Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1842 - Chương 1842NGOẠI TRUYỆN: ĐĂNG CƠ (2)
Chương 1841NGOẠI TRUYỆN: ĐĂNG CƠ (2)
Dĩ nhiên là không thể nào bỏ việc được, cả đời này cũng không thể bỏ việc.
Là một người trung niên bốn mươi mấy tuổi, trên có già dưới có trẻ, cho dù bị ngốc cũng phải viết code, chống lại lỗi bug đến cùng.
Áp lực cuộc sống lớn quá mà, không thể không khuất phục.
Đừng thấy lập trình viên này mới ngoài bốn mươi, ông ta đã từng trải nghiệm rất nhiều phương thức viết code, ví dụ như viết code trên xe đạp, trên các loại phương tiện giao thông công cộng như xe buýt, trên tàu hỏa, trên máy bay, ông ta còn từng dũng cảm chống lỗi bug trong sự tàn phá của mưa bão, động đất…
Khi giây phút suy sụp tinh thần qua đi, ông ta quyết định khai phá thành tích mới - viết code trong bệnh viện.
“Tao cũng không tin! Qua được cửa ải này, mày chính là lập trình viên giỏi nhất!”
Một giờ đồng hồ sau khi “cấp cứu” máy chủ, ông ta bắt đầu ngồi tự kỷ.
Đồng nghiệp thêm ông ta vào nhóm “những lập trình viên bị hại”.
Lập trình viên: “???”
Có ý gì chứ?
Đồng nghiệp nói với vẻ mặt tràn đầy ưu thương: “Hừ, xem thông báo của nhóm đi!”
Lập trình viên vào nhìn một cái, ông ta ngơ ngác trong nháy mắt, thậm chí còn hơi run rẩy.
“Nhóm những lập trình viên bị hại.”
“Liệt kê những lập trình viên đáng thương bị sát thủ lập trình viên nhẫn tâm tàn sát mấy năm nay.”
Ông ta ra khỏi thông báo nhóm, nhìn số thành viên trong nhóm, không nhịn được ôm lấy trái tim bé nhỏ đang bị thương.
Đây là một nhóm có hai nghìn thành viên, hiện có 1995 người online. _
з)∠)_
Đồng nghiệp thở dài, nói: “Một vị tiền bối đã từ chức thêm tôi vào nhóm này, trong nhóm đều là những người bị hại. Một số ít vẫn còn phấn đấu trên cương vị, một số thì đã nghỉ việc từ lâu và đi tìm việc khác rồi. Đây là tình trạng của chúng ta ở chỗ này, nghe một người cùng ngành trong giới livestream nói thì tình cảnh của bọn họ bên đó mới là thảm thiết. Ài... cái nghề lập trình viên này rất tốt, thế mà còn gặp phải sát thủ lập trình viên.”
Sinh không gặp thời. QAQ
Chết không nhắm mắt. QAQ
Đây là nhóm thứ sáu trên QQ, trước đó còn có nhóm một, hai, ba, bốn, năm, cùng với vài nhóm trên WeChat nữa.
Lập trình viên: “...”
Năm đó, ông ta thật không nên đổi nơi công tác sang Weibo.
Đồng nghiệp nói tiếp: “Tôi luôn có một loại dự cảm bất thường, nói không chừng, vị đại đế kia muốn nhiều công trạng nên khử thêm mấy lập trình viên để tế trời.
Sau khi gửi xong tin nhắn này, đồng nghiệp còn gửi thêm một icon đầu hói.
Lập trình viên gần như sắp khóc.
“Tết cũng qua rồi, Khương đại đế còn nhàm chán muốn công trạng gì nữa?”
Đồng nghiệp nói: “Có lẽ là muốn bù lại ba tháng công trạng bị thiếu.”
Lập trình viên: “...”
Đùa gì thế?
Trong khoảng thời gian kênh livestream của Khương Bồng Cơ biến mất, tần suất và lưu lượng truy cập tăng vọt, tình trạng web sập còn kinh khủng hơn năm trước rất nhiều.
Có thành tích kinh người như thế, sau khi quay lại, cô còn muốn tranh thủ thời gian đền bù thành tích à?
Lại xem đủ loại thở ngắn than dài và nhạo báng trong nhóm chat, lập trình viên bỗng vuốt mặt một cái.
