Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 897: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (159)
Trái ngược với chiếc lều vô cùng náo nhiệt vì Lệ Nam Hành đã tỉnh lại bên này, chiếc lều sát vách lại vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có những tiếng lách ta lách tách đôi lúc vang lên từ lò lửa, Lệ Nam Hành đi vào thì tiến thẳng đến gần một đống lớn phồng lên giữa giường, trên giường chỉ có một người duy nhất đang nằm.
Trên giường phồng lên, Phong Lăng nằm yên không nhúc nhích bên trong, thậm chí chăn vẫn luôn trùm kín đầu.
Hôm qua, Tam Bàn đã nói là cơ thể của Phong Lăng không thoải mái suốt mấy ngày nay nhưng không biết “cậu ấy” bị gì mà lúc ngủ đều kéo chăn che kín đầu, chẳng nói chẳng rằng, cũng không chịu để cho người khác nhìn thấy mặt. Mọi người còn tưởng rằng cô bị bệnh nứt da do lạnh nên không muốn người khác thấy, nhưng hôm nay bọn họ giúp Phong Lăng lau mặt thì phát hiện “cậu ấy” không nứt da ở đâu cả. Da dẻ vẫn trắng nõn nà không khác gì bình thường, không hiểu sao Phong Lăng cứ luôn che chăn kín mít như thế. Nếu không phải đã biết tính tình thường ngày của Phong Lăng cũng trầm tĩnh, ít lời thế này, lúc thân thể khó chịu càng không thích nói chuyện thì e là mọi người sẽ cho rằng Phong Lăng đang muốn dùng phương thức này để cách ly với thế giới.
Người đàn ông nhìn xuống chiếc giường đơn sơ trước mặt. Bình thường Phong Lăng chưa bao giờ tiếp xúc quá gần gũi với người khác, nhưng những ngày gần đây khi anh bị bệnh, cô lại không ngại ngần gì mà ngủ ở trên giường Đại Bân mấy ngày.
“Phong Lăng.” Anh gọi cô.
Người ở trên giường vẫn không động đậy, chăn đắp kín lên tựa hồ không nghe thấy.
Ánh mắt của Lệ Nam Hành lành lạnh, anh nhấc chân lên đạp thành giường hai cái.
Người ở trên giường vẫn bất động.
Lệ Nam Hành định vươn tay kéo chăn ở trên người Phong Lăng xuống thì mới phát hiện người ở bên trong không ngủ, mà đang nắm chặt góc chăn, không chịu buông tay.
Anh lạnh lùng nheo mắt lại: “Cậu làm gì đấy? Trốn ở trong chăn phát điên cái gì? Ra đây!”
Người ở trong chăn vẫn không chịu ra, thậm chí còn kéo chặt hơn.
Lệ Nam Hành đanh mặt, tay lại càng dùng sức, lúc kéo chăn ra rồi, Phong Lăng đã nằm ba ngày trên giường bỗng nhiên cầm lấy gối đầu, ném thẳng vào mặt anh.
Lệ Nam Hành không né, đương nhiên anh cũng không ngờ cô lại tự dưng ném gối vào mình, cứ đứng sững đó đỡ trọn chiếc gối vào mặt. Dù anh không đau nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ tàn nhẫn, gối đập vào người Lệ Nam Hành rồi rơi thẳng xuống đất. Giường ở trong lều đều được đặt sát nhau, giống như giường lớn nằm chung, Phong Lăng lăn từ trên giường này sang một giường khác. Nhưng bên cạnh là chăn của Tam Bàn, thường ngày Tam Bàn không tắm rửa sạch sẽ nên cô cũng không muốn nhấc chăn của anh ta trùm lên người mình. Vì thế cô dứt khoát lăn thêm một lần hơn ba, bốn giường rồi bật người ngồi dậy, định xuống giường, không nhìn anh dù chỉ một cái.
Lệ Nam Hành đứng tại chỗ, nhìn tất cả động tác cùng biểu cảm bên sườn mặt của Phong Lăng, híp mắt lại hỏi: “Cậu làm gì đấy?”
