Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1844 - Chương 1843NGOẠI TRUYỆN: KỲ QUAN NHƯỢNG (KIẾP TRƯỚC)
Chương 1843NGOẠI TRUYỆN: KỲ QUAN NHƯỢNG (KIẾP TRƯỚC)
Giữa hè, tiếng ve bên ngoài nhà không ngừng kêu lên, thời tiết nóng bức khiến người ta phiền lòng, thậm chí làm ảnh hưởng đến tâm trạng của người chơi cờ.
“Nếu huynh lại không suy nghĩ kỹ càng thì ta lại thắng ván này đấy.”
Tay trái Kỳ Quan Nhượng cầm một cái quạt lông vũ nhẹ nhàng quạt, từng chiếc lông vũ trắng tinh sạch sẽ, cán quạt làm bằng bạch ngọc, ngọc bội chính là một đóa hoa sen tươi đẹp, tua rua thật dài rũ xuống trên đầu gối của anh ta, xa xa nhìn lại, tựa như ráng chiều sắp tản đi ở chân trời.
Anh ta ngồi trên nệm, bên cạnh là một bàn cờ phức tạp, người ngồi đối diện chính là Phong Chân.
Đại thần trong triều đều đồn rằng Kỳ Quan Nhượng và Phong Chân không hòa hợp cho lắm, nhưng trên thực tế, trừ việc ý kiến khá bất đồng ra thì mối quan hệ của hai người vẫn không tệ.
Ví dụ như bây giờ, trong ngày hè nóng bức mà hai người còn có thể ngồi đánh cờ cùng nhau.
Bên phía tay trái của Kỳ Quan Nhượng để một đĩa đựng hạt dưa vàng, bên Phong Chân cũng có, chẳng qua là số lượng không nhiều bằng bên này.
Phong Chân nhìn không thể cứu vãn thế cờ, do dự, suy tư hồi lâu, vẫn là ném quân cờ vào hộp đựng, miệng thì la hét “thua, thua”. Anh ta không chỉ thua ván cờ này mà còn thua cả mấy hạt dưa vàng nữa. _
з)∠)_
“Lòng huynh không tĩnh.”
Kỳ Quan Nhượng lại thắng một ván, nhưng không thấy anh ta vui mừng.
Phong Chân buồn chán thu dọn bàn cờ, anh ta cũng không so đo mình đã thua gã này bao nhiêu hạt dưa trong một buổi chiều nữa.
“Làm sao có thể tĩnh được hả? Mùa hè nóng nực như vậy, thế cục trong triều hỗn loạn, bệ hạ đã viện cớ bệnh bãi triều liên tiếp ba ngày rồi.”
Phong Chân vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, vào lúc này cũng có chút kinh sợ. Anh ta đi theo bệ hạ Nam chinh Bắc chiến nhiều năm, đối phương vẫn luôn là “chiến sĩ gương mẫu”, đánh giặc anh dũng nhất, làm việc cần cù nhất, thỉnh thoảng hơi lười biếng nhưng cũng không gây ảnh hưởng toàn cục, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, đại triều tiểu triều gì, cô chưa từng nghỉ ngày nào, cả ngày gây phiền toái cho triều thần, cả triều đình đâu ai dám lười biếng, hôm nay lại liên tiếp nghỉ triều ba ngày.
Mỗi ngày Phong Chân làm xong chính sự có thể “tan ca sớm”, hôm nay được nghỉ còn đến tìm Kỳ Quan Nhượng đánh cờ, thật là rảnh rỗi tới mức anh ta bắt đầu nghi ngờ mục đích sống của mình rồi.
Đôi mắt của Kỳ Quan Nhượng thâm trầm, u tĩnh như hồ nước sâu khiến người ta không tự chủ được muốn tĩnh tâm.
“Con người luôn có tam tai cửu nạn, bị bệnh không vào triều cũng là chuyện thường, ba ngày tiểu triều mà thôi.”
Phong Chân nhịn không được âm thầm phẫn nộ, cái gì gọi là “ba ngày tiểu triều mà thôi”?
“Trái lại, ta còn lo lắng cho bệ hạ...”
Kỳ Quan Nhượng cười lạnh: “Huynh lo lắng cái gì? Bệ hạ đâu trì hoãn chính vụ.”
Phong Chân nói: “Ta lo lắng bệ hạ muốn nỗ lực bảo vệ Vệ Từ.”