“Tôi cảm thấy mình còn có thể cứu vãn được một chút.”
Khương Bồng Cơ không hề biết trong lúc vô tình lại có thêm một vị lập trình viên nữa vì cô mà sinh ra nỗi ám ảnh về nghề nghiệp của mình, cả đời cũng không xóa được.
Bây giờ cô giống như một học sinh đáng thương, bị năm triệu thầy giáo (phụ huynh) nghiêm nghị hỏi thăm.
Ban đầu, trong kênh livestream nhiều fan hơn antifan, nhưng bây giờ fanti lại trở nên áp đảo.
Khương Bồng Cơ chỉ có thể ngoan ngoãn rồi lại ngoan ngoãn.
Dẫu sao, đám cá muối xem livestream đều thích mềm không thích cứng, giả bộ ngoan ngoãn và làm màu chút vẫn có thể coi là thủ đoạn tránh né “ăn chửi”.
Đám cá muối mắng mãi mắng mãi, đột nhiên có người đăng một bình luận khiến người người rơi lệ.
Tốc độ tay của đối phương thật là nhanh, hiển nhiên những chữ này không phải vừa mới viết, ngược lại giống như là bản thảo đã được viết từ trước rồi.
Nói lải nhải mấy trăm chữ, cuối cùng chốt lại một câu.
[Cô không sao là tốt rồi.]
Khương Bồng Cơ không kìm được nở nụ cười xán lạn lộ tám cái răng đúng tiêu chuẩn.
“Ừ, tôi không sao.”
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Tui vẫn cứ lo có phải Streamer đột nhiên xảy ra chuyện gì hay không, lối chào kiểu nhà binh trước đó quả thật quá dọa người.
[Thiên Rài Quách Phụng Hiếu]: Đồng ý với bọn tui là sau này không nên động một tí là chào kiểu quân đội có được không?
Khi đó Khương Bồng Cơ chào kiểu quân đội khiến bọn họ rất lo lắng và sốt ruột.
Khương Bồng Cơ bất đắc dĩ nói: “Khi đó tôi lo lắng mình thật sự không về được nữa, dù có về được thì khả năng kênh livestream còn tồn tại cũng không lớn. Chỉ là tôi không biết nên giải thích với các bạn như thế nào. Này... mọi người nhìn xem, tôi dưỡng thương ba tháng, đến giờ vẫn chưa đi đứng bình thường được đây này. Đáng thương biết bao nha, tôi thiếu chút nữa đã mất mạng đó, lúc tính mạng bị đe dọa, tôi chỉ nghĩ tới sự đáng yêu (mấy lời nói “bỉ ổi”) của đám tiểu thiên sứ các bạn... cho tôi có sức mạnh vượt qua ranh giới sinh tử, thật đấy, còn thật hơn trân châu nữa.”
Mặc dù bọn họ đều biết mấy lời này của Khương Bồng Cơ chỉ là chém gió thôi, nhưng vẫn có cá muối nhạy cảm bị lừa, khóc bù lu bù loa.
Đúng như Khương Bồng Cơ nói, cô nghỉ ngơi đã ba tháng mà vẫn còn yếu như vậy, có thể thấy lúc bị thương có bao nhiêu hung hiểm.
Đám cá muối đúng là vẫn còn mềm lòng, bọn họ là những người nhìn Khương Bồng Cơ lớn lên, hoặc là nói, cô có bọn họ bầu bạn từ nhỏ đến khi trưởng thành, cái gì cũng có thể nhẹ nhàng cho qua.
Lúc này, có một cá muối nhịn không được “phá game”.
[Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng, Cố Nhân Quay Về]: Tui dám đánh cược, “tiểu thiên sứ” mà cô nói tuyệt đối không bao gồm loại “sinh vật” “lập trình viên”.
Bình luận này lập tức lên top, thậm chí thành hot search.
[Lòng Vui Thì Miệng Cười]: Ha ha ha, cười chết tui, lập trình viên này khá hài hước mà, tha cho ông ta đi được không?
[Thuyết Hiệp]: Sao mà dễ dàng bỏ qua như thế được? Dẫu sao thì tam đại pháp bảo của kênh livestream chính là Streamer, cá muối và lập trình viên. _
з)∠)_
Khương Bồng Cơ thì tỏ vẻ cái gì mình cũng không biết.
