Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1838 - Chương 1838ĐẠI KẾT CỤC (3)
Chương 1838ĐẠI KẾT CỤC (3)
“Phì... Ta mà cũng cần con cháu Khương gia đau lòng hả? Làm bộ làm tịch ít thôi!”
Thiên Não dùng khuôn mặt của Tầm Mai tạo ra biểu cảm dữ tợn, thần thái điên khùng kia khiến cho vẻ đẹp trên khuôn mặt bị phá hỏng không còn lại gì.
Ánh mắt của Khương Bồng Cơ mang theo vài phần đáng tiếc cùng thương hại.
“Ta làm vậy là làm bộ làm tịch sao? Ta đây cảm thấy tiếc thương cho ngươi từ tận đáy lòng, đau lòng vì ngươi, thông cảm với ngươi, ngươi thật sự là quá thất bại rồi đó!”
Thiên Não tức giận đến mức khuôn mặt cũng sắp nứt ra, khuôn mặt của Tầm Mai lúc đen lúc xanh vì tâm trạng của nó, ghê tởm y như nuốt phải vô số con ruồi, con bọ vậy.
Liễu Chiêu đứng xem bên cạnh không nhịn được tặc lưỡi sợ hãi than, cậu lẩm bẩm: “A tỷ quả thật là hán tử, tới lúc này rồi mà vẫn không quên khiêu khích người ta.”
Kẻ địch đang tóm được điểm yếu của cô trong tay, nó đang giữ lấy cốt nhục của cô, vậy mà Khương Bồng Cơ vẫn có thể bình tĩnh khiến kẻ địch tức giận đến mức giậm chân, quả thật là đang thử thách giới hạn bên bờ vực cái chết. Nếu như đổi thành Liễu Chiêu, cậu không bao giờ dám làm vậy, cụp chặt cái đuôi làm người còn không kịp nữa.
Liễu Xa ngồi bên trong lồng sắt cười nhạo.
“Cũng sắp chết rồi, lải nhải thêm vài câu có làm sao đâu?”
Hơn nữa, những gì Khương Bồng Cơ nói đều là tình hình thực tế, đường đường là Thiên Não lại trở thành dáng vẻ hiện tại, quả thật là trên đầu có vô số lỗ thủng.
Học cái gì không học lại học theo người khác tự cắt mình ra, giờ thì hay rồi, trở thành bất nam bất nữ, thực lực cũng không trên không dưới, còn bị một tiểu bối như Khương Bồng Cơ chế nhạo thẳng mặt. Nghĩ về hai nghìn năm xa xôi trước đây, Thiên Não bị tổ tiên của Khương Bồng Cơ đánh, sau hai nghìn năm lại bị hậu duệ của kẻ thù đánh tiếp, quả thật là càng sống càng thụt lùi. Hai nghìn năm, chỉ có lớn tuổi chứ không thông minh lên, không... có lẽ não còn nhỏ dần lại nữa.
Cho dù Liễu Xa là thất tình lục dục của Thiên Não, nhưng ông thật sự từ chối thừa nhận bản thể của mình lại có chỉ số thông minh thấp như vậy.
Một nhân vật phản diện không đủ tiêu chuẩn nhưng lại rất lanh chanh!
Không nhìn thấy mấy năm nay Khương Bồng Cơ đều để tâm đến việc đoạt thiên hạ chứ không quan tâm đến Thiên Não à?
Có nghĩa là như thế nào?
Nghĩa là người ta cảm thấy đi làm ruộng còn có tính khiêu chiến hơn đấu với Thiên Não, làm “Thiên Não” thật sự quá là thất bại.
Liễu Chiêu mở to đôi mắt thuần khiến vô tội như con thỏ con ra, thật ra cậu muốn thử hỏi phụ thân nhà mình một câu: Người mà Liễu Xa chắc tới trong câu nói “cũng sắp chết rồi” là ai? Rốt cuộc là ông đang chỉ a tỷ Khương Bồng Cơ, hay là đang ám chỉ con quái vật bên trong thân thể của Tầm Mai?
Có điều, nếu hỏi câu này, chắc hẳn là phụ nhân nhà mình sẽ không trả lời đâu.
“Tên mồm miệng láu cá Khương gia này thật sự là chung dòng máu thừa kế sự đê tiện, thực lực thì không có bao nhiêu nhưng mồm mép lại rất nhanh nhẹn.” Thiên Não nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, khuôn mặt mang theo chút lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn, nhưng nó lại khó chịu vì Khương Bồng Cơ dùng lời lẽ chèn ép nó, vậy nên cười khinh khỉnh rồi vạch trần một câu chuyện từ nhiều năm trước: “Khương Bồng Cơ... Ngươi có biết năm đó cha mẹ ngươi đã chết như thế nào không? Bọn họ đều nghĩ rằng tự sát thì có thể cứu được cả đôi bên, nên đã tự sát trước mặt ta. Ta vốn tưởng rằng bọn họ chết rồi, dòng máu chính tông Khương thị sẽ hoàn toàn bị cắt đứt, không ngờ vẫn còn một con cái lọt lưới là ngươi.”