“Anh tỉnh rồi thì ở trong lều nghỉ ngơi đi, tự dưng lại chạy đến đây hành xác tôi làm gì?” Phong Lăng mang giày vào, đứng lên định đi ra ngoài, nhưng lý trí nhắc nhở cô không thể làm như thế. Cô cố đè nén cảm xúc muốn bắn anh một phát, đảo mắt nhìn về phía anh.
Ba ngày ròng rã, cô nằm ở trong đây suốt ba ngày, cuối cùng thân thể và tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại, không còn đau nhức như trước nữa. Nhưng lần đầu tiên của cô vẫn bị rơi vào tay cái tên khốn kiếp này. Cô đau đến nỗi hai ngày nay lúc nào ngủ cũng mơ thấy ác mộng anh đang mạnh mẽ ra vào trong thân thể cô!
“Bọn họ nói cậu vì chăm sóc cho tôi mà liên tục mấy ngày không ngủ không nghỉ nên ngã bệnh. Tôi vừa tỉnh lại tối hôm qua, sáng nay mới có sức để xuống giường đến thăm cậu.” Người đàn ông nhìn vẻ mặt tức giận của Phong Lăng, đi đến gần, định nắm lấy tay cô thì lại bị Phong Lăng tránh né.
Nhìn bộ dạng bỗng nhiên xa cách một ngàn tám trăm dặm của cô, Lệ Nam Hành dứt khoát đi đến trước mặt Phong Lăng, rũ mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô: “Cậu có chuyện gì thế? Đang yên đang lành bỗng giận dỗi như đàn bà vậy? Còn vô duyên vô cớ tức giận nữa? Tôi làm gì chọc giận cậu, hử?”
Biểu cảm của Phong Lăng hơi cứng đờ, cô bỗng ngước mắt lên nhìn anh.
Người đàn ông này đúng là vừa qua khỏi cơn bệnh nặng, khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm đã gầy đi một chút, sắc mặt cũng hơi trắng bệch. Anh cứ đứng đối diện Phong Lăng, mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô như thế như thể muốn nhìn thấu suy nghĩ hiện tại của cô.
Trái tim của Phong Lăng đột nhiên đập mạnh.
Lệ Nam Hành không đợi cô nói chuyện đã lạnh lùng nheo mắt, nói: “Bởi vì hôm đó tôi ngã vào hố băng nên dọa cậu sợ à?”
Phong Lăng im lặng trong chốc lát: “Không phải!”
“Thế cậu trưng bộ mặt gì ra đấy hả?”
Phong Lăng siết chặt nắm đấm đặt ở hai bên người.
Anh không nhớ.
Anh không biết.
Vậy mà anh chẳng nhớ cái gì cả.
Trong lúc nhất thời, Phong Lăng không biết nên cảm thấy may mắn hay phẫn nộ. May mắn vì bí mật của cô vẫn còn được giữ kín, cô vẫn có thể tiếp tục sống trong căn cứ XI, không cần rời xa đám anh em này, cũng không bị đuổi ra ngoài.
Còn phẫn nộ, là vì sau khi người đàn ông này làm loại chuyện đó với cô xong, anh lại chẳng nhớ gì cả! Trước nay, trong lòng của Phong Lăng chưa bao giờ có cảm xúc phức tạp rối ren như thế, cô bấm móng tay vào lòng bàn tay. Khi Lệ Nam Hành nhận ra được sắc mặt bất thường, biểu cảm có tâm sự rành rành ra đó rồi định cúi đầu cô, anh kề sát mặt vào để quan sát thì cô bỗng nhiên lại muốn lùi về sau một bước. Lúc này Lệ Nam Hành đã giơ tay nắm lấy cằm của cô trước.
Ngón tay của anh vừa chạm vào làn da, Phong Lăng lập tức nhớ đến cảnh tay của người đàn ông này đã... Nhen nhóm từng ngọn lửa hừng hực ở trên người cô đêm hôm ấy...
Phong Lăng chợt run lên, muốn lùi lại nhưng đối phương đã giữ cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Có chuyện gì thì nói ra, đừng giữ trong lòng.”
Cô lập tức quay đầu sang chỗ khác, đưa tay gạt tay anh ra: “Không có, chỉ là cơ thể không được khỏe lắm, không muốn tiếp quá nhiều người hay nhận quá nhiều việc mà thôi. Lão đại vừa mới khỏi bệnh mau về nghỉ ngơi đi, không cần qua đây thăm tôi đâu, tôi khỏe lắm.”
