Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1385
Chương 1385
“Anh trai, anh là ai vậy?”
Kỳ Thiên Nam nói: “Không nhận ra anh chút nào sao?”
Vân Giai Kỳ rụt rè lắc đầu: “Chúng ta có quen nhau ạ?”
Kỳ Thiên Nam tiếp tục nhíu mày.
Vừa nhìn thấy bộ dạng anh ta đang nhíu mày, Vân Giai Kỳ lập tức tủi thân mím môi thật chất, cô rụt người lại về phía sau, dường như cho rằng anh ta đang nối giận, bộ dạng có chút sợ hãi.
“Phu nhân Bernard” Kỳ Thiên Nam đứng dậy, quay người lại: “Chuyện này xử lý như thế nào đây?”
“Tôi nghĩ rắng trước tiên nên xem tình hình của cô ấy rốt cuộc như thế nào, Kỳ Thiên Nam im lặng, ngầm đồng ý.
Phu nhân Bernard lập tức đến gần Vân Giai Kỳ, nhưng cô ta mới dùng một tay chạm vào Vân Giai Kỳ, Vân Giai Kỳ giống như sợ hãi, theo bản năng co người vào trong góc, cảnh giác nhìn chãm chấm vào cô ta.
“Cô là ai?” Vân Giai Kỳ rõ ràng là có chút sợ phu nhân Bernard.
Bản năng của cô nhận thức răng người phụ nữ này không phải là người tốt!
Bernard giống như dõ dành trẻ con: ‘Ngoan, tôi sẽ không làm hại cô đâu! Cô bị bệnh rồi, tôi sẽ chữa bệnh cho cô!”
“Tôi không bị bệnh!”
Vân Giai Kỳ rõ ràng là không tin tưởng cô ta, co người lại trong góc tường, ấm ức nhìn Kỳ Thiên Nam, muốn nói gì đó nhưng lại thôi Kỳ Thiên Nam nhìn thấy ánh mắt cầu cứu vô tội của cô liền vẫy tay: “Lui xuống đi!”
“Ngài Black Mass…” Phu nhân Bernard nơm nớp lo sợ liếc nhìn anh ta.
“Cô ấy rất nhát” Kỳ Thiên Nam lạnh lùng nói: “Cô đừng dọa cô ấy nữa!”
Phu nhân Bernard lúc này mới gật đầu: “Tôi lui xuống đây ạ!”
Cô ta lập tức lui ra ngoài cửa.
Vân Giai Kỳ có chút nghỉ ngờ nhìn Kỳ Thiên Nam.
Kỳ Thiên Nam quay lại giường rồi ngồi xuống, giọng vô cùng ấm áp hỏi rắng: “Em sợ cô ta à?”
Vân Giai Kỳ chu cái môi nhỏ xinh, nhẹ nhàng gật đầu Kỳ Thiên Nam bật cười, nghiêm túc hỏi cô: “Vậy em không sợ anh à?
Ánh mắt của Vân Giai Kỳ rơi trên khuôn mặt của Kỳ Thiên Nam.
Nụ cười của người đàn ông thật ấm áp, đôi mắt như chứa đựng nước, hàng lông mi cong vút, tràn đầy vẻ dịu dàng.
Vân Giai Kỳ lắc đâu: “Không sợ.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Ừm!” Kỳ Thiên Nam nhìn thấy cô rõ ràng là không sợ mình, cảm thấy có chút bất ngờ.
Vân Giai Kỳ nói: ‘Anh không giống người xấu.”
Kỳ Thiên Nam nghe thấy vậy thì bật cười.
Trước đây anh ta có chút đau lòng, nếu như thật sự là do uống thuốc quá liều, mà khiến tư duy của cô biến thành đứa trẻ bảy tám tuổi, thì Kỳ Thiên Nam khó mà khống chế bản thân tự trách và cảm thấy đau lòng.
Nhưng bây giờ ngoài đau lòng, Kỳ Thiên Nam đã đưa ra quyết định, nếu như tư duy của cô gái này thực sự biến thành đứa trẻ bảy tám tuổi, thì từ nay về sau anh ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
Thấy Vân Giai Kỳ luôn im lặng nhìn mình, tay thì ôm bụng, Kỳ Thiên Nam hỏi nhỏ: “Đói rồi phải không?”