Khương Bồng Cơ không có phản ứng gì, dường như cha mẹ trong lời Thiên Não không hề liên quan gì nhiều tới cô.
Thiên Não tóm chặt lấy Diễm điện hạ đang ở trong tay mình, dùng bàn tay được chăm sóc rất tốt kia của Tầm Mai vuốt ve khuôn mặt bụ bẫm của Diễm điện hạ.
Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói: “Vậy chỉ có thể nói là ngươi quá ngốc! Lợi dụng lúc người ta gặp chuyện khó khăn mà còn không thể giết cả nhà người ta, ngược lại còn để cho cá lọt lưới trưởng thành, trưởng thành đến mức có thể đe dọa được ngươi. Ngươi không cảm thấy hai chúng ta rất giống nhân vật chính và nhân vật phản diện trong mấy bộ truyện tranh báo thù nhiệt huyết sao?”
Trong truyện tranh, nhân vật phản diện kiểu gì cũng sẽ bị nhân vật chính nhiệt huyết phang chết.
Diễm điện hạ với khuôn mặt nhỏ nhắn đang bị tóm: “...”
Ta f*ck f*ck f*ck f*ck!!!
Họ Khương kia, đờ mờ cô câm miệng đi!!!
Cố ý đúng không? Nếu như bây giờ người bị tóm là Khương Liễn, cô còn có thể cố ý chọc giận người ta không chịu dừng hay không?
Thiên Não tức giận, vậy nên kéo theo đó là Diễm điện hạ trong tay nó gặp họa, khuôn mặt nhỏ nhắn bị móng tay của nó quẹt qua tạo thành hai vết máu mờ nhạt.
Diễm điện hạ đau tới mức khóc nức nở, trong ngực nó còn đang ôm chặt bé gấu trúc, miệng khóc hô: “Lương lương*, đau đau đau”... Từ khi sinh ra, Diễm điện hạ chưa từng khóc lấy một tiếng nhưng bây giờ bỗng phát triển tuyến lệ, từng giọt nước mắt to như mấy hạt đậu rơi xuống lộp bộp, khóc đến mức cái mũi trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên.
* Nói ngọng từ “nương” – mẹ.
Bên này, Vệ Từ đau lòng đến mức mặt trắng bệch, bàn tay nắm lấy song sắt dùng sức đến tái xanh.
“Có thù hận gì thì tìm người lớn thanh toán là được, oan có đầu nợ có chủ, động vào trẻ con làm gì?”
Diễm điện hạ: “...”
Xác nhận bằng ánh mắt, đây đúng là cha ruột!
Liễn điện hạ nhìn thấy em gái bị bắt nạt phát khóc, cô bé tức giận vỗ lên trên song sắt.
“Trả lại nội nội cho toa*!”
* Khương Liễn đang nói ngọng.
Dù sao cũng là con gái của Khương Bồng Cơ, cho dù còn nhỏ tuổi nhưng sức lực cũng không yếu, đập vào song sắt phát ra âm thanh ầm ầm.
Hiện trường lập tức trở nên rất hỗn loạn, đủ loại âm thanh lớn nhỏ vang lên khiến cho Thiên Não cũng phải đau đầu.
Thiên Não tức giận rống lên một tiếng: “Tất cả câm miệng hết đi, nếu không ta giết tất cả!”
Vệ Từ nói: “Giết thì giết, đưa Diễm Nhi cho ta!”
Thiên Não: “...”
Khương Bồng Cơ thờ ơ lạnh nhạt, giọng nói lạnh lùng xuyên nó một đao.
“Nhớ ngày xưa ngươi chính là Thiên Não mà cả Liên Bang đều kính sợ, là sự tồn tại đứng trên hàng tỉ người, ai cũng dựa vào ngươi, ỷ lại ngươi, tin tưởng ngươi.”
Khương Bồng Cơ không biết nguyên nhân ban đầu của họa Thiên Não, nhưng cô biết cuộc sống trước đây ở Liên Bang của tên này rất tốt, quỷ cũng không hiểu nổi vì sao nó lại đột nhiên làm phản, muốn tạo ra một cuộc chiến loạn ảnh hưởng to lớn, sau khi gây họa cho Liên Bang thì chạy trốn ngay lập tức, trải quả cuộc sống phải trốn chui trối lủi.
