Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 739: Ngoại truyện nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (2)
"Vâng vâng vâng, nhưng dù sao anh Lệ đây cũng là người phụ trách căn cứ XI, về sau này mấy đứa trẻ của cô nhi viện chúng tôi còn phải nhờ anh chăm sóc nhiều. Bọn chúng đều là trẻ không cha không mẹ, cũng rất hiếu động, nếu có thể thông qua huấn luyện của căn cứ XI và trở thành rường cột trong tương lai, thì đó quả thật là một việc làm tốt công đức lớn lao."
Nam Hành không để ý tới lời xã giao sáo rỗng của viện trưởng.
Cứ bốn năm căn cứ XI sẽ sàng lọc, chọn thành viên một lần, chẳng qua cũng chỉ là làm việc theo thông lệ. Người có thể thật sự được căn cứ XI chọn trúng mang về huấn luyện thông thường trong mười người mới chọn được một người, thậm chí có những lúc cũng chẳng được nổi con số một phần mười. Dẫu sao cũng không phải tất cả mọi người đều có bản lĩnh có thể thông qua thử thách cùng những cửa ải do căn cứ XI đặt ra. Người muốn trở thành thành viên của căn cứ XI, bất luận là tố chất về thể xác và tinh thần hay là tố chất về năng lực đều phải đạt tiêu chuẩn.
Lệ Nam Hành - con trai trưởng của nhà họ Lệ trong tin đồn vào trong, xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, cô giáo hướng dẫn giờ sinh hoạt tập thể cho mấy đứa trẻ trong cô nhi viện đã nhiều năm vừa nhìn thấy Lệ Nam Hành liền nhìn trân trân không chớp mắt.
Hàng lông mày sắc bén, mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, môi mỏng lạnh nhạt hơi mím lại... Người đàn ông này, bước ra từ trong tranh vẽ sao?
Một giờ trước, hầu như từ viện trưởng tới nhân viên vệ sinh đều tập trung hết trước cổng cô nhi viện, chờ Lệ Nam Hành - con trai trưởng của gia tộc nhà họ Lệ trong truyền thuyết xuất hiện.
Gia tộc nhà họ Lệ có rất nhiều thành tựu to lớn trong việc giúp đỡ về phương diện quân sự cho hai nước Trung - Mỹ. Mặt ngoài gia tộc này lấy việc buôn bán làm chủ, nhưng trên thực tế trong bóng tối họ lại có căn cứ huấn luyện lớn nhất toàn cầu. Căn cứ này cung cấp những nhân tài tinh anh cho quân đội hai nước.
Nhà họ Lệ cũng có địa vị không tầm thường trong tổ chức quốc tế Liên Hiệp Quốc.
Họ luôn tỏ ra khiêm tốn nhưng sau lưng lại nắm giữ hơn phân nửa quyền quản lý về quân sự của nước Mỹ. Họ có thể điều động cảnh sát Los Angeles và cả cảnh sát khắp nơi trên nước Mỹ bất cứ lúc nào.
Cái gọi là gia tộc nhà họ Lệ chính là chỉ cần tùy ý giậm chân một cái thì hơn phân nửa khu vực hợp pháp của nước Mỹ, ngay cả đường ven biển cách xa mười nghìn mét cũng phải chấn động theo.
Lệ Nam Hành đã lớn lên trong căn cứ XI từ nhỏ, thân là con trai trưởng của gia tộc nhà họ Lệ, cũng là người phụ trách căn cứ XI, vô cùng thần bí. Hôm nay anh bỗng nhiên xuất hiện ở đây, trên dưới cô nhi viện đều căng thẳng không thôi.
Vị này tự mình đến đây, nghe nói tính tình rất khó hầu hạ.
***
Mấy bé trai hiếm khi ăn mặc chỉnh tề bao vây lấy một thiếu niên cao gầy trong phòng ăn của cô nhi viện.
