Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1845 - Chương 1844NGOẠI TRUYỆN: KỲ QUAN NHƯỢNG (KIẾP NÀY)
Chương 1844NGOẠI TRUYỆN: KỲ QUAN NHƯỢNG (KIẾP NÀY)
Kỳ Quan Nhượng không đồng ý chuyện sinh con trai.
Năm đó, anh ta đã quyết chí muốn sinh mười con gái, kết quả sinh đến đứa thứ ba là con trai, đứa thứ thư vẫn là con trai.
Kỳ Quan Ngụy thị nhìn cái mặt già nua của chồng dài ra, không kìm được mà tim đập thình thịch.
“Không thể sinh con gái cho lão gia, đây là thiếp sai... Nhưng dù gì thì đứa bé cũng là máu mủ của lão gia...”
Kỳ Quan Nhượng nhìn bà vú ôm con trai nhỏ, không buồn không vui nói: “Sinh cũng sinh rồi, còn có thể thế nào?”
Lại không thể nhét đứa bé quay lại “lò nặn” tạo thành con gái, anh ta có thất vọng hơn nữa cũng chỉ có thể chấp nhận thực tế.
Kỳ Quan Nhượng không thích con trai, trái lại rất cưng chiều con gái, chuyện này không phải là anh ta giả vờ mà anh ta thực sự rất thích con gái, thích hơn con trai nhiều. Con gái lớn nhà anh ta là Kỳ Quan Tĩnh Tuệ cùng con gái thứ hai của anh ta vào học ở thư viện Kim Lân từ hai năm trước, Kỳ Quan Nhượng rất là nghiêm khắc trong chuyện học hành của con gái, nhưng lại chẳng đoái hoài gì đến con trai, mặc dù anh ta không xem thường nhưng rõ ràng không quan tâm bằng con gái.
Chóp mũi Kỳ Quan Ngụy thị chua xót, hai mắt ửng đỏ.
Kỳ Quan Nhượng nhìn một cái liền mềm lòng an ủi cô, cái gì mà sinh nam hay sinh nữ đều như nhau cả, thật ra thì anh ta cũng không có ý kiến gì với con trai đâu.
Kỳ Quan Ngụy Thị: “...”
Anh ta có dám nói lời này với con trai lớn hay không, lúc nói ra lời đó, lão già thối này có thấy trái với lương tâm hay không?
Rất hiển nhiên, trong từ điển của Kỳ Quan Nhượng không có bốn chữ “trái với lương tâm”.
Điều này thể hiện rõ ràng trong việc làm lễ đầy tháng cho con trai thứ hai, chỉ bằng một nửa so với con trai lớn, chứ đừng nói gì đến so sánh cùng hai con gái.
Đồng liêu trong triều vốn dĩ muốn tới chúc mừng Kỳ Quan Nhượng “già rồi vẫn có con”, người muốn nịnh nọt anh ta nghĩ nát óc để lấy lòng anh ta, kết quả xem tình huống này liền bối rối, yến tiệc đầy tháng của nhị lang quân không tính là mất thể diện nhưng cũng không phù hợp với thân phận đích thứ tử của Kỳ Quan Nhượng.
Kỳ Quan Ngụy thị hễ nhìn thấy con trai thứ là lại thở ngắn than dài.
Nhà bình thường sinh con trai đều muốn bày tiệc rượu thật lớn, mở tiệc đón khách, náo nhiệt tưng bừng một phen.
Đến lượt nhà mình, sinh con trai ngược lại bị thờ ơ. May mà tình cảm giữa cô và lão gia rất tốt, hai vợ chồng không vì chuyện sinh đứa bé này mà nảy sinh hiềm khích gì, nhưng làm gì có người mẹ nào lại muốn thấy máu mủ của mình bị chồng lạnh nhạt chứ? Đương nhiên cô sẽ rầu rĩ khó chịu.
Kế thất phu nhân, vợ kế của Ngụy Uyên, cũng chính là mẹ kế của Kỳ Quan Ngụy thị đến thăm cô trong vai trò người nhà mẹ đẻ, không nhịn được lộ ra chút buồn rầu.
Kế thất phu nhân nói: “Con cũng đừng lo nghĩ nhiều, nhiều năm như vậy mà con vẫn chưa hiểu tính tình của chồng con à? Hắn có đối xử với con trai như thế nào cũng sẽ không lạnh nhạt với đứa con ở tuổi xế chiều mà con sinh cho hắn đâu. Cùng lắm là không cưng chiều bằng con gái thôi, con cần gì phải vì thế mà đau lòng?”
Kế thất phu nhân chỉ lớn hơn Kỳ Quan Ngụy thị vài tuổi.
Nói là “mẹ con”, chẳng thà nói là hai người giống như “chị em đồng trang lứa”, tâm sự thật lòng với nhau cũng không ít.
Theo như kế thất phu nhân thấy, quả thật Kỳ Quan Nhượng là người đàn ông tốt hiếm có.
Từ khi anh ta và Kỳ Quan Ngụy thị lập gia đình đến nay, bên cạnh chỉ có một người vợ, ra ngoài đánh giặc cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt, càng không nhận mỹ nhân mà cấp dưới “biếu” để lấy lòng. Nếu không phải tình cảm vợ chồng thật sự tốt, Kỳ Quan Ngụy thị hiện tại tuổi gần bốn mươi cũng sẽ không lại có con.
Hơn nữa...
Năm đó Kỳ Quan Ngụy thị còn gặp phải chuyện không vinh dự cho lắm, nếu như Kỳ Quan Nhượng thật muốn có vợ bé, Kỳ Quan Ngụy thị cũng không ngăn được.
Người ta không những chưa từng muốn có vợ bé mà nhiều năm qua chỉ có một vợ cả, cũng không học theo người xưa cái gì mà “long dương phong nhã”.