[Vô tội đáng thương yếu đuối.jpg]
Dĩ nhiên, không thiếu fan thuộc trường phái “Streamer vô địch”, không tin lời nói của Khương Bồng Cơ.
Streamer là người rất mạnh, làm sao cô có thể tùy tiện bị một người đánh đến nỗi ở bên ranh giới sinh tử chứ?
Khi Vệ Từ tới, cẩn thận cùng Khương Bồng Cơ tản bộ thì đám cá muối lại “khó ở”.
Bọn họ mới rời khỏi ba tháng mà khuê nữ nhà mình đã bị người ta đánh cho tơi tả như vậy rồi.
Bi thương. (ಥ ﹏ ಥ)
Dựa vào khả năng diễn “khổ nhục kế” khôn khéo, Khương Bồng Cơ thành công khiến antifan trở lại thành fan, lại tiếp tục nói mấy lời ngả ngớn.
Khương Bồng Cơ cảm thấy rất ổn, “nguồn” vui vẻ mỗi ngày của cô đã trở lại.
Tuy rằng bị thương khá nặng nhưng thân thể Khương Bồng Cơ khỏe mạnh nên khôi phục cũng nhanh.
Đến khi cái rét lạnh của Bắc Uyên qua đi, người dân đổi sang quần áo mùa xuân thì Khương Bồng Cơ cũng thoát được cái nạng, khôi phục trạng thái nhảy nhót hoạt bát.
“Xem tình trạng này thì chúng ta có thể quay về Đông Khánh nhanh thôi.”
Tay cầm bút của Kỳ Quan Nhượng ngừng lại một lát, giương mắt lành lạnh nói: “Cái gì mà quay về Đông Khánh?”
Khương Bồng Cơ: “???”
Từ Kha ôm một chồng tài liệu rất cao, ngăn trở cả tầm mắt bước vào, sau khi buông xuống thì thở hổn hển.
Tuổi đã cao mà còn phải học người trẻ tuổi không ngừng tăng ca đến hói cả đầu, đúng là làm khó bản thân.
“Hiện giờ, chủ công đã thống nhất năm nước rồi, năm nước cũng không còn nữa, nên lựa ngày lành để chọn tân quốc hiệu mới đúng.” Cứ một mực gọi Đông Khánh, Nam Thịnh, Bắc Uyên, Tây Xương với cả Trung Chiếu, người nào không biết còn tưởng là thiên hạ vẫn còn loạn lạc: “Từ thời tam hoàng ngũ đế đến đời vua Thuấn, Vũ đều lấy cùng họ, khác quốc hiệu để thể hiện rõ đức nghiệp của mình. Người thống nhất thiên hạ chẳng có mấy người, ân đức của chủ công không kém gì các vị minh đế hiền triết đã khuất.”
Chuyện quan trọng nhất đối với người thành lập triều đại ở các quốc gia chính là xác lập quốc hiệu.
Xác lập quốc hiệu mới đồng nghĩa với việc thay đổi triều đại, vạch rõ ranh giới với lúc trước, đây là chuyện có ý nghĩa lịch sử rất lớn.
Chuyện này rất quan trọng nha!
Khương Bồng Cơ nói: “Cái này còn phải chọn à? Dĩ nhiên là ‘Khương’ rồi!”
Từ Kha hơi bối rối: “Chọn quốc họ làm quốc hiệu sao?”
Chủ công, ngài nhất định phải tùy tiện như thế ư?
Dù gì cũng cho những đại thần một bụng tài hoa thi thư kia một cơ hội được biểu dương chứ.
Kỳ Quan Nhượng cũng cảm thấy không ổn, chủ công nhà mình có thể âm thầm chọn “Khương” làm quốc hiệu dự bị, nhưng đừng có tự luyến rõ ràng như vậy.
Khương Bồng Cơ hỏi ngược lại bọn họ: “Khương không được à?”
Từ Kha đáp: “Họ được trời ban dĩ nhiên là tốt, cũng có ý được trời che chở nhưng có điều...”
Không khỏi sẽ có người lên án chủ công tự luyến, chuyện quốc hiệu vẫn nên làm theo quy tắc ngầm, âm thầm hành động đi.
Khương Bồng Cơ nói: “Quốc hiệu trước đây được xác lập như thế nào?”