Phong Lăng hơi híp mắt lại, nhiệt độ xung quanh bỗng lạnh đến cực điểm.
Chỉ nghe “cạch” một tiếng, khay cơm mà Phong Lăng vừa mới lấy đã bị một người trong số đó giật mất, ném thẳng xuống đất, nước canh cùng thức ăn vãi khắp sàn.
Còn có người đá văng cái ghế sau lưng Phong Lăng, sắc mặt âm trầm nhìn nhóc: "Thằng nhóc thối tha, mày mới đến cô nhi viện một năm mà tưởng mình là đại thiếu gia từ đâu tới à? Bọn tao nói chuyện với mày, mày lại cố tình vờ câm giả điếc có đúng không? Tao cũng chẳng muốn ở cùng với loại người như mày trong cùng cô nhi viện thêm một giây phút nào nữa đâu. Chờ bọn tao được tuyển chọn vào căn cứ XI rồi, mày cứ tiếp tục ở lại cái nơi quỷ quái này mà chờ chết đi. Dù sao Viện trưởng Lâm cũng đã coi mày là đứa câm điếc rồi, ngay cả danh sách tuyển người vào căn cứ cũng không có tên của mày. Chậc chậc, thật là một thứ rác rưởi vô dụng."
Căn cứ XI?
Vẻ mặt Phong Lăng lạnh lùng nhưng vẫn ung dung thản nhiên.
Hồi đó, khi nhóc còn làm việc cho băng đảng tội phạm kia đã từng nghe nói về căn cứ XI này. Nghe nói đó là một nơi có liên quan tới huấn luyện quốc phòng quân sự, cũng có quan hệ rất sâu với cảnh sát nước Mỹ, là một nơi thần bí vô cùng, không nên trêu chọc vào. Căn cứ XI còn là nơi khiến rất nhiều băng đảng tội phạm trên đất Mỹ mỗi lần nghe thấy tên đã phải sợ mất hồn mất vía.
Nhưng, căn cứ hay không căn cứ gì đó không liên quan tới nhóc, có điều nhóc ghét nhất là có người dám hung hăng càn quấy trước mặt mình.
"Không muốn ở lại thì tự mình cút đi, đừng tới trước mặt tao sủa bậy bạ để chứng minh sự tồn tại của bản thân. Hay là mày muốn mang theo mặt mũi sưng vù đi tuyển chọn vào cái căn cứ gì đó?" Phong Lăng rất thờ ơ, giọng nói cũng hờ hững chẳng kém: "Hạn cho tụi mày trong vòng ba giây phải cút khỏi tầm mắt của tao."
"Thằng nhóc thối, còn dám phách lối nữa à? Chậc chậc, mặc dù không rõ lai lịch nhưng trái lại tên rất êm tai. Tên cái gì Phong cái gì Lăng, nghe nói ở nước Mỹ này có một gia tộc gốc Hoa rất nổi tiếng họ Phong, nhưng dù cho mày có lăn lộn mấy đời cũng không thể vào được được gia đình tốt như vậy đâu. Rốt cuộc là ai cho mày can đảm để đặt cái tên này vậy?"
Năm ấy, Phong Lăng năm tuổi được người ta đưa ra khỏi hang sói, trên cổ vẫn đeo một miếng ngọc, phía trên có khắc một chữ Phong. Lúc ấy trong nhóm người kia cũng có vài người là người Trung Quốc biết chữ Hán, cho nên liền lấy chữ Phong này thành họ của nhóc. Từ đó về sau nhóc liền có tên là Phong Lăng.
Phong Lăng không thèm để ý tới sự khiêu khích của mấy tên nhóc này, đang định xoay người thì chợt nhìn thấy có một người trong đám đó vươn tay ra định chặn nhóc lại.
