Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 901: Ngoại truyện (163)
Lệ Nam Hành nhận lấy thứ bọn họ đưa, xem xét rồi lại liếc nhìn một người trong đó: “Phát hiện bên dưới ghế sao?”
“Đúng vậy. Ban nãy sau khi hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện của đội Ba, chúng tôi vào căn tin uống trà tán gẫu một lúc, vừa rồi cảm thấy hơi đói bụng nên lấy thêm hai phần cơm, vì thế, chúng tôi ở lại căn tin lâu hơn một chút. Trước đó, Phong Lăng đã vào đây ăn cơm.”
Phong Lăng!
Lại là cậu ấy!
Lệ Nam Hành bình tĩnh siết chặt miếng băng vệ sinh nhỏ được bọc lại bởi một cái bao màu trắng hơi mờ trong tay. Mặc đù là đàn ông, từ trước đến nay không tiếp xúc với thứ này, thế nhưng không có nghĩa là anh không biết rốt cuộc thứ này dùng để làm gì.
“Lão đại, cái đó...” Lúc này, thành viên đội Ba tiến lên trước một bước, tới gần Lệ Nam Hành, nhỏ giọng hỏi: “Nghe mấy anh em đội Một nói, bình thường Phong Lăng đều không hay ở cùng với mọi người, chẳng lẽ cậu ấy thật sự là một...”
Anh ta lại chỉ vật trong tay Lệ Nam Hành, nhỏ giọng nói: “Là một cô gái sao?”
Vẻ mặt Lệ Nam Hành bình thản không gợn sóng: “Dựa vào loại đồ vật này mà kết luận một người là nam hay nữ cũng có phần quá võ đoán. Hơn nữa, nếu như cậu ta thật sự là con gái, thì mấy người các cậu còn không đánh lại một cô gái, như vậy còn có mặt mũi ở lại trong căn cứ XI hả?”
Hai người kia nhất thời không nói được lời nào, liếc mắt nhìn nhau.
Thường ngày, Phong Lăng da mỏng thịt mềm, nếu không phải mỗi lần sát hạch và so tài huấn luyện với nhau, thân thủ cô đều rất nhanh nhẹn, đánh người cũng rất hung ác thì chỉ sợ mọi người đã nghi ngờ từ lâu rồi.
Nhưng xem ra, ý của lão đại là, trước khi chưa xác định được chân tướng, họ không được phép nói bậy bạ trong căn cứ, hai người cũng không dám nói lung tung nữa.
Chỉ có điều, từ trong ánh mắt của hai người bọn họ, Lệ Nam Hành không khó để nhận ra loại nghi ngờ này đã sớm tồn tại trong lòng các thành viên của căn cứ.
Nhưng những cái miệng lắm chuyện này đều đã bị bịt kín bởi thân thủ khiến người ta phải khâm phục của Phong Lăng, cộng thêm mọi người trong đội bắn tỉa khá đoàn kết, sẽ không ai ăn nói lung tung. Vì thế, dù có vài người miệng lưỡi dẻo quẹo, thích đồn thổi và nghe ngóng khắp nơi, nhưng rõ ràng cũng không thể dò la ra được chứng cứ gì, chỉ xem như tin đồn, không ảnh hưởng gì đến sự yên ổn bề ngoài.
Lệ Nam Hành lại liếc nhìn thứ đồ nhỏ bé trong tay, sắc mặt không nhìn ra chút thay đổi nào. Anh đang muốn xoay người trở về thì bỗng nhiên có một giọng nói truyền tới từ bên cạnh: “Ôi chao! Lệ lão đại! Tôi... Tại sao thứ này...”
Nghe thấy tiếng động sau lưng, Lệ Nam Hành vẫn không bày ra biểu cảm gì, anh liếc nhìn sang. Người phụ nữ duy nhất trong căn tin, cũng chính là dì Cherry năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, đang vội vàng đi tới với gương mặt tràn đầy sự lo lắng, bà ấy nhìn vật trong tay anh, muốn lấy lại nhưng ngại đối phương là Lệ lão đại nên không dám lấy. Cái tay giơ lên cũng không được, mà rút về cũng không xong. [Đọc truyện]
Lệ Nam Hành liếc nhìn bà ấy, lông mày nhíu lại: “Đây là của dì sao?”
Dì Cherry gật đầu lia lịa, hơi ngượng ngùng nói: “Tôi... Ôi chao, tôi đúng là già rồi, lúc nào cũng gây chuyện vớ vẩn. Tháng trước, tôi ra ngoài căn cứ mua một gói này về, rồi để ở trong hộc tủ đựng đồ phía trước căn tin, mấy ngày nay đúng lúc đến ngày... nên tôi dùng luôn. Số còn lại bị tôi cất vào trong túi áo, vừa rồi, lúc qua đây quét dọn bàn ghế, chắc là đo không chú ý nên tôi bất cẩn làm rơi một miếng ra ngoài... Mặc dù tôi đã lớn tuổi, con cái cũng lớn gần bằng các cậu nhưng bị đám trai trẻ các cậu nhìn thấy đồ vật này, tôi cũng rất ngại. Lệ lão đại, thật sự xin lỗi...”
