Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1419
Chương 1419
Vân Giai Kỳ nói: “Dù sao tôi cũng không đói, tôi không muốn ăn”
Vừa nói, cô vùi mặt vào khuỷu tay.
Thời gian dường như đột nhiên im bặt, lặng im không tiếng động.
Vân Giai Kỳ chỉ mong người đàn ông kì quái này đi ra khỏi phòng, trong lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung, chỉ nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô.
“Cậu ấy là Hoàng tử nhỏ của nước Quốc Hoa”
Vân Giai Kỳ ngẩng đầu kinh ngạc, liền nhìn thấy một con búp bê diện mạo tỉnh xảo, đầu đội vương miện.
Búp bê có hình dáng của một Hoàng tử nhỏ, một đôi mắt tròn xoe đáng yêu, mặc bộ đồ đẹp, còn khoác một chiếc áo choàng màu đỏ.
Vân Giai Kỳ kinh ngạc mở to mắt, ngây ngốc nhìn chắm chắm Hoàng tử nhỏ.
Bạc Tuấn Phong chăm chú nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, thấy cô dường như rất thích thú con búp bê trên tay anh, khóe miệng mỉm cười Anh nhẹ ngoäc ngón tay, Hoàng tử nhỏ liền nhẹ nhàng gật gật đầu, đôi mắt tròn xoe, giống như đang chìn chảm chấm Vân Giai Kỳ!
Bạc Tuấn Phong cúi đầu, tóc mái màu đen rủ xuống, mắt phượng sâu hoảm, nụ cười lạnh nhạt.
Trước giờ anh đều là rất ít khi cười.
Nhưng Phó Lam Tiêu nói, Vân Giai Kỳ giống như một đứa trẻ bảy tám tuổi.
Anh lại cứ làm mặt nghiêm nghị, cô nhìn thấy anh nhất định sẽ sợ hãi Cho nên, anh mới cười với cô.
Bạc Tuấn Phong chậm rãi nói: “Hoàng tử nhỏ từ bé đã sống trong nhung lụa, ăn sung mặc sướng, nhưng cậu ấy không thích nói chuyện, cũng không thích cười.”
‘Vân Giai Kỳ chăm chú nghe, lập tức truy hỏi sao tiểu Hoàng tử: không thích nói chuyện, cũng không thích cười “Bởi vì cậu ấy mắc một loại bệnh” Bạc Tuấn Phong bình tĩnh trả lời “Bệnh gĩ?
“Hội chứng Asperger” Bạc Tuấn Phong nói: “Đây là một loại bệnh rất cô độc, cậu ấy không thích nói chuyện với ai, cũng không thích cười với người khác.”
Vân Giai Kỳ đau lòng nói, “Vậy tiểu Hoàng tử, nhất định là cực kỳ cô đơn mới phải”
Bạc Tuấn Phong nói: “Ừ, nhưng có một hôm, Hoàng tử nhỏ đã gặp một người”
Vừa nói, anh vừa giơ một bàn tay lên.
Trên một ngón tay khác đeo một con búp bê xinh đẹp.
Búp bê là hình dáng của Công chúa nhỏ, mặc chiếc váy công chúa xinh xắn, đội vương miện.
“Đây là Công chúa nhỏ đáng yêu nhất nước Quốc Hoa”
Vân Giai Kỳ kinh ngạc hô lên: “Woa, công chúa nhỏ đáng yêu quá đi”
Theo bản năng cô vươn tay ra, nhưng lại sợ hãi mà rụt lại, cẩn thận liếc nhìn Bạc Tuấn Phong.
Bạc Tuấn Phong nói: “Hoàng tử nhỏ yêu công chúa nhỏ từ cái nhìn đầu tiên”
Nói xong, anh đặt hai con búp bê dựa vào nhau.
“Hoàng tử nhỏ chưa từng gặp người con gái nào cười lên đẹp như vậy. Công chúa nhỏ lớn lên xinh đẹp, đáng yêu, khi cười lên rất đẹp, giống như tỉa nẳng chiếu sáng thế giới của hoàng tử nhỏ.”
Anh không nói lời ngọt ngào, trầm mặc ít nói, nhưng khi anh kể chuyện cho Vân Giai Kỳ lại rất kiên nhẫn.
Vân Giai Kỳ nói: “Vậy công chúa nhỏ thì sao?”
“Hả”
“Công chúa nhỏ có thích Hoàng tử nhỏ không?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Công chúa nhỏ cũng thích Hoàng tử nhỏ.”
Đột nhiên Vân Giai Kỳ nở nụ cười ngây ngô.
Bạc Tuấn Phong lại nói: “Hai người lớn lên cùng nhau, hoàng tử nhỏ đồng ý với Công chúa nhỏ, đợi đến khi Công chúa nhỏ lớn, sẽ cưới cô ấy làm vương phi”
“Ừ, vậy hai người ở bên nhau nhất định sẽ rất hạnh phúc!”
