Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 725: Nhắm thẳng vào yết hầu đang dịch chuyển của anh mà cắn một cái
Nhìn thấy bộ dạng tham ăn của cô gái, Mặc Cảnh Thâm nhả ra một câu: “Đúng là trẻ con.” Nhưng anh vẫn tiện tay cầm một xâu rau củ ở bên cạnh đã nguội đút cho cô.
Quý Noãn cắn một miếng, thỏa mãn chóp chép miệng khen ngon, sau đó hài lòng xoay người ra ngoài thay quần áo, chuẩn bị chờ boss Mặc đích thân nướng những xâu khác xong thì tha hồ mà ăn cho đã.
***
Kết quả của buổi tối ăn quá no là Quý Noãn không tài nào ngủ được. Cô đã uống hai lon bia, mặc dù không đến mức say nhưng lại khiến tinh thần hưng phẩn lên rất nhiều.
Ăn đồ nướng xong, cô lại tắm rửa sạch sẽ, tránh cho khắp người đêu là mùi đồ nướng.
Quý Noãn đi tới lui trong phòng một lúc lâu, sau khi tiêu hóa thì cô mới ngồi xuống. Nguyên nhân lúc nãy ăn quá no chủ yếu vẫn là vì tay nghề nướng BBỌ của boss Mặc quá đỉnh, đặc biệt là những gia vị anh phối hợp nướng chung. Nếu như lấy bí quyết gia vị làm món nướng này đi bán, đoán chừng sẽ có rất nhiêu quán nướng BBQ trả giá cao để mua, vì mấy món này vô cùng ngon.
Khó khăn lắm Quý Noãn mới có thể nằm xuống, nhưng cô nằm rồi thì lại lăn qua lăn lại, không ngủ được. Có lẽ là cô luôn nghĩ tới lộ trình kê" hoạch sau khi trở về Mỹ, có hơi phấn khích, cũng có chút không nỡ từ bỏ nhịp sống chậm rãi trên đảo trong những ngày qua.
Mặc Cảnh Thâm vẫn luôn ở bên cạnh cô, chẳng qua cô thì nằm, còn anh thì ngồi ở đầu giường, trên tay là hồ sơ công ty vUa in ra. Vì có thể ở bên cạnh cô lúc cô ngủ, anh cố ý in tài liệu ra, vUa có thể ở chung với cô, vừa không trễ nải công việc.
“Vần chưa ngủ?” Thấy cô gái cU lật người, Mặc Cảnh Thâm nghiêng mắt nhìn qua.
Đúng là muốn ngủ, nhưng không ngủ được.
Quý Noãn gối đầu vào lòng anh: “Không ngủ được.”
“Có gì muốn nói à? Hay có tâm sự?” Mặc Cảnh Thâm nắm chặt tay cô, đặt trên người mình. Anh nửa nằm nửa ngồi để mặc cho cô gối lên. Dây lưng áo ngủ của anh buộc không chặt lắm, qua khe hở dọc theo xương quai xanh xuống dưới có thể mơ hồ thấy được đường nét nhấp nhô hoàn mỹ ở vùng ngực và bụng đàn ông.
“Em đang nghĩ mình ở bên ngoài quá lâu có phải không tốt lắm không?”
“Nói vào điểm chính.” Hai tay anh chống hai bên người cô tạo thành vòng cung nhỏ, khéo léo giam giữ cô trong phạm vi một vòng ôm. Đôi mắt màu nâu sậm đắm chìm trong mắt cô, mang vẻ cấm dục, không muốn làm gì nhưng vẫn bá đạo bao phủ cô trong hơi thở của mình.
“Em nghĩ hay là mình rút ngắn hành trình lại. Em vứt công ty cho Hạ Điềm, lại còn cứ giả bệnh không chịu về, có phải hơi vô lương tâm không?”
“Với ai em cũng có lương tâm, chỉ có ở chung với anh là bạc tình bạc nghĩa thôi.” Tay Mặc Cảnh Thâm nhè nhẹ vuốt ve gò má cô, giọng điệu như hàm chứa ý cười, lại như có hơi nghiến răng nghiến lợi.