Lúc này, cách thời điểm hai người bày kế trên trời hạ xuống thiên thạch năm ngày, từ ba ngày, trước bệ hạ đã bắt đầu cáo bệnh nghỉ triều, ngầm lại giở trò, rõ ràng muốn tạo áp lực cho bọn họ để bảo vệ Vệ Từ. Tuy nói Phong Chân và Vệ Từ là bạn tốt thời trẻ nhưng tình cảm tốt không có nghĩa là lập trường chính trị cũng nhất trí với nhau. Vệ Từ có liên quan đến đám sĩ tộc mà đứng đầu là Vệ thị, những sĩ tộc kia lại mang dã tâm không hề nhỏ.
Từ điểm này mà nói, lập trường của Phong Chân và Vệ Từ đã đối lập nhau.
Tình cảm có tốt hơn nữa cũng vô dụng, những gì liên quan đến chính sự thì vẫn khiến người ta đấu đá đến chết.
Cùng lắm là năm sau đến ngày giỗ của Vệ Từ, Phong Chân thắp cho đối phương nhiều thêm mấy nén nhang, rót thêm mấy ly rượu cũng coi như không phụ tình bạn bè.
Nếu để sĩ tộc nắm quyền thì thế đạo vừa mới khởi sắc một chút sẽ biến thành cái dạng gì, Phong Chân chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Đúng lúc Kỳ Quan Nhượng cũng hành động, Phong Chân bèn bắt tay với Kỳ Quan Nhượng.
Hai người cùng ra tay, dĩ nhiên là không cho Vệ Từ cơ hội trở mình.
Bọn họ cũng biết điểm yếu của Vệ Từ là gì, ngày sinh và bát tự của Vệ Từ chính là chướng ngại lớn nhất ngăn cản anh thăng tiến.
Chỉ cần Vệ Từ “ngã xuống”, Vệ thị dựa vào Vệ Từ và những sĩ tộc rục rịch ngóc đầu dậy cũng sẽ tạm thời ẩn núp đi.
Nhưng mà...
Đã tính toán tốt tất cả rồi, hết lần này tới lần khác lại là bệ hạ làm hỏng chuyện.
Sau khi thiên thạch trên trời rơi xuống, nhìn bề ngoài thì không biết tâm trạng của bệ hạ ra sao nhưng Phong Chân đã quen biết cô nhiều năm, đương nhiên anh ta biết cô tức giận.
Không phải tức giận vì Vệ Từ phụ sự tín nhiệm của cô mà là giận vì Phong Chân và Kỳ Quan Nhượng tự ý hành động.
Chỉ giận thôi thì không sao, nể tình xưa và công lao, Phong Chân ỷ rằng mình sẽ không sao, thế nhưng bệ hạ lại nghỉ triều liên tiếp ba ngày, đây là đại hung!
Ngày đầu tiên còn chịu được, ngày thứ hai trằn trọc trở mình, ngày thứ ba liền bối rối, lúc đánh cờ với Kỳ Quan Nhượng cũng không có cách nào tập trung được.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Bệ hạ muốn bảo vệ Vệ Từ là chuyện nằm trong dự liệu.”
Phong Chân: “...”
Đã như vậy thì vì sao không nói sớm?
Kỳ Quan Nhượng bình tĩnh cười nói: “Cứ chờ đi, không vội.”
“Làm sao mà không vội được?” Phong Chân thở dài, nói: “Bây giờ, bệ hạ muốn ép hai chúng ta nhượng bộ, ngày nào chúng ta còn không phục thì có khi ngài ấy sẽ nghỉ triều đến ngày đó. Xin nói lời đại nghịch bất đạo, trên đời này có vô số đàn ông, tại sao bệ hạ lại chỉ nhìn trúng hắn chứ?”
Bệ hạ rất kiêng kỵ sĩ tộc, nhưng Vệ Từ vẫn luôn giúp đỡ sĩ tử xuất thân Vệ thị.
Nếu không phải những sĩ tử Vệ thị mà Vệ Từ tiến cử đều có tài thì chưa chắc Phong Chân và Kỳ Quan Nhượng đã chịu nhẫn nhịn đến bây giờ.
Kỳ Quan Nhượng “xì” một tiếng, trầm giọng nói: “Người xưa đã nói rồi, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Dù sao cũng là cha ruột của điện hạ, nếu để Vệ Từ chết trong tay ta và huynh thật thì có lẽ bệ hạ sẽ không làm gì, nhưng tiểu điện hạ thì chưa chắc cũng như vậy.”
Phong Chân nói: “Huynh không có ý định để Vệ Từ chết à?”