Khương Bồng Cơ nở một nụ cười khinh thường: “Nhìn lại ngươi lúc này xem... Nghèo túng thê lương tới mức nào, ngươi chỉ có thể dùng một người đàn ông gầy yếu với hai đứa trẻ còn nhỏ để uy hiếp ta... Mà quan trọng là uy hiếp này còn không đáng tin lắm... Nếu như ta không thèm để ý tới bọn họ, không thèm để ý đến thứ gọi là trọng thần, thậm chí còn không để ý đến mọi sự nghiệp ở kiếp này... Vậy thì ngươi có thể làm gì ta? Chỗ dựa mà ngươi đang có liệu còn có thể dựa vào được nữa không?”
Biểu cảm của Thiên Não suýt nữa vỡ tan ra.
“Trước đây ngươi hưởng thụ tài nguyên cấp cao nhất trên thế gian, bây giờ lại như là du côn lăn lộn ở đầu đường bắt nạt những quần thể yếu thế để giành lấy tài nguyên, ta thật sự không biết ngươi phải lăn lộn như vậy để làm gì?” Khương Bồng Cơ thật sự là không biết tên này muốn điều gì. Trả thù ư?
Trả thù không phải là khiến cho kẻ thù phải đau khổ, còn mình thì sống cuộc sống tốt đẹp à?
Kết quả thì sao?
Sống lưng của Liên Bang chưa từng bị chiến tranh phá hoại, còn Thiên Não phải chạy trối chết hai nghìn năm.
“Ngươi thì biết cái gì? Ta như thế nào không quan trọng, quan trọng là ta còn sống, nhân loại ở Liên Bang cũng đừng mong có một ngày được sống tốt!” Thiên Não rất cố chấp với chuyện này, hiện tại nó còn sống cũng là để nghĩ cách làm cho nhân loại ở Liên Bang phải sống khổ sở, gây phiền phức cho kẻ thù cũ, đây là động lực để nó báo thù: “Nói xong mấy lời vô nghĩa rồi, nếu như ngươi không nhường thân thể ra đây, ta thật sự sẽ giết chết con gái của ngươi đấy, đừng tưởng là ta đang dọa ngươi.”
Vệ Từ nhìn Khương Bồng Cơ, Khương Bồng Cơ nở nụ cười nhẹ nhàng trấn an anh.
“Ta nhường thân thể của ta, thì ngươi sẽ tha cho bọn họ?” Vietwriter.vn
Thiên Não khinh thường đáp: “Tất nhiên là vậy.”
Ở góc khác, Liễu Chiêu xem không hiểu trò này.
“A tỷ võ nghệ cao cường, không thể dùng vũ lực chế ngự người này ư?”
Liễu Xa nói: “Cô ta có thể chế ngự, nhưng không có tác dụng gì hết.”
Thiên Não quả thật giở thủ đoạn bỉ ổi, nhưng nó không phải không có đầu óc.
Dù gì tên này cũng đã chạy trốn hai nghìn năm, lòng nghi ngờ và tính cảnh giác không ai có thể so được với nó.
Nó biết Khương Bồng Cơ sẽ uy hiếp nó, sao nó có thể tùy tiện xuất hiện trước mặt Khương Bồng Cơ cơ chứ?
Đối phương đang điều khiển thân thể Tầm Mai từ xa, chỉ chờ Khương Bồng Cơ chết hoặc là bị nhốt không thể trốn được, bản thể của nó mới có thể thật sự xuất hiện.
Nếu như Khương Bồng Cơ lựa chọn từ chối, bản thể sẽ mang suy nghĩ có chết cũng phải kéo đệm lưng theo, đám Kỳ Quan Nhượng sẽ không có ai trốn thoát được.
Vấn đề bây giờ chính là...
Rốt cuộc thì bản thể đang ở đâu!
Trong thời gian nói chuyện, Khương Bồng Cơ đã đeo cái bao tay kia lên rồi.
Sau khi đeo vào, cô phát hiện linh hồn của mình và thân thể dần dần cách xa khỏi nhau.
“Bao tay này là cái gì vậy?”
“Là một thứ đồ để nhốt linh hồn, đồ cũ thôi.” Thiên Não nói: “Linh hồn của các con cháu dòng chính Khương thị bị giết năm đó đều ở trong ấy, bọn họ bị giày vò ngày qua ngày, cho đến khi hóa thành hư vô. Bây giờ, ngươi cũng không phải ngoại lệ, ta sẽ khiến ngươi hồn bay phách tán! Đáng tiếc, hồn phách của cha mẹ đẻ ngươi quá yếu ớt. Ba năm trước đã tan biến rồi, không biết hậu duệ Khương thị như ngươi có thể kiên trì ở trong đó bao lâu.”
