phải!
Phong lang quân cười khổ một tiếng.
Cái dịu dàng của quý nữ Hà Gian cậu ta không thấy, nhưng cái tính thù dai và trêu cợt người khác thì đúng là hàng thật giá thật!
Khương Bồng Cơ khơi đống lửa cháy lên, nghiêng đầu hỏi, “Cậu còn y phục sạch không? Ta mượn một bộ dùng gấp...”
Đối phương đầu tiên là kinh ngạc sau đó hai má liền đỏ lên, đè thấp giọng nói, “Liễu lang quân không sợ danh tiết khó giữ được ư?”
Mượn y phục của một người đàn ông lạ, đặt trong thời đại này tuyệt đối là hành vi to gan lớn mật, kiểu giống như không cần trong sạch, danh tiết nữa ấy.