Nếu muốn nói về tật xấu của anh ta, cũng chỉ có duy nhất chuyện chỉ quý con gái mà thôi.
Kỳ Quan Ngụy thị cười khổ nói: “Là con người mà, tóm lại vẫn có lòng tham. Vốn dĩ con nghĩ đứa con ở tuổi xế chiều này có thể làm chàng vui vẻ, không ngờ tới... ài...”
Tiệc đầy tháng có không ít đồng liêu được mời tới, nhưng quy mô thì không lớn, mọi người nghe tin là con trai nên cũng không dám tặng quà.
Cả triều đình trên dưới, người khi sinh con trai không tổ chức lớn thế này chỉ sợ có mỗi mình Kỳ Quan Nhượng.
Kế thất phu nhân nói: “Hiện giờ nói không thích, nói không chừng qua vài năm nữa lại thích thôi, đứa bé này mặt mũi cũng đáng yêu mà.”
Kỳ Quan Ngụy thị nhìn mặt con trai, rất xinh đẹp, so với đứa bé sơ sinh bình thường khác thì nổi bật hơn nhiều, trong lòng khẽ rung động.
“Hay là... nuôi như con gái?”
Kỳ Quan Nhượng lập tức bác bỏ đề nghị của vợ.
Con trai là con trai, nuôi như con gái để làm gì.
Làm vậy sẽ rất nguy hiểm, cẩn thận sau này không phân biệt được giới tính của mình, có sở thích đồng tính thì không xong.
Nếu thật là như vậy, Kỳ Quan Nhượng sẽ tự mình xách gậy đánh gãy “cái chân” thứ ba của con trai ngay!
Kỳ Quan Ngụy thị: “...”
Lão già này tuổi tác càng lớn thì tính khí càng hỏng bét, ngày càng khó hầu hạ.
Là một sản phụ lớn tuổi, sau khi sinh con, tốc độ khôi phục của cô không còn như hồi trẻ, đương nhiên không thể ôm con trai nhỏ ra ngoài gặp khách.
Vì vậy, chuyện này liền để người khác làm thay.
Kết quả...
Đại khái hơn nửa giờ sau, không thấy con trai của cô nữa!
Con trai của cô đâu rồi?
Lớn như vậy cơ mà, cục cưng bảo bối của cô đâu?
Kỳ Quan Nhượng nói: “Liễn điện hạ nhìn rất thích nên ôm về nuôi mấy ngày, không có gì phải lo đâu.”
Kỳ Quan Ngụy thị: “...”
Kết hôn đã hai mươi năm, lần đầu tiên cô sinh ra ý nghĩ muốn ly dị với lão già chết tiệt này.
Chuyện là thế này.
Khi bà vú bế nhị lang quân ra ngoài gặp mặt khách khứa, một vị đại nhân vật xuất hiện khiến bầu không khí của bữa tiệc lên cao trào.
Liễn điện hạ gần ba tuổi đã có khí phách tới rồi.
Cô nhóc được Kỳ Quan Nhượng và các thần tử khác hành lễ, sau đó “đúng chuẩn” cho bọn họ đứng dậy, hơn nữa còn ngồi vào vị trí chủ tọa do Kỳ Quan Nhượng sắp xếp.
“Mẫu thân bận rộn chính sự không có thời gian, nghe nói ái khanh có tin vui, mẫu thân đặc biệt lệnh cho cô đến đây một chuyến.”
Kỳ Quan Nhượng liền nói: “Bệ hạ trăm công nghìn việc, chuyện nhỏ như vậy đâu đáng để kinh động thánh giá.”
Liễn điện hạ nháy mắt một cái, nở nụ cười.
“Ái khanh chính là trọng thần của triều đình, là trợ thủ đắc lực của mẫu thân, làm sao có thể coi là chuyện nhỏ được, cô có thể nhìn tiểu lang quân trong phủ một cái được không?”
Một tuổi, Liễn điện hạ đã biết chữ vỡ lòng, đến giờ qua hai năm, không ít bề tôi đều nghe nói tiến độ học tập của Liễn điện hạ không hề kém so với đứa trẻ bảy, tám tuổi bình thường. Trước kia chỉ cảm thấy đây là nói quá lên, giờ đây thấy được mới không khỏi cảm khái một câu: khí chất của nhà trời, quả thật phi phàm.
Kỳ Quan Nhượng liền gọi bà vú tới, bà vú hết sức lo sợ, bế tiểu lang quân hành đại lễ.
“Đây không phải là bé gái ư?”
Rốt cuộc thấy được người nhỏ tuổi hơn mình, Liễn điện hạ vẫn luôn đoan chính âm thầm thở phào một cái.
Rõ ràng cô nhóc rất là tò mò rồi, nhưng vẫn muốn kiềm chế để bước đi không quá nhanh, lễ nghi mà thái phó dạy, cô nhóc không dám quên chút nào.
Nhưng vừa thấy đứa bé, Liễn điện hạ không đoan chính nổi nữa.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Dáng vẻ của tiểu nhi có hơi nữ tính nhưng quả thật đây là con trai.”
Liễn điện hạ nói: “Tiểu đệ đệ này là đệ đệ dễ thương nhất mà cô từng gặp đấy.”
Muốn véo véo ghê á. (*╹▽╹*)
Nhưng cô nhóc không phải đứa bé một tuổi nữa, đã ba tuổi rồi, thái phó cũng nói cô nhóc không thể tùy tiện véo má người khác, cử chỉ phải chững chạc!!!
Thấy biểu cảm dễ thương của Liễn điện hạ khi có vẻ rất muốn đến gần nhưng lại phải kiềm chế, Kỳ Quan Nhượng không nhịn được mềm lòng.
“Đoán chừng điện hạ phải lại gần nhìn một chút.”
Liễn điện hạ gật đầu nói: “Cô muốn ôm một cái.”