Khương Bồng Cơ muốn nói gì đó nhưng cô đột nhiên phát hiện mình đang dần dần mất khả năng khống chế cơ thể.
Chiếc găng tay vẽ đầy hoa văn quỷ dị kia sản sinh ra một lực hấp dẫn rất lớn.
“Hừ, làm việc theo cảm tính thì không thành đại sự được đâu.”
Thiên Não thờ ơ nhìn Khương Bồng Cơ nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũn rồi ngã xuống đất, không ngừng cười gằn.
Sự thật chứng minh, năm đó nó tách thất tình lục dục ra là chính xác, thứ như tình cảm này chỉ có thể là hỏng việc thôi.
Khương Bồng Cơ bị uy hiếp, bị hãm hại, bị nhốt hồn phách đều bởi vì tình cảm.
Liễu Xa là thất tình lục dục mà nó tách ra, vậy mà hắn lại thích một phàm nhân, liên tiếp phá hỏng chuyện tốt của nó.
Thiên Não điều khiển Tầm Mai đặt tay lên mi tâm của Khương Bồng Cơ.
Sau khi kiểm tra một hồi, nó xác nhận thân thể này đã không còn hồn phách của Khương Bồng Cơ nữa.
“Thế này, thế này là đã xong rồi?”
Cả người Liễu Chiêu dựng hết cả tóc gáy lên, cậu nhìn thấy Tầm Mai rút đao Trảm Thần kia ra, bước từng bước đến trước lồng giam của mình.
“Tầm Mai” nhìn về phía cậu một lúc rồi cười gằn một tiếng.
“Ngươi nhầm rồi, vừa mới bắt đầu thôi!”
Liễu Chiêu: “???”
Có ý gì vậy?
Liễu Xa nghe xong, biểu cảm của ông bỗng lạnh xuống, ông thoáng nghĩ tới một khả năng nào đó.
Chẳng lẽ là bản thể....
Chỉ thấy “Tầm Mai” giơ đao chém vỡ chiếc lồng đang giam giữ Liễu Chiêu, vẻ mặt Liễu Chiêu hoảng sợ, nhưng thân thể lại không thể tự điều khiển được mà tự động đứng dậy.
“Ngươi trốn vào trong thân thể của Chiêu Nhi lúc nào?”
Thiên Não cười lạnh: “Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của ngươi này, nuôi ra được đứa con cũng là một thứ không có tiền đồ. Nếu như con trai của ngươi có một chút dã tâm, ta tính kế đẩy thẳng cậu ta lên ngôi là được. Có điều, cậu ta cũng không phải là không có chút tác dụng nào, ít nhất cậu ta là một trong số ít mục tiêu mà Khương Bồng Cơ không đề phòng. Trốn trong thân thể cậu ta rất an toàn, chỉ có điều mỗi ngày đều thấy cậu ta ngu xuẩn như vậy, thật sự rất chướng mắt.”
Liễu Chiêu sắp khóc tới nơi rồi.
Cậu vẫn luôn nghĩ quái vật đang ở đâu, sao tự nhiên lại thành trốn trong người cậu?
Liễu Xa tức giận đến mức đấm vào song sắt.
“Rốt cuộc là ngươi đã để ý Chiêu Nhi từ lúc nào?”
Thiên Não xùy một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Yên tâm, chưa bao lâu đâu. Số lần con trai của ngươi tiếp xúc với Khương Bồng Cơ không nhiều lắm nhưng cũng không phải là ít, nếu như ta sớm trốn trong thân thể cậu ta, chẳng phải sẽ bị Khương Bồng Cơ phát hiện ra manh mối ư? Cũng mới chỉ vài năm nay thôi... Chờ ta hấp thu số mệnh của vị diện, khôi phục được thực lực, rồi sẽ từ từ tính sổ với đứa con ngu xuẩn của ngươi. Tổ tiên của Khương gia còn chưa làm gì được ta, ngược lại bị con cháu của chúng cưỡi lên đầu giương oai. Nếu như các ngươi làm việc ra hồn một chút, phối hợp với ta một chút, ta cũng sẽ không phải tính kế ẩn nhẫn lâu như vậy.”
Liễu Chiêu hoảng sợ nhìn thân thể của mình cử động, đi đến trước mặt a tỷ rồi ngồi xếp bằng xuống.
Thân thể không do cậu khống chế làm một tư thế tay, dường như có thứ gì đó đang chui ra bên ngoài.
Đó là một loại chất lỏng gì đó đục ngầu.
Nó chui vào trong thân thể của Khương Bồng Cơ qua đường mắt mũi miệng, chỉ trong nháy mắt, thân thể này lại mở mắt ra.
Nó đứng dậy cảm nhận một chút rồi cười nhạo, nói: “Không hổ là số mệnh chi tử, số mệnh này thật sự mạnh đến mức khiến người khác phải thèm nhỏ dãi.”
