Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1833 - Chương 1833CHƠI HAY GHÊ
Chương 1833CHƠI HAY GHÊ
“Cho dù là súc sinh cũng biết đạo lý ‘không được làm nhục người ta sinh ra và người sinh ra ta’, những người này thì hay rồi, chơi hay ghê.”
Phong Chân nghe thủ hạ bẩm báo xong, không nhịn được lộ ra vẻ mặt “mở mang kiến thức”.
Kỳ Quan Nhượng cười lạnh, nói: “Người càng nhiều, tất nhiên bọn đầu trâu mặt ngựa gì đó đều bò ra ngoài.”
Phụ thân làm nhục con gái, con gái lén lút qua lại với thúc bá ruột, huynh muội làm chuyện không thể miêu tả... Chỉ cần một nam một nữ là có thể góp ra một đôi.
Đây nào phải là người chứ, rõ ràng là một đám súc sinh đội lốt người.
Khương Bồng Cơ nói: “Cho người thu thập hết những thứ này đi, sau đó ném cho Tử Hiếu.”
Kỳ Quan Nhượng và Phong Chân mơ hồ một chút, những thứ này đến bọn họ cũng cảm thấy bẩn con mắt... Ném cho Vệ Từ sao?
Chẳng lẽ chủ công cũng muốn “play” nhân vật cấm kỵ với Tử Hiếu một chút à?
Khương Bồng Cơ bật cười: “Trong đầu các huynh nghĩ cái gì vậy? Nhân lúc còn sớm quét bọn họ ra ngoài hết đi, ta nói ném cho Tử Hiếu là để cho đám tiểu thuyết gia dưới trướng huynh ấy xem một chút, có thêm nhiều tài liệu thực tế để viết tiểu thuyết mà thôi. Bọn họ dám làm, ta dám để cho tục danh của bọn họ cả đời in trên dã sử đồi trụy. Đây cũng tính là ‘lưu danh thiên cổ’, ‘lưu danh sử sách’ rồi đó… Hừm, rất thú vị…”
Kỳ Quan Nhượng và Phong Chân: “...”
Vẫn là chủ công nhà mình biết chơi nhất, nếu để cho cô làm như vậy thật thì những sĩ tộc kia có xuống địa phủ cũng không yên ổn.
Chuyện bê bối trong nhà bị người ta xem như tài liệu thực tế để ghi vào trong sách đồi trụy, đưa cho đời sau học tập các tư thế, giáo dục vỡ lòng... Nếu như lão tổ tông bọn họ trên trời có linh thiêng biết được danh dự gia tộc bị con cháu làm nhục như thế, còn không tức giận đến sống lại sao? Chắc chắn sẽ tức giận sống lại rồi tức chết!
Hai ngày sau, Phong Chân đột nhiên thần thần bí bí rủ Khương Bồng Cơ đi xem thứ gì đó.
“Xem cái gì?” Gần đây Khương Bồng Cơ bận tối mày tối mặt, đánh hạ Bắc Uyên không khó, khó là làm yên lòng dân chúng Bắc Uyên thế nào, thu phục lòng dân ra sao, nói trắng ra chính là lương thực cung cấp có đến đúng chỗ hay không. Cô còn phải ghi chép lại những vị trí còn trống ở khắp nơi, tiện cho việc sắp xếp nhân lực.
Lúc này, Phong Chân không chia sẻ tháo gỡ khó khăn giúp cô mà còn nói muốn dẫn cô đi xem thứ tốt, Khương Bồng Cơ có thể không cau mày sao.
Ngoài miệng nói như vậy nhưng hành động vẫn rất thành thật.
Phong Chân cho người nâng ba chiếc rương lớn tới, vừa mở ra, bên trong đều là vàng bạc châu báu chói mù mắt người.
“Huynh tịch thu của người ta sao?”
Phong Chân cười nói: “Cũng không phải, hôm qua có người lén lút đưa tới cửa, ở đây còn có một phong thư.”