“Bệ hạ muốn bảo vệ hắn, ta và huynh còn có thể động vào hắn sao? Nếu như bệ hạ không giữ được, Vệ Từ chết cũng đã chết, tiểu điện hạ ghi hận thì cứ ghi hận đi, tóm lại bộ xương già này chưa chắc đã sống đến ngày tiểu điện hạ đăng cơ. Người chết rồi, còn để ý chuyện của người sống làm chi?” Kỳ Quan Nhượng nói tiếp: “Bệ hạ đã muốn bảo vệ, bề tôi chúng ta không thể chống lại, nhưng mà, chuyện này cần cả đôi bên cùng nhượng bộ, nếu muốn bảo vệ tính mạng của Vệ Từ thì sẽ phải loại bỏ chức quan của hắn. Như vậy thì chúng ta vừa có thể đạt được mục đích, lại có thể ăn nói với bệ hạ.”
Nếu như có thể lấy mạng của Vệ Từ thì tốt nhất, diệt cỏ tận gốc “núi dựa” của Vệ thị trong triều đình.
Nếu như không thể, vậy thì lui một bước, bỏ chức quan của anh đi.
Vệ Từ là cha ruột của điện hạ, thân phận quá nhạy cảm, Kỳ Quan Nhượng đang nghi ngờ thân phận của Vệ Tông, một khi hai cha con này có dã tâm không thể khống chế, vậy thì thế cục đang ổn định sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Kỳ Quan Nhượng sẽ không cho phép Vệ Từ có chút dã tâm nào.
Phong Chân chậc lưỡi, nói: “Huynh thật sự là không sợ bệ hạ giận huynh nhỉ.”
Nói rằng Kỳ Quan Nhượng đối phó Vệ Từ, chẳng thà nói là anh ta kìm Vệ Từ để đàm phán với bệ hạ, Kỳ Quan Nhượng làm vậy là đang tự chặn lại con đường làm quan của mình.
“Bệ hạ nên hiểu rõ là Vệ Từ đang lạm quyền rất nghiêm trọng. Ngài ấy không nỡ ra đòn cảnh cáo thì cứ để ta làm người xấu vậy.”
Ngày thứ năm nghỉ triều, Kỳ Quan Nhượng mặc triều phục chỉnh tề tiến cung.
“Ta còn tưởng rằng không đợi được Văn Chứng tới đây chứ.”
Bệ hạ cáo bệnh nghỉ triều, giờ đây đang mặc trang phục đơn giản thường ngày ngồi trong đình mà trêu đùa chim.
Kỳ Quan Nhượng nghiêm túc nói: “Bệ hạ, thần có chuyện muốn nói.”
“Chuyện liên quan đến Tử Hiếu?” Bệ hạ cho chim ăn, nói: “Huynh ấy cũng bị cảnh cáo rồi, chuyện này kết thúc ở đây đi.”
Kỳ Quan Nhượng: “...”
“Trẫm biết Văn Chứng muốn nói gì, cũng biết huynh lo lắng điều gì, nhưng Tử Hiếu không có dã tâm đó đâu.”
Kỳ Quan Nhượng bất đắc dĩ nói: “Có dã tâm cũng không phải mấu chốt, hắn và Vệ thị không nên phụ lòng tin của bệ hạ như vậy.”
Bệ hạ nói: “Nói là phụ lòng thì chưa đến mức đó, chỉ là tình nghĩa bình thường, thế mà bị những tiểu nhân đó phóng đại ra.”
Vệ Từ là thành viên có tầm ảnh hưởng trong triều nhất của Vệ thị, ai mà không muốn nịnh nọt tạo quan hệ với anh chứ?
Chỉ đáp lại một chút, ba phần giao tình cũng bị nói quá lên thành ba mươi phần.
“Tử Hiếu vốn là người có tài, tình cảnh Vệ thị khó khăn, thấy trong tộc có mầm non có thể bồi dưỡng, nhất thời mềm lòng cất nhắc cũng là lẽ thường tình.” Bệ hạ giơ ngón tay ra trêu chọc chú chim kia, môi nở nụ cười yếu ớt: “Huynh ấy không có dã tâm, nhưng không thể ngăn cản những người khác có. Mượn cơ hội này để huynh ấy lui về cũng tốt, tránh cho sau này lại bị người lợi dụng. Làm vậy, huynh và Tử Thực đã yên tâm chưa?”
Kỳ Quan Nhượng nghe xong câu cuối thì vội thỉnh tội.
“Được rồi, ngồi xuống đi, thỉnh tội gì chứ.” Bệ hạ ngăn động tác của anh ta lại: “Trong lòng trẫm hiểu rõ các huynh lo lắng điều gì.”
Mấy người Kỳ Quan Nhượng hợp tác đối phó với Vệ Từ, quả thật cô ứng phó không kịp, nhưng tỉnh táo xem xét thì thấy đây cũng là một cơ hội.
Cơ hội để Vệ Từ lui về vị trí an toàn.
Thuận tiện, Khương Bồng Cơ còn phải ra tay chỉnh đốn đám người Vệ thị này thật tốt.