“Phì... Ta mà cũng cần con cháu Khương gia đau lòng hả? Làm bộ làm tịch ít thôi!”
Thiên Não dùng khuôn mặt của Tầm Mai tạo ra biểu cảm dữ tợn, thần thái điên khùng kia khiến cho vẻ đẹp trên khuôn mặt bị phá hỏng không còn lại gì.
Ánh mắt của Khương Bồng Cơ mang theo vài phần đáng tiếc cùng thương hại.
“Ta làm vậy là làm bộ làm tịch sao? Ta đây cảm thấy tiếc thương cho ngươi từ tận đáy lòng, đau lòng vì ngươi, thông cảm với ngươi, ngươi thật sự là quá thất bại rồi đó!”
Thiên Não tức giận đến mức khuôn mặt cũng sắp nứt ra, khuôn mặt của Tầm Mai lúc đen lúc xanh vì tâm trạng của nó, ghê tởm y như nuốt phải vô số con ruồi, con bọ vậy.
Liễu Chiêu đứng xem bên cạnh không nhịn được tặc lưỡi sợ hãi than, cậu lẩm bẩm: “A tỷ quả thật là hán tử, tới lúc này rồi mà vẫn không quên khiêu khích người ta.”
Kẻ địch đang tóm được điểm yếu của cô trong tay, nó đang giữ lấy cốt nhục của cô, vậy mà Khương Bồng Cơ vẫn có thể bình tĩnh khiến kẻ địch tức giận đến mức giậm chân, quả thật là đang thử thách giới hạn bên bờ vực cái chết. Nếu như đổi thành Liễu Chiêu, cậu không bao giờ dám làm vậy, cụp chặt cái đuôi làm người còn không kịp nữa.
Liễu Xa ngồi bên trong lồng sắt cười nhạo.
“Cũng sắp chết rồi, lải nhải thêm vài câu có làm sao đâu?”
Hơn nữa, những gì Khương Bồng Cơ nói đều là tình hình thực tế, đường đường là Thiên Não lại trở thành dáng vẻ hiện tại, quả thật là trên đầu có vô số lỗ thủng.
Học cái gì không học lại học theo người khác tự cắt mình ra, giờ thì hay rồi, trở thành bất nam bất nữ, thực lực cũng không trên không dưới, còn bị một tiểu bối như Khương Bồng Cơ chế nhạo thẳng mặt. Nghĩ về hai nghìn năm xa xôi trước đây, Thiên Não bị tổ tiên của Khương Bồng Cơ đánh, sau hai nghìn năm lại bị hậu duệ của kẻ thù đánh tiếp, quả thật là càng sống càng thụt lùi. Hai nghìn năm, chỉ có lớn tuổi chứ không thông minh lên, không... có lẽ não còn nhỏ dần lại nữa.
Cho dù Liễu Xa là thất tình lục dục của Thiên Não, nhưng ông thật sự từ chối thừa nhận bản thể của mình lại có chỉ số thông minh thấp như vậy.
Một nhân vật phản diện không đủ tiêu chuẩn nhưng lại rất lanh chanh!
Không nhìn thấy mấy năm nay Khương Bồng Cơ đều để tâm đến việc đoạt thiên hạ chứ không quan tâm đến Thiên Não à?
Có nghĩa là như thế nào?
Nghĩa là người ta cảm thấy đi làm ruộng còn có tính khiêu chiến hơn đấu với Thiên Não, làm “Thiên Não” thật sự quá là thất bại.
Liễu Chiêu mở to đôi mắt thuần khiến vô tội như con thỏ con ra, thật ra cậu muốn thử hỏi phụ thân nhà mình một câu: Người mà Liễu Xa chắc tới trong câu nói “cũng sắp chết rồi” là ai? Rốt cuộc là ông đang chỉ a tỷ Khương Bồng Cơ, hay là đang ám chỉ con quái vật bên trong thân thể của Tầm Mai?
Có điều, nếu hỏi câu này, chắc hẳn là phụ nhân nhà mình sẽ không trả lời đâu.
“Tên mồm miệng láu cá Khương gia này thật sự là chung dòng máu thừa kế sự đê tiện, thực lực thì không có bao nhiêu nhưng mồm mép lại rất nhanh nhẹn.” Thiên Não nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, khuôn mặt mang theo chút lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn, nhưng nó lại khó chịu vì Khương Bồng Cơ dùng lời lẽ chèn ép nó, vậy nên cười khinh khỉnh rồi vạch trần một câu chuyện từ nhiều năm trước: “Khương Bồng Cơ... Ngươi có biết năm đó cha mẹ ngươi đã chết như thế nào không? Bọn họ đều nghĩ rằng tự sát thì có thể cứu được cả đôi bên, nên đã tự sát trước mặt ta. Ta vốn tưởng rằng bọn họ chết rồi, dòng máu chính tông Khương thị sẽ hoàn toàn bị cắt đứt, không ngờ vẫn còn một con cái lọt lưới là ngươi.”
