Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1839 - Chương 1839ĐẠI KẾT CỤC (4)
Chương 1839ĐẠI KẾT CỤC (4)
Vệ Từ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc với mình lại có biểu cảm khiến anh cảm thấy xa lạ, không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
“Chủ công đâu?”
Vệ Từ nhìn chằm chằm vào “Khương Bồng Cơ” lạ lùng này, bàn tay nắm lấy thanh chắn sắt của phòng giam không khỏi siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
“Hừ, chẳng lẽ lúc nãy ngươi đi dạo chơi ở cõi thần tiên à? Ta là ai, ngươi còn phải hỏi lại câu này ư?” Vẻ mặt của Thiên Não vừa hung dữ vừa vui sướng: “Đương nhiên ta là chủ công của ngươi rồi, bằng không ngươi nghĩ ta là ai chứ? Ta không muốn nghe thấy câu hỏi này lần thứ hai đâu đấy.”
Vệ Từ nghe vậy thì hoàn toàn cảm thấy lạnh lẽo, chắc chắn người ở trước mặt anh bây giờ không phải chủ công của anh!
Nếu con yêu quái này đã chiếm mất thân thể của chủ công, vậy thì bây giờ chủ công của anh đang ở đâu?
Thật sự giống như những gì con yêu quái này vừa nói, linh hồn của cô đang bị cầm tù, tra tấn sao?
Không!
Không thể nào!
Chủ công tuyệt đối không phải là người tự chui đầu vào rọ!
Anh và chủ công đã quen biết nhau hai kiếp, tổng cộng mấy chục năm, cô đã bao giờ đánh trận nào mà chưa chuẩn bị trước đâu?
Vệ Từ nghĩ như vậy, trái tim đang hoảng loạn đã bình tĩnh lại, sao chủ công của anh có thể bại dưới tay loại quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ này?
“Hơ... Ánh mắt của ngươi có ý gì? Nghi ngờ thân phận của ta hả?”
Vệ Từ lạnh lùng nói: “Ánh mắt gì, trong lòng các hạ tự biết rõ, ngươi không phải là chủ công của ta, trong lòng ta rất rõ điều này. Đã là giả thì không thành thật được, là thật thì không thể giả được. Dù ngươi có dùng yêu thuật để chiếm thân thể của chủ công ta thì làm được gì nào? Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể lừa được ánh mắt của người đời à?”
Thiên Não nghe xong không nhịn được cười lạnh mỉa mai anh.
Nó cho rằng người đàn ông mà Khương Bồng Cơ coi trọng ắt hẳn phải có đầu óc một chút, không ngờ cũng là một kẻ ngu ngốc.
“Ta thật sự không hiểu được Khương Bồng Cơ coi trọng điểm gì ở ngươi? Chỉ nhờ khuôn mặt này thôi à?” Thiên Não giơ tay tóm lấy cằm Vệ Từ, ngay lập tức siết thành một vết hằn, trong mắt nó toàn là sự xem thường: “Ừm, quả đúng là có khả năng này. Dù sao đầu óc của ngươi không tốt, từ trên xuống dưới cũng chỉ có mỗi khuôn mặt này miễn cưỡng chấp nhận được. Còn không bằng Từ Kha nữa, ta thật không hiểu nổi vì sao Khương Bồng Cơ lại chọn ngươi? Vừa khờ dại vừa ngu xuẩn! Chẳng lẽ ngươi không biết Từ Kha là người của ta à? Cho dù tiếng tăm của hắn không quá nổi, nhưng hắn khống chế được đại cục ở hậu phương. Chỉ cần hắn nói ta là Khương Bồng Cơ, ngay cả khi có người nghi ngờ, có ai dám thật sự nói thành lời chứ? Người nào dám nghi ngờ thì sẽ chết chắc, ngươi cảm thấy sẽ có người không muốn sống thật ư?”
Vệ Từ đau đến mức suýt nữa không nói được thành lời, cảm giác như xương cằm của anh sắp bị người kia bóp nát.
Nhưng mà...
“Tất nhiên mạng sống rất đáng quý, nhưng lại không phải là thứ đáng quý nhất trên đời này, ngươi không phải người ta, sao lại biết được lựa chọn của người ta chứ?” Vệ Từ cố chịu đau nói: “Ngươi dùng mạng sống để uy hiếp bọn họ, cùng lắm chỉ đối phó được với loại người tầm thường. Sao ngươi biết được Hiếu Dư chắc chắn sẽ phản bội chủ công? Cho dù hắn thật sự phản bội chủ công, điều này cũng chỉ có thể nói lên hắn phụ lại niềm tin và sự mong đợi của chủ công. Ngoại trừ hắn, sẽ có rất nhiều người tình nguyện lên tiếng để tìm lại chủ công, ngươi sẽ không thực hiện được đâu!”
