Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-972
Chương 983: Ngoại truyện (245)
Phong Lăng lại lùi về phía sau một bước, nhân lúc đám người đó dồn hết chú ý lên Phong Minh Châu đang khóc lóc vì đau đớn, Phong Lăng vốn đang đứng trong góc tối đột nhiên chống một tay lên lan can, bật người về phía trước, nhảy từ trên tầng hai xuống. Đối với người huấn luyện dài hạn trong căn cứ XI, nhảy từ độ cao chưa đến ba mét này căn bản không hề có vấn đề gì.
Giây phút đáp xuống đất, đôi chân dài của Phong Lăng gạt sang một bên, đầu tiên cô đá ngã một gã ở gần mình nhất. Tiếp theo, trước khi tên cầm súng kịp phản ứng lại, cô quét con dao trong tay về phía trước, mang theo tiếng gió kề sát chỗ yết hầu của đối phương. Lời nói đã đến đầu môi nhưng lập tức kiềm nén, nuốt xuống cổ họng, đối phương nhìn người đột nhiên xuất hiện với vẻ mặt không dám tim, nhưng con dao sắc bén lạnh lẽo trên cổ gã lại chân thật đến mức gã không dám cử động. Phong Lăng không hề có ý định giết người, trước ánh mắt không dám tin của đối phương, cô đột nhiên giơ một tay khác lên, đập mạnh vào sau gáy gã.
Giây phút đối phương bị đánh ngất, cô thu con dao lại, nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy khẩu súng trong tay gã, xoay một vòng trong tay. Trong vòng hai, ba giây, Phong Lăng đã xác định được trọng lượng của thân súng, số lượng đạn còn bên trong và mẫu đạn. Người vừa đi đến gần cô trông thấy cảnh tượng này, đang định chĩa súng vào cô, không ngờ con dao trong tay Phong Lăng - một người con gái mặc trang phục với phong cách thiếu nữ năng động - lại đột ngột được phóng ra. Sau khi xoay vài vòng trên không trung, con dao cắt qua cổ của tên đó. Lúc đối phương phát ra tiếng, cỏ họng gã đã đầy máu, ngã uỵch xuống đất. Lúc nhảy xuống Phong Lăng đã nắm được vị trí của vài người. Bây giờ, cô đã giải quyết được hai người, những người ở phía trước đang hoảng sợ lùi lại phía sau, vẫn không chú ý đến tình hình ở bên này.
Phong Lăng lấy lại con dao đã dính máu, nhìn tên bị cứa cổ đang nằm trên mặt đất vừa chảy máu vừa co giật, cô lại tiến lên cầm lấy khẩu súng của hắn, sau đó tiện tay bỏ vào trong túi áo của mình, đề phòng lúc cần dùng đến.
“Xin các người hãy thả Minh Châu nhà chúng tôi ra...” Bà Tần hơi choáng váng, ngồi bệt trên mặt đất, vẫn luôn miệng cầu xin. Lúc người ở phía sau đang định kéo bà ấy dậy, bà ấy đã quay người lại ôm lấy chân tên bảo vệ đó, lên tục cầu xin:
“Các người muốn đánh thì hãy đánh bà già này, đừng làm hại cháu ngoại tôi, tôi không thể mất thêm nó được...”
“Cút đi! Bà già chết tiệt!” Gã kia đạp bà Tần ngã lăn ra đất.
“Mẹ!” Tần Thu sợ hãi hô lên.
“Bà ngoại...” Phong Minh Châu ở bên đó đã đau tới mức chảy nước mắt, quay sang nhìn về phía bà ngoại ngã dưới đất, mặt đầy vẻ ấm ức: “Bà ơi...”
Đứng bên ngoài đám người trông thấy cảnh tượng này, Phong Lăng ngước mắt lên nhìn.
“Đại ca, trong đám người có đứa không an phận, chắc đã báo cảnh sát rồi.” Lúc này chợt có người khẽ nói một tiếng.
"Báo cảnh sát thì có gì phải sợ? Nếu cảnh sát của Los Angeles dám xía vào chuyện này, chúng ta còn có thể thuận lợi xuất hiện ở đây chắc?”