Con ngươi chợt lóe, trùng hợp sao sáng sớm hôm nay bác sĩ tiêm thuốc an thần cho nhóc còn chưa tỉnh ngủ nên chỉ tiêm một nửa đã rút ra, mà Phong Lăng bị tiêm thuốc an thần trong một đoạn thời gian dài nên cũng đã sớm kháng loại thuốc này rồi. Chính vì lẽ đó mà giờ phút này Phong Lăng không hề cạn kiệt sức lực như bình thường, một tay chụp lên vai, tiếp theo nhóc liền nhẹ nhàng xoay cổ tay, khớp xương bị trật lập tức vang lên tiếng "rắc", theo tới là một tiếng la hét thảm thiết.
"Tay phế rồi?" Phong Lăng lười biếng quay đầu lại, vẫn thờ ơ như cũ mà liếc nhìn thằng nhóc đang đau đớn ôm lấy cổ tay, cả người co giật ở phía sau, cũng đồng thời lạnh lùng quét nhìn những người khác.
"Thằng nhóc thối tha này, thế mà mày dám ra tay!" Người bị trật khớp cổ tay ngay tức khắc tức giận gào thét, đau đớn đến mức mặt mũi vặn vẹo, quát lên: "Đè nó lại cho tao! Lột hết quần áo nó ra! Vứt vào trong sân cho đám nữ sinh kia nhìn xem. M* nó tao phải nhìn xem rốt cuộc nó giỏi giang đến đâu!”
Phong Lăng không hề sợ hãi vì lời nói của thằng nhóc kia, mấy người kia cũng không ngờ nhóc lại có chút bản lĩnh này. Dẫu sao thì trong vòng một năm qua, Phong Lăng vẫn luôn cô độc một mình, không ai biết được năng lực thật sự của nhóc cả. Họ chỉ biết nhóc là một người có tính tình lạnh nhạt, không dễ trêu chọc vào.
Ai ngờ một đám người mới vừa nhào tới, còn chưa nhìn thấy Phong Lăng có bất kỳ động tác rõ ràng nào, nhóc mới chỉ tùy ý nhấc tay một cái, vậy mà lại lộ ra vẻ ác liệt không thể nào kiềm chế được. Một cái bát không không biết của ai đã ăn xong đặt ở bàn bên cạnh nhanh như
chớp bay “vèo” qua đám người, rồi lại đập thật mạnh lên trán của thằng nhóc kia.
"Á!" Người bị đập trúng nâng bàn tay mới vừa bị vặn trật khớp lên, ôm lấy cái trán đau đang chảy máu đầm đìa, ngã vật xuống đất.
Không ngờ Phong Lăng lại có bản lĩnh này, mấy thằng nhóc cũng tầm mười ba, mười bốn tuổi trong nháy mắt liền dừng động tác lại, không biết có nên tiến lên đánh nhau với nhóc nữa hay không.
Mà ngay tại khoảnh khắc này, Phong Lăng đạp một cước vào nửa người dưới của một người trong đám đó, ngay tức khắc lại một tiếng hét thảm thiết vang lên. Đến khi mấy người bọn họ kịp thời phản ứng lại thì Phong Lăng đã nhanh nhẹn nghiêng mình thoát ra khỏi vòng vây của những người này rồi. Nhóc thờ ơ nhặt khay đựng thức ăn vừa nãy bị ném xuống mặt đất lên, xoay người tiếp tục đi lấy cơm.
"M* nó, thằng nhóc thối tha này!"
"Được rồi, chờ đi, sớm muộn gì cũng có người có thể xử lý được nó!"
Phong Lăng làm như không nghe thấy gì cả, đổi một khay thức ăn khác, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng tới một cái bàn sạch sẽ cách đó không xa rồi ngồi xuống.
