Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 877: Nam Hữu Phong Linh Bắc Hữu Hành Mộc - 139
Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Phong Lăng, Tam Bàn cũng biết Phong Lăng bình thường không biết đùa là gì, vì vậy anh thu lại tầm mắt, cười ha hả đi về phía Lệ Nam Hành.
“Phắn đi.” Lệ Nam Hành cau mày, sốt ruột đem ghế ngồi chỗ khác.
“Lão đại ~” Tam Bàn vẫn mặt dày, nhỏ giọng nói chỉ để Lệ Nam Hành nghe thấy: “Nếu anh thật sự chạy tới đây vì Phong Lăng, các huynh đệ có thể chỉ cho anh vài chiêu. Tạm thời không nói chuyện anh là lão đại, chỉ với lượng thịt nhiều như vậy, nếu anh thực sự có ý với Phong Lăng, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ... ”
Chưa nói hết câu, Lệ Nam Hành đã đá anh ta sang một bên.
Ngay sau đó, thân hình đồ sộ của Tam Bàn nện vào người Đại Bân đang đứng ở phía sau. Lúc ngã vào vòng tay của Đại Bân, anh ta bắt chước phụ nữa chĩa một ngón tay ra nũng nịu nói: “Ai da, anh Đại Bân à! Chân anh cứng quá đi ~ ”
Khóe miệng Đại Bân co giật:“ Cút! ”
Bốn phía xung quanh lều đột nhiên vang lên tiếng cười, Tam Bàn đứng dậy, hờn dỗi hừ một tiếng. Vừa mới đi được hai bước, anh ta đột nhiên quay đầu lại: “Anh Đại Bân à! Giúp ‘em’ đốt đống than trong bếp nướng đi, lão đại còn đem đến cho chúng ta bao nhiêu là than tốt thế cơ mà! Mấy ngày tới, mấy chiếc xe địa hình đúng là kho báu, muốn có gì sẽ có đó.”
“Đúng đúng đúng, ông đây cảm thấy từ khi có đống thịt này, cuộc sống đã viên mãn rồi.”
“Muốn viên mãn không phải dễ lắm sao? Xem ra bây giờ chúng ta chỉ còn thiếu mấy em gái xinh đẹp nữa thôi.”
“Nếu có được một cô em ở đây làm bạn cùng thì tôi nguyện ý sống ở núi Rogers này cả đời. Sống hai mươi mấy nồi bánh chưng rồi mà đến tay của con gái tôi còn chưa được nắm bao giờ đây này.”
Tam Bàn và Đại Bân chuyển bếp nướng vào trong, mọi người cùng nhau ngồi vây quanh bếp nướng rồi bắt tay vào lắp ráp, cho than vào trong, làm thêm một công cụ dẫn khói ra ngoài lều, bận rộn nhưng cực kỳ vui vẻ. Ai nấy đều cẩn thận như thể chiếc bếp nướng này là vật báu hiếm thấy, chỉ cần có ai đó lỡ mạnh tay một chút là lại bị tiếng gào thét của mấy anh em xung quanh tấn công lỗ tai: “Nhẹ thôi, nhẹ thôi! Cuộc sống hạnh phúc mấy tháng tới của mấy anh em đều dựa vào nó đấy, đừng có làm hỏng. Làm hỏng rồi, lão đại sẽ không vác cái nữa đến cho chúng ta đâu.” Truyenfull ăn cắp.
Khi nói chuyện, bọn họ còn cố ý liếc nhìn Lệ Nam Hành, ánh mắt mong đợi Lệ lão đại yêu dấu của họ sẽ đáp lại rằng: Không sao, lần tới, tôi cũng sẽ mang đến cho mấy cậu.
Nhưng cái mà họ nhận được lại chỉ là gương mặt lạnh lùng của anh cùng một câu nói: “Hỏng rồi thì tự mình dựng lên mà nướng. Người nguyên thủy còn nướng chín thịt được, các cậu sống ở thời đại này rồi mà không ăn được thịt nếu rời khỏi cái bếp à? Căn cứ XI của tôi còn cần một đám ngu dốt như các cậu làm gì?”
“Đúng đúng đúng, lão đại nói đúng, lão đại nói gì cũng đúng hết.”