Xác lập quốc hiệu là chuyện rất nghiêm túc, nhìn triều đại nào cũng có thể thấy quốc hiệu có nguồn gốc nhất định, ví dụ như nơi bắt nguồn thế lực, tước hiệu được phong xưa kia, quê quán xuất thân, bú fame rằng mình là con cháu của một triều đại ngầu lòi nào đó…
Chuyện lấy họ làm quốc hiệu cũng không phải là không có, chẳng qua là rất hiếm gặp, hơn nữa tình huống của Khương Bồng Cơ hơi đặc thù.
Nếu như cô chắc chắn dùng “Khương” làm quốc hiệu thì sẽ bị người đời lên án là không biết khiêm tốn là gì.
_
з)∠)_
Mặc dù chủ công nhà mình luôn luôn coi tự luyến là một đức tính tốt.
“Vậy thì âm thầm định ra đi.” Nghe Từ Kha thao thao bất tuyệt, Khương Bồng Cơ nói: “Ta sẽ lắng nghe ý kiến của chúng thần.”
Từ Kha: “...”
Chủ công không cảm thấy nửa trước của câu rất mâu thuẫn với nửa sau à?
Nếu để cho đại thần quyết định, chắc chắn bọn họ sẽ tị huý* mà tránh lấy quốc họ, nhưng ai sẽ quyết định giúp chủ công đây?
* Trong thời kỳ phong kiến không được nói hoặc viết tên họ của vua chúa hay hoàng thân trực tiếp, gọi là kiêng tên huý.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Đợi về đế đô rồi lại bàn bạc vậy.”
Khương Bồng Cơ giống như mất trí nhớ sau khi tỉnh rượu, lờ mờ hỏi: “Đế đô cái quỷ gì?”
Từ Kha nhắc nhở cô: “Trước khi xuất chinh đánh Bắc Uyên, chẳng phải chủ công đã chọn đóng đô ở Bình Phong Đô, Tốn Châu, Trung Chiếu ư?”
Dĩ nhiên, giờ Bình Phong Đô đã bị buộc đổi tên rồi.
Bấy giờ, Khương Bồng Cơ mới nhớ tới chuyện này.
Nhưng mà...
“Tại sao phải đi qua đó?”
Từ Kha và Kỳ Quan Nhượng: “...”
Vietwriter.vn
Hoàng đế tương lai không ở đế đô, vậy xin hỏi người muốn ở đâu ạ?
Hơn nữa...
Từ Kha nói: “Thiên hạ vừa mới ổn định, để trấn an lòng dân, chủ công vẫn nên sớm cân nhắc chuyện đăng cơ đi ạ.”
Nói thế nào thì chủ công nhà mình cũng là vị nữ đế đầu tiên từ cổ chí kim, sự phô trương nên có không thể kém hơn người đi trước được. Dĩ nhiên, dựa theo tính tiết kiệm của chủ công nhà mình, chuyện này mà để cô ấy xử lý thì hơn phân nửa là rút gọn được bao nhiêu thì rút gọn bấy nhiêu.
Từ Kha bày tỏ anh ta kiên quyết phản đối.
“Đại sự của đời người chỉ có một lần, chủ công không thể hời hợt được!”
Tuyệt đối phải làm lớn hơn!
Hoàng cung mới đã bắt đầu được tu sửa từ lâu, cũng may Bình Phong Đô cũng từng là cố đô phồn vinh, đầy đủ cơ sở hạ tầng, lựa chọn một nơi sửa đổi thành hoàng cung vẫn kịp. Các loại lễ nghi chi tiết cũng có người xử lý riêng, việc Khương Bồng Cơ cần làm chính là ghi nhớ các hạng mục trong chương trình lễ đăng cơ.
Dĩ nhiên còn có long bào nữa. Từ việc thiết kế, quyết định hình thức long bào đến khi bắt đầu chế tạo, dù có tập hợp mấy trăm tú nương ngự dụng có kỹ năng thêu thùa tinh xảo tới làm gấp rút ngày đêm thì vẫn cần thời gian hơn nửa năm. Khương Bồng Cơ vừa nghe xong thì đầu đã to ra: “Ta chỉ là một bệnh nhân, vết thương vừa mới bình phục thôi.”
Bệnh nhân đáng thương biết bao, tại sao không thể “bỏ qua” cho cô chứ?
Từ Kha ngưng trọng nói: “Chủ công, thần đã biết tất cả rồi.”