Thiên Não tiếp tục cười khẩy: “Nếu không phải vì có không ít người biết quan hệ giữa ngươi và Khương Bồng Cơ, ta không tiện ra tay với ngươi, thì ngay bây giờ ta đã có thể giết ngươi rồi.”
Nó buông bàn tay đang siết chặt Vệ Từ ra, giống như vứt bỏ thứ đồ bẩn thỉu có thể lây bệnh được.
“Có điều giữ ngươi lại cũng tốt.” Đuôi mắt của Thiên Não lộ ra màu đỏ máu: “Vừa hay có thể để ngươi thấy được hiện thực là như thế nào! Từ khi loài người ra đời đến bây giờ, bản chất của bọn họ luôn là ích kỷ, phần lớn người thường vì lợi ích của bản thân mà xâm hại đến lợi ích của người khác. Bây giờ cũng chỉ là lựa chọn im lặng để bảo vệ mạng sống của mình thôi mà, ngươi cho rằng bọn họ sẽ từ bỏ mạng sống để lên tiếng thay cho Khương Bồng Cơ sao? Ta nói cho ngươi biết, bọn họ chỉ biết giả câm giả điếc mà thôi. Mà ngươi... ta sẽ giữ ngươi lại, để ngươi được nhìn tận mắt, xem hồn phách của Khương Bồng Cơ bị tra tấn đến khi hồn bay phách lạc như thế nào!”
Giọng nói của Vệ Từ khản đặc: “Âm mưu của ngươi chắc chắn không thể thực hiện được!”
“Vậy ta sẽ chờ đợi!”
Có lẽ là do Thiên Não đã nắm chắc thắng lợi, cho nên tâm trạng của nó cực kỳ vui sướng.
“Hừ, đây là thế hệ sau của Khương gia này.” Thiên Não bế Diễm điện hạ đang nằm khóc trong lòng Tầm Mai tới, một đứa khác trong hai đứa sinh đôi đang vỗ liên tục vào song sắt lồng giam, vừa nói “Không được phép bắt nạt Hách Hách”, lúc sau lại nói “Trả lại cho toa”.
Thiên Não căm ghét loài người, đương nhiên cũng sẽ căm ghét trẻ con loài người.
Một đứa thì yếu đuối thích khóc, đứa còn lại thì không ngừng ồn ào, cả hai đều khiến nó mất kiên nhẫn.
Nó dùng ngón tay khều khều gương mặt bầu bĩnh của Diễm điện hạ, giọng điệu nguy hiểm của nó khiến Vệ Từ cảm thấy căng thẳng, sợ con quái vật này sẽ tổn thương điện hạ.
“Ngoan, gọi ‘mẹ’ một lần đi. Sau này ta sẽ là ‘mẹ’ của con.”
Diễm điện hạ nghe vậy thì còn khóc to hơn, tiếng khóc oa oa khiến người nghe phải mềm lòng.
“Lương! Lương của toa... Ngưi tránh ra!”
Diễm điện hạ khóc đến mức không thở được, không lâu sau hai mắt đã sưng lên vì khóc, đỏ au như con thỏ.
Ban đầu Thiên Não còn kiên nhẫn trêu đùa một chút, nhưng chẳng bao lâu đã bị tiếng khóc của trẻ con làm phiền, hận không thể đẩy cô bé xuống đất đạp cho mấy phát.
“Đúng là không biết tốt xấu!”
Thiên Não tùy tiện ném đứa nhỏ vào trong lòng Tầm Mai, sắc mặt Tầm Mai tái nhợt nhận lấy, vỗ về lưng của Diễm điện hạ dỗ cô bé từng tí một.
Liễu Chiêu nhìn thấy hết cảnh tượng này, sợ tới mức hai chân mềm nhũn như sợi bún.
Toi rồi, toi rồi, thật sự không ổn rồi, chẳng lẽ a tỷ thật sự gặp trục trặc ở đâu rồi sao?
Liễu Chiêu nhìn thấy Vệ Từ chật vật và hai đứa cháu ngoại khóc không thành tiếng, trong lòng cậu không biết phải cảm thấy như thế nào, vừa nóng nảy vừa áy náy.
Ai mà ngờ được rằng con yêu quái này lại trốn ở ngay trên người cậu chứ?