“Lời của lão đại là thánh chỉ, lão đại là chong chóng chỉ chiều gió* của bọn em, lão đại chính là...”
(*) Loại chong chóng có đầu là mũi tên, cỡ nhỏ, phía trên thỉnh thoảng có hình con gà trống.
“Bớt nịnh hót đi, nhanh tay nhóm lửa, đói sắp chết rồi.” Đại Bân đạp một cái lên cái mông đang uốn éo của Tam Bàn.
Sau đó, mọi người cắt lấy một miếng thịt lớn rồi dùng dao thái nó thành từng miếng nhỏ, tất bật rã đông thịt, chuẩn bị nguyên liệu và gia vị. Trong suốt quá trình, Phong Lăng đều ở bên cạnh phối hợp đun nước, chuẩn bị đồ ăn.
Lệ Nam Hành nhìn thấy một đám nhóc bị cử đến một nơi lạnh thấu xương như này lại có thể vui vẻ chỉ vì chút đồ ăn như thế, mặc dù không tỏ thái độ, nhưng ánh mắt anh lại dần trở nên ấm áp.
Người đàn ông ngồi một bên, nhìn mọi người bận bịu làm việc. Quan sát một lúc, anh dời mắt nhìn về phía Phong Lăng đang đặt những gia vị vào đĩa để chuẩn bị tẩm ướp thịt. Tuy “cậu” thiếu niên đã cởi bỏ chiếc áo chống rét dày cộm nhưng trên người “cậu” vẫn còn mặc cái áo lông mỏng và một chiếc quần nỉ, anh lại nhìn khuôn mặt dường như đã hơi ửng hồng vì bị bếp nướng nóng của “cậu”.
Lệ Nam Hành không nói gì, vươn tay lấy thuốc và bật lửa rồi đứng dậy đi ra khỏi lều.
Trong lều ồn ào rất lâu, mãi cho đến khi thịt sắp được nướng chín, cả đám mới ngồi tại chỗ, vui vẻ hò hét, ngoại trừ việc không thể uống rượu ra thì bữa thịt nướng hôm nay đã vô cùng hoàn hảo rồi.
Bọn họ đến đóng trại ở đây là để phòng giữ băng đảng xã hội đen đang mai phục ở gần đây, vậy nên họ có thể không cần phải ngày ngày huấn luyện nhưng tuyệt đối không được uống bia, rượu. Dù là ngày hay đêm, tất cả đều phải đảm bảo tinh thần của mình tỉnh táo. Nếu không, khi kẻ địch xuất hiện ở vùng lân cận, họ có muốn đề phòng cũng không kịp.
“Ế? Lão đại đi đâu rồi?”
“Đúng vậy, lão đại đâu rồi? Vừa nãy anh ấy còn ngồi đây mà?”
Mấy người nhìn vào vị trí Lệ Nam Hành vừa ngồi trước đó nhưng lại không thấy anh đâu. Ban nãy, họ mải chuẩn bị thịt nên không ai chú ý đến việc lão đại đã ra ngoài từ bao giờ.
Phong Lăng đưa gia vị mà cô đã chuẩn bị xong cho họ rồi nhìn qua vị trí mà Lệ Nam Hành ngồi lúc nãy. Sau khi đứng im lặng nhìn một lúc, cô khoác chiếc áo chống rét lên người rồi đi thẳng ra ngoài.
Đi ra khỏi lều rồi mà cô vẫn không thấy bóng dáng của lão đại đâu. Màn đêm buông xuống, gió thổi càng lúc càng mạnh, lạnh lẽo, rét buốt thấu xương. Cô đội mũ áo khoác lên, kéo khóa xong xuôi mới bước ra ngoài đi một vòng. Cuối cùng cô mơ hồ nhìn thấy một đốm lửa màu cam đang phát sáng ở phía vách núi tuyết, có người đang đứng đấy hút thuốc.
Cô đi qua đó, lúc đến phía sau người đàn ông, cô liếc nhìn mặt đất phủ tuyết sau lưng anh. Lúc này tuyết đang rơi, dấu chân mà anh đi đến đây đã bị tuyết lấp một nửa, có thể thấy anh đã ra đây đứng được một lúc.