Khương Bồng Cơ nhận lấy đọc kĩ, vừa mới xem được mấy dòng đã không nhịn được bộc phát lửa giận: “Đám người Bắc Uyên này…”
Bắc Uyên đánh một trận đánh đến nỗi quá nhức trứng, đủ loại kiến thức khiến cho cô nhận ra đất nước này thối rữa đến tận xương tủy.
Hết lần này tới lần khác bọn họ còn có thể đổi mới giới hạn, khiến cho cô mở rộng tầm mắt.
“Chủ công nghĩ như thế nào?”
Phong Chân nhặt một miếng “bánh vàng” khá nặng lên.
Một cái bánh vàng nặng khoảng bảy tám lượng, cho dù độ tinh khiết của vàng tinh luyện thời đại này không cao, nhưng cũng đủ khiến cho người ta trố mắt.
Ba cái rương này không biết có bao nhiêu bánh vàng như vậy!
Bánh vàng là loại rẻ nhất, nhìn sơ qua thì có sáu bảy viên dạ minh châu thô sơ, thư hoạ cùng với thư tịch của các danh gia trong từng triều đại mới là thứ tốt khiến cho Phong Chân động lòng nhất. Có điều những thứ này anh ta không thể che giấu được, anh ta cũng không muốn bị chủ công nhà mình truy cứu trách nhiệm.
Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Còn có thể thế nào? Binh mã quân ta hùng mạnh, không hợp tác với bọn họ cũng có thể chiếm được toàn cảnh Bắc Uyên. Bọn họ quá coi trọng bản thân mình rồi. Trên thực tế, đây đều là cái quái gì! Thật sự cho rằng ta và hoàng đế Bắc Uyên với bọn họ là người cùng một đường, cũng có thể bị bọn họ chơi đùa như con rối sao? Không suy nghĩ tình hình của mình một chút, còn tưởng rằng bản thân có tư cách cò kè mặc cả với ta à?”
Phong Chân cảm thấy chủ công nhà mình nói rất có lý.
Lúc anh ta nhận được hối lộ cùng thư mật, suy nghĩ của anh ta cũng là những người kia điên rồi.
Không thấy rõ bản thân mình chút nào, dám bàn điều kiện với Khương Bồng Cơ, ra hiệu ngầm Khương Bồng Cơ cho bọn họ quan to lộc hậu.
Ha ha…
Sau khi bọn họ chết đi, cô cho một mảnh chiếu quấn xác đã là nhân từ rồi.
“Trừ huynh ra, còn có ai nhận được hối lộ không?”
Phong Chân cười nói: “Chuyện này ta không rõ lắm.”
Khương Bồng Cơ vuốt nhẹ chân mày, phất tay: “Những thư họa đồ cổ này huynh thích thì giữ lại, những cái khác đừng dính vào.”
Phong Chân nghe xong hai mắt sáng lên, chắp tay thi lễ cảm ơn.
Đồ vật dung tục như vàng bạc thì có giá trị gì?
Những thư họa đồ cổ này mới là đồ vật vô giá, Phong Chân còn nhìn thấy tranh chữ của một vị tiền bối thần tượng ở bên trong đấy.
Nguồn : Vietwriter.vn
Không bao lâu, Kỳ Quan Nhượng cũng cho người đưa mấy rương qua cho Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ cũng bảo Kỳ Quan Nhượng giữ lại thư họa đồ cổ, vàng bạc châu báu bên trong thì sung vào công quỹ.
Trừ bọn họ ra, mấy người khác cũng nhận được số lượng hối lộ khác nhau.
Có vài người trung thực báo cáo đầy đủ với Khương Bồng Cơ, có mấy người lại âm thầm che giấu đi một ít, lại còn có người chẳng thèm báo cáo lên trên.
Bọn họ đều cho rằng Khương Bồng Cơ không biết rõ.
Nào ngờ, Khương Bồng Cơ chỉ lặng lẽ quan sát biểu hiện của bọn họ mà thôi.
Chỉ có đám Kỳ Quan Nhượng biết rõ, mấy người che giấu hối lộ, đời này đành dừng bước tại đây thôi.