Nói không chừng con yêu quái này còn mượn thân thể của Liễu Chiêu để làm ra chuyện xấu gì không muốn để người khác biết nữa...
Mỗi khi nghĩ đến khả năng này, cậu lại cảm thấy lòng mình mệt mỏi.
Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có mỗi Liễu Xa giữ nguyên vẻ lạnh lùng, giống như kiểu tất cả sự ồn ào cãi vã xung quanh đều không liên quan gì đến ông.
“Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, quay về đi.”
Thiên Não dứt lời thì lập tức chuẩn bị rời đi, trong tay nó vẫn cầm thứ đang “giam giữ” linh hồn Khương Bồng Cơ.
Lúc này, Liễu Xa hỏi nó: “Ngươi thật sự cho rằng như vậy là xong rồi à?”
Thiên Não cười nhạo: “Ngươi cho rằng Khương Bồng Cơ còn có cơ hội trở mình sao?”
Liễu Xa thở dài một tiếng rồi nói: “Ta cho rằng, căn bản cô ta không hề mắc sai lầm, nên sao lại nói là cơ hội trở mình được?”
Thiên Não không hỏi căng thẳng, vội vã hỏi lại: “Ngươi có ý gì?”
“Ý của ta là... Ngươi thật ngu xuẩn!”
Giọng nữ vừa xa lạ vừa quen thuộc truyền vào tai mọi người, bọn họ không khỏi tìm về phía phát ra âm thanh.
Một cô gái tóc đỏ có dáng người cao gầy nóng bỏng, trưởng thành quyến rũ không biết xuất hiện trước mắt mọi người từ lúc nào.
Dung mạo người này rất xinh đẹp, khuôn mặt rõ nét, quần áo mặc trên người cô dù là cách cắt may hay là vải dệt đều rất kỳ lạ.
Cho dù là vậy, mọi người vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng khí chất hiên ngang, tư thế oai hùng của người đó.
Đây là một cô gái ngoại tộc có tướng mạo xinh đẹp, làn da vốn trắng nõn lại còn được màu tóc đỏ tôn lên, trông càng trắng sáng hơn.
Liễu Chiêu thấy vậy suýt chút nữa lác mắt.
“Đây... Đây là người hay là ma?”
Khương Bồng Cơ tức giận liếc cậu.
“Chiêu Nhi hay ha, ngay cả tỷ tỷ của đệ mà đệ cũng không nhận ra nữa.”
Giọng nói xa lạ, ngữ điệu quen thuộc, Liễu Chiêu sợ đến mức cơ thể run lên, trong lòng cậu xuất hiện một suy nghĩ vô cùng đáng sợ.
Vệ Từ nhìn thấy khuôn mặt hơi quen, không xác định gọi cô một câu: “Chủ công?” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Khương Bồng Cơ cười nói: “À, quả nhiên vẫn là Tử Hiếu có thần giao cách cảm với ta, mới vậy mà đã nhận ra rồi.”
Cô cười đùa với mọi người, như kiểu hoàn toàn quên mất ở đây còn có Thiên Não.
“Ngươi...”
Khương Bồng Cơ hỏi lại: “Ta cái gì mà ta? Ngạc nhiên vì ta không hề bị ngươi nhốt lại à?”
Thiên Não không thể tin nổi nhìn chằm chằm cô: “Sao có thể như vậy được?”
Khương Bồng Cơ chơi đùa với khối ngọc bội trong tay, nói đúng ra thì đó là một viên ngọc bội âm dương.
“Xưa nay con người ta không bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị trước cả, nếu ta dám xuất hiện trước mặt ngươi, đương nhiên là bởi vì ta đã chuẩn bị xong hết cả rồi.”
Thiên Não nhìn miếng ngọc bội âm dương kia, cả khuôn mặt trở nên méo mó.
Ai có thể ngờ được sau khi hồn phách của Khương Bồng Cơ rời khỏi xác thì trốn vào trong miếng ngọc bội này, tránh khỏi sự dò xét của Thiên Não chứ?
“Thì sao chứ?” Thiên Não cười khẩy lùi lại từng bước một: “Ngươi cho rằng ngươi có thể bắt được ta à?”
Khương Bồng Cơ nhịn không được cười nói: “Ngươi nói câu này không thấy vô nghĩa à? Nếu như ta không chắc chắn bắt được ngươi thì ta xuất hiện vào lúc này để làm gì chứ?”
Thiên Não vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt lập tức cứng đờ lại.
Nó thử thoát khỏi cơ thể này, nhưng ngạc nhiên phát hiện ra nó hoàn toàn không làm được.