Còn Kỳ Quan Nhượng - người sắp đặt tất cả chuyện này thì... Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nghỉ triều liên tiếp năm ngày, cô cũng bớt giận rồi, đương nhiên sẽ không tiếp tục so đo nữa.
Lúc trước, cô còn rầu rĩ phải làm sao mới bảo vệ được Vệ Từ và Vệ thị, bây giờ coi như đạt được mục đích rồi.
Kỳ Quan Nhượng chần chừ một chút, thấp giọng hỏi bệ hạ.
“Bệ hạ đã từng nói với Vệ Từ về những chuyện này chưa?”
Bệ hạ ngạc nhiên hỏi: “Không, chuyện này có gì hay mà nói?”
Kỳ Quan Nhượng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói ra điều lo lắng trong lòng.
Chỉ cần Vệ Từ cách xa trung tâm quyền lực thì Vệ thị không có cách nào làm loạn, vị trí của đại điện hạ cũng vững chắc, vậy mục đích của Kỳ Quan Nhượng cũng đạt được.
“Hy vọng Tử Hiếu biết nỗi khổ tâm của bệ hạ.”
Bệ hạ hỏi ngược lại Kỳ Quan Nhượng: “Tại sao huynh ấy phải biết?”
Kỳ Quan Nhượng: “...”
Có một số chuyện, chỉ làm mà không nói rất dễ gây hiểu lầm.
Văn võ cả triều, có người nào không biết Kỳ Quan Nhượng ghét Vệ Từ chứ?
Cái sự ghét này đã kéo dài hơn mười năm, cho đến ngày bệ hạ “băng hà” thì bùng nổ.
Vệ Tông, con trai của Vệ Từ, bức vua thoái vị vào ngày bệ hạ “băng hà”, uy hiếp địa vị của đại điện hạ Khương Diễm.
Là một trong những trọng thần được ủy thác, Kỳ Quan Nhượng trông như bình tĩnh tỉnh táo nhưng lại tràn đầy sát ý với hai cha con Vệ thị.
Vệ Tông bất hiếu bức vua thoái vị, dã tâm bừng bừng mơ ước đế vị, rốt cuộc là ai cho cậu ta biết thân phận của mình, ai dạy dỗ cậu ta làm vậy?
Người cha Vệ Từ đóng vai trò gì trong chuyện này?
Có lẽ năm đó, anh ta không nên giữ lại tính mạng cho Vệ Từ!
Cũng bởi vậy mà khi Vệ Từ rút kiếm tự vẫn, quả quyết bác bỏ thân phận thái tử Chương Tộ của Vệ Tông thì Kỳ Quan Nhượng chỉ lạnh lùng thờ ơ.
Đồng thời, anh ta cũng vì sự thờ ơ của mình khi đó mà sau này phải hối tiếc suốt hai mươi ba năm.
Đến chết vẫn chưa từng quên.
“Bệ hạ, có một chuyện... lão thần có tội, là tội không thể tha...” Kỳ Quan Nhượng tóc hoa râm nằm trên giường bệnh, trên khuôn mặt nhợt nhạt vì bệnh, màu hồng hào quỷ dị hiện lên, đây là hồi quang phản chiếu: “Nếu như năm đó lão thần không lạnh lùng đối đãi như vậy thì có lẽ tiên đế đã không đến nỗi...”
“Chuyện này không trách ông.” Khương Diễm đã đăng cơ được hai mươi ba năm, vẻ mặt bình tĩnh: “Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, vì sao ông vẫn còn canh cánh trong lòng?”
Khương Diễm không trách nhưng Kỳ Quan Nhượng không thể nào quên được.
Lúc hấp hối, anh ta chỉ có một tâm nguyện, hy vọng Khương Diễm tác thành.
“Sau khi... lão thần đi... không được chôn cùng mộ tổ tiên...”
Giọng nói của Kỳ Quan Nhượng yếu ớt như muỗi kêu, nhưng Khương Diễm vẫn hiểu ý của anh ta.
“Trẫm biết.”
Không biết bao nhiêu năm sau này, người đời sau phát hiện mộ của danh thần Kỳ Quan Nhượng là mộ chôn quần áo và di vật.
Khi các học giả sứt đầu mẻ trán vì chuyện này, đế lăng của Thần Đế sụp đổ, người đời sau phát hiện trong chủ mộ đế lăng, ngoại trừ Thần Đế ra còn có một hài cốt đàn ông được chôn cùng, không thể kiểm chứng thân phận. Trong thần đường của đế lăng Thần Đế cũng phát hiện một bộ hài cốt đàn ông tầm tám mươi tuổi.
Không phải người này tuẫn táng mà là sau khi chết mới được mai táng vào thần đường của đế lăng.
