Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-970
Chương 981: Ngoại truyện (243)
Nhưng Phong Minh Châu không cho là như vậy.
Dạo gần đây, lúc nào cô ta cũng thấy tức bực.
Nhất là khi từ trên xuống dưới nhà họ Phong đều đã đồng ý chuyện để Lệ Nam Hành lấy di vật của em gái cô ta, bà ngoại
từ trước đến giờ vẫn luôn cưng chiều cô ta cũng không còn tiếp tục phản đối chuyện này nữa.
Cô ta cảm thấy mình mất hết mặt mũi, hơn nữa ở nhà thì hoàn toàn cô độc một mình.
Tức giận mà không trút được ra ngoài, cô ta cũng không còn cách nào khác nhưng từ thái độ, rõ ràng có thể thấy cô ta
đang giận dỗi.
Tính chất của buổi dạ tiệc này rất đơn giản, chỉ là buổi tụ hội của các gia tộc có danh tiếng lớn ở Los Angeles, thỉnh thoảng có vài doanh nhân đứng túm tụm lại với nhau để bàn bạc về hợp đồng hoặc những vụ làm ăn vài trăm triệu nào đó. Còn đâu, đa số là các cậu ấm cô chiêu đứng với nhau để tám về mấy chuyện linh tinh như cô chủ nhà nào mới bị ai đá hay con gái nhà nào lại bị ai “cắm sừng”.
Phong Lăng và Kiều Phỉ tiến vào trong đám người, chốc chốc lại gặp vài người quen của nhà họ Kiều, Phong Lăng đều gật
đầu chào hỏi rất phối hợp. Sau đó, suốt cả buổi tiệc, cô đều ở bên cạnh Kiều Phỉ mà không hề có bất kỳ hành động dư thừa nào.
Nhưng vì Phong Lăng, ông bà Kiều quả thực không cố tình sắp xếp con gái nhà nào đến để làm quen với Kiều Phỉ nữa. Lúc trước, Kiều Phỉ vẫn còn mang dáng vẻ cả đêm không ngủ nhưng lúc nắm tay Phong Lăng, đi vào trong đám người, trông vẻ mặt rất sáng láng, rất có tinh thần.
Ở một bên khác.
Tần Thu đỡ mẹ mình ngồi xuống chiếc sofa bằng da ngay cạnh phòng tiệc, bên cạnh còn có mấy bà lão là phu nhân các gia tộc lớn khác, tuổi tác của họ đều đã trên dưới bảy, tám mươi, đều là những người già đi đứng không còn nhanh nhẹn nữa nhưng lại không chịu bị mấy người trẻ tuổi bỏ mặc ở nhà. Dù tuổi tác ai nấy đều đã cao nhưng các bà đều mặc trên người những trang phục hàng hiệu, thi thoảng lại có vài bà lão phải chống gậy mới có thể đứng lên đi vài bước. Mấy bà ngồi cạnh nhau cũng có chủ đề nói mãi không hết, lúc thì cây gậy này được làm từ loại gỗ gì, lúc thì thì chiếc áo khoác này được con cháu đặt may ở đâu, lúc thì chuyện kinh doanh trong nhà thay đổi thế nào trong mấy chục năm nay.
Phụ nữ đúng là phụ nữ, dù tuổi đã cao thì cũng vẫn có tâm lý ganh đua, nói chuyện một hồi, đề tài ngày một nhiều hơn. Mẹ của Tần Thu vốn đang có tâm trạng không mấy vui vẻ, nói chuyện với mấy bà lão khác một lúc thì cũng cảm thấy vui hơn. Lúc Phong Minh Châu đi qua, vừa hay cô ta nhìn thấy bà Tần vừa đứng dậy rồi ngồi xuống một chiếc sofa khác ở bên cạnh, chiếc túi xách của bà ấy vẫn để trên chiếc sofa trước đó.
Bà Tần rất sợ bị mất miếng ngọc nên mấy ngày trước đã cố ý tìm một thợ thủ công đặt làm một chuỗi ngọc tủy rất chắc chắn, sau đó xuyên miếng ngọc đó vào, treo lên chỗ dây kéo của túi xách.
Nhìn miếng ngọc tròn đó, Phong Minh Châu nhớ đến bà ngoại mình thường thở vắn than dài với vật này. Nếu cô ta nhớ không nhầm, bà ngoại từng nói, hình như miếng ngọc này giống hệt với miếng ngọc bội đeo trên người cô em gái xấu số của cô ta.