Lúc người đứng sau lưng Phong Minh Châu vừa dứt lời, hắn ta chưa kịp chớp mắt đã nghe thấy bên tai chợt vang lên tiếng gió.
Một tên đàn em sau lưng hắn ta đột nhiên bị ai đó đá một cú, cây gậy trong tay hắn cũng bị người đó đoạt mất, trong giây phút tên đó phản ứng nhanh nhẹn tránh sang một bên, cứ tưởng sẽ tránh khỏi cú đánh bất ngờ của cây gậy, nhưng nào ngờ hắn bỗng nghe thấy “bụp ” một tiếng, bả vai bất ngờ trúng một viên đạn.
Phong Minh Châu còn chưa kịp phản ứng lại xem có chuyện gì xảy ra, bàn tay túm lấy cô ta chợt buông ra, đồng thời cô ta ngửi thấy một mùi máu tanh đến mức buồn nôn. Cô ta lảo đảo ngã sụp xuống đất, ngoảnh lại thì thấy gã vừa uy hiếp mình có vẻ đang rất đau đớn, giữ lấy bả vai đang chảy máu ồ ạt. Hắn ta ngoảnh đầu lại rồi quát lên một cách phẫn nộ:
“Khốn kiếp! Con khốn này chui ở đâu ra thế! Đập chết nó cho tao!”
Bấy giờ, Phong Minh Châu mới quay sang nhìn nhưng chỉ trông thấy một bóng người mặc bộ đồ thể thao kiểu nữ đang lướt qua trong đám người, cô ta còn chưa nhìn rõ rốt cuộc đó là ai thì lại bị hai tên khác ở bên cạnh đột ngột túm tóc lôi dậy. Da đầu cô ta bị kéo ra rất đau, Phong Minh Châu cố cắn chặt môi, không dám lên tiếng nhưng ánh mắt vẫn nhìn về bóng dáng trong đám người, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tốc độ của Phong Lăng rất nhanh, cô đã tìm được chính xác những tên đóng giả bảo vệ. Mỗi một bước chạy, cô đều có thể cứa con dao trong tay vào vị trí ba tấc sau lưng của bọn chúng một cách chính xác. Chỉ trong thời gian chớp nhoáng, bọn chúng đã bị cảm giác tấn công mãnh liệt phía sau khiến cho toàn thân đều tê dại một lúc lâu, đợi đến lúc chúng phản ứng lại, máu đã chảy ròng ròng sau lưng, ướt đẫm áo.
Mọi người xung quanh vốn đang sợ hãi, giờ nhìn cảnh này đến mức ngây người.
Không ngờ đột nhiên lại xuất hiện một cô gái tài giỏi như vậy, hơn nữa trông cô ấy có vẻ là một thiếu nữ rất trẻ tuổi, họ không nhìn rõ mặt, chỉ có thể trông thấy bóng dáng nhanh nhẹn, quả quyết như con báo khi xuyên qua đám người cùng với thân thủ cực kỳ đẹp mắt của cô.
Lúc sắp có người đuổi kịp phía sau Phong Lăng, cô tiện tay kéo chiếc khóa kéo vướng víu của chiếc áo thể thao lên trước, sau đó nghiêng người sang một bên, lại tung một cú đá xuất sắc.
Phong Lăng hoàn toàn không cho đám người cơ hội để trở tay, hơn nữa cô còn không mất chút sức lực nào.
Không ai biết cô gái tóc ngắn mặc bộ đồ thể thao nhạt màu này chính là thành viên của đội bắn tỉa trong căn cứ XI khiến người ta vừa nghe đã sợ vỡ mật, cũng không ai biết quá khứ của cô nhưng bóng dáng và tốc độ của cô gái này thật khiến người ta kinh ngạc. Một người có thể an toàn vượt qua được cả phần tử khủng bố và khu bom mìn nguy hiểm như đi qua vùng đất bằng phẳng như Phong Lăng thì với đám phần tử xã hội đen nghiệp dư ở trước mặt này, cô muốn xử lý chúng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng chuyện quan trọng bây giờ là phải thu hút sự chú ý của bọn chúng, tránh cho bọn chúng thật sự ra tay làm những vị khách vô tội ở đây bị thương.