Bọn họ còn phải cẩn thận nửa đời sau đừng phạm sai lầm, nếu không thứ chờ đợi bọn họ chính là chủ công nhà mình tính sổ sau.
Nói về thù dai, ba người Kỳ Quan Nhượng, Dương Tư và Phong Chân cộng lại cũng không bằng Khương Bồng Cơ.
Hoàn toàn không ngờ rằng, Khương Bồng Cơ cũng nhận được “hối lộ”.
Khương Bồng Cơ mặt lạnh nhìn sứ giả: “Có ý gì?”
Cô suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới Bắc Uyên sẽ hành động cợt nhả như vậy, đây là chuẩn bị dùng hành động nhốn nháo làm cô rối loạn chết sao?
Không ngờ bọn họ lại dâng lên ba mươi hai vị mỹ nam!
Những người lớn tuổi đã sớm nhược quán, những người tuổi nhỏ mới chỉ có mười hai mười ba.
Điểm giống nhau duy nhất của bọn họ chính là đẹp mắt, cực kỳ đẹp mắt.
Khương Bồng Cơ không cần cẩn thận nhìn ngắm từng người một cũng biết giá trị nhan sắc của bọn họ rất cao, không nhìn thấy bình luận trong kênh livestream đều sôi sục sao?
Những cá muối này có kiến thức rộng lớn, có thể khiến cho tất cả bọn họ đều nhốn nháo thì dễ dàng thấy rõ giá trị nhan sắc của nhóm nam sủng này cao bao nhiêu.
Chậc…
Khương Bồng Cơ cười lạnh trong bụng.
Nhìn thấy mỹ nhan thịnh thế như Tử Hiếu, đám cá muối lại còn nuốt trôi những dáng vẻ kệch cỡm tầm thường này, khiếu thẩm mỹ vẫn cần phải nâng cao hơn nữa.
Đối mặt với sự mỉa mai của Khương Bồng Cơ, có một cá muối nói lên sự thật.
[Khoai Tây Chiên]: Dù Tử Hiếu có tốt đến đâu thì cũng là cỏ đã có chủ, hơn nữa... Nhóm nam sủng này còn là tiểu thịt tươi mười mấy hai mươi mấy!
Khương Bồng Cơ: “...”
Hay lắm, đời này cô sẽ không bao giờ ăn khoai tây chiên nữa!
“Ngươi không cần giải thích.” Khương Bồng Cơ xoa xoa chân mày, nói: “Mang tất cả bọn họ trở về, nếu như các ngươi cứ muốn ở lại cũng được...”
Sứ giả còn chưa lộ ra nét mặt mừng rỡ, Khương Bồng Cơ lại nói tiếp: “Ở lại một người, chính tay ta giết chết một người!”
“Hoàng thất Bắc Uyên vô đạo còn ta thay trời hành đạo, chiến tranh chính là không có chỗ để nói nhảm. Nếu như hoàng đế quý quốc vẫn còn một chút lòng xấu hổ, xin phiền sứ giả chuyển lời lại cho hắn: Tu đức trước, rồi lại tu tâm! Mất hết lòng dân còn không biết ăn năn tự suy xét mà lại dùng loại thủ đoạn buồn nôn này khiến người ta chán ghét, đúng là khiến cho ta mở rộng tầm mắt.” Hoàng đế Tây Xương chỉ đưa tới một đôi trai gái, hoàng thất Bắc Uyên thì hay rồi, một lần đưa tới ba mươi hai người đàn ông. “Ba mươi hai nam nhi khỏe mạnh không suy nghĩ đến chuyện dấn thân vào quân ngũ, đền đáp quốc gia, lại tới trước mặt ta nịnh hót vẫy đuôi...”
“Hừ!”
Khương Bồng Cơ nói chuyện không khách sáo một chút nào, mấy người Phong Chân dự thính đều bật cười.
Nếu như bọn họ là vị sứ giả kia, bị người làm nhục như vậy, đã sớm xấu hổ rút kiếm tự sát rồi.