Khương Bồng Cơ không có phản ứng gì, dường như cha mẹ trong lời Thiên Não không hề liên quan gì nhiều tới cô.
Thiên Não tóm chặt lấy Diễm điện hạ đang ở trong tay mình, dùng bàn tay được chăm sóc rất tốt kia của Tầm Mai vuốt ve khuôn mặt bụ bẫm của Diễm điện hạ.
Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói: “Vậy chỉ có thể nói là ngươi quá ngốc! Lợi dụng lúc người ta gặp chuyện khó khăn mà còn không thể giết cả nhà người ta, ngược lại còn để cho cá lọt lưới trưởng thành, trưởng thành đến mức có thể đe dọa được ngươi. Ngươi không cảm thấy hai chúng ta rất giống nhân vật chính và nhân vật phản diện trong mấy bộ truyện tranh báo thù nhiệt huyết sao?”
Trong truyện tranh, nhân vật phản diện kiểu gì cũng sẽ bị nhân vật chính nhiệt huyết phang chết.
Diễm điện hạ với khuôn mặt nhỏ nhắn đang bị tóm: “...”
Ta f*ck f*ck f*ck f*ck!!!
Họ Khương kia, đờ mờ cô câm miệng đi!!!
Cố ý đúng không? Nếu như bây giờ người bị tóm là Khương Liễn, cô còn có thể cố ý chọc giận người ta không chịu dừng hay không?
Thiên Não tức giận, vậy nên kéo theo đó là Diễm điện hạ trong tay nó gặp họa, khuôn mặt nhỏ nhắn bị móng tay của nó quẹt qua tạo thành hai vết máu mờ nhạt.
Diễm điện hạ đau tới mức khóc nức nở, trong ngực nó còn đang ôm chặt bé gấu trúc, miệng khóc hô: “Lương lương*, đau đau đau”... Từ khi sinh ra, Diễm điện hạ chưa từng khóc lấy một tiếng nhưng bây giờ bỗng phát triển tuyến lệ, từng giọt nước mắt to như mấy hạt đậu rơi xuống lộp bộp, khóc đến mức cái mũi trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên.
* Nói ngọng từ “nương” – mẹ.
Bên này, Vệ Từ đau lòng đến mức mặt trắng bệch, bàn tay nắm lấy song sắt dùng sức đến tái xanh.
“Có thù hận gì thì tìm người lớn thanh toán là được, oan có đầu nợ có chủ, động vào trẻ con làm gì?”
Diễm điện hạ: “...”
Xác nhận bằng ánh mắt, đây đúng là cha ruột!
Liễn điện hạ nhìn thấy em gái bị bắt nạt phát khóc, cô bé tức giận vỗ lên trên song sắt.
“Trả lại nội nội cho toa*!”
* Khương Liễn đang nói ngọng.
Dù sao cũng là con gái của Khương Bồng Cơ, cho dù còn nhỏ tuổi nhưng sức lực cũng không yếu, đập vào song sắt phát ra âm thanh ầm ầm.
Hiện trường lập tức trở nên rất hỗn loạn, đủ loại âm thanh lớn nhỏ vang lên khiến cho Thiên Não cũng phải đau đầu.
Thiên Não tức giận rống lên một tiếng: “Tất cả câm miệng hết đi, nếu không ta giết tất cả!”
Vệ Từ nói: “Giết thì giết, đưa Diễm Nhi cho ta!”
Thiên Não: “...”
Khương Bồng Cơ thờ ơ lạnh nhạt, giọng nói lạnh lùng xuyên nó một đao.
“Nhớ ngày xưa ngươi chính là Thiên Não mà cả Liên Bang đều kính sợ, là sự tồn tại đứng trên hàng tỉ người, ai cũng dựa vào ngươi, ỷ lại ngươi, tin tưởng ngươi.”
Khương Bồng Cơ không biết nguyên nhân ban đầu của họa Thiên Não, nhưng cô biết cuộc sống trước đây ở Liên Bang của tên này rất tốt, quỷ cũng không hiểu nổi vì sao nó lại đột nhiên làm phản, muốn tạo ra một cuộc chiến loạn ảnh hưởng to lớn, sau khi gây họa cho Liên Bang thì chạy trốn ngay lập tức, trải quả cuộc sống phải trốn chui trối lủi.