“Em đang nói nghiêm túc mà. Em cướp rồi độc chiếm anh với Tập đoàn Shine cũng đã mấy tháng rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, có phải quá đáng lắm không?”“Ừ.” Mặc Cảnh Thâm thong thả ung dung nắm lấy dây lưng áo ngủ cô, đồng thời bắt đầu từ từ nới lỏng ra: “Nói xong rồi? Giờ ngủ được chưa?” “Vậy có phải chúng ta nên trở về sớm một chút không?”
Anh không trả lời, trái lại nói: “Anh thấy tình trạng sức khỏe của em cũng không nghiêm trọng như em nói, ngay cả bia mà còn dám uống, vậy còn có gì không thể làm?”
“Bây giờ em không phải đang nói về vấn đề này…” Còn chưa dứt lời, cô đã phát hiện có gì đó không hợp lý.
Dây lưng đáng thương ngay giữa eo đã biến mất tăm.
Mà ngón tay anh đang từ từ xâm nhập vào cổ áo rộng mở của cô. Lòng bàn tay tựa như vô cùng hiểu rõ thân thể cô, thoạt nhìn có vẻ ngao du lơ đãng, nhưng lại làm cô run lên nhè nhẹ.
Trong nháy mắt, toàn thân Quý Noãn bước vào trạng thái phòng bị, chuông cảnh báo rung lên.
“Anh… không phải nói là ngủ sao?” Cô còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị anh đặt dưới thân.
“Anh thấy em không có vẻ gì là mệt, chắc là say nên cần giải tỏa chứ gì, chi bằng để anh giải tỏa với em.” Đến lúc này rồi mà anh vẫn không quên khoe khoang bản chất đen tối của mình, rõ ràng là anh muốn làm, nhưng vẫn phải đổ trách nhiệm lên chuyện cô uống bia: “Đúng là đối phó với loại người không có lương tâm như em thì không thể mềm lòng nương tay được.”
“Hay là sáng sớm mai em làm bữa sáng cho anh nhé? Để boss Mặc anh ngủ nướng cho đã một phen? Em đảm bảo sẽ không ép anh dậy sớm nấu cơm cho em…” Đạn đã lên nòng, con mồi vẫn còn hấp hối vọng tưởng giãy chết một phen.“Không chờ được.” Đầu lưỡi của anh quấn quít từ cổ cô xuống, để lại một vết đỏ lả lướt.
Trong nháy mắt, Quý Noãn nhịn không được mà rên lên một tiếng, không thể phân biệt được tên của anh trong câu nói đứt quãng.
Giọng nói của anh trở về bên tai, có lúc lại giống như xa xôi không thể vươn tay tới, có lúc lại dịu dàng thắm thiết tựa như gần trong gang tấc.
Quý Noãn nhắm mắt lại, phảng phất như rơi vào đáy mắt thâm sâu tựa biển cả vô biên của anh.
“Luật cũ, lấy thân ra đền.” Giọng nói đàn ông trầm khàn gần như có thể dễ dàng bắt lấy linh hồn cô.
Lúc bình thường, Mặc Cảnh Thâm sẽ vì bận tâm đến Quý Noãn mà bỏ qua cho cô. Dù cho ngay thời điểm chính cô cũng không thể chịu đựng nổi, anh vẫn có khả năng kiềm chế cực mạnh. Kể cả có khi phải tắm nước lạnh một tiếng đồng hồ, anh vẫn sẽ không làm khó cô.
Nhưng khi thời điểm người đàn ông này không muốn bỏ qua, cô sẽ hoàn toàn bó tay chịu trói đối với sự cướp đoạt hung hãn của anh. Lúc anh đột nhiên ập đến trước mặt cô mà hôn, một chút đắc ý nho nhỏ vừa rồi của cô lập tức vỡ tan, biến thành vụn sao trôi đi, hòa tan vào nơi sâu thẳm mà anh không nhìn thấy đáy.