Di Cherry vừa nói vừa thấp thỏm đi tới, cầm lấy miếng băng vệ sinh đang nằm trên lòng bàn tay của Lệ Nam Hành.
Sau khi cầm rồi, bà lại lấy một gói băng vệ sinh lớn từ túi vải mình đeo trên người ra. Mấy người đàn ông ở đây nhìn vào gói băng vệ sinh trong tay dì Cherry, miếng băng đó đúng là cùng một loại với những miếng trong bao lớn của bà ấy, màu sắc và kích thước đều giống nhau.
Dì Cherry lại xấu hổ thả miếng nho nhỏ kia vào cái bọc lớn ở ngay trước mặt bọn họ, ngay ngắn, không lệch chút nào.
“Lệ lão đại, thật sự rất xin lỗi, sau này tôi nhất định sẽ chú ý. Tôi biết bình thường trong căn cứ XI ít có phụ nữ ra vào, trong mắt đàn ông con trai các cậu, có lẽ đồ vật này giống như chuyện lớn vậy, về sau tôi nhất định sẽ cất cẩn thận!” Dì Cherry tiếp tục xin lỗi, đầy vẻ áy náy.
Lòng bàn tay nháy mắt trống không, Lệ Nam Hành chỉ thản nhiên nói: “Ừm, cất kỹ đồ của mình, dì Cherry là người phụ nữ duy nhất trong căn cứ, cố gắng đừng để kiểu hiểu lầm như vậy xảy ra thường xuyên thì tốt hơn.”
Lúc nói những lời này, ánh mắt anh đã nhìn về phía hai người của đội Ba.
Hai người kia lập tức hiểu ý của lão đại, cho nên, đây chỉ là hiểu lầm thôi? Vật này là của dì Cherry? Thế là căn bản không phải của Phong Lăng đánh rơi ở đây?
Nếu thật sự là vậy thì lầm to rồi.
Hai người kia vội vàng gật đầu, cười rạng rỡ: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, cũng vì chúng tôi thấy Phong Lăng ngồi ăn ở đây nên mới đoán thứ này có lẽ là của cậu ấy. Nhưng nếu đã không phải thì chính là hiểu lầm thôi, còn cố ý gọi lão đại tới thì hình như là chúng tôi chuyện bé xé ra to rồi ha ha. Nếu đã không có chuyện øì thì chúng tôi đi trước đây, lão đại cũng về nghỉ ngơi sớm đi nhé...”
Dứt lời, hai người xô đẩy nhau, nhanh chóng đi ra ngoài.
“Đúng vậy. Ban nãy sau khi hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện của đội Ba, chúng tôi vào căn tin uống trà tán gẫu một lúc, vừa rồi cảm thấy hơi đói bụng nên lấy thêm hai phần cơm, vì thế, chúng tôi ở lại căn tin lâu hơn một chút. Trước đó, Phong Lăng đã vào đây ăn cơm.”
Phong Lăng!
Lại là cậu ấy!
Lệ Nam Hành bình tĩnh siết chặt miếng băng vệ sinh nhỏ được bọc lại bởi một cái bao màu trắng hơi mờ trong tay. Mặc đù là đàn ông, từ trước đến nay không tiếp xúc với thứ này, thế nhưng không có nghĩa là anh không biết rốt cuộc thứ này dùng để làm gì.
“Lão đại, cái đó...” Lúc này, thành viên đội Ba tiến lên trước một bước, tới gần Lệ Nam Hành, nhỏ giọng hỏi: “Nghe mấy anh em đội Một nói, bình thường Phong Lăng đều không hay ở cùng với mọi người, chẳng lẽ cậu ấy thật sự là một...”
Anh ta lại chỉ vật trong tay Lệ Nam Hành, nhỏ giọng nói: “Là một cô gái sao?”
Vẻ mặt Lệ Nam Hành bình thản không gợn sóng: “Dựa vào loại đồ vật này mà kết luận một người là nam hay nữ cũng có phần quá võ đoán. Hơn nữa, nếu như cậu ta thật sự là con gái, thì mấy người các cậu còn không đánh lại một cô gái, như vậy còn có mặt mũi ở lại trong căn cứ XI hả?”
Hai người kia nhất thời không nói được lời nào, liếc mắt nhìn nhau.
Thường ngày, Phong Lăng da mỏng thịt mềm, nếu không phải mỗi lần sát hạch và so tài huấn luyện với nhau, thân thủ cô đều rất nhanh nhẹn, đánh người cũng rất hung ác thì chỉ sợ mọi người đã nghi ngờ từ lâu rồi.
Nhưng xem ra, ý của lão đại là, trước khi chưa xác định được chân tướng, họ không được phép nói bậy bạ trong căn cứ, hai người cũng không dám nói lung tung nữa.
Chỉ có điều, từ trong ánh mắt của hai người bọn họ, Lệ Nam Hành không khó để nhận ra loại nghi ngờ này đã sớm tồn tại trong lòng các thành viên của căn cứ.