Khương Bồng Cơ nở một nụ cười khinh thường: “Nhìn lại ngươi lúc này xem... Nghèo túng thê lương tới mức nào, ngươi chỉ có thể dùng một người đàn ông gầy yếu với hai đứa trẻ còn nhỏ để uy hiếp ta... Mà quan trọng là uy hiếp này còn không đáng tin lắm... Nếu như ta không thèm để ý tới bọn họ, không thèm để ý đến thứ gọi là trọng thần, thậm chí còn không để ý đến mọi sự nghiệp ở kiếp này... Vậy thì ngươi có thể làm gì ta? Chỗ dựa mà ngươi đang có liệu còn có thể dựa vào được nữa không?”
Biểu cảm của Thiên Não suýt nữa vỡ tan ra.
“Trước đây ngươi hưởng thụ tài nguyên cấp cao nhất trên thế gian, bây giờ lại như là du côn lăn lộn ở đầu đường bắt nạt những quần thể yếu thế để giành lấy tài nguyên, ta thật sự không biết ngươi phải lăn lộn như vậy để làm gì?” Khương Bồng Cơ thật sự là không biết tên này muốn điều gì. Trả thù ư?
Trả thù không phải là khiến cho kẻ thù phải đau khổ, còn mình thì sống cuộc sống tốt đẹp à?
Kết quả thì sao?
Sống lưng của Liên Bang chưa từng bị chiến tranh phá hoại, còn Thiên Não phải chạy trối chết hai nghìn năm.
“Ngươi thì biết cái gì? Ta như thế nào không quan trọng, quan trọng là ta còn sống, nhân loại ở Liên Bang cũng đừng mong có một ngày được sống tốt!” Thiên Não rất cố chấp với chuyện này, hiện tại nó còn sống cũng là để nghĩ cách làm cho nhân loại ở Liên Bang phải sống khổ sở, gây phiền phức cho kẻ thù cũ, đây là động lực để nó báo thù: “Nói xong mấy lời vô nghĩa rồi, nếu như ngươi không nhường thân thể ra đây, ta thật sự sẽ giết chết con gái của ngươi đấy, đừng tưởng là ta đang dọa ngươi.”
Vệ Từ nhìn Khương Bồng Cơ, Khương Bồng Cơ nở nụ cười nhẹ nhàng trấn an anh.
“Ta nhường thân thể của ta, thì ngươi sẽ tha cho bọn họ?” Vietwriter.vn
Thiên Não khinh thường đáp: “Tất nhiên là vậy.”
Ở góc khác, Liễu Chiêu xem không hiểu trò này.
“A tỷ võ nghệ cao cường, không thể dùng vũ lực chế ngự người này ư?”
Liễu Xa nói: “Cô ta có thể chế ngự, nhưng không có tác dụng gì hết.”
Thiên Não quả thật giở thủ đoạn bỉ ổi, nhưng nó không phải không có đầu óc.
Dù gì tên này cũng đã chạy trốn hai nghìn năm, lòng nghi ngờ và tính cảnh giác không ai có thể so được với nó.
Nó biết Khương Bồng Cơ sẽ uy hiếp nó, sao nó có thể tùy tiện xuất hiện trước mặt Khương Bồng Cơ cơ chứ?
Đối phương đang điều khiển thân thể Tầm Mai từ xa, chỉ chờ Khương Bồng Cơ chết hoặc là bị nhốt không thể trốn được, bản thể của nó mới có thể thật sự xuất hiện.
Nếu như Khương Bồng Cơ lựa chọn từ chối, bản thể sẽ mang suy nghĩ có chết cũng phải kéo đệm lưng theo, đám Kỳ Quan Nhượng sẽ không có ai trốn thoát được.
Vấn đề bây giờ chính là...
Rốt cuộc thì bản thể đang ở đâu!
Trong thời gian nói chuyện, Khương Bồng Cơ đã đeo cái bao tay kia lên rồi.
Sau khi đeo vào, cô phát hiện linh hồn của mình và thân thể dần dần cách xa khỏi nhau.
“Bao tay này là cái gì vậy?”
“Là một thứ đồ để nhốt linh hồn, đồ cũ thôi.” Thiên Não nói: “Linh hồn của các con cháu dòng chính Khương thị bị giết năm đó đều ở trong ấy, bọn họ bị giày vò ngày qua ngày, cho đến khi hóa thành hư vô. Bây giờ, ngươi cũng không phải ngoại lệ, ta sẽ khiến ngươi hồn bay phách tán! Đáng tiếc, hồn phách của cha mẹ đẻ ngươi quá yếu ớt. Ba năm trước đã tan biến rồi, không biết hậu duệ Khương thị như ngươi có thể kiên trì ở trong đó bao lâu.”
Khương Bồng Cơ muốn nói gì đó nhưng cô đột nhiên phát hiện mình đang dần dần mất khả năng khống chế cơ thể.