“Anh trai, anh là ai vậy?”
Kỳ Thiên Nam nói: “Không nhận ra anh chút nào sao?”
Vân Giai Kỳ rụt rè lắc đầu: “Chúng ta có quen nhau ạ?”
Kỳ Thiên Nam tiếp tục nhíu mày.
Vừa nhìn thấy bộ dạng anh ta đang nhíu mày, Vân Giai Kỳ lập tức tủi thân mím môi thật chất, cô rụt người lại về phía sau, dường như cho rằng anh ta đang nối giận, bộ dạng có chút sợ hãi.
“Phu nhân Bernard” Kỳ Thiên Nam đứng dậy, quay người lại: “Chuyện này xử lý như thế nào đây?”
“Tôi nghĩ rắng trước tiên nên xem tình hình của cô ấy rốt cuộc như thế nào, Kỳ Thiên Nam im lặng, ngầm đồng ý.
Phu nhân Bernard lập tức đến gần Vân Giai Kỳ, nhưng cô ta mới dùng một tay chạm vào Vân Giai Kỳ, Vân Giai Kỳ giống như sợ hãi, theo bản năng co người vào trong góc, cảnh giác nhìn chãm chấm vào cô ta.
“Cô là ai?” Vân Giai Kỳ rõ ràng là có chút sợ phu nhân Bernard.
Bản năng của cô nhận thức răng người phụ nữ này không phải là người tốt!
Bernard giống như dõ dành trẻ con: ‘Ngoan, tôi sẽ không làm hại cô đâu! Cô bị bệnh rồi, tôi sẽ chữa bệnh cho cô!”
“Tôi không bị bệnh!”
Vân Giai Kỳ rõ ràng là không tin tưởng cô ta, co người lại trong góc tường, ấm ức nhìn Kỳ Thiên Nam, muốn nói gì đó nhưng lại thôi Kỳ Thiên Nam nhìn thấy ánh mắt cầu cứu vô tội của cô liền vẫy tay: “Lui xuống đi!”
“Ngài Black Mass…” Phu nhân Bernard nơm nớp lo sợ liếc nhìn anh ta.
“Cô ấy rất nhát” Kỳ Thiên Nam lạnh lùng nói: “Cô đừng dọa cô ấy nữa!”
Phu nhân Bernard lúc này mới gật đầu: “Tôi lui xuống đây ạ!”
Cô ta lập tức lui ra ngoài cửa.
Vân Giai Kỳ có chút nghỉ ngờ nhìn Kỳ Thiên Nam.
Kỳ Thiên Nam quay lại giường rồi ngồi xuống, giọng vô cùng ấm áp hỏi rắng: “Em sợ cô ta à?”
Vân Giai Kỳ chu cái môi nhỏ xinh, nhẹ nhàng gật đầu Kỳ Thiên Nam bật cười, nghiêm túc hỏi cô: “Vậy em không sợ anh à?
Ánh mắt của Vân Giai Kỳ rơi trên khuôn mặt của Kỳ Thiên Nam.
Nụ cười của người đàn ông thật ấm áp, đôi mắt như chứa đựng nước, hàng lông mi cong vút, tràn đầy vẻ dịu dàng.
Vân Giai Kỳ lắc đâu: “Không sợ.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Ừm!” Kỳ Thiên Nam nhìn thấy cô rõ ràng là không sợ mình, cảm thấy có chút bất ngờ.
Vân Giai Kỳ nói: ‘Anh không giống người xấu.”
Kỳ Thiên Nam nghe thấy vậy thì bật cười.
Trước đây anh ta có chút đau lòng, nếu như thật sự là do uống thuốc quá liều, mà khiến tư duy của cô biến thành đứa trẻ bảy tám tuổi, thì Kỳ Thiên Nam khó mà khống chế bản thân tự trách và cảm thấy đau lòng.
Nhưng bây giờ ngoài đau lòng, Kỳ Thiên Nam đã đưa ra quyết định, nếu như tư duy của cô gái này thực sự biến thành đứa trẻ bảy tám tuổi, thì từ nay về sau anh ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
Thấy Vân Giai Kỳ luôn im lặng nhìn mình, tay thì ôm bụng, Kỳ Thiên Nam hỏi nhỏ: “Đói rồi phải không?”