Trong một loạt tiếng huyên náo, người bị cái bát đập vỡ đầu hừ lạnh một tiếng: "Để tao xem nó còn có thể phách lối được bao lâu nữa. Nghe nói hôm nay Lệ lão đại của căn cứ XI tới, chỉ cần sau này chúng ta trở thành người của căn cứ XI thì không cần Lệ lão đại ra mặt, chỉ một người anh em bất kỳ nào đó của căn cứ XI cũng đã có thể giết chết nó rồi!"
Nam Hành không để ý tới lời xã giao sáo rỗng của viện trưởng.
Cứ bốn năm căn cứ XI sẽ sàng lọc, chọn thành viên một lần, chẳng qua cũng chỉ là làm việc theo thông lệ. Người có thể thật sự được căn cứ XI chọn trúng mang về huấn luyện thông thường trong mười người mới chọn được một người, thậm chí có những lúc cũng chẳng được nổi con số một phần mười. Dẫu sao cũng không phải tất cả mọi người đều có bản lĩnh có thể thông qua thử thách cùng những cửa ải do căn cứ XI đặt ra. Người muốn trở thành thành viên của căn cứ XI, bất luận là tố chất về thể xác và tinh thần hay là tố chất về năng lực đều phải đạt tiêu chuẩn.
Lệ Nam Hành - con trai trưởng của nhà họ Lệ trong tin đồn vào trong, xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, cô giáo hướng dẫn giờ sinh hoạt tập thể cho mấy đứa trẻ trong cô nhi viện đã nhiều năm vừa nhìn thấy Lệ Nam Hành liền nhìn trân trân không chớp mắt.
Hàng lông mày sắc bén, mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, môi mỏng lạnh nhạt hơi mím lại... Người đàn ông này, bước ra từ trong tranh vẽ sao?
Một giờ trước, hầu như từ viện trưởng tới nhân viên vệ sinh đều tập trung hết trước cổng cô nhi viện, chờ Lệ Nam Hành - con trai trưởng của gia tộc nhà họ Lệ trong truyền thuyết xuất hiện.
Gia tộc nhà họ Lệ có rất nhiều thành tựu to lớn trong việc giúp đỡ về phương diện quân sự cho hai nước Trung - Mỹ. Mặt ngoài gia tộc này lấy việc buôn bán làm chủ, nhưng trên thực tế trong bóng tối họ lại có căn cứ huấn luyện lớn nhất toàn cầu. Căn cứ này cung cấp những nhân tài tinh anh cho quân đội hai nước.
Nhà họ Lệ cũng có địa vị không tầm thường trong tổ chức quốc tế Liên Hiệp Quốc.
Họ luôn tỏ ra khiêm tốn nhưng sau lưng lại nắm giữ hơn phân nửa quyền quản lý về quân sự của nước Mỹ. Họ có thể điều động cảnh sát Los Angeles và cả cảnh sát khắp nơi trên nước Mỹ bất cứ lúc nào.
Cái gọi là gia tộc nhà họ Lệ chính là chỉ cần tùy ý giậm chân một cái thì hơn phân nửa khu vực hợp pháp của nước Mỹ, ngay cả đường ven biển cách xa mười nghìn mét cũng phải chấn động theo.
Lệ Nam Hành đã lớn lên trong căn cứ XI từ nhỏ, thân là con trai trưởng của gia tộc nhà họ Lệ, cũng là người phụ trách căn cứ XI, vô cùng thần bí. Hôm nay anh bỗng nhiên xuất hiện ở đây, trên dưới cô nhi viện đều căng thẳng không thôi.
Vị này tự mình đến đây, nghe nói tính tình rất khó hầu hạ.
***
Mấy bé trai hiếm khi ăn mặc chỉnh tề bao vây lấy một thiếu niên cao gầy trong phòng ăn của cô nhi viện.
Phong Lăng hơi híp mắt lại, nhiệt độ xung quanh bỗng lạnh đến cực điểm.
Chỉ nghe “cạch” một tiếng, khay cơm mà Phong Lăng vừa mới lấy đã bị một người trong số đó giật mất, ném thẳng xuống đất, nước canh cùng thức ăn vãi khắp sàn.