“Bộ dạng cậu tiều tụy thế này, ai không biết còn tưởng người bị sốt cao sáu, bảy ngày, bị giày vò không ra người, ra ngợm là cậu đấy.” Lệ Nam Hành lạnh lùng nói.
Trái tim Phong Lăng lạnh xuống, rốt cuộc là ai giày vò tôi thành dáng vẻ người không ra người ngợm không ra ngợm thế này?
Cô không giải thích, chỉ nói: “Anh không nhớ chuyện Tam Bàn chuốc rượu anh đêm hôm ấy à?”
Lệ Nam Hành nhìn cô: “Không nhớ nữa, đã sốt mê man lại còn bị chuốc rượu, cậu nghĩ tôi là thần thánh phương nào mà có thể tỉnh táo mọi lúc mọi nơi? Nếu không phải sau khi tỉnh dậy, tôi nghe bọn họ kể lại thì chắc cả đời này, tôi cũng không biết bản thân suýt chút nữa đã bị người ta mưu sát bằng rượu trắng khi đang sốt li bì đấy.”
Phong Lăng: “...”
Nhìn vẻ mặt của cô, Lệ Nam Hành bỗng híp đôi mắt thâm sâu và đen láy: “Vào đêm tôi bị Tam Bàn chuốc rượu đã có chuyện gì xảy ra à? Hay là có nguyên nhân nào khác? Vẻ mặt đó của cậu là sao?”
“Không có.” Phong Lăng ngước mắt lên nhìn anh. Trong mắt anh là sự thản nhiên và nghi ngờ, nhưng ánh mắt của cô nhất thời lại không được bình tĩnh như thế. Cô chỉ nhìn thẳng vào anh được một lúc thì đã phải vội vàng dời mắt sang chỗ khác.
Nhìn sắc mặt cùng thái độ ấy của Phong Lăng, biểu cảm trên mặt Lệ Nam Hành vẫn không hề thay đổi, nhưng hiển nhiên anh đã phát hiện ra có gì đó không ổn.
Chẳng lẽ buổi tối ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?
Chỉ có những tiếng lách ta lách tách đôi lúc vang lên từ lò lửa, Lệ Nam Hành đi vào thì tiến thẳng đến gần một đống lớn phồng lên giữa giường, trên giường chỉ có một người duy nhất đang nằm.
Trên giường phồng lên, Phong Lăng nằm yên không nhúc nhích bên trong, thậm chí chăn vẫn luôn trùm kín đầu.
Hôm qua, Tam Bàn đã nói là cơ thể của Phong Lăng không thoải mái suốt mấy ngày nay nhưng không biết “cậu ấy” bị gì mà lúc ngủ đều kéo chăn che kín đầu, chẳng nói chẳng rằng, cũng không chịu để cho người khác nhìn thấy mặt. Mọi người còn tưởng rằng cô bị bệnh nứt da do lạnh nên không muốn người khác thấy, nhưng hôm nay bọn họ giúp Phong Lăng lau mặt thì phát hiện “cậu ấy” không nứt da ở đâu cả. Da dẻ vẫn trắng nõn nà không khác gì bình thường, không hiểu sao Phong Lăng cứ luôn che chăn kín mít như thế. Nếu không phải đã biết tính tình thường ngày của Phong Lăng cũng trầm tĩnh, ít lời thế này, lúc thân thể khó chịu càng không thích nói chuyện thì e là mọi người sẽ cho rằng Phong Lăng đang muốn dùng phương thức này để cách ly với thế giới.
Người đàn ông nhìn xuống chiếc giường đơn sơ trước mặt. Bình thường Phong Lăng chưa bao giờ tiếp xúc quá gần gũi với người khác, nhưng những ngày gần đây khi anh bị bệnh, cô lại không ngại ngần gì mà ngủ ở trên giường Đại Bân mấy ngày.
“Phong Lăng.” Anh gọi cô.
Người ở trên giường vẫn không động đậy, chăn đắp kín lên tựa hồ không nghe thấy.
Ánh mắt của Lệ Nam Hành lành lạnh, anh nhấc chân lên đạp thành giường hai cái.