Khương Bồng Cơ cảm khái: “Để khiến một kẻ xảo quyệt như cáo nhưng lại vụng về như lợn là ngươi mắc câu hoàn toàn, thật sự không dễ dàng.”
Thiên Não rất biết cách trốn tránh, bệnh đa nghi lại còn nặng, muốn bắt thứ trơn tuồn tuột này thật đúng là rất khó khăn.
“Vì khiến ngươi phải hiện thân, ta đã lên kế hoạch và chuẩn bị không ít.” Khương Bồng Cơ ngắm nghía miếng ngọc bội âm dương kia, vẻ mặt càng lúc càng trào phúng, châm biếm: “Ta biết ngươi đa nghi, nếu ta không thả ra miếng mồi câu đủ lớn, ngươi sẽ không chịu cắn câu đâu...”
Liễu Chiêu ngơ ngác nói: “Cho nên... A tỷ... Tất cả mọi người ở đây đều là mồi câu mà tỷ thả ra sao?”
Ở đây không chỉ có Vệ Từ và hai cô cháu ngoại, còn cả đệ đệ ruột tội nghiệp là cậu nữa!
Xác nhận qua ánh mắt, đúng là tỷ tỷ ruột!
Khương Bồng Cơ nói: “Nói như vậy thì cũng gần đúng, dù sao muốn đạt được mục đích thì phải bỏ ra công sức tương ứng.”
Liễu Chiêu: “QAQ”
Liễu Xa cười lạnh một tiếng, châm biếm đứa con trai của mình: “Vệ Từ bị bắt nạt, nó còn có thể nhẫn nhịn khoanh tay đứng nhìn được, con đau lòng gì chứ?”
Đúng là không thấy rõ địa vị và thân phận của mình.
Liễu Chiêu: “...”
Vừa bị a tỷ làm tổn thương, sau đấy đã bị cha ruột châm biếm, cậu cảm thấy hôm nay kích động hơi quá.
“Ngươi cho rằng mình thắng chắc thật sao?”
Thiên Não giận quá hóa cười, chớp mắt đã đoạt lấy Diễm điện hạ và đao Trảm Thần từ trong lòng Tầm Mai.
Nó chuẩn bị làm thịt nhãi con này ngay trước mặt Khương Bồng Cơ.
Kết quả...
Đao Trảm Thần vốn trông sắc bén không gì sánh bằng nhưng lại không thể chặt xuống.
Thiên Não và Diễm điện hạ yên lặng nhìn nhau.
Diễm điện hạ mới nãy còn khóc lên khóc xuống, bây giờ lại bình tĩnh nói: “Không phải ngươi nên đánh Khương Bồng Cơ à?”
Khương Bồng Cơ giở trò với Thiên Não thì liên quan gì đến Bùi Diệp ta?
May mắn A Tể là đao linh của đao Trảm Thần, nếu không, dựa vào tính tình khó chịu của Khương Bồng Cơ, khả năng cao là thấy chết mà không cứu.
Ha ha...
Đúng là một ngày khó chịu mà!
Lão thủ trưởng sâu sắc cảm thấy Khương Bồng Cơ không hề đáng tin, không biết năm xưa đầu óc mình nghĩ cái gì mà lại chọn cô là người thừa kế nữa.
Không biết rằng, lúc này Thiên Não cũng có tâm trạng y như vậy.
Không chỉ là một ngày khó chịu, mà còn là một ngày tồi tệ.
Thiên Não cười khẩy, nói: “Ngươi bắt được ta thì sao chứ? Trên đời này không ai có thể giết ta cả! Cùng lắm là lại phong ấn ta giống như trước kia thôi, phong ấn mấy chục nghìn năm, cũng không phải ta chưa từng trải qua. Nhưng chỉ cần ta không chết, sớm hay muộn sẽ có ngày ta quay lại trả thù!”
Diễm điện hạ nói: “Đúng rồi, ta quên nói, Khương Bồng Cơ đã đánh thức huyết mạch thượng cổ của Khương thị, cô ta có thể giết ngươi đấy, tình hình của ngươi bây giờ hơi bị nguy hiểm đó nha.”
Thiên Não: “...”
Khương Bồng Cơ: “...”
Rốt cuộc nó là viện trợ cô mời đến hay là đồng đội heo đến đây hãm hại cô thế?
Không phải chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn nó chịu khổ một tí thôi hả?
Khương Bồng Cơ cười lạnh giơ tay ra, bàn tay như dùng ma thuật biến ra một ngọn lửa kỳ dị.