“Lão đại, thịt đã nướng chín rồi, anh chạy xe một mạch từ trung tâm Montana đến đây chắc cũng chưa ăn gì nhỉ, mau vào ăn thôi.” Phong Lăng tiến về phía trước, đứng bên cạnh người đàn ông.
Lệ Nam Hành đứng đón gió, tiện tay dập tắt mẩu thuốc lá, miệng nhả ra một làn khói trắng. Trong hoàn cảnh này, không rõ thứ anh nhả ra là khói thuốc hay là hơi thở nữa.
Nhưng dưới màn tuyết trắng xóa, ở phía xa là vùng biển ranh giới bang Montana nhưng phần lớn đã bị băng tuyết bao phủ, nhìn không rõ bờ. Phía sau lưng là những chiếc lều với vài ngọn đèn sáng tỏ, chẳng khác gì nơi mà bọn cô đang đónng quân, dường như là một chốn về ấm áp.
Bởi vì có tuyết, dù đang là buổi tối nhưng nhờ vào vài ánh đèn sau lưng và ánh trăng trên bầu trời, nên dường như thế giới cũng không quá mức tăm tối. Thậm chí người đàn ông đang yên tĩnh đứng ở đây như tách biệt với thế giới, trở nên cao lớn tới mức tạo cho người khác cảm giác run sợ đầy khó hiểu.
“Cái nơi quỷ quái này mà lại có cảnh tuyệt đẹp thế, màn đêm cũng không tệ.” Người đàn ông không nhìn cô, chỉ đưa mắt ra xa: “Sông băng trải dài đúng là cảnh hiếm thấy. Tôi cứ tưởng ở đây chỉ toàn là vách núi dựng đứng, xem ra chỗ này cũng không tệ, không quá hiểm trở.”
Nghe lời nói của anh, kỳ thật Phong Lăng cũng không phát hiện ý gì khác nhưng cô vẫn hỏi: “Vậy lão đại thất vọng ha? Anh vốn định cử tôi đến một nơi vô cùng khắc nghiệt để bắt tôi chịu khổ, mài mòn nhuệ khí của tôi. Ai ngờ kết quả lại đưa đến một nơi cũng không đến nỗi nào. Nhìn theo góc độ khác thì chẳng khác gì cho tôi đi nghỉ ở núi tuyết cả, quan trọng là còn có thêm mấy người anh em rất tốt nữa.”
“Phắn đi.” Lệ Nam Hành cau mày, sốt ruột đem ghế ngồi chỗ khác.
“Lão đại ~” Tam Bàn vẫn mặt dày, nhỏ giọng nói chỉ để Lệ Nam Hành nghe thấy: “Nếu anh thật sự chạy tới đây vì Phong Lăng, các huynh đệ có thể chỉ cho anh vài chiêu. Tạm thời không nói chuyện anh là lão đại, chỉ với lượng thịt nhiều như vậy, nếu anh thực sự có ý với Phong Lăng, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ... ”
Chưa nói hết câu, Lệ Nam Hành đã đá anh ta sang một bên.
Ngay sau đó, thân hình đồ sộ của Tam Bàn nện vào người Đại Bân đang đứng ở phía sau. Lúc ngã vào vòng tay của Đại Bân, anh ta bắt chước phụ nữa chĩa một ngón tay ra nũng nịu nói: “Ai da, anh Đại Bân à! Chân anh cứng quá đi ~ ”
Khóe miệng Đại Bân co giật:“ Cút! ”
Bốn phía xung quanh lều đột nhiên vang lên tiếng cười, Tam Bàn đứng dậy, hờn dỗi hừ một tiếng. Vừa mới đi được hai bước, anh ta đột nhiên quay đầu lại: “Anh Đại Bân à! Giúp ‘em’ đốt đống than trong bếp nướng đi, lão đại còn đem đến cho chúng ta bao nhiêu là than tốt thế cơ mà! Mấy ngày tới, mấy chiếc xe địa hình đúng là kho báu, muốn có gì sẽ có đó.”
“Đúng đúng đúng, ông đây cảm thấy từ khi có đống thịt này, cuộc sống đã viên mãn rồi.”
“Muốn viên mãn không phải dễ lắm sao? Xem ra bây giờ chúng ta chỉ còn thiếu mấy em gái xinh đẹp nữa thôi.”