Theo các nhà lịch sử học, bộ hài cốt này chắc chắn là lão thần hai triều đại - Kỳ Quan Nhượng.
Giữa hè, tiếng ve bên ngoài nhà không ngừng kêu lên, thời tiết nóng bức khiến người ta phiền lòng, thậm chí làm ảnh hưởng đến tâm trạng của người chơi cờ.
“Nếu huynh lại không suy nghĩ kỹ càng thì ta lại thắng ván này đấy.”
Tay trái Kỳ Quan Nhượng cầm một cái quạt lông vũ nhẹ nhàng quạt, từng chiếc lông vũ trắng tinh sạch sẽ, cán quạt làm bằng bạch ngọc, ngọc bội chính là một đóa hoa sen tươi đẹp, tua rua thật dài rũ xuống trên đầu gối của anh ta, xa xa nhìn lại, tựa như ráng chiều sắp tản đi ở chân trời.
Anh ta ngồi trên nệm, bên cạnh là một bàn cờ phức tạp, người ngồi đối diện chính là Phong Chân.
Đại thần trong triều đều đồn rằng Kỳ Quan Nhượng và Phong Chân không hòa hợp cho lắm, nhưng trên thực tế, trừ việc ý kiến khá bất đồng ra thì mối quan hệ của hai người vẫn không tệ.
Ví dụ như bây giờ, trong ngày hè nóng bức mà hai người còn có thể ngồi đánh cờ cùng nhau.
Bên phía tay trái của Kỳ Quan Nhượng để một đĩa đựng hạt dưa vàng, bên Phong Chân cũng có, chẳng qua là số lượng không nhiều bằng bên này.
Phong Chân nhìn không thể cứu vãn thế cờ, do dự, suy tư hồi lâu, vẫn là ném quân cờ vào hộp đựng, miệng thì la hét “thua, thua”. Anh ta không chỉ thua ván cờ này mà còn thua cả mấy hạt dưa vàng nữa. _
“Lòng huynh không tĩnh.”
Kỳ Quan Nhượng lại thắng một ván, nhưng không thấy anh ta vui mừng.
Phong Chân buồn chán thu dọn bàn cờ, anh ta cũng không so đo mình đã thua gã này bao nhiêu hạt dưa trong một buổi chiều nữa.
“Làm sao có thể tĩnh được hả? Mùa hè nóng nực như vậy, thế cục trong triều hỗn loạn, bệ hạ đã viện cớ bệnh bãi triều liên tiếp ba ngày rồi.”
Phong Chân vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, vào lúc này cũng có chút kinh sợ. Anh ta đi theo bệ hạ Nam chinh Bắc chiến nhiều năm, đối phương vẫn luôn là “chiến sĩ gương mẫu”, đánh giặc anh dũng nhất, làm việc cần cù nhất, thỉnh thoảng hơi lười biếng nhưng cũng không gây ảnh hưởng toàn cục, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, đại triều tiểu triều gì, cô chưa từng nghỉ ngày nào, cả ngày gây phiền toái cho triều thần, cả triều đình đâu ai dám lười biếng, hôm nay lại liên tiếp nghỉ triều ba ngày.
Mỗi ngày Phong Chân làm xong chính sự có thể “tan ca sớm”, hôm nay được nghỉ còn đến tìm Kỳ Quan Nhượng đánh cờ, thật là rảnh rỗi tới mức anh ta bắt đầu nghi ngờ mục đích sống của mình rồi.
Đôi mắt của Kỳ Quan Nhượng thâm trầm, u tĩnh như hồ nước sâu khiến người ta không tự chủ được muốn tĩnh tâm.
“Con người luôn có tam tai cửu nạn, bị bệnh không vào triều cũng là chuyện thường, ba ngày tiểu triều mà thôi.”
Phong Chân nhịn không được âm thầm phẫn nộ, cái gì gọi là “ba ngày tiểu triều mà thôi”?
“Trái lại, ta còn lo lắng cho bệ hạ...”
Kỳ Quan Nhượng cười lạnh: “Huynh lo lắng cái gì? Bệ hạ đâu trì hoãn chính vụ.”
Phong Chân nói: “Ta lo lắng bệ hạ muốn nỗ lực bảo vệ Vệ Từ.”
Lúc này, cách thời điểm hai người bày kế trên trời hạ xuống thiên thạch năm ngày, từ ba ngày, trước bệ hạ đã bắt đầu cáo bệnh nghỉ triều, ngầm lại giở trò, rõ ràng muốn tạo áp lực cho bọn họ để bảo vệ Vệ Từ. Tuy nói Phong Chân và Vệ Từ là bạn tốt thời trẻ nhưng tình cảm tốt không có nghĩa là lập trường chính trị cũng nhất trí với nhau. Vệ Từ có liên quan đến đám sĩ tộc mà đứng đầu là Vệ thị, những sĩ tộc kia lại mang dã tâm không hề nhỏ.