Chiếc găng tay vẽ đầy hoa văn quỷ dị kia sản sinh ra một lực hấp dẫn rất lớn.
“Hừ, làm việc theo cảm tính thì không thành đại sự được đâu.”
Thiên Não thờ ơ nhìn Khương Bồng Cơ nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũn rồi ngã xuống đất, không ngừng cười gằn.
Sự thật chứng minh, năm đó nó tách thất tình lục dục ra là chính xác, thứ như tình cảm này chỉ có thể là hỏng việc thôi.
Khương Bồng Cơ bị uy hiếp, bị hãm hại, bị nhốt hồn phách đều bởi vì tình cảm.
Liễu Xa là thất tình lục dục mà nó tách ra, vậy mà hắn lại thích một phàm nhân, liên tiếp phá hỏng chuyện tốt của nó.
Thiên Não điều khiển Tầm Mai đặt tay lên mi tâm của Khương Bồng Cơ.
Sau khi kiểm tra một hồi, nó xác nhận thân thể này đã không còn hồn phách của Khương Bồng Cơ nữa.
“Thế này, thế này là đã xong rồi?”
Cả người Liễu Chiêu dựng hết cả tóc gáy lên, cậu nhìn thấy Tầm Mai rút đao Trảm Thần kia ra, bước từng bước đến trước lồng giam của mình.
“Tầm Mai” nhìn về phía cậu một lúc rồi cười gằn một tiếng.
“Ngươi nhầm rồi, vừa mới bắt đầu thôi!”
Liễu Chiêu: “???”
Có ý gì vậy?
Liễu Xa nghe xong, biểu cảm của ông bỗng lạnh xuống, ông thoáng nghĩ tới một khả năng nào đó.
Chẳng lẽ là bản thể....
Chỉ thấy “Tầm Mai” giơ đao chém vỡ chiếc lồng đang giam giữ Liễu Chiêu, vẻ mặt Liễu Chiêu hoảng sợ, nhưng thân thể lại không thể tự điều khiển được mà tự động đứng dậy.
“Ngươi trốn vào trong thân thể của Chiêu Nhi lúc nào?”
Thiên Não cười lạnh: “Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của ngươi này, nuôi ra được đứa con cũng là một thứ không có tiền đồ. Nếu như con trai của ngươi có một chút dã tâm, ta tính kế đẩy thẳng cậu ta lên ngôi là được. Có điều, cậu ta cũng không phải là không có chút tác dụng nào, ít nhất cậu ta là một trong số ít mục tiêu mà Khương Bồng Cơ không đề phòng. Trốn trong thân thể cậu ta rất an toàn, chỉ có điều mỗi ngày đều thấy cậu ta ngu xuẩn như vậy, thật sự rất chướng mắt.”
Liễu Chiêu sắp khóc tới nơi rồi.
Cậu vẫn luôn nghĩ quái vật đang ở đâu, sao tự nhiên lại thành trốn trong người cậu?
Liễu Xa tức giận đến mức đấm vào song sắt.
“Rốt cuộc là ngươi đã để ý Chiêu Nhi từ lúc nào?”
Thiên Não xùy một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Yên tâm, chưa bao lâu đâu. Số lần con trai của ngươi tiếp xúc với Khương Bồng Cơ không nhiều lắm nhưng cũng không phải là ít, nếu như ta sớm trốn trong thân thể cậu ta, chẳng phải sẽ bị Khương Bồng Cơ phát hiện ra manh mối ư? Cũng mới chỉ vài năm nay thôi... Chờ ta hấp thu số mệnh của vị diện, khôi phục được thực lực, rồi sẽ từ từ tính sổ với đứa con ngu xuẩn của ngươi. Tổ tiên của Khương gia còn chưa làm gì được ta, ngược lại bị con cháu của chúng cưỡi lên đầu giương oai. Nếu như các ngươi làm việc ra hồn một chút, phối hợp với ta một chút, ta cũng sẽ không phải tính kế ẩn nhẫn lâu như vậy.”
Liễu Chiêu hoảng sợ nhìn thân thể của mình cử động, đi đến trước mặt a tỷ rồi ngồi xếp bằng xuống.
Thân thể không do cậu khống chế làm một tư thế tay, dường như có thứ gì đó đang chui ra bên ngoài.
Đó là một loại chất lỏng gì đó đục ngầu.
Nó chui vào trong thân thể của Khương Bồng Cơ qua đường mắt mũi miệng, chỉ trong nháy mắt, thân thể này lại mở mắt ra.
Nó đứng dậy cảm nhận một chút rồi cười nhạo, nói: “Không hổ là số mệnh chi tử, số mệnh này thật sự mạnh đến mức khiến người khác phải thèm nhỏ dãi.”