Mặc Cảnh Thâm nhẹ nhàng cạy hàm răng đóng chặt của Quý Noãn ra, mạnh mẽ như công thành chiếm đất, mỗi một lần đều dồn ép cô thất bại rút lui. Hơi thở Quý Noãn rối loạn, nhưng động tác trên tay anh lại nhẫn nại giống như sợ dọa cô vậy. Quý Noãn chỉ có thể nắm chặt lấy ống tay áo anh, giãy giụa không cho bản thân đắm chìm vào đó.
Rất lâu sau, Mặc Cảnh Thâm mới buông cô ra, giống như cuối cùng cũng cho cô cơ hội thở dốc, lúc cô lơ đãng không để ý thì bàn tay anh đã thăm dò vào thắt lưng cô. Bàn tay nóng bỏng giống như mang theo cơn sốt nhẹ, đốt đến mức khiến eo cô tê dại.
Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng trượt lên làn da mang lại một loại khoái cảm đặc biệt. Đầu ngón tay anh giống như một con cá tùy ý bơi lội khắp nơi.
Nếu như nói trước đây mỗi một lần cô chống cự và sinh lòng kháng cự đều là bởi những khúc mắc vốn dĩ không nên tồn tại, thì bây giờ chỉ có thể nói là cô sắp bị sự nhiệt tình của chính mình làm cho chết khiếp, bản thân cô cũng không dám đối mặt với sự nhớ nhung của mình dành cho anh.
Nhưng dục vọng đã sớm trở thành một đóa hoa diễm lệ, không che giấu được, dây leo đong đưa trói buộc trái tim cô về phía anh.
Chiếc iPad của Quý Noãn bị ném ở đầu giường lúc này bỗng nhiên vụt sáng, trang đầu nhảy ra tin tức dự án hợp tác mới ký kết của Tập đoàn Shine. Tuy Mặc Cảnh Thâm không đích thân trở về tham dự, nhưng thân là Tổng Giám đốc nên đương nhiên trên bản tin sẽ treo ảnh của anh.
Trong hình, anh ăn mặc chỉnh tề như cũ, cổ áo sơ mi và vest kín kẽ.
Khóe mắt Quý Noãn liếc thấy màn hình sáng lên bức ảnh tin tức, cô lập tức nổi lên ý xấu, nhìn người đàn ông đang làm xằng làm bậy trên cơ thể mình, nhắm thẳng vào yết hầu đang dịch chuyển của anh mà cắn một cái!
Quý Noãn cắn một miếng, thỏa mãn chóp chép miệng khen ngon, sau đó hài lòng xoay người ra ngoài thay quần áo, chuẩn bị chờ boss Mặc đích thân nướng những xâu khác xong thì tha hồ mà ăn cho đã.
***
Kết quả của buổi tối ăn quá no là Quý Noãn không tài nào ngủ được. Cô đã uống hai lon bia, mặc dù không đến mức say nhưng lại khiến tinh thần hưng phẩn lên rất nhiều.
Ăn đồ nướng xong, cô lại tắm rửa sạch sẽ, tránh cho khắp người đêu là mùi đồ nướng.
Quý Noãn đi tới lui trong phòng một lúc lâu, sau khi tiêu hóa thì cô mới ngồi xuống. Nguyên nhân lúc nãy ăn quá no chủ yếu vẫn là vì tay nghề nướng BBỌ của boss Mặc quá đỉnh, đặc biệt là những gia vị anh phối hợp nướng chung. Nếu như lấy bí quyết gia vị làm món nướng này đi bán, đoán chừng sẽ có rất nhiêu quán nướng BBQ trả giá cao để mua, vì mấy món này vô cùng ngon.
Khó khăn lắm Quý Noãn mới có thể nằm xuống, nhưng cô nằm rồi thì lại lăn qua lăn lại, không ngủ được. Có lẽ là cô luôn nghĩ tới lộ trình kê" hoạch sau khi trở về Mỹ, có hơi phấn khích, cũng có chút không nỡ từ bỏ nhịp sống chậm rãi trên đảo trong những ngày qua.
Mặc Cảnh Thâm vẫn luôn ở bên cạnh cô, chẳng qua cô thì nằm, còn anh thì ngồi ở đầu giường, trên tay là hồ sơ công ty vUa in ra. Vì có thể ở bên cạnh cô lúc cô ngủ, anh cố ý in tài liệu ra, vUa có thể ở chung với cô, vừa không trễ nải công việc.