Bà vú bế đứa bé không kìm được vẻ mặt đau khổ.
Tuy nói Liễn điện hạ là con của đương kim thánh thượng, ngài ấy muốn bế đứa bé thì đó chính là phúc của đứa bé, nhưng mà... ngài ấy mới có ba tuổi thôi!
Kỳ Quan Nhượng nói: “Ôm tiểu lang quân tới đây.”
Bà vú: “...”
Bà phải làm sao bây giờ, bà chỉ có thể bế tiểu lang quân vừa uống no sữa mười lăm phút trước đến cho Kỳ Quan Nhượng, còn Kỳ Quan Nhượng thì “giao” tiểu lang quân cho Liễn điện hạ.
Bà vú không có tư cách đứng bên cạnh.
Vốn tưởng rằng Liễn điện hạ sẽ ôm đứa bé rồi té phịch mông xuống đất, một số bề tôi đều ầm thầm lo lắng, không ngờ Liễn điện hạ ôm rất vững vàng.
Ồ...
Quên mất, mẫu thân của Liễn điện hạ - đương kim thánh thượng - là người có thần lực trời sinh, là thiên tử đó nha, đương nhiên không thể so sánh Liễn điện hạ với đứa bé bình thường, người ta không những bế rất vững vàng mà xem ra có vẻ rất nhẹ nhàng, không nặng chút nào, chỉ là trông có vẻ không được tự nhiên mà thôi.
“Ái khanh, tiểu lang quân rất có duyên với cô, ôm như vậy mà không khóc.”
Trẻ sơ sinh xương mềm, Liễn điện hạ cẩn thận nâng gáy đứa bé, không nhịn được hít mùi sữa thơm.
Đứa bé siêu cấp đáng yêu!
Không biết có phải bị cô em gái nhà mình ảnh hưởng hay không, Liễn điện hạ không chỉ mê sắc đẹp giống mẹ mà còn học em gái cái tật chỉ thích những thứ đáng yêu.
Liễn điện hạ ngay lập tức bị dáng vẻ vừa xinh trai lại đáng yêu của tiểu lang quân nhà Kỳ Quan trong lòng “hạ gục”.
Kỳ Quan Nhượng người này tự động thêm filter cho Liễn điện hạ, dĩ nhiên là cái gì cũng nói được hết.
Bá vú chỉ có thể câm nín mà đứng nhìn.
Để phòng đứa bé khóc nháo ở bữa tiệc, trước đó, bà vú đã cho bé ăn no.
Liễn điện hạ bế đứa nhỏ một lúc rồi mới đưa lại cho Kỳ Quan Nhượng, nhưng trong lúc bữa tiệc diễn ra, ánh mắt vẫn cứ không nhịn được bay về phía đứa nhỏ.
Thật là đáng yêu (*╹▽╹*), còn muốn ôm nữa, đưa được về nhà thì càng tốt!
Thế là...
Sau khi uống hai cốc nước hoa quả, ăn một chút đồ ăn, Liễn điện hạ vẫn luôn mất hồn mất vía, vậy mà bữa tiệc thì sắp kết thúc rồi.
“Ái khanh, cô có một yêu cầu quá đáng.”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Điện hạ cứ nói.”
Liễn điện hạ nói: “Cô rất thích đứa bé nhà ái khanh, cảm thấy có duyên, có thể để tiểu lang quân vào cung làm khách hai ngày hay không?”
Kỳ Quan Nhượng chần chừ: “Tiểu nhi vừa mới đầy tháng, chỉ sợ sẽ quấy rầy điện hạ.”
Liễn điện hạ nói: “Cô sẽ phái người chuyên chăm sóc tiểu lang quân, sẽ không quấy rầy đâu.”
Kỳ Quan Nhượng liền đồng ý.
Vệ Từ cũng tham dự bữa tiệc, vừa thấy tình huống này thì trong lòng có dự cảm gì đó không rõ.
Anh không lo lắng Liễn điện hạ nghịch ngợm bắt nạt đứa bé mới đầy tháng, vì dù sao cô bé cũng là con của anh và bệ hạ, lại được đích thân anh dạy dỗ hai năm, cẩn thận tỉ mỉ, không có chút sai sót nào. Hiện tại Liễn điện hạ tuy nhỏ tuổi nhưng rất có khí chất, không những hành vi, cách ăn nói rất đúng mực, mà còn rất giỏi chăm sóc người khác, cụ thể là chăm sóc em gái mình - Diễm điện hạ, gần như là muốn cái gì thì cho cái đó, cực kỳ yêu quý em gái, còn chuyện săn sóc thì... Nói sau đi, dù sao cũng là con trai út của Kỳ Quan Nhượng, trong cung ai dám đối xử tệ với đứa bé chứ?
Chẳng qua là...
Trong lòng anh có chút là lạ, nhưng lại không thể nói ra lạ ở chỗ nào.
Bên này, Kỳ Quan Nhượng đồng ý yêu cầu của Liễn điện hạ.
Liễn điện hạ không những đưa đứa con trai mới đầy tháng của anh ta đi mà còn thuận tiện mang theo cả khẩu phần lương thực của con trai - bà vú - đi luôn.
Tan tiệc, Vệ Từ âm thầm nói với Kỳ Quan Nhượng: “Chắc chắn tiểu lang quân ở trong cung sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Ta không lo lắng, tuy điện hạ còn nhỏ tuổi nhưng cách làm việc rất giống với bệ hạ.”
Ngược lại Kỳ Quan Nhượng chẳng lo lắng tí gì, chẳng qua anh ta rầu rĩ không biết làm sao ăn nói với vợ chuyện đứa con trai mới đầy tháng đã bị Liễn điện hạ “bỏ túi” mang vào cung.
Vệ Từ: “...”