Mẹ của Tần Thu ngồi dưới đất quan sát tình cảnh khá hỗn loạn xung quanh, Tần Thu cũng nhân cơ hội này, nhanh chóng đỡ mẹ mình dậy, hai người định đi lên trước kéo Phong Minh Châu lại nhưng vừa đi qua đã bị mấy người đó trừng mắt. Bấy giờ, họ mới phát hiện dù cô gái ban nãy đã đánh lạc hướng sự chú ý của không ít người, nhưng Phong Minh Châu vẫn còn ở trong tay bọn xã hội đen, nếu hai người dám tiến đến, rất có khả năng hai khẩu súng đã chĩa vào đầu của Phong Minh Châu sẽ thật sự bắn xuyên qua đầu cô ta.
“Giờ phải làm sao đây...” Bà Tần sốt ruột phát khóc.
Đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người xuất hiện sau lưng Phong Minh Châu, đập đầu của hai tên phía sau cô ta vào nhau. Lúc hai gã đó bị đụng đầu tới mức mê man, bóng người đó đã đoạt lấy khẩu súng bắn xuyên qua cổ tay của bọn chúng, đồng thời duỗi cánh tay dài ra đẩy mạnh Phong Minh Châu đang đứng đờ đẫn tại chỗ lên trước, thoát khỏi phạm vi nguy hiểm.
Phong Minh Châu lảo đảo té nhào về phía trước, ngay trước mặt bà Tần. Bà ấy vừa không dám tin vừa kích động, sau đó mới vội vàng bật khóc ôm Phong Minh Châu vào lòng: “Minh Châu... Con không sao chứ? Đầu chảy máu rồi, bà ngoại đau lòng chết mất...”
Phong Minh Châu bật khóc trong lòng bà ngoại: “Bà ơi... Con còn tưởng bà không yêu con nữa...”
“Sao có thể... Con và em gái đều là người mà bà ngoại yêu thương nhất mà... Không sao là được... Không sao là tốt rồi...”
Phong Lăng lại lùi về phía sau một bước, nhân lúc đám người đó dồn hết chú ý lên Phong Minh Châu đang khóc lóc vì đau đớn, Phong Lăng vốn đang đứng trong góc tối đột nhiên chống một tay lên lan can, bật người về phía trước, nhảy từ trên tầng hai xuống. Đối với người huấn luyện dài hạn trong căn cứ XI, nhảy từ độ cao chưa đến ba mét này căn bản không hề có vấn đề gì.
Giây phút đáp xuống đất, đôi chân dài của Phong Lăng gạt sang một bên, đầu tiên cô đá ngã một gã ở gần mình nhất. Tiếp theo, trước khi tên cầm súng kịp phản ứng lại, cô quét con dao trong tay về phía trước, mang theo tiếng gió kề sát chỗ yết hầu của đối phương. Lời nói đã đến đầu môi nhưng lập tức kiềm nén, nuốt xuống cổ họng, đối phương nhìn người đột nhiên xuất hiện với vẻ mặt không dám tim, nhưng con dao sắc bén lạnh lẽo trên cổ gã lại chân thật đến mức gã không dám cử động. Phong Lăng không hề có ý định giết người, trước ánh mắt không dám tin của đối phương, cô đột nhiên giơ một tay khác lên, đập mạnh vào sau gáy gã.
Giây phút đối phương bị đánh ngất, cô thu con dao lại, nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy khẩu súng trong tay gã, xoay một vòng trong tay. Trong vòng hai, ba giây, Phong Lăng đã xác định được trọng lượng của thân súng, số lượng đạn còn bên trong và mẫu đạn. Người vừa đi đến gần cô trông thấy cảnh tượng này, đang định chĩa súng vào cô, không ngờ con dao trong tay Phong Lăng - một người con gái mặc trang phục với phong cách thiếu nữ năng động - lại đột ngột được phóng ra. Sau khi xoay vài vòng trên không trung, con dao cắt qua cổ của tên đó. Lúc đối phương phát ra tiếng, cỏ họng gã đã đầy máu, ngã uỵch xuống đất. Lúc nhảy xuống Phong Lăng đã nắm được vị trí của vài người. Bây giờ, cô đã giải quyết được hai người, những người ở phía trước đang hoảng sợ lùi lại phía sau, vẫn không chú ý đến tình hình ở bên này.