Nhìn miếng ngọc đó, ánh mắt của Phong Minh Châu lạnh băng.
Một người đã chết bao nhiêu năm, rốt cuộc dựa vào cái gì mà muốn chiếm hết nhung nhớ của tất cả mọi người trong nhà? Nó chẳng qua cũng chỉ tồn tại một năm trên đời này mà thôi, chỉ là một đứa bé một tuổi chưa hiểu chuyện, mà lại được tất cả mọi người nhớ nhung cả đời như vậy sao?
Phong Minh Châu đột nhiên giơ tay giật miếng ngọc cùng chuỗi vòng ngọc xuống, đảo mắt thấy bà ngoại đang nói chuyện sôi nổi với một bà lão khác, không chú ý về phía này, cô ta nắm chặt miếng ngọc trong lòng bàn tay, bỏ vào trong túi xách của mình, sau đó quay người rời đi.
“Mình vào nhà vệ sinh một lát, các cậu cứ nói chuyện đi.” Lúc đi qua đám chị em con nhà giàu của mình, Phong Minh Châu hờ hững nói một câu, sau đó xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, Phong Lăng vừa bước vào cánh cửa nhỏ đã nghe thấy như có tiếng giày cao gót bước đến gần ở bên ngoài, cô cũng không quá để ý, chỉ cảm thấy sau khi người ở bên ngoài đó bước vào đây thì đường như người đó không có ý định đi vệ sinh, cô cũng không nghe thấy tiếng rửa tay hay trang điểm.
Với thói quen cẩn thận với mọi chuyện thường ngày, Phong Lăng bỏ ngay ý định đi vệ sinh, cô đứng cạnh bồn cầu một lát, sau đó khẽ đẩy nhẹ cửa hé ra, nhìn ra bên ngoài. Cô thấy Phong Minh Châu lấy từ trong túi xách ra một miếng ngọc tròn được xâu vào một chuỗi ngọc tủy, cô ta cứ cầm trong tay như vậy, đứng đó ngắm nhìn nó một lúc lâu, ngón tay cũng siết chặt lại như đang suy nghĩ hay do dự điều gì đó.
Cứ như vậy đến hai, ba phút sau, Phong Minh Châu đột nhiên quẳng vật trong tay vào trong thùng rác bên cạnh với vẻ mặt vô cảm, sau đó rửa tay, cuối cùng xoay người nghênh ngang đi ra ngoài.
Thật ra, trong mắt Phong Lăng, cảnh tượng này chẳng là gì cả nhưng dù nhà họ Phong có nhiều tiền cỡ nào nhưng một miếng ngọc và chuỗi ngọc trông có vẻ không hề rẻ như thế, nói vứt là vứt sao?
Hơn nữa hình như trước lúc ném đi, Phong Minh Châu còn chần chừ một lúc.
Rõ ràng là có vấn đề gì đó.
Dù Phong Lăng không quá quan tâm đến chuyện nhà họ Phong và Phong Minh Châu nhưng cô luôn cảm thấy có điểm nào đó không đúng lắm, cũng không biết lòng hiếu kỳ từ đâu trỗi dậy, khiến cô đi đến cạnh thùng rác theo bản năng.
Nhìn thấy vật đó rơi trên bề mặt một chiếc túi ni lông sạch sẽ, cô duỗi tay cầm lên, cảm giác khi cô đặt vật này trong tay thì đây là một miếng ngọc tròn cứng chắc, lành lạnh, cảm giác giống hệt như miếng ngọc bội mà cô luôn đeo lúc nhỏ.
Cô lại sờ đường viền của miếng ngọc này, nhìn thấy ở giữa miếng ngọc như có một vòng tròn được thiết kế tinh xảo, nhưng bên trong hình như còn có thể khảm một miếng ngọc vào trong đó.
Kích thước của lỗ hổng ở giữa miếng ngọc này...
Phong Lăng ngập ngừng, đột nhiên đưa tay sờ lên cổ mình, mới nhớ mình đã không còn đeo miếng ngọc bội đó từ rất lâu.
Cô luôn để nó ở trong va li dưới giường trong căn cứ XI.
Dù không mang miếng ngọc bội theo bên người nhưng Phong Lăng có cảm giác, dường như miếng ngọc bội của mình có thể đặt vừa khít lỗ hổng đó, nhìn thì kích thước này khá tương xứng nhưng kích thước mà mắt Phong Lăng ước chừng dù sao cũng sẽ có chút sai lệch nên cô không thể chắc chắn được là có vừa khít hay không.