Vietwriter.vn
Cách làm việc rất giống bệ hạ... là chỉ chuyện say mê sắc đẹp sao?
Kỳ Quan Nhượng nói: “Hôm nay ta thấy huynh mất hồn mất vía, đã xảy ra chuyện gì à?”
Vệ Từ lắc đầu: “Không có gì, chẳng qua là mấy ngày trước, có người của Vệ thị đến gặp, không tiện đuổi đi, cũng không thể từ chối.”
“Ta cũng có nghe đồn, chẳng qua là huynh và Vệ thị không qua lại với nhau nhiều năm, tại sao bọn họ lại đến tìm huynh?”
Vệ Từ nói: “... Con trai của đại ca đến, từ sau khi đại ca qua đời, cuộc sống của mẹ góa con côi khá khó khăn...”
Từ khi hai cha con Nhiếp Lương, Nhiếp Thanh bại trận, Vệ Ưng tự vẫn dưới đao Trảm Thần của bệ hạ, mặc dù trong lòng Vệ Từ không để ý nhưng vẫn không thể thật sự nhìn cảnh mẹ góa con côi không có cách nào sinh tồn. Anh có thể không quan tâm những người khác trong Vệ thị nhưng lại không thể mặc kệ bọn họ, có thể bởi vì Vệ Từ nhớ chuyện kiếp trước nên khá để ý đến đứa cháu này. Nếu không phải do bọn họ âm thầm xúi giục thì làm sao Vệ Tông có thể ngày càng xa cách anh, mắc phải tội lớn tày trời?
Chỉ có điều, những chuyện cũ xấu xí này là của kiếp trước.
Anh có hận nữa cũng sẽ không gán những thù hận cũ này lên người đứa cháu vốn cái gì cũng chưa làm ở kiếp này.
Đối với chuyện này, anh chỉ muốn tìm người tâm sự mà thôi.
Vệ Từ không muốn làm phiền bệ hạ, những người bạn tốt khác thì lại bận, ở bữa tiệc, anh không cẩn thận lộ vẻ buồn rầu bị Kỳ Quan Nhượng thấy được.
“Cho ngân lượng là được rồi, dù sao cũng đâu thân thiết quá.” Kỳ Quan Nhượng nói: “Chuyện bọn họ muốn nương nhờ huynh, rốt cuộc là do không còn cách nào hay là sau lưng có người chỉ điểm thì thật không dễ đoán. Nếu như cuộc sống quá khó khăn, huynh giúp bọn họ thì không sao, nhưng nếu là sau lưng có người giật dây thì...”
Nếu Vệ Từ thờ ơ nhìn cháu trai và chị dâu sống khổ sống sở qua ngày thì chắc chắn tấu chương của ngôn quan sẽ lập tức chất đầy long án của bệ hạ. Bất kể sự thật của chuyện này như thế nào thì ít nhất không thể để phẩm chất đạo đức của bản thân bị bôi nhọ trước mặt người ngoài được. Nếu như ngay cả cháu ruột mà cũng không quan tâm thì làm sao có thể quan tâm đến người dân? Nhưng quá mức thân thiết cũng không tốt, người ngoài không biết, nhưng Kỳ Quan Nhượng biết thân phận của Vệ Từ rất nhạy cảm. Làm thần tử của điện hạ là được rồi, nếu như dính dáng đến tranh chấp lợi ích thì anh sẽ gặp nguy hiểm.
Vệ Từ nói: “Từ cũng có ý định đó.”
Đưa ngân lượng để cải thiện cuộc sống là được rồi, còn muốn nhiều hơn thì Vệ Từ thật sự không dám dây vào.
“Nếu như huynh thật sự đang lo lắng thì đi gặp bệ hạ nói chuyện vài câu, ý của bệ hạ sẽ không bao giờ sai đâu.”
Kỳ Quan Nhượng cảm thấy trò chuyện là việc rất cần thiết.
Dẫu sao cũng không ai có thể chỉ dùng ánh mắt và sóng điện não để giao tiếp.
Vệ Từ gật đầu.
Nói mãi nói mãi, anh cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì.
Ấy, anh quên chuyện gì nhỉ?
Nhất thời không nhớ ra, Vệ Từ lại vội vàng chính sự, nên rất nhanh liền quên mất chuyện này.
Nhiều năm sau, Liễn điện hạ tám tuổi chính thức chọn thư đồng, Vệ Từ thấy trong số các thư đồng có con trai út nhà Kỳ Quan Nhượng.
Vệ Từ: “...”
Anh cảm thấy tình hình này hơi hơi quen thuộc đến mức khó hiểu.
“Kỳ Quan Mân mới có năm tuổi, làm sao có thể làm thư đồng cho Liễn điện hạ được?”
Bút lông linh động xoay tròn trên ngón tay, Liễn điện hạ vừa nghịch bút vừa chống cằm nói: “Cậu ấy đẹp mắt.”
Nhan sắc khiến cảnh đẹp ý vui mới là quan trọng nhất.
Tuy nói bốn thư đồng đều có nhan sắc “chất lượng” nhưng Kỳ Quan Mân là người có nhan sắc “chất lượng” nhất.
Cậu ta thừa kế huyết thống dị tộc Bắc Cương từ cha mình là Kỳ Quan Nhượng, mắt sâu mũi cao, tướng mạo tuấn tú, hơi nữ tính một chút.
Chỉ là hiện tại cậu ta còn nhỏ tuổi, trắng trẻo mập mạp, môi đỏ răng trắng làm người ta rất thích.
Vệ Từ ép bản thân không được suy nghĩ nhiều, nhưng không kìm được lo lắng trong lòng.
“Thái phó không thích huynh ấy sao?”
Vệ Từ lắc đầu: “Văn Chứng rất biết dạy con, đứa bé này tuổi còn nhỏ mà đã ra dáng rồi, sao mà không thích chứ?”