Còn có người đá văng cái ghế sau lưng Phong Lăng, sắc mặt âm trầm nhìn nhóc: "Thằng nhóc thối tha, mày mới đến cô nhi viện một năm mà tưởng mình là đại thiếu gia từ đâu tới à? Bọn tao nói chuyện với mày, mày lại cố tình vờ câm giả điếc có đúng không? Tao cũng chẳng muốn ở cùng với loại người như mày trong cùng cô nhi viện thêm một giây phút nào nữa đâu. Chờ bọn tao được tuyển chọn vào căn cứ XI rồi, mày cứ tiếp tục ở lại cái nơi quỷ quái này mà chờ chết đi. Dù sao Viện trưởng Lâm cũng đã coi mày là đứa câm điếc rồi, ngay cả danh sách tuyển người vào căn cứ cũng không có tên của mày. Chậc chậc, thật là một thứ rác rưởi vô dụng."
Căn cứ XI?
Vẻ mặt Phong Lăng lạnh lùng nhưng vẫn ung dung thản nhiên.
Hồi đó, khi nhóc còn làm việc cho băng đảng tội phạm kia đã từng nghe nói về căn cứ XI này. Nghe nói đó là một nơi có liên quan tới huấn luyện quốc phòng quân sự, cũng có quan hệ rất sâu với cảnh sát nước Mỹ, là một nơi thần bí vô cùng, không nên trêu chọc vào. Căn cứ XI còn là nơi khiến rất nhiều băng đảng tội phạm trên đất Mỹ mỗi lần nghe thấy tên đã phải sợ mất hồn mất vía.
Nhưng, căn cứ hay không căn cứ gì đó không liên quan tới nhóc, có điều nhóc ghét nhất là có người dám hung hăng càn quấy trước mặt mình.
"Không muốn ở lại thì tự mình cút đi, đừng tới trước mặt tao sủa bậy bạ để chứng minh sự tồn tại của bản thân. Hay là mày muốn mang theo mặt mũi sưng vù đi tuyển chọn vào cái căn cứ gì đó?" Phong Lăng rất thờ ơ, giọng nói cũng hờ hững chẳng kém: "Hạn cho tụi mày trong vòng ba giây phải cút khỏi tầm mắt của tao."
"Thằng nhóc thối, còn dám phách lối nữa à? Chậc chậc, mặc dù không rõ lai lịch nhưng trái lại tên rất êm tai. Tên cái gì Phong cái gì Lăng, nghe nói ở nước Mỹ này có một gia tộc gốc Hoa rất nổi tiếng họ Phong, nhưng dù cho mày có lăn lộn mấy đời cũng không thể vào được được gia đình tốt như vậy đâu. Rốt cuộc là ai cho mày can đảm để đặt cái tên này vậy?"
Năm ấy, Phong Lăng năm tuổi được người ta đưa ra khỏi hang sói, trên cổ vẫn đeo một miếng ngọc, phía trên có khắc một chữ Phong. Lúc ấy trong nhóm người kia cũng có vài người là người Trung Quốc biết chữ Hán, cho nên liền lấy chữ Phong này thành họ của nhóc. Từ đó về sau nhóc liền có tên là Phong Lăng.
Phong Lăng không thèm để ý tới sự khiêu khích của mấy tên nhóc này, đang định xoay người thì chợt nhìn thấy có một người trong đám đó vươn tay ra định chặn nhóc lại.
Con ngươi chợt lóe, trùng hợp sao sáng sớm hôm nay bác sĩ tiêm thuốc an thần cho nhóc còn chưa tỉnh ngủ nên chỉ tiêm một nửa đã rút ra, mà Phong Lăng bị tiêm thuốc an thần trong một đoạn thời gian dài nên cũng đã sớm kháng loại thuốc này rồi. Chính vì lẽ đó mà giờ phút này Phong Lăng không hề cạn kiệt sức lực như bình thường, một tay chụp lên vai, tiếp theo nhóc liền nhẹ nhàng xoay cổ tay, khớp xương bị trật lập tức vang lên tiếng "rắc", theo tới là một tiếng la hét thảm thiết.