“Nếu có được một cô em ở đây làm bạn cùng thì tôi nguyện ý sống ở núi Rogers này cả đời. Sống hai mươi mấy nồi bánh chưng rồi mà đến tay của con gái tôi còn chưa được nắm bao giờ đây này.”
Tam Bàn và Đại Bân chuyển bếp nướng vào trong, mọi người cùng nhau ngồi vây quanh bếp nướng rồi bắt tay vào lắp ráp, cho than vào trong, làm thêm một công cụ dẫn khói ra ngoài lều, bận rộn nhưng cực kỳ vui vẻ. Ai nấy đều cẩn thận như thể chiếc bếp nướng này là vật báu hiếm thấy, chỉ cần có ai đó lỡ mạnh tay một chút là lại bị tiếng gào thét của mấy anh em xung quanh tấn công lỗ tai: “Nhẹ thôi, nhẹ thôi! Cuộc sống hạnh phúc mấy tháng tới của mấy anh em đều dựa vào nó đấy, đừng có làm hỏng. Làm hỏng rồi, lão đại sẽ không vác cái nữa đến cho chúng ta đâu.” Truyenfull ăn cắp.
Khi nói chuyện, bọn họ còn cố ý liếc nhìn Lệ Nam Hành, ánh mắt mong đợi Lệ lão đại yêu dấu của họ sẽ đáp lại rằng: Không sao, lần tới, tôi cũng sẽ mang đến cho mấy cậu.
Nhưng cái mà họ nhận được lại chỉ là gương mặt lạnh lùng của anh cùng một câu nói: “Hỏng rồi thì tự mình dựng lên mà nướng. Người nguyên thủy còn nướng chín thịt được, các cậu sống ở thời đại này rồi mà không ăn được thịt nếu rời khỏi cái bếp à? Căn cứ XI của tôi còn cần một đám ngu dốt như các cậu làm gì?”
“Đúng đúng đúng, lão đại nói đúng, lão đại nói gì cũng đúng hết.”
“Lời của lão đại là thánh chỉ, lão đại là chong chóng chỉ chiều gió* của bọn em, lão đại chính là...”
(*) Loại chong chóng có đầu là mũi tên, cỡ nhỏ, phía trên thỉnh thoảng có hình con gà trống.
“Bớt nịnh hót đi, nhanh tay nhóm lửa, đói sắp chết rồi.” Đại Bân đạp một cái lên cái mông đang uốn éo của Tam Bàn.
Sau đó, mọi người cắt lấy một miếng thịt lớn rồi dùng dao thái nó thành từng miếng nhỏ, tất bật rã đông thịt, chuẩn bị nguyên liệu và gia vị. Trong suốt quá trình, Phong Lăng đều ở bên cạnh phối hợp đun nước, chuẩn bị đồ ăn.
Lệ Nam Hành nhìn thấy một đám nhóc bị cử đến một nơi lạnh thấu xương như này lại có thể vui vẻ chỉ vì chút đồ ăn như thế, mặc dù không tỏ thái độ, nhưng ánh mắt anh lại dần trở nên ấm áp.
Người đàn ông ngồi một bên, nhìn mọi người bận bịu làm việc. Quan sát một lúc, anh dời mắt nhìn về phía Phong Lăng đang đặt những gia vị vào đĩa để chuẩn bị tẩm ướp thịt. Tuy “cậu” thiếu niên đã cởi bỏ chiếc áo chống rét dày cộm nhưng trên người “cậu” vẫn còn mặc cái áo lông mỏng và một chiếc quần nỉ, anh lại nhìn khuôn mặt dường như đã hơi ửng hồng vì bị bếp nướng nóng của “cậu”.
Lệ Nam Hành không nói gì, vươn tay lấy thuốc và bật lửa rồi đứng dậy đi ra khỏi lều.
Trong lều ồn ào rất lâu, mãi cho đến khi thịt sắp được nướng chín, cả đám mới ngồi tại chỗ, vui vẻ hò hét, ngoại trừ việc không thể uống rượu ra thì bữa thịt nướng hôm nay đã vô cùng hoàn hảo rồi.