“Nào, chúng ta chơi lửa đi.”
Vệ Từ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc với mình lại có biểu cảm khiến anh cảm thấy xa lạ, không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
“Chủ công đâu?”
Vệ Từ nhìn chằm chằm vào “Khương Bồng Cơ” lạ lùng này, bàn tay nắm lấy thanh chắn sắt của phòng giam không khỏi siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
“Hừ, chẳng lẽ lúc nãy ngươi đi dạo chơi ở cõi thần tiên à? Ta là ai, ngươi còn phải hỏi lại câu này ư?” Vẻ mặt của Thiên Não vừa hung dữ vừa vui sướng: “Đương nhiên ta là chủ công của ngươi rồi, bằng không ngươi nghĩ ta là ai chứ? Ta không muốn nghe thấy câu hỏi này lần thứ hai đâu đấy.”
Vệ Từ nghe vậy thì hoàn toàn cảm thấy lạnh lẽo, chắc chắn người ở trước mặt anh bây giờ không phải chủ công của anh!
Nếu con yêu quái này đã chiếm mất thân thể của chủ công, vậy thì bây giờ chủ công của anh đang ở đâu?
Thật sự giống như những gì con yêu quái này vừa nói, linh hồn của cô đang bị cầm tù, tra tấn sao?
Không!
Không thể nào!
Chủ công tuyệt đối không phải là người tự chui đầu vào rọ!
Anh và chủ công đã quen biết nhau hai kiếp, tổng cộng mấy chục năm, cô đã bao giờ đánh trận nào mà chưa chuẩn bị trước đâu?
Vệ Từ nghĩ như vậy, trái tim đang hoảng loạn đã bình tĩnh lại, sao chủ công của anh có thể bại dưới tay loại quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ này?
“Hơ... Ánh mắt của ngươi có ý gì? Nghi ngờ thân phận của ta hả?”
Vệ Từ lạnh lùng nói: “Ánh mắt gì, trong lòng các hạ tự biết rõ, ngươi không phải là chủ công của ta, trong lòng ta rất rõ điều này. Đã là giả thì không thành thật được, là thật thì không thể giả được. Dù ngươi có dùng yêu thuật để chiếm thân thể của chủ công ta thì làm được gì nào? Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể lừa được ánh mắt của người đời à?”
Thiên Não nghe xong không nhịn được cười lạnh mỉa mai anh.
Nó cho rằng người đàn ông mà Khương Bồng Cơ coi trọng ắt hẳn phải có đầu óc một chút, không ngờ cũng là một kẻ ngu ngốc.
“Ta thật sự không hiểu được Khương Bồng Cơ coi trọng điểm gì ở ngươi? Chỉ nhờ khuôn mặt này thôi à?” Thiên Não giơ tay tóm lấy cằm Vệ Từ, ngay lập tức siết thành một vết hằn, trong mắt nó toàn là sự xem thường: “Ừm, quả đúng là có khả năng này. Dù sao đầu óc của ngươi không tốt, từ trên xuống dưới cũng chỉ có mỗi khuôn mặt này miễn cưỡng chấp nhận được. Còn không bằng Từ Kha nữa, ta thật không hiểu nổi vì sao Khương Bồng Cơ lại chọn ngươi? Vừa khờ dại vừa ngu xuẩn! Chẳng lẽ ngươi không biết Từ Kha là người của ta à? Cho dù tiếng tăm của hắn không quá nổi, nhưng hắn khống chế được đại cục ở hậu phương. Chỉ cần hắn nói ta là Khương Bồng Cơ, ngay cả khi có người nghi ngờ, có ai dám thật sự nói thành lời chứ? Người nào dám nghi ngờ thì sẽ chết chắc, ngươi cảm thấy sẽ có người không muốn sống thật ư?”
Vệ Từ đau đến mức suýt nữa không nói được thành lời, cảm giác như xương cằm của anh sắp bị người kia bóp nát.
Nhưng mà...
“Tất nhiên mạng sống rất đáng quý, nhưng lại không phải là thứ đáng quý nhất trên đời này, ngươi không phải người ta, sao lại biết được lựa chọn của người ta chứ?” Vệ Từ cố chịu đau nói: “Ngươi dùng mạng sống để uy hiếp bọn họ, cùng lắm chỉ đối phó được với loại người tầm thường. Sao ngươi biết được Hiếu Dư chắc chắn sẽ phản bội chủ công? Cho dù hắn thật sự phản bội chủ công, điều này cũng chỉ có thể nói lên hắn phụ lại niềm tin và sự mong đợi của chủ công. Ngoại trừ hắn, sẽ có rất nhiều người tình nguyện lên tiếng để tìm lại chủ công, ngươi sẽ không thực hiện được đâu!”