"Tay phế rồi?" Phong Lăng lười biếng quay đầu lại, vẫn thờ ơ như cũ mà liếc nhìn thằng nhóc đang đau đớn ôm lấy cổ tay, cả người co giật ở phía sau, cũng đồng thời lạnh lùng quét nhìn những người khác.
"Thằng nhóc thối tha này, thế mà mày dám ra tay!" Người bị trật khớp cổ tay ngay tức khắc tức giận gào thét, đau đớn đến mức mặt mũi vặn vẹo, quát lên: "Đè nó lại cho tao! Lột hết quần áo nó ra! Vứt vào trong sân cho đám nữ sinh kia nhìn xem. M* nó tao phải nhìn xem rốt cuộc nó giỏi giang đến đâu!”
Phong Lăng không hề sợ hãi vì lời nói của thằng nhóc kia, mấy người kia cũng không ngờ nhóc lại có chút bản lĩnh này. Dẫu sao thì trong vòng một năm qua, Phong Lăng vẫn luôn cô độc một mình, không ai biết được năng lực thật sự của nhóc cả. Họ chỉ biết nhóc là một người có tính tình lạnh nhạt, không dễ trêu chọc vào.
Ai ngờ một đám người mới vừa nhào tới, còn chưa nhìn thấy Phong Lăng có bất kỳ động tác rõ ràng nào, nhóc mới chỉ tùy ý nhấc tay một cái, vậy mà lại lộ ra vẻ ác liệt không thể nào kiềm chế được. Một cái bát không không biết của ai đã ăn xong đặt ở bàn bên cạnh nhanh như
chớp bay “vèo” qua đám người, rồi lại đập thật mạnh lên trán của thằng nhóc kia.
"Á!" Người bị đập trúng nâng bàn tay mới vừa bị vặn trật khớp lên, ôm lấy cái trán đau đang chảy máu đầm đìa, ngã vật xuống đất.
Không ngờ Phong Lăng lại có bản lĩnh này, mấy thằng nhóc cũng tầm mười ba, mười bốn tuổi trong nháy mắt liền dừng động tác lại, không biết có nên tiến lên đánh nhau với nhóc nữa hay không.
Mà ngay tại khoảnh khắc này, Phong Lăng đạp một cước vào nửa người dưới của một người trong đám đó, ngay tức khắc lại một tiếng hét thảm thiết vang lên. Đến khi mấy người bọn họ kịp thời phản ứng lại thì Phong Lăng đã nhanh nhẹn nghiêng mình thoát ra khỏi vòng vây của những người này rồi. Nhóc thờ ơ nhặt khay đựng thức ăn vừa nãy bị ném xuống mặt đất lên, xoay người tiếp tục đi lấy cơm.
"M* nó, thằng nhóc thối tha này!"
"Được rồi, chờ đi, sớm muộn gì cũng có người có thể xử lý được nó!"
Phong Lăng làm như không nghe thấy gì cả, đổi một khay thức ăn khác, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng tới một cái bàn sạch sẽ cách đó không xa rồi ngồi xuống.
Trong một loạt tiếng huyên náo, người bị cái bát đập vỡ đầu hừ lạnh một tiếng: "Để tao xem nó còn có thể phách lối được bao lâu nữa. Nghe nói hôm nay Lệ lão đại của căn cứ XI tới, chỉ cần sau này chúng ta trở thành người của căn cứ XI thì không cần Lệ lão đại ra mặt, chỉ một người anh em bất kỳ nào đó của căn cứ XI cũng đã có thể giết chết nó rồi!"