Bọn họ đến đóng trại ở đây là để phòng giữ băng đảng xã hội đen đang mai phục ở gần đây, vậy nên họ có thể không cần phải ngày ngày huấn luyện nhưng tuyệt đối không được uống bia, rượu. Dù là ngày hay đêm, tất cả đều phải đảm bảo tinh thần của mình tỉnh táo. Nếu không, khi kẻ địch xuất hiện ở vùng lân cận, họ có muốn đề phòng cũng không kịp.
“Ế? Lão đại đi đâu rồi?”
“Đúng vậy, lão đại đâu rồi? Vừa nãy anh ấy còn ngồi đây mà?”
Mấy người nhìn vào vị trí Lệ Nam Hành vừa ngồi trước đó nhưng lại không thấy anh đâu. Ban nãy, họ mải chuẩn bị thịt nên không ai chú ý đến việc lão đại đã ra ngoài từ bao giờ.
Phong Lăng đưa gia vị mà cô đã chuẩn bị xong cho họ rồi nhìn qua vị trí mà Lệ Nam Hành ngồi lúc nãy. Sau khi đứng im lặng nhìn một lúc, cô khoác chiếc áo chống rét lên người rồi đi thẳng ra ngoài.
Đi ra khỏi lều rồi mà cô vẫn không thấy bóng dáng của lão đại đâu. Màn đêm buông xuống, gió thổi càng lúc càng mạnh, lạnh lẽo, rét buốt thấu xương. Cô đội mũ áo khoác lên, kéo khóa xong xuôi mới bước ra ngoài đi một vòng. Cuối cùng cô mơ hồ nhìn thấy một đốm lửa màu cam đang phát sáng ở phía vách núi tuyết, có người đang đứng đấy hút thuốc.
Cô đi qua đó, lúc đến phía sau người đàn ông, cô liếc nhìn mặt đất phủ tuyết sau lưng anh. Lúc này tuyết đang rơi, dấu chân mà anh đi đến đây đã bị tuyết lấp một nửa, có thể thấy anh đã ra đây đứng được một lúc.
“Lão đại, thịt đã nướng chín rồi, anh chạy xe một mạch từ trung tâm Montana đến đây chắc cũng chưa ăn gì nhỉ, mau vào ăn thôi.” Phong Lăng tiến về phía trước, đứng bên cạnh người đàn ông.
Lệ Nam Hành đứng đón gió, tiện tay dập tắt mẩu thuốc lá, miệng nhả ra một làn khói trắng. Trong hoàn cảnh này, không rõ thứ anh nhả ra là khói thuốc hay là hơi thở nữa.
Nhưng dưới màn tuyết trắng xóa, ở phía xa là vùng biển ranh giới bang Montana nhưng phần lớn đã bị băng tuyết bao phủ, nhìn không rõ bờ. Phía sau lưng là những chiếc lều với vài ngọn đèn sáng tỏ, chẳng khác gì nơi mà bọn cô đang đónng quân, dường như là một chốn về ấm áp.
Bởi vì có tuyết, dù đang là buổi tối nhưng nhờ vào vài ánh đèn sau lưng và ánh trăng trên bầu trời, nên dường như thế giới cũng không quá mức tăm tối. Thậm chí người đàn ông đang yên tĩnh đứng ở đây như tách biệt với thế giới, trở nên cao lớn tới mức tạo cho người khác cảm giác run sợ đầy khó hiểu.
“Cái nơi quỷ quái này mà lại có cảnh tuyệt đẹp thế, màn đêm cũng không tệ.” Người đàn ông không nhìn cô, chỉ đưa mắt ra xa: “Sông băng trải dài đúng là cảnh hiếm thấy. Tôi cứ tưởng ở đây chỉ toàn là vách núi dựng đứng, xem ra chỗ này cũng không tệ, không quá hiểm trở.”
Nghe lời nói của anh, kỳ thật Phong Lăng cũng không phát hiện ý gì khác nhưng cô vẫn hỏi: “Vậy lão đại thất vọng ha? Anh vốn định cử tôi đến một nơi vô cùng khắc nghiệt để bắt tôi chịu khổ, mài mòn nhuệ khí của tôi. Ai ngờ kết quả lại đưa đến một nơi cũng không đến nỗi nào. Nhìn theo góc độ khác thì chẳng khác gì cho tôi đi nghỉ ở núi tuyết cả, quan trọng là còn có thêm mấy người anh em rất tốt nữa.”
Bình luận facebook