Thiên Não tiếp tục cười khẩy: “Nếu không phải vì có không ít người biết quan hệ giữa ngươi và Khương Bồng Cơ, ta không tiện ra tay với ngươi, thì ngay bây giờ ta đã có thể giết ngươi rồi.”
Nó buông bàn tay đang siết chặt Vệ Từ ra, giống như vứt bỏ thứ đồ bẩn thỉu có thể lây bệnh được.
“Có điều giữ ngươi lại cũng tốt.” Đuôi mắt của Thiên Não lộ ra màu đỏ máu: “Vừa hay có thể để ngươi thấy được hiện thực là như thế nào! Từ khi loài người ra đời đến bây giờ, bản chất của bọn họ luôn là ích kỷ, phần lớn người thường vì lợi ích của bản thân mà xâm hại đến lợi ích của người khác. Bây giờ cũng chỉ là lựa chọn im lặng để bảo vệ mạng sống của mình thôi mà, ngươi cho rằng bọn họ sẽ từ bỏ mạng sống để lên tiếng thay cho Khương Bồng Cơ sao? Ta nói cho ngươi biết, bọn họ chỉ biết giả câm giả điếc mà thôi. Mà ngươi... ta sẽ giữ ngươi lại, để ngươi được nhìn tận mắt, xem hồn phách của Khương Bồng Cơ bị tra tấn đến khi hồn bay phách lạc như thế nào!”
Giọng nói của Vệ Từ khản đặc: “Âm mưu của ngươi chắc chắn không thể thực hiện được!”
“Vậy ta sẽ chờ đợi!”
Có lẽ là do Thiên Não đã nắm chắc thắng lợi, cho nên tâm trạng của nó cực kỳ vui sướng.
“Hừ, đây là thế hệ sau của Khương gia này.” Thiên Não bế Diễm điện hạ đang nằm khóc trong lòng Tầm Mai tới, một đứa khác trong hai đứa sinh đôi đang vỗ liên tục vào song sắt lồng giam, vừa nói “Không được phép bắt nạt Hách Hách”, lúc sau lại nói “Trả lại cho toa”.
Thiên Não căm ghét loài người, đương nhiên cũng sẽ căm ghét trẻ con loài người.
Một đứa thì yếu đuối thích khóc, đứa còn lại thì không ngừng ồn ào, cả hai đều khiến nó mất kiên nhẫn.
Nó dùng ngón tay khều khều gương mặt bầu bĩnh của Diễm điện hạ, giọng điệu nguy hiểm của nó khiến Vệ Từ cảm thấy căng thẳng, sợ con quái vật này sẽ tổn thương điện hạ.
“Ngoan, gọi ‘mẹ’ một lần đi. Sau này ta sẽ là ‘mẹ’ của con.”
Diễm điện hạ nghe vậy thì còn khóc to hơn, tiếng khóc oa oa khiến người nghe phải mềm lòng.
“Lương! Lương của toa... Ngưi tránh ra!”
Diễm điện hạ khóc đến mức không thở được, không lâu sau hai mắt đã sưng lên vì khóc, đỏ au như con thỏ.
Ban đầu Thiên Não còn kiên nhẫn trêu đùa một chút, nhưng chẳng bao lâu đã bị tiếng khóc của trẻ con làm phiền, hận không thể đẩy cô bé xuống đất đạp cho mấy phát.
“Đúng là không biết tốt xấu!”
Thiên Não tùy tiện ném đứa nhỏ vào trong lòng Tầm Mai, sắc mặt Tầm Mai tái nhợt nhận lấy, vỗ về lưng của Diễm điện hạ dỗ cô bé từng tí một.
Liễu Chiêu nhìn thấy hết cảnh tượng này, sợ tới mức hai chân mềm nhũn như sợi bún.
Toi rồi, toi rồi, thật sự không ổn rồi, chẳng lẽ a tỷ thật sự gặp trục trặc ở đâu rồi sao?
Liễu Chiêu nhìn thấy Vệ Từ chật vật và hai đứa cháu ngoại khóc không thành tiếng, trong lòng cậu không biết phải cảm thấy như thế nào, vừa nóng nảy vừa áy náy.
Ai mà ngờ được rằng con yêu quái này lại trốn ở ngay trên người cậu chứ?
Nói không chừng con yêu quái này còn mượn thân thể của Liễu Chiêu để làm ra chuyện xấu gì không muốn để người khác biết nữa...