Liễn điện hạ nói: “Vậy thì cô liền chọn cậu ấy.”
Vệ Từ: “...”
Kỳ Quan Nhượng không đồng ý chuyện sinh con trai.
Năm đó, anh ta đã quyết chí muốn sinh mười con gái, kết quả sinh đến đứa thứ ba là con trai, đứa thứ thư vẫn là con trai.
Kỳ Quan Ngụy thị nhìn cái mặt già nua của chồng dài ra, không kìm được mà tim đập thình thịch.
“Không thể sinh con gái cho lão gia, đây là thiếp sai... Nhưng dù gì thì đứa bé cũng là máu mủ của lão gia...”
Kỳ Quan Nhượng nhìn bà vú ôm con trai nhỏ, không buồn không vui nói: “Sinh cũng sinh rồi, còn có thể thế nào?”
Lại không thể nhét đứa bé quay lại “lò nặn” tạo thành con gái, anh ta có thất vọng hơn nữa cũng chỉ có thể chấp nhận thực tế.
Kỳ Quan Nhượng không thích con trai, trái lại rất cưng chiều con gái, chuyện này không phải là anh ta giả vờ mà anh ta thực sự rất thích con gái, thích hơn con trai nhiều. Con gái lớn nhà anh ta là Kỳ Quan Tĩnh Tuệ cùng con gái thứ hai của anh ta vào học ở thư viện Kim Lân từ hai năm trước, Kỳ Quan Nhượng rất là nghiêm khắc trong chuyện học hành của con gái, nhưng lại chẳng đoái hoài gì đến con trai, mặc dù anh ta không xem thường nhưng rõ ràng không quan tâm bằng con gái.
Chóp mũi Kỳ Quan Ngụy thị chua xót, hai mắt ửng đỏ.
Kỳ Quan Nhượng nhìn một cái liền mềm lòng an ủi cô, cái gì mà sinh nam hay sinh nữ đều như nhau cả, thật ra thì anh ta cũng không có ý kiến gì với con trai đâu.
Kỳ Quan Ngụy Thị: “...”
Anh ta có dám nói lời này với con trai lớn hay không, lúc nói ra lời đó, lão già thối này có thấy trái với lương tâm hay không?
Rất hiển nhiên, trong từ điển của Kỳ Quan Nhượng không có bốn chữ “trái với lương tâm”.
Điều này thể hiện rõ ràng trong việc làm lễ đầy tháng cho con trai thứ hai, chỉ bằng một nửa so với con trai lớn, chứ đừng nói gì đến so sánh cùng hai con gái.
Đồng liêu trong triều vốn dĩ muốn tới chúc mừng Kỳ Quan Nhượng “già rồi vẫn có con”, người muốn nịnh nọt anh ta nghĩ nát óc để lấy lòng anh ta, kết quả xem tình huống này liền bối rối, yến tiệc đầy tháng của nhị lang quân không tính là mất thể diện nhưng cũng không phù hợp với thân phận đích thứ tử của Kỳ Quan Nhượng.
Kỳ Quan Ngụy thị hễ nhìn thấy con trai thứ là lại thở ngắn than dài.
Nhà bình thường sinh con trai đều muốn bày tiệc rượu thật lớn, mở tiệc đón khách, náo nhiệt tưng bừng một phen.
Đến lượt nhà mình, sinh con trai ngược lại bị thờ ơ. May mà tình cảm giữa cô và lão gia rất tốt, hai vợ chồng không vì chuyện sinh đứa bé này mà nảy sinh hiềm khích gì, nhưng làm gì có người mẹ nào lại muốn thấy máu mủ của mình bị chồng lạnh nhạt chứ? Đương nhiên cô sẽ rầu rĩ khó chịu.
Kế thất phu nhân, vợ kế của Ngụy Uyên, cũng chính là mẹ kế của Kỳ Quan Ngụy thị đến thăm cô trong vai trò người nhà mẹ đẻ, không nhịn được lộ ra chút buồn rầu.
Kế thất phu nhân nói: “Con cũng đừng lo nghĩ nhiều, nhiều năm như vậy mà con vẫn chưa hiểu tính tình của chồng con à? Hắn có đối xử với con trai như thế nào cũng sẽ không lạnh nhạt với đứa con ở tuổi xế chiều mà con sinh cho hắn đâu. Cùng lắm là không cưng chiều bằng con gái thôi, con cần gì phải vì thế mà đau lòng?”
Kế thất phu nhân chỉ lớn hơn Kỳ Quan Ngụy thị vài tuổi.
Nói là “mẹ con”, chẳng thà nói là hai người giống như “chị em đồng trang lứa”, tâm sự thật lòng với nhau cũng không ít.
Theo như kế thất phu nhân thấy, quả thật Kỳ Quan Nhượng là người đàn ông tốt hiếm có.
Từ khi anh ta và Kỳ Quan Ngụy thị lập gia đình đến nay, bên cạnh chỉ có một người vợ, ra ngoài đánh giặc cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt, càng không nhận mỹ nhân mà cấp dưới “biếu” để lấy lòng. Nếu không phải tình cảm vợ chồng thật sự tốt, Kỳ Quan Ngụy thị hiện tại tuổi gần bốn mươi cũng sẽ không lại có con.
Hơn nữa...
Năm đó Kỳ Quan Ngụy thị còn gặp phải chuyện không vinh dự cho lắm, nếu như Kỳ Quan Nhượng thật muốn có vợ bé, Kỳ Quan Ngụy thị cũng không ngăn được.
Người ta không những chưa từng muốn có vợ bé mà nhiều năm qua chỉ có một vợ cả, cũng không học theo người xưa cái gì mà “long dương phong nhã”.
Nếu muốn nói về tật xấu của anh ta, cũng chỉ có duy nhất chuyện chỉ quý con gái mà thôi.