Khương Bồng Cơ: “...”
Tầm Mai, cái đồ miệng rộng kia!!!
Dĩ nhiên là không thể nào bỏ việc được, cả đời này cũng không thể bỏ việc.
Là một người trung niên bốn mươi mấy tuổi, trên có già dưới có trẻ, cho dù bị ngốc cũng phải viết code, chống lại lỗi bug đến cùng.
Áp lực cuộc sống lớn quá mà, không thể không khuất phục.
Đừng thấy lập trình viên này mới ngoài bốn mươi, ông ta đã từng trải nghiệm rất nhiều phương thức viết code, ví dụ như viết code trên xe đạp, trên các loại phương tiện giao thông công cộng như xe buýt, trên tàu hỏa, trên máy bay, ông ta còn từng dũng cảm chống lỗi bug trong sự tàn phá của mưa bão, động đất…
Khi giây phút suy sụp tinh thần qua đi, ông ta quyết định khai phá thành tích mới - viết code trong bệnh viện.
“Tao cũng không tin! Qua được cửa ải này, mày chính là lập trình viên giỏi nhất!”
Một giờ đồng hồ sau khi “cấp cứu” máy chủ, ông ta bắt đầu ngồi tự kỷ.
Đồng nghiệp thêm ông ta vào nhóm “những lập trình viên bị hại”.
Lập trình viên: “???”
Có ý gì chứ?
Đồng nghiệp nói với vẻ mặt tràn đầy ưu thương: “Hừ, xem thông báo của nhóm đi!”
Lập trình viên vào nhìn một cái, ông ta ngơ ngác trong nháy mắt, thậm chí còn hơi run rẩy.
“Nhóm những lập trình viên bị hại.”
“Liệt kê những lập trình viên đáng thương bị sát thủ lập trình viên nhẫn tâm tàn sát mấy năm nay.”
Ông ta ra khỏi thông báo nhóm, nhìn số thành viên trong nhóm, không nhịn được ôm lấy trái tim bé nhỏ đang bị thương.
Đây là một nhóm có hai nghìn thành viên, hiện có 1995 người online. _
Đồng nghiệp thở dài, nói: “Một vị tiền bối đã từ chức thêm tôi vào nhóm này, trong nhóm đều là những người bị hại. Một số ít vẫn còn phấn đấu trên cương vị, một số thì đã nghỉ việc từ lâu và đi tìm việc khác rồi. Đây là tình trạng của chúng ta ở chỗ này, nghe một người cùng ngành trong giới livestream nói thì tình cảnh của bọn họ bên đó mới là thảm thiết. Ài... cái nghề lập trình viên này rất tốt, thế mà còn gặp phải sát thủ lập trình viên.”
Sinh không gặp thời. QAQ
Chết không nhắm mắt. QAQ
Đây là nhóm thứ sáu trên QQ, trước đó còn có nhóm một, hai, ba, bốn, năm, cùng với vài nhóm trên WeChat nữa.
Lập trình viên: “...”
Năm đó, ông ta thật không nên đổi nơi công tác sang Weibo.
Đồng nghiệp nói tiếp: “Tôi luôn có một loại dự cảm bất thường, nói không chừng, vị đại đế kia muốn nhiều công trạng nên khử thêm mấy lập trình viên để tế trời.
Sau khi gửi xong tin nhắn này, đồng nghiệp còn gửi thêm một icon đầu hói.
Lập trình viên gần như sắp khóc.
“Tết cũng qua rồi, Khương đại đế còn nhàm chán muốn công trạng gì nữa?”
Đồng nghiệp nói: “Có lẽ là muốn bù lại ba tháng công trạng bị thiếu.”
Lập trình viên: “...”
Đùa gì thế?
Trong khoảng thời gian kênh livestream của Khương Bồng Cơ biến mất, tần suất và lưu lượng truy cập tăng vọt, tình trạng web sập còn kinh khủng hơn năm trước rất nhiều.
Có thành tích kinh người như thế, sau khi quay lại, cô còn muốn tranh thủ thời gian đền bù thành tích à?
Lại xem đủ loại thở ngắn than dài và nhạo báng trong nhóm chat, lập trình viên bỗng vuốt mặt một cái.
“Tôi cảm thấy mình còn có thể cứu vãn được một chút.”