“Cho dù là súc sinh cũng biết đạo lý ‘không được làm nhục người ta sinh ra và người sinh ra ta’, những người này thì hay rồi, chơi hay ghê.”
Phong Chân nghe thủ hạ bẩm báo xong, không nhịn được lộ ra vẻ mặt “mở mang kiến thức”.
Kỳ Quan Nhượng cười lạnh, nói: “Người càng nhiều, tất nhiên bọn đầu trâu mặt ngựa gì đó đều bò ra ngoài.”
Phụ thân làm nhục con gái, con gái lén lút qua lại với thúc bá ruột, huynh muội làm chuyện không thể miêu tả... Chỉ cần một nam một nữ là có thể góp ra một đôi.
Đây nào phải là người chứ, rõ ràng là một đám súc sinh đội lốt người.
Khương Bồng Cơ nói: “Cho người thu thập hết những thứ này đi, sau đó ném cho Tử Hiếu.”
Kỳ Quan Nhượng và Phong Chân mơ hồ một chút, những thứ này đến bọn họ cũng cảm thấy bẩn con mắt... Ném cho Vệ Từ sao?
Chẳng lẽ chủ công cũng muốn “play” nhân vật cấm kỵ với Tử Hiếu một chút à?
Khương Bồng Cơ bật cười: “Trong đầu các huynh nghĩ cái gì vậy? Nhân lúc còn sớm quét bọn họ ra ngoài hết đi, ta nói ném cho Tử Hiếu là để cho đám tiểu thuyết gia dưới trướng huynh ấy xem một chút, có thêm nhiều tài liệu thực tế để viết tiểu thuyết mà thôi. Bọn họ dám làm, ta dám để cho tục danh của bọn họ cả đời in trên dã sử đồi trụy. Đây cũng tính là ‘lưu danh thiên cổ’, ‘lưu danh sử sách’ rồi đó… Hừm, rất thú vị…”
Kỳ Quan Nhượng và Phong Chân: “...”
Vẫn là chủ công nhà mình biết chơi nhất, nếu để cho cô làm như vậy thật thì những sĩ tộc kia có xuống địa phủ cũng không yên ổn.
Chuyện bê bối trong nhà bị người ta xem như tài liệu thực tế để ghi vào trong sách đồi trụy, đưa cho đời sau học tập các tư thế, giáo dục vỡ lòng... Nếu như lão tổ tông bọn họ trên trời có linh thiêng biết được danh dự gia tộc bị con cháu làm nhục như thế, còn không tức giận đến sống lại sao? Chắc chắn sẽ tức giận sống lại rồi tức chết!
Hai ngày sau, Phong Chân đột nhiên thần thần bí bí rủ Khương Bồng Cơ đi xem thứ gì đó.
“Xem cái gì?” Gần đây Khương Bồng Cơ bận tối mày tối mặt, đánh hạ Bắc Uyên không khó, khó là làm yên lòng dân chúng Bắc Uyên thế nào, thu phục lòng dân ra sao, nói trắng ra chính là lương thực cung cấp có đến đúng chỗ hay không. Cô còn phải ghi chép lại những vị trí còn trống ở khắp nơi, tiện cho việc sắp xếp nhân lực.
Lúc này, Phong Chân không chia sẻ tháo gỡ khó khăn giúp cô mà còn nói muốn dẫn cô đi xem thứ tốt, Khương Bồng Cơ có thể không cau mày sao.
Ngoài miệng nói như vậy nhưng hành động vẫn rất thành thật.
Phong Chân cho người nâng ba chiếc rương lớn tới, vừa mở ra, bên trong đều là vàng bạc châu báu chói mù mắt người.
“Huynh tịch thu của người ta sao?”
Phong Chân cười nói: “Cũng không phải, hôm qua có người lén lút đưa tới cửa, ở đây còn có một phong thư.”