Kỳ Quan Ngụy thị cười khổ nói: “Là con người mà, tóm lại vẫn có lòng tham. Vốn dĩ con nghĩ đứa con ở tuổi xế chiều này có thể làm chàng vui vẻ, không ngờ tới... ài...”
Tiệc đầy tháng có không ít đồng liêu được mời tới, nhưng quy mô thì không lớn, mọi người nghe tin là con trai nên cũng không dám tặng quà.
Cả triều đình trên dưới, người khi sinh con trai không tổ chức lớn thế này chỉ sợ có mỗi mình Kỳ Quan Nhượng.
Kế thất phu nhân nói: “Hiện giờ nói không thích, nói không chừng qua vài năm nữa lại thích thôi, đứa bé này mặt mũi cũng đáng yêu mà.”
Kỳ Quan Ngụy thị nhìn mặt con trai, rất xinh đẹp, so với đứa bé sơ sinh bình thường khác thì nổi bật hơn nhiều, trong lòng khẽ rung động.
“Hay là... nuôi như con gái?”
Kỳ Quan Nhượng lập tức bác bỏ đề nghị của vợ.
Con trai là con trai, nuôi như con gái để làm gì.
Làm vậy sẽ rất nguy hiểm, cẩn thận sau này không phân biệt được giới tính của mình, có sở thích đồng tính thì không xong.
Nếu thật là như vậy, Kỳ Quan Nhượng sẽ tự mình xách gậy đánh gãy “cái chân” thứ ba của con trai ngay!
Kỳ Quan Ngụy thị: “...”
Lão già này tuổi tác càng lớn thì tính khí càng hỏng bét, ngày càng khó hầu hạ.
Là một sản phụ lớn tuổi, sau khi sinh con, tốc độ khôi phục của cô không còn như hồi trẻ, đương nhiên không thể ôm con trai nhỏ ra ngoài gặp khách.
Vì vậy, chuyện này liền để người khác làm thay.
Kết quả...
Đại khái hơn nửa giờ sau, không thấy con trai của cô nữa!
Con trai của cô đâu rồi?
Lớn như vậy cơ mà, cục cưng bảo bối của cô đâu?
Kỳ Quan Nhượng nói: “Liễn điện hạ nhìn rất thích nên ôm về nuôi mấy ngày, không có gì phải lo đâu.”
Kỳ Quan Ngụy thị: “...”
Kết hôn đã hai mươi năm, lần đầu tiên cô sinh ra ý nghĩ muốn ly dị với lão già chết tiệt này.
Chuyện là thế này.
Khi bà vú bế nhị lang quân ra ngoài gặp mặt khách khứa, một vị đại nhân vật xuất hiện khiến bầu không khí của bữa tiệc lên cao trào.
Liễn điện hạ gần ba tuổi đã có khí phách tới rồi.
Cô nhóc được Kỳ Quan Nhượng và các thần tử khác hành lễ, sau đó “đúng chuẩn” cho bọn họ đứng dậy, hơn nữa còn ngồi vào vị trí chủ tọa do Kỳ Quan Nhượng sắp xếp.
“Mẫu thân bận rộn chính sự không có thời gian, nghe nói ái khanh có tin vui, mẫu thân đặc biệt lệnh cho cô đến đây một chuyến.”
Kỳ Quan Nhượng liền nói: “Bệ hạ trăm công nghìn việc, chuyện nhỏ như vậy đâu đáng để kinh động thánh giá.”
Liễn điện hạ nháy mắt một cái, nở nụ cười.
“Ái khanh chính là trọng thần của triều đình, là trợ thủ đắc lực của mẫu thân, làm sao có thể coi là chuyện nhỏ được, cô có thể nhìn tiểu lang quân trong phủ một cái được không?”
Một tuổi, Liễn điện hạ đã biết chữ vỡ lòng, đến giờ qua hai năm, không ít bề tôi đều nghe nói tiến độ học tập của Liễn điện hạ không hề kém so với đứa trẻ bảy, tám tuổi bình thường. Trước kia chỉ cảm thấy đây là nói quá lên, giờ đây thấy được mới không khỏi cảm khái một câu: khí chất của nhà trời, quả thật phi phàm.
Kỳ Quan Nhượng liền gọi bà vú tới, bà vú hết sức lo sợ, bế tiểu lang quân hành đại lễ.
“Đây không phải là bé gái ư?”
Rốt cuộc thấy được người nhỏ tuổi hơn mình, Liễn điện hạ vẫn luôn đoan chính âm thầm thở phào một cái.
Rõ ràng cô nhóc rất là tò mò rồi, nhưng vẫn muốn kiềm chế để bước đi không quá nhanh, lễ nghi mà thái phó dạy, cô nhóc không dám quên chút nào.
Nhưng vừa thấy đứa bé, Liễn điện hạ không đoan chính nổi nữa.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Dáng vẻ của tiểu nhi có hơi nữ tính nhưng quả thật đây là con trai.”
Liễn điện hạ nói: “Tiểu đệ đệ này là đệ đệ dễ thương nhất mà cô từng gặp đấy.”
Muốn véo véo ghê á. (*╹▽╹*)
Nhưng cô nhóc không phải đứa bé một tuổi nữa, đã ba tuổi rồi, thái phó cũng nói cô nhóc không thể tùy tiện véo má người khác, cử chỉ phải chững chạc!!!
Thấy biểu cảm dễ thương của Liễn điện hạ khi có vẻ rất muốn đến gần nhưng lại phải kiềm chế, Kỳ Quan Nhượng không nhịn được mềm lòng.
“Đoán chừng điện hạ phải lại gần nhìn một chút.”
Liễn điện hạ gật đầu nói: “Cô muốn ôm một cái.”
Bà vú bế đứa bé không kìm được vẻ mặt đau khổ.