Khương Bồng Cơ không hề biết trong lúc vô tình lại có thêm một vị lập trình viên nữa vì cô mà sinh ra nỗi ám ảnh về nghề nghiệp của mình, cả đời cũng không xóa được.
Bây giờ cô giống như một học sinh đáng thương, bị năm triệu thầy giáo (phụ huynh) nghiêm nghị hỏi thăm.
Ban đầu, trong kênh livestream nhiều fan hơn antifan, nhưng bây giờ fanti lại trở nên áp đảo.
Khương Bồng Cơ chỉ có thể ngoan ngoãn rồi lại ngoan ngoãn.
Dẫu sao, đám cá muối xem livestream đều thích mềm không thích cứng, giả bộ ngoan ngoãn và làm màu chút vẫn có thể coi là thủ đoạn tránh né “ăn chửi”.
Đám cá muối mắng mãi mắng mãi, đột nhiên có người đăng một bình luận khiến người người rơi lệ.
Tốc độ tay của đối phương thật là nhanh, hiển nhiên những chữ này không phải vừa mới viết, ngược lại giống như là bản thảo đã được viết từ trước rồi.
Nói lải nhải mấy trăm chữ, cuối cùng chốt lại một câu.
[Cô không sao là tốt rồi.]
Khương Bồng Cơ không kìm được nở nụ cười xán lạn lộ tám cái răng đúng tiêu chuẩn.
“Ừ, tôi không sao.”
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Tui vẫn cứ lo có phải Streamer đột nhiên xảy ra chuyện gì hay không, lối chào kiểu nhà binh trước đó quả thật quá dọa người.
[Thiên Rài Quách Phụng Hiếu]: Đồng ý với bọn tui là sau này không nên động một tí là chào kiểu quân đội có được không?
Khi đó Khương Bồng Cơ chào kiểu quân đội khiến bọn họ rất lo lắng và sốt ruột.
Khương Bồng Cơ bất đắc dĩ nói: “Khi đó tôi lo lắng mình thật sự không về được nữa, dù có về được thì khả năng kênh livestream còn tồn tại cũng không lớn. Chỉ là tôi không biết nên giải thích với các bạn như thế nào. Này... mọi người nhìn xem, tôi dưỡng thương ba tháng, đến giờ vẫn chưa đi đứng bình thường được đây này. Đáng thương biết bao nha, tôi thiếu chút nữa đã mất mạng đó, lúc tính mạng bị đe dọa, tôi chỉ nghĩ tới sự đáng yêu (mấy lời nói “bỉ ổi”) của đám tiểu thiên sứ các bạn... cho tôi có sức mạnh vượt qua ranh giới sinh tử, thật đấy, còn thật hơn trân châu nữa.”
Mặc dù bọn họ đều biết mấy lời này của Khương Bồng Cơ chỉ là chém gió thôi, nhưng vẫn có cá muối nhạy cảm bị lừa, khóc bù lu bù loa.
Đúng như Khương Bồng Cơ nói, cô nghỉ ngơi đã ba tháng mà vẫn còn yếu như vậy, có thể thấy lúc bị thương có bao nhiêu hung hiểm.
Đám cá muối đúng là vẫn còn mềm lòng, bọn họ là những người nhìn Khương Bồng Cơ lớn lên, hoặc là nói, cô có bọn họ bầu bạn từ nhỏ đến khi trưởng thành, cái gì cũng có thể nhẹ nhàng cho qua.
Lúc này, có một cá muối nhịn không được “phá game”.
[Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng, Cố Nhân Quay Về]: Tui dám đánh cược, “tiểu thiên sứ” mà cô nói tuyệt đối không bao gồm loại “sinh vật” “lập trình viên”.
Bình luận này lập tức lên top, thậm chí thành hot search.
[Lòng Vui Thì Miệng Cười]: Ha ha ha, cười chết tui, lập trình viên này khá hài hước mà, tha cho ông ta đi được không?
[Thuyết Hiệp]: Sao mà dễ dàng bỏ qua như thế được? Dẫu sao thì tam đại pháp bảo của kênh livestream chính là Streamer, cá muối và lập trình viên. _
Khương Bồng Cơ thì tỏ vẻ cái gì mình cũng không biết.
[Vô tội đáng thương yếu đuối.jpg]
Dĩ nhiên, không thiếu fan thuộc trường phái “Streamer vô địch”, không tin lời nói của Khương Bồng Cơ.