Nếu vừa khít, vậy thì có thể chứng minh được điều gì?
Chữ Phong trên miếng ngọc bội có liên quan gì đó tới nhà họ Phong này sao?
Lúc Phong Lăng đang thấy nghi hoặc, đột nhiên bên ngoài vang lên hàng loạt tiếng kêu sợ hãi của phụ nữ và tiếng kêu hô của đàn ông. Mắt cô chùng xuống, thói quen huấn luyện nhiều năm nay khiến cô có thể nghe ra trong tiếng kêu sợ hãi của đám người này đại khái đã xảy ra chuyện gì. Phong Lăng nắm miếng ngọc trong tay, chợt bước nhanh ra ngoài.
Nhà vệ sinh nằm ở vị trí tầng hai của phòng tiệc, Phong Lăng vừa đi ra ngoài vừa nghe thấy có người gào lên: “Chạy đi, mau chạy đi... Có người của xã hội đen trà trộn vào đây... Bắt cóc cô chủ nhà họ Phong rồi... Trong tay bọn chúng có súng, đều là một đám liều mạng, mau chạy đi... Nếu không đợi lát nữa sẽ không chạy ra ngoài được đâu, mau chạy ra cửa sau...”
Nghe thấy mấy câu nói này, Phong Lăng không có biểu cảm gì, những người đó đều chạy về hướng cửa sau nối liền với sân thượng tầng hai ở sau lưng cô, duy chỉ một mình Phong Lăng đi về hướng ngược lại mà không chút do dự.
Phong Lăng đi thẳng đến chỗ tay vịn có ánh đèn mờ ở tầng hai, cúi đầu thì thấy khu vực hỗn loạn bên dưới. Cô trông thấy Phong Minh Châu vừa đi từ trong nhà vệ sinh ra thì bị hai người đàn ông mặc âu phục màu đen dùng súng chĩa vào giữa đầu, Phong Minh Châu sợ tới mức mặt trắng bệch, ánh mắt run rẩy nhìn xung quanh, chờ mong có người cứu mình.
Nhưng Phong Minh Châu không cho là như vậy.
Dạo gần đây, lúc nào cô ta cũng thấy tức bực.
Nhất là khi từ trên xuống dưới nhà họ Phong đều đã đồng ý chuyện để Lệ Nam Hành lấy di vật của em gái cô ta, bà ngoại
từ trước đến giờ vẫn luôn cưng chiều cô ta cũng không còn tiếp tục phản đối chuyện này nữa.
Cô ta cảm thấy mình mất hết mặt mũi, hơn nữa ở nhà thì hoàn toàn cô độc một mình.
Tức giận mà không trút được ra ngoài, cô ta cũng không còn cách nào khác nhưng từ thái độ, rõ ràng có thể thấy cô ta
đang giận dỗi.
Tính chất của buổi dạ tiệc này rất đơn giản, chỉ là buổi tụ hội của các gia tộc có danh tiếng lớn ở Los Angeles, thỉnh thoảng có vài doanh nhân đứng túm tụm lại với nhau để bàn bạc về hợp đồng hoặc những vụ làm ăn vài trăm triệu nào đó. Còn đâu, đa số là các cậu ấm cô chiêu đứng với nhau để tám về mấy chuyện linh tinh như cô chủ nhà nào mới bị ai đá hay con gái nhà nào lại bị ai “cắm sừng”.
Phong Lăng và Kiều Phỉ tiến vào trong đám người, chốc chốc lại gặp vài người quen của nhà họ Kiều, Phong Lăng đều gật
đầu chào hỏi rất phối hợp. Sau đó, suốt cả buổi tiệc, cô đều ở bên cạnh Kiều Phỉ mà không hề có bất kỳ hành động dư thừa nào.
Nhưng vì Phong Lăng, ông bà Kiều quả thực không cố tình sắp xếp con gái nhà nào đến để làm quen với Kiều Phỉ nữa. Lúc trước, Kiều Phỉ vẫn còn mang dáng vẻ cả đêm không ngủ nhưng lúc nắm tay Phong Lăng, đi vào trong đám người, trông vẻ mặt rất sáng láng, rất có tinh thần.
Ở một bên khác.