“Vần chưa ngủ?” Thấy cô gái cU lật người, Mặc Cảnh Thâm nghiêng mắt nhìn qua.
Đúng là muốn ngủ, nhưng không ngủ được.
Quý Noãn gối đầu vào lòng anh: “Không ngủ được.”
“Có gì muốn nói à? Hay có tâm sự?” Mặc Cảnh Thâm nắm chặt tay cô, đặt trên người mình. Anh nửa nằm nửa ngồi để mặc cho cô gối lên. Dây lưng áo ngủ của anh buộc không chặt lắm, qua khe hở dọc theo xương quai xanh xuống dưới có thể mơ hồ thấy được đường nét nhấp nhô hoàn mỹ ở vùng ngực và bụng đàn ông.
“Em đang nghĩ mình ở bên ngoài quá lâu có phải không tốt lắm không?”
“Nói vào điểm chính.” Hai tay anh chống hai bên người cô tạo thành vòng cung nhỏ, khéo léo giam giữ cô trong phạm vi một vòng ôm. Đôi mắt màu nâu sậm đắm chìm trong mắt cô, mang vẻ cấm dục, không muốn làm gì nhưng vẫn bá đạo bao phủ cô trong hơi thở của mình.
“Em nghĩ hay là mình rút ngắn hành trình lại. Em vứt công ty cho Hạ Điềm, lại còn cứ giả bệnh không chịu về, có phải hơi vô lương tâm không?”
“Với ai em cũng có lương tâm, chỉ có ở chung với anh là bạc tình bạc nghĩa thôi.” Tay Mặc Cảnh Thâm nhè nhẹ vuốt ve gò má cô, giọng điệu như hàm chứa ý cười, lại như có hơi nghiến răng nghiến lợi.
“Em đang nói nghiêm túc mà. Em cướp rồi độc chiếm anh với Tập đoàn Shine cũng đã mấy tháng rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, có phải quá đáng lắm không?”“Ừ.” Mặc Cảnh Thâm thong thả ung dung nắm lấy dây lưng áo ngủ cô, đồng thời bắt đầu từ từ nới lỏng ra: “Nói xong rồi? Giờ ngủ được chưa?” “Vậy có phải chúng ta nên trở về sớm một chút không?”
Anh không trả lời, trái lại nói: “Anh thấy tình trạng sức khỏe của em cũng không nghiêm trọng như em nói, ngay cả bia mà còn dám uống, vậy còn có gì không thể làm?”
“Bây giờ em không phải đang nói về vấn đề này…” Còn chưa dứt lời, cô đã phát hiện có gì đó không hợp lý.
Dây lưng đáng thương ngay giữa eo đã biến mất tăm.
Mà ngón tay anh đang từ từ xâm nhập vào cổ áo rộng mở của cô. Lòng bàn tay tựa như vô cùng hiểu rõ thân thể cô, thoạt nhìn có vẻ ngao du lơ đãng, nhưng lại làm cô run lên nhè nhẹ.
Trong nháy mắt, toàn thân Quý Noãn bước vào trạng thái phòng bị, chuông cảnh báo rung lên.
“Anh… không phải nói là ngủ sao?” Cô còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị anh đặt dưới thân.
“Anh thấy em không có vẻ gì là mệt, chắc là say nên cần giải tỏa chứ gì, chi bằng để anh giải tỏa với em.” Đến lúc này rồi mà anh vẫn không quên khoe khoang bản chất đen tối của mình, rõ ràng là anh muốn làm, nhưng vẫn phải đổ trách nhiệm lên chuyện cô uống bia: “Đúng là đối phó với loại người không có lương tâm như em thì không thể mềm lòng nương tay được.”
“Hay là sáng sớm mai em làm bữa sáng cho anh nhé? Để boss Mặc anh ngủ nướng cho đã một phen? Em đảm bảo sẽ không ép anh dậy sớm nấu cơm cho em…” Đạn đã lên nòng, con mồi vẫn còn hấp hối vọng tưởng giãy chết một phen.“Không chờ được.” Đầu lưỡi của anh quấn quít từ cổ cô xuống, để lại một vết đỏ lả lướt.