Vân Giai Kỳ nói: “Dù sao tôi cũng không đói, tôi không muốn ăn”
Vừa nói, cô vùi mặt vào khuỷu tay.
Thời gian dường như đột nhiên im bặt, lặng im không tiếng động.
Vân Giai Kỳ chỉ mong người đàn ông kì quái này đi ra khỏi phòng, trong lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung, chỉ nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô.
“Cậu ấy là Hoàng tử nhỏ của nước Quốc Hoa”
Vân Giai Kỳ ngẩng đầu kinh ngạc, liền nhìn thấy một con búp bê diện mạo tỉnh xảo, đầu đội vương miện.
Búp bê có hình dáng của một Hoàng tử nhỏ, một đôi mắt tròn xoe đáng yêu, mặc bộ đồ đẹp, còn khoác một chiếc áo choàng màu đỏ.
Vân Giai Kỳ kinh ngạc mở to mắt, ngây ngốc nhìn chắm chắm Hoàng tử nhỏ.
Bạc Tuấn Phong chăm chú nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, thấy cô dường như rất thích thú con búp bê trên tay anh, khóe miệng mỉm cười Anh nhẹ ngoäc ngón tay, Hoàng tử nhỏ liền nhẹ nhàng gật gật đầu, đôi mắt tròn xoe, giống như đang chìn chảm chấm Vân Giai Kỳ!
Bạc Tuấn Phong cúi đầu, tóc mái màu đen rủ xuống, mắt phượng sâu hoảm, nụ cười lạnh nhạt.
Trước giờ anh đều là rất ít khi cười.
Nhưng Phó Lam Tiêu nói, Vân Giai Kỳ giống như một đứa trẻ bảy tám tuổi.
Anh lại cứ làm mặt nghiêm nghị, cô nhìn thấy anh nhất định sẽ sợ hãi Cho nên, anh mới cười với cô.
Bạc Tuấn Phong chậm rãi nói: “Hoàng tử nhỏ từ bé đã sống trong nhung lụa, ăn sung mặc sướng, nhưng cậu ấy không thích nói chuyện, cũng không thích cười.”
‘Vân Giai Kỳ chăm chú nghe, lập tức truy hỏi sao tiểu Hoàng tử: không thích nói chuyện, cũng không thích cười “Bởi vì cậu ấy mắc một loại bệnh” Bạc Tuấn Phong bình tĩnh trả lời “Bệnh gĩ?
“Hội chứng Asperger” Bạc Tuấn Phong nói: “Đây là một loại bệnh rất cô độc, cậu ấy không thích nói chuyện với ai, cũng không thích cười với người khác.”
Vân Giai Kỳ đau lòng nói, “Vậy tiểu Hoàng tử, nhất định là cực kỳ cô đơn mới phải”
Bạc Tuấn Phong nói: “Ừ, nhưng có một hôm, Hoàng tử nhỏ đã gặp một người”
Vừa nói, anh vừa giơ một bàn tay lên.
Trên một ngón tay khác đeo một con búp bê xinh đẹp.
Búp bê là hình dáng của Công chúa nhỏ, mặc chiếc váy công chúa xinh xắn, đội vương miện.
“Đây là Công chúa nhỏ đáng yêu nhất nước Quốc Hoa”
Vân Giai Kỳ kinh ngạc hô lên: “Woa, công chúa nhỏ đáng yêu quá đi”
Theo bản năng cô vươn tay ra, nhưng lại sợ hãi mà rụt lại, cẩn thận liếc nhìn Bạc Tuấn Phong.
Bạc Tuấn Phong nói: “Hoàng tử nhỏ yêu công chúa nhỏ từ cái nhìn đầu tiên”
Nói xong, anh đặt hai con búp bê dựa vào nhau.
“Hoàng tử nhỏ chưa từng gặp người con gái nào cười lên đẹp như vậy. Công chúa nhỏ lớn lên xinh đẹp, đáng yêu, khi cười lên rất đẹp, giống như tỉa nẳng chiếu sáng thế giới của hoàng tử nhỏ.”
Anh không nói lời ngọt ngào, trầm mặc ít nói, nhưng khi anh kể chuyện cho Vân Giai Kỳ lại rất kiên nhẫn.
Vân Giai Kỳ nói: “Vậy công chúa nhỏ thì sao?”
“Hả”
“Công chúa nhỏ có thích Hoàng tử nhỏ không?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Công chúa nhỏ cũng thích Hoàng tử nhỏ.”
Đột nhiên Vân Giai Kỳ nở nụ cười ngây ngô.
Bạc Tuấn Phong lại nói: “Hai người lớn lên cùng nhau, hoàng tử nhỏ đồng ý với Công chúa nhỏ, đợi đến khi Công chúa nhỏ lớn, sẽ cưới cô ấy làm vương phi”
“Ừ, vậy hai người ở bên nhau nhất định sẽ rất hạnh phúc!”