Mỗi khi nghĩ đến khả năng này, cậu lại cảm thấy lòng mình mệt mỏi.
Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có mỗi Liễu Xa giữ nguyên vẻ lạnh lùng, giống như kiểu tất cả sự ồn ào cãi vã xung quanh đều không liên quan gì đến ông.
“Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, quay về đi.”
Thiên Não dứt lời thì lập tức chuẩn bị rời đi, trong tay nó vẫn cầm thứ đang “giam giữ” linh hồn Khương Bồng Cơ.
Lúc này, Liễu Xa hỏi nó: “Ngươi thật sự cho rằng như vậy là xong rồi à?”
Thiên Não cười nhạo: “Ngươi cho rằng Khương Bồng Cơ còn có cơ hội trở mình sao?”
Liễu Xa thở dài một tiếng rồi nói: “Ta cho rằng, căn bản cô ta không hề mắc sai lầm, nên sao lại nói là cơ hội trở mình được?”
Thiên Não không hỏi căng thẳng, vội vã hỏi lại: “Ngươi có ý gì?”
“Ý của ta là... Ngươi thật ngu xuẩn!”
Giọng nữ vừa xa lạ vừa quen thuộc truyền vào tai mọi người, bọn họ không khỏi tìm về phía phát ra âm thanh.
Một cô gái tóc đỏ có dáng người cao gầy nóng bỏng, trưởng thành quyến rũ không biết xuất hiện trước mắt mọi người từ lúc nào.
Dung mạo người này rất xinh đẹp, khuôn mặt rõ nét, quần áo mặc trên người cô dù là cách cắt may hay là vải dệt đều rất kỳ lạ.
Cho dù là vậy, mọi người vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng khí chất hiên ngang, tư thế oai hùng của người đó.
Đây là một cô gái ngoại tộc có tướng mạo xinh đẹp, làn da vốn trắng nõn lại còn được màu tóc đỏ tôn lên, trông càng trắng sáng hơn.
Liễu Chiêu thấy vậy suýt chút nữa lác mắt.
“Đây... Đây là người hay là ma?”
Khương Bồng Cơ tức giận liếc cậu.
“Chiêu Nhi hay ha, ngay cả tỷ tỷ của đệ mà đệ cũng không nhận ra nữa.”
Giọng nói xa lạ, ngữ điệu quen thuộc, Liễu Chiêu sợ đến mức cơ thể run lên, trong lòng cậu xuất hiện một suy nghĩ vô cùng đáng sợ.
Vệ Từ nhìn thấy khuôn mặt hơi quen, không xác định gọi cô một câu: “Chủ công?” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Khương Bồng Cơ cười nói: “À, quả nhiên vẫn là Tử Hiếu có thần giao cách cảm với ta, mới vậy mà đã nhận ra rồi.”
Cô cười đùa với mọi người, như kiểu hoàn toàn quên mất ở đây còn có Thiên Não.
“Ngươi...”
Khương Bồng Cơ hỏi lại: “Ta cái gì mà ta? Ngạc nhiên vì ta không hề bị ngươi nhốt lại à?”
Thiên Não không thể tin nổi nhìn chằm chằm cô: “Sao có thể như vậy được?”
Khương Bồng Cơ chơi đùa với khối ngọc bội trong tay, nói đúng ra thì đó là một viên ngọc bội âm dương.
“Xưa nay con người ta không bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị trước cả, nếu ta dám xuất hiện trước mặt ngươi, đương nhiên là bởi vì ta đã chuẩn bị xong hết cả rồi.”
Thiên Não nhìn miếng ngọc bội âm dương kia, cả khuôn mặt trở nên méo mó.
Ai có thể ngờ được sau khi hồn phách của Khương Bồng Cơ rời khỏi xác thì trốn vào trong miếng ngọc bội này, tránh khỏi sự dò xét của Thiên Não chứ?
“Thì sao chứ?” Thiên Não cười khẩy lùi lại từng bước một: “Ngươi cho rằng ngươi có thể bắt được ta à?”
Khương Bồng Cơ nhịn không được cười nói: “Ngươi nói câu này không thấy vô nghĩa à? Nếu như ta không chắc chắn bắt được ngươi thì ta xuất hiện vào lúc này để làm gì chứ?”
Thiên Não vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt lập tức cứng đờ lại.
Nó thử thoát khỏi cơ thể này, nhưng ngạc nhiên phát hiện ra nó hoàn toàn không làm được.