Từ điểm này mà nói, lập trường của Phong Chân và Vệ Từ đã đối lập nhau.
Tình cảm có tốt hơn nữa cũng vô dụng, những gì liên quan đến chính sự thì vẫn khiến người ta đấu đá đến chết.
Cùng lắm là năm sau đến ngày giỗ của Vệ Từ, Phong Chân thắp cho đối phương nhiều thêm mấy nén nhang, rót thêm mấy ly rượu cũng coi như không phụ tình bạn bè.
Nếu để sĩ tộc nắm quyền thì thế đạo vừa mới khởi sắc một chút sẽ biến thành cái dạng gì, Phong Chân chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Đúng lúc Kỳ Quan Nhượng cũng hành động, Phong Chân bèn bắt tay với Kỳ Quan Nhượng.
Hai người cùng ra tay, dĩ nhiên là không cho Vệ Từ cơ hội trở mình.
Bọn họ cũng biết điểm yếu của Vệ Từ là gì, ngày sinh và bát tự của Vệ Từ chính là chướng ngại lớn nhất ngăn cản anh thăng tiến.
Chỉ cần Vệ Từ “ngã xuống”, Vệ thị dựa vào Vệ Từ và những sĩ tộc rục rịch ngóc đầu dậy cũng sẽ tạm thời ẩn núp đi.
Nhưng mà...
Đã tính toán tốt tất cả rồi, hết lần này tới lần khác lại là bệ hạ làm hỏng chuyện.
Sau khi thiên thạch trên trời rơi xuống, nhìn bề ngoài thì không biết tâm trạng của bệ hạ ra sao nhưng Phong Chân đã quen biết cô nhiều năm, đương nhiên anh ta biết cô tức giận.
Không phải tức giận vì Vệ Từ phụ sự tín nhiệm của cô mà là giận vì Phong Chân và Kỳ Quan Nhượng tự ý hành động.
Chỉ giận thôi thì không sao, nể tình xưa và công lao, Phong Chân ỷ rằng mình sẽ không sao, thế nhưng bệ hạ lại nghỉ triều liên tiếp ba ngày, đây là đại hung!
Ngày đầu tiên còn chịu được, ngày thứ hai trằn trọc trở mình, ngày thứ ba liền bối rối, lúc đánh cờ với Kỳ Quan Nhượng cũng không có cách nào tập trung được.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Bệ hạ muốn bảo vệ Vệ Từ là chuyện nằm trong dự liệu.”
Phong Chân: “...”
Đã như vậy thì vì sao không nói sớm?
Kỳ Quan Nhượng bình tĩnh cười nói: “Cứ chờ đi, không vội.”
“Làm sao mà không vội được?” Phong Chân thở dài, nói: “Bây giờ, bệ hạ muốn ép hai chúng ta nhượng bộ, ngày nào chúng ta còn không phục thì có khi ngài ấy sẽ nghỉ triều đến ngày đó. Xin nói lời đại nghịch bất đạo, trên đời này có vô số đàn ông, tại sao bệ hạ lại chỉ nhìn trúng hắn chứ?”
Bệ hạ rất kiêng kỵ sĩ tộc, nhưng Vệ Từ vẫn luôn giúp đỡ sĩ tử xuất thân Vệ thị.
Nếu không phải những sĩ tử Vệ thị mà Vệ Từ tiến cử đều có tài thì chưa chắc Phong Chân và Kỳ Quan Nhượng đã chịu nhẫn nhịn đến bây giờ.
Kỳ Quan Nhượng “xì” một tiếng, trầm giọng nói: “Người xưa đã nói rồi, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Dù sao cũng là cha ruột của điện hạ, nếu để Vệ Từ chết trong tay ta và huynh thật thì có lẽ bệ hạ sẽ không làm gì, nhưng tiểu điện hạ thì chưa chắc cũng như vậy.”
Phong Chân nói: “Huynh không có ý định để Vệ Từ chết à?”
“Bệ hạ muốn bảo vệ hắn, ta và huynh còn có thể động vào hắn sao? Nếu như bệ hạ không giữ được, Vệ Từ chết cũng đã chết, tiểu điện hạ ghi hận thì cứ ghi hận đi, tóm lại bộ xương già này chưa chắc đã sống đến ngày tiểu điện hạ đăng cơ. Người chết rồi, còn để ý chuyện của người sống làm chi?” Kỳ Quan Nhượng nói tiếp: “Bệ hạ đã muốn bảo vệ, bề tôi chúng ta không thể chống lại, nhưng mà, chuyện này cần cả đôi bên cùng nhượng bộ, nếu muốn bảo vệ tính mạng của Vệ Từ thì sẽ phải loại bỏ chức quan của hắn. Như vậy thì chúng ta vừa có thể đạt được mục đích, lại có thể ăn nói với bệ hạ.”