Người ở trên giường vẫn bất động.
Lệ Nam Hành định vươn tay kéo chăn ở trên người Phong Lăng xuống thì mới phát hiện người ở bên trong không ngủ, mà đang nắm chặt góc chăn, không chịu buông tay.
Anh lạnh lùng nheo mắt lại: “Cậu làm gì đấy? Trốn ở trong chăn phát điên cái gì? Ra đây!”
Người ở trong chăn vẫn không chịu ra, thậm chí còn kéo chặt hơn.
Lệ Nam Hành đanh mặt, tay lại càng dùng sức, lúc kéo chăn ra rồi, Phong Lăng đã nằm ba ngày trên giường bỗng nhiên cầm lấy gối đầu, ném thẳng vào mặt anh.
Lệ Nam Hành không né, đương nhiên anh cũng không ngờ cô lại tự dưng ném gối vào mình, cứ đứng sững đó đỡ trọn chiếc gối vào mặt. Dù anh không đau nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ tàn nhẫn, gối đập vào người Lệ Nam Hành rồi rơi thẳng xuống đất. Giường ở trong lều đều được đặt sát nhau, giống như giường lớn nằm chung, Phong Lăng lăn từ trên giường này sang một giường khác. Nhưng bên cạnh là chăn của Tam Bàn, thường ngày Tam Bàn không tắm rửa sạch sẽ nên cô cũng không muốn nhấc chăn của anh ta trùm lên người mình. Vì thế cô dứt khoát lăn thêm một lần hơn ba, bốn giường rồi bật người ngồi dậy, định xuống giường, không nhìn anh dù chỉ một cái.
Lệ Nam Hành đứng tại chỗ, nhìn tất cả động tác cùng biểu cảm bên sườn mặt của Phong Lăng, híp mắt lại hỏi: “Cậu làm gì đấy?”
“Anh tỉnh rồi thì ở trong lều nghỉ ngơi đi, tự dưng lại chạy đến đây hành xác tôi làm gì?” Phong Lăng mang giày vào, đứng lên định đi ra ngoài, nhưng lý trí nhắc nhở cô không thể làm như thế. Cô cố đè nén cảm xúc muốn bắn anh một phát, đảo mắt nhìn về phía anh.
Ba ngày ròng rã, cô nằm ở trong đây suốt ba ngày, cuối cùng thân thể và tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại, không còn đau nhức như trước nữa. Nhưng lần đầu tiên của cô vẫn bị rơi vào tay cái tên khốn kiếp này. Cô đau đến nỗi hai ngày nay lúc nào ngủ cũng mơ thấy ác mộng anh đang mạnh mẽ ra vào trong thân thể cô!
“Bọn họ nói cậu vì chăm sóc cho tôi mà liên tục mấy ngày không ngủ không nghỉ nên ngã bệnh. Tôi vừa tỉnh lại tối hôm qua, sáng nay mới có sức để xuống giường đến thăm cậu.” Người đàn ông nhìn vẻ mặt tức giận của Phong Lăng, đi đến gần, định nắm lấy tay cô thì lại bị Phong Lăng tránh né.
Nhìn bộ dạng bỗng nhiên xa cách một ngàn tám trăm dặm của cô, Lệ Nam Hành dứt khoát đi đến trước mặt Phong Lăng, rũ mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô: “Cậu có chuyện gì thế? Đang yên đang lành bỗng giận dỗi như đàn bà vậy? Còn vô duyên vô cớ tức giận nữa? Tôi làm gì chọc giận cậu, hử?”
Biểu cảm của Phong Lăng hơi cứng đờ, cô bỗng ngước mắt lên nhìn anh.
Người đàn ông này đúng là vừa qua khỏi cơn bệnh nặng, khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm đã gầy đi một chút, sắc mặt cũng hơi trắng bệch. Anh cứ đứng đối diện Phong Lăng, mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô như thế như thể muốn nhìn thấu suy nghĩ hiện tại của cô.
Trái tim của Phong Lăng đột nhiên đập mạnh.
Lệ Nam Hành không đợi cô nói chuyện đã lạnh lùng nheo mắt, nói: “Bởi vì hôm đó tôi ngã vào hố băng nên dọa cậu sợ à?”