Trong nháy mắt, Quý Noãn nhịn không được mà rên lên một tiếng, không thể phân biệt được tên của anh trong câu nói đứt quãng.
Giọng nói của anh trở về bên tai, có lúc lại giống như xa xôi không thể vươn tay tới, có lúc lại dịu dàng thắm thiết tựa như gần trong gang tấc.
Quý Noãn nhắm mắt lại, phảng phất như rơi vào đáy mắt thâm sâu tựa biển cả vô biên của anh.
“Luật cũ, lấy thân ra đền.” Giọng nói đàn ông trầm khàn gần như có thể dễ dàng bắt lấy linh hồn cô.
Lúc bình thường, Mặc Cảnh Thâm sẽ vì bận tâm đến Quý Noãn mà bỏ qua cho cô. Dù cho ngay thời điểm chính cô cũng không thể chịu đựng nổi, anh vẫn có khả năng kiềm chế cực mạnh. Kể cả có khi phải tắm nước lạnh một tiếng đồng hồ, anh vẫn sẽ không làm khó cô.
Nhưng khi thời điểm người đàn ông này không muốn bỏ qua, cô sẽ hoàn toàn bó tay chịu trói đối với sự cướp đoạt hung hãn của anh. Lúc anh đột nhiên ập đến trước mặt cô mà hôn, một chút đắc ý nho nhỏ vừa rồi của cô lập tức vỡ tan, biến thành vụn sao trôi đi, hòa tan vào nơi sâu thẳm mà anh không nhìn thấy đáy.
Mặc Cảnh Thâm nhẹ nhàng cạy hàm răng đóng chặt của Quý Noãn ra, mạnh mẽ như công thành chiếm đất, mỗi một lần đều dồn ép cô thất bại rút lui. Hơi thở Quý Noãn rối loạn, nhưng động tác trên tay anh lại nhẫn nại giống như sợ dọa cô vậy. Quý Noãn chỉ có thể nắm chặt lấy ống tay áo anh, giãy giụa không cho bản thân đắm chìm vào đó.
Rất lâu sau, Mặc Cảnh Thâm mới buông cô ra, giống như cuối cùng cũng cho cô cơ hội thở dốc, lúc cô lơ đãng không để ý thì bàn tay anh đã thăm dò vào thắt lưng cô. Bàn tay nóng bỏng giống như mang theo cơn sốt nhẹ, đốt đến mức khiến eo cô tê dại.
Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng trượt lên làn da mang lại một loại khoái cảm đặc biệt. Đầu ngón tay anh giống như một con cá tùy ý bơi lội khắp nơi.
Nếu như nói trước đây mỗi một lần cô chống cự và sinh lòng kháng cự đều là bởi những khúc mắc vốn dĩ không nên tồn tại, thì bây giờ chỉ có thể nói là cô sắp bị sự nhiệt tình của chính mình làm cho chết khiếp, bản thân cô cũng không dám đối mặt với sự nhớ nhung của mình dành cho anh.
Nhưng dục vọng đã sớm trở thành một đóa hoa diễm lệ, không che giấu được, dây leo đong đưa trói buộc trái tim cô về phía anh.
Chiếc iPad của Quý Noãn bị ném ở đầu giường lúc này bỗng nhiên vụt sáng, trang đầu nhảy ra tin tức dự án hợp tác mới ký kết của Tập đoàn Shine. Tuy Mặc Cảnh Thâm không đích thân trở về tham dự, nhưng thân là Tổng Giám đốc nên đương nhiên trên bản tin sẽ treo ảnh của anh.
Trong hình, anh ăn mặc chỉnh tề như cũ, cổ áo sơ mi và vest kín kẽ.
Khóe mắt Quý Noãn liếc thấy màn hình sáng lên bức ảnh tin tức, cô lập tức nổi lên ý xấu, nhìn người đàn ông đang làm xằng làm bậy trên cơ thể mình, nhắm thẳng vào yết hầu đang dịch chuyển của anh mà cắn một cái!
Bình luận facebook