Khương Bồng Cơ nhận lấy đọc kĩ, vừa mới xem được mấy dòng đã không nhịn được bộc phát lửa giận: “Đám người Bắc Uyên này…”
Bắc Uyên đánh một trận đánh đến nỗi quá nhức trứng, đủ loại kiến thức khiến cho cô nhận ra đất nước này thối rữa đến tận xương tủy.
Hết lần này tới lần khác bọn họ còn có thể đổi mới giới hạn, khiến cho cô mở rộng tầm mắt.
“Chủ công nghĩ như thế nào?”
Phong Chân nhặt một miếng “bánh vàng” khá nặng lên.
Một cái bánh vàng nặng khoảng bảy tám lượng, cho dù độ tinh khiết của vàng tinh luyện thời đại này không cao, nhưng cũng đủ khiến cho người ta trố mắt.
Ba cái rương này không biết có bao nhiêu bánh vàng như vậy!
Bánh vàng là loại rẻ nhất, nhìn sơ qua thì có sáu bảy viên dạ minh châu thô sơ, thư hoạ cùng với thư tịch của các danh gia trong từng triều đại mới là thứ tốt khiến cho Phong Chân động lòng nhất. Có điều những thứ này anh ta không thể che giấu được, anh ta cũng không muốn bị chủ công nhà mình truy cứu trách nhiệm.
Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Còn có thể thế nào? Binh mã quân ta hùng mạnh, không hợp tác với bọn họ cũng có thể chiếm được toàn cảnh Bắc Uyên. Bọn họ quá coi trọng bản thân mình rồi. Trên thực tế, đây đều là cái quái gì! Thật sự cho rằng ta và hoàng đế Bắc Uyên với bọn họ là người cùng một đường, cũng có thể bị bọn họ chơi đùa như con rối sao? Không suy nghĩ tình hình của mình một chút, còn tưởng rằng bản thân có tư cách cò kè mặc cả với ta à?”
Phong Chân cảm thấy chủ công nhà mình nói rất có lý.
Lúc anh ta nhận được hối lộ cùng thư mật, suy nghĩ của anh ta cũng là những người kia điên rồi.
Không thấy rõ bản thân mình chút nào, dám bàn điều kiện với Khương Bồng Cơ, ra hiệu ngầm Khương Bồng Cơ cho bọn họ quan to lộc hậu.
Ha ha…
Sau khi bọn họ chết đi, cô cho một mảnh chiếu quấn xác đã là nhân từ rồi.
“Trừ huynh ra, còn có ai nhận được hối lộ không?”
Phong Chân cười nói: “Chuyện này ta không rõ lắm.”
Khương Bồng Cơ vuốt nhẹ chân mày, phất tay: “Những thư họa đồ cổ này huynh thích thì giữ lại, những cái khác đừng dính vào.”
Phong Chân nghe xong hai mắt sáng lên, chắp tay thi lễ cảm ơn.
Đồ vật dung tục như vàng bạc thì có giá trị gì?
Những thư họa đồ cổ này mới là đồ vật vô giá, Phong Chân còn nhìn thấy tranh chữ của một vị tiền bối thần tượng ở bên trong đấy.
Nguồn : Vietwriter.vn
Không bao lâu, Kỳ Quan Nhượng cũng cho người đưa mấy rương qua cho Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ cũng bảo Kỳ Quan Nhượng giữ lại thư họa đồ cổ, vàng bạc châu báu bên trong thì sung vào công quỹ.
Trừ bọn họ ra, mấy người khác cũng nhận được số lượng hối lộ khác nhau.
Có vài người trung thực báo cáo đầy đủ với Khương Bồng Cơ, có mấy người lại âm thầm che giấu đi một ít, lại còn có người chẳng thèm báo cáo lên trên.
Bọn họ đều cho rằng Khương Bồng Cơ không biết rõ.
Nào ngờ, Khương Bồng Cơ chỉ lặng lẽ quan sát biểu hiện của bọn họ mà thôi.
Chỉ có đám Kỳ Quan Nhượng biết rõ, mấy người che giấu hối lộ, đời này đành dừng bước tại đây thôi.