Phong Lăng im lặng trong chốc lát: “Không phải!”
“Thế cậu trưng bộ mặt gì ra đấy hả?”
Phong Lăng siết chặt nắm đấm đặt ở hai bên người.
Anh không nhớ.
Anh không biết.
Vậy mà anh chẳng nhớ cái gì cả.
Trong lúc nhất thời, Phong Lăng không biết nên cảm thấy may mắn hay phẫn nộ. May mắn vì bí mật của cô vẫn còn được giữ kín, cô vẫn có thể tiếp tục sống trong căn cứ XI, không cần rời xa đám anh em này, cũng không bị đuổi ra ngoài.
Còn phẫn nộ, là vì sau khi người đàn ông này làm loại chuyện đó với cô xong, anh lại chẳng nhớ gì cả! Trước nay, trong lòng của Phong Lăng chưa bao giờ có cảm xúc phức tạp rối ren như thế, cô bấm móng tay vào lòng bàn tay. Khi Lệ Nam Hành nhận ra được sắc mặt bất thường, biểu cảm có tâm sự rành rành ra đó rồi định cúi đầu cô, anh kề sát mặt vào để quan sát thì cô bỗng nhiên lại muốn lùi về sau một bước. Lúc này Lệ Nam Hành đã giơ tay nắm lấy cằm của cô trước.
Ngón tay của anh vừa chạm vào làn da, Phong Lăng lập tức nhớ đến cảnh tay của người đàn ông này đã... Nhen nhóm từng ngọn lửa hừng hực ở trên người cô đêm hôm ấy...
Phong Lăng chợt run lên, muốn lùi lại nhưng đối phương đã giữ cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Có chuyện gì thì nói ra, đừng giữ trong lòng.”
Cô lập tức quay đầu sang chỗ khác, đưa tay gạt tay anh ra: “Không có, chỉ là cơ thể không được khỏe lắm, không muốn tiếp quá nhiều người hay nhận quá nhiều việc mà thôi. Lão đại vừa mới khỏi bệnh mau về nghỉ ngơi đi, không cần qua đây thăm tôi đâu, tôi khỏe lắm.”
“Bộ dạng cậu tiều tụy thế này, ai không biết còn tưởng người bị sốt cao sáu, bảy ngày, bị giày vò không ra người, ra ngợm là cậu đấy.” Lệ Nam Hành lạnh lùng nói.
Trái tim Phong Lăng lạnh xuống, rốt cuộc là ai giày vò tôi thành dáng vẻ người không ra người ngợm không ra ngợm thế này?
Cô không giải thích, chỉ nói: “Anh không nhớ chuyện Tam Bàn chuốc rượu anh đêm hôm ấy à?”
Lệ Nam Hành nhìn cô: “Không nhớ nữa, đã sốt mê man lại còn bị chuốc rượu, cậu nghĩ tôi là thần thánh phương nào mà có thể tỉnh táo mọi lúc mọi nơi? Nếu không phải sau khi tỉnh dậy, tôi nghe bọn họ kể lại thì chắc cả đời này, tôi cũng không biết bản thân suýt chút nữa đã bị người ta mưu sát bằng rượu trắng khi đang sốt li bì đấy.”
Phong Lăng: “...”
Nhìn vẻ mặt của cô, Lệ Nam Hành bỗng híp đôi mắt thâm sâu và đen láy: “Vào đêm tôi bị Tam Bàn chuốc rượu đã có chuyện gì xảy ra à? Hay là có nguyên nhân nào khác? Vẻ mặt đó của cậu là sao?”
“Không có.” Phong Lăng ngước mắt lên nhìn anh. Trong mắt anh là sự thản nhiên và nghi ngờ, nhưng ánh mắt của cô nhất thời lại không được bình tĩnh như thế. Cô chỉ nhìn thẳng vào anh được một lúc thì đã phải vội vàng dời mắt sang chỗ khác.
Nhìn sắc mặt cùng thái độ ấy của Phong Lăng, biểu cảm trên mặt Lệ Nam Hành vẫn không hề thay đổi, nhưng hiển nhiên anh đã phát hiện ra có gì đó không ổn.
Chẳng lẽ buổi tối ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?
Bình luận facebook