Tần Thu đỡ mẹ mình ngồi xuống chiếc sofa bằng da ngay cạnh phòng tiệc, bên cạnh còn có mấy bà lão là phu nhân các gia tộc lớn khác, tuổi tác của họ đều đã trên dưới bảy, tám mươi, đều là những người già đi đứng không còn nhanh nhẹn nữa nhưng lại không chịu bị mấy người trẻ tuổi bỏ mặc ở nhà. Dù tuổi tác ai nấy đều đã cao nhưng các bà đều mặc trên người những trang phục hàng hiệu, thi thoảng lại có vài bà lão phải chống gậy mới có thể đứng lên đi vài bước. Mấy bà ngồi cạnh nhau cũng có chủ đề nói mãi không hết, lúc thì cây gậy này được làm từ loại gỗ gì, lúc thì thì chiếc áo khoác này được con cháu đặt may ở đâu, lúc thì chuyện kinh doanh trong nhà thay đổi thế nào trong mấy chục năm nay.
Phụ nữ đúng là phụ nữ, dù tuổi đã cao thì cũng vẫn có tâm lý ganh đua, nói chuyện một hồi, đề tài ngày một nhiều hơn. Mẹ của Tần Thu vốn đang có tâm trạng không mấy vui vẻ, nói chuyện với mấy bà lão khác một lúc thì cũng cảm thấy vui hơn. Lúc Phong Minh Châu đi qua, vừa hay cô ta nhìn thấy bà Tần vừa đứng dậy rồi ngồi xuống một chiếc sofa khác ở bên cạnh, chiếc túi xách của bà ấy vẫn để trên chiếc sofa trước đó.
Bà Tần rất sợ bị mất miếng ngọc nên mấy ngày trước đã cố ý tìm một thợ thủ công đặt làm một chuỗi ngọc tủy rất chắc chắn, sau đó xuyên miếng ngọc đó vào, treo lên chỗ dây kéo của túi xách.
Nhìn miếng ngọc tròn đó, Phong Minh Châu nhớ đến bà ngoại mình thường thở vắn than dài với vật này. Nếu cô ta nhớ không nhầm, bà ngoại từng nói, hình như miếng ngọc này giống hệt với miếng ngọc bội đeo trên người cô em gái xấu số của cô ta.
Nhìn miếng ngọc đó, ánh mắt của Phong Minh Châu lạnh băng.
Một người đã chết bao nhiêu năm, rốt cuộc dựa vào cái gì mà muốn chiếm hết nhung nhớ của tất cả mọi người trong nhà? Nó chẳng qua cũng chỉ tồn tại một năm trên đời này mà thôi, chỉ là một đứa bé một tuổi chưa hiểu chuyện, mà lại được tất cả mọi người nhớ nhung cả đời như vậy sao?
Phong Minh Châu đột nhiên giơ tay giật miếng ngọc cùng chuỗi vòng ngọc xuống, đảo mắt thấy bà ngoại đang nói chuyện sôi nổi với một bà lão khác, không chú ý về phía này, cô ta nắm chặt miếng ngọc trong lòng bàn tay, bỏ vào trong túi xách của mình, sau đó quay người rời đi.
“Mình vào nhà vệ sinh một lát, các cậu cứ nói chuyện đi.” Lúc đi qua đám chị em con nhà giàu của mình, Phong Minh Châu hờ hững nói một câu, sau đó xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, Phong Lăng vừa bước vào cánh cửa nhỏ đã nghe thấy như có tiếng giày cao gót bước đến gần ở bên ngoài, cô cũng không quá để ý, chỉ cảm thấy sau khi người ở bên ngoài đó bước vào đây thì đường như người đó không có ý định đi vệ sinh, cô cũng không nghe thấy tiếng rửa tay hay trang điểm.
Với thói quen cẩn thận với mọi chuyện thường ngày, Phong Lăng bỏ ngay ý định đi vệ sinh, cô đứng cạnh bồn cầu một lát, sau đó khẽ đẩy nhẹ cửa hé ra, nhìn ra bên ngoài. Cô thấy Phong Minh Châu lấy từ trong túi xách ra một miếng ngọc tròn được xâu vào một chuỗi ngọc tủy, cô ta cứ cầm trong tay như vậy, đứng đó ngắm nhìn nó một lúc lâu, ngón tay cũng siết chặt lại như đang suy nghĩ hay do dự điều gì đó.