Bọn họ còn phải cẩn thận nửa đời sau đừng phạm sai lầm, nếu không thứ chờ đợi bọn họ chính là chủ công nhà mình tính sổ sau.
Nói về thù dai, ba người Kỳ Quan Nhượng, Dương Tư và Phong Chân cộng lại cũng không bằng Khương Bồng Cơ.
Hoàn toàn không ngờ rằng, Khương Bồng Cơ cũng nhận được “hối lộ”.
Khương Bồng Cơ mặt lạnh nhìn sứ giả: “Có ý gì?”
Cô suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới Bắc Uyên sẽ hành động cợt nhả như vậy, đây là chuẩn bị dùng hành động nhốn nháo làm cô rối loạn chết sao?
Không ngờ bọn họ lại dâng lên ba mươi hai vị mỹ nam!
Những người lớn tuổi đã sớm nhược quán, những người tuổi nhỏ mới chỉ có mười hai mười ba.
Điểm giống nhau duy nhất của bọn họ chính là đẹp mắt, cực kỳ đẹp mắt.
Khương Bồng Cơ không cần cẩn thận nhìn ngắm từng người một cũng biết giá trị nhan sắc của bọn họ rất cao, không nhìn thấy bình luận trong kênh livestream đều sôi sục sao?
Những cá muối này có kiến thức rộng lớn, có thể khiến cho tất cả bọn họ đều nhốn nháo thì dễ dàng thấy rõ giá trị nhan sắc của nhóm nam sủng này cao bao nhiêu.
Chậc…
Khương Bồng Cơ cười lạnh trong bụng.
Nhìn thấy mỹ nhan thịnh thế như Tử Hiếu, đám cá muối lại còn nuốt trôi những dáng vẻ kệch cỡm tầm thường này, khiếu thẩm mỹ vẫn cần phải nâng cao hơn nữa.
Đối mặt với sự mỉa mai của Khương Bồng Cơ, có một cá muối nói lên sự thật.
[Khoai Tây Chiên]: Dù Tử Hiếu có tốt đến đâu thì cũng là cỏ đã có chủ, hơn nữa... Nhóm nam sủng này còn là tiểu thịt tươi mười mấy hai mươi mấy!
Khương Bồng Cơ: “...”
Hay lắm, đời này cô sẽ không bao giờ ăn khoai tây chiên nữa!
“Ngươi không cần giải thích.” Khương Bồng Cơ xoa xoa chân mày, nói: “Mang tất cả bọn họ trở về, nếu như các ngươi cứ muốn ở lại cũng được...”
Sứ giả còn chưa lộ ra nét mặt mừng rỡ, Khương Bồng Cơ lại nói tiếp: “Ở lại một người, chính tay ta giết chết một người!”
“Hoàng thất Bắc Uyên vô đạo còn ta thay trời hành đạo, chiến tranh chính là không có chỗ để nói nhảm. Nếu như hoàng đế quý quốc vẫn còn một chút lòng xấu hổ, xin phiền sứ giả chuyển lời lại cho hắn: Tu đức trước, rồi lại tu tâm! Mất hết lòng dân còn không biết ăn năn tự suy xét mà lại dùng loại thủ đoạn buồn nôn này khiến người ta chán ghét, đúng là khiến cho ta mở rộng tầm mắt.” Hoàng đế Tây Xương chỉ đưa tới một đôi trai gái, hoàng thất Bắc Uyên thì hay rồi, một lần đưa tới ba mươi hai người đàn ông. “Ba mươi hai nam nhi khỏe mạnh không suy nghĩ đến chuyện dấn thân vào quân ngũ, đền đáp quốc gia, lại tới trước mặt ta nịnh hót vẫy đuôi...”
“Hừ!”
Khương Bồng Cơ nói chuyện không khách sáo một chút nào, mấy người Phong Chân dự thính đều bật cười.
Nếu như bọn họ là vị sứ giả kia, bị người làm nhục như vậy, đã sớm xấu hổ rút kiếm tự sát rồi.