Tuy nói Liễn điện hạ là con của đương kim thánh thượng, ngài ấy muốn bế đứa bé thì đó chính là phúc của đứa bé, nhưng mà... ngài ấy mới có ba tuổi thôi!
Kỳ Quan Nhượng nói: “Ôm tiểu lang quân tới đây.”
Bà vú: “...”
Bà phải làm sao bây giờ, bà chỉ có thể bế tiểu lang quân vừa uống no sữa mười lăm phút trước đến cho Kỳ Quan Nhượng, còn Kỳ Quan Nhượng thì “giao” tiểu lang quân cho Liễn điện hạ.
Bà vú không có tư cách đứng bên cạnh.
Vốn tưởng rằng Liễn điện hạ sẽ ôm đứa bé rồi té phịch mông xuống đất, một số bề tôi đều ầm thầm lo lắng, không ngờ Liễn điện hạ ôm rất vững vàng.
Ồ...
Quên mất, mẫu thân của Liễn điện hạ - đương kim thánh thượng - là người có thần lực trời sinh, là thiên tử đó nha, đương nhiên không thể so sánh Liễn điện hạ với đứa bé bình thường, người ta không những bế rất vững vàng mà xem ra có vẻ rất nhẹ nhàng, không nặng chút nào, chỉ là trông có vẻ không được tự nhiên mà thôi.
“Ái khanh, tiểu lang quân rất có duyên với cô, ôm như vậy mà không khóc.”
Trẻ sơ sinh xương mềm, Liễn điện hạ cẩn thận nâng gáy đứa bé, không nhịn được hít mùi sữa thơm.
Đứa bé siêu cấp đáng yêu!
Không biết có phải bị cô em gái nhà mình ảnh hưởng hay không, Liễn điện hạ không chỉ mê sắc đẹp giống mẹ mà còn học em gái cái tật chỉ thích những thứ đáng yêu.
Liễn điện hạ ngay lập tức bị dáng vẻ vừa xinh trai lại đáng yêu của tiểu lang quân nhà Kỳ Quan trong lòng “hạ gục”.
Kỳ Quan Nhượng người này tự động thêm filter cho Liễn điện hạ, dĩ nhiên là cái gì cũng nói được hết.
Bá vú chỉ có thể câm nín mà đứng nhìn.
Để phòng đứa bé khóc nháo ở bữa tiệc, trước đó, bà vú đã cho bé ăn no.
Liễn điện hạ bế đứa nhỏ một lúc rồi mới đưa lại cho Kỳ Quan Nhượng, nhưng trong lúc bữa tiệc diễn ra, ánh mắt vẫn cứ không nhịn được bay về phía đứa nhỏ.
Thật là đáng yêu (*╹▽╹*), còn muốn ôm nữa, đưa được về nhà thì càng tốt!
Thế là...
Sau khi uống hai cốc nước hoa quả, ăn một chút đồ ăn, Liễn điện hạ vẫn luôn mất hồn mất vía, vậy mà bữa tiệc thì sắp kết thúc rồi.
“Ái khanh, cô có một yêu cầu quá đáng.”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Điện hạ cứ nói.”
Liễn điện hạ nói: “Cô rất thích đứa bé nhà ái khanh, cảm thấy có duyên, có thể để tiểu lang quân vào cung làm khách hai ngày hay không?”
Kỳ Quan Nhượng chần chừ: “Tiểu nhi vừa mới đầy tháng, chỉ sợ sẽ quấy rầy điện hạ.”
Liễn điện hạ nói: “Cô sẽ phái người chuyên chăm sóc tiểu lang quân, sẽ không quấy rầy đâu.”
Kỳ Quan Nhượng liền đồng ý.
Vệ Từ cũng tham dự bữa tiệc, vừa thấy tình huống này thì trong lòng có dự cảm gì đó không rõ.
Anh không lo lắng Liễn điện hạ nghịch ngợm bắt nạt đứa bé mới đầy tháng, vì dù sao cô bé cũng là con của anh và bệ hạ, lại được đích thân anh dạy dỗ hai năm, cẩn thận tỉ mỉ, không có chút sai sót nào. Hiện tại Liễn điện hạ tuy nhỏ tuổi nhưng rất có khí chất, không những hành vi, cách ăn nói rất đúng mực, mà còn rất giỏi chăm sóc người khác, cụ thể là chăm sóc em gái mình - Diễm điện hạ, gần như là muốn cái gì thì cho cái đó, cực kỳ yêu quý em gái, còn chuyện săn sóc thì... Nói sau đi, dù sao cũng là con trai út của Kỳ Quan Nhượng, trong cung ai dám đối xử tệ với đứa bé chứ?
Chẳng qua là...
Trong lòng anh có chút là lạ, nhưng lại không thể nói ra lạ ở chỗ nào.
Bên này, Kỳ Quan Nhượng đồng ý yêu cầu của Liễn điện hạ.
Liễn điện hạ không những đưa đứa con trai mới đầy tháng của anh ta đi mà còn thuận tiện mang theo cả khẩu phần lương thực của con trai - bà vú - đi luôn.
Tan tiệc, Vệ Từ âm thầm nói với Kỳ Quan Nhượng: “Chắc chắn tiểu lang quân ở trong cung sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Ta không lo lắng, tuy điện hạ còn nhỏ tuổi nhưng cách làm việc rất giống với bệ hạ.”
Ngược lại Kỳ Quan Nhượng chẳng lo lắng tí gì, chẳng qua anh ta rầu rĩ không biết làm sao ăn nói với vợ chuyện đứa con trai mới đầy tháng đã bị Liễn điện hạ “bỏ túi” mang vào cung.
Vệ Từ: “...”
Vietwriter.vn
Cách làm việc rất giống bệ hạ... là chỉ chuyện say mê sắc đẹp sao?