Nếu như có thể lấy mạng của Vệ Từ thì tốt nhất, diệt cỏ tận gốc “núi dựa” của Vệ thị trong triều đình.
Nếu như không thể, vậy thì lui một bước, bỏ chức quan của anh đi.
Vệ Từ là cha ruột của điện hạ, thân phận quá nhạy cảm, Kỳ Quan Nhượng đang nghi ngờ thân phận của Vệ Tông, một khi hai cha con này có dã tâm không thể khống chế, vậy thì thế cục đang ổn định sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Kỳ Quan Nhượng sẽ không cho phép Vệ Từ có chút dã tâm nào.
Phong Chân chậc lưỡi, nói: “Huynh thật sự là không sợ bệ hạ giận huynh nhỉ.”
Nói rằng Kỳ Quan Nhượng đối phó Vệ Từ, chẳng thà nói là anh ta kìm Vệ Từ để đàm phán với bệ hạ, Kỳ Quan Nhượng làm vậy là đang tự chặn lại con đường làm quan của mình.
“Bệ hạ nên hiểu rõ là Vệ Từ đang lạm quyền rất nghiêm trọng. Ngài ấy không nỡ ra đòn cảnh cáo thì cứ để ta làm người xấu vậy.”
Ngày thứ năm nghỉ triều, Kỳ Quan Nhượng mặc triều phục chỉnh tề tiến cung.
“Ta còn tưởng rằng không đợi được Văn Chứng tới đây chứ.”
Bệ hạ cáo bệnh nghỉ triều, giờ đây đang mặc trang phục đơn giản thường ngày ngồi trong đình mà trêu đùa chim.
Kỳ Quan Nhượng nghiêm túc nói: “Bệ hạ, thần có chuyện muốn nói.”
“Chuyện liên quan đến Tử Hiếu?” Bệ hạ cho chim ăn, nói: “Huynh ấy cũng bị cảnh cáo rồi, chuyện này kết thúc ở đây đi.”
Kỳ Quan Nhượng: “...”
“Trẫm biết Văn Chứng muốn nói gì, cũng biết huynh lo lắng điều gì, nhưng Tử Hiếu không có dã tâm đó đâu.”
Kỳ Quan Nhượng bất đắc dĩ nói: “Có dã tâm cũng không phải mấu chốt, hắn và Vệ thị không nên phụ lòng tin của bệ hạ như vậy.”
Bệ hạ nói: “Nói là phụ lòng thì chưa đến mức đó, chỉ là tình nghĩa bình thường, thế mà bị những tiểu nhân đó phóng đại ra.”
Vệ Từ là thành viên có tầm ảnh hưởng trong triều nhất của Vệ thị, ai mà không muốn nịnh nọt tạo quan hệ với anh chứ?
Chỉ đáp lại một chút, ba phần giao tình cũng bị nói quá lên thành ba mươi phần.
“Tử Hiếu vốn là người có tài, tình cảnh Vệ thị khó khăn, thấy trong tộc có mầm non có thể bồi dưỡng, nhất thời mềm lòng cất nhắc cũng là lẽ thường tình.” Bệ hạ giơ ngón tay ra trêu chọc chú chim kia, môi nở nụ cười yếu ớt: “Huynh ấy không có dã tâm, nhưng không thể ngăn cản những người khác có. Mượn cơ hội này để huynh ấy lui về cũng tốt, tránh cho sau này lại bị người lợi dụng. Làm vậy, huynh và Tử Thực đã yên tâm chưa?”
Kỳ Quan Nhượng nghe xong câu cuối thì vội thỉnh tội.
“Được rồi, ngồi xuống đi, thỉnh tội gì chứ.” Bệ hạ ngăn động tác của anh ta lại: “Trong lòng trẫm hiểu rõ các huynh lo lắng điều gì.”
Mấy người Kỳ Quan Nhượng hợp tác đối phó với Vệ Từ, quả thật cô ứng phó không kịp, nhưng tỉnh táo xem xét thì thấy đây cũng là một cơ hội.
Cơ hội để Vệ Từ lui về vị trí an toàn.
Thuận tiện, Khương Bồng Cơ còn phải ra tay chỉnh đốn đám người Vệ thị này thật tốt.
Còn Kỳ Quan Nhượng - người sắp đặt tất cả chuyện này thì... Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nghỉ triều liên tiếp năm ngày, cô cũng bớt giận rồi, đương nhiên sẽ không tiếp tục so đo nữa.