Streamer là người rất mạnh, làm sao cô có thể tùy tiện bị một người đánh đến nỗi ở bên ranh giới sinh tử chứ?
Khi Vệ Từ tới, cẩn thận cùng Khương Bồng Cơ tản bộ thì đám cá muối lại “khó ở”.
Bọn họ mới rời khỏi ba tháng mà khuê nữ nhà mình đã bị người ta đánh cho tơi tả như vậy rồi.
Bi thương. (ಥ ﹏ ಥ)
Dựa vào khả năng diễn “khổ nhục kế” khôn khéo, Khương Bồng Cơ thành công khiến antifan trở lại thành fan, lại tiếp tục nói mấy lời ngả ngớn.
Khương Bồng Cơ cảm thấy rất ổn, “nguồn” vui vẻ mỗi ngày của cô đã trở lại.
Tuy rằng bị thương khá nặng nhưng thân thể Khương Bồng Cơ khỏe mạnh nên khôi phục cũng nhanh.
Đến khi cái rét lạnh của Bắc Uyên qua đi, người dân đổi sang quần áo mùa xuân thì Khương Bồng Cơ cũng thoát được cái nạng, khôi phục trạng thái nhảy nhót hoạt bát.
“Xem tình trạng này thì chúng ta có thể quay về Đông Khánh nhanh thôi.”
Tay cầm bút của Kỳ Quan Nhượng ngừng lại một lát, giương mắt lành lạnh nói: “Cái gì mà quay về Đông Khánh?”
Khương Bồng Cơ: “???”
Từ Kha ôm một chồng tài liệu rất cao, ngăn trở cả tầm mắt bước vào, sau khi buông xuống thì thở hổn hển.
Tuổi đã cao mà còn phải học người trẻ tuổi không ngừng tăng ca đến hói cả đầu, đúng là làm khó bản thân.
“Hiện giờ, chủ công đã thống nhất năm nước rồi, năm nước cũng không còn nữa, nên lựa ngày lành để chọn tân quốc hiệu mới đúng.” Cứ một mực gọi Đông Khánh, Nam Thịnh, Bắc Uyên, Tây Xương với cả Trung Chiếu, người nào không biết còn tưởng là thiên hạ vẫn còn loạn lạc: “Từ thời tam hoàng ngũ đế đến đời vua Thuấn, Vũ đều lấy cùng họ, khác quốc hiệu để thể hiện rõ đức nghiệp của mình. Người thống nhất thiên hạ chẳng có mấy người, ân đức của chủ công không kém gì các vị minh đế hiền triết đã khuất.”
Chuyện quan trọng nhất đối với người thành lập triều đại ở các quốc gia chính là xác lập quốc hiệu.
Xác lập quốc hiệu mới đồng nghĩa với việc thay đổi triều đại, vạch rõ ranh giới với lúc trước, đây là chuyện có ý nghĩa lịch sử rất lớn.
Chuyện này rất quan trọng nha!
Khương Bồng Cơ nói: “Cái này còn phải chọn à? Dĩ nhiên là ‘Khương’ rồi!”
Từ Kha hơi bối rối: “Chọn quốc họ làm quốc hiệu sao?”
Chủ công, ngài nhất định phải tùy tiện như thế ư?
Dù gì cũng cho những đại thần một bụng tài hoa thi thư kia một cơ hội được biểu dương chứ.
Kỳ Quan Nhượng cũng cảm thấy không ổn, chủ công nhà mình có thể âm thầm chọn “Khương” làm quốc hiệu dự bị, nhưng đừng có tự luyến rõ ràng như vậy.
Khương Bồng Cơ hỏi ngược lại bọn họ: “Khương không được à?”
Từ Kha đáp: “Họ được trời ban dĩ nhiên là tốt, cũng có ý được trời che chở nhưng có điều...”
Không khỏi sẽ có người lên án chủ công tự luyến, chuyện quốc hiệu vẫn nên làm theo quy tắc ngầm, âm thầm hành động đi.
Khương Bồng Cơ nói: “Quốc hiệu trước đây được xác lập như thế nào?”