Khương Bồng Cơ cảm khái: “Để khiến một kẻ xảo quyệt như cáo nhưng lại vụng về như lợn là ngươi mắc câu hoàn toàn, thật sự không dễ dàng.”
Thiên Não rất biết cách trốn tránh, bệnh đa nghi lại còn nặng, muốn bắt thứ trơn tuồn tuột này thật đúng là rất khó khăn.
“Vì khiến ngươi phải hiện thân, ta đã lên kế hoạch và chuẩn bị không ít.” Khương Bồng Cơ ngắm nghía miếng ngọc bội âm dương kia, vẻ mặt càng lúc càng trào phúng, châm biếm: “Ta biết ngươi đa nghi, nếu ta không thả ra miếng mồi câu đủ lớn, ngươi sẽ không chịu cắn câu đâu...”
Liễu Chiêu ngơ ngác nói: “Cho nên... A tỷ... Tất cả mọi người ở đây đều là mồi câu mà tỷ thả ra sao?”
Ở đây không chỉ có Vệ Từ và hai cô cháu ngoại, còn cả đệ đệ ruột tội nghiệp là cậu nữa!
Xác nhận qua ánh mắt, đúng là tỷ tỷ ruột!
Khương Bồng Cơ nói: “Nói như vậy thì cũng gần đúng, dù sao muốn đạt được mục đích thì phải bỏ ra công sức tương ứng.”
Liễu Chiêu: “QAQ”
Liễu Xa cười lạnh một tiếng, châm biếm đứa con trai của mình: “Vệ Từ bị bắt nạt, nó còn có thể nhẫn nhịn khoanh tay đứng nhìn được, con đau lòng gì chứ?”
Đúng là không thấy rõ địa vị và thân phận của mình.
Liễu Chiêu: “...”
Vừa bị a tỷ làm tổn thương, sau đấy đã bị cha ruột châm biếm, cậu cảm thấy hôm nay kích động hơi quá.
“Ngươi cho rằng mình thắng chắc thật sao?”
Thiên Não giận quá hóa cười, chớp mắt đã đoạt lấy Diễm điện hạ và đao Trảm Thần từ trong lòng Tầm Mai.
Nó chuẩn bị làm thịt nhãi con này ngay trước mặt Khương Bồng Cơ.
Kết quả...
Đao Trảm Thần vốn trông sắc bén không gì sánh bằng nhưng lại không thể chặt xuống.
Thiên Não và Diễm điện hạ yên lặng nhìn nhau.
Diễm điện hạ mới nãy còn khóc lên khóc xuống, bây giờ lại bình tĩnh nói: “Không phải ngươi nên đánh Khương Bồng Cơ à?”
Khương Bồng Cơ giở trò với Thiên Não thì liên quan gì đến Bùi Diệp ta?
May mắn A Tể là đao linh của đao Trảm Thần, nếu không, dựa vào tính tình khó chịu của Khương Bồng Cơ, khả năng cao là thấy chết mà không cứu.
Ha ha...
Đúng là một ngày khó chịu mà!
Lão thủ trưởng sâu sắc cảm thấy Khương Bồng Cơ không hề đáng tin, không biết năm xưa đầu óc mình nghĩ cái gì mà lại chọn cô là người thừa kế nữa.
Không biết rằng, lúc này Thiên Não cũng có tâm trạng y như vậy.
Không chỉ là một ngày khó chịu, mà còn là một ngày tồi tệ.
Thiên Não cười khẩy, nói: “Ngươi bắt được ta thì sao chứ? Trên đời này không ai có thể giết ta cả! Cùng lắm là lại phong ấn ta giống như trước kia thôi, phong ấn mấy chục nghìn năm, cũng không phải ta chưa từng trải qua. Nhưng chỉ cần ta không chết, sớm hay muộn sẽ có ngày ta quay lại trả thù!”
Diễm điện hạ nói: “Đúng rồi, ta quên nói, Khương Bồng Cơ đã đánh thức huyết mạch thượng cổ của Khương thị, cô ta có thể giết ngươi đấy, tình hình của ngươi bây giờ hơi bị nguy hiểm đó nha.”
Thiên Não: “...”
Khương Bồng Cơ: “...”
Rốt cuộc nó là viện trợ cô mời đến hay là đồng đội heo đến đây hãm hại cô thế?
Không phải chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn nó chịu khổ một tí thôi hả?
Khương Bồng Cơ cười lạnh giơ tay ra, bàn tay như dùng ma thuật biến ra một ngọn lửa kỳ dị.
“Nào, chúng ta chơi lửa đi.”