Lúc trước, cô còn rầu rĩ phải làm sao mới bảo vệ được Vệ Từ và Vệ thị, bây giờ coi như đạt được mục đích rồi.
Kỳ Quan Nhượng chần chừ một chút, thấp giọng hỏi bệ hạ.
“Bệ hạ đã từng nói với Vệ Từ về những chuyện này chưa?”
Bệ hạ ngạc nhiên hỏi: “Không, chuyện này có gì hay mà nói?”
Kỳ Quan Nhượng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói ra điều lo lắng trong lòng.
Chỉ cần Vệ Từ cách xa trung tâm quyền lực thì Vệ thị không có cách nào làm loạn, vị trí của đại điện hạ cũng vững chắc, vậy mục đích của Kỳ Quan Nhượng cũng đạt được.
“Hy vọng Tử Hiếu biết nỗi khổ tâm của bệ hạ.”
Bệ hạ hỏi ngược lại Kỳ Quan Nhượng: “Tại sao huynh ấy phải biết?”
Kỳ Quan Nhượng: “...”
Có một số chuyện, chỉ làm mà không nói rất dễ gây hiểu lầm.
Văn võ cả triều, có người nào không biết Kỳ Quan Nhượng ghét Vệ Từ chứ?
Cái sự ghét này đã kéo dài hơn mười năm, cho đến ngày bệ hạ “băng hà” thì bùng nổ.
Vệ Tông, con trai của Vệ Từ, bức vua thoái vị vào ngày bệ hạ “băng hà”, uy hiếp địa vị của đại điện hạ Khương Diễm.
Là một trong những trọng thần được ủy thác, Kỳ Quan Nhượng trông như bình tĩnh tỉnh táo nhưng lại tràn đầy sát ý với hai cha con Vệ thị.
Vệ Tông bất hiếu bức vua thoái vị, dã tâm bừng bừng mơ ước đế vị, rốt cuộc là ai cho cậu ta biết thân phận của mình, ai dạy dỗ cậu ta làm vậy?
Người cha Vệ Từ đóng vai trò gì trong chuyện này?
Có lẽ năm đó, anh ta không nên giữ lại tính mạng cho Vệ Từ!
Cũng bởi vậy mà khi Vệ Từ rút kiếm tự vẫn, quả quyết bác bỏ thân phận thái tử Chương Tộ của Vệ Tông thì Kỳ Quan Nhượng chỉ lạnh lùng thờ ơ.
Đồng thời, anh ta cũng vì sự thờ ơ của mình khi đó mà sau này phải hối tiếc suốt hai mươi ba năm.
Đến chết vẫn chưa từng quên.
“Bệ hạ, có một chuyện... lão thần có tội, là tội không thể tha...” Kỳ Quan Nhượng tóc hoa râm nằm trên giường bệnh, trên khuôn mặt nhợt nhạt vì bệnh, màu hồng hào quỷ dị hiện lên, đây là hồi quang phản chiếu: “Nếu như năm đó lão thần không lạnh lùng đối đãi như vậy thì có lẽ tiên đế đã không đến nỗi...”
“Chuyện này không trách ông.” Khương Diễm đã đăng cơ được hai mươi ba năm, vẻ mặt bình tĩnh: “Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, vì sao ông vẫn còn canh cánh trong lòng?”
Khương Diễm không trách nhưng Kỳ Quan Nhượng không thể nào quên được.
Lúc hấp hối, anh ta chỉ có một tâm nguyện, hy vọng Khương Diễm tác thành.
“Sau khi... lão thần đi... không được chôn cùng mộ tổ tiên...”
Giọng nói của Kỳ Quan Nhượng yếu ớt như muỗi kêu, nhưng Khương Diễm vẫn hiểu ý của anh ta.
“Trẫm biết.”
Không biết bao nhiêu năm sau này, người đời sau phát hiện mộ của danh thần Kỳ Quan Nhượng là mộ chôn quần áo và di vật.
Khi các học giả sứt đầu mẻ trán vì chuyện này, đế lăng của Thần Đế sụp đổ, người đời sau phát hiện trong chủ mộ đế lăng, ngoại trừ Thần Đế ra còn có một hài cốt đàn ông được chôn cùng, không thể kiểm chứng thân phận. Trong thần đường của đế lăng Thần Đế cũng phát hiện một bộ hài cốt đàn ông tầm tám mươi tuổi.
Không phải người này tuẫn táng mà là sau khi chết mới được mai táng vào thần đường của đế lăng.
Theo các nhà lịch sử học, bộ hài cốt này chắc chắn là lão thần hai triều đại - Kỳ Quan Nhượng.