Phong Lăng lấy lại con dao đã dính máu, nhìn tên bị cứa cổ đang nằm trên mặt đất vừa chảy máu vừa co giật, cô lại tiến lên cầm lấy khẩu súng của hắn, sau đó tiện tay bỏ vào trong túi áo của mình, đề phòng lúc cần dùng đến.
“Xin các người hãy thả Minh Châu nhà chúng tôi ra...” Bà Tần hơi choáng váng, ngồi bệt trên mặt đất, vẫn luôn miệng cầu xin. Lúc người ở phía sau đang định kéo bà ấy dậy, bà ấy đã quay người lại ôm lấy chân tên bảo vệ đó, lên tục cầu xin:
“Các người muốn đánh thì hãy đánh bà già này, đừng làm hại cháu ngoại tôi, tôi không thể mất thêm nó được...”
“Cút đi! Bà già chết tiệt!” Gã kia đạp bà Tần ngã lăn ra đất.
“Mẹ!” Tần Thu sợ hãi hô lên.
“Bà ngoại...” Phong Minh Châu ở bên đó đã đau tới mức chảy nước mắt, quay sang nhìn về phía bà ngoại ngã dưới đất, mặt đầy vẻ ấm ức: “Bà ơi...”
Đứng bên ngoài đám người trông thấy cảnh tượng này, Phong Lăng ngước mắt lên nhìn.
“Đại ca, trong đám người có đứa không an phận, chắc đã báo cảnh sát rồi.” Lúc này chợt có người khẽ nói một tiếng.
"Báo cảnh sát thì có gì phải sợ? Nếu cảnh sát của Los Angeles dám xía vào chuyện này, chúng ta còn có thể thuận lợi xuất hiện ở đây chắc?”
Lúc người đứng sau lưng Phong Minh Châu vừa dứt lời, hắn ta chưa kịp chớp mắt đã nghe thấy bên tai chợt vang lên tiếng gió.
Một tên đàn em sau lưng hắn ta đột nhiên bị ai đó đá một cú, cây gậy trong tay hắn cũng bị người đó đoạt mất, trong giây phút tên đó phản ứng nhanh nhẹn tránh sang một bên, cứ tưởng sẽ tránh khỏi cú đánh bất ngờ của cây gậy, nhưng nào ngờ hắn bỗng nghe thấy “bụp ” một tiếng, bả vai bất ngờ trúng một viên đạn.
Phong Minh Châu còn chưa kịp phản ứng lại xem có chuyện gì xảy ra, bàn tay túm lấy cô ta chợt buông ra, đồng thời cô ta ngửi thấy một mùi máu tanh đến mức buồn nôn. Cô ta lảo đảo ngã sụp xuống đất, ngoảnh lại thì thấy gã vừa uy hiếp mình có vẻ đang rất đau đớn, giữ lấy bả vai đang chảy máu ồ ạt. Hắn ta ngoảnh đầu lại rồi quát lên một cách phẫn nộ:
“Khốn kiếp! Con khốn này chui ở đâu ra thế! Đập chết nó cho tao!”
Bấy giờ, Phong Minh Châu mới quay sang nhìn nhưng chỉ trông thấy một bóng người mặc bộ đồ thể thao kiểu nữ đang lướt qua trong đám người, cô ta còn chưa nhìn rõ rốt cuộc đó là ai thì lại bị hai tên khác ở bên cạnh đột ngột túm tóc lôi dậy. Da đầu cô ta bị kéo ra rất đau, Phong Minh Châu cố cắn chặt môi, không dám lên tiếng nhưng ánh mắt vẫn nhìn về bóng dáng trong đám người, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tốc độ của Phong Lăng rất nhanh, cô đã tìm được chính xác những tên đóng giả bảo vệ. Mỗi một bước chạy, cô đều có thể cứa con dao trong tay vào vị trí ba tấc sau lưng của bọn chúng một cách chính xác. Chỉ trong thời gian chớp nhoáng, bọn chúng đã bị cảm giác tấn công mãnh liệt phía sau khiến cho toàn thân đều tê dại một lúc lâu, đợi đến lúc chúng phản ứng lại, máu đã chảy ròng ròng sau lưng, ướt đẫm áo.