Cứ như vậy đến hai, ba phút sau, Phong Minh Châu đột nhiên quẳng vật trong tay vào trong thùng rác bên cạnh với vẻ mặt vô cảm, sau đó rửa tay, cuối cùng xoay người nghênh ngang đi ra ngoài.
Thật ra, trong mắt Phong Lăng, cảnh tượng này chẳng là gì cả nhưng dù nhà họ Phong có nhiều tiền cỡ nào nhưng một miếng ngọc và chuỗi ngọc trông có vẻ không hề rẻ như thế, nói vứt là vứt sao?
Hơn nữa hình như trước lúc ném đi, Phong Minh Châu còn chần chừ một lúc.
Rõ ràng là có vấn đề gì đó.
Dù Phong Lăng không quá quan tâm đến chuyện nhà họ Phong và Phong Minh Châu nhưng cô luôn cảm thấy có điểm nào đó không đúng lắm, cũng không biết lòng hiếu kỳ từ đâu trỗi dậy, khiến cô đi đến cạnh thùng rác theo bản năng.
Nhìn thấy vật đó rơi trên bề mặt một chiếc túi ni lông sạch sẽ, cô duỗi tay cầm lên, cảm giác khi cô đặt vật này trong tay thì đây là một miếng ngọc tròn cứng chắc, lành lạnh, cảm giác giống hệt như miếng ngọc bội mà cô luôn đeo lúc nhỏ.
Cô lại sờ đường viền của miếng ngọc này, nhìn thấy ở giữa miếng ngọc như có một vòng tròn được thiết kế tinh xảo, nhưng bên trong hình như còn có thể khảm một miếng ngọc vào trong đó.
Kích thước của lỗ hổng ở giữa miếng ngọc này...
Phong Lăng ngập ngừng, đột nhiên đưa tay sờ lên cổ mình, mới nhớ mình đã không còn đeo miếng ngọc bội đó từ rất lâu.
Cô luôn để nó ở trong va li dưới giường trong căn cứ XI.
Dù không mang miếng ngọc bội theo bên người nhưng Phong Lăng có cảm giác, dường như miếng ngọc bội của mình có thể đặt vừa khít lỗ hổng đó, nhìn thì kích thước này khá tương xứng nhưng kích thước mà mắt Phong Lăng ước chừng dù sao cũng sẽ có chút sai lệch nên cô không thể chắc chắn được là có vừa khít hay không.
Nếu vừa khít, vậy thì có thể chứng minh được điều gì?
Chữ Phong trên miếng ngọc bội có liên quan gì đó tới nhà họ Phong này sao?
Lúc Phong Lăng đang thấy nghi hoặc, đột nhiên bên ngoài vang lên hàng loạt tiếng kêu sợ hãi của phụ nữ và tiếng kêu hô của đàn ông. Mắt cô chùng xuống, thói quen huấn luyện nhiều năm nay khiến cô có thể nghe ra trong tiếng kêu sợ hãi của đám người này đại khái đã xảy ra chuyện gì. Phong Lăng nắm miếng ngọc trong tay, chợt bước nhanh ra ngoài.
Nhà vệ sinh nằm ở vị trí tầng hai của phòng tiệc, Phong Lăng vừa đi ra ngoài vừa nghe thấy có người gào lên: “Chạy đi, mau chạy đi... Có người của xã hội đen trà trộn vào đây... Bắt cóc cô chủ nhà họ Phong rồi... Trong tay bọn chúng có súng, đều là một đám liều mạng, mau chạy đi... Nếu không đợi lát nữa sẽ không chạy ra ngoài được đâu, mau chạy ra cửa sau...”
Nghe thấy mấy câu nói này, Phong Lăng không có biểu cảm gì, những người đó đều chạy về hướng cửa sau nối liền với sân thượng tầng hai ở sau lưng cô, duy chỉ một mình Phong Lăng đi về hướng ngược lại mà không chút do dự.
Phong Lăng đi thẳng đến chỗ tay vịn có ánh đèn mờ ở tầng hai, cúi đầu thì thấy khu vực hỗn loạn bên dưới. Cô trông thấy Phong Minh Châu vừa đi từ trong nhà vệ sinh ra thì bị hai người đàn ông mặc âu phục màu đen dùng súng chĩa vào giữa đầu, Phong Minh Châu sợ tới mức mặt trắng bệch, ánh mắt run rẩy nhìn xung quanh, chờ mong có người cứu mình.