Kỳ Quan Nhượng nói: “Hôm nay ta thấy huynh mất hồn mất vía, đã xảy ra chuyện gì à?”
Vệ Từ lắc đầu: “Không có gì, chẳng qua là mấy ngày trước, có người của Vệ thị đến gặp, không tiện đuổi đi, cũng không thể từ chối.”
“Ta cũng có nghe đồn, chẳng qua là huynh và Vệ thị không qua lại với nhau nhiều năm, tại sao bọn họ lại đến tìm huynh?”
Vệ Từ nói: “... Con trai của đại ca đến, từ sau khi đại ca qua đời, cuộc sống của mẹ góa con côi khá khó khăn...”
Từ khi hai cha con Nhiếp Lương, Nhiếp Thanh bại trận, Vệ Ưng tự vẫn dưới đao Trảm Thần của bệ hạ, mặc dù trong lòng Vệ Từ không để ý nhưng vẫn không thể thật sự nhìn cảnh mẹ góa con côi không có cách nào sinh tồn. Anh có thể không quan tâm những người khác trong Vệ thị nhưng lại không thể mặc kệ bọn họ, có thể bởi vì Vệ Từ nhớ chuyện kiếp trước nên khá để ý đến đứa cháu này. Nếu không phải do bọn họ âm thầm xúi giục thì làm sao Vệ Tông có thể ngày càng xa cách anh, mắc phải tội lớn tày trời?
Chỉ có điều, những chuyện cũ xấu xí này là của kiếp trước.
Anh có hận nữa cũng sẽ không gán những thù hận cũ này lên người đứa cháu vốn cái gì cũng chưa làm ở kiếp này.
Đối với chuyện này, anh chỉ muốn tìm người tâm sự mà thôi.
Vệ Từ không muốn làm phiền bệ hạ, những người bạn tốt khác thì lại bận, ở bữa tiệc, anh không cẩn thận lộ vẻ buồn rầu bị Kỳ Quan Nhượng thấy được.
“Cho ngân lượng là được rồi, dù sao cũng đâu thân thiết quá.” Kỳ Quan Nhượng nói: “Chuyện bọn họ muốn nương nhờ huynh, rốt cuộc là do không còn cách nào hay là sau lưng có người chỉ điểm thì thật không dễ đoán. Nếu như cuộc sống quá khó khăn, huynh giúp bọn họ thì không sao, nhưng nếu là sau lưng có người giật dây thì...”
Nếu Vệ Từ thờ ơ nhìn cháu trai và chị dâu sống khổ sống sở qua ngày thì chắc chắn tấu chương của ngôn quan sẽ lập tức chất đầy long án của bệ hạ. Bất kể sự thật của chuyện này như thế nào thì ít nhất không thể để phẩm chất đạo đức của bản thân bị bôi nhọ trước mặt người ngoài được. Nếu như ngay cả cháu ruột mà cũng không quan tâm thì làm sao có thể quan tâm đến người dân? Nhưng quá mức thân thiết cũng không tốt, người ngoài không biết, nhưng Kỳ Quan Nhượng biết thân phận của Vệ Từ rất nhạy cảm. Làm thần tử của điện hạ là được rồi, nếu như dính dáng đến tranh chấp lợi ích thì anh sẽ gặp nguy hiểm.
Vệ Từ nói: “Từ cũng có ý định đó.”
Đưa ngân lượng để cải thiện cuộc sống là được rồi, còn muốn nhiều hơn thì Vệ Từ thật sự không dám dây vào.
“Nếu như huynh thật sự đang lo lắng thì đi gặp bệ hạ nói chuyện vài câu, ý của bệ hạ sẽ không bao giờ sai đâu.”
Kỳ Quan Nhượng cảm thấy trò chuyện là việc rất cần thiết.
Dẫu sao cũng không ai có thể chỉ dùng ánh mắt và sóng điện não để giao tiếp.
Vệ Từ gật đầu.
Nói mãi nói mãi, anh cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì.
Ấy, anh quên chuyện gì nhỉ?
Nhất thời không nhớ ra, Vệ Từ lại vội vàng chính sự, nên rất nhanh liền quên mất chuyện này.
Nhiều năm sau, Liễn điện hạ tám tuổi chính thức chọn thư đồng, Vệ Từ thấy trong số các thư đồng có con trai út nhà Kỳ Quan Nhượng.
Vệ Từ: “...”
Anh cảm thấy tình hình này hơi hơi quen thuộc đến mức khó hiểu.
“Kỳ Quan Mân mới có năm tuổi, làm sao có thể làm thư đồng cho Liễn điện hạ được?”
Bút lông linh động xoay tròn trên ngón tay, Liễn điện hạ vừa nghịch bút vừa chống cằm nói: “Cậu ấy đẹp mắt.”
Nhan sắc khiến cảnh đẹp ý vui mới là quan trọng nhất.
Tuy nói bốn thư đồng đều có nhan sắc “chất lượng” nhưng Kỳ Quan Mân là người có nhan sắc “chất lượng” nhất.
Cậu ta thừa kế huyết thống dị tộc Bắc Cương từ cha mình là Kỳ Quan Nhượng, mắt sâu mũi cao, tướng mạo tuấn tú, hơi nữ tính một chút.
Chỉ là hiện tại cậu ta còn nhỏ tuổi, trắng trẻo mập mạp, môi đỏ răng trắng làm người ta rất thích.
Vệ Từ ép bản thân không được suy nghĩ nhiều, nhưng không kìm được lo lắng trong lòng.
“Thái phó không thích huynh ấy sao?”
Vệ Từ lắc đầu: “Văn Chứng rất biết dạy con, đứa bé này tuổi còn nhỏ mà đã ra dáng rồi, sao mà không thích chứ?”
Liễn điện hạ nói: “Vậy thì cô liền chọn cậu ấy.”
Vệ Từ: “...”