Nhưng những cái miệng lắm chuyện này đều đã bị bịt kín bởi thân thủ khiến người ta phải khâm phục của Phong Lăng, cộng thêm mọi người trong đội bắn tỉa khá đoàn kết, sẽ không ai ăn nói lung tung. Vì thế, dù có vài người miệng lưỡi dẻo quẹo, thích đồn thổi và nghe ngóng khắp nơi, nhưng rõ ràng cũng không thể dò la ra được chứng cứ gì, chỉ xem như tin đồn, không ảnh hưởng gì đến sự yên ổn bề ngoài.
Lệ Nam Hành lại liếc nhìn thứ đồ nhỏ bé trong tay, sắc mặt không nhìn ra chút thay đổi nào. Anh đang muốn xoay người trở về thì bỗng nhiên có một giọng nói truyền tới từ bên cạnh: “Ôi chao! Lệ lão đại! Tôi... Tại sao thứ này...”
Nghe thấy tiếng động sau lưng, Lệ Nam Hành vẫn không bày ra biểu cảm gì, anh liếc nhìn sang. Người phụ nữ duy nhất trong căn tin, cũng chính là dì Cherry năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, đang vội vàng đi tới với gương mặt tràn đầy sự lo lắng, bà ấy nhìn vật trong tay anh, muốn lấy lại nhưng ngại đối phương là Lệ lão đại nên không dám lấy. Cái tay giơ lên cũng không được, mà rút về cũng không xong. [Đọc truyện]
Lệ Nam Hành liếc nhìn bà ấy, lông mày nhíu lại: “Đây là của dì sao?”
Dì Cherry gật đầu lia lịa, hơi ngượng ngùng nói: “Tôi... Ôi chao, tôi đúng là già rồi, lúc nào cũng gây chuyện vớ vẩn. Tháng trước, tôi ra ngoài căn cứ mua một gói này về, rồi để ở trong hộc tủ đựng đồ phía trước căn tin, mấy ngày nay đúng lúc đến ngày... nên tôi dùng luôn. Số còn lại bị tôi cất vào trong túi áo, vừa rồi, lúc qua đây quét dọn bàn ghế, chắc là đo không chú ý nên tôi bất cẩn làm rơi một miếng ra ngoài... Mặc dù tôi đã lớn tuổi, con cái cũng lớn gần bằng các cậu nhưng bị đám trai trẻ các cậu nhìn thấy đồ vật này, tôi cũng rất ngại. Lệ lão đại, thật sự xin lỗi...”
Di Cherry vừa nói vừa thấp thỏm đi tới, cầm lấy miếng băng vệ sinh đang nằm trên lòng bàn tay của Lệ Nam Hành.
Sau khi cầm rồi, bà lại lấy một gói băng vệ sinh lớn từ túi vải mình đeo trên người ra. Mấy người đàn ông ở đây nhìn vào gói băng vệ sinh trong tay dì Cherry, miếng băng đó đúng là cùng một loại với những miếng trong bao lớn của bà ấy, màu sắc và kích thước đều giống nhau.
Dì Cherry lại xấu hổ thả miếng nho nhỏ kia vào cái bọc lớn ở ngay trước mặt bọn họ, ngay ngắn, không lệch chút nào.
“Lệ lão đại, thật sự rất xin lỗi, sau này tôi nhất định sẽ chú ý. Tôi biết bình thường trong căn cứ XI ít có phụ nữ ra vào, trong mắt đàn ông con trai các cậu, có lẽ đồ vật này giống như chuyện lớn vậy, về sau tôi nhất định sẽ cất cẩn thận!” Dì Cherry tiếp tục xin lỗi, đầy vẻ áy náy.
Lòng bàn tay nháy mắt trống không, Lệ Nam Hành chỉ thản nhiên nói: “Ừm, cất kỹ đồ của mình, dì Cherry là người phụ nữ duy nhất trong căn cứ, cố gắng đừng để kiểu hiểu lầm như vậy xảy ra thường xuyên thì tốt hơn.”
Lúc nói những lời này, ánh mắt anh đã nhìn về phía hai người của đội Ba.
Hai người kia lập tức hiểu ý của lão đại, cho nên, đây chỉ là hiểu lầm thôi? Vật này là của dì Cherry? Thế là căn bản không phải của Phong Lăng đánh rơi ở đây?
Nếu thật sự là vậy thì lầm to rồi.
Hai người kia vội vàng gật đầu, cười rạng rỡ: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, cũng vì chúng tôi thấy Phong Lăng ngồi ăn ở đây nên mới đoán thứ này có lẽ là của cậu ấy. Nhưng nếu đã không phải thì chính là hiểu lầm thôi, còn cố ý gọi lão đại tới thì hình như là chúng tôi chuyện bé xé ra to rồi ha ha. Nếu đã không có chuyện øì thì chúng tôi đi trước đây, lão đại cũng về nghỉ ngơi sớm đi nhé...”
Dứt lời, hai người xô đẩy nhau, nhanh chóng đi ra ngoài.
Bình luận facebook