Mọi người xung quanh vốn đang sợ hãi, giờ nhìn cảnh này đến mức ngây người.
Không ngờ đột nhiên lại xuất hiện một cô gái tài giỏi như vậy, hơn nữa trông cô ấy có vẻ là một thiếu nữ rất trẻ tuổi, họ không nhìn rõ mặt, chỉ có thể trông thấy bóng dáng nhanh nhẹn, quả quyết như con báo khi xuyên qua đám người cùng với thân thủ cực kỳ đẹp mắt của cô.
Lúc sắp có người đuổi kịp phía sau Phong Lăng, cô tiện tay kéo chiếc khóa kéo vướng víu của chiếc áo thể thao lên trước, sau đó nghiêng người sang một bên, lại tung một cú đá xuất sắc.
Phong Lăng hoàn toàn không cho đám người cơ hội để trở tay, hơn nữa cô còn không mất chút sức lực nào.
Không ai biết cô gái tóc ngắn mặc bộ đồ thể thao nhạt màu này chính là thành viên của đội bắn tỉa trong căn cứ XI khiến người ta vừa nghe đã sợ vỡ mật, cũng không ai biết quá khứ của cô nhưng bóng dáng và tốc độ của cô gái này thật khiến người ta kinh ngạc. Một người có thể an toàn vượt qua được cả phần tử khủng bố và khu bom mìn nguy hiểm như đi qua vùng đất bằng phẳng như Phong Lăng thì với đám phần tử xã hội đen nghiệp dư ở trước mặt này, cô muốn xử lý chúng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng chuyện quan trọng bây giờ là phải thu hút sự chú ý của bọn chúng, tránh cho bọn chúng thật sự ra tay làm những vị khách vô tội ở đây bị thương.
Mẹ của Tần Thu ngồi dưới đất quan sát tình cảnh khá hỗn loạn xung quanh, Tần Thu cũng nhân cơ hội này, nhanh chóng đỡ mẹ mình dậy, hai người định đi lên trước kéo Phong Minh Châu lại nhưng vừa đi qua đã bị mấy người đó trừng mắt. Bấy giờ, họ mới phát hiện dù cô gái ban nãy đã đánh lạc hướng sự chú ý của không ít người, nhưng Phong Minh Châu vẫn còn ở trong tay bọn xã hội đen, nếu hai người dám tiến đến, rất có khả năng hai khẩu súng đã chĩa vào đầu của Phong Minh Châu sẽ thật sự bắn xuyên qua đầu cô ta.
“Giờ phải làm sao đây...” Bà Tần sốt ruột phát khóc.
Đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người xuất hiện sau lưng Phong Minh Châu, đập đầu của hai tên phía sau cô ta vào nhau. Lúc hai gã đó bị đụng đầu tới mức mê man, bóng người đó đã đoạt lấy khẩu súng bắn xuyên qua cổ tay của bọn chúng, đồng thời duỗi cánh tay dài ra đẩy mạnh Phong Minh Châu đang đứng đờ đẫn tại chỗ lên trước, thoát khỏi phạm vi nguy hiểm.
Phong Minh Châu lảo đảo té nhào về phía trước, ngay trước mặt bà Tần. Bà ấy vừa không dám tin vừa kích động, sau đó mới vội vàng bật khóc ôm Phong Minh Châu vào lòng: “Minh Châu... Con không sao chứ? Đầu chảy máu rồi, bà ngoại đau lòng chết mất...”
Phong Minh Châu bật khóc trong lòng bà ngoại: “Bà ơi... Con còn tưởng bà không yêu con nữa...”
“Sao có thể... Con và em gái đều là người mà bà ngoại yêu thương nhất mà... Không sao là được... Không sao là tốt rồi...”
Bình luận facebook