Xác lập quốc hiệu là chuyện rất nghiêm túc, nhìn triều đại nào cũng có thể thấy quốc hiệu có nguồn gốc nhất định, ví dụ như nơi bắt nguồn thế lực, tước hiệu được phong xưa kia, quê quán xuất thân, bú fame rằng mình là con cháu của một triều đại ngầu lòi nào đó…
Chuyện lấy họ làm quốc hiệu cũng không phải là không có, chẳng qua là rất hiếm gặp, hơn nữa tình huống của Khương Bồng Cơ hơi đặc thù.
Nếu như cô chắc chắn dùng “Khương” làm quốc hiệu thì sẽ bị người đời lên án là không biết khiêm tốn là gì.
_
Mặc dù chủ công nhà mình luôn luôn coi tự luyến là một đức tính tốt.
“Vậy thì âm thầm định ra đi.” Nghe Từ Kha thao thao bất tuyệt, Khương Bồng Cơ nói: “Ta sẽ lắng nghe ý kiến của chúng thần.”
Từ Kha: “...”
Chủ công không cảm thấy nửa trước của câu rất mâu thuẫn với nửa sau à?
Nếu để cho đại thần quyết định, chắc chắn bọn họ sẽ tị huý* mà tránh lấy quốc họ, nhưng ai sẽ quyết định giúp chủ công đây?
* Trong thời kỳ phong kiến không được nói hoặc viết tên họ của vua chúa hay hoàng thân trực tiếp, gọi là kiêng tên huý.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Đợi về đế đô rồi lại bàn bạc vậy.”
Khương Bồng Cơ giống như mất trí nhớ sau khi tỉnh rượu, lờ mờ hỏi: “Đế đô cái quỷ gì?”
Từ Kha nhắc nhở cô: “Trước khi xuất chinh đánh Bắc Uyên, chẳng phải chủ công đã chọn đóng đô ở Bình Phong Đô, Tốn Châu, Trung Chiếu ư?”
Dĩ nhiên, giờ Bình Phong Đô đã bị buộc đổi tên rồi.
Bấy giờ, Khương Bồng Cơ mới nhớ tới chuyện này.
Nhưng mà...
“Tại sao phải đi qua đó?”
Từ Kha và Kỳ Quan Nhượng: “...”
Vietwriter.vn
Hoàng đế tương lai không ở đế đô, vậy xin hỏi người muốn ở đâu ạ?
Hơn nữa...
Từ Kha nói: “Thiên hạ vừa mới ổn định, để trấn an lòng dân, chủ công vẫn nên sớm cân nhắc chuyện đăng cơ đi ạ.”
Nói thế nào thì chủ công nhà mình cũng là vị nữ đế đầu tiên từ cổ chí kim, sự phô trương nên có không thể kém hơn người đi trước được. Dĩ nhiên, dựa theo tính tiết kiệm của chủ công nhà mình, chuyện này mà để cô ấy xử lý thì hơn phân nửa là rút gọn được bao nhiêu thì rút gọn bấy nhiêu.
Từ Kha bày tỏ anh ta kiên quyết phản đối.
“Đại sự của đời người chỉ có một lần, chủ công không thể hời hợt được!”
Tuyệt đối phải làm lớn hơn!
Hoàng cung mới đã bắt đầu được tu sửa từ lâu, cũng may Bình Phong Đô cũng từng là cố đô phồn vinh, đầy đủ cơ sở hạ tầng, lựa chọn một nơi sửa đổi thành hoàng cung vẫn kịp. Các loại lễ nghi chi tiết cũng có người xử lý riêng, việc Khương Bồng Cơ cần làm chính là ghi nhớ các hạng mục trong chương trình lễ đăng cơ.
Dĩ nhiên còn có long bào nữa. Từ việc thiết kế, quyết định hình thức long bào đến khi bắt đầu chế tạo, dù có tập hợp mấy trăm tú nương ngự dụng có kỹ năng thêu thùa tinh xảo tới làm gấp rút ngày đêm thì vẫn cần thời gian hơn nửa năm. Khương Bồng Cơ vừa nghe xong thì đầu đã to ra: “Ta chỉ là một bệnh nhân, vết thương vừa mới bình phục thôi.”
Bệnh nhân đáng thương biết bao, tại sao không thể “bỏ qua” cho cô chứ?
Từ Kha ngưng trọng nói: “Chủ công, thần đã biết tất cả rồi.”
Khương Bồng Cơ: “...”
Tầm Mai, cái đồ miệng rộng kia!!!